Đại trướng của Mã Dược.
Chư tướng Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh, Mã Đại nối đuôi nhau bước vào, xếp hàng ngang trước mặt Mã Dược, ôm quyền cao giọng nói: "Tham kiến chúa công."
Mã Dược phất tay nói: "Miễn lễ."
"Tạ ơn chúa công."
Chư tướng tạ ơn, quay người bước vào hàng.
Ánh mắt của Mã Dược chiếu lên mặt Cao Thuận, hỏi: "Nguyên Hòa (tự của Cao Thuận), đã an bài thỏa đáng phòng ngự của Hàm Cốc, Lạc Dương, Hổ Lao và Huỳnh Dương chưa?"
Bốn trạm gác này, thành trì ở nơi hiểu yếu, trực tiếp liên quan tới sự an nguy của đường vận của quân Lương, người lưu thủ đương nhiên phải thận trọng.
Cao Thuận nói: "Huỳnh Dương do tam tướng quân Mã Hưu trấn giữ, Hổ Lao quan do Mạnh Đạt trấn giữ, Lạc Dương do Tô Tắc trấn thủ, Hàm Cốc quan do Trần Hổ trấn thủ. Các thành đều có hai ngàn quận tốt lưu thủ, mạt tướng đã phân phó cho bốn tướng, nếu quân Tào tới thì không được phép ra chiến, cứ lũy cao hào sâu mà đợi viện quân, để tránh xảy ra sơ xuất." nguồn
"Ừ." Mã Dược gật đầu nói: "Như vậy là rất ổn thỏa."
"Chúa công!" Mã Dược vừa dứt lời, Lý Túc bước vội vào trướng, cúi người vái Mã Dược một cái rồi cao giọng nói: "Gian tế trong thành đã có tin tức truyền về, nguyên ủy của sự tình đã được làm rõ rồi."
Mã Dược bảo: "Nói đi."
Lý Túc nói: "Trong Quan Độ chi chiến, Viên Thiệu nghe lời sàm ngôn, chém chết quân sư Điền Phong, lại bức phản Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh. Ba người bọn Trương Cáp suất lĩnh năm vạn cựu bộ Ký Châu trở giáo trước trận, dẫn quân Tào ồ ạt công nhập đại doanh Hà Bắc, quân Viên đại bại, ba mươi vạn đại quân trong một đêm đã tan rã. Sau cùng Viên Thiệu dẫn khoảng mấy trăm kỵ binh về thành."
Giả Hủ nói: "Viên Thiệu bại triệt để như vậy ư?"
Mã Dược nói: "Chỉ đánh tiếc cho Điền Phong, tuy có đầy một bụng kiến thức, nhưng lại trọn nhầm minh chủ."
Giả Hủ đảo mắt, nghĩ ra kế hay, nói với Mã Dược: "Chúa công, trong bảy vạn đại quân của Tào Tháo có năm vạn chính là hàng quân Ký Châu, đây cũng là một cơ hội đáng để lợi dụng."
Mã Dược nói: "Kế như thế nào?"
Giả Hủ đáp: "Quân Tào binh nhiều, số lương thảo tiêu phí hàng ngày tất nhiên là khổng lồ, thành Hứa Xương nho nhỏ khó mà kéo dài được lâu. Quân ta nếu chủ động khiêu chiến, tất sẽ gãi trúng chỗ ngứa của Tào Tháo."
Mã Dược nói: "Ừ, có đạo lý."
Giả Hủ nói: "Đợi hai quân gặp nhau, quân ta không tiếc trả giá đắt mãnh công cựu bộ của Tào Tháo. Đợi khi cựu bộ của Tào Tháo thương vong thảm trọng, binh lực hạ xuống còn dưới ngàn người, mà lúc đó hàng quân Ký Châu vẫn có gần năm vạn người. Như vậy chủ yếu mà phó mạnh sẽ trở thành thế đuôi to khó vẫy. Giữa cựu bộ của quân Tào và hàng quân Ký Châu tất sẽ nảy sinh hiềm khích, quân ta có thể không chiến mà vẫn thắng!"
Mã Dược nói: "Kế hay, cứ vậy mà làm."
...
Hứa Xương. Tướng phủ.
Tào Tháo đang triệu tập đám tâm phúcTuân Úc, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quy tới nghị sự.
