Huyết Tâm Lệnh

Chương 20

Bình!

Một tiếng dội nghe như rung rinh mặt đất, gã thanh niên bị bắn thẳng ra ngoài cửa, té ngửa, chỏng cẳng lên trời.

Tiểu Phi xạm mặt đứng nhìn hắn một lúc lâu, thây hắn không động đậy mới quay lại nhìn vào mặt Lâm Tiên Nhi.

Nàng vụt ôm mặt khóc rống và nói trong nức nở:

- Tôi đã làm gì chứ? Tôi đã làm sai quấy chuyện gì? Tại sao họ cứ bu theo làm nhục tôi như thế này nè trời..

Tiểu Phi thở dài, hắn nhẹ ôm nàng vào lòng dịu giọng:

- Tôi còn sống đây, trước mặt tôi không ai dám đụng đến nàng.

Thật lâu, Lâm Tiên Nhi nép sát mặt vào ngực hắn nhưng nàng vẫn còn tức tưởi:

- May mà tôi còn có anh bên cạnh, chỉ cần anh hiểu rõ lòng tôi còn ngoài ra ai muốn hiểu sao cũng được.

Tiểu Phi nghiến răng:

- Từ đây về sau nếu có kẻ nào dám làm nhục nàng ta sẽ không dung mạng họ.

Lâm Tiên Nhi chớp mắt:

- Bất luận là ai cũng thế chứ?

Tiểu Phi chiếu ánh mắt dữ dằn:

- Bất luận người nào cũng thế.

Lâm Tiên Nhi áp sát vào ngực hắn, hai tay nàng y như hai con rắn quấn vào cổ hắn thật chắc.

Nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía gã thiếu niên, chẳng những tia mắt không lộ một chút buồn mà lại còn rạng rỡ hơn bao giờ hết, nàng nhìn hắn như gợi ý, như hẹn hò.

Phía ngoài còn một kẻ đang nhìn nàng, kẻ ấy đang đứng gần chỗ gã thanh niên còn đang ngất lịm.

Kẻ ấy có một thân hình khá cao lớn nhưng lại rất ốm, hắn bận bộ áo màu vàng chí gối ngang lưng hắn xốc thanh trường kiếm.

Bên ngoài hành lang tuy không có bóng đèn nhưng nhờ ánh sáng từ sân lộ thiên rọi hắc vào nên ẩn ưóc thấy trên mặt kẻ ấy có ba vết sẹo, trong ba vết sẹo có một vết thật sâu, thật dài từ trán kéo xuống tận cằm làm cho nét mặt hắn như luôn có nụ cười tàn khốc, bất cứ ai nhìn vào cũng nổi da gà.

Nhưng đáng sợ hơn hết là đôi mắt hắn.

Tròng mắt hắn không trắng không đỏ mà lại xam xám màu tro, không thấy một cảm tình, đôi mắt hắn là đôi mắt cá chết.

Hắn nhìn Lâm Tiên Nhi một cách lạnh lùng, thật lâu, hắn nhẹ gật đầu và chầm chậm bước về phía gian phòng ở phía tây khách điếm.

Từ lúc có mặt hắn cho đến lúc hắn đi, Tiểu Phi không hề hay biết, hắn bận dang thụ hưởng trong cái áp mặt, trong cái uốn mình đê mê của người đẹp, hắn không thấy rằng sau lưng mình đang có cuộc hẹn hò.

Lại qua một lúc khá lâu, có người tới mang gã thanh niên đi, hai người này cũng vận áo vàng và thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn.

Trong tiếng khóc của Lâm Tiên Nhi nhẹ lần rồi dứt hẳn thì mọi việc bên ngoài đã êm xuôi.

Đêm đã về khuya.

Trong phòng, tiếng ngáy của Tiểu Phi đã nghe đều đều mà lại có phần nặng nhọc, sau bữa cơm tối với chén canh thật ngon của nàng là hắn ngủ một giấc đến sáng.

Khách điếm thật vắng thật im.

Chỉ nghe tiếng lá xào xạt lá ngô đồng ngoài ra không một tiếng động nào khác nữa.

Một lúc sau, cánh cửa mở hé ra.

Cánh cửa chỉ mở thật hẹp và một người lẻ khách ra ngoài.

Bóng người bước ra thật nhẹ và cũng thật nhẹ khép trái cánh cửa lại.

Bóng người nhỏ thó đi thật im, gần như rón rén nhưng khi cách phòng một khoảng bóng ấy lại bước thật nhanh về phía gian phòng phía tây khách điếm.

