Tự Dương.
Giả Hủ nhàn nhã đi vào hậu đường cúi người hành lễ với Mã Dược rồi cung kính nói: " Hủ ~~ tham kiến chúa công."
Mã Dược lạnh nhạt nói: " Văn Hòa cũng không cần đa lễ."
Giả Hủ nói: " Chúa công, vừa rồi có Quan Tĩnh muốn gặp chúa công nhờ hạ quan quay về nói trước."
"A, Quan Tĩnh nói những gì?"
"Đơn giản là đến chúc mừng chúa công, cũng là vì chuyển đạt ý định của Công Tôn Toản nói là chuẩn bị thượng tấu lên thiên tử xin cho chúa công làm U Châu mục. Theo như hạ quan xét thì rõ ràng là muốn thử dò xét chúa công."
" Chắc Công Tôn Toản lo lắng bản tướng định cướp U Châu của hắn, hừ hừ ~~" Mã Dược nói: " U Châu đất cằn cỗi dân nghèo. Dân cư rất thưa thớt lại ở xa kinh kỳ, không phải chỗ được việc chỗ. Hơn nữa ~~ lấy Diêm Nhu mà xét thì chí sĩ các quân U Châu đều xem bản tướng như họa hồng thủy, thú dữ nên e nhiều mâu thuẫn. Nếu mạnh mẽ tấn công thì khó tránh khỏi hao binh tổn tướng."
Giả Hủ nói: " Nếu xét tổng thể công thủ của U Châu thì e là khó giữ được lâu, nếu xét theo có lợi không hại thì người khôn ngoan sẽ không đảm nhiệm."
Mã Dược nói: " Hay là cứ tính toán thuận theo nhân tình dâng biểu xin cho Công Tôn Toản làm U Châu mục?"
" Chúa công anh minh." Giả Hủ nói, " Đúng là ~~ chim sẻ sao biết chí chim hồng hộc. Công Tôn Toản, Quan Tĩnh coi U Châu như châu báu. Còn chúa công lại chỉ coi như cỏ rác."
" Nếu đã quyết định cho họ thì nên làm để hấp dẫn một chút, thiện chí một chút! Nhân cơ hội này cũng không nhất thiết phải nói đến trao đổi ích lợi. Hơn nữa Công Tôn Toản không thể so với chúng ta được, có vắt cũng không ra bao nhiêu nước." Mã Dược nói: " Cứ như vậy, tương lai Trung Nguyên đại loạn, lúc quần hùng nổi dậy thì cũng có thể cần có đồng minh, Văn Hòa nghĩ như thế nào?"
Giả Hủ nghiêm nghị nói: " Chúa công anh minh."
" Hiện giờ Lưu Ngu đã bại, bình định các quận Ô Hoàn chỉ trong nay mai." Mã nhảy chợt vỗ án dựng lên, trầm giọng nói, " Hiện tại ~~ đến lúc chuẩn bị tây chinh lấy Hà Sáo rồi"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Có bóng người hiện ra, thân hình gầy gò của Quách Đồ đi vào.
" Chúa công, Đồ ~~ đã về."
" Công Tắc." Mã Dược đứng dậy chào hỏi: " Chiến quả như thế nào?"
Quách Đồ thở hổn hển, mắt lộ ra vẻ hưng phấn cao giọng nói: " Thượng Cốc thái thú Khiên Chiêu bị Cú Đột bắn chết. thái thú Đại Quận Tề Chu chết trong đám loạn quân. Liêu Đông Chúc quốc Tham Chí Vương bị tướng quân Hứa Chử chém chết trước trận tiền. Hô Xích thua chạy về Đại Quận. Tiên Vu Ngân bị tướng quân Liêu Hóa bắt sống, ngoài ra Tiên Vu Phụ, Vĩ Đôn chỉ huy hai ngàn tàn binh lui về cố thủ Kế Huyền. Văn Sú, Nhan Lương chỉ huy ba ngàn tàn binh lui về cố thủ Nghiễm Dương, phù."