Lưu Diệp lo lắng trùng trùng nói với Tào Tháo: "Chúa công, vừa nhận được tin tức, có hàng quân Ký Châu vì khẩu phần lương không đủ mà tụ tập gây chuyện. Tào Hưu tướng quân dẫn người đi khống chế, còn bị đả thương mấy binh sĩ. Về sau chuyện tuy được Trương Cáp tướng quân đàn áp, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp."
Tào Tháo bất lực nói: "Cô cũng biết cứ tiếp tục giằng co như vậy không phải là biện pháp, nhưng trước mắt thiên tử đã bị Quan Vũ cướp đi. Từ Châu, Hoài Nam thì mang thái độ ám muội, chậm trễ không chịu vận lương tới thì phải làm như thế nào?"
Cổ Quy nói: "Chúa công, không bằng vứt bỏ Hứa Đô. Lui về Từ Châu?"
Tào Tháo lặng lẽ không nói gì.
Tuân Du lại lắc đầu nói: "Chuyện này không thể, Từ Châu sĩ tộc sở dĩ quy hàng chúa công, thực tế là bởi vì thiên tử ở Hứa Đô, đại nghĩa ở về phía thừa tướng. Nay thiên tử bị cướp, rốt cuộc rơi vào tay ai thì vẫn chưa biết. Chúa công lúc này dẫn quân tới Từ Châu, rất có khả năng sẽ bị Trần Khuê, Tôn Kiên chặn ở ngoài cửa, tới lúc đó trước thì có Từ Châu thành vững ngăn đường, sau thì có thiết kỵ của quân Lương truy kích, quân ta tất bại!"
"Vậy thì lui tới Thanh Châu." Lưu Diệp nói: "Viên Thiệu mới bại, quân Hà Bắc tổn thất thảm trọng, Thanh Châu tất phòng bị trống rỗng, chúa công vừa hay có thể nhân cơ hội đó mà tập kích lấy nó làm căn cơ rồi sau này từ từ tính tiếp."
"Thanh Châu?" Tuân Úc nói: "Vào thì dễ, nhưng muốn ra thì lại khó."
"Hiện tại đã không phải là quần hùng mới nổi dậy, thiên hạ cát cứ nữa rồi. Thiên hạ đại Hán đã một nửa rơi vào tay số ít đại quân phiệt như Mã Dược, Viên Thiệu, Tôn Kiên, Lưu Biểu, Lưu Chương. Chúa công nếu lui về thủ Thanh Châu, thì đại thế của Trung Nguyên tất sẽ rơi vào tay Mã Dược. Lúc này Mã đồ tể ngồi giữa Quan, Lương, Hà Sáo, Tư Lệ, trung nguyên. Thừa tướng liệu có thể tranh phong với hắn không?"
Lưu Diệp nói: "Nói vậy thì chỉ có thể quyết một trận tử chiến với quân Lương thôi ư!"
"Keng!"
Tào Tháo đột nhiên rút bảo kiếm chém lên bàn, cao giọng quát: "Ý cô đã quát, sẽ cùng Mã đồ tể quyết một trận tử chiến, ai còn bài lùi thì sẽ giống như cái bàn này!"
Mọi người đều sững người.
Trình Dục nói: "Chúa công, nếu đánh thì phải tốc chiến tốc thắng, thịt người tuy có thể giải được cái ưu nhất thời, nhưng chung quy cũng không phải là kế lâu dài!"
Tào Tháo nói: "Đợi ngày mai, sẽ dẫn hết đại quân quyết chiến với quân Lương!"
Lưu Diệp nói: "Chúa công, vạn nhất Mã đồ tể né tránh không đánh thì phải làm thế nào?"
"Không đâu!" Tào Tháo quả quyết nói: "Quân Lương phải vận quân lương từ Quan Trung, đường xá xa xôi không dưới ngàn dặm, quân lương của quân ta tuy thiếu thốn, nhưng quân Lương cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu. Quân ta xuất thành quyết chiến, Mã đồ tể e rằng còn cầu mà không được. Nếu không phải là thế cục bức bách, cô há có thể cấp cho Mã đồ tể loại cơ hội này? Nếu quân lương đầy đủ, quân ta chỉ cần lũy cao hào sâu là đủ để đánh lui quân Lương rồi.
