Editor: Natalie Pham
"Quý tần xuất thân từ gia tộc lớn, hoàng thượng thường khen quý tần rộng lượng, nên lần này bản cung còn cần nể trọng quý tần hơn." Kỷ Trà Huyên cười nói.
Ninh quý tần nói: "Tần thiếp vẫn kém hơn nương nương, chuyện lớn như vậy tự nhiên phải phiền đến nương nương, tần thiếp quản lý việc nhỏ cũng đủ rồi "
Kỷ Trà Huyên sớm biết vậy, nàng mỉm cười nói: "Quý tần không cần khiêm tốn, việc phân phát hàng tháng lần này hỗn loạn nhưng quý tần xử lý rất tốt, quý tần từ chối như vậy, hay là khinh thường bản cung, không muốn làm trợ thủ cho bản cung."
Ninh quý tần vừa nghe cũng cảm thấy căng thẳng.
Dù có khinh thường, nàng ta cũng không thể biểu hiện ra. Hơn nữa, từ khi Kỷ Trà Huyên lộ rõ, nàng ta cũng không dám xem nhẹ thứ nữ xuất thân bình thường này.
Nàng ta thật không cam lòng, nhưng nếu không đồng ý, đồng nghĩa với việc nàng ta khinh thường thục nghi, cũng ý nghĩa nàng ta đang chất vấn quyết định của hoàng thượng cùng hoàng hậu, thậm chí cũng là một đòn mạnh vào danh tiếng hiền lành của nàng ta ở trong cung.
"Nương nương thứ tội, tần thiếp cũng chỉ sợ hãi thôi, lại không nghĩ sẽ khiến nương nương suy nghĩ nhiều", nói xong, nàng ta giả vờ cúi xuống nhận lỗi.
Kỷ Trà Huyên lập tức đỡ lấy nàng ta, cũng không cho nàng ta nhận lỗi, dịu dàng nói: "thì ra là thế, nếu quý tần đồng ý, tự nhiên không còn gì tốt hơn "
Ninh quý tần gục đầu xuống.
Kỷ Trà Huyên lại cầm lấy giấy tờ cùng sổ sách trên khay, mỉm cười nói: "Đây là nghi chế phủ nội vụ mới đặt ra, quý tần cầm về nhìn xem trước rồi làm kế hoạch, sau đó cho bản cung cùng xem xét được không?"
Ninh quý tần nhìn tờ danh sách rườm rà, trong lòng cũng trở nên nặng nề, xem xong viết kế hoạch, rõ rang đang trói chặt nàng làm việc này, nàng làm mấy thứ này, cho dù có cách lấy sổ sách về, chỉ sợ lại bị mấy thứ này đánh trở về, hơn nữa làm việc này, cho dù thật tốt, người được ban thưởng là Giản thục nghi, cũng chẳng phải nàng, nhưng nếu không làm tốt, Giản thục nghi cũng không có biện pháp với nàng, nhưng hành vi này ở trong mắt người khác cũng hỏng bét, thậm chí Giản thục nghi làm tốt, nàng cũng sẽ thành người ăn theo người đứng đầu.
Lúc này nàng ta không nghĩ được biện pháp từ chối, Giản thục nghi căn bản đã chắn hết đường sống của nàng ta, dường như chỉ phải đi con đường này.
Xem sắc mặt biến ảo của Ninh quý tần, Kỷ Trà Huyên thở dài: "Quý tần còn có câu hỏi gì không?"
Ninh quý tần cắn chặt răng, rốt cục nâng hai tay nhận lấy.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Bản cung luôn công bằng, nếu quý tần xử lý chuyện phân chia tiền tháng rất tốt, đến tháng sau bản cung sẽ cho Tử Châu đưa sổ sách qua."
Ninh quý tần kinh sợ, trong lòng nàng ta vẫn không thể tin được.
Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cũng không cho quý tần giữ ấn phượng, nên cũng không thể để sổ sách ở chỗ quý tần quá lâu, quý tần cần thông cảm mới được".
Ninh quý tần nói chuyện dễ nghe hơn nhiều, cũng không cứng ngắc như lúc trước.
Kỷ Trà Huyên nói: "Bản cung chỉ biết quý tần là người hiểu quy củ."
Ninh quý tần nói: "Là nương nương công chính liêm minh." Nàng ta khen tặng mộtcâu. Kỷ Trà Huyên cười nói: "Quý tần thật biết nói chuyện."
Ninh quý tần ở một bên cười làm lành.