Giả Hủ vỗ đùi nói: "Tốt! Đánh một trận thảo nguyên Bá Thượng, có thể nói thắng lợi toàn diện."
Quách Đồ lại nói: " Bởi vì chiến sự vẫn chưa kết thúc, nên tạm thời vẫn không cách nào thống kê thương vong hai bên. Nhưng mà trước mắt đã thu được gần vạn người phu dịch. Bùi Nguyên Thiệu tướng quân đã công chiếm Quân Đô, tướng quân Liêu Hóa tập kích lấy Xương Bình, Hữu Bắc Bình Thái Thú Công Tôn Toản cũng đã dời quân đến Lộ Huyền hình thành thế hợp vây ba mặt với Kế Huyền, nhưng mà ~~ "
Mã Dược hỏi: " Nhưng mà như thế nào? Công Tắc sao nói nửa chừng."
Quách Đồ nói: " Nhưng mà quân ta cũng chỉ có thể đến chỗ này thì phải dừng, không thể tiếp tục tiến công Kế Huyền."
Mã Dược giật mình hỏi: " Vì sao?"
Quách Đồ nói: " Hiện nay quân ta tuy thắng, nhưng có ba nỗi lo. Thứ nhất là lo tranh đấu trong triều, thứ hai là lo lòng quân không yên, thứ ba là lo lương thảo không đủ. Trong đó đặc biệt tranh đấu trong triều là quan trọng nhất. Lần này ~~ chúa công lấy danh nghĩa báo thù nên không thể coi nhẹ lòng người. Lưu Ngu liên kết với Tiên Ti tấn công chúa công bị thua trận, lại chỉ huy đại quân cướp phá Trữ Huyền, đó là hành vi đại nghịch bất đạo. Cho dù chúa công đem đi giết, cũng cần thiết nói với mọi người là trừ gian tặc cho nước!"
" Nói rất hay." Giả Hủ nói tiếp: " Nếu như chúa công chỉ huy quân công chiếm Kế Huyền, tình hình sẽ rất khác. Đến lúc đó trong triều đám Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển có thể cắn ngược lại một miếng, vu cho chúa công mưu đồ tạo phản chỉ huy quân công phá Kế Huyền. Lưu Ngu chỉ huy quân liều chết chống cự bị chúa công giết chết. Do đó Lưu Ngu lại thành trung thần liệt sĩ vì nước quên mình."
Mã Dược nói: " À ~~ "
Quách Đồ lại nói: " Vả lại quân Ô Hoàn ở Liêu Tây quy hàng không lâu, lòng quân chưa ổn định. Vừa rồi mới có thám mã hồi báo, trong đám kỵ binh Liêu Tây Ô Hoàn có nhiều kỵ binh đã cướp lược bóc bách tính U Châu. Một khi tình thế bị mất khống chế, rất có thể lại xuất hiện cục diện giống như Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi!"
Mã Dược nói đầy thâm ý: " Đúng vậy, Liêu Tây Ô Hoàn cũng như dao hai lưỡi. Nếu dùng tốt thì có thể giết địch, dùng không tốt cũng có thể làm mình bị thương! Hiện tại chiến sự đã chấm dứt, bây giờ nên đem con dao hai lưỡi này cất vào trong vỏ rồi." nguồn
Quách Đồ nói: " Điều làm Quách Đồ lo lắng chính là tình hình lương thảo đã khá cấp bách. Lương thực vận chuyển theo quân mang từ kinh kỳ đến kho lương Trữ Huyền. Trải qua mấy lần ác chiến đã tiêu hao gần hết, số bò dê cướp đoạt được của các bộ lạc mặc dù không ít, nhưng cũng là như chén nước rửa xe. Hạ quan đã tính toán qua, nếu như muốn chịu đựng qua mùa đông này, ít nhất còn thiếu một nửa lương thảo ~~ "
" Đúng vậy, hiện tại cũng không phải như lúc ban đầu nữa." Giả Hủ bùi ngùi nói: " Ban đầu quân thuộc hạ của chúa công chưa đến năm ngàn người. Cộng cả mấy ngàn thợ thủ công già trẻ vợ con thì chưa đến mười ngàn. Còn hiện tại? Bây giờ Hiện tại mỗi bộ lạc Ô Hoàn đi theo ta có không dưới hai vạn. Hơn nữa, còn có già trẻ, vợ con cùng với nô lệ Tiên Ti thì phải đông đúc đến hơn tám vạn người. Mỗi ngày lương thực tiêu hao quá lớn, những thứ chúa công tích trữ từ trước căn bản là không đủ để duy trì."
