Pháp Chính nói: "Đây chính là sự hạn chế của địa hình đối với binh chủng! Phương bắc nhiều bình nguyên, thuận lợi cho chiến mã bôn ba, vì thế binh lực vô cùng. Nhưng phương nam nhiều sơn mạch, uy lực của kỵ binh sẽ bị giảm bớt rất nhiều. Giống như ở trong Đại Biệt sơn núi non trùng điệp này, ưu thế của kỵ binh quả thật là hết sạch sành sanh."
Mã Siêu nói: "Liều mạng thì e rằng là không được, vẫn phải nghĩ biện pháp vòng qua."
Pháp Chính nói: "Nơi này thế núi hiểm trở, bảo sĩ môn bỏ ngựa đi bộ tất nhiên là có thể vượt qua. Nhưng thiên tử, bá quan thể chất yếu nhược, sao có thể đi được? Hơn nữa thiết kỵ một khi mất đi chiến mã. Sau khi ra khỏi dãy Đại Biệt sơn nếu quân Tào, quân Ngô nghe tin mà đến, thì làm sao mà thoát khỏi được truy binh?"
Mã Siêu nói: "Không biết Hiếu Trực có kế hay nào không?"
Pháp Chính đảo mắt, trầm giọng nói: "Quân ta cho hắn một cái kim thiền thoát xác!"
Mã Siêu nói: "Thế nào là kim thiền thoát xác?"
Pháp Chính đưa tay ra chỉ vào dãy Đại Biệt sơn mêm mông ở phía sau, trầm giọng nói: "Thiếu tướng quân nhìn xem, Đại Biệt sơn này núi non trùng điệp, mây mù che phủ. Nếu không phải bởi vì hiện tại là đông quý, truy binh có thể độn tuyết rồi nhờ dấu chân trên tuyết mà truy kích. Cho dù là ẩn tàng mười vạn đại quân e rằng cũng khó mà phát hiện ra được, huống chi là tám trăm thiết kỵ?"
Mã Siêu gật đầu, không khỏi tiếc nuối, nói: "Đúng vậy, đáng tiếc hiện tại là đang rét đậm, không có tuyết lớn nên khó có thể ẩn tàng hành tung, nếu không tám trăm thiết kỵ chỉ cần trốn trong núi non trùng điệp thì quân Ngô sao có thể tìm thấy?"
"Thiếu tướng quân không cần phải lo lắng." Pháp Chính nói: "Tại hạ xem thiên tượng buổi tối, đêm nay rất có khả năng sẽ có tuyết lớn."
Mã Siêu nói: "Ồ, đêm nay sẽ có tuyết lớn ư?"
Pháp Chính nói: "Thiếu tương quân, chuyện cần làm trước tiên là tìm một sơn cốc kín đáo, giấu thiên tử và bá quan, rồi chọn chín trăm thớt ngựa tốt lưu lại, lệnh cho Hàn Đức dẫn trăm tinh binh trông chừng. Sau đó lệnh cho sĩ tốt xuống chỗ đường vào cốc xóa dấu chân lưu lại. Đợi khi tuyết rơi, sáng sớm ngày hôm sau vết chân sẽ biến mất. Quân Ngô khó có thể phát hiện ra thiên tử, bá quan và thớt ngựa được cất giấu."
Mã Siêu nói: "Nếu vậy thì cớ sao toàn quân không trốn vào trong cốc để khiến quân Ngô khó mà tìm thấy?"
"Không được đâu thiếu tướng quân." Pháp Chính lắc đầu. "Nếu toàn quân trốn vào trong cốc, quân Ngô thấy quân ta đột nhiên biến mất, tất sẽ phái ra du kỵ trinh sát cẩn thận tìm kiếm mỗi một sơn cốc ở phụ cận. Một khi như vậy, vô luận là quân ta có trốn kỹ thế nào, cho dù là tất cả dấu vết đều bị tuyết lớn che đậy thì e rằng cũng có thể tránh được sự tìm kiếm của quân Ngô."
Mã Siêu gật đầu, nói: "Lời của Hiếu Trực rất đúng, bản tướng quân suýt nữa thì làm hỏng chuyện rồi."
