Chương 41: Một Con Người Mới
Mưa càng nặng, gió càng lạnh.
Mưa xối trên thân trần trùng trục của Tiểu Phi, hắn nghe khoan khoái lạ lùng.
Bởi vì mưa càng lạnh, hắn càng cảm thấy hắn không phải là hình cây tượng đá.
Hai năm nay, hình như đây là lần thứ nhất hắn biết cảm giác.
Hắn cảm nghe thân thể hắn rất nhẹ nhàng, giống như hắn mới vừa trút bỏ ngàn cân đá nặng.
Hắn vụt dừng đứng lại, hắn nghe trong mưa gió có tiếng réo xa xa:
- Tiểu Phi... Tiểu Phi...
Tiếng kêu thật trong nhưng cũng thật nhẹ, giá như chừng hai hôm trước nhất định hắn không làm sao nghe thấy.
Nhưng hiện tại thì khác, hiện tại bản năng của sự sống giữa đồng hoang trong con người của hắn đã trở về.
Chẳng những mắt hắn sáng là tai hắn lại thính vô cùng.
Bây giờ thì mắt hắn không còn mù, tai hắn không còn điếc nữa.
Hắn băng nhanh về hướng đó và lên tiếng:
- Ai?
Một con người có vóc mình nhỏ thó, có đôi mắt đen, có hai bím tóc thả dài trước ngực, con người đó chạy về hướng hắn:
- Tôi.
Tôn Tiểu Bạch đã tìm được hắn.
Một việc làm mà nàng cả quyết phải làm cho kỳ trước khi trời sáng.
Nàng chạy thật nhanh, cơ hồ va vào mình Tiểu Phi, nàng vừa thở vừa nói:
- Có lẽ anh không nhận ra tôi.
Tiểu Phi ngắt lời nàng:
- Nhớ, tôi nhớ, hai năm trước, tôi gặp một lần, cô là người nói chuyện có duyên và ưa nói nhưng hai hôm trước đây, tôi gặp lại thì cô chẳng nói một tiếng nào.
Tôn Tiểu Bạch cười:
- Đúng là nhớ thật và đúng thật đúng.
Lòng nàng vụt như hoa nở, nàng thấy rõ Tiểu Phi, nàng thấy hắn “đứng thật thẳng”.
“Một con người bị đánh ngã nhiều lần mà lần nào cũng quá đau lại có thể đứng thẳng như thế, con người ấy đã biến đổi theo chiều hướng đi lên”.
Ông nội nàng đã từng nói như thế.
Nàng cảm động thấy Lý Tầm Hoan quả đúng là tri kỷ của Tiểu Phi.
Hắn có thể nhìn Tiểu Phi đang hồi xuống dốc nhưng hắn cả quyết rằng Tiểu Phi đã đi lên.
Tiểu Phi biết rằng nàng tìm hắn nhất định phải có chuyện nhưng hắn không vội hỏi.
Hắn biết nàng sẽ nói.
Thế nhưng Tôn Tiểu Bạch lại không nói vì nàng cũng chưa biết nên nói làm sao.
Cuối cùng Tiểu Phi đành phải lên tiếng:
- Bất luận chuyện gì cô cũng có thể nói ngay vì cô là bằng hữu của Lý Tầm Hoan.
Tôn Tiểu Bạch chớp mắt:
- Anh đã gặp nàng rồi?
“Nàng” ở đây tự nhiên là Lâm Tiên Nhi.
Tiểu Phi gật đầu.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Nàng đâu?
Tiểu Phi nói:
- Nàng là nàng, tôi là tôi, tại làm sao hỏi về nàng mà cô lại hỏi tôi?
Trước đây cứ mỗi bận ai đứng trước mặt hắn mà nói về nàng, hắn bộc lộ cả sự kích động phi thường, hình như nội cái tên của nàng đối với hắn có một ma lực không thể hình dung.
Nhưng giờ đây thì hắn rất bình tĩnh.
Tôn Tiểu Bạch nhìn sững hắn và vụt thở phào:
- Quả thật anh đã cởi bỏ cái gông rồi.
Tiểu Phi lập lại:
- Cái gông?
Tôn Tiểu Bạch cười:
- Mỗi một con người đều có một cái gông trên cổ, nhưng rất ít người tự cởi được cái gông ấy cho mình.
Nàng vụt cười hơi lớn vì nàng nhận ra nàng đang lập lại lời nói của ông nàng.
Tiểu Phi lắc đầu:
- Tôi chưa hiểu.
Tôn Tiểu Bạch ười:
- Anh không cần biết, chỉ cần làm được như thế là tốt nhất rồi.
Tiểu Phi trầm ngâm một phút rồi hắn gật đầu:
- Tôi biết.