Mã Dược nghe vậy sợ hãi. Lúc này mới nhớ ra kể từ khi thu phục được Thượng Cốc, Liêu Tây hai quận Ô Hoàn thì dân số dưới sự cai trị của hắn đã nhiều hơn tám vạn người. Chợt nghĩ nếu trông nom chuyện ăn, mặc, đi lại và sinh tử cho nhiều người như vậy thì Mã Dược vẫn thật sự có chút chưa kịp thích ứng.
" Ừ, lương thảo đích thực là cả vấn đề." Mã Dược nheo chặt mắt liếc nhìn qua hai người Quách Đồ, Giả Hủ mà hỏi: " Các ngươi có thể có kế sách về lương thực?"
Quách Đồ nói: " Đồ ~~ không có cách gì".
Trong mắt Giả Hủ đột nhiên thoáng qua vẻ ác độc nói với Mã Dược: " Chúa công, Hủ có một kế sách."
Mã Dược nói: " Nói mau."
Giả Hủ nói: " Muốn giải quyết mối nguy lương thảo, đơn giản có hai biện pháp. Thứ nhất: lập chợ lương thảo, thứ hai: tiết giảm chi dùng."
Quách Đồ cau mày nói: " Tiền lương U Châu phần lớn nằm tại tồn cho Kế Huyền. Giờ không thể công chiếm Kế Huyền nên cũng không có cách nào thu được tiền lương của Kế Huyền. Nếu như trưng thu của dân chúng U Châu lại gây ảnh hưởng không tốt tới lòng dân hướng về triều đình. Hơn nữa U Châu đất xấu dân nghèo, chỉ sợ cũng không được bao nhiêu tiền lương. Đúng ra, nếu như thời tiết tốt thì còn có thể cướp bóc của người Tiên Ti. Nhưng hiện tại tuyết dày đóng băng, trời băng tuyết rất bất lợi cho hành động của đại quân. Lúc này bắc tiến e là khó có thể làm được."
" Cho nên ~~ lập chợ lương thảo đã không còn kịp rồi." Giả Hủ nghiêm nghị nói: "Vậy cũng chỉ có thể lấy từ tiết giảm chi dùng thôi"
" Tiết giảm chi dùng?" Quách Đồ không giải thích được đành hỏi: " Làm sao mà tiết giảm?"
Giả Hủ cười thảm rồi lãnh đạm nói: " Không có cái đó ~~ giảm khẩu phần!"
Quách Đồ nghe vậy sợ hãi nói lắp bắp: " Giảm ~~ giảm khẩu phần!?"
" Không sai, giảm khẩu phần! Chúa công cai trị quá nhiều người nên tốn kém lương thực. Nhất là Liêu Tây Ô Hoàn vừa mới quy hàng. Tuy chỉ có quản quân số một vạn năm ngàn người, nhưng già trẻ vợ con lại có hơn bốn vạn người, quá nhiều! Thật sự là quá nhiều. Nếu như không có số già trẻ vợ con kia thì quân ta ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa số ăn hàng ngày, vừa đủ để có thể chịu đựng qua mùa đông này."
Quách Đồ nghe được lạnh buốt sống lưng, mặt càng lúc xám đi. Giả Hủ thật không thẹn với danh xưng độc sĩ. Thậm chí mưu kế ác độc như thế mà cũng nghĩ ra! Trong khoảnh khắc, Quách Đồ vừa rùng mình một cái quay đầu lại nhìn Mã Dược trước mặt cũng thất thần trong chớp mắt. Mã đồ phu lại đi cùng đường với độc sĩ, Trời ạ ~~
Giả Hủ nhàn nhã đi vào hậu đường cúi người hành lễ với Mã Dược rồi cung kính nói: " Hủ ~~ tham kiến chúa công."