...
Trên quan đạo từ Nhữ Nam tới Giang Hạ, Quan Bình phụng lệnh của Quan Vũ, đang dẫn hai trăm sĩ binh hộ tống "thiên tử" và "bá quan" gióng trống khua chiêng tiến về quận Giang Hạ. Khi đang chậm rãi mà đi thì đột nhiên có khoái mã phi tới trước mặt Quan Bình rồi tung mình xuống ngựa, quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng, nói: "Thiếu tướng quân, hu hu hu..."
Quanh Bình nhìn ra người này chính là tòng đệ Hồ Cường của Hồ Ban, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Hồ Cường, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồ Cường khóc to, nói: "Thiếu tướng quân, lão tướng quân ông ấy... ông ấy..."
Quan Bình giật thót mình, nghiêm giọng nói: "Phụ thân ta làm sao?"
Hồ Cường nói: "Lão tướng quân đã... bị Mã Siêu giết rồi!"
"Hả?"
Quan Bình nghe xong thì cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt chút nữa thì từ trên ngựa ngã xuống. May mà có thân binh bước nhanh lên trước đỡ lấy Quan Bình. Một lát sau, Quan Bình mới hồi phục lại tinh thần, ngửa mặt lên trời khóc to: "Phụ thân, phụ thân..."
"Rầm rầm rầm..."
"Tên thất phu Quan Vũ, chớ có chạy!"
Vào lúc Quan Bình đang bi thương thì trên quan đạo ở phương bắc đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm, kinh ngạc quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy mấy ngàn Tây Lương thiết kỵ đang giống như sóng to gió lớn cuốn về phía này. Đi trước là một viên đại tướng đang múa một thanh Lang Nha thiết chùy nặng nề, ngẩng mặt lên trời rống to, tiếng võ ngựa giống như sấm rền không ngờ lại không thể át đi được tiếng nói của hắn.
Viên đại tướng này tất nhiên chính là Lương Châu hãn tướng Hứa Chử.
"Không ổn rồi, Tây Lương thiết kỵ giết tới rồi."
"Trời ơi, chạy mau thôi!"
"Lão tử không muốn chết ở đây, các huynh đệ mau chạy!"
Quan Bình dưới tay ngoại trừ hơn năm chục kỵ binh là cựu bộ ra thì ba trăm người khác toàn bộ là cựu bộ của Tào Tháo mới đầu hàng, hoặc là tân đinh nửa đường cưỡng ép nhập ngũ. Lúc này mắt thấy Tây Lương thiết kỵ dùng khí thế bài sơn đảo hải ép tới. Lập tức chạy tứ tán. Cho dù là đám bình dân đóng giả "thiên tử" và "bá quan" cũng hoảng hốt chạy vào trong núi.
Mắt thấy chuyện không ổn, Quah Bình chỉ đành giơ trường đao trong tay chỉ về phía nam, cao giọng hô: "Chạy!"
Quan Bình hạ lệnh một tiếng rồi suất lĩnh hơn năm mươi thân binh chạy trối chết về phía Giang Hạ.
Hứa Chử đuổi theo không kịp, chỉ đành hạ lệnh cho binh sĩ đi cướp "thiên tử" và "bá quan" và binh sĩ ở trong núi về. Lúc này mới phát hiện chẳng qua là đám bách tính giả trang. Lập tức than là bị mất lừa rồi, nói với Trần Đáo ở phái sau: "Thúc Chí, chúng ta mắc lừa rồi, đây là quỷ kế của tên thất phu Quan Vũ, thiên tử và bá quan chân chính nhất định đã chạy tới Lư Giang rồi!"
Trần Đáo khuyên: "Tướng quân chớ có nản lòng, khi quân ta đuổi tới Giang Hạ thì quân Tào do Tào Hồng, Tào Chân và Vu Cấm suất lĩnh đã đuổi tới Lư Giang rồi. Nhữ Nam dẫu sao cũng là địa bàn của Tào Tháo, chỉ cần các địa huyện tốt có thể cầm chân một chút là Quan Vũ sẽ bị quân Tào cầm chân. Quân ta lúc này lộn ngược trở về ngăn cản cũng vẫn kịp."