Gian phòng phía tây nơi cửa sổ còn hắc ánh đèn.

Bóng đèn hắt ra chiếu thẳng vào mặt bóng người khi nãy, chiếu lên đôi mắt đen láy của nàng, dôi mắt mê người.

Lâm Tiên Nhi.

Nàng đưa ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa.

Chỉ cần gõ nhẹ một tiếng thôi thì bên trong đã phát ra giọng trầm trầm:

- Cửa không có đóng.

Lâm Tiên Nhi đẩy nhẹ, cánh cửa hé ra, nàng vộ lách mình vào.

Người mặt sẹo đứng gần bên gã thanh niên hồi nãy đang ngồi trên ghế im lìm.

Hắn ngồi y như một pho tượng đá và khi bước đến gần, Lâm Tiên Nhi mới trông rõ mặt.

Mặt hắn hình như không phân biệt được tròng đen tròng trắng, đôi mắt chỉ có màu xanh ngệt.

Chỉ có ba vết sẹo trên mặt hắn là thấy được rõ ràng, có lẽ nhờ vào ánh chiếu ngời ngời đến phát ghê.

Chính Lâm Tiên Nhi cũng thấy rùng rợn trong xương sống nhưng ngoài miệng nàng vẫn nở nụ cười thật ngọt.

Càng gặp một con người đáng sợ chừng nào, nụ cười của nàng càng tươi tắn, càng khả ái chừng ấy, nàng biết đó là thứ võ khí duy nhất hiệu nghiệm đối với bất cứ hạng đàn ông nào và nàng đã đem nó ra xài không biết bao nhiêu bận, gần như không có bận nào mà nàng không thu kết quả mỹ mãn chỉ trừ có một lần với một người, người đó là Lý Tầm Hoan.

Nàng nhích thêm một bước và càng làm cho nụ cười thật tươi hơn:

- Chắc tiện thiếp đã được diện kiến Kinh tiên sinh?

Kinh Vô Mạng nhìn Lâm Tiên Nhi bằng đôi mắt lạnh lùng, hắn chỉ nhẹ gật đầu chứ không mở miệng.

Lâm Tiên Nhi lại tặng thêm cho dậm nét tươi cười:

- Đại danh của Tiên sinh, tiện thiếp được nghe đã lâu rồi.

Tia mắt của Kinh Vô Mạng vẫn lạnh như băng, hắn nhìn vị “đệ nhất mỹ nhân” như nhìn một con quái vật. Không, đúng hơn hắn nhìn đồ bỏ trong đời.

Vẫn không tỏ vẻ thất vọng, Lâm Tiên Nhi cứ giữ nét cười mê hoặc:

- Chẳng hay Kinh tiên sinh đến đây bao giờ? Hồi nãy.

Kinh Vô Mạng vụt ngắt lời:

- Trước mặt ta khi nói chuyện cô nên nhớ một điều.

Lâm Tiên Nhi nói bằng một giọng dịu hơn bao giờ hết:

- Chỉ cần Kinh tiên sinh nói ra lời nào tiện thiếp cũng nghi nhớ mãi.

Kinh Vô Mạng nói:

- Ta chỉ hỏi, cô chỉ trả lời chứ không có quyền hỏi lại, hiểu thế hay không?

Lâm Tiên Nhi cúi đầu:

- Vâng, tiện thiếp đã hiểu rồi ạ.

Kinh Vô Mạng nói:

- Và khi ta hỏi một câu, câu đó phải được trả lời cho được rõ ràng, cho đơn giản mà đầy đủ, ta không thích nghe chuyện lòng vòng vô ích, hiểu thế hay không?

Lâm Tiên Nhi vẫn giữ nụ cười duyên:

- Tiện thiếp đã hiểu rồi ạ!

Nàng cúi đầu, giọng nói của nàng thật dịu, thật bùi tai.

Đây là võ khí thứ hai nàng dùng để đối phó với đàn ông, nàng biết đàn ông hay thích những người đàn bà biết nghe lời, nàng cũng biết rằng khi một người đàn ông thích người đàn bà thì trong cái bất tri bất giác nghĩa là họ không hề hay biết mà tự nhiên họ tuân theo người đàn bà râm rấp.

Và Kinh Vô Mạng bắt đầu hỏi:

- Cô là Lâm Tiên Nhi?

- Lâm Tiên Nhi đáp:

- Vâng ạ!

