Thượng Quan Kim Hồng chợt vòng tay:
- Bội phục.
Lão già không cười, giọng lão rất thản nhiên:
- Không dám!
Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm:
- Mười bảy năm trước đã gặp gỡ một lần, ngày nay cáo biệt không biết đến bao giờ gặp lại.
Lão già vẫn điềm đạm:
- Gặp cũng như không, gặp lại cũng chẳng hề gì.
Thượng Quan Kim Hồng có vẻ trầm ngâm, hình như hắn muốn nói gì nhưng lại không hé miệng.
Lão già bắt đầu bập thuốc như không có chuyện gì xảy ra nơi ấy.
Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm quay mình và chầm chậm bước đi.
Kinh Vô Mạng bám theo như cái bóng.
Những ngọn đèn lồng càng lúc càng xa, cả một vùng quanh Trường Đình lại chìm vào bóng tối.
Lý Tầm Hoan vẫn nhìn theo bóng đen xa lần, mắt hắn đăm đăm như mênh mang nhiều tâm sự.
Lúc quay mình bỏ đi, không biết vô tình hay cố ý, Thượng Quan Kim Hồng ném tia mắt thật nhanh về phía Lý Tầm Hoan nấp và đây cũng là lần thứ nhất Lý Tầm Hoan thấy tia mắt lạ lùng.
Chưa bao giờ hắn thấy một tia mắt âm trầm và bén nhọn như thế ấy.
Từ đôi mắt ấy, hắn nhận rõ nội lực võ công của Thượng Quan Kim Hồng có lẽ còn sợ hơn những lời truyền tụng rất nhiều.
Nhưng đáng sợ hơn hết có lẽ là đôi mắt của Kinh Vô Mạng.
Lúc Thượng Quan Kim Hồng ném tia mắt về phía chỗ núp của Lý Tầm Hoan thì gần như một hành động đồng thời, Kinh Vô Mạng cũng ném theo ngay.
Và chỉ một lần thôi, hắn không liếc thêm nửa cái.
Nhưng bất cứ ai nếu bị hắn liếc qua một lần thôi cũng đủ mọc óc đầy mình.
Thật là ớn, ớn đến mức nghẹt thở như muốn ói.
Không phải vì đôi mắt quá hung ác nhưng nó không phải là đôi mắt của con người cũng không phải là đôi mắt của loài dã thú mà là đôi mắt chết.
Bất luận mắt người hay mắt dã thú ít nhất cũng có một điểm sống động dù đôi mắt tham lam, tàn ác vì trong đó cũng có một thứ “tình” đằng này đã “chết” thì thật là ghê gớm. Cứ tưởng tượng không cũng đủ rùng mình.
Tôn Tiểu Bạch không hề chú ý đến việc ấy, cô ta đang bận ngó Lý Tầm Hoan.
Tuy trong bóng tối nhưng với vầng trán thông mình, với sóng mũi thẳng và đôi mắt sáng quắt của Lý Tầm Hoan làm cho toàn bộ mặt của hắn có ánh sáng rọi vào, hay nói cách khác là từ trong trong đó phát ra ánh sáng.
Mặc dù trong bóng tối nàng cũng dễ nhận ra từ trong bộ mặt ấy toát ra cả một sự thông minh trí tuệ, tuy có mệt mỏi nhưng vẫn còn nhiều sắc thái trào lộng và cả một sự gì chứ đựng của một sự cảm thông.
Lần thứ nhất Tôn Tiểu Bạch nhìn được rõ ràng.
Với sống mũi thẳng nói lên cả một tấm lòng cương trực và bất khuất.
Đôi mắt tuy có những đường nhăn như đuôi cá nhưng những đường nhăn ẩn hiện ấy lại nói lên cả một sự thành thật của con người.
Bất cứ ai gần một con người như thế đều có cảm giác an toàn tin tưởng vô biên, đều cũng cảm thấy đó là một chỗ dựa vững vàng.