Lúc này, một tiếng khóc lớn truyền đến tai hai người, Kỷ Trà Huyên thở dài nói: "Xem ra tam hoàng nhi tỉnh vội vã tìm bản cung, bản cung sẽ không tiếp quý tần nữa."
Ninh quý tần cười nói: "Tần thiếp làm phiền nương nương mới đúng, tần thiếp cũng nên cáo lui." Kỷ Trà Huyên vừa nghe, vội vàng lắc đầu nói: "Quấy rầy gì chứ, về sau quý tần nên đến chơi thường xuyên mới đúng, nhiều người cũng nhiều ý tưởng."
Ninh quý tần tất nhiên đáp ứng, nhưng lại thầm hi vọng không cần đến đây nữa, nhưng hiện thực lại khiến nàng ta thất vọng, nàng ta vẫn phải đến đây thường xuyên.
Kỷ Trà Huyên lại nói: "Tử Châu, còn không mau thay bản cung tiễn quý tần."
Tử Châu lớn tiếng đáp: "Vâng, nương nương."
Ninh quý tần cúi người hành lễ, Tử Châu vừa bước lên Ninh quý tần đã xoay người ra phòng ở.
"Ôm tam hoàng tử vào đi "
Chi Thảo vội vàng gật đầu.
Hạ ma ma ôm tam hoàng tử vào, nhưng tam hoàng tử vẫn khóc, Kỷ Trà Huyên nhận lấy, nhìn đứa nhỏ không ngừng vặn vẹo, nàng nhíu mày nói: "Tam Hoàng nhi như thế nào?"
Hạ ma ma nói: "Chắc hoàng tử tỉnh lại không tìm thấy nương nương, cho nên khóc lên, nương nương không ngại ôm hoàng tử đi lại "
Kỷ Trà Huyên vừa nghe bèn vỗ nhẹ sau lưng hắn, sau đó chậm rãi đi lại, dỗ dành.
Chỉ đi mấy bước, tam hoàng tử đã bớt khóc, đến bước thứ chín tiếng khóc đã hoàn toàn dừng lại.
Kỷ Trà Huyên cảm giác vui sướng, nàng chưa nuôi nấng đứa nhỏ, nhưng cũng biết nuôi nấng đứa nhỏ rất khó, một đứa nhỏ dừng khóc trước mặt mình là cảm giác thậtđặc biệt.
Hạ ma ma cười nói: "Hoàng tử cũng luyến tiếc mẫu phi đâu "
Kỷ Trà Huyên cúi đầu nhìn tam hoàng tử đang nhả bong bóng nói: "Ngoan "
Hạ ma ma thở phào nhẹ nhõm, hoàng tử điện hạ, lão nô cũng chỉ giúp được như vậy thôi, ngày sau trưởng thành, phải nhờ vào ngài.
Hôm nay, Kỷ Trà Huyên giữ tam hoàng tử bên người cả ngày.
Ngày thứ hai, Kỷ Trà Huyên vẫn làm vậy.
Hạ ma ma nhìn vậy trong long cũng vui vẻ.
Ngày thứ ba, mẹ cả Trịnh thị còn chưa dâng thẻ bài xin tiến cung, làm Kỷ Trà Huyên thấy kinh ngạc, cũng mệt nàng bảo Chi Thảo chuẩn bị sẵn.
Hôm nay là ngày trưởng công chúa Lưu Hi về kinh.
Thái hậu đã sớm nói với Kỷ Trà Huyên, theo ý thái hậu, Kỷ Trà Huyên thu dọn Cẩm Hồng hiên thật cẩn thận là được.
Ngày này, hoàng hậu cũng ngồi kiệu vào cung Vinh Thọ, cho nên chủ vị trong cung cũng không hề vắng họp.
Trưởng công chúa Lưu Hi ung dung thanh lịch, thoạt nhìn là người yên tĩnh ôn hòa, nhìn nàng nói chuyện cùng thái hậu làm người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
nói chuyện thật lâu, trưởng công chúa Lưu Hi nhìn hoàng hậu nói: "Chúc mừng hoàng tẩu."
Hoàng hậu dịu dàng nói: "Tiểu thế tử cũng hai tuổi rồi, sao công chúa không ôm vào cung cho mọi người nhìn xem."
Trưởng công chúa Lưu Hi cười nói: "Thịnh nhi bị sốt trên đường, khi nào khỏi tất nhiênsẽ ôm vào cung nhường hoàng tẩu nhìn xem."
