Thái hậu lập tức gọi hắn đứng lên.
Trương Sĩ Ký đứng dậy, nhìn không chớp mắt.
"Trường Bình hầu đến đón Phương nhi ra cung sao?"
Trương Sĩ Ký gật đầu sảng khoái thừa nhận.
Thái hậu gật đầu nói: "Ai gia yên tâm, mấy năm nay nếu không phải Phương nhi kiên trì, ai gia sẽ không cho Phương nhi đi Càng Châu xa xôi cùng ngươi."
Trương Sĩ Ký cảm thấy ấm áp, hắn thật sự không biết còn có chuyện này, hắn nói: "Vi thần tạ ơn thái hậu nương nương."
Thái hậu thở dài: "Công chúa và phò mã hòa thuận, ai gia cũng vui vẻ."Trương Sĩ Ký cùng Lưu Hi trưởng công chúa đều quỳ xuống tạ ơn.
Thái hậu thấy vậy nói: "Thôi, hai người ra cung đi, ngày quốc khánh nhớ dẫn tiểu thế tử tiến cung cho ai gia nhìn xem."
Trương Sĩ Ký cùng công chúa vội vàng nhận lời.
Nhìn công chúa và phò mã rời đi, Kỷ Trà Huyên cũng có ý tưởng.
Nhân vật chính đi rồi, thái hậu cũng không có tinh thần nói chuyện cùng các phi tần, qua một lát, tất cả mọi người đều rời đi.
Kỷ Trà Huyên thăm Mộc nhi xong cũng trở về tẩm cung.
Hộp son Khuynh Hà cuối cùng kia được Triệu Tồn Hi ban cho trưởng công chúa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã đến ngày quốc khánh trăm năm, Kỷ Trà Huyên mặc lễ phục hoa lệ nặng nề theo hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu tế tổ.
Ba quỳ chín lạy, bái tổ tế điện.
Có thể tế tổ quỳ lạy trong trường hợp như vậy, ít nhất là chủ vị một hiên trở lên.
không nhiều người lắm là một loại vinh quang.
Thân thể Kỷ Trà Huyên không sai, cho nên cũng chống đỡ được.
Phi tần còn lại tuy rằng tươi cười, nhưng cũng khó nén sắc mặt mệt mỏi.
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, Kỷ Trà Huyên rũ mắt xuống.
Tuy nàng không ra tay, nhưng nàng cũng không hy vọng hoàng hậu sinh ra con trai trưởng. Hơn nữa, tại trường hợp quan trọng này cho dù nàng nói, hoàng hậu cũng sẽkhông cảm kích.
Tròn hai canh giờ, cuối cùng khi hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu dẫn đầu lên cỗ kiệu, phi tần như bọn họ mới đi lên cỗ kiệu.
trên đường dòng người bắt đầu đi lại, nhưng không ai dám xốc mành kiệu lên.
Ngẫu nhiên nghe thanh âm dân chúng hoan hô vạn tuế, Kỷ Trà Huyên cũng sinh ra cảm giác rung động.
Hạ kiệu ở cửa cung, hoàng thượng đi đầu, mọi người đi theo sau, bước lên thảm dài màu vàng đến chỗ cao nhất.
Bá quan văn võ phía dưới cùng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Nhìn xuống dưới, trong lòng cũng có một cảm giác khác.
Hoàng thượng ngồi xuống, thái hậu cùng hoàng hậu cũng ngồi bên cạnh, ngay sau đó là các phi tần.
Đây là một hồi quốc yến, nhưng còn lớn hơn lần sinh nhật hoàng thượng.
Tuy có ca múa, nhưng không phải mua vui, mà là triều vũ, trang nghiêm túc mục.
Ca múa xong, đến lượt chư vị đại thần nói lời chúc, một đám miệng lưỡi lưu loát, tài văn xuất chúng.
Mỗi người đều tán dương triều đình, Kỷ Trà Huyên nhàm chán rũ mắt xuống.
