Bỏ lại câu nói kia, Tiểu Thiên cũng không chờ tiểu Dương Hi mở miệng, liền xoay người đi vào.
Nếu Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, bọn thị vệ đương nhiên không dám chần chờ, không thể làm gì khác hơn là phụng mệnh lui xuống. Không bị thị vệ ngăn trở, tiểu Dương Hi rất dễ dàng liền đi vào trong điện, nhưng mới vừa đi theo sau lưng Tiểu Thiên đi vào, thấy Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường, tiểu Dương Hi ngừng lại, ánh mắt của hắn mang theo nhàn nhạt bất an cùng lo lắng.
Cắn môi dưới, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới đánh bạo nhìn về hướng Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, thương thế của hoàng huynh rất nặng sao?"
"Hoàng huynh?" Tiểu Thiên bởi vì xưng hô của tiểu Dương Hi đối với Hoàng Phủ Tấn mà hơi sửng sờ, hắn làm sao biết Tấn là hoàng huynh của hắn?
Không thể phủ nhận, tiểu Dương Hi là một hài tử rất thông minh, vẻ mặt Tiểu Thiên như thế rất dễ dàng để cho hắn thấy ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên.
"Mẫu hậu nói hoàng thượng này là hoàng huynh của ta." Hắn mở miệng giải thích cùng Tiểu Thiên như vậy, dừng lại một lát, hắn lại một lần nữa giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong hốc mắt đã tuôn ra nước mắt , "Tỷ tỷ, hoàng huynh không có việc gì chứ, hu hu
ta không muốn ca ca có chuyện." Vừa nói, hắn lại khóc to hơn. Điểm này thật ra khiến Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, chính là mới vừa rồi đám thị vệ khi dễ hắn như vậy, hắn cũng không có khóc ra thành tiếng, mà ở giờ phút này, hắn bởi vì thương thế của Hoàng Phủ Tấn mà khóc đến thương tâm như vậy, trong lúc nhất thời để cho Tiểu Thiên dâng lên một trận trắc ẩn.
"Tỷ tỷ, phụ hoàng ta qua đời, ta chỉ có mẫu hậu là người thân, hoàng huynh là thân nhân thứ hai, ta không muốn huynh ấy có chuyện, ta muốn tới thăm huynh ấy một chút, hu hu
" tiểu Dương Hi khóc đến rất đau đớn, nước mắt từ trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại rơi xuống, nhỏ xuống mặt đất. Tiểu Thiên nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng tiến lên, ngồi xổm người xuống đem tiểu Dương Hi ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lên tấm lưng run run kia, nhẹ giọng an ủi hắn nói: "Hi nhi đừng thương tâm nữa, ca ca không có việc gì, nếu ca ca biết Hi nhi thương tâm như vậy, hắn nhất định sẽ tỉnh lại, hắn cũng chỉ có Hi nhi là đệ đệ có đúng hay không? Hắn sẽ không bỏ lại ngươi. . . . . . Cùng mẫu hậu ." Mấy từ cuối cùng Tiểu Thiên nói rất không được tự nhiên, mặc dù nàng không ghét tiểu hoàng đế này, nhưng Nguyệt Khê Thái hậu, thì nàng thật sự hận đến tận xương tủy. Nàng vẫn nhẫn nhịn Nguyệt Khê đến bây giờ, chủ yếu là bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng, thật ra thì ở trong lòng Tấn, hắn rất thương nhớ mẫu hậu, người đã rời hắn đi hơn mười năm.
Nếu Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, bọn thị vệ đương nhiên không dám chần chờ, không thể làm gì khác hơn là phụng mệnh lui xuống. Không bị thị vệ ngăn trở, tiểu Dương Hi rất dễ dàng liền đi vào trong điện, nhưng mới vừa đi theo sau lưng Tiểu Thiên đi vào, thấy Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường, tiểu Dương Hi ngừng lại, ánh mắt của hắn mang theo nhàn nhạt bất an cùng lo lắng.
Cắn môi dưới, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới đánh bạo nhìn về hướng Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, thương thế của hoàng huynh rất nặng sao?"
"Hoàng huynh?" Tiểu Thiên bởi vì xưng hô của tiểu Dương Hi đối với Hoàng Phủ Tấn mà hơi sửng sờ, hắn làm sao biết Tấn là hoàng huynh của hắn?
Không thể phủ nhận, tiểu Dương Hi là một hài tử rất thông minh, vẻ mặt Tiểu Thiên như thế rất dễ dàng để cho hắn thấy ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên.
"Mẫu hậu nói hoàng thượng này là hoàng huynh của ta." Hắn mở miệng giải thích cùng Tiểu Thiên như vậy, dừng lại một lát, hắn lại một lần nữa giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong hốc mắt đã tuôn ra nước mắt , "Tỷ tỷ, hoàng huynh không có việc gì chứ, hu hu
ta không muốn ca ca có chuyện." Vừa nói, hắn lại khóc to hơn. Điểm này thật ra khiến Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, chính là mới vừa rồi đám thị vệ khi dễ hắn như vậy, hắn cũng không có khóc ra thành tiếng, mà ở giờ phút này, hắn bởi vì thương thế của Hoàng Phủ Tấn mà khóc đến thương tâm như vậy, trong lúc nhất thời để cho Tiểu Thiên dâng lên một trận trắc ẩn.
"Tỷ tỷ, phụ hoàng ta qua đời, ta chỉ có mẫu hậu là người thân, hoàng huynh là thân nhân thứ hai, ta không muốn huynh ấy có chuyện, ta muốn tới thăm huynh ấy một chút, hu hu
" tiểu Dương Hi khóc đến rất đau đớn, nước mắt từ trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại rơi xuống, nhỏ xuống mặt đất. Tiểu Thiên nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng tiến lên, ngồi xổm người xuống đem tiểu Dương Hi ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lên tấm lưng run run kia, nhẹ giọng an ủi hắn nói: "Hi nhi đừng thương tâm nữa, ca ca không có việc gì, nếu ca ca biết Hi nhi thương tâm như vậy, hắn nhất định sẽ tỉnh lại, hắn cũng chỉ có Hi nhi là đệ đệ có đúng hay không? Hắn sẽ không bỏ lại ngươi. . . . . . Cùng mẫu hậu ." Mấy từ cuối cùng Tiểu Thiên nói rất không được tự nhiên, mặc dù nàng không ghét tiểu hoàng đế này, nhưng Nguyệt Khê Thái hậu, thì nàng thật sự hận đến tận xương tủy. Nàng vẫn nhẫn nhịn Nguyệt Khê đến bây giờ, chủ yếu là bởi vì trong lòng nàng rất rõ ràng, thật ra thì ở trong lòng Tấn, hắn rất thương nhớ mẫu hậu, người đã rời hắn đi hơn mười năm.