Đó là một điển hình “mộng tưởng” của những người thiếu nữ một nẻo mông lung, họ không hay rằng lão già đã đang đi gần về phía họ.
Lão đang ngó họ mà cười, ánh mắt của lão lộ đầy niềm an ủi.
Nhìn họ một lúc khá lâu, lão mới cười ra tiếng:
- Các ngươi có ai bằng lòng đi tán chuyện với lão không nè?
Vầng trăng không biết lên từ bao giờ.
Con đường rộng rãi màu trắng đục dưới ánh trăng vàng vành vạch, con đường chạy thẳng tắp một chiều.
Lão già đi với Lý Tầm Hoan đi trước song song, Tôn Tiểu Bạch im lặng đi theo sau đúng tư thế của một đứa bé đi theo người lớn.
Tuy nàng cúi đầu không nói lời nào nhưng trong lòng vui sướng đến độ muốn la lên cho mọi người cùng biết.
Bởi vì mỗi bận ngẩng đầu lên là bắt gặp ngay người “lý tưởng” của nàng trước mắt, người đàn ông khả ái dưới con mắt của nàng.
Ánh trăng càng về khuya càng sáng tỏ, cái bóng ấm áp nhu hòa phủ lên thân thể nàng, nàng chợt cảm thấy trời đêm nay không lạnh nữa.
Nàng cảm nghe hạnh phúc ào đến với nàng như mộng ước.
Lão già phà một hơi khói và chậm rãi:
- Lão từng nghe nói đến Thám hoa, đã từng muốn tìm Thám hoa để cụng nhau vài chén để đàm đạo cho vui nhưng mãi đến nay mới gặp.
Lý Tầm Hoan định hé môi thì Tôn Tiểu Bạch ở đằng sau đã cười thành tiếng:
- Nhưng bây giờ người ta đã gặp ông, chỉ hỏi có tính cách “vấn an” chứ có nói gì đâu!
Lão già cười:
- Đó mới là cái tốt của Thám hoa ấy. Những việc không cần nói nữa thì nửa câu cũng không nói, những cái không cần hỏi thì nửa câu cũng không hỏi, nếu cần đổi lại một người khác thì nhất định phải tìm cách moi ra cho kỳ được lý lịch của ông cháu mình rồi.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Cũng có lẽ tại vì tôi đã đoán được lai lịch của tiền bối rồi đấy chứ.
Lão già nhấp nháy mắt:
- Sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Khắp trong thiên hạ có thể đẩy lui được Thượng Quan Kim Hồng thì đâu có mấy người.
Lão già cười:
- Nếu Thám hoa cho rằng chính lão đã làm cho Thượng Quan Kim Hồng sợ mà đi thì Thám hoa lầm rồi đấy.
Rồi không chờ cho Lý Tầm Hoan nói gì, lão già nói tiếp:
- Võ công của Thượng Quan Kim Hồng chắc Thám hoa cũng thấy rồi, thêm vào đó gã thanh niên nửa bước không rời hắn là Kinh Vô Mạng lại là một đối thủ đáng sợ, nếu hai người họ đâu lưng với nhau thì trong thiên hạ có ai chịu nổi họ mấy chiêu?
Lý Tầm Hoan chớp mắt:
- Nghĩa là lão tiền bối cũng không chịu nổi?
Lão già nói:
- Tôi mà làm gì chịu nổi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Thế mà họ vẫn phải bại lụi.
Lão già cười:
- Chắc họ bỏ đi là tại lão? Rất có thể là họ thấy không cần thiết giết tôi mà cũng có thể họ đã phát giác sự có mặt của Thám hoa và họ nhận thấy không chắc thắng được hai người mình.
Tôn Tiểu Bạch nói ngay:
- Cho dù chúng có phát giác ra rằng phía sau có người ẩn nấp đi nữa nhưng tại làm sao chúng có thể biết chắc đó là Lý thám hoa?