Tôn Tiểu Bạch nhướng mắt:
- Anh biết thật à. Vậy tôi hỏi thật anh nhé, làm sao anh cởi cái gông ấy như thế?
Tiểu Phi suy nghĩ một lúc rồi hắn bật cười:
- Tôi chỉ tình cờ nhận rõ.
“Tình cờ nhận rõ”.
Bốn tiếng ấy nghe qua rất đơn giản nhưng làm được quả thật khó khăn.
Tôn Tiểu Bạch thở ra:
- Một con người mà “nhận rõ” thì quả đã trả một giá quá đắt.
Tiểu Phi hỏi ngay:
- Có phải hắn bảo cô đến tìm tôi?
“Hắn” ở đây là Lý Tầm Hoan.
Tôn Tiểu Bạch nghe hỏi như thế và nàng lắc đầu:
- Không phải.
Tiểu Phi nhướng mắt:
- Hắn đâu?
Tôn Tiểu Bạch làm thinh, nụ cười trên môi vẫn như thường trực của nàng đã tắt ngấm.
Tiểu Phi rúng động:
- Hắn đã làm sao rồi?
Tôn Tiểu Bạch dàu dàu:
- Nói thật tình, cho đến bây giờ, tôi cũng chưa biết hắn đã làm sao.
Tiểu Phi biến sắc:
- Nghĩa là sao?
Tôn Tiểu Bạch nói như khóc:
- Có thể tôi sẽ tìm ra hắn nhưng vấn đề sống chết.
Tiểu Phi chồm mình tới hỏi nhanh:
- Sống chết làm sao? Là làm sao?
Tôn Tiểu Bạch nói từng tiếng một:
- Hắn sống hay chết đều do nơi anh cả.
Tiểu Phi nắm cứng hai bàn tay lại, môi hắn run run.
Bên ngoài mưa vẫn không dừng nhưng bên trong thì rất khô ráo và ấm áp.
Gian phòng chỉ có một khung cửa sổ, khung cửa sổ rất nhỏ cách mặt đất khá cao.
Cửa sổ luôn luôn đóng kín, ánh sáng không hề lọt vào mà mưa cũng không thể tạt vào.
Tường tô một màu trắng toát, tô rất dày, vì tế không ai có thể biết tường ấy bằng gạch hay bằng sắt.
Nhưng nhìn qua ai cũng có thể biết tường đó khá dày, vòng tường ngăn tất cả đối với kẻ tự do, vòng tường đó được coi là rất an toàn, là “bất khả xâm phạm” nhưng nó cũng là nơi xương tàn cốt rụi ngàn đời đối với một phạm nhân.
Gian phòng, ngoài hai cái giường và một cái bàn rất lời, còn thì không có gì nữa cả, không có một cái ghế ngồi, một cái chén cũng không.
Bang chủ Kim Tiền bang, người uy danh lừng lấy giang hồ, thế lực, tiền tài, mạnh nhất giang hồ ở trong một gian phòng như thế.
Sự phát hiện đó làm cho Lý Tầm Hoan bất giác sững sờ.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn hắn thong dong:
- Nơi này chắc túc hạ thỏa mãn rồi chứ?
Liếc quanh một lượt nữa, Lý Tầm Hoan nhè nhẹ gật đầu:
- Ít nhất cũng là một nơi khô ráo.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Thật khô ráo, ta bảo đảm không một giọt nước nào có thể bắn vào đây.
Hắn trầm ngâm nói tiếp:
- Nơi đây đã không có trà, không nước, cũng không có rượu mà từ trước đến nay cũng không hề có một giọt nước mắt nào.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thế còn máu? Chưa có một ai đổ máu nơi đây sao?
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng:
- Không, cũng không, cho dầu có người muốn chết ở đây nhưng khi bước vào tới thì máu đã chảy cạn tồi.
Hắn nói tiếp bằng một giọng ngạo nghễ:
- Một khi ta không bằng lòng thì dầu muốn sống hay chết, không một ai đặt chân vào được.
Lý Tầm Hoan cười cười:
- Nói cho thật tình thì sống ở đây thật không khoan khoái chút nào cả nhưng nếu chết ở đây thì trái lại, đúng là một nơi lý tưởng.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt:
- Sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Vì nơi đây giống hệt mộ phần.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nếu túc hạ thấy thích thì ta sẽ mai táng túc hạ nơi đây.
Hắn nhếch môi điểm nhẹ nụ cười tàn khốc và chỉ xuống nền đá:
- Chôn ngay chỗ này và mỗi ngày ta đứng đây làm việc sẽ nhớ tới Tiểu Lý Phi Đao đang có mặt dưới chân, năng lực làm việc của ta nhất định phát huy tinh thần thỉnh táo.