Mã Dược lạnh nhạt nói: " Văn Hòa cũng không cần đa lễ."
Giả Hủ nói: " Chúa công, vừa rồi có Quan Tĩnh muốn gặp chúa công nhờ hạ quan quay về nói trước."
"A, Quan Tĩnh nói những gì?"
"Đơn giản là đến chúc mừng chúa công, cũng là vì chuyển đạt ý định của Công Tôn Toản nói là chuẩn bị thượng tấu lên thiên tử xin cho chúa công làm U Châu mục. Theo như hạ quan xét thì rõ ràng là muốn thử dò xét chúa công."
" Chắc Công Tôn Toản lo lắng bản tướng định cướp U Châu của hắn, hừ hừ ~~" Mã Dược nói: " U Châu đất cằn cỗi dân nghèo. Dân cư rất thưa thớt lại ở xa kinh kỳ, không phải chỗ được việc chỗ. Hơn nữa ~~ lấy Diêm Nhu mà xét thì chí sĩ các quân U Châu đều xem bản tướng như họa hồng thủy, thú dữ nên e nhiều mâu thuẫn. Nếu mạnh mẽ tấn công thì khó tránh khỏi hao binh tổn tướng."
Giả Hủ nói: " Nếu xét tổng thể công thủ của U Châu thì e là khó giữ được lâu, nếu xét theo có lợi không hại thì người khôn ngoan sẽ không đảm nhiệm."
Mã Dược nói: " Hay là cứ tính toán thuận theo nhân tình dâng biểu xin cho Công Tôn Toản làm U Châu mục?"
" Chúa công anh minh." Giả Hủ nói, " Đúng là ~~ chim sẻ sao biết chí chim hồng hộc. Công Tôn Toản, Quan Tĩnh coi U Châu như châu báu. Còn chúa công lại chỉ coi như cỏ rác."
" Nếu đã quyết định cho họ thì nên làm để hấp dẫn một chút, thiện chí một chút! Nhân cơ hội này cũng không nhất thiết phải nói đến trao đổi ích lợi. Hơn nữa Công Tôn Toản không thể so với chúng ta được, có vắt cũng không ra bao nhiêu nước." Mã Dược nói: " Cứ như vậy, tương lai Trung Nguyên đại loạn, lúc quần hùng nổi dậy thì cũng có thể cần có đồng minh, Văn Hòa nghĩ như thế nào?"
Giả Hủ nghiêm nghị nói: " Chúa công anh minh."
" Hiện giờ Lưu Ngu đã bại, bình định các quận Ô Hoàn chỉ trong nay mai." Mã nhảy chợt vỗ án dựng lên, trầm giọng nói, " Hiện tại ~~ đến lúc chuẩn bị tây chinh lấy Hà Sáo rồi"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Có bóng người hiện ra, thân hình gầy gò của Quách Đồ đi vào.
" Chúa công, Đồ ~~ đã về."
" Công Tắc." Mã Dược đứng dậy chào hỏi: " Chiến quả như thế nào?"
Quách Đồ thở hổn hển, mắt lộ ra vẻ hưng phấn cao giọng nói: " Thượng Cốc thái thú Khiên Chiêu bị Cú Đột bắn chết. thái thú Đại Quận Tề Chu chết trong đám loạn quân. Liêu Đông Chúc quốc Tham Chí Vương bị tướng quân Hứa Chử chém chết trước trận tiền. Hô Xích thua chạy về Đại Quận. Tiên Vu Ngân bị tướng quân Liêu Hóa bắt sống, ngoài ra Tiên Vu Phụ, Vĩ Đôn chỉ huy hai ngàn tàn binh lui về cố thủ Kế Huyền. Văn Sú, Nhan Lương chỉ huy ba ngàn tàn binh lui về cố thủ Nghiễm Dương, phù."
