Kỷ Mính Phù ngồi không đến một canh giờ liền rời đi.
Nhìn thấy Chi Thảo tiến vào thu thập, Kỷ Trà Huyên hỏi: “Hôm nay ai ở bên ngoài canh gác?”
Chi Thảo nói: “Là Hồng Châu cùng Lục Châu.”
Kỷ Trà Huyên nói: “Em đi gọi tất cả cung nữ thái giám trong cung vào đại điện cho ta.”
Chi Thảo không rõ nguyên nhân, nhưng là xem sắc mặt Kỷ Trà Huyên, nàng có dự cảm không tốt.
Một lát sau, sáu cung nữ, năm thái giám tập trung ở đại điện.
Sau đó Chi Thảo đỡ Kỷ Trà Huyên đi vào trong điện.
Mọi người ngạc nhiên nói: “Nô tài / nô tỳ thỉnh an chủ tử, chủ tử cát tường.”
Kỷ Trà Huyên nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Đều đứng lên đi!”
Mọi người đứng lên, Kỷ Trà Huyên nhìn về phía Hồng Châu cùng Lục Châu, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay khi dung quý nhân tới, vì sao không có ai thông báo?”
Hồng Châu cùng Lục Châu kinh hãi.
Hai người vội vàng quỳ xuống.
Hồng Châu nói: “Chủ tử, là dung quý nhân ngăn không cho nô tỳ thông báo, nô tỳ nghĩ dung quý nhân và chủ tử……”
Lục Châu đánh gãy Hồng Châu nói, nàng vội vàng dập đầu: “Chủ tử tha tội.”
Hồng Châu lập tức suy nghĩ cẩn thận, mặt nàng biến sắc, vội vàng dập đầu xin tha tội.
“Tự phỏng đoán ý chủ tử, cũng phạm vào cung quy. Các ngươi tự mình nói xem, bổn tu hoa hẳn là xử trí các ngươi như thế nào?”
Hồng Châu quỳ rạp nằm sấp trên mặt đất không dám đứng dậy.
Tay Lục Châu tay hơi run run, một lúc sau, nàng nói: “Thỉnh chủ tử trách phạt, nô tỳ tất nhiên sẽ không tái phạm.”
Kỷ Trà Huyên thở dài: “Hồng Châu, còn ngươi?”
Hồng Châu ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Huyên , không biết vì sao, trong lòng nàng cảm thấy vô sợ hãi. Nàng đột nhiên nhớ tới lời nói của vị chủ tử này lúc mới vừa tiến cung, lập tức cầu xin: “Cầu xin chủ tử đừng đem nô tỳ đưa đi Thận Hình Tư.”
Kỷ Trà Huyên khẽ cười một tiếng, vẫn chưa trả lời.
Trong lòng Hồng Châu cùng Lục Châu lập tức kinh hoảng không thôi.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía những người khác, các nàng đều cúi đầu.
“Kỳ thật, từ lúc các ngươi vào Tĩnh An cung này, thân phận chủ tớ liền định rồi, chủ tử không dễ chịu lắm, làm nô tài còn có thể xuất đầu? Ta tuy rằng không bản lĩnh, tương lai lỡ có gặp nạn, vẫn là có thể làm cho mấy cái nô tài sống không tốt.”
Không chỉ có Hồng Châu, Lục Châu, nội tâm mấy người có mặt ở đây đều không khỏi rục rịch..
Chủ tử lại như thế nào đều là chủ tử, thu thập một cái nô tài dễ như trở bàn tay.
“Đừng hy vọng ăn cây táo, rào cây sung là có thể bám vào một vị chủ tử tốt hơn, đối với kẻ phản bội là không có ai dám dùng.” Kỷ Trà Huyên lạnh lùng nói.
Trong lòng mọi người căng thẳng, thanh âm Kỷ Trà Huyên nhu hòa một ít, nàng tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này các ngươi cũng nên biết ta cũng không phải người hà khắc , hôm nay đem lời nói rõ ràng, nếu là có chủ tử tốt hơn có thể đi đến cậy nhờ, bổn tu hoa sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Không khí trong điện bỗng nhiên trở nên khẩn trương lên.
Kỷ Trà Huyên đợi một lát, không có ai đi ra.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía Hồng Châu, nói: “Hồng Châu và Từ Nhi của Đức Nghi Cung có quan hệ rất tốt phải không?”
