Vật lấp loáng tuy không phải dài nhưng vì nó bay lẹ quá thành ra nó kéo thẳng một lần như điện xẹt và lão Tôn Gù cũng nhanh không kém, vệt sáng vừa nhoáng ra từ tay áo của nàng thì ngọn trảo của lão cũng đã đưa lên.
Thói quen của lão Tôn Gù từ nhỏ là bất cứ giao đấu với ai cũng đều lấy chiến thuật “tốc chiến tốc thắng” làm chủ yếu, lão không thích nói lâu mà cũng không thích đánh lâu.
Lão muốn đoạt phức món binh khí của nàng và kết liễu trận đấu cho rồi.
Lão Tôn Gù biết rất rõ rằng một khi món binh khí đã đến với tay mình thì mạng đối phương cũng rụng theo luôn.
Đúng là lão Tôn Gù quá nóng.
Khi đưa tay lên, lão chưa biết món vũ khí đối hương thuộc loại gì, chưa biết rõ mà đưa tay hứng lấy là một việc làm tối kỵ.
Nhưng đối với lão Tôn Gù thì không kỵ, lão tin tưởng vào Thiết Trảo của lão, lão biết chắc ràng không bao giờ thất bại vì trong đời lão chưa từng thất bại.
Từ trước đến sau Tôn Tiểu Bạch cứ im lặng đứng nhìn chứ không hề có ý nghĩ ra tay trợ lực.
Nàng không định nhảy vòng chiến nhưng mắt nàng không hề rời khỏi ống tay áo của Lam Yết Tử.
Hai con mắt nàng thật lanh, không có gì làm cho hoa mắt được.
Làn sáng màu lam vừa nhoáng ra thì nàng đã thấy rõ ràng.
Tôn Tiểu Bạch khẽ mím môi. Nàng chưa từng thấy món binh khí nào lạ lùng như thế này bao giờ.
Bằng vào con mắt sáng như mắt mèo đêm, Tôn Tiểu Bạch thấy nho nhỏ dài dài y như đuôi con Bò Cạp núi nhưng lớn hơn khá nhiều, nó dài dài tuy cứng nhưng lại mềm, nó như có mắt, muốn uốn cong lúc nào cũng được.
Chỗ đáng sợ của món binh khí này nó có gai ngược thật nhọn và thật cứng.
Tự nhiên, đối với Thiết Trảo của Nhị thúc, Tôn Tiểu Bạch hết sức là tin tưởng nhưng cô ta cũng biết rằng nếu bàn tay của Nhị thúc mà chạm vào món binh khí ấy thì kể như thịt của Nhị thúc bị con Bọ Cạp cái ấy xơi tái mất.
Lam Yết Tử ra tay tuy lẹ nhưng lão Tôn Gù lại còn lẹ hơn.
Tôn Tiểu Bạch biết dù rằng bằng cách nào cũng không làm sao ngăn kịp, nàng thật không ngờ Nhị thúc qua mười bốn năm chuyên lo lau bàn mà tính tình hãy còn nóng nảy như thế ấy.
Nàng nghĩ rằng, qua một thời gian dài nhẫn nại như thế, tính tình con người sẽ trầm hơn lúc bình thường, nàng nghĩ rằng một người như Nhị thúc của nàng mà có thể làm một ông chủ quán eo sèo và lau bàn suốt mười bốn năm như thế thì trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không làm cho người nông nổi.
Nàng chỉ nghĩ đến thời gian và sự việc trui rèn của con người nhưng nàng không hề nghĩ đến phản ứng nghịch thường của sự vật.
Một bãi cát khô nóng quá mức, không thể hiểu rằng bãi cát ấy không thèm nước nữa mà phải thấy ngược lại, càng khô nóng càng hút nước thật mau.
Suốt mười bốn năm “ẩn dật”, lão Tôn Gù bây giờ không phải chán hết tất cả, không phải chí khí nhụt hết mà trong lòng lão y như một bãi cát khô lâu ngày.
Mười bốn năm đóng vai lão chủ quán sật sừ, bây giờ có cơ hội là lão vùng lên.
Tất cả những gì đáng lý bình thời lão thừa biết phải cẩn thận thì bây giờ không còn nữa.
Bây giờ chính là giai đoạn bộc phát cực thịnh trong đời của lão.
Và Tôn Tiểu Bạch tuyệt vọng, nàng không còn cách gì cứu kịp.
Ánh vật màu lam từ trong tay áo của Lam Yết Tử nhoáng lên.
Rốp!
Một tiếng kêu nổ khác nổi lên, vật sáng màu lam không bay xa được mà lại rớt ngay trước mặt Lão Tôn Gù cách năm sáu bước nghĩa là nó nhoáng lên rồi không được đà đẩy tới làm cho nó phải rơi ngay.