Lý Tầm Hoan cau mày:
- Tỉnh táo?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Bởi vì nếu ta không giữ được sự tỉnh táo thì có cảm tưởng như đang bị người ta đạp ở trên mình người khác thì tinh thần cực kỳ tỉnh táo.
Lý Tầm Hoan nói:
- Nhưng nếu một con người mà luôn luôn tỉnh táo như thế thì e rằng phải chịu nhiều khổ sở?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta không hề khổ sở, từ xưa nay không hề có chuyện đó bao giờ.
Lý Tầm Hoan nói:
- Đó là vì các hạ từ xưa nay không hề vui sướng, có nhiều lúc thật tôi muốn hỏi không biết các hạ vì lẽ gì mà sống?
Đuôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng giật liên hồi, thật lâu hắn nói:
- Có những người không hiểu tại vì đâu mà mình sống còn những người đáng thương hơn nữa, họ thậm chí không hiểu vì sao mà mình chết.
Lý Tầm Hoan nghiêng mặt:
- Sao?
Thượng Quan Kim Hồng nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan:
- Rất có thể túc hạ không hiểu tại sao mà mình chết.
Lý Tầm Hoan nói:
- Cũng có thể ta cũng không muốn chết.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt:
- Không muốn chết?
Lý Tầm Hoan nói:
- Bởi vì ta vốn biết chết vẫn không phải là một chuyện quan trọng.
Không đợi Thượng Quan Kim Hồng nói gì, Lý Tầm Hoan tiếp luôn:
- Dưới con mắt của các hạ thì tại hạ bây giờ đã là một con người chết, phải không?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Túc hạ quả là một con người sáng suốt.
Lý Tầm Hoan nói:
- Đã là một con người chết tất nhiên tôi không có điều chi lo lắng, không có điều chi phiền não thế nhưng còn túc hạ?
Hắn vụt ngồi xuống, ngồi duỗi chân một cách thư thái và nói tiếp:
- Bây giờ tôi muốn ngồi là ngồi, muốn nhắm mắt là nhắm mắt, các hạ có thể như thế được chăng?
Hai nắm tay của Thượng Quan Kim Hồng siết chặt lại thật cứng, những đốt xương kêu răng rắc.
Lý Tầm Hoan nói:
- Các hạ đã không làm được như thế bởi vì còn quá nhiều lo lắng, còn phải đề phòng.
Hắn dựa vào tường và duỗi chân thật thẳng trong tư thế thật khoan khoái:
- Vì thế, ngay bây giờ, so với các hạ, tôi thong thả hơn nhiều.
Thượng Quan Kim Hồng vụt cười ha hả:
- Ta đã bằng lòng để cho túc hạ không chết trong khi toàn thân ướt át cho nên vốn muốn đợi cho y phục của các hạ khô rồi sẽ ra tay nhưng bây giờ thì ta đổi ý.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thay đổi sao?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Bây giờ chẳng những ta cho các hạ một bộ y phục khô sạch mà lại còn rót cho các hạ một chén rươụ ngon, vì lời lẽ của các hạ thật có duyên, có thể nghe được người sắp chết những lời thích thú như thế thật không phải là chuyện dễ.
Long Thiếu Vân thun mình trong chiếc mền dày, ánh đèn ảm đạm rọi vào mặt hắn mờ mờ.
Lâm Thi Âm nhè nhẹ xô cửa bước vào.
Nàng bước chầm chậm, gần như nhón gót, hình như nàng không nỡ làm mất giấc ngủi của con nàng.
Nàng rón rén lại sát bên giường nhìn vào mặt con, lòng nàng chợt dâng lên một niềm chua xót.
Đây là hòn máu duy nhất của nàng, nó là sự an ủi duy nhất của đời nàng, nó là sự ký thác an vui và đau khổ.
Long Thiếu Vân cựa mình mở mắt, hắn nhìn mặt nàng thật lâu rồi thở ra:
- Con biết mẹ đau khổ lắm, con biết cha và con đã mang lại cho mẹ quá nhiều bất hạnh.
Lâm Thi Âm cúi mặt rưng rưng.
Nàng không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Nàng biết con nàng đã lớn khôn trước tuổi và sự đả kích nặng nề trong buổi tiệc “bái giao” vừa qua càng làm cho nó trưởng thành.
Nàng rất vui khi thấy con nàng tuy không dứt hẳn thù hằn với Lý Tầm Hoan nhưng cũng không còn hằn học lắm.
Đưa tay vuốt lên mái tóc của con, nàng chợt giật mình. Mái tóc con nàng còn đẫm hơi sương, hẳn nhiên nó không có ngủ, nó đang ở bên ngoài mới vừa về.
Long Thiếu Vân nhìn sâu vào mắt mẹ và cho tay vào ngực áo lấy ra một gói bọc giấy dầu cẩn thận, hắn trao cho mẹ:
- Mẹ hãy cầm đi.
