Đi dạo phố mua sắm quần áo, Uất Noãn Tâm không có thói quen đó. Hơn nữa trong nhà đầy ấp quần áo hàng hiệu, cả đời cô mặc cũng không hết.
Ăn cơm, một người hình như không có ý nghĩa. Biết vậy không thèm ngần ngại Nam Cung Nghiêu, cùng Lương Cảnh Đường dùng bữa. Dù sao anh cũng khẳng định bọn họ có ‘gian tình’, trong tay nhiều nhược điểm như vậy, thêm một chuyện ít một chuyện cũng chẳng ảnh hưởng gì!
Uất Noãn Tâm phát hiện tâm trạng của bản thân lúc này thực sự quá tốt, giống một câu người xưa thường nói ‘lợn chết không sợ dội nước sôi’.
Cười thầm bản thân tự coi mình là lợn, một chiếc xe ôtô màu đen đừng lại trước mặt cô. Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt ma quỷ, lạnh như tiền nhìn cô bằng cái nhìn tàn bạo.
Mắt của kẻ đó nhìn về phía trước, lạnh lùng bật ra hai chữ. “Lên xe!”
Toàn là giọng điệu ra lệnh!
Nghe vào làm cho người tức giận.
“Tổng tài, như vậy không được hay cho lắm, tôi đang định đi dạo phố.”
“Nếu như cô muốn, cứ đứng giằng co như vậy đi!”
Xung quanh đã bắt đầu có ánh mắt tò mò dò xét của những đồng nghiệp quen biết cô, khó tránh khỏi bị phát hiện người trong xe là Nam Cung Nghiêu, lại đồn thổi ra scandal gì đó. Uất Noãn Tâm dậm chân một cái, cả người như mèo bước vào xe. Vừa định hỏi có chuyện gì cần làm sao, Nam Cung Nghiêu đã khởi động xe, chạy như bay.
Hoàn toàn hống hách bá đạo, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
…………
Nhà hàng Tây kiểu Pháp, trang hoàng như cung điện nguy nga, không khí tuyệt vời, phục vụ hàng đầu, âm nhạc có người biểu diễn tại chỗ, tất cả đều tuyệt mỹ như trong mơ.
Ngoại trừ, người ngồi đối diện Nam Cung Nghiêu.
Cả chỗ này chỉ có hai người bọn họ là khách!
Như vậy dường như có chút kỳ lạ!
Anh định ở đây giết cô diệt khẩu sao? Đương nhiên, chọn chỗ này cũng không tệ nha, chỉ là…..
Đợi đã! Cô đang nghĩ lung tung gì chứ! Uất Noãn Tâm lắc đầu, xua hết những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Một mình ở cùng Nam Cung Nghiêu, cô luôn như con chim hoảng loạn. Một chút gió thổi cỏ lay, cũng không kiềm được tự mình dọa mình.
Phục vụ khom người. “Xin hỏi hai vị dùng gì ạ?”
Nam Cung Nghiêu không nhìn thực đơn, gọi thẳng một phần beefsteak và rượu vang. Đến lượt Uất Noãn Tâm, đối với cái thực đơn rất nặng ký này, vẻ mặt khó xử, trầm tư suy nghĩ, lông mày nhíu chặt lại.
Từ trang đầu cho đến trang cuối, rẻ nhất cũng phải 500….USD! Cũng chỉ là Salad! Có lầm không vậy? Không bằng ăn cướp.
“Xin hỏi cô có muốn gọi gì không ạ?” Phục vụ lễ phép hỏi.
Uất Noãn Tâm khép thực đơn lại, nở nụ cười nhạt: “Có cơm chiên trứng không? Món hai mươi mốt đồng một đĩa đó, loại trộn đầy đủ các thứ……”
Trên trán của phục vụ hiện đầy hắc tuyến, cố gắng ổn định người lại. “Chỗ chúng tôi là nhà hàng kiểu Pháp, không có cơm chiên trứng.”
“Vậy cơm chiên trứng kiểu Pháp thì sao?”
“…………”
Nam Cung Nghiêu chịu không được khinh thường liếc cô.
“Hai phần beefsteak!”
“Vâng!”
“Này….” Uất Noãn Tạm lên tiếng kêu to, nhíu mày chớp mắt. “Một nghìn USD một phần, anh muốn lấy mạng tôi hả!”
“Ở lại đây rửa bát một tháng chắc đủ.” Nam Cung Nghiêu nhã nhặn đảo ly cao chân, bày ra thái độ không liên quan đến anh.
