Quách Tung Dương nói:
- Lúc tôi ra đi, nàng hãy còn ở nơi tiểu lâu, bây giờ thì nàng đã về đây lâu rồi mà lại mang cả Tiểu Phi đi, thế mà trên đường mình lại không phát hiện được tung tích của nàng.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm:
- Đó là tại vì nàng đi bằng một con đường khác.
Quách Tung Dương nhướng mắt:
- Đi bằng con đường khác? Phía tây là cả một giải núi hiểm trở, chẳng lẽ còn có một con đường.
Lý Tầm Hoan nói:
- Không phải đi vòng bên sườn núi mà có lẽ trong lòng núi.
Hắn vụt hất tung chiếc giường, quả nhiên ở dưới giường có một cái hang, không phải là hang mà cửa miệng địa đạo.
Địa đạo xuyên trong lòng núi.
Bước xuống địa đạo, Lý Tầm Hoan biết ngay nó sẽ trở về ngôi tiểu lâu.
Quách Tung Dương nói:
- Lý huynh biết địa đạo này sẽ trổ ra đâu không?
Lý Tầm Hoan nói:
- Dưới chiếc giường ở ngôi tiểu lâu.
Quách Tung Dương khẽ gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như thế.
Hắn cười nhạt và nói tiếp:
- Xuống một cái giường rồi lại lên một cái giường, nàng làm việc rất ít lãng phí thời gian.
Lý Tầm Hoan nói:
- Ước hẹn của nàng quá bận rộn thành ra phải có phương pháp để tiết kiệm thời gian chứ.
Quách Tung Dương hơi đỏ mặt, tuy hắn thừa biết chuyện như thế nào rồi nhưng khi có người nói thẳng ra như thế khiến hắn hơi khó chịu.
Đàn ông thường hay chê đàn bà hẹp hòi, kỳ thật thì dàn ông có khi còn hẹp hòi hơi và chuyện tự tư tự lợi còn nhiều hơn nữa.
Cho dầu họ có một vạn đàn bà nhưng họ vẫn mong một vạn người đàn bà ấy chỉ biết có mỗi một mình họ mà thôi và cho dầu họ không thích một người đàn bà nào đó, họ cũng muốn người đàn bà đó chỉ thuộc về mình.
Đại đạo tự nhiên không dài lắm.
Chỗ trổ của địa đạo tự nhiên quả đúng là dưới giường ngủ nơi tiểu lâu.
Cái giường này so với cái giường ở nhà Tiểu Phi đẹp đẽ hơn nhiều, màn trướng thêu hình sặc sỡ.
Nệm trải giường nhìn lên nhưng đống mây, thật dày thật mướt.
Bất cứ ai vừa nằm lên là có ngay cảm tưởng như mình lúc xuống lần lần.
Lâm Tiên Nhi tự nhiên không có ở nơi đây, trong ngôi lầu chỉ có cô gái áo hồng. Nàng ngồi nơi bàn trang đỉm chăm chỉ thêu hoa, không nàng đang thêu một cặp “Oan Ương Hí Thủy”, ngà thêu trên chiếc áo gối.
Hình thêu thật phù hợp với không khí ở đây.
Quách Tung Dương và Lý Tầm Hoan bước vào, họ ra cửa sổ rồi vòng ngã trước, cô gái áo hồng không có vẻ gì kinh ngạc.
Y như nàng thừa biết họ sẽ đến đây.
Nàng chỉ chăm chú nhìn bằng đôi mắt và nói thật duyên:
- Như vậy thì các hạ đã từng quen biết với nhau?
Quách Tung Dương trầm giọng:
- Nơi đây chỉ còn lại mỗi mình cô phải không?
Cô gái áo hồng nhếch nhếch môi:
- Làm gì mà dáng điệu hung hãn đến thế? Mỗi lần ông đến đây, tôi lo giăng màn trải nệm, tất cả những gì cũng đều do tay tôi phục dịch, chẳng lẽ ông lại sớm quên đến thế à?
Quách Tung Dương làm thinh.
Tia mắt của cô gái áo hồng liếc về phía Lý Tầm Hoan:
- Ông có phải là Lý thám hoa không?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Phải.
Cô gái áo hồng gặn lại:
- Ông là Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan?
Lý Tầm Hoan cười nhẹ:
- Cô không tin à?
