im Ngô vệ kia vừa hô lên một tiếng "Triệu công", một tia may mắn cuối cùng của Võ An công cũng tiêu tán.
Kẻ gọi đồng thời cũng bị nhận ra, lão cũng mượn ánh lửa nhìn kẻ đối diện, là tướng quân Tào Dực của Kim Ngô vệ, từng đến phủ lão tham gia yến hội, chẳng những biết ông, cũng biết đến Triệu Thanh Huy.
Hơn nữa bọn họ còn phát hiện lão mưu toan đè chết nhi tử của mình, nếu chết thì cũng bỏ đi, hiện tại còn chút hơi tàn, lại phiền toái vô tận.
Sắc mặt Tào Dực lúng túng, vái chào Võ An công: "Tại hạ không biết Triệu công tiêu khiển ở đây, có chút mạo phạm, mong Triệu công rộng lòng tha thứ."
Võ An công tái mặt nói: "Tào tướng quân cũng nóng lòng phá án, hiểu lầm thôi."
Tào Dực quay đầu nói với bọn bộ hạ: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Dứt lời vái chào Võ An công: "Tại hạ còn có việc, thứ lỗi không tiếp."
Võ An công miễn cưỡng trút ra một nụ cười, gật đầu nói: "Tào tướng quân khi nào rảnh rỗi tới hàn xá ngồi một chút."
Tào Dực nói: "Nhất định, nhất định."
Rồi lập tức đưa bọn bộ hạ rút lui.
Võ An công chột dạ nhìn thoáng qua nhi tử đang thở thoi thóp, chuyện lão muốn giết hại thân tử đã bị Kim Ngô vệ phát hiện, lúc này không thể hạ thủ nữa, thậm chí còn phải tận lực cứu sống nó, nếu không nó vừa chết, ai cũng sẽ biết việc lão ta đã làm.
Hơn nữa suy cho cùng giết hại thân nhi tử mình thương yêu như châu như bảo mười mấy năm, vừa rồi lão hạ thủ dựa vào toàn bộ sự tàn nhẫn của mình, bị đám Kim Ngô vệ cắt ngang, khí cùng lực kiệt, muốn nổi lên lại rất khó.
Võ An công miễn cưỡng ổn định tinh thần, nghĩ tới nghĩ lui, lấy chăn bọc nhi tử lại, gọi người hầu cận tới, nhét hắn vào xe ngựa, mượn sắc tối lặng lẽ trở về phủ, lại lén lút mời y thỉnh dược, lăn lộn hết nửa đêm, cuối cùng vớt được cái mạng của Triệu Thanh Huy này trở về.
Lão ta sắp xếp nhi tử tại sương phòng tiền viện, không nói với Nguyễn phu nhân, cũng không phải sợ cái gì, chỉ là lúc này không muốn để xuẩn phụ kia gây thêm phiền phức, huống hồ lão ta cũng chưa nghĩ ra làm sao để xử trí nhi tử —— nó đã biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, giữ nó lại trên đời là sự sỉ nhục của hắn ta, chỉ đành đợi tình thế xoay chuyển rồi tính sau.
Cũng may tướng quân Tào Dực Kim Ngô vệ kia có quan hệ không tồi với lão ta, hôm nay cuối cùng cũng thuận lợi thoát thân, có lẽ hắn ta cũng ngại thể diện không dám ra ngoài khua môi múa mép loạn.
Võ An công tâm loạn như ma, lúc thì an ủi bản thân có lẽ chuyện xấu này sẽ không truyền ra, lúc thì lại nghĩ tới thù hận không đội trời chung với Tề Vương, hận không thể lập tức mang binh xông vào Tề Vương phủ bầm thây vạn đoạn hắn ta.
Chuyện Tề Vương làm thần không biết quỷ không hay, lão tư tra một năm cũng không tra ra được chứng cứ xác thật nào, Kinh Triệu Phủ và Hình Bộ cũng không thể tùy tiện vấn tội một thân vương, trước đó Võ An công tính toán ngậm bồ hòn đã, chờ sau khi Hoàng đế chết, Thái Tử đăng cơ sẽ cùng nhau tính sổ.
Lão cho rằng nhi tử sớm đã bị giết hại, nào biết Tề Vương ngạo mạn đến mức này, vẫn còn an bài hậu chiêu!
Không thể nhịn nổi nữa, hiện giờ binh quyền Thần Dực quân nằm trên tay lão, dù Tề Vương là mãnh hổ cũng chẳng còn răng nanh vuốt sắc nào, không đáng sợ, chỉ ngại Hoàng đế không thể động thủ.
Võ An công thầm tính toán một đêm, đến tảng sáng mới ngủ.