“Anh…..”
“Yên tâm, sẽ không bắt cô trả tiền!”
“Tôi chỉ là một luật sư nhỏ bé, làm sao dám để tổng tài đại nhân trả chứ.”
“Không lẽ cô không biết phân biệt thời gian, hoàn cảnh sao? Bây giờ không phải giờ đi làm, không ở công ty, cô không phải nhân viên của tôi!”
Uất Noãn Tâm bĩu môi, tức giận. “Ai biết được anh có đột nhiên bị động kinh hay không, bày ra bộ dạng tổng tài.” Tính khí của anh mưa nắng thất thường, cô vẫn nên đề phòng tốt hơn. Nói nhiều sai nhiều, cô vẫn nên im lặng thì hơn!
Do đó khi phục vụ mang thức ăn lên, Uất Noãn Tâm vẫn không nói câu nào, chăm chú cắt thịt bò. Bò này là bò thần sao? Mọc cánh sao? Một miếng thịt bò nhỏ xíu, vậy mà hết một nghìn USD, quý chỗ nào chứ! Hơn nữa mùi vị cũng bình thường, cũng không ngon bằng thịt bò rẻ tiền ở quán lề đường. Một trăm đồng một tô bự, một tô có thể ăn no đến tối.
“Sao nào? Lương Cảnh Đường không ở đây, cô ngay cả cơm cũng ăn không vô sao?” Nhìn thấy vẻ mặt của cô ăn đầy oán giận, cắt thịt bò giống như đang phát tiết, Nam Cung Nghiêu chế nhạo nói. “Có cần đánh một cuộc điện thoại, gọi anh ta đến đây không?”
Uất Noãn Tâm vừa nghe, càng không có tâm trạng. “Mặc dù câu này tôi đã lặp lại cả trăm lần, cho dù tôi nói đến hộc máu anh cũng không tin, nhưng vẫn cần nhấn mạnh thêm lần nữa, tôi và anh ấy chỉ có quan hệ bạn bè bình thường!”
“Ồ….” Nam Cung Nghiêu trả lại một câu, nhưng hiển nhiên không tin.
Uất Noãn Tâm vô vọng. Cô thật ngu ngốc, rõ ràng anh sẽ không tin, có cần thiết tốn nhiều lời không? Xem ra cô tu hành chưa đủ, còn phải kiên nhẫn.
Nghĩ im lặng như vậy quá lâu cũng không hay, đành tùy tiện tìm chuyện khác để nói. “Sao hôm nay đột nhiên có lòng tốt mời tôi ăn cơm?”
“Một đôi vợ chồng, ngẫu nhiên ra ngoài ăn cơm, cũng là chuyện bình thường!”
Vợ chồng ăn cơm là chuyện rất bình thường! Nhưng đối tượng là anh, thì rất rất không bình thường!”
Đây gọi là gì? Không có việc tỏ ra ân cần, không trộm cắp cũng cướp giật. Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.
“Đáng lẽ cô phải cảm kích tôi mới phải.”
“Bởi vì anh mời tôi dùng đại tiệc sao?” Nói thật cô chẳng vui vẻ cho lắm.
“Bởi vì tôi cho cô và gian phu có cơ hội sớm tối bên nhau, bồi dưỡng tình cảm. Người chồng này của cô, rất có lương tâm không phải sao?”
“…….” Cái gì gọi gian phu chứ? Anh nói chuyện có cần khó nghe đến vậy không? Uất Noãn Tâm tức giận, rất muốn xông qua nện vào mặt của anh.
Không phải anh rất ít nói, tàn nhẫn muốn chết, cứ như nói nhiều hơn một câu sẽ lấy mạng của anh sao? Tại sao chuyện này, lại nghĩ không thông nhỉ? Cứ hai ba ngày lại lấy chuyện này ra quấy nhiễu cô, vẫn còn chưa xong sao?
Không thể nhẫn nhịn thêm được, không suy nghĩ đánh trả lại. “Anh cùng trợ lý Hướng sớm tối bên nhau, cực kỳ ăn ý, khó trách khỏi khiến người khác hiểu nhầm nha! Cô ấy xinh đẹp vậy, lại tốt nghiệp ở trường danh tiếng, là người tình trong mộng của đàn ông. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cũng không phải không thể….”
“Cho nên, cô đang cổ vũ chồng mình ra ngoài ngoại tình sao?” Miệng của anh hơi mỉm cười. Nhưng tuyệt đối không thấy anh có biểu hiện vui vẻ, ngược lại càng nguy hiểm…..