Giả Hủ vỗ đùi nói: "Tốt! Đánh một trận thảo nguyên Bá Thượng, có thể nói thắng lợi toàn diện."
Quách Đồ lại nói: " Bởi vì chiến sự vẫn chưa kết thúc, nên tạm thời vẫn không cách nào thống kê thương vong hai bên. Nhưng mà trước mắt đã thu được gần vạn người phu dịch. Bùi Nguyên Thiệu tướng quân đã công chiếm Quân Đô, tướng quân Liêu Hóa tập kích lấy Xương Bình, Hữu Bắc Bình Thái Thú Công Tôn Toản cũng đã dời quân đến Lộ Huyền hình thành thế hợp vây ba mặt với Kế Huyền, nhưng mà ~~ "
Mã Dược hỏi: " Nhưng mà như thế nào? Công Tắc sao nói nửa chừng."
Quách Đồ nói: " Nhưng mà quân ta cũng chỉ có thể đến chỗ này thì phải dừng, không thể tiếp tục tiến công Kế Huyền."
Mã Dược giật mình hỏi: " Vì sao?"
Quách Đồ nói: " Hiện nay quân ta tuy thắng, nhưng có ba nỗi lo. Thứ nhất là lo tranh đấu trong triều, thứ hai là lo lòng quân không yên, thứ ba là lo lương thảo không đủ. Trong đó đặc biệt tranh đấu trong triều là quan trọng nhất. Lần này ~~ chúa công lấy danh nghĩa báo thù nên không thể coi nhẹ lòng người. Lưu Ngu liên kết với Tiên Ti tấn công chúa công bị thua trận, lại chỉ huy đại quân cướp phá Trữ Huyền, đó là hành vi đại nghịch bất đạo. Cho dù chúa công đem đi giết, cũng cần thiết nói với mọi người là trừ gian tặc cho nước!"
" Nói rất hay." Giả Hủ nói tiếp: " Nếu như chúa công chỉ huy quân công chiếm Kế Huyền, tình hình sẽ rất khác. Đến lúc đó trong triều đám Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển có thể cắn ngược lại một miếng, vu cho chúa công mưu đồ tạo phản chỉ huy quân công phá Kế Huyền. Lưu Ngu chỉ huy quân liều chết chống cự bị chúa công giết chết. Do đó Lưu Ngu lại thành trung thần liệt sĩ vì nước quên mình."
Mã Dược nói: " À ~~ "
Quách Đồ lại nói: " Vả lại quân Ô Hoàn ở Liêu Tây quy hàng không lâu, lòng quân chưa ổn định. Vừa rồi mới có thám mã hồi báo, trong đám kỵ binh Liêu Tây Ô Hoàn có nhiều kỵ binh đã cướp lược bóc bách tính U Châu. Một khi tình thế bị mất khống chế, rất có thể lại xuất hiện cục diện giống như Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi!"
Mã Dược nói đầy thâm ý: " Đúng vậy, Liêu Tây Ô Hoàn cũng như dao hai lưỡi. Nếu dùng tốt thì có thể giết địch, dùng không tốt cũng có thể làm mình bị thương! Hiện tại chiến sự đã chấm dứt, bây giờ nên đem con dao hai lưỡi này cất vào trong vỏ rồi." nguồn
Quách Đồ nói: " Điều làm Quách Đồ lo lắng chính là tình hình lương thảo đã khá cấp bách. Lương thực vận chuyển theo quân mang từ kinh kỳ đến kho lương Trữ Huyền. Trải qua mấy lần ác chiến đã tiêu hao gần hết, số bò dê cướp đoạt được của các bộ lạc mặc dù không ít, nhưng cũng là như chén nước rửa xe. Hạ quan đã tính toán qua, nếu như muốn chịu đựng qua mùa đông này, ít nhất còn thiếu một nửa lương thảo ~~ "
" Đúng vậy, hiện tại cũng không phải như lúc ban đầu nữa." Giả Hủ bùi ngùi nói: " Ban đầu quân thuộc hạ của chúa công chưa đến năm ngàn người. Cộng cả mấy ngàn thợ thủ công già trẻ vợ con thì chưa đến mười ngàn. Còn hiện tại? Bây giờ Hiện tại mỗi bộ lạc Ô Hoàn đi theo ta có không dưới hai vạn. Hơn nữa, còn có già trẻ, vợ con cùng với nô lệ Tiên Ti thì phải đông đúc đến hơn tám vạn người. Mỗi ngày lương thực tiêu hao quá lớn, những thứ chúa công tích trữ từ trước căn bản là không đủ để duy trì."