Cô gái áo hồng thở ra:
- Không phải tôi không tin, chỉ có điều tôi không thật ngờ?
Lý Tầm Hoan hỏi lại:
- Không ngờ chuyện chi?
Cô gái nói thật chậm rãi:
- Thiên hạ đều nói Lý Tầm Hoan chẳng những võ công cao, con người lại thông minh tài trí nhưng tôi không ngờ kẻ nổi danh như thế mà lại vẫn bị người lừa, cũng vẫn mắc bẫy thiên hạ như thường.
Nàng háy háy mắt và nói tiếp:
- Lần trước tôi đã lừa ông, thật tình tôi cũng thấy hết sức là không phải.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Không có chi. Thì tình cờ bị một cô gái đánh lừa đúng là chuyện vô cùng thích thú, sau khi bị cô lừa tôi cảm thấy mình trẻ lại khá nhiều.
Cô gái áo hồng nhìn chăm chăm vào Lý Tầm Hoan, hình như cô ta lần lần cảm thấy người này có nhiều điểm ngộ ngộ, có nhiều nét duyên dáng dễ gần, con người như thế quả là con người ít có, hay đúng hơn là con người mà cô ta chưa từng thấy.
Và nàng nở nụ cười thật đẹp:
- Tôi xem ông cho dù không bị tôi lừa thì cũng vẫn trẻ rất nhiều, nếu bị tôi lừa thêm vài lần nữa thì e rằng cũng sẽ trở thành cậu bé cũng nên.
Lý Tầm Hoan nói một cách tỉnh khô:
- Lần sau thì tôi cẩn thận hơn chứ một cậu bé bốn mươi thì sợ người ra sẽ gọi là yêu quái.
Cô gái áo hồng sặc cười:
- Nhưng ông cứ yên lòng, lần trước tôi lừa ông vì ông là người lạ, mẹ tôi đã nói với tôi từ nhỏ là muôn ngàn lần cũng đừng nói thật với một người lạ nào, nếu không thì lập tức bị họ xỏ mũi dẫn đi.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thế còn bây giờ thì sao?
Cô gái áo hồng nghiêng mặt:
- Bây giờ thì chúng ta đã biết nhau, tự nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ lừa ông nữa.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Thế thì xin hỏi cô, cô có thấy ai đã mới từ đây đi ra không?
Cô gái lắc đầu:
- Không.
Nàng lại háy háy mắt:
- Nhưng tôi lại thấy có người từ ngoài đi vào.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Ai?
Cô gái áo hồng đáp:
- Là một người đàn ông mà tôi không hề quen biết.
Nàng cười cười và nói luôn:
- Trừ ông ra tôi ít quen với đàn ông lắm.
Lý Tầm Hoan như không để ý đến chiều sâu của câu nói ấy, hắn chỉ hỏi:
- Người đó đến đây làm gì:
Cô gái áo hồng nói:
- Người ấy hung hãn lắm, hắn có râu, mặt có một sẹo dài, vừa bước vào là hỏi tôi ngay: “Cô biết Lý Tầm Hoan không?” “Lý Tầm Hoan có đến đây không?”.
Lý Tầm Hoan cười vì cái dáng nháy giọng hung hãn của cô gái và hắn hỏi cô ta:
- Rồi cô trả lời như thế nào?
Cô gái áo hồng nói:
- Bởi vì tôi chưa biết ông nên tôi kiếm chuyện lừa hắn, tôi nói: “Biết chứ sao không, Lý Tầm Hoan sẽ đến bây giờ”.
Lý Tầm Hoan bật cười vì cách nói lừa mà thành ra thật của cô gái và hắn hỏi cô ta:
- Người ấy nói sao?
Cô gái áo hồng chớp mắt:
- Hắn giao cho tôi một phong thơ, bảo tôi phải chuyển lại cho ông, hắn còn dặn phải trao tận tay ông.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Rồi cô nhận?
Cô gái áo hồng nói:
- Tự nhiên nhận chứ sao. Nếu tôi không nhận thì cái nói láo hồi nãy lòi chành còn gì. Con người ấy hung hãn lắm, một khi hắn biết tôi nói láo thì hắn sẽ đập bể đầu tôi ngay.
Nàng lại cười cười và nói tiếp:
- Con gái đánh lừa mà bị đánh vỡ đầu thì nhất định là đau lắm, ông nghĩ có phải thế không?