Lão già đáp:
- Một tuyệt đỉnh cao thủ như Lý thám hoa cho dầu ngồi yên một chỗ nhưng nếu bất cứ với người nào mà Lý thám hoa coi là địch thủ thì tự nhiên trong tâm tưởng sẽ xuất phát nhiều sát khí.
Tôn Tiểu Bạch trố mắt sững sờ.
Lão già nói tiếp:
- Nhưng thứ sát khí âm thầm ấy cũng chỉ có người như Thượng Quan Kim Hồng mới phát hiện ra nổi, chỉ có một cao thủ tuyệt đỉnh như hắn mới phát giác ra cái mà người thường không sao thấy được.
Tôn Tiểu Bạch lắc đầu thở ra:
- Nội nói nghe có vẻ huyền diệu quá, thật con không sao hiểu nổi.
Lão già nghiêm giọng:
- Võ công đã vốn là huyền diệu, người hiểu được nó không có nhiều lắm đâu.
Lý Tầm Hoan nói:
- Thế nhưng.
Lão già lại ngắt lời, lão cười và chặn nói:
- Tôi chỉ thích thấy những người tốt như Thám hoa phải sống, thế nên Thám hoa không nên nói chuyện cám ơn hay đa tạ làm gì cả. Có phải Thám hoa đã muốn nói thế không? Theo tôi thì những người như Thám hoa sống trên thế gian này mới quả không thừa.
Lý Tầm Hoan đành phải mỉm cười im lặng.
Lão già nói tiếp:
- Tuy mới lần đầu gặp nhau nhưng tính tình của Thám hoa rất là thông cảm, vì thế tôi tuyệt nhiên không có ý nghĩa khuyên Thám hoa lìa khỏi nơi đây.
Đôi mắt ông ta nhìn Lý Tầm Hoan bằng một vẻ trang trọng:
- Tôi chỉ mong Thám hoa nên hiểu một điều.
Lý Tầm Hoan nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Lão già nghiêm mặt:
- Lâm Thi Âm không cần thiết đến sự bảo vệ của Thám hoa, cho nên bây giờ Thám hoa có đi thì đối với nàng chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ hại.
Lý Tầm Hoan cúi mặt làm thinh.
Lão già nói tiếp:
- Bản thân của Lâm Thi Âm vốn không phải là đối tượng của người ta hãm hại, sở dĩ người khác có lòng hãm hại nàng chẳng qua vì sự có mặt của Thám hoa, nói một cách khác, người khác muốn hãm hại nàng vì có mặt Thám hoa “bảo hộ” nàng, cho nên nếu Thám hoa đừng bảo hộ nàng thì không ai hãm hại nàng cả. Cái lý đó Thám hoa có hiểu rõ không?
Chợt như bị ai quất một roi thật mạnh, Lý Tầm Hoan chẳng những nghe lòng mình đau nhói mà toàn thân còn như bỗng co rút lại, hắn có cảm tưởng như bây giờ mình trở nên nhỏ bé quá.
Như vẫn không để ý đến sự đau khổ của hắn, lão già vẫn điềm nhiên nói tiếp:
- Nếu Thám hoa cảm thấy quá hiu quạnh, muốn nối bạn cùng nàng hoặc muốn ở bên cạnh nàng thì bây giờ cũng không còn là vấn đề nữa. Bởi vì Long Tiêu Vân đã trở về rồi. Thám hoa còn ở lại nơi này chỉ phiền thêm cho nàng chứ không có gì ích lợi.
Lý Tầm Hoan vụt nhìn đăm đăm vào bóng tối và mãi một lúc lâu, hắn mới thở dài và lầm bầm như tự nói với riêng mình:
- Tôi đã lầm... tôi đã lầm...
Mình hắn hơi khom xuống và như không còn ngẩn lên nổi nữa.
Nhìn vào dáng sắc của Lý Tầm Hoan, Tôn Tiểu Bạch cũng vụt thở ra, nàng cảm thấy một sự xót xa thông cảm.