"Ồ. Vẫn còn kịp ư?" Hứa Chử nghe vậy thì mừng rơn, vội vàng quay người quát lớn với Lương Châu thiết kỵ ở phía sau: "Các huynh đệ, tới Lư Giang, đi!"
Hứa Chử hạ lệnh một tiếng, ba ngàn thiết kỵ lập tức ùa đi như thủy triều.
...
Nhữ Nam.
Chân núi Đại Biệt Sơn, một khe núi hiểm trở nào đó.
Trải qua ba ngày không kể ngày đêm vượt đèo lội suối, ba ngàn sơn việt tinh binh do Phan Chương xuất lĩnh cuối cùng cũng vượt qua được dãy núi Đại Biệt sơn hiểm trở, đi đường tắt tới trước mặt tám trăm kỵ binh của Mã Dược. Phan Chương lập tức hạ lệnh cho binh sĩ đóng trại ở giữa quan đạo, gắt gao chặn kín quan đạo duy nhất từ Cát Pha thông tới Nhữ Nam.
Tám trăm thiết kỵ của Mã Siêu bởi vì đều là kỵ binh, không thể trèo đèo lội suối giống như sơn việt tinh binh, mà phải men theo quan đạo bằng phẳng mà tiến tới. Rất nhiều lúc từ bên này núi đến bên kia núi, cực ly thẳng kỳ thực chỉ có mấy dặm, nhưng kỵ binh lại phải đi một vòng lớn tới mấy chục dặm.
Chính bởi vì như vậy, tốc độ hành quân của Tây Lương thiết kỵ còn xa mới bằng được sơn việt tinh binh của Phan Chương.
Mã Siêu xuất lĩnh tám trăm thiết kỵ bảo hộ thiên tử, bá quan đi trong Đại Biệt sơn ba ngày, vẫn còn chưa đi ra được vùng núi đã bị Phan Chương vượt tới trước ngăn đường. Mà lúc này, hai ngàn khinh kỵ binh do Thái Sử Từ xuất lĩnh cũng lại một lần nữa đuổi tới, cách quân Lương chỉ có nửa ngày lộ trình. Cứ như thế này thì đúng là trước bị chặn đường, sau có truy binh, quân Lương cơ hồ đã rơi vào tử địa!
Dựa vào chút ánh sáng còn sót lại của tịch dương, Pháp Chính đi lên đoạn dốc ở phía bên trái quan đạo, từ trên cao quan sát đại trại của quân Ngô mà Phàn Chương bố trí.
Pháp Chính nhìn xuống một lát, nói: "Từ cờ hào mà nhìn thì hình như là quân Ngô, không phải quân Tào!"
Mã Siêu nói: "Binh lực không nhiều, tối đa là ba ngàn quân!"
Pháp Chính nói: "Cả quan đạo đã hoàn toàn bị đóng kín, quân ta nếu muốn đi qua thì chỉ đành cường công một phen. Nhưng quân Ngô lại men theo quan đạo trước sau bố trì ba tòa doanh trại đơn giản, bố trí phòng ngự tầng tầng, dạng an bài này có thể làm nhụt hết nhuệ khí của quân ta, làm tăng độ khó khi quân ta công phá địch doanh, quả thực là không có kẽ hở."
Mã Siêu nói: "Xem ra chủ tướng của quân Ngô cũng là một nhân vật lợi hại, rất khó đối phó!"
Pháp Chính quay đầu lại nhìn ra đằng sau, nhíu mày nói: "Hai ngàn khinh kỵ của quân Ngô ở sau quân ta, chỉ khoảng nửa ngày nữa là có thể đuổi tới, tới lúc đó quân ta trước thì bị cản, sau lại có truy binh, đúng là vạn kiếp bất phục!"
Mã Siêu vỗ mạnh một chưởng lên vách đá ở bên cạnh, không ngờ lại vỗ cho một khối đá to như cối xay nát vụn, hậm hực nói: "Đáng ghét nơi đây không phải là Trung Nguyên, cũng không phải là Mạc Bắc, thiết kỵ tinh nhuệ của quân ta không ngở lại bị ba ngàn bộ tốt quân Ngô ngăn cản! Hừ, nếu đổi lại là địa hình trống trải, bản tưởng quân chẳng tốn mảy may sức lực cũng có thể khiến ba ngàn Ngô tốt biến thành vô hình."