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Cô là người hẹn gặp chúng tôi ở đây?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Vâng ạ!

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Cô đã thay mặt chúng tôi để ước hẹn với Lý Tầm Hoan?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Vâng ạ!

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Tại sao cô lại làm thế?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Tôi biết Thượng Quan bang chủ đang tìm Lý Tầm Hoan vì Lý Tầm Hoan luôn cứ hay cản đường thiên hạ.

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Cô muốn giúp chúng tôi?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Vâng ạ!

Tròng mắt của Kinh Vô Mạng chợt như nhỏ lại, hắn nhìn xói vào mặt của Lâm Tiên Nhi và giọng nói rít xé qua hai hàm răng:

- Tại sao cô lại muốn giúp chúng tôi?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Tại vì tiện thiếp căm hận Lý Tầm Hoan, tiện thiếp muốn hắn phải chết.

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Tại sao cô nương không tự làm lấy?

Lâm Tiên Nhi thở ra:

- Tiện thiếp giết hắn không được, trước mặt hắn, tiện thiếp không dám nghĩ chứ đừng nói đến hành động bởi vì hắn có con mắt nhìn suốt lòng người và hắn có ngọn đao mà chỉ thoáng thấy là mạng người đã mất.

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Hắn thật lợi hại như thế sao?

Lâm Tiên Nhi lại thở ra:

- Con người thật của hắn còn đáng sợ hơn là lời tiện thiếp nói, những người muốn giết chết hắn đều đã chết về ngọn đao của hắn trừ Thượng Quan bang chủ và Kinh tiên sinh ra, trên đời này tuyệt đối không một ai giết hắn được.

Nàng ngẩng đầu nhìn Kinh Vô Mạng bằng ánh mắt dịu dàng mà giọng nói của nàng cũng thật dịu dàng:

- Kiếm pháp của Kinh tiên sinh mặc dầu tiện thiếp chưa từng thấy nhưng tiện thiếp có thể tưởng tượng ra được.

Kinh Vô Mạng ngắt lời:

- Bằng vào cái gì mà cô tưởng tượng được?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Bằng vào cái trầm tĩnh không thể tưởng tượng được của Kinh tiên sinh, bằng vào vẻ lạnh lùng như sắt đá ấy, tuy triện thiếp không biết dùng kiếm nhưng vẫn biết nguyên tắc của các cao thủ trong khi giao đấu, sự biến hóa và mau chậm của kiếm pháp không quan trọng bằng sự trấn tĩnh tinh thần, người càng trầm tĩnh lạnh lùng bao nhiêu thì sự thắng càng nắm chắc.

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Tại sao làm thế?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Bởi vì sự biến hóa của kiếm pháp hay chiêu thức căn bản không có gì khác biệt là bao, xuất thủ mau chậm cũng không xê xích bấy nhiêu trong những trường hợp mà những thứ ấy tương đồng thì vấn đề thắng bại chỉ còn là vấn đề trầm tĩnh, càng trầm tĩnh càng dễ dàng nhận ra sơ hở của đối phương, ai làm được việc đó là người ấy thắng.

Nàng nhìn Kinh Vô Mạng bằng con mắt cực kỳ ngưỡng mộ và tiếp lời:

- Những kiếm pháp danh gia hiện tại, tôi đã thấy nhiều nhưng nếu tranh luận về trầm tĩnh thì không một ai có thể hơn được Kinh tiên sinh.

Chuyện tâng bốc một con người không phải là khó, chỉ khó ở chỗ làm sao chuyện tâng bốc ấy đừng thấp quá mà cũng đừng cao quá đối với những người mình tâng bốc, điều quan trọng hơn hết là phải đánh đúng chỗ ngứa của đối phương.

Bản lĩnh tâng bốc của Lâm Tiên Nhi quả đã đạt đến chỗ tuyệt vời.

Và đó cũng chính là món vũ khí thứ ba mà nàng đem áp dụng với hạng đàn ông khó tính.

Nàng rất hiểu đàn ông khoái được người ta tâng bốc, nhất là người tâng bốc lại là người đẹp - muốn tâng bốc một con người, đàn bà là hạng có khả năng hơn hết.

Kinh Vô Mạng trên mặt cũng không lộ một vẻ gì, giọng hắn vẫn lạnh băng băng:

- Ngày hẹn của cô có phải là ngày mùng một tháng mười?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Vâng, bởi vì tiện thiếp định Thượng Quan bang chủ và Kinh tiên sinh ngày ấy nhất định sẽ tới.

