Chương 7: Dưới Mắt Giai Nhân
Giọng nói của nàng thật gấp, thật nặng và mang theo một ma lực dị thường.
Hình như giọng nói ấy có một ma lực khêu động dục tình nam giới.
Đúng là giọng nói của đàn bà.
Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn nhau.
Hai người đều quay mặt ra phía trước cửa, giọng nói ấy lại phát ra từ phía cửa sau, như vậy thì người ấy đến bao giờ?
Người ta vào nhà bao giờ mà cả hai chú cháu nhà họ Tôn không hay biết?
Lão Tôn Gù nặng mặt và thình lình lão cầm chiếc khăn lau ném tuột ra sau.
Lão đã lau bàn suốt mười bốn năm nay, nếu mỗi ngày lau hai mươi lần thì một năm phải đến bảy ngàn ba trăm lượt, mười bốn năm phải mất mười vạn trăm lượt.
Lúc lau tự nhiên phải nắm chặt chiếc khăn, bất cứ ai nếu lau đến hơn mười vạn lần thì nhất định là bàn tay phải cứng lắm.
Đó là nói người thường, còn Lão Tôn Gù thì với Đại Ma Trảo Lực đã từng làm cho giang hồ khiếp đảm, tự nhiên cái ném đó phải đáng kinh hồn.
Bình!
Một tiếng dội rung rinh mái ngói, bụi cát tung bay, vách tường dầy bị chiếc khăn lau tống thủng một lỗ to.
Nhưng, người đàn bà đứng dựa bên cửa vẫn còn đứng y chỗ đó.
Nàng không nhúc nhích, nếu căn cứ vào chỗ đứng hiện giờ thì chiếc khăn lau của Lão Tôn Gù đã làm cho ngực người ấy bị tan tành nhưng không hiểu sao người ấy lại đứng yên như thế.
Cũng có thể vì eo lưng của nàng quá nhỏ nên khi uốn tránh được dễ dàng.
Người đàn bà eo lưng thật nhỏ, trông dáng hình cực đẹp, nó là cái mà đàn ông mê mệt.
Nhưng người đàn bà này làm cho đàn ông mất hồn không phải chỉ vì cái eo lưng đặc biệt ấy thôi.
Bắp chân nàng thật dài, thật suống và thẳng, ngực nàng thật cao, thật vun.
Chỗ cần phải ốm thì gần như thót lại, chỗ cần no thì thật tròn đầy, những đường cong trong thân thể của nàng do đó mà được nổi bật hơn tất cả những người nổi bật.
Mắt nàng nhỏ mà dài, miệng nàng khá rộng và mũi dưới hơi xuống.
Da mặt nàng thật trắng nhưng không phải là trắng mịn, những đường lông to xoắn theo tay, theo cố rậm rì.
Thật sự thì nàng cũng chưa phải là người đàn bà tuyệt đẹp nhưng nàng có một ma lực để dẫn dắt người đàn ông phạm tội có thể nói đa số đàn ông khi thấy nàng thì nhất định trong lòng sẽ nghĩ đến một việc.
Chính nàng cũng thừa biết việc đó là việc gì.
Và tự nhiên, không bao giờ nàng làm cho đàn ông phải thất vọng.
Nàng mặc một chiếc áo màu lam, áo thật chẹt, bó sát vào mình làm nổi bật những đường cong khêu gợi.
Lão Tôn Gù quay lại nhìn xoắn vào nàng.
Nàng cũng đang chăm chăm nhìn lão, ánh mắt nàng như muốn nói lên rằng trên đời này chỉ có một mình lão là anh tuấn, là người đàn ông khả ái nhất, nàng muốn nói lên rằng lão là một tình nhân.
Nhưng khi mắt nàng đảo qua phía Tôn Tiểu Bạch thì đôi mắt ấy bỗng trở thành lạnh ngắt, dữ dằn.
Đối với đàn ông, bất cứ với hạng nào, nàng cũng có ít nhiều hứng thú, nhưng đối với đàn bà thì ngược lại. Bất cứ với hạng nào cũng đều chán như ăn cơm nếp nát.
Lão Tôn Gù đằng hắng hơi nho nhỏ:
- Lam Yết Tử!
Lam Yết Tử cười.
