Uất Linh Lung hống hách giận cá chém thớt, hung dữ gây sự. “Tôi cho các người hai sự lựa chọn, một là, bỏ tài liệu xuống. Hai là, tự minh cuốn gói chạy lấy người!”
“Trưởng phòng….” Các đồng nghiệp nữ khó xử.
Uất Noãn Tâm không đành lòng thấy người vô tội bị liên lụy, vội vàng lấy toàn bộ tài liệu của bọn họ lại. “Các cô quay trở về đi, tự mình tôi có thể xử lý được!”
Các đồng nghiệp nữ đành tức giận bỏ đi, trong lòng mắng Uất Linh Lung mấy trăm ngàn lần.
“Để anh giúp em!” Lương Cảnh Đường dịu dàng nói.
“Ai cho phép anh giúp cô ta!” Uất Linh Lung lớn tiếng ngăn cản lại. “Bản thân anh không có chuyện để làm sao?”
“Tôi đã làm xong rồi.”
“Vậy thì đi tìm tài liệu của vụ án mười năm trước ra đây, từng vụ từng vụ một tính toán xác xuất thành công. Trước buổi chiều hôm nay, tôi muốn nhìn thấy!”
Uất Noãn Tâm lo lắng, trình tự tính toán xác xuất thành công rất rườm rà, một tháng rất khó làm xong, chứ đừng nói một ngày.
Căn bản là việc không thể làm xong, đây không phải muốn ép anh ấy vào đường chết sao? Cô không thể để anh ấy bị vạ lây!
Cô vội vàng đuổi theo nói giúp. “Trưởng phòng, xin đợi một chút….”
Lương Cảnh Đường kéo cô lại, lắc đầu ý bảo cô không cần thiết làm vậy, đồng thời nở một nụ cười an ủi với cô. “Em đi làm việc đi, anh sẽ xử lý tốt!”
“Nhưng mà….”
“Được rồi, đừng lo lắng! Anh là một luật sư danh tiếng, chuyện nhỏ nhặt này, có thể làm khó anh sao?”
Nhìn thấy tinh thần của anh sảng khoái, nghĩ rằng thực sự sẽ có biện pháp giải quyết, Uất Noãn Tâm gật đầy. “Vậy cố gắng lên nhé!”
………………..
Giờ cơm trưa chưa đến, Uất Noãn Tâm đã đói đến mức ngực dán sát vào lưng, công việc đã làm xong hơn một nửa, những phần còn lại buổi chiều có thể làm xong, nên háo hức chờ đến lúc ăn cơm.
Mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ, một phút một giây qua đi, kim giây vừa điểm mười hai giờ, la “Ooh” lên rồi đứng dậy, làm động tác chạy mấy trăm met.
“Đói rồi sao?” Đằng sau vang lên tiếng cười khẽ trêu nghẹo.
Hở, cứ vậy bị phát hiện! Uất Noãn Tâm đành phải làm bộ rụt rè. “Vẫn, vẫn ổn mà, hơi đói chút!”
“Đi thôi! Đi ăn cơm nào!”
“Chúng ta, đi cùng sao?”
“Thì sao nào? Anh vẫn chưa quen đường đến nhà ăn.”
Loại lý do này, vừa nghe là biết mượn cớ, nhưng Uất Noãn Tâm làm sao không biết xấu hổ vạch trần ra chứ. Nghĩ một người ăn cơm quả thật có chút vô vị, có bạn ăn cùng cũng tốt. Như cô đã nói, mắc mớ gì phải để ý đến ánh mắt của kẻ khác. Vội gật đầu. “Được thôi! Nhanh nào!”
“Cảnh Đường, Noãn Tâm, chúng tôi có thể tham gia không?” Phó phòng Lâm Lâm cùng đồng nghiệp Trương Nhiên đi đến.
Uất Noãn Tâm ngạc nhiên. “Nhưng các người không phải….trưởng phòng sẽ không vui đâu đó?”
“Mặc kệ cô ta! Chúng tôi chịu đựng đủ ‘nữ ma đầu’ đó rồi!”
Lời vừa dứt, ‘nữ ma đầu’ liền dẫn đầu một đám người từ từ đi đến, mặt mũi đen thui. “Hai người các cô, còn không mau đi theo hả?”
“Hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm cùng Noãn Tâm!” Lâm Lâm nhỏ giọng thiếu tự tin, nhưng vẫn bày tỏ tất cả ý của bản thân.
