Huyết Tâm Lệnh

Chương 14: Sinh Tử Đường Tơ

Chương 8: Sinh Tử Đường Tơ

Đêm đã phủ màu đen.

Bên ngoài thành bóng đêm hình như càng đậm sâu hơn thành nội.

Bốn bên phẳng lặng như tờ, tiếng gió đưa giọng côn trùng não ruột.

Bước đi của Tôn Tiểu Bạch thật nhẹ, y như là cô ta đi không biết mệt bao giờ.

Hình như đối với bất cứ việc nào cô ta cũng đều hứng thú.

Phải nói rằng nàng là một người con người yêu sống, yêu đời, đối với chuyện thế nhân, nàng rất nhiệt thành sốt sắng.

Có lẽ tâm tình của nàng như thế mà cũng có lẽ nhờ vào tuổi trẻ đang lên.

Đi bên cạnh nàng, Lý Tầm Hoan cảm thấy vô cùng ái mộ cô gái, ái mộ đến mức gần như sinh đố kỵ mãi cho đến lúc phát hiện ra cái đố kỵ của mình thì hắn mới buộc miệng thở ra:

- Chẳng lẽ tôi đã già thật rồi ư?

Bởi vì hắn biết chỉ có tuổi già mới dễ sinh lòng đố kỵ, khi thấy vẻ nhiệt thành phát lộ ở lứa tuổi đang lên.

Hắn lại cười, giọng cười như tự chế diễu mình:

- Nếu là ở vào mười năm trước đây thì nhất định tôi sẽ không đi gần với cô như thế.

Tôn Tiểu Bạch hỏi:

- Tại sao vậy?

Lý Tầm Hoan nói giọng bùi ngùi:

- Bời vì trên giang hồ ai cũng nhận tôi là một lãng tử mà một cô gái trẻ như cô cùng đi song song với tôi thì thiên hạ sẽ truyền ngôn bậy bạ ngay.

Hắn cười và nói tiếp:

- Cũng may bây giờ thì tôi đã già rồi, người khác nhìn vào chắc chắn họ sẽ nói tôi là cha của cô.

Tôn Tiểu Bạch nhảy dựng lên:

- Cha của tôi à? Hứ, Thám hoa tưởng Thám hoa già thật đấy à?

Lý Tầm Hoan:

- Tự nhiên.

Tôn Tiểu Bạch cười hăng hắc.

Lý Tầm Hoan hỏi:

- Tại sao cô lại cười?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Tôi cười Thám hoa đấy.

Lý Tầm Hoan cau mặt:

- Tại sao lại cười tôi?

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Bởi vì tôi biết Thám hoa rất sợ tôi.

Lý Tầm Hoan nhướng mắt:

- Tôi sợ cô?

Ánh mắt của Tôn Tiểu Bạch sáng rực lên như hai vì sao.

Nàng cười như nắc nẻ:

- Bởi vì sợ tôi nên Thám hoa mới nói như thế, bởi vì Thám hoa sợ sẽ đối xử “tốt” với tôi nên tự nhận trước là mình đã già, có phải thế không?

Lý Tầm Hoan đành phải cười trừ.

Tôn Tiểu Bạch điểm điểm ngón tay:

- Nói thật nhé, nếu Thám hoa thật là một “lão ông” thì tôi nhất định cũng là một “lão bà”!

Nàng vụt ngừng bước lại và ngẩng nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan:

- Chỉ có người nào tự cảm thấy là mình đã già mới thật là già, ông nội tôi từ trước tới nay không bao giờ tự nhận là mình già cả, huống chi Thám hoa hãy còn tương đối nhỏ? Tôi yêu cầu từ nay về sau đừng bao giờ Thám hoa nói mình già nữa được không?

Bóng tối quá dày nên không thấy rõ mặt nàng trong lúc đó chỉ thấy ánh mắt ngời ngời sau câu nói của Lý Tầm Hoan.

