Tự Dương, thủ phủ quận Thượng Cốc.
Gió bắc gào thét, tuyết rơi đầy trời suốt mười dặm đường quang cảnh buồn bã.
"Sát sát sát ~~ "
Trong tiếng bước chân nặng nề dồn dập, hai đội binh lính nghiêm trang đi dọc theo mười dặm đường nối đuôi nhau chỉnh tề hùng dũng tiến lên. Trong tiếng va chạm lách cách lạnh lùng, thiết giáp lóe ra ánh ngăm đen. Những sợi tua rua của quả ngù đỏ trên đầu mũ giáp tướng sĩ dưới ánh nắng chiếu rọi xuống trông đỏ như máu ~~
"Dừng lại ~~ "
Đội trưởng dẫn quân thản nhiên giơ cao tay phải, đám binh lính đang đi hùng dũng phía sau từ từ chậm bước tản ra hai cánh ~~
"Lập trận ~~ "
"Tháp!"
Đội trưởng vừa ra lệnh một tiếng, hai đội binh lính cầm trường mâu trong tay dộng thẳng cán xuống đất. Trong tiếng vang thật lớn trung đã lập thành trận hình nghiêm chỉnh. Tất cả ưỡn ngực hóp bụng, đón gió đứng nghiêm ngạo nghễ. Ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng về phía trước, sát khí lạnh lẽo lan tràn khắp nơi ~~
Trong sự đợi chờ đến nín thở, tiếng vó ngựa dồn dập đã phá vỡ sự yên tĩnh dọc đường. Trước ánh mắt nhìn kĩ của đám dân chúng vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, mấy trăm kỵ sĩ dũng mãnh phi đến thẳng trước phủ Thái Thú mới nhảy xuống ngựa. Có đám chư tướng Giả Hủ, Quách Đồ với Bùi Nguyên Thiệu, Điển Vi hộ vệ hạ, Mã Dược ngang nhiên đi thẳng vào đại sảnh phủ Thái Thú quăng người ngồi xuống vị trí chủ trì trầm giọng nói: " Mang Lưu Ngu vào!"
Điển Vi đang đứng nghiêm sau người Mã Dược tiến lên trước một bước. Trong đôi mắt hung dữ thoáng qua một sát khí lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng cái đầu to lớn mà gào lên: " Mang ~ Lưu Ngu vào~~ "
"Tướng quân có lệnh ~~ mang Lưu Ngu vào~~ "
Lệnh của Mã Dược lan truyền đi, chỉ chốc lát thời gian đã có tiếng bước chân dồn dập vang bên ngoài phong. Bóng người hiện ra, Lưu Ngu với hình dáng cao gầy vẻ mặt đầy lo ngại, đã bị áp vào trong đại sảnh. Ánh mắt các chư tướng của Mã Dược thoáng chốc đều tập trung vào trên người Lưu Ngu. Lưu Ngu lãnh đạm liếc Mã Dược, hơi hơi nghiêng mình, trên mặt có vẻ rất khinh thường vẻ.
" Tướng bại trận làm sao không quỳ?"
Bùi Nguyên Thiệu tiến lên trước một bước tuốt kiếm ra đầy uy hiếp.
" Hừ!"
Lưu Ngu bực bội hừ một tiếng tỏ ra không hề sợ hãi.
" Thất phu muốn chết!"
" Nguyên Thiệu!" Bạn đang đọc chuyện tại
Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên giận dữ, muốn một kiếm đâm chết Lưu Ngu lại bị Mã Dược quát một tiếng ngăn cản. Bùi Nguyên Thiệu bất đắc dĩ đành tra kiếm vào vỏ lòng đầy giận dữ mà lui trở về.
Mã Dược quát lui Bùi Nguyên Thiệu, lúc này mới chuyển hướng về Lưu Ngu, lạnh nhạt nói: " Lưu Ngu đại nhân, nếu như bản tướng không có nhớ lầm thì đây là lần đầu chúng ta gặp lại?"