Pháp Chính nói: "Hãy lệnh cho sĩ tốt đâm chết toàn bộ chiếm mã của quân Quan Vũ và chiến mã thừa của quân ta, vứt bỏ trên quan đạo. Thiếu tướng quân lại dẫn tướng sĩ bỏ ngựa đi bộ, thuận theo sườn dốc ở bên phải quan đạo mà trèo lên đỉnh núi, vòng qua doanh trại mà quân Ngô bố trí ở phía trước. Như vậy, quân Ngô tất cho rằng quân ta đã toàn bộ bỏ ngựa mà đi."
"Minh bạch rồi." Mã Siêu phấn khích nói: "Một khi như vậy, sức chú ý của truy binh của quân Ngô tất sẽ tập trung lên số tinh binh mà bản tướng quân dẫn theo. Bản tướng quân vừa hay có thể dẫn bọn chúng lòng vòng ở trong núi lớn. Đợi khi quân Ngô ở phía trước rút đi, bản tướng quân lại dẫn binh theo đường cũ mà về, hợp binh với Hàn Đức ở một chỗ rồi hộ vệ thiên tử, bá quan rời khỏi cốc tiến về phía bắc!"
Pháp Chính nói: "Ra khỏi cốc không xa chính là bình nguyên Nhữ Nam, tám trăm thiết kỵ sẽ không còn phải sợ bất kỳ truy binh nào nữa!"
"Hay! kế này rất hay!" Mã Siêu nói: "Có điều chỉ lưu lại Hàn Đức hộ vệ thiên tử thì bản tướng quân thực sự là không yên tâm. Huống chi chỉ lưu lại hơn trăm tinh binh thì quá ít bạc. Hay là thế này đi, do Hiếu Trực ngươi xuất lĩnh ba trăm tinh binh cùng nhau lưu lại chủ trì đại cục, dẫn dụ truy binh chỉ cần bản tướng quân và năm trăm tinh binh là được rồi!"
Pháp Chính ôm quyền, nói: "Tại hạ tuân lệnh."
Mã Siêu trầm giọng nói: "Chuyện không thể trậm chễ, ngươi và ta cứ thế phân công hành động nhé!"
Pháp Chính ôm quyền nói: "Thiếu tướng quân bảo trọng."
Mã Siêu cũng nói: "Hiếu Trực bảo trọng."
Lập tức hai người tìm đường xuống núi, chia nhau hành sự.
...
Hứa Xương.
Tào Tháo chủ động hạ chiến thư với Mã Dược, Mã Dược đúng như tâm nguyện,lập tức trả lời Tào Tháo, ước định ngày kế sẽ quyết chiến.
Ngày kế.
Kèn lệnh lanh lảnh, hai quân bày trận.
Mã Dược dưới sự hộ vệ của Điển Vi, Cam Ninh, Từ Hoảng, Phương Duyệt chư tướng cùng mấy tăm thiết kỵ hộ vệ giục ngựa xuất trận. Tào Tháo thì dưới sự thốc ủng của Trương Cáp, Tào Thuần, Tào Hưu cùng với mấy chục hổ báo kỵ xuất trận. Khi còn cách nhau năm mươi bước chân, Mã Dược, Tào Tháo đồng thời ghìm ngựa. Mã Dược thân mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, lộ ra dáng vẻ phấn chấn, khí vũ hiên ngang. Còn Tào Tháo do thế cục khó khăn, ngày đêm lao đao, lộ ra vẻ gầy yếu, dung nhan ảm đạm.
"Thừa tướng." Mã Dược ôm quyền, mỉm cười nói: "Gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Nhờ phúc của Lương hầu." Tào Tháo ôm quyền hồi lễ: "Thân thể của cô rất tốt."
Mã Dược nhìn Tào Tháo một lát, như phát hiện chuyện lạ, nói: "Thừa tướng, khí của ngài nhìn có vẻ như không tốt lắm? Có phải là lao đao quốc sự quá độ không? Thừa tướng nếu cảm thấy lực bất tòng tâm, cô cũng rất nguyên ý làm thay. Chỉ không biết thừa tướng có độ lượng mà nhường cho người hiền không?"
