Sau khi nữ nhân chết tiệt kia trở về được vài ngày, hắn đột nhiên cảm thấy bên người dường như thiếu đi một cái gì đó.
Có phải hay không đã quen bị nữ nhân đáng chết kia châm chọc, bây giờ trong lúc nhất thời không nghe được thanh âm của nàng nên có chút không quen chăng?
Chết tiệt, hắn thật sự đã bị nữ nhân kia làm cho tức điên rồi!
“Tấn nhi. . . . . .” Đúng lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu tỉnh lại, lúc này đây, tinh thần của người thoạt nhìn tốt hơn trước nhiều lắm.
“Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh?” Hoàng Phủ Tấn tiến lên giúpThái Hoàng Thái Hậu ngồi dậy.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chung quanh liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Tấn nhi, Thiên Thiên đâu? Ai gia nhớ rõ trước khi hôn mê còn nhìn thấy Thiên Thiên, nha đầu kia ở trong này, con đã cho nàng về lãnh cung rồi?”
Vừa nghe Thái Hoàng Thái Hậu một lần nữa nhắc tới Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, hắn thực hoài nghi Niếp Tiểu Thiên kia rốt cuộc có mị lực gì, làm cho hoàng tổ mẫu thích nàng như vậy, vừa tỉnh lại liền hỏi đến nàng, nữ nhân chết tiệt kia trừ bỏ làm người ta tức giận ra, nàng còn có thể gì.
“Nàng đã quay về Thượng Thưphủ rồi!” Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói, trong giọng nói mang theo rõ ràng vẻ không tình nguyện.
“Quay về Thượng Thưphủ? Là con đuổi nàng về?” Khẩu khí Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần kích động, “Tấn nhi a, con thật muốn bức hoàng tổ mẫu tức chết có phải hay không a, Hoàng Hậu là Mẫu nghi thiên hạ, con nói đuổi liền đuổi, con. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu tay ôm ngực, ho khan từng tiếng khó khăn.
“Hoàng tổ mẫu, người đừng kích động, bảo trọng thân thể.” Hoàng Phủ Tấn nhìn Thái Hoàng Thái Hậu ho đến khuôn mặt đỏ bừng, hắn liền khẩn trương đứng lên.
“Tấn nhi, con không thể phế Thiên Thiên, con. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
“Hoàng tổ mẫu, người hiểu lầm rồi , tôn nhi không có phế Niếp Tiểu Thiên, dâm phụ. . . . . . À, nữ nhân đó.” Hoàng Phủ Tấn lập tức sửa lại lời nói, sợ làm cho Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, vòng vo một hồi, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Phải . . . . . Là Thiên Thiên nàng nói muốn thăm Niếp phu nhân, cho nên muốn về nhà ở vài ngày.” Hoàng Phủ Tấn tùy tiện lấy một lí do, mong muốn trấn an được tâm tình kích động của Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ là hai tiếng “Thiên Thiên” xuất ra từ miệng hắn, khiến hắn cảm thấy dị thường không được tự nhiên.
“Thật là như vậy?”
“Đúng vậy, Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không dám lừa gạt người. Niếp Thượng Thưphái người đến mời nữ nhân chết. . . . . . Thiên Thiên trở về.” Khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Tấn vẫn là thay đổi xưng hô.
Có phải hay không đã quen bị nữ nhân đáng chết kia châm chọc, bây giờ trong lúc nhất thời không nghe được thanh âm của nàng nên có chút không quen chăng?
Chết tiệt, hắn thật sự đã bị nữ nhân kia làm cho tức điên rồi!
“Tấn nhi. . . . . .” Đúng lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu tỉnh lại, lúc này đây, tinh thần của người thoạt nhìn tốt hơn trước nhiều lắm.
“Hoàng tổ mẫu, người đã tỉnh?” Hoàng Phủ Tấn tiến lên giúpThái Hoàng Thái Hậu ngồi dậy.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chung quanh liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Tấn nhi, Thiên Thiên đâu? Ai gia nhớ rõ trước khi hôn mê còn nhìn thấy Thiên Thiên, nha đầu kia ở trong này, con đã cho nàng về lãnh cung rồi?”
Vừa nghe Thái Hoàng Thái Hậu một lần nữa nhắc tới Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, hắn thực hoài nghi Niếp Tiểu Thiên kia rốt cuộc có mị lực gì, làm cho hoàng tổ mẫu thích nàng như vậy, vừa tỉnh lại liền hỏi đến nàng, nữ nhân chết tiệt kia trừ bỏ làm người ta tức giận ra, nàng còn có thể gì.
“Nàng đã quay về Thượng Thưphủ rồi!” Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói, trong giọng nói mang theo rõ ràng vẻ không tình nguyện.
“Quay về Thượng Thưphủ? Là con đuổi nàng về?” Khẩu khí Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần kích động, “Tấn nhi a, con thật muốn bức hoàng tổ mẫu tức chết có phải hay không a, Hoàng Hậu là Mẫu nghi thiên hạ, con nói đuổi liền đuổi, con. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Thái Hoàng Thái Hậu tay ôm ngực, ho khan từng tiếng khó khăn.
“Hoàng tổ mẫu, người đừng kích động, bảo trọng thân thể.” Hoàng Phủ Tấn nhìn Thái Hoàng Thái Hậu ho đến khuôn mặt đỏ bừng, hắn liền khẩn trương đứng lên.
“Tấn nhi, con không thể phế Thiên Thiên, con. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”
“Hoàng tổ mẫu, người hiểu lầm rồi , tôn nhi không có phế Niếp Tiểu Thiên, dâm phụ. . . . . . À, nữ nhân đó.” Hoàng Phủ Tấn lập tức sửa lại lời nói, sợ làm cho Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, vòng vo một hồi, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Phải . . . . . Là Thiên Thiên nàng nói muốn thăm Niếp phu nhân, cho nên muốn về nhà ở vài ngày.” Hoàng Phủ Tấn tùy tiện lấy một lí do, mong muốn trấn an được tâm tình kích động của Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ là hai tiếng “Thiên Thiên” xuất ra từ miệng hắn, khiến hắn cảm thấy dị thường không được tự nhiên.
“Thật là như vậy?”
“Đúng vậy, Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không dám lừa gạt người. Niếp Thượng Thưphái người đến mời nữ nhân chết. . . . . . Thiên Thiên trở về.” Khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Tấn vẫn là thay đổi xưng hô.