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Nhưng tại sao cô biết ngày ấy Lý Tầm Hoan cũng tới?

Lâm Tiên Nhi đáp:

- Tiện thiếp tin rằng hắn sẽ nhận được thơ mà chỉ cần nhận được là nhất định hắn sẽ tới ngay.

Kinh Vô Mạng hỏi:

- Làm sao cô lại tin chắc như thế?

Lâm Tiên Nhi cười:

- Hắn là một con người vốn không sợ chết bởi vì hắn có lẽ cũng biết hắn không thể sống lâu.

Nét cười trên mặt vụt tiêu ngang nhưng giọng nói của nàng càng dịu lại:

- Chính vì hắn không thể sống lâu nên lại càng đáng sợ, võ công của Kinh tiên sinh tuy cao hơn hắn nhưng khi giao đấu cũng nên cẩn thận, hắn là con người mà khi động thủ không bao giờ nghĩ đến sinh mạng của mình.

Ánh mắt của nàng nhộm đầy vẻ lo âu vì những chuyện sắp tới cho Kinh Vô Mạng, đó là món vũ khí thứ tư, nó cũng cực kỳ lợi hại vì một khi đã cảm thấy có người lo lắng cho mình tự nhiên sẽ vừa cảm kích lại vừa hân hoan, đàn ông nào cũng thế, nhất là thấy người lo lắng cho mình là người đẹp.

Một người đàn bà đẹp nếu có thể vận dụng bốn món vũ khí ấy cho thật thích hợp với tình huống thì trong một trăm người đàn ông ít nhất cũng có đến chín mươi chín người không làm sao thoát khỏi phải phục xuóng cúi đầu vâng theo ý chỉ.

Chỉ tiếc là lần này Lâm Tiên Nhi gặp phải một đối phương ngoại lệ, nàng chẳng những gặp không phải là người đàn ông mà lại còn không phải là một con người.

Cũng may, vũ khí của nàng chưa hết, nàng vẫn còn món vũ khí thứ năm - món vũ khí sau cùng.

Món vũ khí sau cùng, món vũ khí hữu hiệu nhất mà cũng là món vũ khí “nguyên thủy” nhất của người phụ nữ.

Người đàn bà có lúc rất dễ chinh phục đàn ông bởi vì họ có món vũ khí độc đáo này.

Nhưng món vũ khí này có hiệu quả đối với Kinh Vô Mạng hay không?

Lâm Tiên Nhi hơi do dự.

Nếu không có gì để nắm chắc trong tay rằng sẽ thắng thì nhất định nàng không bao giờ dám dùng một cách phiêu lưu.

Ánh mắt của Kinh Vô Mạng như rãn ra, lần lần hình như đôi tròng sát khí chợt lờ mờ, hình như đối với mọi vật trên đời này, đôi mắt đó không có một chút gì hứng thú.

Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ thở ra nhưng nàng vẫn không dám cho cái hơi thở ấy xì hơi. Đối với người đàn ông như thế này thật sự thì nàng không có gì để gọi là nắm chắc.

Kinh Vô Mạng nói chầm chậm:

- Những gì cô muốn nói chắc đã nói hết rồi phải không?

Lâm Tiên Nhi khép nép:

- Vâng.

Kinh Vô Mạng chầm chậm đứng lên, hắn đi bên bàn quay lưng về phía Lâm Tiên Nhi, hắn rót một chén trà cũng bằng dáng cách chậm rãi, hắn không ngó tới nàng. Lâm Tiên Nhi chỉ biết ngượng cười:

- Kinh tiên sinh nếu không có điều chi dạy bảo thì tiện thiếp xin cáo từ.

Kinh Vô Mạng không ngó ngàng gì tới nàng, hắn chầm chậm móc ra một hoàn thuốc bỏ vào miệng uống.

Vì quay mặt lại mà dù cho đối diện Lâm Tiên Nhi cũng không biết hắn định làm gì. Đợi một lúc khá lâu, Kinh Vô Mạng cũng vẫn không quay trở lại, nàng không có cách gì hơn nữa chỉ có nước tháo lui.

Nhưng nàng chưa bước ra tới cửa thì Kinh Vô Mạng vụt nói:

- Nghe nói cô thích “câu” đàn ông lắm phải không?

Lâm Tiên Nhi sửng sốt.

