Vân Tiêu cung ——
"Thật xin lỗi, ngài không thể đi vào!" Thanh âm của thị vệ canh cửa vang lên, nghe được, thanh âm này mang theo tia khó chịu.
"Tại sao trẫm không thể đi vào?" Dương Hi mới có mười tuổi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ đen nhánh, tựa hồ không nhìn ra trong mắt thị vệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét, khờ dại mở miệng hỏi.
"Bởi vì nơi này không hoan nghênh ngài!"
"Càn rỡ! Ngài dám nói chuyện cùng trẫm như vậy hả?" Thanh âm non nớt mang theo uy lực cùng ý vị không cho cự tuyệt.
"Tiểu hoàng đế, ở nơi này của chúng tôi chỉ có một hoàng thượng thôi!" Thị vệ lạnh lùng nhìn tiểu Dương Hi một cái, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường!
"Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ." Mặc dù nói tiểu Dương Hi mới mười tuổi, còn có rất nhiều điều hắn không hiểu, nhưng lời nói của thị vệ hắn cũng mơ hồ hiểu được.
Từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, hắn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, lần trước trong Thanh Âm cung trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu hắn đã bị ca ca mắng một trận rồi. Lần này ngay cả những thị vệ tên này cũng đối xử với hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn cùng mẫu hậu ở Kim Lăng rất không được hoan nghênh sao?
Nghĩ như vậy, nước mắt tiểu Dương Hi đảo quanh ở trong hốc mắt, trong đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần kiệt ngao bất tuần, mặc dù còn nhỏ nhưng hắn đã có vẻ tự ái bẩm sinh của bậc đế vương.
"Ngài nên trở về đi thôi, nếu còn ở chỗ này thì chúng tôi cũng không khách khí!"
"Trẫm không về!"
"Tiểu hài tử ngươi vẫn muốn ở nơi này giả bộ phong thái hoàng thượng ư? Nếu không phải là các người tới mượn binh, hoàng thượng chúng tôi cũng sẽ không bị thương nặng đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Ngươi nhanh cút ra ngoài cho ta, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí." Thị vệ vừa nói, còn đưa tay nặng nề đẩy tiểu Dương Hi một cái, dưới chân hắn mất thăng bằng, đụng phải cây cột sau lưng. Mặc dù trong lòng rất ủy khuất, nhưng hắn vẫn quật cường không để cho nước mắt chảy ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào thị vệ canh giữ cửa cung!
"Không! Trẫm không về!"
"Ngươi. . . . . ."
"Các ngươi tất cả đều đi xuống!" Thanh âm Tiểu Thiên sau lưng thị vệ vang lên mang theo vài phần uy nghiêm, làm đám thị vệ chợt quay đầu lại.
"Hoàng hậu nương nương!" đám thị vệ hướng Tiểu Thiên thi lễ.
"Các ngươi cũng đi xuống đi." Tiểu Thiên khoát tay áo, tầm mắt chuyển sang tiểu Dương Hi vẫn đứng đó không chịu rời đi, mở miệng nói: "Ngươi đi vào đi!"
"Thật xin lỗi, ngài không thể đi vào!" Thanh âm của thị vệ canh cửa vang lên, nghe được, thanh âm này mang theo tia khó chịu.
"Tại sao trẫm không thể đi vào?" Dương Hi mới có mười tuổi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ đen nhánh, tựa hồ không nhìn ra trong mắt thị vệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét, khờ dại mở miệng hỏi.
"Bởi vì nơi này không hoan nghênh ngài!"
"Càn rỡ! Ngài dám nói chuyện cùng trẫm như vậy hả?" Thanh âm non nớt mang theo uy lực cùng ý vị không cho cự tuyệt.
"Tiểu hoàng đế, ở nơi này của chúng tôi chỉ có một hoàng thượng thôi!" Thị vệ lạnh lùng nhìn tiểu Dương Hi một cái, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường!
"Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ." Mặc dù nói tiểu Dương Hi mới mười tuổi, còn có rất nhiều điều hắn không hiểu, nhưng lời nói của thị vệ hắn cũng mơ hồ hiểu được.
Từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, hắn chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, lần trước trong Thanh Âm cung trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu hắn đã bị ca ca mắng một trận rồi. Lần này ngay cả những thị vệ tên này cũng đối xử với hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn cùng mẫu hậu ở Kim Lăng rất không được hoan nghênh sao?
Nghĩ như vậy, nước mắt tiểu Dương Hi đảo quanh ở trong hốc mắt, trong đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần kiệt ngao bất tuần, mặc dù còn nhỏ nhưng hắn đã có vẻ tự ái bẩm sinh của bậc đế vương.
"Ngài nên trở về đi thôi, nếu còn ở chỗ này thì chúng tôi cũng không khách khí!"
"Trẫm không về!"
"Tiểu hài tử ngươi vẫn muốn ở nơi này giả bộ phong thái hoàng thượng ư? Nếu không phải là các người tới mượn binh, hoàng thượng chúng tôi cũng sẽ không bị thương nặng đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Ngươi nhanh cút ra ngoài cho ta, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí." Thị vệ vừa nói, còn đưa tay nặng nề đẩy tiểu Dương Hi một cái, dưới chân hắn mất thăng bằng, đụng phải cây cột sau lưng. Mặc dù trong lòng rất ủy khuất, nhưng hắn vẫn quật cường không để cho nước mắt chảy ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào thị vệ canh giữ cửa cung!
"Không! Trẫm không về!"
"Ngươi. . . . . ."
"Các ngươi tất cả đều đi xuống!" Thanh âm Tiểu Thiên sau lưng thị vệ vang lên mang theo vài phần uy nghiêm, làm đám thị vệ chợt quay đầu lại.
"Hoàng hậu nương nương!" đám thị vệ hướng Tiểu Thiên thi lễ.
"Các ngươi cũng đi xuống đi." Tiểu Thiên khoát tay áo, tầm mắt chuyển sang tiểu Dương Hi vẫn đứng đó không chịu rời đi, mở miệng nói: "Ngươi đi vào đi!"