Tào Hưu ở phía sau Tào Tháo dẫu sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, nghe vậy lập tức bừng bừng tức giận, vỗ ngựa vung đao xuất trận, quát: "Mã đồ tể, nghịch tặc, Tiếu quận Tào Hưu ở đây, mau tới chịu chết!"
"Thằng nhóc Tào Hưu chớ có ngông cuồng!" Phương Duyệt vỗ ngựa xuất trận, giơ thương nói: "Mỗ Phương Duyệt ở đây!"
"Tìm chết!"
Tào Hưu quát một tiếng, vớ thương đổi cung, vụt vụt bắn hai tiễn vào Phương Duyệt.
Phương Duyệt giơ thương lên gạt, hai ngựa giao nhau, một thương đâm vào cổ Tào Hưu. Tào Hưu vội vàng dùng thiết thai cung ngăn cản, chỉ nghe thấy keng một tiếng, thiết thai cung trong tay sớm đã gãy thành hai đoạn. Cổ tay của Tào Hưu cũng bị thụ thương, máu me lập tức đầm đìa. Phương Duyệt kéo ngựa đuổi theo, giơ thương lên quát: "Thằng nhóc Tào Hưu. Ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi đó!"
Tào Hưu giục ngựa chạy trối chết, Phương Duyệt ngựa nhanh,mắt thấy sắp đuổi được thì đột nhiên có tiếng phá không thê lương vang lên, một cỗ sát cơ lạnh băng ập tới như thiểm điện. Mỗi mũi lang nha tiễn thô như ngón cái đã bị gạt bay xuống dưới ngựa. Phương Duyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Cáp đang kéo cung, lại một tiếng ong vang lên.
Phương Duyệt rùn người né tránh theo bản năng, nhưng lại không có tên bắn tới.
Trong một thoáng này, Tào Hưu đã chạy về bản trận, Phương Duyệt có muốn đuổi theo cũng không kịp.
Trương Liêu chộp lấy thương, vỗ ngựa chậm rãi ra khỏi trận, nói với Phương Duyệt: "Phương Duyệt, còn nhớ Nhạn Môn Trương Liêu không?"
"Trương Liêu?" Phương Duyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không ngờ lại đầu hàng Tào Tháo?"
Trương Liêu nói: "Cái này gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, thần khôn chọn chủ tốt. Thừa tướng hùng tài đại lục lại trung tâm cảnh cảnh với Hán Hiến Đế, chính là minh chủ. Tướng quân thân hoài tuyệt thế võ nghệ, lại cực giỏi thống binh, chính là đại tướng đương thế, cớ sao không cải tà quy chính cùng Trương Liêu phò tá thừa tướng, như vậy thương sinh thiên hạ được may mắn."
"Nói nhảm!" Phương Duyệt cao giọng quát: "Tào Tháo danh là Hán tướng nhưng thực tế là Hán tặc. Ngược đãi thiên tử bá quan, ý muốn soán Hán tự lập, đúng là gian tặc đại nghịch bất đạo. Bản tướng quân niệm tình ngươi cũng là tướng tài hiếm có, ngươi nếu nguyện ý bỏ tối theo sáng đầu nhập dưới trướng Lương hầu, ta cũng nguyện ý đảm bảo trước mặt Lương hầu cho ngươi!"
"ha ha ha." Trương Liêu ngẩng mặt lên trời cười dài: "Đã là như vậy, giữa ta và ngươi cũng không có gì để nói, hôm nay ở trên chiến trường phân rõ sinh tử đi."
Phương Duyệt nói: "Ta cũng có ý này."
"Tiếp chiêu đi."
Trương Liêu quát lớn một tiếng rồi thúc ngựa tiến tới. Phương Duyệt không chút sợ hãi cũng giục ngựa nghênh đón. keng keng keng, tiếng kim thiết chạm nhau, nháy mắt hai tướng đã giao thủ hơn ba mươi hồi, không ngờ lại không phân thắng phụ. Trương Liêu phấn khởi tung một thương toàn lực bức lui Phương Duyệt, sau đó chậm rãi giơ trường thương lên chỉ vào Phương Duyệt, nghiêm nghị nói: "Phương Duyệt, trong ba hiệp sẽ phân sinh tử!"