Nàng biết ông nội nàng đang cố ý làm cho Lý Tầm Hoan bị kích động, cố ý làm cho hắn đau khổ, nàng cũng biết làm như thế là có lợi cho hắn nhưng không biết tại sao nàng vẫn thấy chẳng đành lòng.
Lao già nói:
- Long Tiêu Vân sở dĩ trở về đột ngột như thế là vì hắn đã tìm ra một người mà hắn tự tin rằng có thể đối phó được với Thám hoa.
Lý Tầm Hoan gắng gượng mỉm cười:
- Chuyện chi mà phải tìm người tốt đối phó với tôi. Tôi vẫn xem anh ấy là bằng hữu của tôi mà.
Lão già nói:
- Nhưng hắn thì hắn không nghĩ thế. Thám hoa có biết người hắn đã tìm được là ai không?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Hồ Bất Qui.
Lão già gật đầu:
- Đúng, đúng là thằng Hồ điên ấy đấy.
Tôn Tiểu Bạch xen vô:
- Cái tên Hồ điên ấy võ công quả lợi hại lắm sao?
Lão già nói:
- Trong thiên hạ chỉ có hai người mà võ công ta không sao lường được, không sao hiểu được một cách rõ ràng.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Hai người nào?
Lão già cười ngó Lý Tầm Hoan:
- Một là Lý thám hoa và một nữa là Hồ Bất Qui.
Lý Tầm Hoan cười:
- Tiền bối quá khen cho, cứ theo tôi biết thì bằng hữu Tiểu Phi của tôi nhất định không thể dưới tôi, ngoài ra còn có Kinh Vô Mạng.
Lão già chận lời:
- Tiểu Phi cũng như Kinh Vô Mạng, căn bản có thể nói họ là những người không biết võ công.
Lý Tầm Hoan có hơi ngạc nhiên:
- Tiền bối bảo họ không biết võ công?
Lão già nói:
- Đúng, chẳng những họ không biết võ công mà còn không xứng đáng với hai tiếng võ công. Họ chỉ có thể giết người, chỉ biết giết người.
Lý Tầm Hoan gật gù:
- Có thể phương pháp giết người của họ giống nhau nhưng mục đích không phải cùng như thế.
Lão già nghiêng mắt:
- Sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Tiểu Phi giết người là trong trường hợp bất đắc dĩ, còn Kinh Vô Mạng giết người là để giết người thôi.
Lão già khẽ gật đầu:
- Thám hoa nói đúng, tôi cũng biết Tiểu Phi là bằng hữu của Thám hoa nhưng tại sao Thám hoa lại chẳng có chút quan tâm về hắn. Tại sao không tìm xem hắn ra sao?
Lý Tầm Hoan cúi mặt.
Lão già nói:
- Nếu Thám hoa muốn tìm hắn thì bây giờ rất đúng lúc, nếu không thì sợ chậm mất đi chăng?
Lý Tầm Hoan thẳng mình lên:
- Đúng rồi, tôi sẽ tìm hắn ngay.
Lão già bây giờ mới nở nụ cười thỏa mãn:
- Thám hoa biết chỗ rồi chưa?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Vâng, tôi biết.
Tôn Tiểu Bạch lướt tới thật gần và mắt nàng lóng lánh:
- Nhưng cũng có thể không có thể tìm ra, để tôi dẫn đi mới chắc.
Lý Tầm Hoan chưa nói thì lão già đã chận ngang:
- Ngươi còn có chuyện của ngươi, Lý thám hoa không cần ngươi dẫn đường đâu.
Tôn Tiểu Bạch chu mỏ cúi đầu, mắt nàng ửng đỏ.
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan vộ vòng tay:
- Tại hạ xin cáo từ.
Trong lòng hắn hình như có nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng hắn chỉ nói mấy tiếng, hắn biết trước mặt lão già bây giờ đi nữa cũng chỉ là thừa.
Lão già đưa ngón tay lên điểm điểm:
- Đúng, nói đi là đi, như vậy mới là nam tử, như vậy mới trượng phu.
Lý Tầm Hoan nói đi là đi và không hề quay mặt lại.
