Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 528: Trong lòng trẫm sáng như gương (1)

"Bệ hạ, tổ chế không thể làm trái, di huấn của Cao Tổ cũng không thể phế được!" Hán Hiến đế vừa dứt lời thì Khổng Dung đã quỳ một gối xuống, ngẩng đầu lên nói: "Từ lúc Cao Tổ lập Hán đến nay, người được dị tính phong vương (người khác họ được phong vương) mới chỉ có chín người, hơn nữa đều là khai quốc công thần, mà hơn bốn trăm năm nay, không có dị tính phong vương nữa, lão thần cho rằng lệ này dứt khoát không được bỏ!"
"Bệ hạ, Tư đồ đại nhân nói rất đúng, không thể dị tính phong vương được."
"Đúng vậy, ngàn vạn lần không thể bỏ tiền lệ được."
"Thừa tướng công lao tuy lớn, nhưng cũng chưa tới mức phong vương."
"Bệ hạ, lệ này nếu bỏ, quốc gia sẽ không ra quốc gia nữa..."
Khổng Dung vừa dứt lời, đám văn võ bá quan Tư Đồng Khổng Trụ, Thái thường khanh Tư Mã Phòng, Thái phó Đổng Chiêu, đại hồng Lư Mãn Sủng, thiếu phủ Tư Mã Lãng, đại trường thu Trần Kiểu, tướng quân Viên Hy, đại tư nông Đỗ Kỷ, tông chính Lưu Chương nhao nhao quỳ xuống, đồng thanh phụ họa, thậm chí ngay cả nhạc phụ Thái Hòa của Mã Dược là trung chân dật cũng lên tiếng phản đối.
Dõi mắt nhìn, vãn võ cả điện trừ vài người như Quang lộc huân Trần Quần, Hà Nam duẫn Chung (Chung gì đó nhưng bản text thiếu, tra mãi không có chỗ nào đủ, các bác thông cảm) ra, tuyệt đại đa số đều kiên quyết phản đối phong Mã Dược làm dị tính vương.
Hán Hiến đế nhíu mày nói: "Từ loạn Đổng Trác tới nay, hào cường các nơi nổi dậy, thiên hạ phân tranh không ngừng, bác tính khốn đốn, triều cương loạn lạc, nếu không có thừa tướng chặn cơn sóng dữ, hưng nghĩa quân diệt bất thần, thì liệu có được ngày hôm nay không? Cái thế kỳ công như vậy, Lưỡng Hán bốn trăm năm, có ai sánh bằng? Lẽ nào không thể phong vương?"
Từ Đồ Khổng Dung nói: "Bệ hạ, thừa tướng tước tới Lương công, thực ấp hai vạn hộ đã là vị cực nhân thần (ý nói chức cao lắm rồi), không thể tấn phong được nữa!"
Hán Hiến đế nói: "Ý trẫm đã quyết..."
"Bệ hạ!" Hán Hiến đế còn chưa nói xong, Tư Đồ Khổng Dung đã đứng bật dậy, bộ râu trắng ở dưới cùng không gió mà bay, nghiêm giọng hô: "Bệ hạ nếu không tuân theo di huấn của Cao Tổ, cố chấp làm theo ý mình muốn phong thừa tướng làm dị tính vương, lão thần ôm nay sẽ chết ở dưới thềm vàng!"
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
Không Dung vừa nói xong, bọn Khổng Trụ, Tư Mã Phòng, Tư Mã Lãng nhao nhao quỳ xuống theo.
Hán Hiến đế mắt thấy quần thần khí thế to lớn, không hề có ý nhượng bộ, trong lòng tuy không vui nhưng cũng chỉ đành thu hồi lại mệnh lệnh, nghiêm giọng nói: "Đã như vậy, chuyện này để hôm khác lại thương nghị, hôm nay dừng ở đây, bãi chiều!"
Nói xong, Hán Hiến đế không để ý đến văn võ khắp triều nữa, phất tay áo bỏ đi.