Hoàng hậu cùng thái hậu vừa nghe rất quan tâm hỏi: "Mời thái y chưa?”
Trưởng công chúa Lưu Hi nói: "đã mời qua, không ngại, chỉ hơi bị sốt, uống thuốc rồi ngủ tiếp lập tức sẽ khoẻ."
Hoàng hậu cùng thái hậu thở phào nhẹ nhõm, phi tần ở đây cũng lộ ra sắc mặt thoải mái.
Trưởng công chúa Lưu Hi cười nói: "Gần đây hoàng tẩu thoạt nhìn tốt hơn nhiều."
Hoàng hậu ôn hoà nói: "Gần đây nhiều việc vui, bản cung vui vẻ, tự nhiên tốt hơn rất nhiều, nhưng công chúa thoạt nhìn gầy hơn một ít, công chúa phải ở lâu mấy ngày bồi bổ lại mới được."
Thái hậu hài lòng gật đầu, nhìn trưởng công chúa Lưu Hi cười nói: "Gầy rồi."
Trưởng công chúa Lưu Hi quay đầu lại cười nói với thái hậu: "Hoàng tẩu vẫn nhiệt tình như thế... Nhưng có câu nói vào trong lòng Phương nhi, lâu rồi Phương nhi không thấy thái hậu, lần này chắc chắn ở lâu mấy ngày hiếu thảo ngài."
Thái hậu nghe vậy dịu dàng nói: "Phương nhi từ nhỏ đã săn sóc, phò mã cưới con thậtsự là phúc của hắn."
Trưởng công chúa Lưu Hi nói: "Thái hậu luôn thích khen Phương nhi, nói đến phò mã, Phương nhi còn muốn tạ ơn thái hậu cùng hoàng huynh tinh mắt mới đúng."
Thái hậu thở dài: "Đều là người trong nhà, nói tạ ơn làm gì, thấy con hạnh phúc, ai gia cũng có mặt đi gặp mẫu phi con."
Trưởng công chúa Lưu Hi vẫn cười dịu dàng nói: "Mẫu phi luôn kính trọng thái hậu, thái hậu cũng rất tốt với Phương nhi."
Thái hậu nhìn Triệu Phương, thấy nàng đã thoát ra từ cái chết của Trang thái phi.
Triệu Phương chuyển đề tài nói: "Phương nhi còn chưa chúc mừng hoàng huynh được thêm hai vị hoàng tử."
Thái hậu cười chỉ Kỷ Trà Huyên nói: "Nàng là mẹ đẻ của Mộc nhi cùng Bái nhi, con cứ gọi tiểu tẩu tử là được."
Thái hậu vừa nói câu này mọi người đều kinh hãi.
Trưởng công chúa được sủng ái rất khó gọi phi tần một tiếng tẩu tử, mấy năm nay trưởng công chúa Lưu Hi cũng chỉ gọi hoàng hậu là hoàng tẩu, cũng chỉ có Cung Đức phi được nàng ta gọi một tiếng tiểu tẩu tử.
Trưởng công chúa Lưu Hi nghe vậy cũng kinh hãi, xem ra thái hậu rất coi trọng vị phi tần này.
Cẩn thận đánh giá vị tiểu tẩu tử này, bộ dạng thanh tú, nhưng ngồi ở chỗ kia có khí chất riêng, cũng không mất nhan sắc khi ngồi chung với các phi tần khác, nàng khôngđẹp nhất, nhưng cũng không thể bỏ qua nàng.
Khi nàng ta nhìn thấy Phùng ma ma đứng sau Kỷ Trà Huyên cũng ngẩn ra, Phùng ma ma cảm thấy ánh mắt của trưởng công chúa Lưu Hi nhưng không ngẩng đầu, vẫn quy củ đứng sau hầu hạ Kỷ Trà Huyên cùng Tử Châu, trưởng công chúa thu lại ánh mắt rồi nhìn sang Kỷ Trà Huyên, lúc này nàng ta rốt cục phát hiện ra một ít thứ.
Trong lòng nàng ta lập tức thoải mái, mỉm cười nói: "Tiểu tẩu tử "
Kỷ Trà Huyên hơi thấy lo sợ, vội vã đứng dậy đáp lễ: "Gặp qua trưởng công chúa."
Trưởng công chúa Lưu Hi mỉm cười nói: "Thái hậu cũng nói đều là người trong nhà, tiểu tẩu tử gọi ta phương nhi được rồi."