Lúc nàng cười, hai mắt nàng nhỏ rức, vừa nhỏ lại vừa dài như một sợi chỉ viền ngang. Một sợi chỉ dùng để câu hồn nam giới.
Nàng cười thành tiếng:
- Các hạ nhãn lực thật hay, người đàn ông nào có nhãn lực đều làm cho tôi ưu thích.
Lão Tôn Gù hất mặt lên, lão không nói một tiếng.
Lão thích đối phó với đàn bà và cũng chưa từng đối phó với đàn bà.
Lam Yết Tử nói tiếp:
- Nhưng nhãn quang của tôi cũng khá lắm, tôi đã biết các người là ai rồi.
Lão Tôn Gù rít giọng:
- Ngươi đã biết mà còn dám đến?
Lam Yết Tử thở ra:
- Tôi không muốn đắc tội với ai nhưng với “con mèo say” này, tôi không mang đi không được.
Nàng dịu giọng nói luôn:
- Có lẽ các hạ không biết, muốn tìm một người đàn ông làm cho tôi mãn nguyện là cả một vấn đề khốn đốn, không biết bao nhiêu gian khổ mới kiếm được một con người như thế, vậy mà “con mèo say” này giết tiêu.
Tôn Tiểu Bạch bật nói:
- Thanh Ma Y Khốc không phải do hắn giết.
Lam Yết Tử rắn giọng:
- Không cần biết hắn giết hay không, món nợ này phải thanh toán ngay với hắn.
Tôn Tiểu Bạch cười khẩy:
- Không cần biết món nợ gì nhưng đừng mong mang hắn đi được với ta.
Lam Yết Tử thở ra:
- Ta cũng biết các ngươi không dễ gì để ta mang hắn đi, ta lại không muốn cùng các ngươi động thủ. Vậy thì bây giờ cũng ta phải làm sao?
Và Lam Yết Tử vụt đưa tay ra ngoắc:
- Vào đây.
Bây giờ lão Tôn Gù mớ thấy phía hậu viên còn có một người.
Bóng người đó thật cao lớn và khi Lam Yết Tử ngoắc thì hắn mới xăn xái bước lên.
Hắn ăn vận thật là sang trọng, chòm râu đen mướt của hắn được cắt tỉa rất khéo, ngang lưng hắn đeo một thanh Cửu Hoàn đao, tướng mạo uy nghi lẫm liệt.
Lam Yết Tử hỏi:
- Các vị biết người này là ai không?
Lão Tôn Gù lắc đầu nhưng Tôn Tiểu Bạch đã bước nói:
- Ta biết hắn.
Lam Yết Tử nhướng mắt:
- Biết hắn thật à?
Tôn Tiểu Bạch thản nhiên:
- Hắn họ Sở, tên Tương Vũ, có biệt hiệu Hoạt Bá Vương, hắn là Tổng tiêu đầu của Hồng Vân tiêu cuộc ở Kim Thành.
Lam Yết Tử háy háy mắt cười với Hoạt Bá Vương:
- Luôn cả vị tiểu muội muội này mà cũng nhận ra anh thì anh kể cũng là người có danh có tiếng lắm đấy.
Sở Tương Vũ ưỡn ngực hiu hiu tự đắc.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Trong giang hồ, những kẻ có danh dù lớn dù nhỏ chúng ta cũng đều biết cả nhưng không hiểu vị sao vị Tổng tiêu đầu này lại đi chung với cô nương?
Lam Yết Tử cười:
- Anh ta mới “câu” tôi trên con đường đi tới đây đó.
Nàng vuốt vuốt chòm râu đen mượt của họ Sở và cười cười nói tiếp:
- Chính tôi quá ưng cái bộ râu này nên mới bằng lòng theo hắn đó.
Tôn Tiểu Bạch cũng cười:
- Có phải ông ấy “câu” cô hay là cô “câu” ông ấy nhỉ.
Lam Yết Tử cười hăng hắc:
- Tự nhiên là hắn “câu” tôi đấy chứ, các người chỉ biết vị Tổng tiêu đầu này về võ hoặc về danh khí nhưng các ngươi chưa hiểu biết cái tài “câu” gái của ông ta đấy nhé.