Lý Tầm Hoan cười:
- Đàn ông mà nếu đầu vỡ cũng đau lắm chứ.
Cô gái áo hồng có một lối nói chuyện thật hay.
Bất cứ câu nào cũng y như là sự thật nếu lầm người khác nhất định sẽ hỏi:
- Người trao thơ đi đâu rồi? Tại làm sao gởi thơ cho tôi mà lại gởi ở đây? Tạo làm sao hắn biết tôi ở đây mà hỏi?
Nhưng Lý Tầm Hoan thì không hỏi hết.
Hắn cũng có một lối thật hay.
Bất luận người ta nói như thế nào, hắn cũng tỏ ra rất tin là thật, vì thế có nhiều người tưởng như là mình đã lừa được hắn rất nhiều.
Bây giờ thì cô gái quả nhiên trao bức thơ ra.
Ngoài bao thơ quả nhiên để gởi Lý Tầm Hoan.
Thư phong kín, cô gái áo hồng không có lén xem.
Trong thơ viết: “Lý Tầm Hoan Tiên sinh túc hạ, đã ngưỡng mộ anh danh từ lâu rất mong có ngày gặp mặt, ngày mồng một tháng mười này tại sơn cốc, dưới lòng phi tuyền xin hẹn gặp nhau. Là bậc quân tử mong túc hạ không làm cho tôi thất vọng”.
Cuối thư ký: Thượng Quan Kim Hồng.
Phong thư viết rất đơn giản và thật là lễ độ đến gần toàn sáo ngữ.
Nhưng bất cứ ai tiếp nhận phong thư ấy nhất định sẽ lo sắp đặt hậu sự, nếu không thì ắt cũng hồn phi phách tán.
Thượng Quan Kim Hồng một khi đã khiêu chiến người nào, người ấy nhất định không sống được lâu hơn nữa.
Lý Tầm Hoan chầm chậm xếp lá thư cho vào lưng áo.
Miệng hắn vẫn nở tròn nụ cười.
Cô gái áo hồng luôn luôn nhìn vào mặt như để theo dõi nội dung của lá thư và bây giờ nàng buộc lòng phải hỏi:
- Trong thư viết gì thế ông?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Không có gì.
Cô gái áo hồng hỏi gióng:
- Có phải thư hẹn gặp của nàng không?
Lý Tầm Hoan lại cười:
- Đoán khá đấy.
Cô gái áo hồng chớp chớp mắt:
- Nếu thư ấy của đàn bà thì biết thế tôi không bao giờ trao lại cho ông đâu.
Lý Tầm Hoan cười:
- Nếu cô không giao cho tôi thì nhất định nàng sẽ rất đau lòng.
Cô gái áo hồng trừng mắt:
- Nàng là con người như thế nào? Đẹp lắm phải không?
Lý Tầm Hoan cười:
- Tự nhiên là đẹp nếu không thì tôi đã quăng bỏ phong thư này rồi, người đàn bà mà xấu thì còn tệ hơn người đàn ông ngu nữa.
Cô gái cắn môi:
- Nàng độ bao nhiêu tuổi?
Lý Tầm Hoan chậm rãi:
- Cũng không lớn là bao?
Cô gái cười nhạt:
- Ít nhất cũng là lớn hơn tôi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Cũng may là nàng lớn hơn cô, chứ nếu không thì chắc tôi phải nhận nàng làm con nuôi rồi.
Cô gái áo hồng châm mạnh cây kim xuống bàn thuê và hất mặt lên:
- Đã có người đẹp hẹn thì tại sao ông không mau mau lên đến với người ta còn láng cháng ở đây làm gì?
Lý Tầm Hoan cười:
- Chủ nhân sao lại có lối đuổi khách sỗ sàng như thế?
Cô gái áo hồng lanh lảnh:
- Tôi không đuổi ông thì ông cũng phải đi gấp mà.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Nhưng nếu tôi không muốn đi thì sao?
Cô gái sáng mắt:
- Nếu không đi thì... thì là chủ tôi, tôi sẽ nghĩ cách khoản đãi ông trọng hậu.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Thật chứ?