Lão đoán Kim Ngô vệ sợ uy thế của ông, không dám nói ra chuyện bí mật, chẳng ngờ thiên hạ không có tường nào không lọt gió, ở đây trừ bỏ Tào Dực còn có mười mấy Kim Ngô vệ, mười mấy người sống mười mấy cái miệng, ai quản được hết chứ?
Đặc biệt là chuyện sởn tóc gáy liên quan đến nhân luân như vậy, càng mọc dài cánh bay loạn toàn thành.
Võ An công vừa ngủ dậy một giấc, chuyện xấu trong phủ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Trường An thành, thậm chí truyền ra mười bảy mười tám câu chuyện khác nhau.
Có kẻ nói Triệu Thanh Huy không phải Võ An công thân sinh, phu nhân lão ta không chịu nổi trượng phu thích nam phong, cùng người khác tư tình mang thai, đúng lúc đó Triệu Tuấn còn là thế tử cần một đứa con nối dõi, liền bịt mũi nhận lấy. Cũng có kẻ nói Triệu Thanh Huy có ham thích giống phụ thân, kẻ muốn cho người muốn nhận, chẳng qua không khéo bị Kim Ngô vệ phá được chuyện xấu.
Lưu truyền rộng nhất chính là, một năm trước Võ An công gióng trống khua chiêng tìm nhi tử, căn bản là vừa ăn cướp vừa la làng, kỳ thật lão súc sinh này đã sớm thèm khát mỹ sắc thân nhi tử của mình, nuôi dưỡng lớn như vậy cuối cùng kìm không được, giả vờ nói bị người trói đi, thật ra là lén cầm tù hắn độc chiếm một mình, đã gian dâm một năm, nếu không bị Kim Ngô vệ tuần tra phát hiện, còn sẽ tiếp tục thông dâm.
Bá tánh trong thành Trường An thảo luận, vẫn là loại chuyện này khiến người ta thích nghe ngóng nhất, đa phần đều nhận định đây là sự thật. Loại chuyện này không thể thiếu nhất chính là kẻ ra vẻ tỏ tường từ trước, có người nói: "Ánh mắt lão mị kia lúc nhìn nhi tử của mình không đúng, d4m d4m đãng đãng, chỉ sợ sớm đã có ý đồ bẩn thỉu."
Lại có người nói: "Há có ai nuôi dưỡng nhi tử như lão, ta nhớ có một năm tết Thượng Nguyên thấy lão đưa nhi tử đi ngắm hoa đăng, ôm nhi tử vào ngực, một đường vừa đi vừa bóp m0ng hôn mặt đứa bé, Triệu thế tử lúc đó còn là một đứa nhóc, chậc, thật không bằng cầm thú mà."
Những lời đồn thổi này truyền tới Võ An công phủ, lão ta tức sùi bọt mép, rút đao chém hai kỷ án cùng một tọa tháp.
Sự tình xôn xao cả lên, nghe đâu Ngự Sử Đài tấu sự đương nhiên không thể ngồi yên không nhìn đến, triều hội hôm sau, Võ An công cáo bệnh không tảo triều, ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió, quả nhiên hôm đó liền có ngự sử dâng tấu lão một quyển.
Việc này nghiêm trọng đến đâu, ngay cả Hoàng đế cũng đặc biệt chạy từ Li Sơn về Bồng Lai cung, chủ trì triều hội hôm đó.
Tuy nói võ tướng không coi trọng đạo đức cá nhân như văn thần, nhưng nháo ra chuyện xấu phụ tử loạn luân, cũng nghe quá mức rợn người.
Huống hồ Võ An công gần đây còn nhậm chức thống soái Thần Dực quân, để tin đồn vang xa thế này, làm sao có thể hiệu lệnh bộ hạ tướng sĩ?
Liền có người nói: "Việc này mới nghe nhưng chưa thấy, có lẽ nghe nhầm đồn bậy thôi. Vi thần khẩn cầu bệ hạ chỉ định Ngự Sử Đài tra rõ việc này, trả trong sạch lại cho Võ An công."
Thái Tử trong lòng nảy lên, dù cho loại sự tình này khiến người nghe kinh sợ thế nào, suy cho cùng vẫn là gia sự của Triệu Tuấn, Ngự Sử dâng tấu là nghĩa nên có, Hoàng đế khiển trách một trận, đóng cửa ăn năn một thời gian, chờ trong thành có chuyện mới mẻ khác vùi lấp, liền lừa gạt cho qua đi.
Nhưng một khi tra rõ, không biết phải liên đới tới bao nhiêu rắc rối.
Kẻ này nói muốn trả trong sạch cho Võ An công, trên thực tế không hề bỏ qua, muốn truy cứu việc này đến tận gốc.