Lam Yết Tử tung mình nhảy lui lại sau hơn một trượng, đổ vào vách tường đánh xầm một tiếng rồi tất cả đều im lặng, một sự im lặng đến lạnh lùng.
Con mắt của Tôn Tiểu Bạch tuy lanh nhưng sự việc xảy ra làm đảo lộn những gì nàng theo dõi.
Khi Lam Yết Tử vừa phất tay áo rộng, khi món binh khí màu lam vừa nhoáng lên, khi lão Tôn Gù vừa vươn bàn tay để tận dụng “Thiết trảo” của mình bắt món binh khí đó thì từ trong góc xó bàn, nơi không ai để ý một bàn khác nữa đưa ra bắt lấy cánh tay nàng và khi tiếng “rốp” nổi lên là bàn tay của nàng đã gãy đoạn.
Món binh khí mất đà nên rơi xuống đất.
Bàn tay bắt và bẻ gãy cổ tay của Lam Yết Tử rút về.
Khi đưa ra thật lẹ nhưng khi rút về thật chậm.
Sau cùng một con người đứng dậy, thật không ai có thể ngờ được kẻ bắt bẻ gãy cổ tay của Lam Yết Tử lại là kẻ ngục trên bàn: Lý Tầm Hoan!
Tôn Tiểu Bạch mừng kêu như rú:
- À thì ra Thám hoa không có say!
Lý Tầm Hoan cười thật nhẹ:
- Trong lúc tâm tình tôi hơi lộn xộn, thế lực tuy có uể oải nhưng tửu lượng vẫn không thay đổi như cô đã tưởng.
Tôn Tiểu Bạch nhìn sững Lý Tầm Hoan, nàng nhìn bằng tia mắt cảm tình, kinh dị, vui mừng, bội phục mà hình như cũng có chút gì thất vọng.
Cái nét thất vọng có lẽ chỉ phớt qua thôi, có lẽ nàng nhớ tới “sứ mạng” của ông nội giao cho và đã đặt quá nhiều hy vọng nơi nàng.
Tự nhiên, cái đó không chiếm nhiều trong ánh mắt của nàng mà cái vui mừng bội phục thì lại tăng hơn.
Như vậy là nàng không làm sao phục say được Lý Tầm Hoan.
Nhưng chắc chắn nàng không vì thế mà buồn.
Ánh mắt long lanh khêu gợi của Lam Yết Tử bây giờ không còn nữa, bây giờ còn đọng lại toàn là kinh hoàng và sợ sệt.
Cánh tay nàng đã gãy nhưng nàng cũng không nghe đau đớn, mắt nàng lấm la lấm lét, mặt nàng không còn một hột máu.
Vì trên tay Lý Tầm Hoan đã có sẵn ngọn tiểu đao.
Tiểu Lý Phi Đao.
Ngọn Tiểu đao nhà họ Lý khi chưa bay ra thì người ta đã hồn bay vía lúc đáng sợ nhất cũng chính là lúc ngọn tiểu đao còn ở trên tay.
Vì một khi ngọn tiểu đao ấy đã bay ra thì người đối diện không còn biết sợ là gì nữa.
Vì người chết không còn biết sợ.
Trong nhà bây giờ chỉ còn nghe tiếng thở nhưng hơi thở không đều vì người chết cố nén.
Và cái hơi thở không đều, hơi thở cố nén đó càng làm cho không khí càng trở nên nặng nề hơn là im lặng hoàn toàn.
Cái không khí ấy có thể làm cho người ta ngột ngạt, làm cho người ta phải điên cuồng.
Lam Yết Tử vụt ré lên:
- Tại sao phi đao của ngươi không chịu bay ra? Tại sao ngươi không chịu giết ta đi?
Lý Tầm Hoan nói từng tiếng:
- Cô vượt mọi khó khăn nguy hiểm để vì Thanh Ma Y Khốc mà báo thù, chắc cô có chân tình đối với hắn, hắn chết tự nhiên là cô rất đau khổ.
Lý Tầm Hoan nhìn ngọn tiểu đao đang cầm trong tay hắn, mắt hắn chứa đầy nỗi ưu tư:
- Tôi rất thông cảm đau khổ của cô. Tôi rất thông cảm và cũng mong cô nên hiểu rằng nỗi đau khổ đó không thể tiêu tan bằng cách giết người. Cô giết bao nhiêu mạng thì nỗi đau khổ ấy cũng cứ tồn tại trong lòng cô chứ không hề giảm bớt.
Soạt!
Câu nói của Lý Tầm Hoan chấm dứt bằng ngọn tiểu đao của hắn vượt phớt qua vai của Lam Yết Tử và cắm phật lên khung cửa. Hắn khoát tay nói tiếp:
- Cô hãy đi đi!