Cô gái áo hồng cười duyên dáng:
- Tự nhiên là thật chứ, tôi tuy không phải là người rộng rãi nhưng cũng không phải hạng hẹp hòi, nếu ông cứ ở đây luôn đến mười ngày, tôi cũng sẽ khoản đãi mười ngày, nếu ông ở đây đến suốt đời tôi cũng chẳng đuổi đi.
Nàng chưa nói hết thì mặt đã ửng hồng.
Và một cô gái đã biết đỏ mặt thì cô gái ấy không còn nhỏ nữa.
Lý Tầm Hoan gật đầu và nói thản nhiên:
- Được rồi, như vậy tôi thì tôi sẽ ở lại đây.
Hắn chưa nói dứt câu thì cô gái gần như nhảy dựng lên:
- Ông nói thật đấy chứ?
Lý Tầm Hoan cười:
- Thật chứ sao lại giả? Gặp được chủ nhân quá tốt như thế này thì có ngu lắm mới bỏ đi.
Mặt cô gái thật là rạng rỡ:
- Tôi biết ông rất thích uống rượu, tôi sẽ sửa soạn ngay bây giờ, ở đây cái gì thiếu chứ rượu thì rất nhiều, nhiều đến có thể ngâm ngập ông luôn.
Lý Tầm Hoan nói:
- Ngoài rượu ra tôi còn cần những khúc cây ngắn, cây càng ngắn càng tốt.
Cô gái trố mắt:
- Cây? Cây để làm gì? Chẳng lẽ dùng cây để lằm thức nhắm? Bộ răng cứng lắm à?
Nàng cười hăng hắc, cười và nhìn chầm chậm vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Ông đã cần cây gì thì tôi sẽ tìm cây cho ông, bất cứ ông cần thứ gì, cho dù cần mặt trăng ở trên trời tôi cũng sẽ vì ông mà đóng một chiếc thang.
Theo dõi Lý Tầm Hoan từ lâu, bây giờ Quách Tung Dương mới lên tiếng:
- Tôi không cần cây, tôi chỉ cần trứng, trứng gà, trứng vịt, trứng chim, trứng lạt, trứng mặn gì cũng được, chỉ cần có trứng càng nhiều càng tốt.
Cô gái áo hồng hất mặt lên nhìn Quách Tung Dương từ đầu đến chân:
- Ông cũng ở lại đây à?
Quách Tung Dương điềm đạm:
- Khó gặp được một chủ nhân tốt như cô nương thì làm sao bỏ đi cho được.
Cô gái áo hồng nhếch nhếch môi bỏ đi ra mà trong miệng cô cứ lầm thầm:
- Trên đời này có quá nhiều người không biết điều chút nào cả, bao nhiêu chuyện không làm, cứ luôn luôn đi làm cái chuyện khuấy rối người ta không?
Gian nhà thật rộng, thật khoảng khoát.
Giường nệm đều thật mới, thật trắng.
Bình trà chưa đóng váng trong lòng, chén trà cũng chưa thấy dạng răn ở lớp men.
Nhưng không khí trong gian nhà hơi lạnh dường như có thiếu một cái gì.
Lâm Tiên Nhi ngồi ở đầu giường, nàng đang khâu khuy áo.
Hình như nàng dùng kim không được thuần túy như dùng kiếm, luôn luôn cứ bị chăm lẫn vào tay.
Tiểu Phi đứng tỳ tay lên thành cửa nhìn ra màn đêm đen kịt, hắn đứng trầm lặng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Khâu xong khuy áo, Lâm Tiên Nhi lấy tay đấm nhẹ vào lưng và khẽ lắc đầu:
- Tôi thật không thích ở khách điếm, cho dầu khách điếm có khoáng đãng, có sạch sẽ như khách điếm này chẳng hạn. Ở khách điếm một mình luôn có cảm tưởng như đang ở trong một cái lồng, vừa bước vào là đã chán ngấy rồi.
Tiểu Phi không nói, hắn chỉ ư ư trong miệng.
Lâm Tiên Nhi nói tiếp:
- Tôi thường nghe người ta nói rằng dầu cho nhà vàng cửa ngọc cũng vẫn không bằng cái cái nhà tranh của chính mình. Bất luận đến nơi nào cũng không bao giờ thấy thư thái như ở nhà mình, anh thấy có phải thế không?
Tiểu Phi vẫn cứ làm thinh, miệng hắn ậm ừ, hình như hắn đang không được vui nhưng hắn muốn lặng im, hắn có lẽ rất sợ phật lòng nàng. Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt:
- Tôi đưa anh từ nhà đến đây chắc anh không vui, có phải thế không?