Phương Duyệt hít dài một hơi, cố gắng bình tức lại khí tức đang sôi sục trong ngực, trầm giọng nói: "Cứ mặc sức phóng ngựa tới đi!"
Trong trận của quân Lương, Mã Dược quay đầu lại ra hiệu cho Cú Đột, Cú Đột hiểu ý giục ngựa ẩn sau cờ.
Trong trận của quân Tào ở đối diện, Trương Cáp cũng chậm rãi nấp sau cờ lớn, kéo cung đặt tên, chỉ hờ lên trời.
"Hây!"
Trương Liêu mặt lộ ra ra vẻ ác độc, giục ngưa giơ thương nhắm thẳng vào Phương Duyệt. Trong mắt Phương Duyệt lóe lên một tia ngoan lệ, cũng thúc ngựa nghênh đón. Trong nháy mắt hai ngựa đã lướt đi. Trương Liêu quát to một tiếng đâm thương tới, Phương Duyệt dồn toàn lực giơ thương lên đỡ, không ngờ trường thương của Trương Liêu lại thu lại như quỷ dị.
Một đâm này của Trương Liêu không ngờ lại là hư chiêu, một đỡ toàn lực của Phương Duyệt lập tức rơi vào khoảng không.
Một thương rơi vàp khoảng không, Phương Duyệt biết là bất diệu, khi vội vàng lách người né tránh thì đã không kịp. Thiết thương của Trương Liêu đã như độc xà xuất động, lại một lần nữa đâm tới. Chỉ nghe thấy phốc một tiếng, sườn phải của Phương Duyệt đã bị thiết thương của Trương Liêu đâm xuyên, băng hàn như thủy triều ập tới. Nửa thân phải của Phương Duyệt lập tức tê dại, không còn tri giác.
"Hảo tiễn thuật!"
Trương Liêu quát to một tiếng, thúc ngựa né tránh, đồng thời cấp tốc rung trường thương trong tay, bốn mũi tên rơi xuống. Trong sát na này, hai kỵ mã đã từ trong trận của quân Lương xông ra như bay. Chính là hai tướng Từ Hoảng, Cam Minh. Từ Hỏang thì phi ra cứu Phương Duyệt, Cam Ninh thì vung đao nhắm vào Trương Liêu.
"Lâm Giang Cam Ninh ở đây, thằng nhãi Trương Liêu có dám tiếp một đao của mỗ không?"
Trương Liêu ghìm ngựa hoành thương, mỉm cười nói: "Cho dù là tiếp mười đao của ngươi cũng chẳng sao?"
Hai ngựa giao nhau, Cam Ninh quát lớn một tiếng hung hắn nhắm vào đầu Trương Liêu mà chém xuống. Trương Liêu giơ thương lên ung dung gạt đi. Khi quay ngựa lại thì Cam Ninh ngựa nhanh lại một lần nữa giết tới, lại là một đao chém ngang, lại bị Trương Liêu gạt đi. Vó ngựa dồn dập, tuyết bắn tung tóe, nháy mắt hai người đã đánh mười hiệp, Trương Liêu cũng ung dung tiếp mười đao của Cam Ninh. Bạn đang xem tại - www.
"Hô hô!" Cam Ninh ghìm ngựa lại, thở hổn hển hai tiếng, ngạo nghễ nói: "Không tồi, có chút bản lĩnh."
Khóe miệng Trương Liêu chậm rãi phác ra một tia sát cơ lãnh lệ, giơ thương lên chỉ vào Cam Ninh, quát: "Mười đao đã qua, võ nghệ của túc hạ chẳng qua cũng thế mà thôi!"
"Hả?" Cam Ninh bừng bừng tức giận, quát: "Ngạo mạn quá đấy, không ngờ lại dám coi thường lão tử?"
Trương Liễu từ từ hạ thiết thương trong tay xuống, sát cơ dày đặc giống như lửa cháy từ trong mắt bùng lên, lạnh lùng quát: "Hiện tại tới lượt mỗ xuất thương, chuẩn bị tiếp chiêu đi!"