Lão Tôn Gù này giờ đã giận run, lão ta gằn giọng:
- Nhưng ngươi mang hắn đến để làm gì?
Lam Yết Tử nói:
- Một người mà võ công có thể đương cự với vị Tổng tiêu đầu của tôi đây thì nhất định võ công cũng thuộc hàng cao siêu, có phải thế không nào?
Lão Tôn Gù hừ hừ trong miệng nhưng lão không nói gì cả.
Lam Yết Tử nói tiếp:
- Vị Sở Tổng tiêu đầu này trong tay có thanh Cửu Hoàn đao, với chân truyền Vạn Thắng Liên Hoàn thì bảy tám mươi người cũng khó mà tránh khỏi nơi đây.
Lam Yết Tử hỏi:
- Nếu tôi nói chỉ cần một chiêu của tôi sẽ lấy mạng vị Tổng tiêu đầu này dễ ợt thì hai vị có tin không nào?
Từ lâu đứng với dáng cách hiu hiu như để đợi người ta khen mình mãi khen mãi nhưng bây giờ qua câu nói của Lam Yết Tử, Sở Tương Vũ chợt như điện giật thiếu điều nhảy lên.
Hắn nhướng mắt:
- Sao? Cô nói cái gì?
Giọng của Lam Yết Tử thật dịu:
- Không có gì, tôi chỉ nói tôi cần đến cái mạng của anh lắm đấy thôi.
Sở Tương Vũ đứng thộn mặt nhưng rồi hắn lại cười:
- Cô nói đùa hoài.
Lam Yết Tử thở ra:
- Người ta thường nói “Nhất dạ phu thê bá dạ ân”, ngươi cho rằng ta vì gần ngươi một chút rồi ta không thể giết ngươi à?
Sở Tương Vũ vẫn cười:
- Sao lại không biết, tôi đang biết cô đang đùa với họ đấy mà.
Lam Yết Tử hỏi một cách lơ đãng:
- À này, anh có biết một thứ Bọ Cạp nào không nhỉ?
Sở Tương Vũ đáp:
- Sao lại không, ở miền Bắc thứ đó nhiều lắm, thổ dân vùng đó gọi là “Yết Tử”.
Lam Yết Tử lại hỏi:
- Thế anh có biết thứ Bò Cạp ấy cái có một thói quen kỳ dị lắm không?
Sở Tương Vũ hỏi lại:
- Thói quen gì?
Lam Yết Tử nói:
- Tôi nói cho anh biết, thứ Bò Cạp cái kỳ lắm, cứ mỗi khi cùng con đực giao cấu xong thì nó ăn cho kỳ hết con đực, ăn không còn một miếng da, hình như thế mới “đã” cơn của nó.
Sắc mặt của Sở Tương Vũ có chiều thay đổi nhưng hắn vẫn ngượng cười:
- Nhưng cô đâu phải là Bò Cạp cái?
Lam Yết Tử nheo mắt:
- Ai bảo không phải? Anh mới là nói Bò Cạp gọi là “Yết Tử” mà anh đã quên rồi à. Thế mà anh gọi tôi là gì nhỉ? Không phải là Lam Yết Tử sao?
Lam Yết Tử nhe răng cười sau câu nói nhưng Sở Tương Vũ thì lại nhảy thối lui ra sau va vào cái bàn đánh xầm một tiếng, song hắn chỉ xiêu xiêu chứ không té cũng may. Tiếng rồn vang tiếp liền theo, thanh Cửu Hoàn đao đã tuốt ra khỏi vỏ, hắn cầm lăm lăm nơi tay mà mắt nhìn trân trân Lam Yết Tử như vừa mới thấy quỷ. Hắn là tay giang hồ lão luyện, tự nhiên hắn vừa biết dạng Lam Yết Tử nhưng chỉ có điều hắn không ngờ một con cá dễ dàng bị hắn “câu” ấy lại là Lam Yết Tử.
Từ lúc dọc đường “quơ” được cô ta, hắn cứ nghĩ là mình có số “đào hoa”, cô gái quá hấp dẫn như thế mà chỉ ba bốn chuyện mà đã dính được ngay, hắn không ngờ rằng cô gái mà hắn “xỏ mũi” như không ấy lại là con Bò Cạp lừng danh hút máu.
