Vẻ mặt Hướng Nhật khó coi vô cùng, cũng không quan tâm giọng điệu không khách khí của Bùi Phong nữa mà nói với Bùi Vũ Khâm “Nhanh, nhanh ôm Mộ Yên vào phòng đi.
Các ngươi, mau chuẩn bị nước nóng mang đến, càng nóng càng tốt.
Bùi Phong, ngươi nhanh đi tìm mua hoa kim ngân* về cho ta, ta muốn một túi lớn. Mặc kệ ngươi làm cách nào cũng phải kiếm cho ra trong một canh giờ.”
(*R: kim ngân: cây dây leo quấn, bông dùng chữa bệnh. Chân dung em nó đây:)
Hướng Nhật phân công cực nhanh. Triển Tịch cùng Nghênh Phong nghe thấy mệnh lệnh của một người coi như là người ngoài như hắn thì lần đầu tiên không nhìn Bùi Vũ Khâm đã lĩnh mệnh gật đầu rồi đều bay nhanh đi làm.
Mà Bùi Phong sau khi thấy sự cấp bách trong giọng nói của Hướng Nhật cũng thấy có hy vọng, bởi nếu đã có thể nói ra những thứ cần cho trị liệu thì chứng tỏ ít nhất hắn cũng đã có cách, mà có cách thì có nghĩa là Mộ Yên vẫn còn cơ hội.
Bởi vậy bọn họ sao có thể không vui cho được?
Ánh mắt Bùi Vũ Khâm cũng trở nên sáng ngời, nhanh chóng ôm lấy Giang Mộ Yên chạy về phòng.
Những thứ Hướng Nhật muốn cũng không phải gì khó kiếm, cho nên không đến nửa canh giờ, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Trong thời gian ngắn, Bùi Phong đã vơ vét sạch hết kim ngân trong hiệu thuốc của Bùi gia ở kinh thành được hai bao tải lớn, chỉ sợ Hướng Nhật nói không đủ.
Hoa kim ngân ngâm trong nước nóng tản ra một mùi thơm ngát. Sau đó, Hướng Nhật lại đổ vào thêm chừng nửa thùng dấm, nhất thời, trong phòng tản ra một hương vị rất cổ quái.
“Cởi quần áo Mộ Yên ra, đỡ nàng vào thùng tắm.”
Hướng Nhật giống như không hề thấy nóng mà đưa tay đảo một lúc trong thùng tắm, sau đó trầm tĩnh nói.
Triển Tịch, Nghênh Phong và Bùi Phong nghe vậy liền thức thời lui ra ngoài cửa phòng. Mà Bùi Vũ Khâm lại chần chờ một chút, không lập tức làm theo.
Hướng Nhật nghĩ Bùi Vũ Khâm để ý hắn, không muốn để hắn thấy thân thể Giang Mộ Yên nên liền lạnh lùng liếc Bùi Vũ Khâm “Bùi Vũ Khâm, sao còn chưa chịu làm? Chẳng lẽ ngươi muốn Mộ Yên chết sao? Rốt cuộc là mạng Mộ Yên quan trọng hay mấy cái đó quan trọng?”
“Ngươi nghĩ ta sợ thân thể Yên nhi bị ngươi thấy sao?” Bùi Vũ Khâm chậm rãi lắc đầu “Ta là sợ Yên nhi sẽ bị nước nóng như vầy làm phỏng!”
“Vậy ngươi không cần lo lắng, ta đã bỏ một số thứ vào đó rồi, độ nóng này sẽ không gây phỏng, mau ôm nàng vào đi!” Hướng Nhật nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy mới hơi dịu mặt một chút.
Mà Bùi Vũ Khâm vẫn còn hơi lo lắng, tự đưa tay vào nước thử, thấy nước có hơi nóng nhưng cũng không đến nỗi làm phỏng thì mới đứng dậy đến bên giường cởi quần áo cho Giang Mộ Yên.
