“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .”
“Ta như thế nào?” Tiểu Thiên khẽ nhướng mi, tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, đêm nay, nếu như ta đến sài phòng hoặc là nhà xí mà không thấy ngươi thì. . . . . . Ngươi sẽ biết được ta có bao nhiêu thủ đoạn! Đừng nghĩ sẽ có người làm chỗ dựa cho ngươi !” Nói xong, tầm mắt quét về phía Niếp Vân Hạc đang nằm trên mặt đất.
“Ngươi. . . . . .” Niếp Vân Hạc lần đầu tiên thấy được cảm giác bị người khác dẫm nát lòng bàn chân, thật sự là rất khổ sở, nhất là bị chính nữ nhân mình vẫn chán ghét làm như vậy.
“Nương, chúng ta vào đi thôi.” Tiến lên đỡ Niếp phu nhân, Tiểu Thiên không buồn liếc nhìn Niếp Vân Hạc lấy một lần, khẽ xoay người hướng buồng trong mà đi.
Bỏ lại đằng sau một Niếp Vân Hạc còn chưa hết ngạc nhiên cùng với một Vương thị đang tức giận đến không có chỗ phát tiết.
“Lão gia, người xem hiện tại. . . . . .”
“Được rồi, đừng ồn !” Niếp Vân Hạc không kiên nhẫn đứng dậy, vỗ vỗ mông, lần đầu tiên cảm thấy được như thế nào là doạ người.
“Đêm nay nàng ráng ở sài phòng một chút đi.”
“Lão gia, tại sao người lại đi nghe lời nha đầu chết tiệt kia chứ !” Vương thị không cam tâm cất tiếng.
“Đừng ồn được chưa?” Niếp Vân Hạc rống lớn, “Nàng là đương triều Hoàng Hậu, ngay cả ta cũng không dám đắc tội với nàng, nàng hiện tại là nói được thì làm được, nếu ngươi không an phận ngủ sài phòng, ta cũng không dám cam đoan nàng sẽ làm gì với ngươi đâu.” Nói xong, lão vung tay áo, bước nhanh ra khỏi viện.
Hôm nay bị chính nữ nhi của mình làm cho thê thảm như vậy, nét mặt lão thực như già như chục tuổi.
Thanh Âm cung ——
“Hoàng Thượng, ngài đã tới.” Vũ Lạc Thủy nhìn Hoàng Phủ Tấn đi tới, vội từ trên ghế đứng lên, trong mắt xuất hiện một tia kinh hỉ.
“Ừm.” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng lên tiếng, đi đến bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng tổ mẫu, ngưòi cảm thấy trong người thế nào ?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, người vẫn còn mê man, nhưng khí sắc của người đã khá hơn trước rất nhiều, hơn nữa cũng không thấy bệnh tình của người phát tác.”
“Ừm.” Nghe Vũ Lạc Thủy nói như vậy, tâm Hoàng Phủ Tấn đã ổn định đi rất nhiều.
Ngồi xuống bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn sắc mặt lão nhân gia ngày càng có chuyển biến tốt hơn, trong lòng hắn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng không cam lòng yếu thế, nhanh mồm nhanh miệng của Tiểu Thiên, trong lòng tức giận lại đột nhiên kếo đến, bất quá, nghĩ đến bệnh tình của hoàng tổ mẫu đang có bước tiến triển, tức giận trong lòng hắn cũng đã vơi đi phân nửa.
“Ta như thế nào?” Tiểu Thiên khẽ nhướng mi, tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, đêm nay, nếu như ta đến sài phòng hoặc là nhà xí mà không thấy ngươi thì. . . . . . Ngươi sẽ biết được ta có bao nhiêu thủ đoạn! Đừng nghĩ sẽ có người làm chỗ dựa cho ngươi !” Nói xong, tầm mắt quét về phía Niếp Vân Hạc đang nằm trên mặt đất.
“Ngươi. . . . . .” Niếp Vân Hạc lần đầu tiên thấy được cảm giác bị người khác dẫm nát lòng bàn chân, thật sự là rất khổ sở, nhất là bị chính nữ nhân mình vẫn chán ghét làm như vậy.
“Nương, chúng ta vào đi thôi.” Tiến lên đỡ Niếp phu nhân, Tiểu Thiên không buồn liếc nhìn Niếp Vân Hạc lấy một lần, khẽ xoay người hướng buồng trong mà đi.
Bỏ lại đằng sau một Niếp Vân Hạc còn chưa hết ngạc nhiên cùng với một Vương thị đang tức giận đến không có chỗ phát tiết.
“Lão gia, người xem hiện tại. . . . . .”
“Được rồi, đừng ồn !” Niếp Vân Hạc không kiên nhẫn đứng dậy, vỗ vỗ mông, lần đầu tiên cảm thấy được như thế nào là doạ người.
“Đêm nay nàng ráng ở sài phòng một chút đi.”
“Lão gia, tại sao người lại đi nghe lời nha đầu chết tiệt kia chứ !” Vương thị không cam tâm cất tiếng.
“Đừng ồn được chưa?” Niếp Vân Hạc rống lớn, “Nàng là đương triều Hoàng Hậu, ngay cả ta cũng không dám đắc tội với nàng, nàng hiện tại là nói được thì làm được, nếu ngươi không an phận ngủ sài phòng, ta cũng không dám cam đoan nàng sẽ làm gì với ngươi đâu.” Nói xong, lão vung tay áo, bước nhanh ra khỏi viện.
Hôm nay bị chính nữ nhi của mình làm cho thê thảm như vậy, nét mặt lão thực như già như chục tuổi.
Thanh Âm cung ——
“Hoàng Thượng, ngài đã tới.” Vũ Lạc Thủy nhìn Hoàng Phủ Tấn đi tới, vội từ trên ghế đứng lên, trong mắt xuất hiện một tia kinh hỉ.
“Ừm.” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng lên tiếng, đi đến bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng tổ mẫu, ngưòi cảm thấy trong người thế nào ?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, người vẫn còn mê man, nhưng khí sắc của người đã khá hơn trước rất nhiều, hơn nữa cũng không thấy bệnh tình của người phát tác.”
“Ừm.” Nghe Vũ Lạc Thủy nói như vậy, tâm Hoàng Phủ Tấn đã ổn định đi rất nhiều.
Ngồi xuống bên giường Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn sắc mặt lão nhân gia ngày càng có chuyển biến tốt hơn, trong lòng hắn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng không cam lòng yếu thế, nhanh mồm nhanh miệng của Tiểu Thiên, trong lòng tức giận lại đột nhiên kếo đến, bất quá, nghĩ đến bệnh tình của hoàng tổ mẫu đang có bước tiến triển, tức giận trong lòng hắn cũng đã vơi đi phân nửa.