Triệu Tồn Hi nghe chăm chú hình như đạt được điều gì.
hắn cai trị mười năm, hàng năm Đại Hán có thêm hàng triệu hộ dân, mấy năm qua tiền thuế gia tăng gần trăm vạn lượng so với thời kì tiên đế.
Hơn nữa đã diệt trừ vương khác họ, tuy ngẫu nhiên có thiên tai nhưng đã giải cứu kịp thời. Cả giang sơn đều hiện ra cảnh tượng vui sướng hân hoan.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên liếc qua chỗ Kỷ gia, cũng cẩn thận quan sát nam nhân ngồi ở chỗ không thấy được.
Yến hội đến hoàng hôn mới kết thúc, Kỷ Trà Huyên mỏi mệt đi về hậu cung nói: "Phùng ma ma, đi mời thái y bắt mạch cho hoàng hậu nương nương."
Ánh mắt Phùng ma ma sáng lên, lập tức gật đầu.
Khi thái y đến cung Chiêu Phượng cung, hoàng hậu đã mệt nhọc ngủ rồi.
Khuyết ma ma rất hài lòng với chuyện này nhưng hoàng hậu đã ngủ nên thôi.
Phùng ma ma gấp gáp trở về bẩm báo.
Tay Kỷ Trà Huyên hơi ngừng, chính nàng ta không gặp thái y, là một cơ hội tốt.
Sau đó Kỷ Trà Huyên cắt đứt ý nghĩ ác độc này.
Ở hậu cung lâu, nàng cũng trở nên nhẫn tâm rồi.
Lật xem sổ sách trong hậu cung, chi phí, đánh thưởng, thực đơn, việc vặt trong cuộc sống của phi tần đều ở đây.
Có thể nói, nắm giữ sổ sách này sẽ biết rất nhiều tin tức.
Lật từng trang, Kỷ Trà Huyên không ngừng phỏng đoán tình huống các cung.
Nếu quản lý cung vụ, tất nhiên sẽ phát hiện rất nhiều tài nguyên có ích để sử dụng.
Cung nữ thái giám không có chỗ dựa trong cung cực kỳ gian khổ, như vậy cũng giúp nàng phát triển thế lực dễ dàng hơn.
Động tác của Kỷ Trà Huyên không lớn, chỉ sắp xếp một số quân cờ nhỏ.
Thân phận của họ không cao, nhưng lại dễ dàng nhận được tin tức nhất.
Cung nữ dâng trà, thái giám trông coi đều là vị trí “tốt”.
So với Ninh quý tần, Kỷ Trà Huyên dễ ra tay hơn nhiều, bởi vì Kỷ Trà Huyên có thể danh chính ngôn thuận đổi người, mà Ninh quý tần phải sắp xếp luẩn quẩn.
Động tác của hai người đều cực kỳ ẩn nấp, động tác của Kỷ Trà Huyên không lớn, nàng tự nhiên sẽ không nhúng tay vào cung điện của hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Nhưng Đức phi rời đi, cung Đức Nghi trống vắng, nếu Kỷ Trà Huyên không sắp xếpmột ít cũng thực xin lỗi quyền lợi của mình.
Những cung điện khác dù không có ai, Kỷ Trà Huyên cũng cố gắng sắp xếp.
một cái lưới lớn chậm rãi bày ra.
Quyền lợi là đồ thật tốt, có thể khiến mọi người nghe lời.
Cũng có thể giúp mình biết nhiều tin tức, càng thêm yên ổn trong hậu cung. Chẳng trách vô số người đều muốn có được.
"Chi Thảo cũng hết bận rồi, ngày mai em ra cung một chuyến đi!"
Chi Thảo biết nương nương nhớ đến chuyện này, nàng nói: "Nô tì tuân chỉ."
Kỷ Trà Huyên lấy ra danh mục quà tặng, sau đó giao cho Chi Thảo.
Ngày thứ hai, Chi Thảo từ biệt Kỷ Trà Huyên ra cung.