- --
Kẻ gọi đồng thời cũng bị nhận ra, lão cũng mượn ánh lửa nhìn kẻ đối diện, là tướng quân Tào Dực của Kim Ngô vệ, từng đến phủ lão tham gia yến hội, chẳng những biết ông, cũng biết đến Triệu Thanh Huy.
Hơn nữa bọn họ còn phát hiện lão mưu toan đè chết nhi tử của mình, nếu chết thì cũng bỏ đi, hiện tại còn chút hơi tàn, lại phiền toái vô tận.
Sắc mặt Tào Dực lúng túng, vái chào Võ An công: "Tại hạ không biết Triệu công tiêu khiển ở đây, có chút mạo phạm, mong Triệu công rộng lòng tha thứ."
Võ An công tái mặt nói: "Tào tướng quân cũng nóng lòng phá án, hiểu lầm thôi."
Tào Dực quay đầu nói với bọn bộ hạ: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Dứt lời vái chào Võ An công: "Tại hạ còn có việc, thứ lỗi không tiếp."
Võ An công miễn cưỡng trút ra một nụ cười, gật đầu nói: "Tào tướng quân khi nào rảnh rỗi tới hàn xá ngồi một chút."
Tào Dực nói: "Nhất định, nhất định."
Rồi lập tức đưa bọn bộ hạ rút lui.
Võ An công chột dạ nhìn thoáng qua nhi tử đang thở thoi thóp, chuyện lão muốn giết hại thân tử đã bị Kim Ngô vệ phát hiện, lúc này không thể hạ thủ nữa, thậm chí còn phải tận lực cứu sống nó, nếu không nó vừa chết, ai cũng sẽ biết việc lão ta đã làm.
Hơn nữa suy cho cùng giết hại thân nhi tử mình thương yêu như châu như bảo mười mấy năm, vừa rồi lão hạ thủ dựa vào toàn bộ sự tàn nhẫn của mình, bị đám Kim Ngô vệ cắt ngang, khí cùng lực kiệt, muốn nổi lên lại rất khó.
Võ An công miễn cưỡng ổn định tinh thần, nghĩ tới nghĩ lui, lấy chăn bọc nhi tử lại, gọi người hầu cận tới, nhét hắn vào xe ngựa, mượn sắc tối lặng lẽ trở về phủ, lại lén lút mời y thỉnh dược, lăn lộn hết nửa đêm, cuối cùng vớt được cái mạng của Triệu Thanh Huy này trở về.
Lão ta sắp xếp nhi tử tại sương phòng tiền viện, không nói với Nguyễn phu nhân, cũng không phải sợ cái gì, chỉ là lúc này không muốn để xuẩn phụ kia gây thêm phiền phức, huống hồ lão ta cũng chưa nghĩ ra làm sao để xử trí nhi tử —— nó đã biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, giữ nó lại trên đời là sự sỉ nhục của hắn ta, chỉ đành đợi tình thế xoay chuyển rồi tính sau.
Cũng may tướng quân Tào Dực Kim Ngô vệ kia có quan hệ không tồi với lão ta, hôm nay cuối cùng cũng thuận lợi thoát thân, có lẽ hắn ta cũng ngại thể diện không dám ra ngoài khua môi múa mép loạn.
Võ An công tâm loạn như ma, lúc thì an ủi bản thân có lẽ chuyện xấu này sẽ không truyền ra, lúc thì lại nghĩ tới thù hận không đội trời chung với Tề Vương, hận không thể lập tức mang binh xông vào Tề Vương phủ bầm thây vạn đoạn hắn ta.
Chuyện Tề Vương làm thần không biết quỷ không hay, lão tư tra một năm cũng không tra ra được chứng cứ xác thật nào, Kinh Triệu Phủ và Hình Bộ cũng không thể tùy tiện vấn tội một thân vương, trước đó Võ An công tính toán ngậm bồ hòn đã, chờ sau khi Hoàng đế chết, Thái Tử đăng cơ sẽ cùng nhau tính sổ.
Lão cho rằng nhi tử sớm đã bị giết hại, nào biết Tề Vương ngạo mạn đến mức này, vẫn còn an bài hậu chiêu!
Không thể nhịn nổi nữa, hiện giờ binh quyền Thần Dực quân nằm trên tay lão, dù Tề Vương là mãnh hổ cũng chẳng còn răng nanh vuốt sắc nào, không đáng sợ, chỉ ngại Hoàng đế không thể động thủ.
Võ An công thầm tính toán một đêm, đến tảng sáng mới ngủ.