Chư tướng Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh, Mã Đại nối đuôi nhau bước vào, xếp hàng ngang trước mặt Mã Dược, ôm quyền cao giọng nói: "Tham kiến chúa công."
Mã Dược phất tay nói: "Miễn lễ."
"Tạ ơn chúa công."
Chư tướng tạ ơn, quay người bước vào hàng.
Ánh mắt của Mã Dược chiếu lên mặt Cao Thuận, hỏi: "Nguyên Hòa (tự của Cao Thuận), đã an bài thỏa đáng phòng ngự của Hàm Cốc, Lạc Dương, Hổ Lao và Huỳnh Dương chưa?"
Bốn trạm gác này, thành trì ở nơi hiểu yếu, trực tiếp liên quan tới sự an nguy của đường vận của quân Lương, người lưu thủ đương nhiên phải thận trọng.
Cao Thuận nói: "Huỳnh Dương do tam tướng quân Mã Hưu trấn giữ, Hổ Lao quan do Mạnh Đạt trấn giữ, Lạc Dương do Tô Tắc trấn thủ, Hàm Cốc quan do Trần Hổ trấn thủ. Các thành đều có hai ngàn quận tốt lưu thủ, mạt tướng đã phân phó cho bốn tướng, nếu quân Tào tới thì không được phép ra chiến, cứ lũy cao hào sâu mà đợi viện quân, để tránh xảy ra sơ xuất." nguồn
"Ừ." Mã Dược gật đầu nói: "Như vậy là rất ổn thỏa."
"Chúa công!" Mã Dược vừa dứt lời, Lý Túc bước vội vào trướng, cúi người vái Mã Dược một cái rồi cao giọng nói: "Gian tế trong thành đã có tin tức truyền về, nguyên ủy của sự tình đã được làm rõ rồi."
Mã Dược bảo: "Nói đi."
Lý Túc nói: "Trong Quan Độ chi chiến, Viên Thiệu nghe lời sàm ngôn, chém chết quân sư Điền Phong, lại bức phản Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh. Ba người bọn Trương Cáp suất lĩnh năm vạn cựu bộ Ký Châu trở giáo trước trận, dẫn quân Tào ồ ạt công nhập đại doanh Hà Bắc, quân Viên đại bại, ba mươi vạn đại quân trong một đêm đã tan rã. Sau cùng Viên Thiệu dẫn khoảng mấy trăm kỵ binh về thành."
Giả Hủ nói: "Viên Thiệu bại triệt để như vậy ư?"
Mã Dược nói: "Chỉ đánh tiếc cho Điền Phong, tuy có đầy một bụng kiến thức, nhưng lại trọn nhầm minh chủ."
Giả Hủ đảo mắt, nghĩ ra kế hay, nói với Mã Dược: "Chúa công, trong bảy vạn đại quân của Tào Tháo có năm vạn chính là hàng quân Ký Châu, đây cũng là một cơ hội đáng để lợi dụng."
Mã Dược nói: "Kế như thế nào?"
Giả Hủ đáp: "Quân Tào binh nhiều, số lương thảo tiêu phí hàng ngày tất nhiên là khổng lồ, thành Hứa Xương nho nhỏ khó mà kéo dài được lâu. Quân ta nếu chủ động khiêu chiến, tất sẽ gãi trúng chỗ ngứa của Tào Tháo."
Mã Dược nói: "Ừ, có đạo lý."
Giả Hủ nói: "Đợi hai quân gặp nhau, quân ta không tiếc trả giá đắt mãnh công cựu bộ của Tào Tháo. Đợi khi cựu bộ của Tào Tháo thương vong thảm trọng, binh lực hạ xuống còn dưới ngàn người, mà lúc đó hàng quân Ký Châu vẫn có gần năm vạn người. Như vậy chủ yếu mà phó mạnh sẽ trở thành thế đuôi to khó vẫy. Giữa cựu bộ của quân Tào và hàng quân Ký Châu tất sẽ nảy sinh hiềm khích, quân ta có thể không chiến mà vẫn thắng!"
Mã Dược nói: "Kế hay, cứ vậy mà làm."
...
Hứa Xương. Tướng phủ.
Tào Tháo đang triệu tập đám tâm phúcTuân Úc, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quy tới nghị sự.