Thiên tử đã đi, quần thần trong điện nhao nhao giải tán. Không tới một lát sau, trên điện vàng to lớn chỉ còn lại có hai người Quang lộc huân Trần Quần và Ti đãi giáo úy Chung. Trần Quần còn cố ý nhìn xung quanh, thấy không có ai liền bước lên mấy bước tới chỗ Chung, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi bệ hạ muốn phong thừa tướng là dị tính vương, bá quan đều phản đối, chỉ có đại nhân là không phải đối, không biết vì sao lại vậy?"
Chung cười nhạt, hỏi ngược lại: "Trần đại nhân không phải là cũng không phản đối sao?"
"Cái này..." Trần Quần cười xấu hổ, nói: "Hạ quan chỉ cảm thấy chuyện thừa tướng phong vương đã là thế phải thành rồi."
"Ha ha." Chung mỉm cười, nói: "Trần đại nhân là người thông minh, tất nhiên không giống như đám người không thức thời Không Dung, Khổng Trụ. Hừ hừ, thiên tử đã có ý phong thừa tướng làm dị tính vương, chỉ bằng vào đám người bọn họ cũng có thể ngăn cản ư?"
Trần Quần nói: "Nói nhiều như vậy, có phải là đại nhân cũng tán thành phong vương không?"
"Phong vương?" Chung cười nhạt một tiếng, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười cao thâm mạc trắc, ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Trời đất... lại thay đổi rồi."
...
Hổ Lao quan, quân trướng của Mã Dược.
Mã Dược phất tay ý bảo bọ Giả Hủ, Lý Túc, Khoái Việt, Lỗ Túc bốn người ngồi xuống, sau đó nói: "Cô hôm nay gọi mọi người tới là có một đại sự muốn thương lượng với các ngươi."
Gia Cát Lượng chắp tay thở dài nói: "Chúa công nói đi."
Mã Dược nói: "Dưới quyền cai trị của triều đình có toàn bộ mười hai châu Ung, Ti, Lương, Thanh, U, Ký, Tịnh, Sóc, Dự, Duyện, Từ, Ích, Kinh Châu quận Nam Dương, Dương Châu Lư Giang, Hoài Nam hai quận cùng với thảo nguyên Mạc Bắc bao la, lãnh thổ của đại Hán đông tây nam bắc kéo dài mấy vạn dặm, đã vượt xa bất kỳ triều đại, thời kỳ nào trước đây."
Khoái Việt chắp tay nói: "Đây đều là công của thừa tướng."
"Được rồi." Mã Dược lắc đầu, nói: "Cô hôm nay không phải là biểu lộ công lao với các ngươi. Hiện tại có một vấn đề vô cùng cấp thiết, vô cùng nghiêm trọng đang được bày ra ở trước mặt chúng ta. Đó chính là thiếu hụt nghiêm trọng các quan viên ở các châu, các quận, các huyện. Bốn châu ở Hà Bắc có hơn bốn mươi quận, không ngờ lại thiếu tới ba mươi sáu thái thú và hơn một trăm sáu mươi huyện lệnh. Ngoài ra đám quan lại như trường sử, chủ bạc, công tào, đô úy, huyện úy, huyền thừa cũng thiếu nhiều không kể xiết!"
"Duyện, Dự, Từ châu tới tận giờ vẫn chưa tìm thấy nhân tuyển thích hợp để đảm nhiệm chức thứ sử. Do thiếu hụt thứ sử, quận thủ và huyện lệnh, những khu vực này đang trở nên hỗ loạn, trị an gay go, triều đình không thể không phải một lượng lớn quân đội tới đóng lâu dài, thực thi quân quản đối với những địa vực này. Song quân quản chung quy vẫn không phải là kế lâu dài."
Giả Hủ sớm đã biết suy nghĩ ở trong lòng Mã Dược, liền nói: "Hủ cho rằng hiện tại là lúc thực hành khoa cửu thủ sĩ (thi cử chọn hiền sĩ) có tính toàn quốc rồi!"
"Khoa cử thủ sĩ?"
"Khoa cử thủ sĩ?"