"Vù vù!"
Cam Ninh hung hăng huy vũ hai lần đại khảm đao đầu quỷ trong tay, quát: "Cứ mặc sức phóng ngựa tới đi, lão tử chẳng lẽ lại sợ ngươi chắc?"
Mã Siêu nói: "Liều mạng thì e rằng là không được, vẫn phải nghĩ biện pháp vòng qua."
Pháp Chính nói: "Nơi này thế núi hiểm trở, bảo sĩ môn bỏ ngựa đi bộ tất nhiên là có thể vượt qua. Nhưng thiên tử, bá quan thể chất yếu nhược, sao có thể đi được? Hơn nữa thiết kỵ một khi mất đi chiến mã. Sau khi ra khỏi dãy Đại Biệt sơn nếu quân Tào, quân Ngô nghe tin mà đến, thì làm sao mà thoát khỏi được truy binh?"
Mã Siêu nói: "Không biết Hiếu Trực có kế hay nào không?"
Pháp Chính đảo mắt, trầm giọng nói: "Quân ta cho hắn một cái kim thiền thoát xác!"
Mã Siêu nói: "Thế nào là kim thiền thoát xác?"
Pháp Chính đưa tay ra chỉ vào dãy Đại Biệt sơn mêm mông ở phía sau, trầm giọng nói: "Thiếu tướng quân nhìn xem, Đại Biệt sơn này núi non trùng điệp, mây mù che phủ. Nếu không phải bởi vì hiện tại là đông quý, truy binh có thể độn tuyết rồi nhờ dấu chân trên tuyết mà truy kích. Cho dù là ẩn tàng mười vạn đại quân e rằng cũng khó mà phát hiện ra được, huống chi là tám trăm thiết kỵ?"
Mã Siêu gật đầu, không khỏi tiếc nuối, nói: "Đúng vậy, đáng tiếc hiện tại là đang rét đậm, không có tuyết lớn nên khó có thể ẩn tàng hành tung, nếu không tám trăm thiết kỵ chỉ cần trốn trong núi non trùng điệp thì quân Ngô sao có thể tìm thấy?"
"Thiếu tướng quân không cần phải lo lắng." Pháp Chính nói: "Tại hạ xem thiên tượng buổi tối, đêm nay rất có khả năng sẽ có tuyết lớn."
Mã Siêu nói: "Ồ, đêm nay sẽ có tuyết lớn ư?"
Pháp Chính nói: "Thiếu tương quân, chuyện cần làm trước tiên là tìm một sơn cốc kín đáo, giấu thiên tử và bá quan, rồi chọn chín trăm thớt ngựa tốt lưu lại, lệnh cho Hàn Đức dẫn trăm tinh binh trông chừng. Sau đó lệnh cho sĩ tốt xuống chỗ đường vào cốc xóa dấu chân lưu lại. Đợi khi tuyết rơi, sáng sớm ngày hôm sau vết chân sẽ biến mất. Quân Ngô khó có thể phát hiện ra thiên tử, bá quan và thớt ngựa được cất giấu."
Mã Siêu nói: "Nếu vậy thì cớ sao toàn quân không trốn vào trong cốc để khiến quân Ngô khó mà tìm thấy?"
"Không được đâu thiếu tướng quân." Pháp Chính lắc đầu. "Nếu toàn quân trốn vào trong cốc, quân Ngô thấy quân ta đột nhiên biến mất, tất sẽ phái ra du kỵ trinh sát cẩn thận tìm kiếm mỗi một sơn cốc ở phụ cận. Một khi như vậy, vô luận là quân ta có trốn kỹ thế nào, cho dù là tất cả dấu vết đều bị tuyết lớn che đậy thì e rằng cũng có thể tránh được sự tìm kiếm của quân Ngô."
Mã Siêu gật đầu, nói: "Lời của Hiếu Trực rất đúng, bản tướng quân suýt nữa thì làm hỏng chuyện rồi."