Tiểu Phi đáp thật nhỏ:
- Không.
Lâm Tiên Nhi thở ra:
- Tôi biết Lý Tầm Hoan vốn là bạn thân thiết của anh cũng không phải là không muốn anh gần gũi hắn nhưng chúng ta quyết định bôi xóa dĩ vãng, quyết định làm lại cuộc đời thì không thể không xa hắn bởi vì con người của hắn bất luận đi đến đâu cũng dễ kéo theo những chuyện phiền hà.
Nàng nói tiếp bằng một giọng thật dịu:
- Chúng ta đã thề rằng sẽ không để gây ra những chuyện phiền phức, có phải thế không?
Tiểu Phi lại ậm ừ trong miệng.
Lâm Tiên Nhi nói luôn:
- Huống chi con người của hắn tuy có nhiều nghĩa khí chỉ hiềm một điều là hắn uống rượu quá nhiều. Một con người mà uống rượu hơi nhiều thì không làm sao tránh được những cái tật không hay, chính lúc mang cái tật không tốt ấy hay phạm vào cái không tốt, họ cũng không hay biết.
Nàng khẽ liếc Tiểu Phi và chầm chậm nói tiếp:
- Cũng chính vì thế hắn mới tung cửa phòng tôi định.
Tiểu Phi vùng quay phắt lại:
- Đừng có nói chuyện ấy nữa có được không?
Hắn nói gằn từng tiếng, hình như hắn đang bực lắm.
Lâm Tiên Nhi nhếch môi, nàng cười thật dịu dàng:
- Thật ra thì tôi đã tha thứ, tôi không trách phiền gì cả bởi vì hắn là bằng hữu của anh.
Ánh mắt Tiểu Phi lộ nhiều thống khổ, hắn cúi đầu nói thật nhỏ:
- Tôi không có bằng hữu, tôi chỉ có một mình nàng.
Lâm Tiên Nhi đưa tay kéo Tiểu Phi lại sát bên nàng, nàng xoa xoa má hắn và nói thật êm:
- Tôi cũng chỉ có một mình anh.
Nàng nhón chân cho má nàng kề vào mặt hắn, nàng nói thì thào:
- Chỉ cần có anh là đời tôi quá đủ lắm rồi, tất cả những gì trên đời này tôi cũng không cần thiết.
Tiểu Phi dang hai tay ôm chặt lấy Lâm Tiên Nhi, toàn thân nàng thu nhỏ trong vòng tay rắn chắc.
Hai người ôm siết vào nhau một lúct hật lâu, nàng vụt hơi rung rẩy và giọng nói cũng rung:
- Anh... anh đã... muốn...
Tiểu Phi nhắm nghiền đôi mắt gật đầu.
Lâm Tiên Nhi cắn môi như cố dằn xuống những gì đang rạo rực trong lòng nhưng giọng nàng vẫn rung rung:
- Thật ra thì tôi cũng., tôi cũng muốn trao tất cả... những gì quý nhất trong đời con gái cho anh nhưng... nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa nên làm như thế.
Tiểu Phi cau mặt:
- Tại sao thế?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Bởi vì... vì bây giờ tôi còn chưa chính là vợ của anh.
Tiểu Phi không còn dằn môi nổi nữa, hắn nói trong hơi thở dồn dập:
- Tôi... tôi...
Lâm Tiên Nhi nói:
- Thế tại sao anh không chính thức tuyên bố với mọi người rằng tôi là vợ của anh? Tại sao anh không dám? Tất cả những gì lầm lỗi trước kia anh không thể tha thứ cho tôi ư? Anh không thật tâm yêu tôi ư?
Cứ mỗi bận Tiểu Phi đòi gần gũi nàng thì nàng nại cớ chưa chính thức nhưng nếu Tiểu Phi quyết định làm theo ý nàng thì nàng lại có một cách khác để kéo dài mà hắn không làm sao nói được.
Nàng nói mà hai tay cứ ôm siết lấy hắn, tự nhiên với tất cả nghệ thuật yêu đương, nàng làm cho hắn thêm oằn oại.