Ánh mắt nói lên cả một thứ tình cảm êm dịu... thuần bởi một tình cảm đậm đà.

Chỉ có người thiếu nữ đúng nghĩa của nó mới có thứ tình cảm chân thuần như thế.

Nhìn đôi mắt ấy, Lý Tầm Hoan chợt nhớ đến Lâm Thi Âm hồi mười năm về trước.

Lúc bấy giờ ánh mắt của Lâm Thi Âm cũng chân thuần như thế. Nhưng còn bây giờ thì sao?

Lý Tầm Hoan thở dài một cách âm thầm và tránh tia mắt của Tôn Tiểu Bạch.

Hắn chợt cười trong khi ánh mắt hướng về phía xa xa.

Hắn nhìn Tôn Tiểu Bạch và nói thật nhỏ:

- Cô xem kìa, trước mắt chúng ta thấy dạng Trường Đình, mình hãy đi nhanh lên một chút đừng để ông nội cô phải đợi lâu.

Không trăng không sao mà cũng không thấy một đốm lửa nào.

Trong đêm tối trầm trầm, chỉ trong Trường Đình có một ánh lửa thật nhỏ lập lòe.

Khi ánh sáng chớp lên, mắt nhanh lắm mới thấy một bóng người và Tôn Tiểu Bạch hỏi Lý Tầm Hoan:

- Thám hoa có thấy đốm lửa ấy không?

Lý Tầm Hoan gật đầu:

- Thấy chứ.

Tôn Tiểu Bạch cười:

- Thám hoa đoán xem đó là ánh lửa gì? Đoán trúng là tôi phục lăn đấy.

Lý Tầm Hoan cười:

- Ông nội cô đang hút thuốc.

Tôn Tiểu Bạch vỗ tay:

- Hay, đúng là một thần đồng, tôi phục thật rồi đấy nhé.

Lý Tầm Hoan cũng bật cười theo.

Cũng không hiểu tại sao, khi gần những cô gái trẻ thì cái cười của Lý Tầm Hoan thì có lẽ nhiều hơi mà cái ho lại giảm.

Tôn Tiểu Bạch nói:

- Không biết Thượng Quan Kim Hồng đã có đến đây chưa và không biết nội tôi dã đưa hắn đi rồi hay còn chờ đợi.

Bây giờ thì mặt nàng có vẻ không vui, nàng nói bằng một giọng tỏ ra lo lắng:

- Chúng ta hãy đi mau một chút xem sao.

Nàng nói chưa dứt thì Lý Tầm Hoan vụt nắm tay nàng.

Tôn Tiểu Bạch cảm nghe tim mình đập lên loạn xạ và mặt nóng bừng bừng.

Nàng len lén liếc Lý Tầm Hoan, nàng mới nhận ra mặt hắn hơi trầm trọng, đôi mắt ngời ngời của hắn chiếu thẳng về phía xa xa.

Theo tia mắt hắn, Tôn Tiểu Bạch bắt gặp hai ánh sáng bập bùng: hai ngọn đền lồng.

Hai ngọn đền lồng được đưa lên khá cao.

Ngọn đèn lồng được phất bằng thứ giấy vàng óng ánh và cả hai ngọn đèn đều được đưa lên cao bằng hai nhánh trúc.

Dưới ánh đèn vàng rực rỡ, có thể nhìn thấy tà áo vàng chói lọi của kẻ cầm đèn, có thể thấy cả mặt họ nhưng vì ánh của màu đèn nên da mặt họ trở thành nhợt nhạt.

Vẻ nhợt nhạt ấy không phải mét mà là vàng, một thứ nước da vàng dễ sợ.

Thân ảnh của Lý Tầm Hoan nhoáng lên, hắn kéo Tôn Tiểu Bạch nép vào một gốc cây thật lớn ở phía xa vệ đường.

Tôn Tiểu Bạch thấp giọng:

- Kim Tiền bang.

Lý Tầm Hoan nhẹ gật đầu.

