Hướng Nhật cùng lúc tiếp nhận hai ánh mắt quan sát nhưng lại không hề lùi bước, cũng không sợ hãi. Hắn chỉ dùng ánh mắt lo lắng vô cùng nhìn Giang Mộ Yên đang không rõ tình huống như thế nào trong lòng Bùi Vũ Khâm.
Thật ra Bùi Vũ Khâm cũng đã tin mấy phần rằng nam nhân trước mắt nhất định có khúc mắc gì đó với Giang Mộ Yên trước đây. Nhớ lại mấy lần Yên nhi gặp thích khách nhưng lại không bị thương gì, hình như thích khách kia thật sự đúng như những gì Yên nhi phân tích, chỉ đến quan sát bọn họ một chút mà thôi. ‘Vũ’ cũng đã dùng phương pháp đặc biệt để theo dõi và xác định thân phận của thích khách kia chính là nam tử tên Hướng Nhật trước mắt. Bây giờ hắn dám mạnh miệng nói mình là vị hôn phu chính thức của Yên nhi, xem ra đã có thể giải thích cho đủ loại hành vi hắn đã làm trước đây.
Nhưng mà …
“Vậy thì sao? Yên nhi bây giờ là thê tử của Bùi Vũ Khâm ta, đừng nói ngươi không có cách gì chứng minh thân phận của mình, cho dù có thể chứng minh trước đây ngươi thật sự có hôn ước với Giang Mộ Yên đi nữa thì Yên nhi bây giờ cũng đã không còn là đối tượng ngươi có thể mơ ước!
Cho nên ta cho ngươi một cơ hội. Ta không giết ngươi, ngươi lập tức rời đi cho ta, tránh xa khỏi Bùi gia, không bao giờ về lại. Nếu không, lần chạm mặt tiếp theo chính là lúc ta giết ngươi!”
Hướng Nhật nghe vậy liền cười lớn “Bùi Vũ Khâm, ngươi không thấy mình quá buồn cười sao? Mộ Yên là vị hôn thê của ta. Ngươi đầu tiên là đoạt vị hôn thê của ta muốn gả cho con ngươi, sau đó trong lúc con ngươi và Giang Mộ Yên đang có hôn ước thì lại cướp vị hôn thê của con. Giờ ngươi khiến Yên nhi bị thương, máu chảy ròng ròng, ngươi còn dám bảo ta rời đi?
Haha, Bùi Vũ Khâm, ta nói cho ngươi biết. Không thể nào. Ta đã quyết định rồi, lần này, bất luận thế nào ta cũng sẽ mang Mộ Yên đi. Có lẽ ngươi không biết, Mộ Yên không chỉ một lần nói với ta rằng nàng muốn rời khỏi nơi này, có được tự do. Tự do là cái gì ngươi có biết không?”
Nếu không phải biết rõ trong thân thể Giang Mộ Yên đã sớm thay đổi thành một linh hồn khác thì Bùi Vũ Khâm đúng là sẽ bị những lời này làm tổn thương, cũng bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ hắn biết tất cả những chuyện của Giang Mộ Yên trước đây đều không liên quan đến Yên nhi. Yên nhi bây giờ không chỉ một lần nói với hắn, nàng chỉ cần có hắn bên cạnh là được rồi, căn bản không cần tự do. Cho nên Bùi Vũ Khâm sau khi nghe được những lời đó cũng không lên tiếng phản bác mà chỉ lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, trầm giọng nói “Ta chỉ nghe Yên nhi nói nàng yêu ta, chỉ cần ta. So với ta, tự do hay bất cứ thứ gì khác đều không là gì hết. Cho nên ngươi có thể tránh đường rồi. Yên nhi giờ đang bị thương, nếu thật sự để ý Giang Mộ Yên như lời ngươi nói thì cũng đừng cản trở ta trị liệu cho nàng.”
Những lời này của Bùi Vũ Khâm hiển nhiên đã đả kích Hướng Nhật không nhẹ. Vẻ mặt hắn khó tin nhìn Bùi Vũ Khâm, lại nhìn Giang Mộ Yên vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh. Hắn vô cùng thống khổ, muốn lập tức gọi Giang Mộ Yên tỉnh dậy để hỏi cho ra lẽ, vì sao nàng lại nói những lời đó. Chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ thì ngay cả cảm giác của trái tim cũng mất theo luôn sao? Hay là nàng năm đó vốn không thương hắn nhưng vì tâm nguyện của nghĩa phụ nên không thể không chấp nhận yêu cầu của hắn?