Lưu Ngu lãnh đạm nói: " Không sai"
Vẻ mặt Mã Dược trong khoảnh khắc lạnh hẳn đi, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng quát lên: " Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày gần đây không có cừu, vì sao sau lưng ám toán bản tướng? Nếu đều là thần tử Đại Hán, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực cùng chống lại man di Tiên Ti. Cớ sao không phân biệt được đúng sai lại giúp Tiên Ti mà hại tánh mạng của bản tướng? Đại nhân thân là Thứ Sử U Châu, là trọng thần triều đình nhung không nghĩ tới báo đáp triều đình. Ngược lại âm thầm tương trợ kẻ địch, không biết là có ý gì?"
" Hừ ~" Lưu Ngu khinh thường phủi phủi y bào, nghiêm mặt nói: " Hán thần, thực ra là hán tặc. Dã tâm lang sói, ngày sau tất là cái họa tâm phúc của Đại Hán! Nghịch thần tặc tử như thế, người người đều muốn giết trừ! Đâu cần lý do, hà cớ gì phải dấu giếm? Thật sự là buồn cười! Hôm nay nếu đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, hà tất phải hỏi."
" Muốn chết!"
" Muốn chết!"
" Muốn chết!"
Điển Vi, Hứa Chử, Bùi Nguyên Thiệu đồng thời rút kiếm, trợn mắt chĩa vào. Mã Dược thản nhiên giơ cao cánh tay phải, ba người mới giận dữ thu kiếm lui về phía sau, không dám đâm tới.
Mã Dược lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Ngu, trong mắt đột nhiên thoáng qua một vẻ làm cho người ta sợ hãi lạnh lùng nói: " Người đâu!"
Hai tên thân binh hai tay ôm quyền, dõng dạc đáp: " Có tiểu nhân!"
" Đưa Lưu Ngu về Trữ Huyền, ba ngày sau ~~ đem tế sống ~~ "
" Tuân mệnh!"
Hai tên thân binh lớn tiếng vâng dạ liền túm lấy Lưu Ngu dẫn đi. Lưu Ngu chấn động, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch, kịch liệt cựa quậy hai lần la lớn: " Mã Dược thất phu! Đồ phu! Gian tặc! Cẩu tặc ~~ dám giết thượng quan, dám làm việc ngỗ nghịch như thế ắt bị kẻ sĩ thiên hạ thóa mạ, không được chết tử tế được ~~ Tất để tiếng xấu vạn năm ~~ "
Mã Dược vẫn ngồi yên vung tay lên trầm giọng nói: " Mang Diêm Nhu vào!"
" Mang Diêm Nhu vào~~ "
" Mang Diêm Nhu vào~~ "
Chỉ trong chốc lát thời gian, Diêm Nhu bị dẫn tới. So với vẻ cao ngạo của Lưu Ngu thì Diêm Nhu lại có vẻ thong dong trấn định.
" Diêm Nhu!"
Mã Dược hét lớn một tiếng, ánh mắt như bốc lửa nhìn thẳng vào mắt Diêm Nhu. Diêm Nhu không sợ hãi sợ cũng không né tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của Mã Dược, dáng vẻ đầy thong dong ~~
" Túc hạ là người Hán cũng là thần tử Hán triều, làm sao lại giúp Tiên Ti mà hại bản tướng?"
Diêm Nhu cười nhạt, thong dong ứng đối: " Không định giúp Tiên Ti, thực sự chỉ muốn giúp Lưu Thứ Sử mà giết tướng quân, chỉ vậy mà thôi."
" Bản tướng vốn vô tội, hà cớ gì mà mưu hại?"
" Tướng quân tuy vô tội, nhưng có dã tâm! Lưu Thứ Sử là vì Đại Hán, vì dân chúng thiên hạ mà gánh vác việc tiêu diệt tướng quân. Tại hạ vì làm trong quân Lưu Thứ Sử, nguyện đem hết sức hèn mà đóng góp."
Mã Dược cao giọng nói: " Việc quá khứ bản tướng có thể quên đi, ngươi có nguyện vì bản tướng mà ra sức?"
Diêm Nhu nhe nhàng cự tuyệt: " Kẻ bại trận chỉ mong sớm được chết."
Mã Dược lãnh đạm nói: " Ngươi thà chết cũng không nguyện dốc sức cho bản tướng?"
Diêm Nhu lạnh nhạt nói: " Mong rằng tướng quân thành toàn."
Giọng của Diêm Nhu tuy thờ ơ, nhưng ý lại thực kiên quyết khiến cho Giả Hủ đứng xem một bên không khỏi lắc đầu. Nếu ta không thể dùng được ~~ tất phải đem giết!