Lỗ Túc, Khoái Việt lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Lý Túc liền giải thích: "Cái gọi là khoa cử thủ sĩ là một loại cơ chế tuyển bạt nhân tài do thừa tướng sáng tạo ra. Nội dung hạch tâm của nó chính là chế độ thi cử hai cấp, trước tiên là do huyện lệnh các huyện tiến hành thi cử cấp một đối với người đọc sách của bản huyện, người hợp cách sẽ là tú tài, sau đó các quận áp dụng tiến hành thi cử cấp hai đối với tú tài của các huyện dưới quyền quận đó, người hợp cách sẽ là cử nhân, trở thành cử nhân thì có thể xuất sĩ rồi, chế đạo này đã thử làm nhiều năm ở Lương châu, Ung châu, Sóc châu, rất được người đọc sách ở Quan Trung tôn sùng."
Giả Hủ nói: "Trên thực tế, chế độ khoa cứ mà thừa tướng sáng tạo ra còn có thi cử cấp ba, đó chính là tập trung cử nhân trúng tuyển của các quận lại tới kinh thành tiến hành thi cử cấp ba, người trúng tuyển sẽ là tiến sĩ! Tiến sĩ trúng tuyển có thể đưa ra các huyện đảm nhiệm trưởng quan huyện lệnh, trải qua nhiều năm rèn luyện nếu quả thực có tài thì có thể thăng lên làm quận thủ."
"Cái này..." Lỗ Túc nghi hoặc nói: "Vậy chẳng lẽ thứ dân cũng có thể tham gia thi cử sao?"
Lý Túc nói: "Chỉ cần là người Hán, bất luận là thứ dân, sĩ nhân, toàn bộ đều có thể tham gia thi cử."
Khoái Việt nói: "Thế chẳng phải là làm loạn hết lễ số sao?"
"Lễ Số, thế nào là lễ?" Mã Dược lạnh lùng nói: "Cứ phải phân cao thấp sang hèn mới là lễ à? Cùng là bách tính đại Hán, cùng là con dân đại Hán, vì sao cứ phải phân tam, lục, cửa đẳng? Tử Kính, Dị Độ tất nhiên xuất thân sĩ tộc, nhưng cô xin hỏi hai vị, tổ thượng của các ngươi chẳng phải cũng xuất thân Hàn Vi sao?"
"Cái này..."
Khoái Việt, Lỗ Túc lập tức nghẹn lời.
Mã Dược đứng dậy, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: "Lễ số tốt có thể giáo hóa vạn dân, tất nhiên là nên tuân theo. Nhưng những lễ số không tốt thì cô phải phá trừ, cô chính là muốn dùng hành động thực tế để nói với tất cả người đọc sách trong thiên hạ rằng chỉ cần bọn họ có học vấn, có tài năng, bất luận là xuất thân hàn vi hay là cao quý thì đều có cơ hội làm quan! Cô muốn duy trì thi cử!"
"Chúa công." Mã Dược vừa dứt lời, Điển Vi đột nhiên bước vào trướng, ôm quyền thưa: "Quang lộc huân khanh Trần Quần tướng quân ở ngoài trướng xin cầu kiến."
"Trần Quần?" Mã Dược trầm giọng nói: "Cho hắn vào."
"Tuân lệnh."
Điển Vi ôm quyền vái một cái rồi quay người rời đi.
Không tới một lát sau.
Trần Quần thân hình thon dài, tướng mạo tuấn lãng phiêu nhiên bước vào trướng, vái Mã Dược một cái, cao giọng nói: "Hạ quan Trần Quần, tham kiếm thừa tướng."
"Ha ha. Trường Văn miễn lễ." Mã Dược ngẩng đầu nói: "Nào nào nào, tới đây ngồi đi."
"Tạ ơn thừa tướng."
Trần Quần ôm quyền hành lễ, rồi đi tới ngồi xuống bên phải Khoái Việt.
Mã Dược nói: "Trường Văn từ Lạc dương tới tận Hổ Lao quan xa xôi này, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?"
Trần Quần nhìn đám người Giả Hủ, muốn nói rồi lại thôi.
Mã Dược nói: "Trường Văn cứ nói đi đừng ngại."