Kỷ Trà Huyên vụng trộm nhìn thái hậu cùng hoàng hậu, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đều mỉm cười, Kỷ Trà Huyên mới mỉm cười nói: "Phương nhi."
Thái hậu gật đầu, cũng không vì được sủng ái mà trở nên vô lễ.
Trưởng công chúa Lưu Hi cũng vậy, có hai vị hoàng tử, bởi vì một số nguyên nhân, chỉ cần nàng không mắc sai lầm lớn, thái hậu sẽ nỗ lực bảo vệ cho nàng, như vậy, tương lai ít nhất nàng cũng là thái phi.
Ninh quý tần, Tuệ tần, Ngô tần cùng Ngụy tần ở đây thấy vậy tuy cười, nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ.
Lúc này, thái hậu bảo hai vị ma ma bế Bái nhi cùng Mộc nhi vào.
Trưởng công chúa Lưu Hi nhìn hai đứa bé, đứa lớn hơn hẳn là tam hoàng tử.
Hai đứa bé ngủ rất ngoan, trưởng công chúa bèn ôm một đứa, hỏi: "Đây là ai?"
Thái hậu cười nói: "Mộc nhi."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, dù sao hai đứa bé cũng ở chung gần hai tháng, chỉ cần nhìn kĩmột chút là có thể thấy được, nhưng trưởng công chúa lại cố ý hỏi vậy, Kỷ Trà Huyên tự nhiên hiểu rõ nàng ấy có ý tốt.
Trưởng công chúa ôm Mộc nhi, lại nhìn Bái nhi, sau đó chậm rãi chơi đùa.
"Thái hậu cùng tiểu tẩu tử thật biết nuôi dưỡng, nhìn hai vị tiểu hoàng tử còn khoẻ mạnh hơn Thịnh nhi nhà ta nhiều."
Thái hậu thích nghe câu này nhất, lập tức vui vẻ ra mặt, Kỷ Trà Huyên đã ở một bên cười làm lành.
Hoàng hậu không kìm lòng được sờ bụng mình, chỉ mong nàng cũng có thể sinh một vị tiểu hoàng tử khoẻ mạnh.
Ninh quý tần cùng Tuệ tần cũng dâng lên ước muốn mãnh liệt.
Ngô tần cùng Ngụy tần lại cực kì chua sót, bọn họ đã sớm thất sủng, nửa năm cũngkhông được sủng ái một lần, nhất định rất sầu não khi thấy hai vị hoàng tử.
Bọn họ tự nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, cho nên, thái hậu cùng trưởng công chúa Lưu Hi sôi nổi nói về hai vị hoàng tử.
Ước chừng đến thời gian ăn cơm trưa.
Bên ngoài có thái giám thông báo, Trường Bình hầu cầu kiến.
Trưởng công chúa quay đầu lại, thái hậu trêu chọc: "Xem ngươi làm vẻ ta đây, vừa nghe phò mã đến đã không ngồi yên được, còn nói muốn ở bên ai gia nhiều hơn."
Lưu Hi trưởng công chúa cười nói: "Thái hậu giễu cợt Phương nhi."
Thái hậu thấy thế cười nói: "Trường Bình hầu đến cũng tốt, ai gia cũng mệt mỏi rồi, miễn cho ai gia còn muốn phái người đưa con."
Lưu hi trưởng công chúa cúi đầu, hoàng hậu cười ra tiếng.
Kỷ Trà Huyên cũng mỉm cười, thật sự là công chúa được sủng ái.
"Vi thần tham kiến thái hậu thiên tuế, hoàng hậu thiên tuế, bốn vị nương nương mạnh khỏe." một vị nam tử khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi đến, anh khí bừng bừng, khí độ bất phàm.
Kỷ Trà Huyên nhớ lại tư liệu của hắn, Trương Sĩ Ký, cha mẹ mất sớm, được tổ phụ Trường Bình hầu nuôi dạy lớn lên, mười bốn tuổi khi tổ phụ hấp hối bèn dâng tấu chương cho Trương Sĩ Ký kế thừa tước vị, sau ba năm để tang, hắn vừa kế thừa tước vị lại thi đỗ Trạng nguyên, vì thế được tuyển làm phò mã của trưởng công chúa vào năm Khánh Nguyên thứ tư, thành hôn ba tháng, hoàng thượng mệnh Trương Sĩ Ký nhậm chức Tổng đốc Càng Châu, tuổi còn trẻ đã cai quản Càng Châu.