Trong lòng Hướng Nhật không tự chủ được mà trở nên lo lắng vô cùng.
Nếu còn một chút nội lực trong người thì chuyện hắn muốn làm nhất chính là xông lên giết Bùi Vũ Khâm. Chỉ cần Bùi Vũ Khâm chết, Mộ Yên sẽ có cơ hội lựa chọn trở lại bên cạnh hắn lần nữa. Nhưng mà hắn không có, cũng không thể.
Bùi Vũ Khâm nói rất đúng, mặc kệ nam nhân bọn họ tranh đấu như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Mộ Yên bị thương mà không cho người chữa trị, cho nên hắn dùng sức giãy một chút, cả giận nói với Triển Tịch và Nghênh Phong “Buông ra! Ta đến trị cho Mộ Yên!”
“Ngươi?”
Cả bốn người Bùi Vũ Khâm, Triển Tịch, Nghênh Phong cùng Bùi Phong đều đồng thanh, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hướng Nhật.
“Thế nào? Các ngươi không tin ta hay là không tin y thuật của ta? Hừ, Triển Tịch, Nghênh Phong, dù hai ngươi có tiếng tăm trên giang hồ, cũng biết được ba mớ kiến thức độc, y, nhưng so với đệ tử chân truyền của Phi Hoa Tu La là ta, phương diện chữa trị này, các ngươi có tự tin là sẽ hơn ta sao?”
Vẻ mặt Hướng Nhật rất lạnh lùng, đôi mắt vốn đã lạnh lẽo hơn ngươi bình thường mấy phần giờ còn mang vẻ xem thường nhìn Triển Tịch và Nghênh Phong.
Bùi Vũ Khâm không phải người trong giang hồ, không biết Phi Hoa Tu La là ai. Nhưng đối với Triển Tịch và Nghênh Phong vốn xuất thân giang hồ mà nói thì tên gọi này nhất thời khiến bọn họ buông lỏng kiềm chế với Hướng Nhật, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp. Hai người không nói gì ngoài hai chữ “Quả nhiên”.
Nhưng quả nhiên cái gì, bọn họ lại không nói tiếp.
Tuy nhiên, hai người đều nhất trí gật đầu với Bùi Vũ Khâm “Lão gia, nếu hắn là đệ tử chân truyền của Phi Hoa Tu La thì chắc sẽ có biện pháp ngăn chặn và đẩy độc tính tam tuyệt thảo này ra. Cứ để hắn xem cho phu nhân thử đi!”
Triển Tịch chưa nói xong, Hướng Nhật đã biến sắc kinh hãi nói “Mộ Yên trúng tam tuyệt thảo?”
“Bằng không ngươi nghĩ chúng ta vội vã trở về đây làm gì? Ngươi còn ở đây chắn đường!”
Bùi Phong lúc này cũng phát hỏa, sự tiêu sái và phong độ bình tĩnh thường ngày đều biến đi đâu hết ráo. Lúc này hắn chỉ muốn tìm một người nào đó đánh cho hả giận mà thôi.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng sau khi Dạ Tập giải trừ hôn ước với Mộ Yên thì mình sẽ có cơ hội, kết quả Mộ Yên lại chọn thúc thúc.
Giờ hắn chỉ muốn làm môt người yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng, tên Hướng Nhật này lại đột nhiên nhảy ra nói hắn mới chính là vị hôn phu chính thức của Mộ Yên.
Vậy Bùi Phong hắn là cái gì đây?
Giống như dù có sắp xếp như thế nào đi nữa, Bùi Phong hắn cũng không thể nào trở thành một ai đó của nàng, không thể nào có được nàng vậy. Chuyện này đối với người từ đầu đến giờ vẫn luôn trả giá bằng thật tình như hắn mà nói thật sự đã đến mức khó có thể chấp nhận.
Nhưng mà vì Mộ Yên, hắn nhịn.