Lão đoán Kim Ngô vệ sợ uy thế của ông, không dám nói ra chuyện bí mật, chẳng ngờ thiên hạ không có tường nào không lọt gió, ở đây trừ bỏ Tào Dực còn có mười mấy Kim Ngô vệ, mười mấy người sống mười mấy cái miệng, ai quản được hết chứ?
Đặc biệt là chuyện sởn tóc gáy liên quan đến nhân luân như vậy, càng mọc dài cánh bay loạn toàn thành.
Võ An công vừa ngủ dậy một giấc, chuyện xấu trong phủ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Trường An thành, thậm chí truyền ra mười bảy mười tám câu chuyện khác nhau.
Có kẻ nói Triệu Thanh Huy không phải Võ An công thân sinh, phu nhân lão ta không chịu nổi trượng phu thích nam phong, cùng người khác tư tình mang thai, đúng lúc đó Triệu Tuấn còn là thế tử cần một đứa con nối dõi, liền bịt mũi nhận lấy. Cũng có kẻ nói Triệu Thanh Huy có ham thích giống phụ thân, kẻ muốn cho người muốn nhận, chẳng qua không khéo bị Kim Ngô vệ phá được chuyện xấu.
Lưu truyền rộng nhất chính là, một năm trước Võ An công gióng trống khua chiêng tìm nhi tử, căn bản là vừa ăn cướp vừa la làng, kỳ thật lão súc sinh này đã sớm thèm khát mỹ sắc thân nhi tử của mình, nuôi dưỡng lớn như vậy cuối cùng kìm không được, giả vờ nói bị người trói đi, thật ra là lén cầm tù hắn độc chiếm một mình, đã gian dâm một năm, nếu không bị Kim Ngô vệ tuần tra phát hiện, còn sẽ tiếp tục thông dâm.
Bá tánh trong thành Trường An thảo luận, vẫn là loại chuyện này khiến người ta thích nghe ngóng nhất, đa phần đều nhận định đây là sự thật. Loại chuyện này không thể thiếu nhất chính là kẻ ra vẻ tỏ tường từ trước, có người nói: "Ánh mắt lão mị kia lúc nhìn nhi tử của mình không đúng, d4m d4m đãng đãng, chỉ sợ sớm đã có ý đồ bẩn thỉu."
Lại có người nói: "Há có ai nuôi dưỡng nhi tử như lão, ta nhớ có một năm tết Thượng Nguyên thấy lão đưa nhi tử đi ngắm hoa đăng, ôm nhi tử vào ngực, một đường vừa đi vừa bóp m0ng hôn mặt đứa bé, Triệu thế tử lúc đó còn là một đứa nhóc, chậc, thật không bằng cầm thú mà."
Những lời đồn thổi này truyền tới Võ An công phủ, lão ta tức sùi bọt mép, rút đao chém hai kỷ án cùng một tọa tháp.
Sự tình xôn xao cả lên, nghe đâu Ngự Sử Đài tấu sự đương nhiên không thể ngồi yên không nhìn đến, triều hội hôm sau, Võ An công cáo bệnh không tảo triều, ở nhà tránh đầu sóng ngọn gió, quả nhiên hôm đó liền có ngự sử dâng tấu lão một quyển.
Việc này nghiêm trọng đến đâu, ngay cả Hoàng đế cũng đặc biệt chạy từ Li Sơn về Bồng Lai cung, chủ trì triều hội hôm đó.
Tuy nói võ tướng không coi trọng đạo đức cá nhân như văn thần, nhưng nháo ra chuyện xấu phụ tử loạn luân, cũng nghe quá mức rợn người.
Huống hồ Võ An công gần đây còn nhậm chức thống soái Thần Dực quân, để tin đồn vang xa thế này, làm sao có thể hiệu lệnh bộ hạ tướng sĩ?
Liền có người nói: "Việc này mới nghe nhưng chưa thấy, có lẽ nghe nhầm đồn bậy thôi. Vi thần khẩn cầu bệ hạ chỉ định Ngự Sử Đài tra rõ việc này, trả trong sạch lại cho Võ An công."
Thái Tử trong lòng nảy lên, dù cho loại sự tình này khiến người nghe kinh sợ thế nào, suy cho cùng vẫn là gia sự của Triệu Tuấn, Ngự Sử dâng tấu là nghĩa nên có, Hoàng đế khiển trách một trận, đóng cửa ăn năn một thời gian, chờ trong thành có chuyện mới mẻ khác vùi lấp, liền lừa gạt cho qua đi.
Nhưng một khi tra rõ, không biết phải liên đới tới bao nhiêu rắc rối.
Kẻ này nói muốn trả trong sạch cho Võ An công, trên thực tế không hề bỏ qua, muốn truy cứu việc này đến tận gốc.
- --