“Cô muốn gia nhập với bọn họ, vậy đợi nhận thư từ chức đi, tự cô lựa chọn!”
“Văn bản công ty có quy định rõ, ít nhất phải có năm lý do hợp lý mới có thể sa thải nhân viên, không ăn cơm với cô, không được xem là lý do hợp lý!”
“Được thôi! Cô rất có liêm chính phải không! Buổi chiều đợi nhận thư từ chức đi!” Uất Linh Lung đùng đùng nổi giận, qua đầu bỏ đi.
………….
Lúc ăn cơm trưa, Uất Noãn Tâm không tránh khỏi lo lắng thay cho bọn họ. “Bằng không, hai người quay trở về đi nha? Nếu không bị sa thải thì…..”
“Tôi mới không muốn quay về nghe bọn họ nịt nọt ‘nữ ma đầu’, ghê tởm, chán ngấy!”
“Nhưng mà cô ta….”
“Cô yên tâm đi! Cô ta muốn đụng đến chúng tôi, phải qua được ải của ba Lâm Lâm, ba cô ấy là giám đốc đó! Chỉ là một trưởng phòng thôi mà, có gì ghê gớm chứ.”
“Sao các người không nói sớm, hại tôi lo lắng lâu đến vậy.” Uất Noãn Tâm nhẹ nhàn thở ra một hơi, ăn cơm cũng cảm thấy ngon.
“Lúc trước chúng tôi đối với cô như vậy, cô còn lo lắng cho chúng tôi. Noãn Tâm, cô thật tốt! Chuyện lúc trước, là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi cô!”
Uất Noãn Tâm rất khó xử khi phải đối diện với tình huống này, vội vàng xua tay, cười ha ha. “Không sao đâu! Các cô cũng là bị ép thôi mà! Bằng không, hôm nay mời tôi một bữa cơm là được!”
“Ưm! Cứ vậy đi nha, chuyện ngày trước, coi như cho qua, sau này chúng ta sẽ là bạn bè tốt của nhau, giúp đỡ lẫn nhau!”
“Được thôi!” Uất Noãn Tâm cảm kích nhìn Lương Cảnh Đường ngồi ở bên cạnh, cảm thấy anh chính là thiên thần mà ông trời đã phái xuống cho cô.
Sở dĩ anh đến Hoàn Cầu, là vì không muốn cô tiếp tục bị ức hiếp! Vừa đến một ngày, cô đã có thêm hai người bạn tốt, cô cảm động đến nghẹn lời.
Nếu như cô không phải là con gái của thị trưởng, nếu như cô không lấy Nam Cung Nghiêu, nếu như cô gặp anh trước, cô nhất định sẽ yêu anh! Nhưng mà, bỏ lỡ, là bỏ lỡ, không ai có thể thay đổi số phận, quay ngược lại từ đầu.
“Sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Ả? Không, không có!” Uất Noãn Tâm vội vàng cuối đầu xuống. “Em chỉ đang nghĩ, đến chiều anh phải bàn giao như thế nào. Em giúp anh nhé!”
“Đúng đó, chúng tôi cũng có thể giúp.”
“Việc đó tôi đã làm xong hết rồi, năm phút.”
Ba người sững sờ nhìn chằm chằm. “Làm xong hết rồi hả? Chỉ năm phút.”
“Suỵt! Đừng để cô ta nghe thấy!” Lương Cảnh Đường thích thú nói. “Cô ta vốn không biết gì về pháp luật, cũng không biết cái gọi là “xác suất thắng kiện’, cho nên anh chỉ cần tùy tiện sao chép một biểu mẫu của lúc trước đưa cho cô ta là được.”
“Chiêu này của anh quá lợi hại rồi đó nha!”
Đổi trắng thành đem? Đây giống cách làm việc của Lương Cảnh Đường sao? Uất Noãn Tâm cũng hơi bất ngờ. Xem ra, bản thân vẫn chưa hiểu hết về anh!
…………
Lương Cảnh Đường sao chép một phần tài liệu, đã thành công gạt được Uất Linh Lung, Lâm Lâm và Trương Nhiên cũng không bị sa thải, cũng xem như giành được toàn thắng. Cộng thêm thuận lợi hoàn thành hết công việc trên tay, tan ca đúng giờ, tâm tình của Uất Noãn Tâm rất tốt.
Nhưng mà, lần đầu tiên tan ca đúng giờ trong một tháng, ngược lại có chút không quen. Từ chối ngồi nhờ xe của Lương Cảnh Đường, đứng ở trước công ty ngó tới ngó lui, không biết nên đi đâu….