Có điều nhịn không có nghĩa là phải đối xử lễ độ với Hướng Nhật, cho nên giọng điệu của Bùi Phong tất nhiên là rất không khách khí.
Thật ra Bùi Vũ Khâm cũng đã tin mấy phần rằng nam nhân trước mắt nhất định có khúc mắc gì đó với Giang Mộ Yên trước đây. Nhớ lại mấy lần Yên nhi gặp thích khách nhưng lại không bị thương gì, hình như thích khách kia thật sự đúng như những gì Yên nhi phân tích, chỉ đến quan sát bọn họ một chút mà thôi. ‘Vũ’ cũng đã dùng phương pháp đặc biệt để theo dõi và xác định thân phận của thích khách kia chính là nam tử tên Hướng Nhật trước mắt. Bây giờ hắn dám mạnh miệng nói mình là vị hôn phu chính thức của Yên nhi, xem ra đã có thể giải thích cho đủ loại hành vi hắn đã làm trước đây.
Nhưng mà …
“Vậy thì sao? Yên nhi bây giờ là thê tử của Bùi Vũ Khâm ta, đừng nói ngươi không có cách gì chứng minh thân phận của mình, cho dù có thể chứng minh trước đây ngươi thật sự có hôn ước với Giang Mộ Yên đi nữa thì Yên nhi bây giờ cũng đã không còn là đối tượng ngươi có thể mơ ước!
Cho nên ta cho ngươi một cơ hội. Ta không giết ngươi, ngươi lập tức rời đi cho ta, tránh xa khỏi Bùi gia, không bao giờ về lại. Nếu không, lần chạm mặt tiếp theo chính là lúc ta giết ngươi!”
Hướng Nhật nghe vậy liền cười lớn “Bùi Vũ Khâm, ngươi không thấy mình quá buồn cười sao? Mộ Yên là vị hôn thê của ta. Ngươi đầu tiên là đoạt vị hôn thê của ta muốn gả cho con ngươi, sau đó trong lúc con ngươi và Giang Mộ Yên đang có hôn ước thì lại cướp vị hôn thê của con. Giờ ngươi khiến Yên nhi bị thương, máu chảy ròng ròng, ngươi còn dám bảo ta rời đi?
Haha, Bùi Vũ Khâm, ta nói cho ngươi biết. Không thể nào. Ta đã quyết định rồi, lần này, bất luận thế nào ta cũng sẽ mang Mộ Yên đi. Có lẽ ngươi không biết, Mộ Yên không chỉ một lần nói với ta rằng nàng muốn rời khỏi nơi này, có được tự do. Tự do là cái gì ngươi có biết không?”
Nếu không phải biết rõ trong thân thể Giang Mộ Yên đã sớm thay đổi thành một linh hồn khác thì Bùi Vũ Khâm đúng là sẽ bị những lời này làm tổn thương, cũng bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ hắn biết tất cả những chuyện của Giang Mộ Yên trước đây đều không liên quan đến Yên nhi. Yên nhi bây giờ không chỉ một lần nói với hắn, nàng chỉ cần có hắn bên cạnh là được rồi, căn bản không cần tự do. Cho nên Bùi Vũ Khâm sau khi nghe được những lời đó cũng không lên tiếng phản bác mà chỉ lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, trầm giọng nói “Ta chỉ nghe Yên nhi nói nàng yêu ta, chỉ cần ta. So với ta, tự do hay bất cứ thứ gì khác đều không là gì hết. Cho nên ngươi có thể tránh đường rồi. Yên nhi giờ đang bị thương, nếu thật sự để ý Giang Mộ Yên như lời ngươi nói thì cũng đừng cản trở ta trị liệu cho nàng.”
Những lời này của Bùi Vũ Khâm hiển nhiên đã đả kích Hướng Nhật không nhẹ. Vẻ mặt hắn khó tin nhìn Bùi Vũ Khâm, lại nhìn Giang Mộ Yên vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh. Hắn vô cùng thống khổ, muốn lập tức gọi Giang Mộ Yên tỉnh dậy để hỏi cho ra lẽ, vì sao nàng lại nói những lời đó. Chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ thì ngay cả cảm giác của trái tim cũng mất theo luôn sao? Hay là nàng năm đó vốn không thương hắn nhưng vì tâm nguyện của nghĩa phụ nên không thể không chấp nhận yêu cầu của hắn?