Pháp Chính nói: "Hãy lệnh cho sĩ tốt đâm chết toàn bộ chiếm mã của quân Quan Vũ và chiến mã thừa của quân ta, vứt bỏ trên quan đạo. Thiếu tướng quân lại dẫn tướng sĩ bỏ ngựa đi bộ, thuận theo sườn dốc ở bên phải quan đạo mà trèo lên đỉnh núi, vòng qua doanh trại mà quân Ngô bố trí ở phía trước. Như vậy, quân Ngô tất cho rằng quân ta đã toàn bộ bỏ ngựa mà đi."
"Minh bạch rồi." Mã Siêu phấn khích nói: "Một khi như vậy, sức chú ý của truy binh của quân Ngô tất sẽ tập trung lên số tinh binh mà bản tướng quân dẫn theo. Bản tướng quân vừa hay có thể dẫn bọn chúng lòng vòng ở trong núi lớn. Đợi khi quân Ngô ở phía trước rút đi, bản tướng quân lại dẫn binh theo đường cũ mà về, hợp binh với Hàn Đức ở một chỗ rồi hộ vệ thiên tử, bá quan rời khỏi cốc tiến về phía bắc!"
Pháp Chính nói: "Ra khỏi cốc không xa chính là bình nguyên Nhữ Nam, tám trăm thiết kỵ sẽ không còn phải sợ bất kỳ truy binh nào nữa!"
"Hay! kế này rất hay!" Mã Siêu nói: "Có điều chỉ lưu lại Hàn Đức hộ vệ thiên tử thì bản tướng quân thực sự là không yên tâm. Huống chi chỉ lưu lại hơn trăm tinh binh thì quá ít bạc. Hay là thế này đi, do Hiếu Trực ngươi xuất lĩnh ba trăm tinh binh cùng nhau lưu lại chủ trì đại cục, dẫn dụ truy binh chỉ cần bản tướng quân và năm trăm tinh binh là được rồi!"
Pháp Chính ôm quyền, nói: "Tại hạ tuân lệnh."
Mã Siêu trầm giọng nói: "Chuyện không thể trậm chễ, ngươi và ta cứ thế phân công hành động nhé!"
Pháp Chính ôm quyền nói: "Thiếu tướng quân bảo trọng."
Mã Siêu cũng nói: "Hiếu Trực bảo trọng."
Lập tức hai người tìm đường xuống núi, chia nhau hành sự.
...
Hứa Xương.
Tào Tháo chủ động hạ chiến thư với Mã Dược, Mã Dược đúng như tâm nguyện,lập tức trả lời Tào Tháo, ước định ngày kế sẽ quyết chiến.
Ngày kế.
Kèn lệnh lanh lảnh, hai quân bày trận.
Mã Dược dưới sự hộ vệ của Điển Vi, Cam Ninh, Từ Hoảng, Phương Duyệt chư tướng cùng mấy tăm thiết kỵ hộ vệ giục ngựa xuất trận. Tào Tháo thì dưới sự thốc ủng của Trương Cáp, Tào Thuần, Tào Hưu cùng với mấy chục hổ báo kỵ xuất trận. Khi còn cách nhau năm mươi bước chân, Mã Dược, Tào Tháo đồng thời ghìm ngựa. Mã Dược thân mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, lộ ra dáng vẻ phấn chấn, khí vũ hiên ngang. Còn Tào Tháo do thế cục khó khăn, ngày đêm lao đao, lộ ra vẻ gầy yếu, dung nhan ảm đạm.
"Thừa tướng." Mã Dược ôm quyền, mỉm cười nói: "Gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Nhờ phúc của Lương hầu." Tào Tháo ôm quyền hồi lễ: "Thân thể của cô rất tốt."
Mã Dược nhìn Tào Tháo một lát, như phát hiện chuyện lạ, nói: "Thừa tướng, khí của ngài nhìn có vẻ như không tốt lắm? Có phải là lao đao quốc sự quá độ không? Thừa tướng nếu cảm thấy lực bất tòng tâm, cô cũng rất nguyên ý làm thay. Chỉ không biết thừa tướng có độ lượng mà nhường cho người hiền không?"
Tào Hưu ở phía sau Tào Tháo dẫu sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, nghe vậy lập tức bừng bừng tức giận, vỗ ngựa vung đao xuất trận, quát: "Mã đồ tể, nghịch tặc, Tiếu quận Tào Hưu ở đây, mau tới chịu chết!"