Ăn cơm, một người hình như không có ý nghĩa. Biết vậy không thèm ngần ngại Nam Cung Nghiêu, cùng Lương Cảnh Đường dùng bữa. Dù sao anh cũng khẳng định bọn họ có ‘gian tình’, trong tay nhiều nhược điểm như vậy, thêm một chuyện ít một chuyện cũng chẳng ảnh hưởng gì!
Uất Noãn Tâm phát hiện tâm trạng của bản thân lúc này thực sự quá tốt, giống một câu người xưa thường nói ‘lợn chết không sợ dội nước sôi’.
Cười thầm bản thân tự coi mình là lợn, một chiếc xe ôtô màu đen đừng lại trước mặt cô. Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt ma quỷ, lạnh như tiền nhìn cô bằng cái nhìn tàn bạo.
Mắt của kẻ đó nhìn về phía trước, lạnh lùng bật ra hai chữ. “Lên xe!”
Toàn là giọng điệu ra lệnh!
Nghe vào làm cho người tức giận.
“Tổng tài, như vậy không được hay cho lắm, tôi đang định đi dạo phố.”
“Nếu như cô muốn, cứ đứng giằng co như vậy đi!”
Xung quanh đã bắt đầu có ánh mắt tò mò dò xét của những đồng nghiệp quen biết cô, khó tránh khỏi bị phát hiện người trong xe là Nam Cung Nghiêu, lại đồn thổi ra scandal gì đó. Uất Noãn Tâm dậm chân một cái, cả người như mèo bước vào xe. Vừa định hỏi có chuyện gì cần làm sao, Nam Cung Nghiêu đã khởi động xe, chạy như bay.
Hoàn toàn hống hách bá đạo, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
…………
Nhà hàng Tây kiểu Pháp, trang hoàng như cung điện nguy nga, không khí tuyệt vời, phục vụ hàng đầu, âm nhạc có người biểu diễn tại chỗ, tất cả đều tuyệt mỹ như trong mơ.
Ngoại trừ, người ngồi đối diện Nam Cung Nghiêu.
Cả chỗ này chỉ có hai người bọn họ là khách!
Như vậy dường như có chút kỳ lạ!
Anh định ở đây giết cô diệt khẩu sao? Đương nhiên, chọn chỗ này cũng không tệ nha, chỉ là…..
Đợi đã! Cô đang nghĩ lung tung gì chứ! Uất Noãn Tâm lắc đầu, xua hết những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Một mình ở cùng Nam Cung Nghiêu, cô luôn như con chim hoảng loạn. Một chút gió thổi cỏ lay, cũng không kiềm được tự mình dọa mình.
Phục vụ khom người. “Xin hỏi hai vị dùng gì ạ?”
Nam Cung Nghiêu không nhìn thực đơn, gọi thẳng một phần beefsteak và rượu vang. Đến lượt Uất Noãn Tâm, đối với cái thực đơn rất nặng ký này, vẻ mặt khó xử, trầm tư suy nghĩ, lông mày nhíu chặt lại.
Từ trang đầu cho đến trang cuối, rẻ nhất cũng phải 500….USD! Cũng chỉ là Salad! Có lầm không vậy? Không bằng ăn cướp.
“Xin hỏi cô có muốn gọi gì không ạ?” Phục vụ lễ phép hỏi.
Uất Noãn Tâm khép thực đơn lại, nở nụ cười nhạt: “Có cơm chiên trứng không? Món hai mươi mốt đồng một đĩa đó, loại trộn đầy đủ các thứ……”
Trên trán của phục vụ hiện đầy hắc tuyến, cố gắng ổn định người lại. “Chỗ chúng tôi là nhà hàng kiểu Pháp, không có cơm chiên trứng.”
“Vậy cơm chiên trứng kiểu Pháp thì sao?”
“…………”
Nam Cung Nghiêu chịu không được khinh thường liếc cô.
“Hai phần beefsteak!”
“Vâng!”
“Này….” Uất Noãn Tạm lên tiếng kêu to, nhíu mày chớp mắt. “Một nghìn USD một phần, anh muốn lấy mạng tôi hả!”
“Ở lại đây rửa bát một tháng chắc đủ.” Nam Cung Nghiêu nhã nhặn đảo ly cao chân, bày ra thái độ không liên quan đến anh.
“Anh…..”
“Yên tâm, sẽ không bắt cô trả tiền!”