Khi ánh mắt hắn nhìn đến những vết máu gần như đã khô lại trên làn váy của nàng, Hướng Nhật thấy rõ ràng trong mắt Bùi Vũ Khâm chứa đầy thống khổ cùng tự trách, khiến trên gương mặt đẹp đến mức không quá giống nam nhân của hắn hiện lên vẻ yếu ớt kỳ dị, tuy nhiên trong mắt lại mang một vẻ kiên nghị hoàn toàn đối lập.
Hướng Nhật không thể không thừa nhận rằng cho dù lấy ánh mắt của nam nhân đánh giá thì Bùi Vũ Khâm cũng là một nam tử rất hấp dẫn, nếu Mộ Yên thật sự yêu hắn cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Nhưng sao Mộ Yên lại có thể yêu hắn chứ?
Nếu nhớ lại được, Mộ Yên nhất định sẽ cảm thấy cực độ thống khổ cùng tự trách vì tự nhiên lại gả cho Bùi Vũ Khâm. Khi Hướng Nhật lấy ngân châm từ trong lòng ra thì vẫn một mực khẳng định như vậy.
Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng thả Giang Mộ Yên giờ đã hoàn toàn trần trụi vào nước.
Đột nhiên được nước ấm vây quanh hình như khiến Giang Mộ Yên cảm thấy rất khó chịu, cho nên nàng khẽ rên một tiếng trong khi vẫn còn đang hôn mê.
“Yên nhi, Yên nhi, nàng tỉnh rồi sao? Yên nhi!”
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy trong người lạnh vô cùng, giống như toàn bộ nhiệt lượng đều đã đi đâu hết, nhưng bên ngoài thân thể lại rất nóng. Có điều cái nóng đó lại không thể nào lan vào cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy rất dày vò vì vừa nóng vừa lạnh.
Nàng nghe được tiếng gọi thâm tình và lo lắng của Vũ Khâm, dù rất muốn mở mắt nhưng lại không thể nào làm được. Nàng biết mình có con với Vũ Khâm, cũng biết đứa trẻ đó đã không còn cũng vì sự vô tâm, bất cẩn của mình. Trong lòng Giang Mộ Yên thật sự là vừa đau đớn vừa hối hận. Vì sao lại sơ ý như vậy chứ? Vì sao lại không để ý rằng nguyệt sự của nàng đã không thấy từ sau khi ở cùng với Vũ Khâm?
Chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại bỏ qua, nếu cẩn thận hơn một chút, chắc đứa con của bọn họ cũng đã không bị mất.
Nàng vô cùng khát vọng có thể làm mẹ, có thể có được một gia đình nhỏ ấm áp. Mà Vũ Khâm cũng rất hy vọng nàng có thể sinh con. Nhưng khi đứa bé đến, người làm mẹ là nàng lại để mất!
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy máu đang chảy trong mạch lạnh như băng. Nàng thật sự rất hận, lần đầu tiên trong đời nàng hận đến muốn giết người như vậy, nàng nên đòi lại công bằng cho đứa con còn chưa kịp chào đời của mình và Vũ Khâm, nàng muốn kẻ đã âm thầm bố trí tất cả chuyện này phải trả giá.
“Tay nàng cử động, hẳn là đã có tri giác!” Hướng Nhật không khỏi vui vẻ, bởi vì dược tính tam tuyệt thảo này rất kỳ quái, không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với nam nhân nhưng lại tổn thương đến tính mạng của nữ nhân, hơn nữa còn không có thuốc giải. Lần này nhờ Giang Mộ Yên có thai mà không biết, hơn nữa cũng không hít phải quá nhiều tam tuyệt thảo nên chỉ khiến thai nhi bị mất và còn chút dược tính trong máu mà thôi. Nếu hôm nay không có đứa trẻ này chắn dùm nàng một kiếp thì Giang Mộ Yên chắc đã chết rồi.
Dù vậy, Hướng Nhật cũng biết nếu không có kỳ tích xảy ra thì Mộ Yên sau này sợ là không thể mang thai được nữa.