Sắc mặt Hồng Châu lập tức thay đổi.
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "Ngươi thích Đức Nghi cung, ngày mai bản tu hoa sẽ đưa ngươi qua."
Hồng Châu sốt ruột nói: "Chủ tử tha mạng."
Kỷ Trà Huyên nói: "Sao thế, bản tu hoa là đang giúp ngươi, tuy rằng ngươi qua đó không làm được đại cung nữ, nhưng dựa vào quan hệ thân thiết của ngươi với Từ Nhi, cũng thừa sức làm cung nữ làm việc nặng."
Hồng Châu lắc đầu, nàng không ngừng dập đầu, đưa nàng qua như vậy, nàng tất nhiên không sống nổi.
"Cầu xin chủ tử thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Kỷ Trà Huyên không hề để ý tới, nàng nhìn về phía những người ở đây.
Những người ở đây sao có thể không rõ vận mệnh sau này của Hồng Châu, trong lòng hơi lưu luyến.
"Trừ bỏ Hồng Châu, trước kia các ngươi có ai còn muốn ở các cung khác hơn Tĩnh An cung, nếu tự giác thừa nhận, lại thề trung thành với bản tu hoa, bản tu hoa sẽ bỏ qua chuyện cũ. Bằng không, bị bản tu hoa tra ra, ta sẽ đưa các ngươi đi Thận Hình tư, đến lúc đó có thể vừa lòng đẹp ý bò lại chỗ của chủ tử mà các ngươi thích hay không, liền xem vận may của các ngươi!"
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều quỳ xuống, ngay cả Chi Thảo bên cạnh Kỷ Trà Huyên cũng quỳ xuống.
Kỷ Trà Huyên đứng lên, nói: "nói đi!"
Có mấy người thân mình run run, nhưng không có ai lên tiếng.
Kỷ Trà Huyên trong lòng cười lạnh: "Tiểu Đinh Tử!"
Tiểu Đinh Tử hoảng sợ, hắn vội vã quỳ xuống: "Chủ tử, nô tài lắm mồm nói mấy câu cho Chung Vân hiên, sau này nếu không có sự đồng ý của chủ tử, nô tài không dám nữa..."
Kỷ Trà Huyên không nói gì, ánh mắt quét về phía những người khác.
Lúc đang muốn lại điểm danh, vài tiếng bùm, nhất thời có ba người quỳ xuống, là Hạnh Nhi, Cúc Nhi cùng Tiểu Chung Tử làm việc nặng.
Tốt, đều có người của Thường phi, Đan tu hoa, Khiêm tu hoa, tuy rằng là cung nữ thái giám làm việc nặng, nhưng cũng không thể coi nhẹ.
Lại quét về phía những người khác chưa lên tiếng Lục Châu, Tử Châu, Tiểu Chung Tử, Mộc Xuyến, Tiểu Đặng Tử.
Mấy người này tuy rằng sợ hãi, nhưng sắc mặt cực kỳ thản nhiên.
Kỷ Trà Huyên nhàn nhạt cười: "một khi đã như vậy, các ngươi hãy nhớ kỹ những lời nói của các ngươi hôm nay. Đương nhiên, nếu như gặp khó khăn, cứ việc nói với bản tu hoa, bản tu hoa là người rất bao che khuyết điểm."
Những người thỉnh tội này ào ào thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng quỳ xuống.
"Tạ ơn ân điển của chủ tử."
Kỷ Trà Huyên lại nói: "Các ngươi ở chung cũng đã hai tháng, các ngươi có từng thấy năm người còn lại này có hành vi khác thường nàokhông?"
Trong lòng năm người còn lại cũng hoảng sợ, những người này tự thề trung thành với chủ tử, ngày sau chắc chắn trở thành người của Tĩnh An cung. Vốn phạm sai lầm làm cho trong lòng bọn họ không yên, bây giờ chủ tử cho bọn họ một cơ hội lập công chuộc tội, bọn họ đương nhiên sẽ tích cực thể hiện.
Tiểu Chung Tử đột nhiên chỉ hướng Tiểu Đặng Tử.
"Chủ Tử, Tiểu Đặng Tử thường xuyên đi hoa viên ở chân tường phía tây, có một ngày nô tài nhìn thấy hắn lén lút gặp mặt cung nữ ở cung khác."
Tiểu Đặng Tử hoảng sợ vô cùng, chạm đến ánh mắt như cười khôngcười của Kỷ Trà Huyên, hắn vội vã dập đầu.