Phi tần sai cung nữ bên người đưa thưởng, vốn không phải chuyện gì ngạc nhiên, Thục phi, Ninh quý tần, Tuệ tần cũng đều sai người ra cung.
Kỷ gia thật náo nhiệt, khi Chi Thảo đến nhìn thấy nhiều đồng nghiệp tiếp lão gia.
Khi Chi Thảo dẫn hai tiểu thái giám tới cửa, chủ nhân Kỷ phủ lại tự ra nghênh đón. Nếu như trước kia có vẻ thật khó tin, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Chi Thảo rất kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, Chi Thảo đều nhớ những người có mặt trong đại sảnh.
"Nương nương nói đều là người trong nhà nên không cần nghi thức xã giao gì, lão gia còn có khách, nô tì sẽ đưa lễ vật đến phía sau bái kiến lão phu nhân, phu nhân cùng nhị phu nhân."
Kỷ Lâm Đàn gật đầu, lập tức bảo quản gia đến dẫn đường.
Nhìn Chi Thảo rời đi, Kỷ Lâm Đàn gật đầu.
Nha đầu kia thoạt nhìn khí phái hơn trước kia nhiều, hoàng cung quả nhiên biết dưỡng người. Nhớ tới hai vị ngoại tôn, Kỷ Lâm Đàn thở phào nhẹ nhõm.
Hậu đường vốn cũng có khách, nhưng khi Chi Thảo đến, hầu hết khách đã rời đi.
Chi Thảo đưa hết lễ vật đi qua, mỗi người đều vô cùng quý trọng.
Cả đại thiếu phu nhân vừa vào phủ cũng có một bộ vòng tay.
"Gần đây ngũ thiếu gia đọc sách gì?" Chi Thảo hỏi.
Trong phòng yên tĩnh lại, cung nữ bên người nương nương cố ý hỏi, có thể thấy thái độ của nàng.
Cuối cùng là chị em ruột, đại thiếu phu nhân thầm nghĩ.
Nàng ta là người có tính toán trước, tứ muội muội có tương lai, nhị muội muội lại thất sủng. Nàng ta biết gia sản của Kỷ gia sẽ có biến số, nàng ta sẽ không ngốc phải chèn ép thứ đệ. Cho nên dù suy nghĩ gì, nàng ta quyết tâm giúp thứ đệ có tương lai, nương nương trong cung lại trợ giúp, không lo thứ đệ không có tương lai. Có tương lai, nếu cũng có lương tâm, bánh ít đi, bánh quy lại, thứ đệ chưa chắc để ý đến gia sản.
"Minh Ích gần đây đọc Luận Ngữ, đã học tam tắc."
Chi Thảo mỉm cười, nàng nhận lấy một cái hòm toả hương từ thái giám phía sau nói: "Nương nương chỉ ngóng trông ngũ công tử đọc sách thật tốt, này không, nương nương cố ý chuẩn bị《 Luận Ngữ 》từ trong cung cho ngũ công tử."
Kỷ Minh Ích mừng rỡ, hắn còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe tiên sinh nói qua trong sách từ trong cung không hề thiếu lời chú thích của tiên hiền, học sĩ.
"Cám ơn tứ tỷ tỷ..." Kỷ Minh Ích còn chưa nói hết, nhị phu nhân đã nói: "Minh Ích..."
Kỷ Minh Ích vội vàng sửa lại: "Tạ ơn thục nghi nương nương."
Chi Thảo nhìn thấy tình huống này, liếc mắt nhìn lão phu nhân, đại phu nhân cùng đại thiếu phu nhân, phát hiện bọn họ không thay đổi sắc mặt, Chi Thảo thầm gật đầu.
Nhị phu nhân cùng ngũ công tử ở Kỷ gia địa vị không thấp, nếu là trước kia, nhị phu nhân đừng nói tại đây những người này trước mặt quát lớn ngũ công tử, nói đúng là câu quan tâm ngũ công tử lời nói đều là nan.