Lưu Diệp lo lắng trùng trùng nói với Tào Tháo: "Chúa công, vừa nhận được tin tức, có hàng quân Ký Châu vì khẩu phần lương không đủ mà tụ tập gây chuyện. Tào Hưu tướng quân dẫn người đi khống chế, còn bị đả thương mấy binh sĩ. Về sau chuyện tuy được Trương Cáp tướng quân đàn áp, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp."
Tào Tháo bất lực nói: "Cô cũng biết cứ tiếp tục giằng co như vậy không phải là biện pháp, nhưng trước mắt thiên tử đã bị Quan Vũ cướp đi. Từ Châu, Hoài Nam thì mang thái độ ám muội, chậm trễ không chịu vận lương tới thì phải làm như thế nào?"
Cổ Quy nói: "Chúa công, không bằng vứt bỏ Hứa Đô. Lui về Từ Châu?"
Tào Tháo lặng lẽ không nói gì.
Tuân Du lại lắc đầu nói: "Chuyện này không thể, Từ Châu sĩ tộc sở dĩ quy hàng chúa công, thực tế là bởi vì thiên tử ở Hứa Đô, đại nghĩa ở về phía thừa tướng. Nay thiên tử bị cướp, rốt cuộc rơi vào tay ai thì vẫn chưa biết. Chúa công lúc này dẫn quân tới Từ Châu, rất có khả năng sẽ bị Trần Khuê, Tôn Kiên chặn ở ngoài cửa, tới lúc đó trước thì có Từ Châu thành vững ngăn đường, sau thì có thiết kỵ của quân Lương truy kích, quân ta tất bại!"
"Vậy thì lui tới Thanh Châu." Lưu Diệp nói: "Viên Thiệu mới bại, quân Hà Bắc tổn thất thảm trọng, Thanh Châu tất phòng bị trống rỗng, chúa công vừa hay có thể nhân cơ hội đó mà tập kích lấy nó làm căn cơ rồi sau này từ từ tính tiếp."
"Thanh Châu?" Tuân Úc nói: "Vào thì dễ, nhưng muốn ra thì lại khó."
"Hiện tại đã không phải là quần hùng mới nổi dậy, thiên hạ cát cứ nữa rồi. Thiên hạ đại Hán đã một nửa rơi vào tay số ít đại quân phiệt như Mã Dược, Viên Thiệu, Tôn Kiên, Lưu Biểu, Lưu Chương. Chúa công nếu lui về thủ Thanh Châu, thì đại thế của Trung Nguyên tất sẽ rơi vào tay Mã Dược. Lúc này Mã đồ tể ngồi giữa Quan, Lương, Hà Sáo, Tư Lệ, trung nguyên. Thừa tướng liệu có thể tranh phong với hắn không?"
Lưu Diệp nói: "Nói vậy thì chỉ có thể quyết một trận tử chiến với quân Lương thôi ư!"
"Keng!"
Tào Tháo đột nhiên rút bảo kiếm chém lên bàn, cao giọng quát: "Ý cô đã quát, sẽ cùng Mã đồ tể quyết một trận tử chiến, ai còn bài lùi thì sẽ giống như cái bàn này!"
Mọi người đều sững người.
Trình Dục nói: "Chúa công, nếu đánh thì phải tốc chiến tốc thắng, thịt người tuy có thể giải được cái ưu nhất thời, nhưng chung quy cũng không phải là kế lâu dài!"
Tào Tháo nói: "Đợi ngày mai, sẽ dẫn hết đại quân quyết chiến với quân Lương!"
Lưu Diệp nói: "Chúa công, vạn nhất Mã đồ tể né tránh không đánh thì phải làm thế nào?"
"Không đâu!" Tào Tháo quả quyết nói: "Quân Lương phải vận quân lương từ Quan Trung, đường xá xa xôi không dưới ngàn dặm, quân lương của quân ta tuy thiếu thốn, nhưng quân Lương cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu. Quân ta xuất thành quyết chiến, Mã đồ tể e rằng còn cầu mà không được. Nếu không phải là thế cục bức bách, cô há có thể cấp cho Mã đồ tể loại cơ hội này? Nếu quân lương đầy đủ, quân ta chỉ cần lũy cao hào sâu là đủ để đánh lui quân Lương rồi.
...