Ánh mắt Mã Dược lóe lên nhìn Diêm Nhu thật lâu không nói. Một hồi lâu sau bắt đầu gằn giọng thốt từng câu: " Nếu đã như thế ~~ bản tướng sẽ thành ~~ toàn ~~ cho ngươi! Người đâu tới đây ~~ dẫn đi ~~ chém đầu thị chúng!"
" Đa tạ Tướng quân thành toàn."
Diêm Nhu ôm quyền vái chào, xoay người thẳng lưng bước đi. Phía sau Diêm Nhu, ánh mắt Mã Dược đầy thất vọng. Diêm Nhu ~~ thật tiếc.
...
An Nhạc, đại doanh Công Tôn Toản.
Công Tôn Việt đi nhanh vào trướng, lớn tiếng nói: " Huynh trưởng, bại ~ bại!!!"
Công Tôn Toản cau mày nói không vui: " Nhị đệ, cái gì bại?"
Công Tôn Việt hít vào một hơi, đáp: " Lưu Ngu bại, đánh một trận thảo nguyên Bá Thượng Lưu Ngu đại bại. Đại quân ba vạn người hoàn toàn tan rã. Hiện tại cả thảo nguyên khắp chốn đều là tàn binh bại tốt của Lưu Ngu. Quân Mã Dược thừa thắng truy kích. Đại tướng thuộc ha Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa mỗi người chỉ huy một đạo đại quân đã dẫn quân tới bao vây Xương Bình ~~ "
" Cái gì!?" Công Tôn Toản nghe vậy thất kinh, đột nhiên đứng dậy khản giọng nói, " Lưu Ngu đã thật sự bại, Mã Dược không ngờ thật sự thắng!?"
" Kết cục này thực là không thể tin được, khiến cho kẻ khác giật mình!" Quan Tĩnh cũng nói với vẻ khó tin: " Cần biết Lưu Ngu có đại quân hơn ba vạn kỵ bộ binh. Mà Mã Dược chỉ có bốn năm ngàn kỵ bộ binh. Cho dù quân Mã Dược có kiêu dũng thiện chiến đi chăng nữa cũng khó lòng đem đại quân ba vạn người của Lưu Ngu đánh một trận mà diệt. Mã Dược này ~~ rốt cuộc như thế nào mà làm được?"
" Mạt tướng từng chỉ huy thám mã đích thân đến Bá Thượng điều tra. Lưu Ngu thua trận đích thực không thể nghi ngờ." Công Tôn Việt nghiêm trang nói: " Còn nói về nguyên nhân bại trận thì trước mắt vẫn chưa được biết. Nhưng mà theo đám quân sĩ Lưu quân tiết lộ, sở dĩ Mã Dược có thể đại phá quân Lưu Ngu, dường như có sử dụng cái gì đó có quan hệ tới chiến xa ~~ "
" Chiến xa?" Quan Tĩnh nghe vậy càng tỏ ra nghi hoặc, " Điều này sao có thể!"
Lưu Ngu bại trận mặc dù làm kẻ khác khiếp sợ, nhưng Công Tôn Toản cũng quan tâm việc khác vội hỏi Công Tôn Việt: " Còn Lưu Ngu sống chết thế nào?"
Công Tôn Việt nói: " Hiện vẫn chưa được biết. Nhưng mà theo đám tàn binh chạy được về Kế Huyền tiết lộ, dường như Lưu Ngu chưa về đến Kế Huyền."
Quan Tĩnh liền biến sắc mặt nói với Công Tôn Toản: " Đại nhân, nói như thế thì Lưu Ngu e là dữ nhiều lành ít."
" Nói như vậy thì U Châu nhanh chóng trở thành họ Mã ~~" Công Tôn Toản than thầm rồi nói với Quan Tĩnh: " Sĩ Khởi, ngươi đích thân đi đêm nay đến đại doanh Mã Dược. Thứ nhất chúc mừng hắn, thứ hai cho biết ý bản quan. Bản quan đã chuẩn bị dâng tấu lên thiên tử xin cho Mã Dược làm U Châu mục."
Quan Tĩnh chớp mắt nói đầy cung kính: " Hạ quan tuân mệnh."