"Quý tần xuất thân từ gia tộc lớn, hoàng thượng thường khen quý tần rộng lượng, nên lần này bản cung còn cần nể trọng quý tần hơn." Kỷ Trà Huyên cười nói.
Ninh quý tần nói: "Tần thiếp vẫn kém hơn nương nương, chuyện lớn như vậy tự nhiên phải phiền đến nương nương, tần thiếp quản lý việc nhỏ cũng đủ rồi "
Kỷ Trà Huyên sớm biết vậy, nàng mỉm cười nói: "Quý tần không cần khiêm tốn, việc phân phát hàng tháng lần này hỗn loạn nhưng quý tần xử lý rất tốt, quý tần từ chối như vậy, hay là khinh thường bản cung, không muốn làm trợ thủ cho bản cung."
Ninh quý tần vừa nghe cũng cảm thấy căng thẳng.
Dù có khinh thường, nàng ta cũng không thể biểu hiện ra. Hơn nữa, từ khi Kỷ Trà Huyên lộ rõ, nàng ta cũng không dám xem nhẹ thứ nữ xuất thân bình thường này.
Nàng ta thật không cam lòng, nhưng nếu không đồng ý, đồng nghĩa với việc nàng ta khinh thường thục nghi, cũng ý nghĩa nàng ta đang chất vấn quyết định của hoàng thượng cùng hoàng hậu, thậm chí cũng là một đòn mạnh vào danh tiếng hiền lành của nàng ta ở trong cung.
"Nương nương thứ tội, tần thiếp cũng chỉ sợ hãi thôi, lại không nghĩ sẽ khiến nương nương suy nghĩ nhiều", nói xong, nàng ta giả vờ cúi xuống nhận lỗi.
Kỷ Trà Huyên lập tức đỡ lấy nàng ta, cũng không cho nàng ta nhận lỗi, dịu dàng nói: "thì ra là thế, nếu quý tần đồng ý, tự nhiên không còn gì tốt hơn "
Ninh quý tần gục đầu xuống.
Kỷ Trà Huyên lại cầm lấy giấy tờ cùng sổ sách trên khay, mỉm cười nói: "Đây là nghi chế phủ nội vụ mới đặt ra, quý tần cầm về nhìn xem trước rồi làm kế hoạch, sau đó cho bản cung cùng xem xét được không?"
Ninh quý tần nhìn tờ danh sách rườm rà, trong lòng cũng trở nên nặng nề, xem xong viết kế hoạch, rõ rang đang trói chặt nàng làm việc này, nàng làm mấy thứ này, cho dù có cách lấy sổ sách về, chỉ sợ lại bị mấy thứ này đánh trở về, hơn nữa làm việc này, cho dù thật tốt, người được ban thưởng là Giản thục nghi, cũng chẳng phải nàng, nhưng nếu không làm tốt, Giản thục nghi cũng không có biện pháp với nàng, nhưng hành vi này ở trong mắt người khác cũng hỏng bét, thậm chí Giản thục nghi làm tốt, nàng cũng sẽ thành người ăn theo người đứng đầu.
Lúc này nàng ta không nghĩ được biện pháp từ chối, Giản thục nghi căn bản đã chắn hết đường sống của nàng ta, dường như chỉ phải đi con đường này.
Xem sắc mặt biến ảo của Ninh quý tần, Kỷ Trà Huyên thở dài: "Quý tần còn có câu hỏi gì không?"
Ninh quý tần cắn chặt răng, rốt cục nâng hai tay nhận lấy.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Bản cung luôn công bằng, nếu quý tần xử lý chuyện phân chia tiền tháng rất tốt, đến tháng sau bản cung sẽ cho Tử Châu đưa sổ sách qua."
Ninh quý tần kinh sợ, trong lòng nàng ta vẫn không thể tin được.
Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cũng không cho quý tần giữ ấn phượng, nên cũng không thể để sổ sách ở chỗ quý tần quá lâu, quý tần cần thông cảm mới được".
Ninh quý tần nói chuyện dễ nghe hơn nhiều, cũng không cứng ngắc như lúc trước.
Kỷ Trà Huyên nói: "Bản cung chỉ biết quý tần là người hiểu quy củ."
Ninh quý tần nói: "Là nương nương công chính liêm minh." Nàng ta khen tặng mộtcâu. Kỷ Trà Huyên cười nói: "Quý tần thật biết nói chuyện."
Ninh quý tần ở một bên cười làm lành.
