Mặc dù trong lòng hắn rất mất mát nhưng khi nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, khuôn mặt lại áy náy, Hoàng Phủ Tấn lại không đành lòng trách cứ nàng. Bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng, hắn cúi đầu nhìn nàng: “Không sao, đừng khóc.”
“ Hoàng....... Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta thật, thật không phải là.... không phải là muốn đẩy người ra, ta.....” Nàng thút thít muốn mở miệng giải thích với Hoàng Phủ Tấn, giải thích cái hình ảnh kia làm nàng đau lòng nên mới đẩy hắn ra nhưng nàng không biết phải giải thích như thế nào. Liệu hắn có tin lời nàng không. Nghĩ tới đây, lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị nàng nuốt trở lại.
“Được, trẫm biết ngươi không muốn đẩy trẫm ra” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình đối với nữ nhân lại độ lượng đến vậy. Thê tử của mình trong lòng nghĩ đén nam nhân khác, bởi vì nghĩ rằng mình phản bội người kia mà đẩy trượng phu ra. Hắn biết rõ như vậy, nhưng hắn vẫn chịu đựng để dục hỏa thiêu chết, không đành lòng trách cứ nàng lại còn ôn nhu an ủi nàng.
Hoàng Phủ Tấn ơi là Hoàng Phủ Tấn xem ra ngươi bị cái tiểu nữ nhân trong ngực nắm giữ rồi.
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Hoàng Thượng, ta......” Tâm tình hơi ổn định một chút, Tiểu Thiên chớp đôi mắt bị nước lấp đầy. Hai tròng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, cắn môi dưới, gương mặt áy náy.
“Ngoan, đừng khóc.” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau nước mắt trên mặt nàng, đưa tay lấy y phục của Tiểu Thiên bị ném một bên khoác lên người nàng, ôn nhu mở miệng nói: “Đem y phục mặc vào, đừng để bị lạnh.
Hoàng Phủ Tấn hành động như vậy làm cho Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Mặc dù nàng chưa trải qua, nhưng cũng hiểu nam nhân phải chịu dục hỏa đốt người là rất thống khổ thế nhưng hắn lại không một chút trách cứ nàng.
“Hoàng thượng....”
“Đừng nói chuyện, đem y phục mặc vào đã” Hoàng Phủ Tấn lần nữa không cho nàng nói, hướng nàng cười trấn an.
“Ừ!” Cắn môi dưới, nàng gật đầu, phối hợp cùng Hoàng Phủ Tấn đem quần áo mặc vào.
“Tốt lắm, hiện tại khuya lắm rồi, ngủ đi.”
“Được” Nghe lời nằm xuống giường, nàng kéo chăn qua, nghĩ tới tối nay phát sinh một loạt chuyện.
Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng lại một lần nữa sững sỡ, mi mắt của hắn rũ xuống, nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn tự nhiên đem Tiểu Thiên ôm trong ngực.
“ Hoàng....... Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta thật, thật không phải là.... không phải là muốn đẩy người ra, ta.....” Nàng thút thít muốn mở miệng giải thích với Hoàng Phủ Tấn, giải thích cái hình ảnh kia làm nàng đau lòng nên mới đẩy hắn ra nhưng nàng không biết phải giải thích như thế nào. Liệu hắn có tin lời nàng không. Nghĩ tới đây, lời nói sắp ra khỏi miệng lại bị nàng nuốt trở lại.
“Được, trẫm biết ngươi không muốn đẩy trẫm ra” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình đối với nữ nhân lại độ lượng đến vậy. Thê tử của mình trong lòng nghĩ đén nam nhân khác, bởi vì nghĩ rằng mình phản bội người kia mà đẩy trượng phu ra. Hắn biết rõ như vậy, nhưng hắn vẫn chịu đựng để dục hỏa thiêu chết, không đành lòng trách cứ nàng lại còn ôn nhu an ủi nàng.
Hoàng Phủ Tấn ơi là Hoàng Phủ Tấn xem ra ngươi bị cái tiểu nữ nhân trong ngực nắm giữ rồi.
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Hoàng Thượng, ta......” Tâm tình hơi ổn định một chút, Tiểu Thiên chớp đôi mắt bị nước lấp đầy. Hai tròng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, cắn môi dưới, gương mặt áy náy.
“Ngoan, đừng khóc.” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau nước mắt trên mặt nàng, đưa tay lấy y phục của Tiểu Thiên bị ném một bên khoác lên người nàng, ôn nhu mở miệng nói: “Đem y phục mặc vào, đừng để bị lạnh.
Hoàng Phủ Tấn hành động như vậy làm cho Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Mặc dù nàng chưa trải qua, nhưng cũng hiểu nam nhân phải chịu dục hỏa đốt người là rất thống khổ thế nhưng hắn lại không một chút trách cứ nàng.
“Hoàng thượng....”
“Đừng nói chuyện, đem y phục mặc vào đã” Hoàng Phủ Tấn lần nữa không cho nàng nói, hướng nàng cười trấn an.
“Ừ!” Cắn môi dưới, nàng gật đầu, phối hợp cùng Hoàng Phủ Tấn đem quần áo mặc vào.
“Tốt lắm, hiện tại khuya lắm rồi, ngủ đi.”
“Được” Nghe lời nằm xuống giường, nàng kéo chăn qua, nghĩ tới tối nay phát sinh một loạt chuyện.
Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng lại một lần nữa sững sỡ, mi mắt của hắn rũ xuống, nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn tự nhiên đem Tiểu Thiên ôm trong ngực.