Trần Quần nói: "Hạ quan tới đây đúng là có chuyện muốn bẩm báo với thừa tướng."
Mã Dược hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Quần nói: "Thiên tử muốn phong thừa tướng làm dị tính vương, có điều lại bị văn võ bá quan do Tư Đồ Khổng Dung cầm đầu kiên quyết phản đối. Chỉ có một số ít người như hạ quan và Hà Nam doãn Chung đại nhân ủng hộ thiên tử. có điều bởi vì tiếng nói bé, do đó không dám ngông cuồng bình nghị ở đình nghị. Hạ quan cho rằng chuyện này rất trong đại, vì thế suốt đêm tới ngay Hổ Lao quan thông báo cho thừa tướng."
Mã Dược cười nhạt, nói: "Trường Văn phí tâm rồi, ha ha."
"Ra sức vì thừa tướng chính là chức phận của hạ quan." Trần Quần nói tới đây, sắc mặt đột nhiên chuyển thành nghiêm túc, nói: "Quần có một lời, không biết có nên nói hay không?"
Mã Dược nói: "Cứ nói đi đừng ngại."
Trần Quần nói: "Chính là cái gọi là thiên hạ vốn vô chủ, người có đức thì được. Lưỡng Hán trước sau hơn bốn trăm năm, trải qua hai mươi tư đế, quả thực khí số đã tận. Giờ thừa tướng trong diệt tứ di, ngoài mở cương sĩ, uy chấn hải nội, công thước cổ kim. Cho dù là Tần Hoàng Hán Vũ cũng không bằng. Cớ sao không thuận theo thiên ý Đại hán mà lên ngôi?"
Mã Dược biến sắc, quát: "Trường Văn nói năng cho cẩn thận!"
Trần Quần lờ đi, nói tiếp: "Giờ thiên hạ binh quyền đã thuộc về tay thừa tướng, lên ngôi Đại hán có thể nói là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương, điều phải lo lắng chẳng qua chỉ có khẩu tru bút phạt của văn võ toàn triều, Quần ngày đêm suy nghĩ, ngẫu nhiên có kế sách, dự thảo cửu phẩm trung chính chế, có lẽ có thể giúp thừa tướng quét sạch chướng ngại!"
"Đủ rồi!" Mã Dược vỗ bàn quát: "Trường Văn nếu còn dám hồ ngôn loạn ngữ, chớ trách cô trở mặt vô tình!"

Lạc Dương, hậu uyển hoàng cung.
Ích Dương công chúa Lưu Minh chỉnh lại vạt áo rồi thi lễ với Hán Hiến đế Lưu Hiệp, nói: "Bái kiến hoàng thượng."
"Hoàng cô miễn lễ." Lưu Hiệp vội vàng đưa tay tỏ ý bảo Lưu Minh đứng dậy, nói: "Trẫm phái người mời hoàng cô vào cung, không có chuyện gì khác mà chính là muốn tâm sự việc nhà với hoàng cô."
"Ài." Lưu Minh nghe thấy vậy liền thở dài, hỏi: "Bệ hạ năm nay chắc đã hai mươi tuổi rồi?"
Lưu Hiệp nói: "Vừa đúng hai mươi."
"Nên hành quan lễ rồi." Lưu Minh nói: "Hơn nữa cũng nên nạp phi."
Lưu Hiệp nói: "Quốc sự chưa định, trẫm nào có tâm tư đâu mà nạp phi."
"Điều này ngài không bằng Lương công rồi." Lưu Minh nửa đùa nửa thật nói: "Tuy quốc sự chưa định, nhưng Lương công lại chưa từng ngừng chọn mỹ nạp thiếp. Những năm nay Lương công thường xuyên chính chiến ở bên ngoài. Mỗi lần tới một nơi đều mang về rất nhiều nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi. Hiện tại á, thâm khuê oán phụ được nuôi trong phủ Lương công có khi phải tới mấy trăm người rồi."
Lưu Hiệp mỉm cười, nói: "Xem ra hoàng cô vẫn có lòng bất mãn với thừa tướng."

back top