Kinh Vô Mạng nói tiếp bằng một giọng lạnh lùng:

- Trong khi mới bước vào phòng này thì cô đã chuẩn bị “câu” tôi, có phải thế không?

Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt và cúi thật thấp:

- Tôi rất thích người đàn ông giữ được bình tĩnh cao độ.

Kinh Vô Mạng vùng quay phắt lại:

- Thì tại làm sao tới bây giờ mà cô còn chưa chịu mở màn?

Lâm Tiên Nhi ngẩng mặt, gò má chợt ửng hồng vì hai mắt của Kinh Vô Mạng thu hẹp lại, thu nhỏ lại, đôi mắt hắn xoáy vào thân thể nàng.

Cái nhìn kỳ dị của Kinh Vô Mạng làm cho Lâm Tiên Nhi cảm tưởng như thân thể nàng bị trần truồng.

Nàng cúi đầu và giọng nàng thật thấp:

- Thiếp không dám vì thiếp thấy Kinh tiên sinh lòng như sắt đá.

Kinh Vô Mạng nói:

- Nhưng con người của ta không phải là sắt đá.

Lâm Tiên Nhi lại ngẩng mặt lên, nàng nhìn sững vào Kinh Vô Mạng, mắt nàng từ từ sáng hẳn lên.

Kinh Vô Mạng nói:

- Cô muốn “câu” tôi thì chỉ có một cách, một cách trực tiếp nhất.

Lâm Tiên Nhi lại ửng hồng da mặt:

- Thế sao anh không dạy tôi đi?

Kinh Vô Mạng chầm chậm bước lại phía nàng, hắn nói cũng thật chậm:

- Phương pháp đó cô còn phải cần đến tôi dạy nữa à?

Hắn nói thật chậm nhưng xuất thủ thật nhanh, câu nói chưa dứt thì Lâm Tiên Nhi đã bị một cái tát văng bổng lên giường.

Nàng nắm rên nho nhỏ, má nàng hình như đau lắm nhưng mắt nàng lại sáng lên một cách long lanh, cái long lanh của người đàn bà trong cơn đòi hỏi.

Kinh Vô Mạng chầm chậm bước lại bên giường, đôi mắt hắn gần như đứng tròng và đôi mắt của Lâm Tiên Nhi cũng như tóe lửa.

Lâm Tiên Nhi ra khỏi phòng thì trời sắp sáng rồi.

Đầu tóc Lâm Tiên Nhi có vẻ bù xù, dáng điệu nàng có hơi mệt mỏi, hình như chân nàng khó nhấc lên cao nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng thỏa mãn.

Ánh sương đã lợt dần, Lâm Tiên Nhi nhìn về phía trời đông, miệng nàng thì thầm:

- Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng mười mười một rồi, chỉ còn năm hôm nữa, năm hôm nữa thôi.

Môi nàng điểm nhẹ một nụ cười:

- Lý Tầm Hoan, ngươi còn nhiều nhất là sống thêm năm ngày nữa.

Lý Tầm Hoan đang cắm cúi cầm dao khắc trên khúc gỗ.

Cô gái áo hồng cứ ngồi một bên nhìn hắn và bỗng nhiên nàng hỏi:

- Thám hoa khắc cái chi vậy?

Mới hôm qua nàng gọi hắn bằng “ông” nhưng hôm nay thì nàng gọi bằng “Thám hoa” nhưng nhiều lúc nàng lại không muốn có sự cách biệt quá xa giữa nàng và hắn, nàng muốn biết một tiếng khác hơn nữa nhưng nàng chưa kiếm được hay là chưa dám cũng nên.

Vì thế, có nhiều lúc nói chuyện với hắn, nàng không gọi bằng gì cả, nàng chỉ nói trống không.

Phần hắn, hình như hắn không để ý đến vấn đề ấy, hắn không thấy sự thay đổi trong xưng hô của cô gái áo hồng, tự nhiên hắn không làm sao thấy được sự thay đổi bên trong.

Hắn nhìn cô gái và mỉm cười:

- Cô không thấy sao mà hỏi?

Nàng nói thật nhỏ:

- Tôi thấy hình như đang khắc một hình người nhưng không hiểu tại sao cứ gần xong rồi lại không tiếp tục mà lại lo khắc qua khúc cây khác? Tại làm sao không cho tôi xem được mặt mày coi có đẹp kinh khủng lắm không?

Lý Tầm Hoan không cười nữa, hắn cúi gập mình ho sặc sụa.