Trên quan đạo từ Nhữ Nam tới Giang Hạ, Quan Bình phụng lệnh của Quan Vũ, đang dẫn hai trăm sĩ binh hộ tống "thiên tử" và "bá quan" gióng trống khua chiêng tiến về quận Giang Hạ. Khi đang chậm rãi mà đi thì đột nhiên có khoái mã phi tới trước mặt Quan Bình rồi tung mình xuống ngựa, quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng, nói: "Thiếu tướng quân, hu hu hu..."
Quanh Bình nhìn ra người này chính là tòng đệ Hồ Cường của Hồ Ban, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Hồ Cường, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hồ Cường khóc to, nói: "Thiếu tướng quân, lão tướng quân ông ấy... ông ấy..."
Quan Bình giật thót mình, nghiêm giọng nói: "Phụ thân ta làm sao?"
Hồ Cường nói: "Lão tướng quân đã... bị Mã Siêu giết rồi!"
"Hả?"
Quan Bình nghe xong thì cảm thấy hai mắt tối sầm, suýt chút nữa thì từ trên ngựa ngã xuống. May mà có thân binh bước nhanh lên trước đỡ lấy Quan Bình. Một lát sau, Quan Bình mới hồi phục lại tinh thần, ngửa mặt lên trời khóc to: "Phụ thân, phụ thân..."
"Rầm rầm rầm..."
"Tên thất phu Quan Vũ, chớ có chạy!"
Vào lúc Quan Bình đang bi thương thì trên quan đạo ở phương bắc đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm, kinh ngạc quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy mấy ngàn Tây Lương thiết kỵ đang giống như sóng to gió lớn cuốn về phía này. Đi trước là một viên đại tướng đang múa một thanh Lang Nha thiết chùy nặng nề, ngẩng mặt lên trời rống to, tiếng võ ngựa giống như sấm rền không ngờ lại không thể át đi được tiếng nói của hắn.
Viên đại tướng này tất nhiên chính là Lương Châu hãn tướng Hứa Chử.
"Không ổn rồi, Tây Lương thiết kỵ giết tới rồi."
"Trời ơi, chạy mau thôi!"
"Lão tử không muốn chết ở đây, các huynh đệ mau chạy!"
Quan Bình dưới tay ngoại trừ hơn năm chục kỵ binh là cựu bộ ra thì ba trăm người khác toàn bộ là cựu bộ của Tào Tháo mới đầu hàng, hoặc là tân đinh nửa đường cưỡng ép nhập ngũ. Lúc này mắt thấy Tây Lương thiết kỵ dùng khí thế bài sơn đảo hải ép tới. Lập tức chạy tứ tán. Cho dù là đám bình dân đóng giả "thiên tử" và "bá quan" cũng hoảng hốt chạy vào trong núi.
Mắt thấy chuyện không ổn, Quah Bình chỉ đành giơ trường đao trong tay chỉ về phía nam, cao giọng hô: "Chạy!"
Quan Bình hạ lệnh một tiếng rồi suất lĩnh hơn năm mươi thân binh chạy trối chết về phía Giang Hạ.
Hứa Chử đuổi theo không kịp, chỉ đành hạ lệnh cho binh sĩ đi cướp "thiên tử" và "bá quan" và binh sĩ ở trong núi về. Lúc này mới phát hiện chẳng qua là đám bách tính giả trang. Lập tức than là bị mất lừa rồi, nói với Trần Đáo ở phái sau: "Thúc Chí, chúng ta mắc lừa rồi, đây là quỷ kế của tên thất phu Quan Vũ, thiên tử và bá quan chân chính nhất định đã chạy tới Lư Giang rồi!"
Trần Đáo khuyên: "Tướng quân chớ có nản lòng, khi quân ta đuổi tới Giang Hạ thì quân Tào do Tào Hồng, Tào Chân và Vu Cấm suất lĩnh đã đuổi tới Lư Giang rồi. Nhữ Nam dẫu sao cũng là địa bàn của Tào Tháo, chỉ cần các địa huyện tốt có thể cầm chân một chút là Quan Vũ sẽ bị quân Tào cầm chân. Quân ta lúc này lộn ngược trở về ngăn cản cũng vẫn kịp."