Tôn Tiểu Bạch nói khẽ:

- Thì ra Thượng Quan Kim Hồng bây giờ mới đến hay là dọc đường hắn gặp chuyện bất ngờ?

Lý Tầm Hoan chậm rãi:

- Cũng có thể vì hắn chỉ có hai chân nên hắn không thể chạy nhanh như ngựa.

Tôn Tiểu Bạch định cười vì câu nói đó nhưng cô tay chỉ hé môi rồi ngưng lại ngay vì chợt nhận ra phía sau hai ngọn đền lồng ấy có thêm hai ngọn nữa.

Và khoảng giữa của cặp đèn trước cặp đèn sau có hai người đi, họ không đi song đôi mà kẻ trước người sau.

Cả hai đều thân hình cao lớn, họ cũng đều mặc áo vàng.

Người đi trước, áo thật dài, vạt áo lòa òa tận gót nhưng khi bước đi tà áo vẫn không thụng thệu.

Người đi sau áo rất ngắn, ngắn vừa chỉ ngồi.

Họ đều đội nón rộng vành khe khuất mặt, không chỉ che tới ngang mày nhưng chiếc nón rộng vành quá thành thử tuy ánh đèn có sáng nhưng vẫn không soi rõ mặt.

Người đi sau dắt thanh kiếm hơi giống thanh kiếm của Tiểu Phi, thanh kiếm không có vỏ.

Chỉ khác hơn là Tiểu Phi dắt kiếm ngay giữa lưng, đốc kiếm xốc về tay phải, còn người này dắt kiếm không phải, đốc kiếm xốc về tay trái. Lý Tầm Hoan chú ý vì thanh kiếm không có vỏ giống Tiểu Phi nhưng hắn hơi cau mày vì đốc kiếm về tay trái. Hắn không thích gặp đối thủ sử dụng đôi kiếm bằng tay trái.

Người sử dụng đôi kiếm bằng tay trái, chiêu thức của họ khá nguy hiểm vừa độc mà lại vừa khó lường. Rất khó đối phó.

Nhất là thanh kiếm không có vỏ và nhất định khi ra tay thanh kiếm ấy rất nhanh.

Do kinh nghiệm nhiều năm mang lại, chỉ nhìn qua Lý Tầm Hoan biết ngay đối thủ mạnh khó ăn.

Tôn Tiểu Bạch lại chú ý đến một việc khác.

Nàng chú ý vào bước đi của họ, họ đi không nhanh nhưng bước thật dài, điều đặc biệt hơn hết là chân của họ rất đều và rất chính xác.

Chân phải của người thứ nhất vừa nhấc lên thì chân phải của người thứ hai vừa đặt xuống đã vừa đúng lúc mà lại không sai một ly nào.

Trong tình trạng bình thường mà họ nhịp nhàng như thế, khi cần liên hợp giao đấu với địch nhân, nhất định họ còn nhịp nhàng và vững vàng hơn nữa.

Trong khi đi thì thật không có gì lạ nhưng dưới con mắt của Tôn Tiểu Bạch, nàng nhận ngay có chỗ khác thường phải một lúc thật lâu nàng mới tìm ra chỗ khác thường đó.

Với Tôn Tiểu Bạch thì cách đi nhịp nhàng như thế trông thật là hay và thật là thích thú nhưng dưới con mắt của Lý Tầm Hoan thì không chút thích thú chút nào.

Hắn biết họ là hai người thuần thục, thuần thục trong việc sóng đôi và cứ như thế thì e rằng trong thiên hạ anh hùng khó có người đối thủ nếu họ cùng đấu lưng trong một trận.

Bằng một Thượng Quan Kim Hồng không thôi cũng khó lòng chống đỡ, huống chi thêm vào đó một Kinh Vô Mạng.

Lòng của Lý Tầm Hoan chợt như teo lại.

Hắn nghĩ không ra trên đời này còn có cách nào phá được thế liên hợp của hai người.