“Trưởng phòng….” Các đồng nghiệp nữ khó xử.
Uất Noãn Tâm không đành lòng thấy người vô tội bị liên lụy, vội vàng lấy toàn bộ tài liệu của bọn họ lại. “Các cô quay trở về đi, tự mình tôi có thể xử lý được!”
Các đồng nghiệp nữ đành tức giận bỏ đi, trong lòng mắng Uất Linh Lung mấy trăm ngàn lần.
“Để anh giúp em!” Lương Cảnh Đường dịu dàng nói.
“Ai cho phép anh giúp cô ta!” Uất Linh Lung lớn tiếng ngăn cản lại. “Bản thân anh không có chuyện để làm sao?”
“Tôi đã làm xong rồi.”
“Vậy thì đi tìm tài liệu của vụ án mười năm trước ra đây, từng vụ từng vụ một tính toán xác xuất thành công. Trước buổi chiều hôm nay, tôi muốn nhìn thấy!”
Uất Noãn Tâm lo lắng, trình tự tính toán xác xuất thành công rất rườm rà, một tháng rất khó làm xong, chứ đừng nói một ngày.
Căn bản là việc không thể làm xong, đây không phải muốn ép anh ấy vào đường chết sao? Cô không thể để anh ấy bị vạ lây!
Cô vội vàng đuổi theo nói giúp. “Trưởng phòng, xin đợi một chút….”
Lương Cảnh Đường kéo cô lại, lắc đầu ý bảo cô không cần thiết làm vậy, đồng thời nở một nụ cười an ủi với cô. “Em đi làm việc đi, anh sẽ xử lý tốt!”
“Nhưng mà….”
“Được rồi, đừng lo lắng! Anh là một luật sư danh tiếng, chuyện nhỏ nhặt này, có thể làm khó anh sao?”
Nhìn thấy tinh thần của anh sảng khoái, nghĩ rằng thực sự sẽ có biện pháp giải quyết, Uất Noãn Tâm gật đầy. “Vậy cố gắng lên nhé!”
………………..
Giờ cơm trưa chưa đến, Uất Noãn Tâm đã đói đến mức ngực dán sát vào lưng, công việc đã làm xong hơn một nửa, những phần còn lại buổi chiều có thể làm xong, nên háo hức chờ đến lúc ăn cơm.
Mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ, một phút một giây qua đi, kim giây vừa điểm mười hai giờ, la “Ooh” lên rồi đứng dậy, làm động tác chạy mấy trăm met.
“Đói rồi sao?” Đằng sau vang lên tiếng cười khẽ trêu nghẹo.
Hở, cứ vậy bị phát hiện! Uất Noãn Tâm đành phải làm bộ rụt rè. “Vẫn, vẫn ổn mà, hơi đói chút!”
“Đi thôi! Đi ăn cơm nào!”
“Chúng ta, đi cùng sao?”
“Thì sao nào? Anh vẫn chưa quen đường đến nhà ăn.”
Loại lý do này, vừa nghe là biết mượn cớ, nhưng Uất Noãn Tâm làm sao không biết xấu hổ vạch trần ra chứ. Nghĩ một người ăn cơm quả thật có chút vô vị, có bạn ăn cùng cũng tốt. Như cô đã nói, mắc mớ gì phải để ý đến ánh mắt của kẻ khác. Vội gật đầu. “Được thôi! Nhanh nào!”
“Cảnh Đường, Noãn Tâm, chúng tôi có thể tham gia không?” Phó phòng Lâm Lâm cùng đồng nghiệp Trương Nhiên đi đến.
Uất Noãn Tâm ngạc nhiên. “Nhưng các người không phải….trưởng phòng sẽ không vui đâu đó?”
“Mặc kệ cô ta! Chúng tôi chịu đựng đủ ‘nữ ma đầu’ đó rồi!”
Lời vừa dứt, ‘nữ ma đầu’ liền dẫn đầu một đám người từ từ đi đến, mặt mũi đen thui. “Hai người các cô, còn không mau đi theo hả?”
“Hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm cùng Noãn Tâm!” Lâm Lâm nhỏ giọng thiếu tự tin, nhưng vẫn bày tỏ tất cả ý của bản thân.
“Cô muốn gia nhập với bọn họ, vậy đợi nhận thư từ chức đi, tự cô lựa chọn!”