Gió bắc gào thét, tuyết rơi đầy trời suốt mười dặm đường quang cảnh buồn bã.
"Sát sát sát ~~ "
Trong tiếng bước chân nặng nề dồn dập, hai đội binh lính nghiêm trang đi dọc theo mười dặm đường nối đuôi nhau chỉnh tề hùng dũng tiến lên. Trong tiếng va chạm lách cách lạnh lùng, thiết giáp lóe ra ánh ngăm đen. Những sợi tua rua của quả ngù đỏ trên đầu mũ giáp tướng sĩ dưới ánh nắng chiếu rọi xuống trông đỏ như máu ~~
"Dừng lại ~~ "
Đội trưởng dẫn quân thản nhiên giơ cao tay phải, đám binh lính đang đi hùng dũng phía sau từ từ chậm bước tản ra hai cánh ~~
"Lập trận ~~ "
"Tháp!"
Đội trưởng vừa ra lệnh một tiếng, hai đội binh lính cầm trường mâu trong tay dộng thẳng cán xuống đất. Trong tiếng vang thật lớn trung đã lập thành trận hình nghiêm chỉnh. Tất cả ưỡn ngực hóp bụng, đón gió đứng nghiêm ngạo nghễ. Ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng về phía trước, sát khí lạnh lẽo lan tràn khắp nơi ~~
Trong sự đợi chờ đến nín thở, tiếng vó ngựa dồn dập đã phá vỡ sự yên tĩnh dọc đường. Trước ánh mắt nhìn kĩ của đám dân chúng vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, mấy trăm kỵ sĩ dũng mãnh phi đến thẳng trước phủ Thái Thú mới nhảy xuống ngựa. Có đám chư tướng Giả Hủ, Quách Đồ với Bùi Nguyên Thiệu, Điển Vi hộ vệ hạ, Mã Dược ngang nhiên đi thẳng vào đại sảnh phủ Thái Thú quăng người ngồi xuống vị trí chủ trì trầm giọng nói: " Mang Lưu Ngu vào!"
Điển Vi đang đứng nghiêm sau người Mã Dược tiến lên trước một bước. Trong đôi mắt hung dữ thoáng qua một sát khí lạnh lẽo, đột nhiên ngẩng cái đầu to lớn mà gào lên: " Mang ~ Lưu Ngu vào~~ "
"Tướng quân có lệnh ~~ mang Lưu Ngu vào~~ "
Lệnh của Mã Dược lan truyền đi, chỉ chốc lát thời gian đã có tiếng bước chân dồn dập vang bên ngoài phong. Bóng người hiện ra, Lưu Ngu với hình dáng cao gầy vẻ mặt đầy lo ngại, đã bị áp vào trong đại sảnh. Ánh mắt các chư tướng của Mã Dược thoáng chốc đều tập trung vào trên người Lưu Ngu. Lưu Ngu lãnh đạm liếc Mã Dược, hơi hơi nghiêng mình, trên mặt có vẻ rất khinh thường vẻ.
" Tướng bại trận làm sao không quỳ?"
Bùi Nguyên Thiệu tiến lên trước một bước tuốt kiếm ra đầy uy hiếp.
" Hừ!"
Lưu Ngu bực bội hừ một tiếng tỏ ra không hề sợ hãi.
" Thất phu muốn chết!"
" Nguyên Thiệu!" Bạn đang đọc chuyện tại
Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên giận dữ, muốn một kiếm đâm chết Lưu Ngu lại bị Mã Dược quát một tiếng ngăn cản. Bùi Nguyên Thiệu bất đắc dĩ đành tra kiếm vào vỏ lòng đầy giận dữ mà lui trở về.
Mã Dược quát lui Bùi Nguyên Thiệu, lúc này mới chuyển hướng về Lưu Ngu, lạnh nhạt nói: " Lưu Ngu đại nhân, nếu như bản tướng không có nhớ lầm thì đây là lần đầu chúng ta gặp lại?"
Lưu Ngu lãnh đạm nói: " Không sai"
Vẻ mặt Mã Dược trong khoảnh khắc lạnh hẳn đi, đột nhiên đứng dậy lớn tiếng quát lên: " Ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày gần đây không có cừu, vì sao sau lưng ám toán bản tướng? Nếu đều là thần tử Đại Hán, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực cùng chống lại man di Tiên Ti. Cớ sao không phân biệt được đúng sai lại giúp Tiên Ti mà hại tánh mạng của bản tướng? Đại nhân thân là Thứ Sử U Châu, là trọng thần triều đình nhung không nghĩ tới báo đáp triều đình. Ngược lại âm thầm tương trợ kẻ địch, không biết là có ý gì?"