Hắn không tin rằng lão già đang ngồi trong Trường Đình kia có thể đuổi được hai người ấy.

Từ hoàng hôn trở đi, trên đường đi không thấy bộ hành.

Trong ngôi Trường Đình lão già vẫn ngồi hút thuốc, ánh lửa khi bừng khi tắt.

Lý Tầm Hoan bỗng phát giác cách hút của lão già thật lạ lùng.

Khoảng cách giữa đốm thuốc khi bừng khi tắt cũng có một nhịp độ chứ không phải bất chợt như những người hút thuốc thông thường. Ánh lửa khi bùng khi tắt luôn kéo dài hơn khi tắt và ánh lửa bùng lên quá mức như một ngọn đèn.

Lý Tầm Hoan chưa từng thấy ai hút thuốc, nhất là hút bằng ống điếu mà ánh lửa bừng lên mà lại tỏ như ngọn đèn ấy.

Thượng Quan Kim Hồng cũng nhận ra ánh lửa vì ngay trong lúc ấy thì hắn dừng bước lại.

Chân hắn dừng lại thì chân Kinh Vô Mạng cũng dừng, họ không hề có một tí ti lỡ trớn, họ không ra hiệu, họ không nói một lời nào nhưng hình như trong trực giác họ có một sự cảm thông.

Gần như hơi thở của họ hòa hợp với từng động tác và giữa hơi thở của người này và người kia có một cách thông báo ngấm ngầm.

Cũng trong lúc ấy, đóm thuốc trong ngôi Trường Đình tắt ngấm.

Bóng lão già chìm theo bóng tối.

Thượng Quan Kim Hồng đứng dựa lề đường một lúc khá lâu rồi mới quay mình đi thẳng vào Trường Đình.

Hắn đi vào và đứng im lặng trước lão già.

Bất luận hắn đi đến đâu, Kinh Vô Mạng cũng cũng đi theo đến đó, theo đúng bước và dừng cũng đúng lúc có khi người ta dễ cảm thấy hắn là cái bóng mà Thượng Quan Kim Hồng lại là hình.

Bốn chiếc đèn lồng đưa cao vây quanh ngôi Trường Đình, khung cảnh nơi đây bây giờ sáng rực.

Bây giờ mới thấy rõ lão họ Tôn.

Ông ta đang ngồi gõ gõ cho tàn thuốc rớt mép bàn.

Cũng với mái tóc bạc phơ, cũng với chiếc áo màu lam mà vì giặt nhiều lần nền bây giờ nhiều nơi mốc thếch, lão cúi đầu lo vụ trút tàn thuốc, lão làm một cách chăm chỉ, hình như lão không biết rằng có người đang đứng trước mặt mình.

Lão móc một cái túi nhỏ, lấy thuốc nhồi vào ống điếu.

Thượng Quan Kim Hồng đứng im lặng, vành nón sùm sụp tận mí mắt, cả khuôn mặt khuất vào trong bóng tối, hắn chừng như không muốn ai nhìn thấy mặt mình.

Nhưng hai con mắt thì lại khác, hắn nhìn chằm vào tay của lão già, hắn quan sát từng động tác một, hắn nhìn thật kỹ.

Nhồi xong điếu thuốc vào ống điếu, lão già móc đá lửa ra đặt lên bàn, lão lấy một mảnh nhỏ se thành cọng tim.

Lão làm việc chậm chạp, tay trái lão rất vững vàng ổn định.

Lão đặt dây tim lên bàn, đoạn cầm lấy đá lửa.

Thượng Quan Kim Hồng vụt bước tới cọng tim.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, thấy cọng tim thật nhỏ, thật chắc và từ đầu chí cuối rất đều.

Thượng Quan Kim Hồng nhìn cọng tim thật kỹ và đưa thẳng tới gần viên đá lửa trên tay của lão già.

Cạch!

Lão già lặng thinh đánh lửa.

Tia lửa bắt vào tim, cọng tim bằng dây bắt đầu ngún khói.

Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm đưa cọng tim lên ống thuốc của lão già.

Tuy đứng cách xa ngôi Trường Đình nhưng nhờ đèn sáng nên Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Bạch thấy rất rõ ràng từng động tác của họ.

Lý Tầm Hoan khẽ hỏi:

- Có nên ra mặt hay chưa?

Tôn Tiểu Bạch lắc đầu:

- Không cần, ông nội tôi có cách đuổi họ đi.

Cô ta nói một câu khẳng định nhưng Lý Tầm Hoan chợt thấy hình như tay nàng có rịn mồ hôi.

Hắn biết nàng đang lo lắng cho ông nàng.

Chiếc ống điếu độ gang hai tay, như vậy Thượng Quan Kim Hồng đang kề cận lão già, tay hắn cũng chỉ cách lão già hai gang tay, hắn muốn xuất thủ giờ nào cũng được và khi hắn ra tay thì bất cứ trọng huyệt nào trên mặt lão già hắn cũng có thể đánh tới như thường.

Nhưng sở dĩ hắn chưa ra tay là vì hắn còn chờ cơ hội.

Lão già đang ngậm ống điếu và lão đang bập bập.

Không biết vì thuốc êm quá hay vì nhồi chặt quá nên từ nãy giờ không cháy được.

Cọng tim giấy đã ngắn lần.

Cách cầm ống điếu của lão già cũng lạ.

Lão cầm ngay chỗ nhồi thuốc bằng ba ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, hai ngón áp út thì khẽ vĩnh lên.

Thượng Quan Kim Hồng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm cọng tim, ba ngón còn lại hơi co vào lòng bàn tay.

Ngón áp út và ngón út của lão già rất gần động mạch nơi cổ tay của Thượng Quan Kim Hồng và ngược lại, ba ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng nếu bung ra thì cũng rất gần cổ tay của lão.

Nồi thuốc vẫn không chịu cháy, cọng tim càng lúc càng ngắn dần.

Tay cầm ống điếu và tay cầm tim lửa mỗi lúc mỗi gần hơn.

Cả hai người không một ai ngẩng mặt lên, hình như cả hai đều chú tâm vào cọng tim và mồi thuốc.

Cọng tim đã sắp tàn, đóm lửa đã sắp cháy từ tay của Thượng Quan Kim Hồng ngay trong lúc ấy.

Xèo!

Ánh lửa từ trong ống điếu bật lên, khói thuốc bắt đầu bay ra nhè nhẹ.

Ba ngón tay co của Thượng Quan Kim Hồng vụt hơi động đậy, hai ngón tay áp út và ngón út của lão già cũng hơi động đậy.

Cái động của họ rất nhanh và chỉ động sơ sơ một thoáng rồi ngưng lại.

Thượng Quan Kim Hồng chợt thối lui.

Lão già bắt đầu châm thuốc.

Cả hai từ trước tới sau đều cúi mặt, không ai nhìn vào mặt ai cho dù chỉ một cái liếc sơ.

Mãi cho đến bây giờ, Lý Tầm Hoan mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Dưới con mắt của người khác thì lão già và Thượng Quan Kim Hồng chỉ châm thuốc và hút thuốc mà thôi nhưng dưới con mắt của Lý Tầm Hoan, đó là một cuộc ác đấu có thể đi đến giải quyết vấn đề sinh tử.

Thượng Quan Kim Hồng luôn luôn chờ cơ hội, nếu lão già chỉ một giây lo ra làm xao nhãng tinh thần, cánh tay mất đi phân ổn định thì lập tức hắn ra tay.

Nhưng từ trước đến sau, hắn vẫn không tìm ra cơ hội.

Cuối cùng thì vì không thể nhẫn nại nổi nữa, hắn tính “Ăn non”.

Nhưng hắn không làm sao có thể hành động theo ý muốn được trước một lão già có sạn, bởi vì nếu nói đến vấn đề ẩn nhẫn thì hắn nhất định thua đứt lão già.