Lúc này, một tiếng khóc lớn truyền đến tai hai người, Kỷ Trà Huyên thở dài nói: "Xem ra tam hoàng nhi tỉnh vội vã tìm bản cung, bản cung sẽ không tiếp quý tần nữa."
Ninh quý tần cười nói: "Tần thiếp làm phiền nương nương mới đúng, tần thiếp cũng nên cáo lui." Kỷ Trà Huyên vừa nghe, vội vàng lắc đầu nói: "Quấy rầy gì chứ, về sau quý tần nên đến chơi thường xuyên mới đúng, nhiều người cũng nhiều ý tưởng."
Ninh quý tần tất nhiên đáp ứng, nhưng lại thầm hi vọng không cần đến đây nữa, nhưng hiện thực lại khiến nàng ta thất vọng, nàng ta vẫn phải đến đây thường xuyên.
Kỷ Trà Huyên lại nói: "Tử Châu, còn không mau thay bản cung tiễn quý tần."
Tử Châu lớn tiếng đáp: "Vâng, nương nương."
Ninh quý tần cúi người hành lễ, Tử Châu vừa bước lên Ninh quý tần đã xoay người ra phòng ở.
"Ôm tam hoàng tử vào đi "
Chi Thảo vội vàng gật đầu.
Hạ ma ma ôm tam hoàng tử vào, nhưng tam hoàng tử vẫn khóc, Kỷ Trà Huyên nhận lấy, nhìn đứa nhỏ không ngừng vặn vẹo, nàng nhíu mày nói: "Tam Hoàng nhi như thế nào?"
Hạ ma ma nói: "Chắc hoàng tử tỉnh lại không tìm thấy nương nương, cho nên khóc lên, nương nương không ngại ôm hoàng tử đi lại "
Kỷ Trà Huyên vừa nghe bèn vỗ nhẹ sau lưng hắn, sau đó chậm rãi đi lại, dỗ dành.
Chỉ đi mấy bước, tam hoàng tử đã bớt khóc, đến bước thứ chín tiếng khóc đã hoàn toàn dừng lại.
Kỷ Trà Huyên cảm giác vui sướng, nàng chưa nuôi nấng đứa nhỏ, nhưng cũng biết nuôi nấng đứa nhỏ rất khó, một đứa nhỏ dừng khóc trước mặt mình là cảm giác thậtđặc biệt.
Hạ ma ma cười nói: "Hoàng tử cũng luyến tiếc mẫu phi đâu "
Kỷ Trà Huyên cúi đầu nhìn tam hoàng tử đang nhả bong bóng nói: "Ngoan "
Hạ ma ma thở phào nhẹ nhõm, hoàng tử điện hạ, lão nô cũng chỉ giúp được như vậy thôi, ngày sau trưởng thành, phải nhờ vào ngài.
Hôm nay, Kỷ Trà Huyên giữ tam hoàng tử bên người cả ngày.
Ngày thứ hai, Kỷ Trà Huyên vẫn làm vậy.
Hạ ma ma nhìn vậy trong long cũng vui vẻ.
Ngày thứ ba, mẹ cả Trịnh thị còn chưa dâng thẻ bài xin tiến cung, làm Kỷ Trà Huyên thấy kinh ngạc, cũng mệt nàng bảo Chi Thảo chuẩn bị sẵn.
Hôm nay là ngày trưởng công chúa Lưu Hi về kinh.
Thái hậu đã sớm nói với Kỷ Trà Huyên, theo ý thái hậu, Kỷ Trà Huyên thu dọn Cẩm Hồng hiên thật cẩn thận là được.
Ngày này, hoàng hậu cũng ngồi kiệu vào cung Vinh Thọ, cho nên chủ vị trong cung cũng không hề vắng họp.
Trưởng công chúa Lưu Hi ung dung thanh lịch, thoạt nhìn là người yên tĩnh ôn hòa, nhìn nàng nói chuyện cùng thái hậu làm người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
nói chuyện thật lâu, trưởng công chúa Lưu Hi nhìn hoàng hậu nói: "Chúc mừng hoàng tẩu."
Hoàng hậu dịu dàng nói: "Tiểu thế tử cũng hai tuổi rồi, sao công chúa không ôm vào cung cho mọi người nhìn xem."
Trưởng công chúa Lưu Hi cười nói: "Thịnh nhi bị sốt trên đường, khi nào khỏi tất nhiênsẽ ôm vào cung nhường hoàng tẩu nhìn xem."