“Tôi chỉ là một luật sư nhỏ bé, làm sao dám để tổng tài đại nhân trả chứ.”
“Không lẽ cô không biết phân biệt thời gian, hoàn cảnh sao? Bây giờ không phải giờ đi làm, không ở công ty, cô không phải nhân viên của tôi!”
Uất Noãn Tâm bĩu môi, tức giận. “Ai biết được anh có đột nhiên bị động kinh hay không, bày ra bộ dạng tổng tài.” Tính khí của anh mưa nắng thất thường, cô vẫn nên đề phòng tốt hơn. Nói nhiều sai nhiều, cô vẫn nên im lặng thì hơn!
Do đó khi phục vụ mang thức ăn lên, Uất Noãn Tâm vẫn không nói câu nào, chăm chú cắt thịt bò. Bò này là bò thần sao? Mọc cánh sao? Một miếng thịt bò nhỏ xíu, vậy mà hết một nghìn USD, quý chỗ nào chứ! Hơn nữa mùi vị cũng bình thường, cũng không ngon bằng thịt bò rẻ tiền ở quán lề đường. Một trăm đồng một tô bự, một tô có thể ăn no đến tối.
“Sao nào? Lương Cảnh Đường không ở đây, cô ngay cả cơm cũng ăn không vô sao?” Nhìn thấy vẻ mặt của cô ăn đầy oán giận, cắt thịt bò giống như đang phát tiết, Nam Cung Nghiêu chế nhạo nói. “Có cần đánh một cuộc điện thoại, gọi anh ta đến đây không?”
Uất Noãn Tâm vừa nghe, càng không có tâm trạng. “Mặc dù câu này tôi đã lặp lại cả trăm lần, cho dù tôi nói đến hộc máu anh cũng không tin, nhưng vẫn cần nhấn mạnh thêm lần nữa, tôi và anh ấy chỉ có quan hệ bạn bè bình thường!”
“Ồ….” Nam Cung Nghiêu trả lại một câu, nhưng hiển nhiên không tin.
Uất Noãn Tâm vô vọng. Cô thật ngu ngốc, rõ ràng anh sẽ không tin, có cần thiết tốn nhiều lời không? Xem ra cô tu hành chưa đủ, còn phải kiên nhẫn.
Nghĩ im lặng như vậy quá lâu cũng không hay, đành tùy tiện tìm chuyện khác để nói. “Sao hôm nay đột nhiên có lòng tốt mời tôi ăn cơm?”
“Một đôi vợ chồng, ngẫu nhiên ra ngoài ăn cơm, cũng là chuyện bình thường!”
Vợ chồng ăn cơm là chuyện rất bình thường! Nhưng đối tượng là anh, thì rất rất không bình thường!”
Đây gọi là gì? Không có việc tỏ ra ân cần, không trộm cắp cũng cướp giật. Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.
“Đáng lẽ cô phải cảm kích tôi mới phải.”
“Bởi vì anh mời tôi dùng đại tiệc sao?” Nói thật cô chẳng vui vẻ cho lắm.
“Bởi vì tôi cho cô và gian phu có cơ hội sớm tối bên nhau, bồi dưỡng tình cảm. Người chồng này của cô, rất có lương tâm không phải sao?”
“…….” Cái gì gọi gian phu chứ? Anh nói chuyện có cần khó nghe đến vậy không? Uất Noãn Tâm tức giận, rất muốn xông qua nện vào mặt của anh.
Không phải anh rất ít nói, tàn nhẫn muốn chết, cứ như nói nhiều hơn một câu sẽ lấy mạng của anh sao? Tại sao chuyện này, lại nghĩ không thông nhỉ? Cứ hai ba ngày lại lấy chuyện này ra quấy nhiễu cô, vẫn còn chưa xong sao?
Không thể nhẫn nhịn thêm được, không suy nghĩ đánh trả lại. “Anh cùng trợ lý Hướng sớm tối bên nhau, cực kỳ ăn ý, khó trách khỏi khiến người khác hiểu nhầm nha! Cô ấy xinh đẹp vậy, lại tốt nghiệp ở trường danh tiếng, là người tình trong mộng của đàn ông. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cũng không phải không thể….”
“Cho nên, cô đang cổ vũ chồng mình ra ngoài ngoại tình sao?” Miệng của anh hơi mỉm cười. Nhưng tuyệt đối không thấy anh có biểu hiện vui vẻ, ngược lại càng nguy hiểm…..