Ba ngón tay của hắn mới bắt đầu, chỉ mới bắt đầu trong đầu trong ý tưởng chứ thật sự chưa kịp ngọ ngậy thì ngón tay áp út và ngón tay út của lão già đã ứng phó ngay.

Lão già đã bóp chết ngón đòn trong trứng nước.

Nghĩa là lão đã khống chết ngay khi hắn mới vừa có ý nghĩ ra chiêu.

Nhưng cái “công” cái “phá” thật tinh vi tế nhị ấy, tự nhiên phải là bậc nhân tài như Lý Tầm Hoan mới thưởng thức đầy đủ và chỉ có mình hắn mới nhìn thấy cái vi diệu ấy mà thôi.

Hai người chỉ hơi máy động mấy ngón tay nhưng là một sự biến chuyển cực kỳ quan trọng, nó là một chuyện mà sinh mạng của họ gởi trong đường tơ kẽ tóc, nó nguy hiểm hơn những kẻ đấu bằng đao bằng kiếm.

Cái chết của người đao kiếm dù có nhanh cũng phải có một ánh thép nhoáng lên, còn với họ thì không, cái chết sẽ đến với họ mỏng manh như sợi tơ trước gió.

Nhưng bây giờ thì bao nhiêu nguy hiểm đã qua rồi.

Thượng Quan Kim Hồng thối lui ba bước, hắn thối lui trở vào đúng nơi hắn đứng khi hắn mới bước vào.

Lão già hút những hơi thuốc thật chậm và cho đến bây giờ mới ngẩng đầu lên.

Làm như cho đến bây giờ lão mới thấy Thượng Quan Kim Hồng, lão mỉm cười điềm đạm:

- Các hạ đến đây rồi!

Thượng Quan Kim Hồng gật đầu:

- Phải!

Lão già nói:

- Các hạ có đến hơi chậm.

Thượng Quan Kim Hồng hơi nhướng mắt:

- Các hạ chờ đợi nơi này, phải chăng đoán đúng lộ trình của tại hạ?

Lão già cười:

- Ta chỉ mong các hạ đừng đến đây thôi.

Thượng Quan Kim Hồng gặng lại:

- Tại sao?

Lão già nói chậm:

- Bởi vì nếu các hạ đến rồi cũng phải đi ngay.

Thượng Quan Kim Hồng hỏi từng tiếng một:

- Còn nếu như tại hạ không đi?

Lão già mím miệng như cười:

- Ta biết các hạ nhất định sẽ đi ngay.

Hai bàn tay của Thượng Quan Kim Hồng bắt đầu nắm khá chặt.

Từ trước tới sau vẫn theo Thượng Quan Kim Hồng như hình với bóng và không hề hé một lời, Kinh Vô Mạng bây giờ tay trái cũng đặt nhẹ lên đốc kiếm.

Từ nơi chỗ nấp, Lý Tầm Hoan thấy mắt hắn bắn ra nhiều sát khí.

Ngôi Trường Đình vụt như tối sẫm một màu của những gì chết chóc.

Lão gì điềm nhiên hút một hơi dài, nhả khói ra chầm chậm.

Khói từ trong miệng lão bay ra vốn một đường dài như cây trụ nằm nghiêng nhưng khi bay ra một khoảng xa vụt biến hình.

Nó bỗng thành nhiều cuộn tròn như cái vòng và bắn thẳng về phía Thượng Quan Kim Hồng đang đứng.

Thượng Quan Kim Hồng giật nảy mình nhưng liền lúc ấy những vòng khói thuốc của lão già bỗng nhiên tan mất.

Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững những vòng khói đang tan vào không khí, bàn tay nắm chặt của hắn chầm chậm buông lơi.

Bàn tay đặt hờ trên đốc kiếm của Kinh Vô Mạng cũng từ từ buông xuống.

Từ chỗ nấp, Lý Tầm Hoan lại thở phào.

back top