“Thiên Thiên. . . . . .” Niếp phu nhân sớm đã bị bộ dáng này của Tiểu Thiên làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán, tại sao đứa bé này một thời gian ở trong cung, trở về lại thành như vậy , tuy rằng so với trước kia trở nên mạnh mẽ rất nhiều, nhưng như thế nào mạnh mẽ đến ngay cả cha đều dám đẩy ngã nha.
“Nương, về sau ta bảo hộ người, ai động người một ngón tay, ta đem mười ngón tay của người đó toàn bộ chặt bỏ!” Nói xong, ánh mắt lại quét về phía Vương thị đang đứng, hai chân cứ mãi phát run, sợ tới mức nàng rụt cổ lại không dám ngẩng đầu lên.
Niếp Vân Hạc sớm đã bị Tiểu Thiên lấy thân phận Hoàng Hậu dọa cho sợ hãi, sợ nhất là câu nói của nàng”Ta là Quân, ngươi là Thần”, điều này thiếu chút nữa lão ta đã quên mất, tuy rằng nha đầu kia là con gái của lão, nhưng hiện tại là Hoàng Hậu, theo lý thuyết, lão quả thật nên đối với nàng làm tròn đạo quân thần chi lễ. Trước kia sớm đã có thói quen hiếp đáp mẹ con nàng , thiếu chút nữa lão đã quên, con gái mình hiện tại là Hoàng Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu lúc trước dùng ánh mắt gì? Không hề coi trọng đứa con gái bảo bối thứ hai của hắn, bằng không sao có thể đến phiên nha đầu chết tiệt kia ở trước mặt lão vô pháp vô thiên như thế.
“Thiên Thiên, con mới từ trong cung trở về, đi vào trước nghỉ ngơi đi.” Niếp phu nhân nhanh chóng dắt Tiểu Thiên đi vào trong nhà, nếu cứ còn tiếp tục như vậy đi xuống, làm không tốt đối với con gái mình lại xảy ra chuyện gì khong hay.
“Cũng tốt, ta cũng mệt rồi .” Tùy ý gật đầu, đối phía Đóa Nhi đứng phía sau nói: “Đoá nhi, đi thu xếp phòng cho ta nghỉ ngơi.”
“Dạ, tiểu thư.” Rốt cục nhìn đến tiểu thư phát uy , Đóa Nhi ở trong lòng âm thầm thở dài.
“À, đúng rồi.” Tiểu Thiên dừng cước bộ, đi đến trước mặt Vương thị, mở miệng nói: “Hôm nay ngươi làm cho ta không cao hứng, ta hiện tại tâm tình không tốt, cho nên. . . . . .” Khóe miệng khẽ nhếch lại, nàng nhìn vương thị liếc mắt một cái, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: “Đêm nay, ngươi ngủ sài phòng!”
“Cái gì? Ngươi để cho ta ngủ sài phòng! ! !” Vương thị không đồng ý hét lên.
“Như thế nào? Cố ý cãi ta ?” Tiểu Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương thị, “Nếu không thích ngủ ở sài phòng, vậy ở nhà xí đi, như vậy là khách quý ta đãi ngộ cho ngươi, người khác không được hưởng thụ như ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, ta thực tức giận.” Tiểu Thiên mặt nở nụ cười tươi, ai có thể nghe được những lời này của nàng đều thấy có ẩn chứa ý tứ trong lời nói: Chỉ cần ngươi dám đi vào trong phòng ngủ, bản cung khiến cho ngươi có biết thủ đoạn của bản cung!
“Nương, về sau ta bảo hộ người, ai động người một ngón tay, ta đem mười ngón tay của người đó toàn bộ chặt bỏ!” Nói xong, ánh mắt lại quét về phía Vương thị đang đứng, hai chân cứ mãi phát run, sợ tới mức nàng rụt cổ lại không dám ngẩng đầu lên.
Niếp Vân Hạc sớm đã bị Tiểu Thiên lấy thân phận Hoàng Hậu dọa cho sợ hãi, sợ nhất là câu nói của nàng”Ta là Quân, ngươi là Thần”, điều này thiếu chút nữa lão ta đã quên mất, tuy rằng nha đầu kia là con gái của lão, nhưng hiện tại là Hoàng Hậu, theo lý thuyết, lão quả thật nên đối với nàng làm tròn đạo quân thần chi lễ. Trước kia sớm đã có thói quen hiếp đáp mẹ con nàng , thiếu chút nữa lão đã quên, con gái mình hiện tại là Hoàng Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu lúc trước dùng ánh mắt gì? Không hề coi trọng đứa con gái bảo bối thứ hai của hắn, bằng không sao có thể đến phiên nha đầu chết tiệt kia ở trước mặt lão vô pháp vô thiên như thế.
“Thiên Thiên, con mới từ trong cung trở về, đi vào trước nghỉ ngơi đi.” Niếp phu nhân nhanh chóng dắt Tiểu Thiên đi vào trong nhà, nếu cứ còn tiếp tục như vậy đi xuống, làm không tốt đối với con gái mình lại xảy ra chuyện gì khong hay.
“Cũng tốt, ta cũng mệt rồi .” Tùy ý gật đầu, đối phía Đóa Nhi đứng phía sau nói: “Đoá nhi, đi thu xếp phòng cho ta nghỉ ngơi.”
“Dạ, tiểu thư.” Rốt cục nhìn đến tiểu thư phát uy , Đóa Nhi ở trong lòng âm thầm thở dài.
“À, đúng rồi.” Tiểu Thiên dừng cước bộ, đi đến trước mặt Vương thị, mở miệng nói: “Hôm nay ngươi làm cho ta không cao hứng, ta hiện tại tâm tình không tốt, cho nên. . . . . .” Khóe miệng khẽ nhếch lại, nàng nhìn vương thị liếc mắt một cái, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: “Đêm nay, ngươi ngủ sài phòng!”
“Cái gì? Ngươi để cho ta ngủ sài phòng! ! !” Vương thị không đồng ý hét lên.
“Như thế nào? Cố ý cãi ta ?” Tiểu Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương thị, “Nếu không thích ngủ ở sài phòng, vậy ở nhà xí đi, như vậy là khách quý ta đãi ngộ cho ngươi, người khác không được hưởng thụ như ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, ta thực tức giận.” Tiểu Thiên mặt nở nụ cười tươi, ai có thể nghe được những lời này của nàng đều thấy có ẩn chứa ý tứ trong lời nói: Chỉ cần ngươi dám đi vào trong phòng ngủ, bản cung khiến cho ngươi có biết thủ đoạn của bản cung!