Hắn vì không bằng lòng cho bất cứ ai trông thấy mặt “nàng” nên mỗi bận gần xong một hình thì hắn ngừng lại, hắn ngưng ở hình đó và lại bắt đầu sang khắc khúc cây khác nữa.

Công chuyện của hắn vì thế không bao giờ hoàn thành và cũng không bao giờ ngưng lại.

Hắn vẫn có thể khắc hình một người khác vì hắn coi nghề điêu khắc đã chuyên nghiệp lắm rồi nhưng hắn không chịu, hay nói đúng hơn là tay hắn không chịu khắc bất cứ một người nào mà nó chỉ khắc một mình “nàng”.

Có một điều chắc chắn rằng cho dù hắn khắc một người nào khác thì hình dáng cũng chỉ giống “nàng” mà thôi.

Bởi vì hắn không làm sao quên được nàng, cho dù hắn có phút nào đó không lưu tâm nhưng trong tiềm thức của hắn, hình bóng của nàng cũng vẫn hoàn toàn đậm nét.

Bên ngoài cửa sổ bóng chiều đã xậm màu.

Cô gái áo hồng đứng dậy đốt đèn và nàng bỗng bật cười:

- Ngày hôm nay cho đến bây giờ vẫn chưa uống được một hớp rượu nào.

Lý Tầm Hoan nhếch môi không nói.

Cô gái áo hồng hỏi:

- Có cần uống bây giờ không?

Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười:

- Ngẫu nhiên mà tỉnh táo một ngày cũng chẳng hại gì?

Cô gái áo hồng háy háy mắt cười:

- Tôi thấy Thám hoa nên uống chút ít rượu thì tốt hơn, một ngày không uống rượu, tôi thấy tay của Thám hoa hơi rung rung.

Lý Tầm Hoan ánh mắt chừng như hơi tối lại, hắn chầm chậm đưa tay lên dưới ánh đèn, sắc thép ở ngọn đao lóng lánh.

“Chẳng lẽ tay mình đã rung thật rồi sao”. Tâm tình của Lý Tầm Hoan bỗng như chìm xuống.

Hắn sợ ngày hôm ấy nếu không uống rượu thì tay hắn sẽ rung mà một khi tay hắn sẽ rung thì chẳng những không giết được Kinh Vô Mạng mà lại còn phải chết vào tay hắn.

Hắn chỉ nghĩ đến Kinh Vô Mạng chứ chưa nghĩ đến Thượng Quan Kim Hồng vì muốn nghĩ đến chủ thì phải làm xong với tớ. Một khi tay đã rung thì phi đao không còn chính xác. Phi đao khác hơn những món binh khí khác, nó không thể dùng đến người thứ hai, nhất là con người ấy chỉ cần hắn hở một cái nháy mắt thôi.

Hắn nắm cứng cán đao, mũi đao vẫn chớp nhoáng dưới ánh đèn.

Lý Tầm Hoan chợt cảm nghe thấy như tay mình nặng, quá nặng đến mức gần như không giơ nổi lên nữa.

Hắn chầm chậm buông thõng tay nói trống không:

- Không biết bữa nay là đã mấy rồi?

Cô gái áo hồng đáp:

- Ba mươi tháng mười một rồi, ngày mai là mùng một.

Lý Tầm Hoan chầm chậm nhắm mắt, thật lâu hắn mới mở ra:

- Quách tiên sinh ở đâu rồi?

Cô gái áo hồng đáp:

- Ông ta nói ra ngoài thị trấn có việc chi đó không biết.

Nàng cười thật tươi và nói tiếp:

- Nếu Thám hoa muốn uống rượu thì chuyện gì phải chờ ông ấy? Chẳng lẽ tôi không thể là người bồi rượu được sao?

Lý Tầm Hoan gượng cười:

- Bây giờ cô bắt đầu uống rượu thì sợ rằng quá sớm đi chăng?

Cô gái áo hồng cười:

- Đã sớm muộn gì cũng phải uống thì uống sớm sớm một chút có phải hơn không?

Nàng cười hăng hắc như tiếng ngọc khua và quả tình nàng đã đi lấy rượu.

Lý Tầm Hoan cúi đầu nhìn ngọn phi đao của mình rồi thình lình hắn khắc thật nhanh.

Pho tượng ấy đã sắp hoàn thành, bây giờ lại hoàn thành tức khắc, pho tượng dáng sắc hãy còn trong tuổi thanh xuân.

Nhưng người thì sao? Người đã già hơn nhiều lắm rồi!

back top