Nhưng đối với Hướng Nhật thì kết quả như vậy đã là may mắn vô cùng rồi. Hắn quyết định chờ Mộ Yên khỏe lại liền mang nàng cao chạy xa bay. Nếu nàng thích trẻ con thì sau này bọn họ có thể nhận nuôi bao nhiêu cũng được
Các ngươi, mau chuẩn bị nước nóng mang đến, càng nóng càng tốt.
Bùi Phong, ngươi nhanh đi tìm mua hoa kim ngân* về cho ta, ta muốn một túi lớn. Mặc kệ ngươi làm cách nào cũng phải kiếm cho ra trong một canh giờ.”
(*R: kim ngân: cây dây leo quấn, bông dùng chữa bệnh. Chân dung em nó đây:)
Hướng Nhật phân công cực nhanh. Triển Tịch cùng Nghênh Phong nghe thấy mệnh lệnh của một người coi như là người ngoài như hắn thì lần đầu tiên không nhìn Bùi Vũ Khâm đã lĩnh mệnh gật đầu rồi đều bay nhanh đi làm.
Mà Bùi Phong sau khi thấy sự cấp bách trong giọng nói của Hướng Nhật cũng thấy có hy vọng, bởi nếu đã có thể nói ra những thứ cần cho trị liệu thì chứng tỏ ít nhất hắn cũng đã có cách, mà có cách thì có nghĩa là Mộ Yên vẫn còn cơ hội.
Bởi vậy bọn họ sao có thể không vui cho được?
Ánh mắt Bùi Vũ Khâm cũng trở nên sáng ngời, nhanh chóng ôm lấy Giang Mộ Yên chạy về phòng.
Những thứ Hướng Nhật muốn cũng không phải gì khó kiếm, cho nên không đến nửa canh giờ, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Trong thời gian ngắn, Bùi Phong đã vơ vét sạch hết kim ngân trong hiệu thuốc của Bùi gia ở kinh thành được hai bao tải lớn, chỉ sợ Hướng Nhật nói không đủ.
Hoa kim ngân ngâm trong nước nóng tản ra một mùi thơm ngát. Sau đó, Hướng Nhật lại đổ vào thêm chừng nửa thùng dấm, nhất thời, trong phòng tản ra một hương vị rất cổ quái.
“Cởi quần áo Mộ Yên ra, đỡ nàng vào thùng tắm.”
Hướng Nhật giống như không hề thấy nóng mà đưa tay đảo một lúc trong thùng tắm, sau đó trầm tĩnh nói.
Triển Tịch, Nghênh Phong và Bùi Phong nghe vậy liền thức thời lui ra ngoài cửa phòng. Mà Bùi Vũ Khâm lại chần chờ một chút, không lập tức làm theo.
Hướng Nhật nghĩ Bùi Vũ Khâm để ý hắn, không muốn để hắn thấy thân thể Giang Mộ Yên nên liền lạnh lùng liếc Bùi Vũ Khâm “Bùi Vũ Khâm, sao còn chưa chịu làm? Chẳng lẽ ngươi muốn Mộ Yên chết sao? Rốt cuộc là mạng Mộ Yên quan trọng hay mấy cái đó quan trọng?”
“Ngươi nghĩ ta sợ thân thể Yên nhi bị ngươi thấy sao?” Bùi Vũ Khâm chậm rãi lắc đầu “Ta là sợ Yên nhi sẽ bị nước nóng như vầy làm phỏng!”
“Vậy ngươi không cần lo lắng, ta đã bỏ một số thứ vào đó rồi, độ nóng này sẽ không gây phỏng, mau ôm nàng vào đi!” Hướng Nhật nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy mới hơi dịu mặt một chút.
Mà Bùi Vũ Khâm vẫn còn hơi lo lắng, tự đưa tay vào nước thử, thấy nước có hơi nóng nhưng cũng không đến nỗi làm phỏng thì mới đứng dậy đến bên giường cởi quần áo cho Giang Mộ Yên.
Khi ánh mắt hắn nhìn đến những vết máu gần như đã khô lại trên làn váy của nàng, Hướng Nhật thấy rõ ràng trong mắt Bùi Vũ Khâm chứa đầy thống khổ cùng tự trách, khiến trên gương mặt đẹp đến mức không quá giống nam nhân của hắn hiện lên vẻ yếu ớt kỳ dị, tuy nhiên trong mắt lại mang một vẻ kiên nghị hoàn toàn đối lập.