Lam Yết Tử trố mắt sững sờ.
Không khí lại yên lặng và thật lâu Lam Yết Tử mới ném tia mắt thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Vậy thì thứ khổ đó làm sao mới giảm được?
Lý Tầm Hoan thở ra và nói thật nhỏ:
- Tôi cũng không biết làm, có lẽ khi có tìm một bóng hình thay thế, lúc đó họa chăng nỗi đau khổ ấy sẽ giảm đi, tôi chỉ hy vọng là như thế.
Lam Yết Tử vẫn nhìn sững vào mặt Lý Tầm Hoan thật lâu, nàng bỗng trào nước mắt.
Tôn Tiểu Bạch cũng nhìn Lý Tầm Hoan trân trối.
Có lẽ nàng chưa thấy một người đàn ông nào như thế bao giờ.
Nàng gần như không tin rằng trên đời này có một người đàn ông như thế.
Nàng nhìn chăm chăm vào mặt hắn, hình như nàng thấy tận trong lòng của hắn.
Lam Yết Tử đã đi rồi, nàng mang nước mắt ra đi.
Trầm ngâm một lúc khá lâu, Lý Tầm Hoan vùng ngẩng cười:
- Các vị có lẽ thấy kỳ lắm phải không? Chắc các vị thắc mắc tại sao tôi không giết phức con người ác độc ấy?
Tôn Tiểu Bạch không nói.
Lão Tôn Gù nãy giờ cứ cúi mặt nhìn sững vào món binh khí của Lam Yết Tử, lão ta cũng không nói một lời.
Lý Tầm Hoan chầm chậm nói tiếp:
- Chuyện đó chẳng qua là từ trước đến nay tôi nhận thấy rằng bất cứ một người nào được.
Tôn Tiểu Bạch cũng vụt cười:
- Tôi biết Thám hoa không thích giết người cho nên thấy Thám hoa không giết cô ta, tôi không lấy gì làm lạ cả. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao Thám hoa không say mà lại cố giả say?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Cô là người biết uống rượu đang lý cô phải biết rằng nếu cần giả say thì so với say thật quả là thú vị hơn nhiều bời vì nếu say thật, say nhẹp xuống như cục đất thì thật là khốn đốn, chẳng những nó chẳng thú vị gì mà sang ngày thứ hai có lẽ sẽ nhức đầu đến chết luôn.
Tôn Tiểu Bạch gật đầu:
- Có lý!
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng nếu đã là người biết uống rượu thì sớm muộn gì cũng phải say thật, ít nhất cũng một lần, vì thế cho nên muốn phục tôi say, chắc chắn quý vị sẽ còn nhiều cơ hội.
Tôn Tiểu Bạch thở ra nhè nhẹ và khẽ liếc Lý Tầm Hoan:
- Nhưng trong lòng tôi thì tôi biết rất rõ ràng lần này tôi làm mất cơ hội thì về sau làm sao có thể phục cho Thám hoa say được nữa.
Lý Tầm Hoan bật cười:
- Thật ra thì.
Hắn chưa nói dứt câu chợt thấy Lão Tôn Gù bước ra sau quầy bưng hũ rượu ngước cổ uống nghe òng ọc.
Tôn Tiểu Bạch chạy lại giật hũ rượu cằn nhằn:
- Người ta chỉ say giả chứ không bằng lòng say thật, còn Nhị thúc tại sao lại muốn trút cho mình say như thế?
Lão Tôn Gù ngồi phệt xuống ghế lầm bầm trong miệng:
- Nhất túy giải thiên sầu... say, phải say... say là hay hơn hết!
Tôn Tiểu Bạch cau mặt:
- Tại sao vậy chứ?
Lão Tôn Gù vụt nói như thét:
- Ngươi hỏi làm sao à? Tại vì trong đời ta, ta không muốn chịu ơn ai hết. Ta không bằng lòng chịu ơn ai hết. Chẳng thà cho ta một đao còn hơn là ban ơn cho ta, biết chưa?
Lão ta lại ôm đầu rên rỉ:
- Lý Tầm Hoan. Tại sao các hạ lại cứu ta, ta đã “bị” một lần... chỉ cứu một lần mà ta phải sống như thế này bao nhiêu năm nay. ta làm sao chịu nổi.
Lý Tầm Hoan muốn hỏi:
- Ai đã cứu ông? Tại sao ông lại hứa với người ấy ở giữ nơi này đến mười lăm năm? Và giữ ở đây là giữ chuyện gì?
Nhưng Lão Tôn Gù càng thấp giọng như muốn nói chuyện gì đó nhưng lão chỉ ậm ừ rồi im bặt.