Giọng của Lam Yết Tử vẫn ngọt cay:
- Tôi khuyên anh, nếu sau này dọc đường anh có “câu” được một cô gái nào thì tốt hơn hết là nên điều tra căn cội của cô ta nhưng chỉ tiếc rằng.
Cô ta nhích tới và vẫn nói bằng một giọng đều đều nhè nhẹ:
- Chỉ tiếc rằng khi học xong bài học quý giá này thì anh không còn “câu” được lần thứ hai nào nữa.
Sở Tương Vũ rống lên:
- Đứng lại, ngươi bước tới một bước nữa ta sẽ giết ngươi.
Lam Yết Tử chớp đôi mắt long lanh như nước, giọng cô ta thật dịu:
- Hay lắm, anh giết tôi đi, tôi muốn chết vào tay anh lắm.
Hơi gió của thanh đao là cho người ta ước lương được rằng nếu năm bảy người đứng chung một chỗ nhất định cũng sẽ bị tiện ngang như tiện chuối.
Một chiếc bóng màu lam loáng lên cùng một lượt với thanh đao và Sở Tương Vũ vùng bật ngửa ra. Tiếng rú của hắn bị tắt nghẹt không thoát ra khỏi miệng.
Toàn thân hắn không có một vết thương nào cả, chỉ có nới yết hầu có một giọt máu rỉ ra y như bị Bọ Cạp chích.
Y phục của Lam Yết Tử tuy rất chật nhưng tay của nàng thì lại rất dài, cho nên dáng cách của nàng xem như tiên tử, tư thế của nàng thật đẹp lạnh lùng.
Hai tay của nàng rút vào ống tay áo, không ai thấy nàng để vật gì để giết chết Sở Tương Vũ nhưng cho dù nàng dùng vật gì thì cũng là một vật kinh hồn.
Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch im lặng đứng nhìn, không tỏ một thái độ gì hay nói đúng hơn là có thái độ “lãnh nhãn bàng quang”.
Cũng có thể họ ra tay không kịp cũng có lẽ họ không muốn ra tay một con người đàn ông dễ dàng “cặp” với cái dọc xá như Sở Tương Vũ không xứng đáng cho họ phải mất công can thiệp.
Lam Yết Tử vẫn đứng khom lưng nhìn chăm chú chiếc thây.
Cô ta nhìn chăm chăm, hình như cô ta đang tự tán thưởng thành tích của mình.
Sau cùng, nàng bật cười, giọng cười thật đẹp:
- Tôi chỉ dùng có một chiêu nhưng có lẽ làm các người tin rồi đấy chứ?
Lão Tôn Gù và Tôn Tiểu Bạch làm thinh.
Lam Yết Tử nheo nheo mắt:
- Võ công của tôi kể cũng kha khá chứ, phải không?
Không ai trả lời.
Lam Yết Tử lại cười:
- Thanh Ma Thủ của Thanh Ma Y Khốc tuy liệt vào hàng thứ chín trong “Binh Khí phổ” của Bá Hiểu Sinh nhưng nếu Bá Hiểu Sinh chịu kể đến tôi thì có lẽ Thanh Ma Thủ phải sa xuống bậc thứ mười, hai vị thấy có đúng thế không?
Câu nói này thì quả thật tài tình.
Cô ta ra tay còn nhanh, còn độc, còn chính xác hơn Thanh Ma Y Khốc.
Lam Yết Tử nhìn xéo vào mặt Lão Tôn Gù:
- Bằng võ công của tôi như thế, tôi có thể mang “con mèo say” này đi được chứ?
Lão Tôn Gù ngẩng mặt lạnh lùng:
- Không!
Lam Yết Tử thở ra:
- Vậy thì cuối cùng ta phải làm sao mới mang hắn đi được, chẳng lẽ các hạ muốn ta cùng các hạ lên giường nằm một bận.
Nếu như người bạn Tửu Quỷ không say, nhìn thấy thế đánh của ông bạn già gù bây giờ thì chắc hắn sẽ trố mắt nhìn kinh ngạc.
Tay phải lão nắm chặt đưa tay trái vươn cong mấy ngón như móng chim ưng tuy tay không binh khí nhưng so với tư thế của Sở Tương Vũ vừa rồi thì thật không bằng một ngón tay của lão.