Hoàng hậu cùng thái hậu vừa nghe rất quan tâm hỏi: "Mời thái y chưa?”
Trưởng công chúa Lưu Hi nói: "đã mời qua, không ngại, chỉ hơi bị sốt, uống thuốc rồi ngủ tiếp lập tức sẽ khoẻ."
Hoàng hậu cùng thái hậu thở phào nhẹ nhõm, phi tần ở đây cũng lộ ra sắc mặt thoải mái.
Trưởng công chúa Lưu Hi cười nói: "Gần đây hoàng tẩu thoạt nhìn tốt hơn nhiều."
Hoàng hậu ôn hoà nói: "Gần đây nhiều việc vui, bản cung vui vẻ, tự nhiên tốt hơn rất nhiều, nhưng công chúa thoạt nhìn gầy hơn một ít, công chúa phải ở lâu mấy ngày bồi bổ lại mới được."
Thái hậu hài lòng gật đầu, nhìn trưởng công chúa Lưu Hi cười nói: "Gầy rồi."
Trưởng công chúa Lưu Hi quay đầu lại cười nói với thái hậu: "Hoàng tẩu vẫn nhiệt tình như thế... Nhưng có câu nói vào trong lòng Phương nhi, lâu rồi Phương nhi không thấy thái hậu, lần này chắc chắn ở lâu mấy ngày hiếu thảo ngài."
Thái hậu nghe vậy dịu dàng nói: "Phương nhi từ nhỏ đã săn sóc, phò mã cưới con thậtsự là phúc của hắn."
Trưởng công chúa Lưu Hi nói: "Thái hậu luôn thích khen Phương nhi, nói đến phò mã, Phương nhi còn muốn tạ ơn thái hậu cùng hoàng huynh tinh mắt mới đúng."
Thái hậu thở dài: "Đều là người trong nhà, nói tạ ơn làm gì, thấy con hạnh phúc, ai gia cũng có mặt đi gặp mẫu phi con."
Trưởng công chúa Lưu Hi vẫn cười dịu dàng nói: "Mẫu phi luôn kính trọng thái hậu, thái hậu cũng rất tốt với Phương nhi."
Thái hậu nhìn Triệu Phương, thấy nàng đã thoát ra từ cái chết của Trang thái phi.
Triệu Phương chuyển đề tài nói: "Phương nhi còn chưa chúc mừng hoàng huynh được thêm hai vị hoàng tử."
Thái hậu cười chỉ Kỷ Trà Huyên nói: "Nàng là mẹ đẻ của Mộc nhi cùng Bái nhi, con cứ gọi tiểu tẩu tử là được."
Thái hậu vừa nói câu này mọi người đều kinh hãi.
Trưởng công chúa được sủng ái rất khó gọi phi tần một tiếng tẩu tử, mấy năm nay trưởng công chúa Lưu Hi cũng chỉ gọi hoàng hậu là hoàng tẩu, cũng chỉ có Cung Đức phi được nàng ta gọi một tiếng tiểu tẩu tử.
Trưởng công chúa Lưu Hi nghe vậy cũng kinh hãi, xem ra thái hậu rất coi trọng vị phi tần này.
Cẩn thận đánh giá vị tiểu tẩu tử này, bộ dạng thanh tú, nhưng ngồi ở chỗ kia có khí chất riêng, cũng không mất nhan sắc khi ngồi chung với các phi tần khác, nàng khôngđẹp nhất, nhưng cũng không thể bỏ qua nàng.
Khi nàng ta nhìn thấy Phùng ma ma đứng sau Kỷ Trà Huyên cũng ngẩn ra, Phùng ma ma cảm thấy ánh mắt của trưởng công chúa Lưu Hi nhưng không ngẩng đầu, vẫn quy củ đứng sau hầu hạ Kỷ Trà Huyên cùng Tử Châu, trưởng công chúa thu lại ánh mắt rồi nhìn sang Kỷ Trà Huyên, lúc này nàng ta rốt cục phát hiện ra một ít thứ.
Trong lòng nàng ta lập tức thoải mái, mỉm cười nói: "Tiểu tẩu tử "
Kỷ Trà Huyên hơi thấy lo sợ, vội vã đứng dậy đáp lễ: "Gặp qua trưởng công chúa."
Trưởng công chúa Lưu Hi mỉm cười nói: "Thái hậu cũng nói đều là người trong nhà, tiểu tẩu tử gọi ta phương nhi được rồi."