Không biết lão ta đã say hay ngủ.
Lý Tầm Hoan ngó Tôn Tiểu Bạch, hắn muốn hỏi cô ta nhưng cái bộ mặt láu lỉnh của nàng làm cho hắn bỏ qua ý định đó.
Cô bé như Tôn Tiểu Bạch mà muốn khai thác chuyện bí mật với cô ta thì phí công mà đừng hòng thu kết quả.
Lý Tầm Hoan chỉ còn nước thở dài:
- Nhị thúc của cô thật là không hổ là một trượng phu.
Tôn Tiểu Bạch ngó hắn như háy:
- Thám hoa muốn nói chỉ có bậc trượng phu say mau như thế phải không?
Lý Tầm Hoan cười:
- Tôi muốn nói chỉ có bậc đại trượng phu mới có thể xem lời hứa nặng hơn non, một lời hứa mà đến chết không bao giờ đổi, chỉ có đại trượng phu mới không bàng lòng chịu ơn người, chỉ có thể đại trượng phu mới có thể bằng lòng vì người khác mà hy sinh.
Tôn Tiểu Bạch chớp mắt:
- Như vậy Thám hoa cũng vì bảo hộ người khác mà lưu lại chốn nàu bao lâu nay phải không?
Lý Tầm Hoan mím miệng làm thinh.
Tôn Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Thế nhưng Thám hoa không nghĩ đến Tiểu Phi sao? Thám hoa không tìm cuộc sống hiện tại của hắn sao? Hắn không phải là bằng hữu của Thám hoa sao?
Câu nói một dọc của Tôn Tiểu Bạch làm cho Lý Tầm Hoan lặng đi một lúc, cuối cùng hắn nói thật chậm:
- Đúng ra hắn không tự chiếu cố lấy mình.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Tôi thường nghe người ta nói, Lâm Tiên Nhi bề ngoài thì y như tiên nữ nhưng cô ta chính là người chuyên dẫn đàn ông đi vào địa ngục.
Và nàng gặng hỏi từng tiếng một:
- Chẳng lẽ Thám hoa không sợ người bằng hữu của Thám hoa bị cô ta dẫn vào địa ngục?
Lý Tầm Hoan nhắm mắt làm thinh.
Tôn Tiểu Bạch thở ra:
- Tôi cũng biết Thám hoa không bằng lòng đi, vì nàng, bao nhiêu chuyện khác Thám hoa cũng bỏ, bất luận chuyện gì cũng bỏ.
Đôi mắt nàng vụt trở nên hòa dịu lạ thường, nàng khẽ chớp mắt nhìn vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Chỉ có điều tôi lấy làm lạ tại sao Thám hoa không tìm người khác đặt vào lòng mình để thay thế cho nàng?
Tự nhiên, cái tiếng “nàng” tự nãy giờ là cô gái họ Tôn muốn ám chỉ vào người thiếu phụ ở ngôi lầu nhỏ trong Hưng Vân trang: Lâm Thi Âm.
Trên mặt Lý Tầm Hoan hắn lên những nét cực thống khổ và hắn vụt gập người ho sặc sụa.
Tôn Tiểu Bạch cúi mặt mân mê tà áo:
- Thám hoa đã không muốn đi thì tôi cũng không ép nhưng ít ra Thám hoa cũng nên gặp nội tôi.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Tôn. Tôn lão gia bây giờ ở đâu?
Tôn Tiểu Bạch đáp:
- Ở ngoại thành, nội tôi đợi tôi ở Trường Đình.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Trường Đình?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu:
- Bởi vì Thượng Quan Kim Hồng sẽ đi ngang qua đó.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm:
- Dù cho Thượng Quan Kim Hồng có đi ngang nơi ấy cũng chưa chắc Tôn lão gia bắt gặp.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Nhất định là bắt gặp, Thượng Quan Kim Hồng không đi xe cũng không đi ngựa vì hắn thường nói người ta sinh ra cặp giò là để dùng đi.
Lý Tầm Hoan cười:
- Cô có biết nhiều chuyện quá.
Tôn Tiểu Bạch cũng cười:
- Quả thật cũng có hơi nhiều.
Lý Tầm Hoan nói:
- Chẳng những cô biết Thượng Quan Kim Hồng sẽ đến mà còn biết từ đâu đến, chẳng những cô biết phong thơ kia của Lâm Tiên Nhi mà còn biết cả chỗ ẩn trú của nàng.
Hắn nhìn thẳng vào mặt của Tôn Tiểu Bạch và gặng hỏi:
- Những chuyện đó cô làm sao biết được?
Tôn Tiểu Bạch cắn môi cười:
- Tôi có cách của tôi, tôi không nói cho ai biết.