Mã Dược nghe vậy sợ hãi. Lúc này mới nhớ ra kể từ khi thu phục được Thượng Cốc, Liêu Tây hai quận Ô Hoàn thì dân số dưới sự cai trị của hắn đã nhiều hơn tám vạn người. Chợt nghĩ nếu trông nom chuyện ăn, mặc, đi lại và sinh tử cho nhiều người như vậy thì Mã Dược vẫn thật sự có chút chưa kịp thích ứng.
" Ừ, lương thảo đích thực là cả vấn đề." Mã Dược nheo chặt mắt liếc nhìn qua hai người Quách Đồ, Giả Hủ mà hỏi: " Các ngươi có thể có kế sách về lương thực?"
Quách Đồ nói: " Đồ ~~ không có cách gì".
Trong mắt Giả Hủ đột nhiên thoáng qua vẻ ác độc nói với Mã Dược: " Chúa công, Hủ có một kế sách."
Mã Dược nói: " Nói mau."
Giả Hủ nói: " Muốn giải quyết mối nguy lương thảo, đơn giản có hai biện pháp. Thứ nhất: lập chợ lương thảo, thứ hai: tiết giảm chi dùng."
Quách Đồ cau mày nói: " Tiền lương U Châu phần lớn nằm tại tồn cho Kế Huyền. Giờ không thể công chiếm Kế Huyền nên cũng không có cách nào thu được tiền lương của Kế Huyền. Nếu như trưng thu của dân chúng U Châu lại gây ảnh hưởng không tốt tới lòng dân hướng về triều đình. Hơn nữa U Châu đất xấu dân nghèo, chỉ sợ cũng không được bao nhiêu tiền lương. Đúng ra, nếu như thời tiết tốt thì còn có thể cướp bóc của người Tiên Ti. Nhưng hiện tại tuyết dày đóng băng, trời băng tuyết rất bất lợi cho hành động của đại quân. Lúc này bắc tiến e là khó có thể làm được."
" Cho nên ~~ lập chợ lương thảo đã không còn kịp rồi." Giả Hủ nghiêm nghị nói: "Vậy cũng chỉ có thể lấy từ tiết giảm chi dùng thôi"
" Tiết giảm chi dùng?" Quách Đồ không giải thích được đành hỏi: " Làm sao mà tiết giảm?"
Giả Hủ cười thảm rồi lãnh đạm nói: " Không có cái đó ~~ giảm khẩu phần!"
Quách Đồ nghe vậy sợ hãi nói lắp bắp: " Giảm ~~ giảm khẩu phần!?"
" Không sai, giảm khẩu phần! Chúa công cai trị quá nhiều người nên tốn kém lương thực. Nhất là Liêu Tây Ô Hoàn vừa mới quy hàng. Tuy chỉ có quản quân số một vạn năm ngàn người, nhưng già trẻ vợ con lại có hơn bốn vạn người, quá nhiều! Thật sự là quá nhiều. Nếu như không có số già trẻ vợ con kia thì quân ta ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa số ăn hàng ngày, vừa đủ để có thể chịu đựng qua mùa đông này."
Quách Đồ nghe được lạnh buốt sống lưng, mặt càng lúc xám đi. Giả Hủ thật không thẹn với danh xưng độc sĩ. Thậm chí mưu kế ác độc như thế mà cũng nghĩ ra! Trong khoảnh khắc, Quách Đồ vừa rùng mình một cái quay đầu lại nhìn Mã Dược trước mặt cũng thất thần trong chớp mắt. Mã đồ phu lại đi cùng đường với độc sĩ, Trời ạ ~~