" Hừ ~" Lưu Ngu khinh thường phủi phủi y bào, nghiêm mặt nói: " Hán thần, thực ra là hán tặc. Dã tâm lang sói, ngày sau tất là cái họa tâm phúc của Đại Hán! Nghịch thần tặc tử như thế, người người đều muốn giết trừ! Đâu cần lý do, hà cớ gì phải dấu giếm? Thật sự là buồn cười! Hôm nay nếu đã rơi vào tay ngươi, muốn giết cứ giết, hà tất phải hỏi."
" Muốn chết!"
" Muốn chết!"
" Muốn chết!"
Điển Vi, Hứa Chử, Bùi Nguyên Thiệu đồng thời rút kiếm, trợn mắt chĩa vào. Mã Dược thản nhiên giơ cao cánh tay phải, ba người mới giận dữ thu kiếm lui về phía sau, không dám đâm tới.
Mã Dược lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Ngu, trong mắt đột nhiên thoáng qua một vẻ làm cho người ta sợ hãi lạnh lùng nói: " Người đâu!"
Hai tên thân binh hai tay ôm quyền, dõng dạc đáp: " Có tiểu nhân!"
" Đưa Lưu Ngu về Trữ Huyền, ba ngày sau ~~ đem tế sống ~~ "
" Tuân mệnh!"
Hai tên thân binh lớn tiếng vâng dạ liền túm lấy Lưu Ngu dẫn đi. Lưu Ngu chấn động, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch, kịch liệt cựa quậy hai lần la lớn: " Mã Dược thất phu! Đồ phu! Gian tặc! Cẩu tặc ~~ dám giết thượng quan, dám làm việc ngỗ nghịch như thế ắt bị kẻ sĩ thiên hạ thóa mạ, không được chết tử tế được ~~ Tất để tiếng xấu vạn năm ~~ "
Mã Dược vẫn ngồi yên vung tay lên trầm giọng nói: " Mang Diêm Nhu vào!"
" Mang Diêm Nhu vào~~ "
" Mang Diêm Nhu vào~~ "
Chỉ trong chốc lát thời gian, Diêm Nhu bị dẫn tới. So với vẻ cao ngạo của Lưu Ngu thì Diêm Nhu lại có vẻ thong dong trấn định.
" Diêm Nhu!"
Mã Dược hét lớn một tiếng, ánh mắt như bốc lửa nhìn thẳng vào mắt Diêm Nhu. Diêm Nhu không sợ hãi sợ cũng không né tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của Mã Dược, dáng vẻ đầy thong dong ~~
" Túc hạ là người Hán cũng là thần tử Hán triều, làm sao lại giúp Tiên Ti mà hại bản tướng?"
Diêm Nhu cười nhạt, thong dong ứng đối: " Không định giúp Tiên Ti, thực sự chỉ muốn giúp Lưu Thứ Sử mà giết tướng quân, chỉ vậy mà thôi."
" Bản tướng vốn vô tội, hà cớ gì mà mưu hại?"
" Tướng quân tuy vô tội, nhưng có dã tâm! Lưu Thứ Sử là vì Đại Hán, vì dân chúng thiên hạ mà gánh vác việc tiêu diệt tướng quân. Tại hạ vì làm trong quân Lưu Thứ Sử, nguyện đem hết sức hèn mà đóng góp."
Mã Dược cao giọng nói: " Việc quá khứ bản tướng có thể quên đi, ngươi có nguyện vì bản tướng mà ra sức?"
Diêm Nhu nhe nhàng cự tuyệt: " Kẻ bại trận chỉ mong sớm được chết."
Mã Dược lãnh đạm nói: " Ngươi thà chết cũng không nguyện dốc sức cho bản tướng?"
Diêm Nhu lạnh nhạt nói: " Mong rằng tướng quân thành toàn."
Giọng của Diêm Nhu tuy thờ ơ, nhưng ý lại thực kiên quyết khiến cho Giả Hủ đứng xem một bên không khỏi lắc đầu. Nếu ta không thể dùng được ~~ tất phải đem giết!