"Ồ. Vẫn còn kịp ư?" Hứa Chử nghe vậy thì mừng rơn, vội vàng quay người quát lớn với Lương Châu thiết kỵ ở phía sau: "Các huynh đệ, tới Lư Giang, đi!"
Hứa Chử hạ lệnh một tiếng, ba ngàn thiết kỵ lập tức ùa đi như thủy triều.
...
Nhữ Nam.
Chân núi Đại Biệt Sơn, một khe núi hiểm trở nào đó.
Trải qua ba ngày không kể ngày đêm vượt đèo lội suối, ba ngàn sơn việt tinh binh do Phan Chương xuất lĩnh cuối cùng cũng vượt qua được dãy núi Đại Biệt sơn hiểm trở, đi đường tắt tới trước mặt tám trăm kỵ binh của Mã Dược. Phan Chương lập tức hạ lệnh cho binh sĩ đóng trại ở giữa quan đạo, gắt gao chặn kín quan đạo duy nhất từ Cát Pha thông tới Nhữ Nam.
Tám trăm thiết kỵ của Mã Siêu bởi vì đều là kỵ binh, không thể trèo đèo lội suối giống như sơn việt tinh binh, mà phải men theo quan đạo bằng phẳng mà tiến tới. Rất nhiều lúc từ bên này núi đến bên kia núi, cực ly thẳng kỳ thực chỉ có mấy dặm, nhưng kỵ binh lại phải đi một vòng lớn tới mấy chục dặm.
Chính bởi vì như vậy, tốc độ hành quân của Tây Lương thiết kỵ còn xa mới bằng được sơn việt tinh binh của Phan Chương.
Mã Siêu xuất lĩnh tám trăm thiết kỵ bảo hộ thiên tử, bá quan đi trong Đại Biệt sơn ba ngày, vẫn còn chưa đi ra được vùng núi đã bị Phan Chương vượt tới trước ngăn đường. Mà lúc này, hai ngàn khinh kỵ binh do Thái Sử Từ xuất lĩnh cũng lại một lần nữa đuổi tới, cách quân Lương chỉ có nửa ngày lộ trình. Cứ như thế này thì đúng là trước bị chặn đường, sau có truy binh, quân Lương cơ hồ đã rơi vào tử địa!
Dựa vào chút ánh sáng còn sót lại của tịch dương, Pháp Chính đi lên đoạn dốc ở phía bên trái quan đạo, từ trên cao quan sát đại trại của quân Ngô mà Phàn Chương bố trí.
Pháp Chính nhìn xuống một lát, nói: "Từ cờ hào mà nhìn thì hình như là quân Ngô, không phải quân Tào!"
Mã Siêu nói: "Binh lực không nhiều, tối đa là ba ngàn quân!"
Pháp Chính nói: "Cả quan đạo đã hoàn toàn bị đóng kín, quân ta nếu muốn đi qua thì chỉ đành cường công một phen. Nhưng quân Ngô lại men theo quan đạo trước sau bố trì ba tòa doanh trại đơn giản, bố trí phòng ngự tầng tầng, dạng an bài này có thể làm nhụt hết nhuệ khí của quân ta, làm tăng độ khó khi quân ta công phá địch doanh, quả thực là không có kẽ hở."
Mã Siêu nói: "Xem ra chủ tướng của quân Ngô cũng là một nhân vật lợi hại, rất khó đối phó!"
Pháp Chính quay đầu lại nhìn ra đằng sau, nhíu mày nói: "Hai ngàn khinh kỵ của quân Ngô ở sau quân ta, chỉ khoảng nửa ngày nữa là có thể đuổi tới, tới lúc đó quân ta trước thì bị cản, sau lại có truy binh, đúng là vạn kiếp bất phục!"
Mã Siêu vỗ mạnh một chưởng lên vách đá ở bên cạnh, không ngờ lại vỗ cho một khối đá to như cối xay nát vụn, hậm hực nói: "Đáng ghét nơi đây không phải là Trung Nguyên, cũng không phải là Mạc Bắc, thiết kỵ tinh nhuệ của quân ta không ngở lại bị ba ngàn bộ tốt quân Ngô ngăn cản! Hừ, nếu đổi lại là địa hình trống trải, bản tưởng quân chẳng tốn mảy may sức lực cũng có thể khiến ba ngàn Ngô tốt biến thành vô hình."