Lam Yết Tử khẽ uốn lưng một cái làm cho thế đánh của Lão Tôn Gù vuột vào không khí.
Cái eo lưng của nàng thật như con rắn nhưng thật thì thân ảnh nàng lại nhích sang trái và ngược lại, khi thấy bên trái mà người nào biết đã biết đề phòng thì nàng nhảy qua bên trái lão.
Nhưng lão Tôn Gù cũng không phải là hạng có thể bị hoa mắt vì cái trò nhảy nhót ấy, bàn tay của lão vụt uốn câu nhưng không phải tấn công mà là hoành thế, và bàn tay vươn con thế câu lúc nãy lại kéo về thật gọn.
Điều đại kỵ trong khi giao đấu là “nửa chừng thu thế” nhưng cái hay của lão Tôn Gù là thu thế mà không bị mất thăng bằng.
Bởi vì người khác khi thu thế thình lình như vậy thì nhất định phải lui chân, không lui chân là té, lão Tôn Gù không lui chân không té mà lại còn đủ lực để tấn công theo.
Đúng là có tật có tài khi hai tay của lão Tôn Gù thu về thì cái lưng “gù” của lão ta làm việc, hai tay của lão cuốn nép vào trong bụng tự nhiên cái lưng gù của lão càng lồi lên và chính đo là món “binh khí” đánh thẳng vào Lam Yết Tử. Đây chính là một tuyệt kỹ thành danh của lão Tôn Gù, cái lưng gù của lão luyện thành như thép nguội.
Cái lưng gù của lão tung ra thật nhẹ dưới trăm cân.
Tự nhiên là Lam Yết Tử phải biết chuyện đó, cô ta lại uốn lưng và thân hình trở ra phía trước.
Cô ta cười thật dịu:
- Các hạ chẳng những nhãn quang cao, võ công cao mà con người có lắm biệt tài, chỉ cần các hạ nói một tiếng là bất cứ ven trời góc bể nào tôi cũng nguyện theo các hạ.
Lão Tôn Gù thét lớn:
- Ta sẽ đưa ngươi đi về âm phủ!
Lam Yết Tử lườm một cái thật dài y như lườm một người tình:
- Tôi rất bằng lòng đi chết với các hạ nhưng phải là chết ở trên giường cơ.
Nhìn vào mặt người đàn bà mà với nụ cười mời mọc, với mắt đưa tình, với ngôn ngữ trắng trợn đến trần truồng như thế, thật cho dù là một vị thánh sống cũng không làm sao khỏi cảm thấy những gì xao xuyến.
Nhưng nếu có người từng biết qua thành tích của con người mang tên Lam Yết Tử thì nhất định phải rùng mình, không bao giờ dám nghĩ về chuyện cùng nàng chung gối dù chỉ một đêm thôi.
Trong mười năm nay đã không biết bao nhiêu đàn ông chết bởi tay nàng, nói đúng hơn là chết trên người của Lam Yết Tử.
Hôm nay nàng lại gặp một người đàn ông nữa. Chỉ tiếc người đàn ông này là lão Tôn Gù.
Tiếc cho lão vì lão là con người không biết ngắm nhìn sờ mó vào mình người đẹp, chỉ tiếc cho nàng vì nàng không có được một đêm thỏa thích kể cả hai phương diện: thảo thích dục vọng và thỏa thích giết người.
Lão Tôn Gù nhìn đàn bà cũng y như một bà già rụng hết răng ngồi nhìn lóng mía, chẳng những không có hứng thú mà lại còn chán ngấy nữa là khác, lão gầm một tiếng và ngọn Kê Trảo tung ra.
Lam Yết Tử uốn mình tránh ra và kêu lớn:
- Khoan, hãy chờ một chút.
Lão Tôn Gù thu chiêu hất mặt:
- Muốn gì?
Lam Yết Tử thở ra dịu giọng:
- Cho dù các hạ có muốn buộc tôi phải ra tay thì ít nhất cũng nên xem qua binh khí của tôi đã chứ?
Câu nói của nàng chưa dứt thì trong ống tay rộng một vệt sáng màu lam xẹt thẳng vào mặt lão Tôn Gù.