Hướng Nhật không thể không thừa nhận rằng cho dù lấy ánh mắt của nam nhân đánh giá thì Bùi Vũ Khâm cũng là một nam tử rất hấp dẫn, nếu Mộ Yên thật sự yêu hắn cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Nhưng sao Mộ Yên lại có thể yêu hắn chứ?
Nếu nhớ lại được, Mộ Yên nhất định sẽ cảm thấy cực độ thống khổ cùng tự trách vì tự nhiên lại gả cho Bùi Vũ Khâm. Khi Hướng Nhật lấy ngân châm từ trong lòng ra thì vẫn một mực khẳng định như vậy.
Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng thả Giang Mộ Yên giờ đã hoàn toàn trần trụi vào nước.
Đột nhiên được nước ấm vây quanh hình như khiến Giang Mộ Yên cảm thấy rất khó chịu, cho nên nàng khẽ rên một tiếng trong khi vẫn còn đang hôn mê.
“Yên nhi, Yên nhi, nàng tỉnh rồi sao? Yên nhi!”
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy trong người lạnh vô cùng, giống như toàn bộ nhiệt lượng đều đã đi đâu hết, nhưng bên ngoài thân thể lại rất nóng. Có điều cái nóng đó lại không thể nào lan vào cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy rất dày vò vì vừa nóng vừa lạnh.
Nàng nghe được tiếng gọi thâm tình và lo lắng của Vũ Khâm, dù rất muốn mở mắt nhưng lại không thể nào làm được. Nàng biết mình có con với Vũ Khâm, cũng biết đứa trẻ đó đã không còn cũng vì sự vô tâm, bất cẩn của mình. Trong lòng Giang Mộ Yên thật sự là vừa đau đớn vừa hối hận. Vì sao lại sơ ý như vậy chứ? Vì sao lại không để ý rằng nguyệt sự của nàng đã không thấy từ sau khi ở cùng với Vũ Khâm?
Chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại bỏ qua, nếu cẩn thận hơn một chút, chắc đứa con của bọn họ cũng đã không bị mất.
Nàng vô cùng khát vọng có thể làm mẹ, có thể có được một gia đình nhỏ ấm áp. Mà Vũ Khâm cũng rất hy vọng nàng có thể sinh con. Nhưng khi đứa bé đến, người làm mẹ là nàng lại để mất!
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy máu đang chảy trong mạch lạnh như băng. Nàng thật sự rất hận, lần đầu tiên trong đời nàng hận đến muốn giết người như vậy, nàng nên đòi lại công bằng cho đứa con còn chưa kịp chào đời của mình và Vũ Khâm, nàng muốn kẻ đã âm thầm bố trí tất cả chuyện này phải trả giá.
“Tay nàng cử động, hẳn là đã có tri giác!” Hướng Nhật không khỏi vui vẻ, bởi vì dược tính tam tuyệt thảo này rất kỳ quái, không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với nam nhân nhưng lại tổn thương đến tính mạng của nữ nhân, hơn nữa còn không có thuốc giải. Lần này nhờ Giang Mộ Yên có thai mà không biết, hơn nữa cũng không hít phải quá nhiều tam tuyệt thảo nên chỉ khiến thai nhi bị mất và còn chút dược tính trong máu mà thôi. Nếu hôm nay không có đứa trẻ này chắn dùm nàng một kiếp thì Giang Mộ Yên chắc đã chết rồi.
Dù vậy, Hướng Nhật cũng biết nếu không có kỳ tích xảy ra thì Mộ Yên sau này sợ là không thể mang thai được nữa.
Nhưng đối với Hướng Nhật thì kết quả như vậy đã là may mắn vô cùng rồi. Hắn quyết định chờ Mộ Yên khỏe lại liền mang nàng cao chạy xa bay. Nếu nàng thích trẻ con thì sau này bọn họ có thể nhận nuôi bao nhiêu cũng được