Trương Sĩ Ký đứng dậy, nhìn không chớp mắt.
"Trường Bình hầu đến đón Phương nhi ra cung sao?"
Trương Sĩ Ký gật đầu sảng khoái thừa nhận.
Thái hậu gật đầu nói: "Ai gia yên tâm, mấy năm nay nếu không phải Phương nhi kiên trì, ai gia sẽ không cho Phương nhi đi Càng Châu xa xôi cùng ngươi."
Trương Sĩ Ký cảm thấy ấm áp, hắn thật sự không biết còn có chuyện này, hắn nói: "Vi thần tạ ơn thái hậu nương nương."
Thái hậu thở dài: "Công chúa và phò mã hòa thuận, ai gia cũng vui vẻ."Trương Sĩ Ký cùng Lưu Hi trưởng công chúa đều quỳ xuống tạ ơn.
Thái hậu thấy vậy nói: "Thôi, hai người ra cung đi, ngày quốc khánh nhớ dẫn tiểu thế tử tiến cung cho ai gia nhìn xem."
Trương Sĩ Ký cùng công chúa vội vàng nhận lời.
Nhìn công chúa và phò mã rời đi, Kỷ Trà Huyên cũng có ý tưởng.
Nhân vật chính đi rồi, thái hậu cũng không có tinh thần nói chuyện cùng các phi tần, qua một lát, tất cả mọi người đều rời đi.
Kỷ Trà Huyên thăm Mộc nhi xong cũng trở về tẩm cung.
Hộp son Khuynh Hà cuối cùng kia được Triệu Tồn Hi ban cho trưởng công chúa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã đến ngày quốc khánh trăm năm, Kỷ Trà Huyên mặc lễ phục hoa lệ nặng nề theo hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu tế tổ.
Ba quỳ chín lạy, bái tổ tế điện.
Có thể tế tổ quỳ lạy trong trường hợp như vậy, ít nhất là chủ vị một hiên trở lên.
không nhiều người lắm là một loại vinh quang.
Thân thể Kỷ Trà Huyên không sai, cho nên cũng chống đỡ được.
Phi tần còn lại tuy rằng tươi cười, nhưng cũng khó nén sắc mặt mệt mỏi.
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, Kỷ Trà Huyên rũ mắt xuống.
Tuy nàng không ra tay, nhưng nàng cũng không hy vọng hoàng hậu sinh ra con trai trưởng. Hơn nữa, tại trường hợp quan trọng này cho dù nàng nói, hoàng hậu cũng sẽkhông cảm kích.
Tròn hai canh giờ, cuối cùng khi hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu dẫn đầu lên cỗ kiệu, phi tần như bọn họ mới đi lên cỗ kiệu.
trên đường dòng người bắt đầu đi lại, nhưng không ai dám xốc mành kiệu lên.
Ngẫu nhiên nghe thanh âm dân chúng hoan hô vạn tuế, Kỷ Trà Huyên cũng sinh ra cảm giác rung động.
Hạ kiệu ở cửa cung, hoàng thượng đi đầu, mọi người đi theo sau, bước lên thảm dài màu vàng đến chỗ cao nhất.
Bá quan văn võ phía dưới cùng hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Nhìn xuống dưới, trong lòng cũng có một cảm giác khác.
Hoàng thượng ngồi xuống, thái hậu cùng hoàng hậu cũng ngồi bên cạnh, ngay sau đó là các phi tần.
Đây là một hồi quốc yến, nhưng còn lớn hơn lần sinh nhật hoàng thượng.
Tuy có ca múa, nhưng không phải mua vui, mà là triều vũ, trang nghiêm túc mục.
Ca múa xong, đến lượt chư vị đại thần nói lời chúc, một đám miệng lưỡi lưu loát, tài văn xuất chúng.
Mỗi người đều tán dương triều đình, Kỷ Trà Huyên nhàm chán rũ mắt xuống.