"Thằng nhóc Tào Hưu chớ có ngông cuồng!" Phương Duyệt vỗ ngựa xuất trận, giơ thương nói: "Mỗ Phương Duyệt ở đây!"
"Tìm chết!"
Tào Hưu quát một tiếng, vớ thương đổi cung, vụt vụt bắn hai tiễn vào Phương Duyệt.
Phương Duyệt giơ thương lên gạt, hai ngựa giao nhau, một thương đâm vào cổ Tào Hưu. Tào Hưu vội vàng dùng thiết thai cung ngăn cản, chỉ nghe thấy keng một tiếng, thiết thai cung trong tay sớm đã gãy thành hai đoạn. Cổ tay của Tào Hưu cũng bị thụ thương, máu me lập tức đầm đìa. Phương Duyệt kéo ngựa đuổi theo, giơ thương lên quát: "Thằng nhóc Tào Hưu. Ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi đó!"
Tào Hưu giục ngựa chạy trối chết, Phương Duyệt ngựa nhanh,mắt thấy sắp đuổi được thì đột nhiên có tiếng phá không thê lương vang lên, một cỗ sát cơ lạnh băng ập tới như thiểm điện. Mỗi mũi lang nha tiễn thô như ngón cái đã bị gạt bay xuống dưới ngựa. Phương Duyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Cáp đang kéo cung, lại một tiếng ong vang lên.
Phương Duyệt rùn người né tránh theo bản năng, nhưng lại không có tên bắn tới.
Trong một thoáng này, Tào Hưu đã chạy về bản trận, Phương Duyệt có muốn đuổi theo cũng không kịp.
Trương Liêu chộp lấy thương, vỗ ngựa chậm rãi ra khỏi trận, nói với Phương Duyệt: "Phương Duyệt, còn nhớ Nhạn Môn Trương Liêu không?"
"Trương Liêu?" Phương Duyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không ngờ lại đầu hàng Tào Tháo?"
Trương Liêu nói: "Cái này gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, thần khôn chọn chủ tốt. Thừa tướng hùng tài đại lục lại trung tâm cảnh cảnh với Hán Hiến Đế, chính là minh chủ. Tướng quân thân hoài tuyệt thế võ nghệ, lại cực giỏi thống binh, chính là đại tướng đương thế, cớ sao không cải tà quy chính cùng Trương Liêu phò tá thừa tướng, như vậy thương sinh thiên hạ được may mắn."
"Nói nhảm!" Phương Duyệt cao giọng quát: "Tào Tháo danh là Hán tướng nhưng thực tế là Hán tặc. Ngược đãi thiên tử bá quan, ý muốn soán Hán tự lập, đúng là gian tặc đại nghịch bất đạo. Bản tướng quân niệm tình ngươi cũng là tướng tài hiếm có, ngươi nếu nguyện ý bỏ tối theo sáng đầu nhập dưới trướng Lương hầu, ta cũng nguyện ý đảm bảo trước mặt Lương hầu cho ngươi!"
"ha ha ha." Trương Liêu ngẩng mặt lên trời cười dài: "Đã là như vậy, giữa ta và ngươi cũng không có gì để nói, hôm nay ở trên chiến trường phân rõ sinh tử đi."
Phương Duyệt nói: "Ta cũng có ý này."
"Tiếp chiêu đi."
Trương Liêu quát lớn một tiếng rồi thúc ngựa tiến tới. Phương Duyệt không chút sợ hãi cũng giục ngựa nghênh đón. keng keng keng, tiếng kim thiết chạm nhau, nháy mắt hai tướng đã giao thủ hơn ba mươi hồi, không ngờ lại không phân thắng phụ. Trương Liêu phấn khởi tung một thương toàn lực bức lui Phương Duyệt, sau đó chậm rãi giơ trường thương lên chỉ vào Phương Duyệt, nghiêm nghị nói: "Phương Duyệt, trong ba hiệp sẽ phân sinh tử!"
Phương Duyệt hít dài một hơi, cố gắng bình tức lại khí tức đang sôi sục trong ngực, trầm giọng nói: "Cứ mặc sức phóng ngựa tới đi!"