"Chủ tử, nô tài cùng vị cung nữ kia là đồng hương... không..."
Kỷ Trà Huyên đập vỡ một cái cốc, mảnh thủy tinh nhỏ chính xác rơi ởtrên tay của Tiểu Đặng Tử đang chống trên đất.
"Gặp đồng hương cần gặp lúc nửa đêm? Nếu như ngươi không chột dạ, ngươi hẳn là có nhẫn nại chờ bản tu hoa nói xong mới đúng, nhưng bây giờ ngươi vội vàng giải thích, làm ra vẻ ta đây cũng quá giả."
Tiểu Đặng Tử liên tục dập đầu xuống: "Chủ tử tha mạng, nô tài cùng cung nữ quả thật là đồng hương, chẳng qua nàng là người của Vĩnh Thọ cung."
Cả phòng yên tĩnh.
Kỷ Trà Huyên nói: "Là ai?"
Tiểu Đặng Tử nói: "Liên nhi."
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên đảo qua nơi khác, nói: "Tiểu Đinh Tử, ngươi kéo hắn trở về phòng đánh mười roi."
Tiểu Đinh Tử bình tĩnh nhận mệnh lệnh.
Tiểu Đặng Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, dập đầu nói: "Tạ ơn chủ tử."
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía Tiểu Chung Tử, mỉm cười nói: "Về sau ngươi đi theo Tiểu Đinh Tử học thật tốt vào."
Tiểu Chung Tử lộ ra sắc mặt vui sướng, Tiểu Đinh Tử là đại thái giám, ý tứ này thật rõ ràng, qua một thời gian nữa hắn cũng có thể trở thành đại thái giám.
Kỷ Trà Huyên không để ý đến, lại nhìn về phía mọi người, mọi người cúi đầu. "Còn có việc gì khác cần nói không?"
không có người nói nữa, Kỷ Trà Huyên trong lòng thở dài, thôi.
"Đều đứng lên đi!" Giọng nói của nàng cực kỳ nhu hòa.
"Những điều nên nói không nên nói, bản tu hoa tự nhiên sẽ bảo Chi Thảo thông báo cho các ngươi. Ngày sau các ngươi dò xét lẫn nhau, có công nhất định sẽ thưởng, có tội chắc chắn bị phạt."
Mọi người đồng loạt hô: "Nô tài / nô tì tuân mệnh."
Kỷ Trà Huyên liếc về phía Hồng Châu còn đang xụi lơ ở một bên.
Hồng Châu cảm giác được ánh mắt của Kỷ Trà Huyên, phảng phất bắt được một gốc cây cứu mạng, nói: "Chủ tử, nô tì biết sai rồi, cầu xin chủ tử bỏ qua cho nô tì một lần, nô tì cũng không dám phản bội chủ tử nữa..."
Kỷ Trà Huyên quét mắt về phía mọi người, nhíu mày.
Trong lòng Hồng Châu vừa động, đi lại, lôi kéo góc váy của Kỷ Trà Huyên, một bộ dáng thật đáng thương, lại nhìn vết máu trên trán nàng, Kỷ Trà Huyên nói: "Tử Châu, Lục Châu, hai người các ngươi kéo nàng vào phòng đi, đồng dạng đánh mười roi."
Hồng Châu buông lỏng tay ra, tính mạng đã được bảo vệ.
"Tạ ơn chủ tử."
Tử Châu cùng Lục Châu hành lễ nói: "Nô tì tuân mệnh."
Kỷ Trà Huyên nói: "Hôm nay các ngươi vi phạm lần đầu, nếu có lần sau, đừng trách bản tu hoa thủ đoạn độc ác vô tình."
Trong lòng mọi người căng thẳng.
Quỳ xuống dập đầu.
Kỷ Trà Huyên nhìn Chi Thảo liếc mắt một cái, Chi Thảo vội vàng nâng Kỷ Trà Huyên vào tẩm điện.
không lâu sau, Chi Thảo từ trong điện đi ra, trong tay có hơn mười mấy cái hầu bao, sau đó phát ra từng cái cho mọi người. Bọn cung nữ thái giám vốn còn sợ hãi cũng ổn định xuống. Nhớ tới những lời Chi Thảo nói với bọn họ, có công nhất định sẽ thưởng, có lỗi sẽ bị phạt, bọn họ một lần nữa xốc lại tinh thần.