Triệu Tồn Hi nghe chăm chú hình như đạt được điều gì.
hắn cai trị mười năm, hàng năm Đại Hán có thêm hàng triệu hộ dân, mấy năm qua tiền thuế gia tăng gần trăm vạn lượng so với thời kì tiên đế.
Hơn nữa đã diệt trừ vương khác họ, tuy ngẫu nhiên có thiên tai nhưng đã giải cứu kịp thời. Cả giang sơn đều hiện ra cảnh tượng vui sướng hân hoan.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên liếc qua chỗ Kỷ gia, cũng cẩn thận quan sát nam nhân ngồi ở chỗ không thấy được.
Yến hội đến hoàng hôn mới kết thúc, Kỷ Trà Huyên mỏi mệt đi về hậu cung nói: "Phùng ma ma, đi mời thái y bắt mạch cho hoàng hậu nương nương."
Ánh mắt Phùng ma ma sáng lên, lập tức gật đầu.
Khi thái y đến cung Chiêu Phượng cung, hoàng hậu đã mệt nhọc ngủ rồi.
Khuyết ma ma rất hài lòng với chuyện này nhưng hoàng hậu đã ngủ nên thôi.
Phùng ma ma gấp gáp trở về bẩm báo.
Tay Kỷ Trà Huyên hơi ngừng, chính nàng ta không gặp thái y, là một cơ hội tốt.
Sau đó Kỷ Trà Huyên cắt đứt ý nghĩ ác độc này.
Ở hậu cung lâu, nàng cũng trở nên nhẫn tâm rồi.
Lật xem sổ sách trong hậu cung, chi phí, đánh thưởng, thực đơn, việc vặt trong cuộc sống của phi tần đều ở đây.
Có thể nói, nắm giữ sổ sách này sẽ biết rất nhiều tin tức.
Lật từng trang, Kỷ Trà Huyên không ngừng phỏng đoán tình huống các cung.
Nếu quản lý cung vụ, tất nhiên sẽ phát hiện rất nhiều tài nguyên có ích để sử dụng.
Cung nữ thái giám không có chỗ dựa trong cung cực kỳ gian khổ, như vậy cũng giúp nàng phát triển thế lực dễ dàng hơn.
Động tác của Kỷ Trà Huyên không lớn, chỉ sắp xếp một số quân cờ nhỏ.
Thân phận của họ không cao, nhưng lại dễ dàng nhận được tin tức nhất.
Cung nữ dâng trà, thái giám trông coi đều là vị trí “tốt”.
So với Ninh quý tần, Kỷ Trà Huyên dễ ra tay hơn nhiều, bởi vì Kỷ Trà Huyên có thể danh chính ngôn thuận đổi người, mà Ninh quý tần phải sắp xếp luẩn quẩn.
Động tác của hai người đều cực kỳ ẩn nấp, động tác của Kỷ Trà Huyên không lớn, nàng tự nhiên sẽ không nhúng tay vào cung điện của hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Nhưng Đức phi rời đi, cung Đức Nghi trống vắng, nếu Kỷ Trà Huyên không sắp xếpmột ít cũng thực xin lỗi quyền lợi của mình.
Những cung điện khác dù không có ai, Kỷ Trà Huyên cũng cố gắng sắp xếp.
một cái lưới lớn chậm rãi bày ra.
Quyền lợi là đồ thật tốt, có thể khiến mọi người nghe lời.
Cũng có thể giúp mình biết nhiều tin tức, càng thêm yên ổn trong hậu cung. Chẳng trách vô số người đều muốn có được.
"Chi Thảo cũng hết bận rồi, ngày mai em ra cung một chuyến đi!"
Chi Thảo biết nương nương nhớ đến chuyện này, nàng nói: "Nô tì tuân chỉ."
Kỷ Trà Huyên lấy ra danh mục quà tặng, sau đó giao cho Chi Thảo.
Ngày thứ hai, Chi Thảo từ biệt Kỷ Trà Huyên ra cung.