Kỷ Trà Huyên vụng trộm nhìn thái hậu cùng hoàng hậu, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đều mỉm cười, Kỷ Trà Huyên mới mỉm cười nói: "Phương nhi."
Thái hậu gật đầu, cũng không vì được sủng ái mà trở nên vô lễ.
Trưởng công chúa Lưu Hi cũng vậy, có hai vị hoàng tử, bởi vì một số nguyên nhân, chỉ cần nàng không mắc sai lầm lớn, thái hậu sẽ nỗ lực bảo vệ cho nàng, như vậy, tương lai ít nhất nàng cũng là thái phi.
Ninh quý tần, Tuệ tần, Ngô tần cùng Ngụy tần ở đây thấy vậy tuy cười, nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ.
Lúc này, thái hậu bảo hai vị ma ma bế Bái nhi cùng Mộc nhi vào.
Trưởng công chúa Lưu Hi nhìn hai đứa bé, đứa lớn hơn hẳn là tam hoàng tử.
Hai đứa bé ngủ rất ngoan, trưởng công chúa bèn ôm một đứa, hỏi: "Đây là ai?"
Thái hậu cười nói: "Mộc nhi."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, dù sao hai đứa bé cũng ở chung gần hai tháng, chỉ cần nhìn kĩmột chút là có thể thấy được, nhưng trưởng công chúa lại cố ý hỏi vậy, Kỷ Trà Huyên tự nhiên hiểu rõ nàng ấy có ý tốt.
Trưởng công chúa ôm Mộc nhi, lại nhìn Bái nhi, sau đó chậm rãi chơi đùa.
"Thái hậu cùng tiểu tẩu tử thật biết nuôi dưỡng, nhìn hai vị tiểu hoàng tử còn khoẻ mạnh hơn Thịnh nhi nhà ta nhiều."
Thái hậu thích nghe câu này nhất, lập tức vui vẻ ra mặt, Kỷ Trà Huyên đã ở một bên cười làm lành.
Hoàng hậu không kìm lòng được sờ bụng mình, chỉ mong nàng cũng có thể sinh một vị tiểu hoàng tử khoẻ mạnh.
Ninh quý tần cùng Tuệ tần cũng dâng lên ước muốn mãnh liệt.
Ngô tần cùng Ngụy tần lại cực kì chua sót, bọn họ đã sớm thất sủng, nửa năm cũngkhông được sủng ái một lần, nhất định rất sầu não khi thấy hai vị hoàng tử.
Bọn họ tự nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, cho nên, thái hậu cùng trưởng công chúa Lưu Hi sôi nổi nói về hai vị hoàng tử.
Ước chừng đến thời gian ăn cơm trưa.
Bên ngoài có thái giám thông báo, Trường Bình hầu cầu kiến.
Trưởng công chúa quay đầu lại, thái hậu trêu chọc: "Xem ngươi làm vẻ ta đây, vừa nghe phò mã đến đã không ngồi yên được, còn nói muốn ở bên ai gia nhiều hơn."
Lưu Hi trưởng công chúa cười nói: "Thái hậu giễu cợt Phương nhi."
Thái hậu thấy thế cười nói: "Trường Bình hầu đến cũng tốt, ai gia cũng mệt mỏi rồi, miễn cho ai gia còn muốn phái người đưa con."
Lưu hi trưởng công chúa cúi đầu, hoàng hậu cười ra tiếng.
Kỷ Trà Huyên cũng mỉm cười, thật sự là công chúa được sủng ái.
"Vi thần tham kiến thái hậu thiên tuế, hoàng hậu thiên tuế, bốn vị nương nương mạnh khỏe." một vị nam tử khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi đến, anh khí bừng bừng, khí độ bất phàm.
Kỷ Trà Huyên nhớ lại tư liệu của hắn, Trương Sĩ Ký, cha mẹ mất sớm, được tổ phụ Trường Bình hầu nuôi dạy lớn lên, mười bốn tuổi khi tổ phụ hấp hối bèn dâng tấu chương cho Trương Sĩ Ký kế thừa tước vị, sau ba năm để tang, hắn vừa kế thừa tước vị lại thi đỗ Trạng nguyên, vì thế được tuyển làm phò mã của trưởng công chúa vào năm Khánh Nguyên thứ tư, thành hôn ba tháng, hoàng thượng mệnh Trương Sĩ Ký nhậm chức Tổng đốc Càng Châu, tuổi còn trẻ đã cai quản Càng Châu.