Tôn Tiểu Bạch nhìn theo bằng đôi mắt đỏ hoe.
- Con khó chịu lắm phải không?
Tôn Tiểu Bạch cứ nhìn theo hướng của Lý Tầm Hoan, nàng nói bằng một giọng thật mơ hồ:
- Không có.
Lão già lắc đầu cười:
- Con bé ngu, con nói nội không biết đấy à?
Tôn Tiểu Bạch lại chu mỏ:
- Biết sao nội lại không để con cùng đi với hắn?
Lão già vẫn bằng một giọng nói dịu dàng:
- Con bé ngu, ngươi cần phải biết rằng một người đàn ông như Lý Tầm Hoan đâu phải ai muốn được cũng được một cách dễ dàng?
Ánh mắt của lão ngời ngời và mỉm cười nói tiếp:
- Con muốn được hắn, trước hết con phải được lòng hắn, chuyện đó không thể đơn giản được, phải chầm chậm tìm cách nếu con làm gấp quá hắn ta sẽ sợ mà dông mất luôn đó.
Tuy nói đi là đi, đi không quay đầu nhìn lại nhưng trong lòng của Lý Tầm Hoan vẫn bị một vòng vây vô hình ràng buộc quá chặt.
Hắn biết lần này không biết bao giờ được gặp lại Lâm Thi Âm.
“Tương kiến thì nan, biệt diệc nan”
Gặp nhau thì rất khó mà xa nhau càng thấy khó hơn.
Trong mười mấy năm nay hắn gặp Lâm Thi Âm chỉ có ba lần mà lần nào cũng gặp một cách vội vàng, luôn đến một câu cũng gần như không nói hết.
Nhưng vòng vây trói buộc chặt lòng của hắn vẫn còn trong tay của Lâm Thi Âm.
Chỉ cần thấy mặt nàng, thậm chí chỉ cần cảm giác nàng ở gần đâu đó thì hắn đã vô cùng mãn ý.
Ngọn gió mạnh thổi lùa vào mặt, gió đã có hơi đông.
Mùa thu đã dắp tàn rồi.
Lòng của Lý Tầm Hoan bây giờ tiêu điều như buổi tàn thu.
“Thám hoa ở lại bây giờ chỉ tăng thêm phiền não cho nàng”.
Câu nói ấy của lão gài họ Tôn còn văng vẳng bên tai.
Hắn cũng biết mình không nên gặp mặt nàng mà luôn cả đến việc nghĩ nhớ tới nàng cũng không hơn nữa.
Hắn dừng chân lại, dựa mình vào gốc cây to, hắn nổi lên những cơn ho kịch liệt.
Mãi cho đến lúc cơn ho đã dịu thì hắn đã quyết định xong: hắn không nên nghĩ đến những việc không nên nghĩ.
Cũng may, hắn còn nhiều việc cần làm.
Cái lão già họ Tôn ấy chẳng những là bậc trí mà nhất định còn là bậc cao nhân dày dạn phong trần, đời này gần như không có chuyện nào mà lão ta không biết.
Nhưng về lai lịch của ông ta thì quả thật là quá kỳ bí.
Ông là ai? Trong con người của ông ta chứa ẩn những gì?
Đến Lão Tôn Gù thì Lý Tầm Hoan cũng phục lăn luôn.
Một con người đã vì kẻ khác mà ở mãi mãi một chỗ suốt mười lăm năm, ở một chỗ và cái công việc lau ghế dọn bàn thì thật trên đời này không mấy ai làm nổi.
Nhưng ông ta đã vì ai?
Và ở đó để giữ cái gì?
Còn cả Tôn Tiểu Bạch nữa.
Tâm lý của nàng, Lý Tầm Hoan làm sao lại không biết.
Nhưng hắn không thể chấp nhận, không dám tiếp nhận.
Nói chung là cái gia đình ấy, những người họ Tôn ấy thật là kỳ lạ lùng.
Lạ lùng đến mức dễ sợ luôn.