“Văn bản công ty có quy định rõ, ít nhất phải có năm lý do hợp lý mới có thể sa thải nhân viên, không ăn cơm với cô, không được xem là lý do hợp lý!”
“Được thôi! Cô rất có liêm chính phải không! Buổi chiều đợi nhận thư từ chức đi!” Uất Linh Lung đùng đùng nổi giận, qua đầu bỏ đi.
………….
Lúc ăn cơm trưa, Uất Noãn Tâm không tránh khỏi lo lắng thay cho bọn họ. “Bằng không, hai người quay trở về đi nha? Nếu không bị sa thải thì…..”
“Tôi mới không muốn quay về nghe bọn họ nịt nọt ‘nữ ma đầu’, ghê tởm, chán ngấy!”
“Nhưng mà cô ta….”
“Cô yên tâm đi! Cô ta muốn đụng đến chúng tôi, phải qua được ải của ba Lâm Lâm, ba cô ấy là giám đốc đó! Chỉ là một trưởng phòng thôi mà, có gì ghê gớm chứ.”
“Sao các người không nói sớm, hại tôi lo lắng lâu đến vậy.” Uất Noãn Tâm nhẹ nhàn thở ra một hơi, ăn cơm cũng cảm thấy ngon.
“Lúc trước chúng tôi đối với cô như vậy, cô còn lo lắng cho chúng tôi. Noãn Tâm, cô thật tốt! Chuyện lúc trước, là chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi cô!”
Uất Noãn Tâm rất khó xử khi phải đối diện với tình huống này, vội vàng xua tay, cười ha ha. “Không sao đâu! Các cô cũng là bị ép thôi mà! Bằng không, hôm nay mời tôi một bữa cơm là được!”
“Ưm! Cứ vậy đi nha, chuyện ngày trước, coi như cho qua, sau này chúng ta sẽ là bạn bè tốt của nhau, giúp đỡ lẫn nhau!”
“Được thôi!” Uất Noãn Tâm cảm kích nhìn Lương Cảnh Đường ngồi ở bên cạnh, cảm thấy anh chính là thiên thần mà ông trời đã phái xuống cho cô.
Sở dĩ anh đến Hoàn Cầu, là vì không muốn cô tiếp tục bị ức hiếp! Vừa đến một ngày, cô đã có thêm hai người bạn tốt, cô cảm động đến nghẹn lời.
Nếu như cô không phải là con gái của thị trưởng, nếu như cô không lấy Nam Cung Nghiêu, nếu như cô gặp anh trước, cô nhất định sẽ yêu anh! Nhưng mà, bỏ lỡ, là bỏ lỡ, không ai có thể thay đổi số phận, quay ngược lại từ đầu.
“Sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Ả? Không, không có!” Uất Noãn Tâm vội vàng cuối đầu xuống. “Em chỉ đang nghĩ, đến chiều anh phải bàn giao như thế nào. Em giúp anh nhé!”
“Đúng đó, chúng tôi cũng có thể giúp.”
“Việc đó tôi đã làm xong hết rồi, năm phút.”
Ba người sững sờ nhìn chằm chằm. “Làm xong hết rồi hả? Chỉ năm phút.”
“Suỵt! Đừng để cô ta nghe thấy!” Lương Cảnh Đường thích thú nói. “Cô ta vốn không biết gì về pháp luật, cũng không biết cái gọi là “xác suất thắng kiện’, cho nên anh chỉ cần tùy tiện sao chép một biểu mẫu của lúc trước đưa cho cô ta là được.”
“Chiêu này của anh quá lợi hại rồi đó nha!”
Đổi trắng thành đem? Đây giống cách làm việc của Lương Cảnh Đường sao? Uất Noãn Tâm cũng hơi bất ngờ. Xem ra, bản thân vẫn chưa hiểu hết về anh!
…………
Lương Cảnh Đường sao chép một phần tài liệu, đã thành công gạt được Uất Linh Lung, Lâm Lâm và Trương Nhiên cũng không bị sa thải, cũng xem như giành được toàn thắng. Cộng thêm thuận lợi hoàn thành hết công việc trên tay, tan ca đúng giờ, tâm tình của Uất Noãn Tâm rất tốt.
Nhưng mà, lần đầu tiên tan ca đúng giờ trong một tháng, ngược lại có chút không quen. Từ chối ngồi nhờ xe của Lương Cảnh Đường, đứng ở trước công ty ngó tới ngó lui, không biết nên đi đâu….