Trong trận của quân Lương, Mã Dược quay đầu lại ra hiệu cho Cú Đột, Cú Đột hiểu ý giục ngựa ẩn sau cờ.
Trong trận của quân Tào ở đối diện, Trương Cáp cũng chậm rãi nấp sau cờ lớn, kéo cung đặt tên, chỉ hờ lên trời.
"Hây!"
Trương Liêu mặt lộ ra ra vẻ ác độc, giục ngưa giơ thương nhắm thẳng vào Phương Duyệt. Trong mắt Phương Duyệt lóe lên một tia ngoan lệ, cũng thúc ngựa nghênh đón. Trong nháy mắt hai ngựa đã lướt đi. Trương Liêu quát to một tiếng đâm thương tới, Phương Duyệt dồn toàn lực giơ thương lên đỡ, không ngờ trường thương của Trương Liêu lại thu lại như quỷ dị.
Một đâm này của Trương Liêu không ngờ lại là hư chiêu, một đỡ toàn lực của Phương Duyệt lập tức rơi vào khoảng không.
Một thương rơi vàp khoảng không, Phương Duyệt biết là bất diệu, khi vội vàng lách người né tránh thì đã không kịp. Thiết thương của Trương Liêu đã như độc xà xuất động, lại một lần nữa đâm tới. Chỉ nghe thấy phốc một tiếng, sườn phải của Phương Duyệt đã bị thiết thương của Trương Liêu đâm xuyên, băng hàn như thủy triều ập tới. Nửa thân phải của Phương Duyệt lập tức tê dại, không còn tri giác.
"Hảo tiễn thuật!"
Trương Liêu quát to một tiếng, thúc ngựa né tránh, đồng thời cấp tốc rung trường thương trong tay, bốn mũi tên rơi xuống. Trong sát na này, hai kỵ mã đã từ trong trận của quân Lương xông ra như bay. Chính là hai tướng Từ Hoảng, Cam Minh. Từ Hỏang thì phi ra cứu Phương Duyệt, Cam Ninh thì vung đao nhắm vào Trương Liêu.
"Lâm Giang Cam Ninh ở đây, thằng nhãi Trương Liêu có dám tiếp một đao của mỗ không?"
Trương Liêu ghìm ngựa hoành thương, mỉm cười nói: "Cho dù là tiếp mười đao của ngươi cũng chẳng sao?"
Hai ngựa giao nhau, Cam Ninh quát lớn một tiếng hung hắn nhắm vào đầu Trương Liêu mà chém xuống. Trương Liêu giơ thương lên ung dung gạt đi. Khi quay ngựa lại thì Cam Ninh ngựa nhanh lại một lần nữa giết tới, lại là một đao chém ngang, lại bị Trương Liêu gạt đi. Vó ngựa dồn dập, tuyết bắn tung tóe, nháy mắt hai người đã đánh mười hiệp, Trương Liêu cũng ung dung tiếp mười đao của Cam Ninh. Bạn đang xem tại - www.
"Hô hô!" Cam Ninh ghìm ngựa lại, thở hổn hển hai tiếng, ngạo nghễ nói: "Không tồi, có chút bản lĩnh."
Khóe miệng Trương Liêu chậm rãi phác ra một tia sát cơ lãnh lệ, giơ thương lên chỉ vào Cam Ninh, quát: "Mười đao đã qua, võ nghệ của túc hạ chẳng qua cũng thế mà thôi!"
"Hả?" Cam Ninh bừng bừng tức giận, quát: "Ngạo mạn quá đấy, không ngờ lại dám coi thường lão tử?"
Trương Liễu từ từ hạ thiết thương trong tay xuống, sát cơ dày đặc giống như lửa cháy từ trong mắt bùng lên, lạnh lùng quát: "Hiện tại tới lượt mỗ xuất thương, chuẩn bị tiếp chiêu đi!"
"Vù vù!"
Cam Ninh hung hăng huy vũ hai lần đại khảm đao đầu quỷ trong tay, quát: "Cứ mặc sức phóng ngựa tới đi, lão tử chẳng lẽ lại sợ ngươi chắc?"