Ánh mắt Mã Dược lóe lên nhìn Diêm Nhu thật lâu không nói. Một hồi lâu sau bắt đầu gằn giọng thốt từng câu: " Nếu đã như thế ~~ bản tướng sẽ thành ~~ toàn ~~ cho ngươi! Người đâu tới đây ~~ dẫn đi ~~ chém đầu thị chúng!"
" Đa tạ Tướng quân thành toàn."
Diêm Nhu ôm quyền vái chào, xoay người thẳng lưng bước đi. Phía sau Diêm Nhu, ánh mắt Mã Dược đầy thất vọng. Diêm Nhu ~~ thật tiếc.
...
An Nhạc, đại doanh Công Tôn Toản.
Công Tôn Việt đi nhanh vào trướng, lớn tiếng nói: " Huynh trưởng, bại ~ bại!!!"
Công Tôn Toản cau mày nói không vui: " Nhị đệ, cái gì bại?"
Công Tôn Việt hít vào một hơi, đáp: " Lưu Ngu bại, đánh một trận thảo nguyên Bá Thượng Lưu Ngu đại bại. Đại quân ba vạn người hoàn toàn tan rã. Hiện tại cả thảo nguyên khắp chốn đều là tàn binh bại tốt của Lưu Ngu. Quân Mã Dược thừa thắng truy kích. Đại tướng thuộc ha Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa mỗi người chỉ huy một đạo đại quân đã dẫn quân tới bao vây Xương Bình ~~ "
" Cái gì!?" Công Tôn Toản nghe vậy thất kinh, đột nhiên đứng dậy khản giọng nói, " Lưu Ngu đã thật sự bại, Mã Dược không ngờ thật sự thắng!?"
" Kết cục này thực là không thể tin được, khiến cho kẻ khác giật mình!" Quan Tĩnh cũng nói với vẻ khó tin: " Cần biết Lưu Ngu có đại quân hơn ba vạn kỵ bộ binh. Mà Mã Dược chỉ có bốn năm ngàn kỵ bộ binh. Cho dù quân Mã Dược có kiêu dũng thiện chiến đi chăng nữa cũng khó lòng đem đại quân ba vạn người của Lưu Ngu đánh một trận mà diệt. Mã Dược này ~~ rốt cuộc như thế nào mà làm được?"
" Mạt tướng từng chỉ huy thám mã đích thân đến Bá Thượng điều tra. Lưu Ngu thua trận đích thực không thể nghi ngờ." Công Tôn Việt nghiêm trang nói: " Còn nói về nguyên nhân bại trận thì trước mắt vẫn chưa được biết. Nhưng mà theo đám quân sĩ Lưu quân tiết lộ, sở dĩ Mã Dược có thể đại phá quân Lưu Ngu, dường như có sử dụng cái gì đó có quan hệ tới chiến xa ~~ "
" Chiến xa?" Quan Tĩnh nghe vậy càng tỏ ra nghi hoặc, " Điều này sao có thể!"
Lưu Ngu bại trận mặc dù làm kẻ khác khiếp sợ, nhưng Công Tôn Toản cũng quan tâm việc khác vội hỏi Công Tôn Việt: " Còn Lưu Ngu sống chết thế nào?"
Công Tôn Việt nói: " Hiện vẫn chưa được biết. Nhưng mà theo đám tàn binh chạy được về Kế Huyền tiết lộ, dường như Lưu Ngu chưa về đến Kế Huyền."
Quan Tĩnh liền biến sắc mặt nói với Công Tôn Toản: " Đại nhân, nói như thế thì Lưu Ngu e là dữ nhiều lành ít."
" Nói như vậy thì U Châu nhanh chóng trở thành họ Mã ~~" Công Tôn Toản than thầm rồi nói với Quan Tĩnh: " Sĩ Khởi, ngươi đích thân đi đêm nay đến đại doanh Mã Dược. Thứ nhất chúc mừng hắn, thứ hai cho biết ý bản quan. Bản quan đã chuẩn bị dâng tấu lên thiên tử xin cho Mã Dược làm U Châu mục."
Quan Tĩnh chớp mắt nói đầy cung kính: " Hạ quan tuân mệnh."