Nàng càng kê sát miệng vào má hắn, giọng nàng như dẻo lại:
- Bất luận anh đối với tôi như thế nào, tôi cũng vẫn yêu anh... trong lòng tôi bây giờ có mỗi một hình bóng của anh.
Nàng càng gắn sát thân hình nàng vào lòng hắn, nàng cọ sát nàng oằn oại, tất cả những kin nghiệm làm cho đàn ông điên đảo nàng mang ra dùng một lúc.
Tiểu Phi rên lên những tiếng nho nhỏ và cả hai vùng ngã xuống giường.
Lâm Tiên Nhi run rẩy:
- Khoan... anh... anh muốn tôi sẽ... có cách để cho anh thỏa mãn mà... chúng mình dành cho ngày cưới.
Lâm Tiên Nhi đứng lên soi vào gương để chải đầu, mặt nàng ửng hồng, nàng nhẹ cắn môi, mắt nàng long lanh như nước, khuôn mặt của nàng bây giờ mới đúng cơn thịnh nhất của xuân thì.
“Tất cả ai cũng đều được cả chỉ trừ một mình hắn mà thôi”.
Lâm Tiên Nhi khẽ nhếch môi cười, nụ cười của nàng thật dịu dàng nhưng cũng thật là tàn khốc.
Nàng thích hành hạ đàn ông, nàng cảm thấy đó là cách hưởng thụ đầy đủ nhất trên đời.
Ngay trong lúc đó bỗng có tiếng động cửa và có tiếng nói dập dồn:
- Mở cửa, mở cửa. Ta biết nàng ở đây rồi, ta đã thấy nàng rồi..
Tiểu Phi nhảy xuống giường quát lớn:
- Ai?
Câu nói của hắn chưa dứt thì cánh cửa đã bung ra.
Một gã thiếu niên xồng xộc lao vào.
Tuổi hắn còn khá nhỏ, con người của hắn cũng đĩnh ngộ dễ nhìn nhưng hắn mang vào cả hơi rượu xông lên hừng hực, hình như toàn thân hắn đều là rượu.
Hai mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tiên Nhi, hắn không còn thấy một người thứ hai nào trong phòng này cả.
Hắn chỉ chỉ Lâm Tiên Nhi và cười khà khà:
- Tuy nàng làm bộ không nhìn thấy ta nhưng ta thì đã thấy nàng. Nàng có muốn trốn cũng không làm sao trốn được.
Vẻ mặt Lâm Tiên Nhi hết sức thản nhiên:
- Ngươi là ai mà ta không biết?
Gã thanh niên càng cười lớn:
- Nàng không nhận được ta à? Thật nàng không nhận được ta à? Hà hà... nàng quên thật rồi sao? Mới hôm kia đây mà đã quên thật thế à? Hừ, ta đã vì nàng mà gửi đi bao nhiêu phong thơ thế mà nàng... bây giờ nàng lại bảo không biết ta là ai?
Hắn vụt nhảy vào lại hai tay dang ra ôm chặt lấy Lâm Tiên Nhi, miệng hắn nói như la:
- Nhưng ta thì ta vẫn nhớ nàng, đến chết ta vẫn nhớ nàng.
Tuy nhiên Lâm Tiên Nhi đâu có để cho hắn ôm được, nàng nhích mình thật lẹ và kêu lên kinh ngạc:
- Tên này say rồi, hắn đã điên rồi.
Gã thiếu niên hét lên:
- Ta không có say, ta không có điên, ta tỉnh, ta vẫn còn nhớ kỹ lờn nói của nàng, nàng bảo trao dùm nàng những phong thơ rồi...rồi nàng sẽ cùng ta...
Hắn vừa nói vừa càn tới nhưng Tiểu Phi đã chặn ngang trước mặt:
- Hãy cút đi thật mau.
Ga thanh niên khựng lại nhướng mắt:
- Ừ, ngươi là ai? Ngươi lấy tư cách gì bảo ta cút chứ? Cho ngươi biết nghe, nàng quên ngươi bất cứ lúc nào, y như nàng quên ta vậy.
Hắn ngửa mặt cười sằng sặc:
- Bất cứ ai mà nghĩ rằng nàng chung tình với mình thì cũng là đồ ngốc, đồ ngu. Ít nhất nàng cũng đã ngủ chung với một trăm thằng rồi đấy nhé.
Câu nói của hắn chưa dứt thì cánh tay của Tiểu Phi đã tung ra.