Trong lòng Hướng Nhật không tự chủ được mà trở nên lo lắng vô cùng.
Nếu còn một chút nội lực trong người thì chuyện hắn muốn làm nhất chính là xông lên giết Bùi Vũ Khâm. Chỉ cần Bùi Vũ Khâm chết, Mộ Yên sẽ có cơ hội lựa chọn trở lại bên cạnh hắn lần nữa. Nhưng mà hắn không có, cũng không thể.
Bùi Vũ Khâm nói rất đúng, mặc kệ nam nhân bọn họ tranh đấu như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Mộ Yên bị thương mà không cho người chữa trị, cho nên hắn dùng sức giãy một chút, cả giận nói với Triển Tịch và Nghênh Phong “Buông ra! Ta đến trị cho Mộ Yên!”
“Ngươi?”
Cả bốn người Bùi Vũ Khâm, Triển Tịch, Nghênh Phong cùng Bùi Phong đều đồng thanh, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hướng Nhật.
“Thế nào? Các ngươi không tin ta hay là không tin y thuật của ta? Hừ, Triển Tịch, Nghênh Phong, dù hai ngươi có tiếng tăm trên giang hồ, cũng biết được ba mớ kiến thức độc, y, nhưng so với đệ tử chân truyền của Phi Hoa Tu La là ta, phương diện chữa trị này, các ngươi có tự tin là sẽ hơn ta sao?”
Vẻ mặt Hướng Nhật rất lạnh lùng, đôi mắt vốn đã lạnh lẽo hơn ngươi bình thường mấy phần giờ còn mang vẻ xem thường nhìn Triển Tịch và Nghênh Phong.
Bùi Vũ Khâm không phải người trong giang hồ, không biết Phi Hoa Tu La là ai. Nhưng đối với Triển Tịch và Nghênh Phong vốn xuất thân giang hồ mà nói thì tên gọi này nhất thời khiến bọn họ buông lỏng kiềm chế với Hướng Nhật, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp. Hai người không nói gì ngoài hai chữ “Quả nhiên”.
Nhưng quả nhiên cái gì, bọn họ lại không nói tiếp.
Tuy nhiên, hai người đều nhất trí gật đầu với Bùi Vũ Khâm “Lão gia, nếu hắn là đệ tử chân truyền của Phi Hoa Tu La thì chắc sẽ có biện pháp ngăn chặn và đẩy độc tính tam tuyệt thảo này ra. Cứ để hắn xem cho phu nhân thử đi!”
Triển Tịch chưa nói xong, Hướng Nhật đã biến sắc kinh hãi nói “Mộ Yên trúng tam tuyệt thảo?”
“Bằng không ngươi nghĩ chúng ta vội vã trở về đây làm gì? Ngươi còn ở đây chắn đường!”
Bùi Phong lúc này cũng phát hỏa, sự tiêu sái và phong độ bình tĩnh thường ngày đều biến đi đâu hết ráo. Lúc này hắn chỉ muốn tìm một người nào đó đánh cho hả giận mà thôi.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng sau khi Dạ Tập giải trừ hôn ước với Mộ Yên thì mình sẽ có cơ hội, kết quả Mộ Yên lại chọn thúc thúc.
Giờ hắn chỉ muốn làm môt người yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng, tên Hướng Nhật này lại đột nhiên nhảy ra nói hắn mới chính là vị hôn phu chính thức của Mộ Yên.
Vậy Bùi Phong hắn là cái gì đây?
Giống như dù có sắp xếp như thế nào đi nữa, Bùi Phong hắn cũng không thể nào trở thành một ai đó của nàng, không thể nào có được nàng vậy. Chuyện này đối với người từ đầu đến giờ vẫn luôn trả giá bằng thật tình như hắn mà nói thật sự đã đến mức khó có thể chấp nhận.
Nhưng mà vì Mộ Yên, hắn nhịn.
Có điều nhịn không có nghĩa là phải đối xử lễ độ với Hướng Nhật, cho nên giọng điệu của Bùi Phong tất nhiên là rất không khách khí.