Phi tần sai cung nữ bên người đưa thưởng, vốn không phải chuyện gì ngạc nhiên, Thục phi, Ninh quý tần, Tuệ tần cũng đều sai người ra cung.
Kỷ gia thật náo nhiệt, khi Chi Thảo đến nhìn thấy nhiều đồng nghiệp tiếp lão gia.
Khi Chi Thảo dẫn hai tiểu thái giám tới cửa, chủ nhân Kỷ phủ lại tự ra nghênh đón. Nếu như trước kia có vẻ thật khó tin, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này.
Chi Thảo rất kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, Chi Thảo đều nhớ những người có mặt trong đại sảnh.
"Nương nương nói đều là người trong nhà nên không cần nghi thức xã giao gì, lão gia còn có khách, nô tì sẽ đưa lễ vật đến phía sau bái kiến lão phu nhân, phu nhân cùng nhị phu nhân."
Kỷ Lâm Đàn gật đầu, lập tức bảo quản gia đến dẫn đường.
Nhìn Chi Thảo rời đi, Kỷ Lâm Đàn gật đầu.
Nha đầu kia thoạt nhìn khí phái hơn trước kia nhiều, hoàng cung quả nhiên biết dưỡng người. Nhớ tới hai vị ngoại tôn, Kỷ Lâm Đàn thở phào nhẹ nhõm.
Hậu đường vốn cũng có khách, nhưng khi Chi Thảo đến, hầu hết khách đã rời đi.
Chi Thảo đưa hết lễ vật đi qua, mỗi người đều vô cùng quý trọng.
Cả đại thiếu phu nhân vừa vào phủ cũng có một bộ vòng tay.
"Gần đây ngũ thiếu gia đọc sách gì?" Chi Thảo hỏi.
Trong phòng yên tĩnh lại, cung nữ bên người nương nương cố ý hỏi, có thể thấy thái độ của nàng.
Cuối cùng là chị em ruột, đại thiếu phu nhân thầm nghĩ.
Nàng ta là người có tính toán trước, tứ muội muội có tương lai, nhị muội muội lại thất sủng. Nàng ta biết gia sản của Kỷ gia sẽ có biến số, nàng ta sẽ không ngốc phải chèn ép thứ đệ. Cho nên dù suy nghĩ gì, nàng ta quyết tâm giúp thứ đệ có tương lai, nương nương trong cung lại trợ giúp, không lo thứ đệ không có tương lai. Có tương lai, nếu cũng có lương tâm, bánh ít đi, bánh quy lại, thứ đệ chưa chắc để ý đến gia sản.
"Minh Ích gần đây đọc Luận Ngữ, đã học tam tắc."
Chi Thảo mỉm cười, nàng nhận lấy một cái hòm toả hương từ thái giám phía sau nói: "Nương nương chỉ ngóng trông ngũ công tử đọc sách thật tốt, này không, nương nương cố ý chuẩn bị《 Luận Ngữ 》từ trong cung cho ngũ công tử."
Kỷ Minh Ích mừng rỡ, hắn còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe tiên sinh nói qua trong sách từ trong cung không hề thiếu lời chú thích của tiên hiền, học sĩ.
"Cám ơn tứ tỷ tỷ..." Kỷ Minh Ích còn chưa nói hết, nhị phu nhân đã nói: "Minh Ích..."
Kỷ Minh Ích vội vàng sửa lại: "Tạ ơn thục nghi nương nương."
Chi Thảo nhìn thấy tình huống này, liếc mắt nhìn lão phu nhân, đại phu nhân cùng đại thiếu phu nhân, phát hiện bọn họ không thay đổi sắc mặt, Chi Thảo thầm gật đầu.
Nhị phu nhân cùng ngũ công tử ở Kỷ gia địa vị không thấp, nếu là trước kia, nhị phu nhân đừng nói tại đây những người này trước mặt quát lớn ngũ công tử, nói đúng là câu quan tâm ngũ công tử lời nói đều là nan.