Lâm Thi Âm ngạc nhiên:
- Chi thế con?
Long Thiếu Vân nhoẻn miệng cười:
- Quyển Bí Kíp võ công, con biết mẹ đang cần nó lắm, con biết mẹ sắp đi xa. Con không trách mẹ mà con cũng không buồn. Con nghĩ mẹ làm như thế là phải, mẹ đi cũng là phải. Con không ưa hắn nhưng con thấy hắn nên sống, hắn cần phải sống, hắn là một con người tốt. Con cũng không muốn xa mẹ nhưng mẹ đi là phải, mẹ đã hy sinh cho con nhiều quá, đến lúc mẹ cần phải được sự yên ổn trong hồn.
Hắn đăm đăm nhìn nàng và nói tiếp:
- Vả lại, mẹ cũng thừa biết, con đâu còn nhỏ nữa, con đã trưởng thành, không chỉ về tuổi mà còn trưởng thành hẳn về tư tưởng. Mẹ đừng bận tâm gì cả, mẹ phải cam đảm giải thoát tâm hồn của mẹ.
Lâm Thi Âm để mặc cho nước mắt của mình tuôn ra, nàng không khóc thành tiếng, nàng cũng không buồn lau nước mắt.
Đúng như Long Thiếu Vân đã nói, nàng biết con nàng đã lớn.
Nó đã đầy đủ tư cách để nói chuyện về người lớn.
Long Thiếu Vân nhoẻn miệng cười, tự nhiên nụ cười chứa đựng nhiều chua xót:
- Không một ai có quyền cản mẹ, không có tình cảm nào buộc mẹ phải đau khổ dằng dai. Ở đây, con biết mẹ rất thương con, con biết mẹ không khinh bỉ cha nhưng tự nhiên mẹ không có lý do nào kính nể và chính vì thế, không ai đem lại cho mẹ được an ủi.
Thấy mẹ không nói, hắn giãi bày dùm cho mẹ:
- Con biết mẹ là người đàn bà như thế nào, sự ra đi của mẹ không ai có quyền nghi ngờ, không ai có quyền bêu xấu, không ai có quyền nghĩ không phải về mẹ vì mẹ không bao giờ có ý tưởng chứ đừng nói đến hành động sai lầm.
Lâm Thi Âm cứ cúi mặt, nước mắt không bao giờ dứt.
Ngay lúc đó, ngoài cửa vụt có tiếng Long Tiêu Vân:
- Không, tôi đã làm nên những chuyện đốn mạt nhất đối với một người bạn tốt, tôi phải có được một hành động cuối cùng.
Hắn bước vào và Lâm Thi Âm bỗng giật mình.
Mới cách mấy hôm mà thân sắc hắn hoàn toàn thay đổi.
Những vết nhăn vì tuổi bây giờ càng nhăn hơn nữa, mái tóc vốn còn xanh mướt bây giờ đã điểm hoa râm.
Sự dằn vặt nào lại có thể biến đổi con người nhanh như thế?
Long Tiêu Vân nói tiếp:
- Tôi không được Thượng Quan Kim Hồng xem trọng nhưng hắn cũng chẳng thù hằn và nhất định quyển Bí Kíp này sẽ làm cho hắn vui mừng, nếu hắn không tiếp đãi ân cần thì ít nhất hắn cũng chấp nhận giải cuộc quyết đấu với Lý Tầm Hoan bằng tinh thần cởi mở, phu nhân hãy để cho tôi đi, tôi đã nhất định rồi.
Cung cách giữa vợ chồng Long Tiêu Vân là như thế, họ đối xử với nhau thật trang trọng và tương kính, bất cứ trường hợp nào họ cũng không tỏ ra vô lễ với nhau, cả đến chuyện xưng hô họ cũng lựa lời y như trước mặt đông người.
Lâm Thi Âm nhất luật cúi đầu, nàng không nói mà cũng không bộc lộ một cử chỉ nào cả.
Long Tiêu Vân cầm lấy quyển Bí Kíp trong tay, giọng hắn buồn nhưng cương quyết:
- Đến như chuyện phu nhân định đi xa, điều đó tôi chẳng những không cản mà cũng không than trách, như lời con vừa nói, không ai có quyền làm khổ phu nhân hơn nữa, vì phu nhân đã giữ hạnh phúc cho chồng con bằng một giá quá đắt rồi. Tuy nhiên, tôi nói một lời mong phu nhân đừng xem đó là lời ngăn cản, tôi thấy rằng chúng ta bây giờ đã quá tuổi thanh xuân, chúng ta sống bây giờ nặng nhiều về nghĩa vụ hơn là hưởng thụ, chúng ta có thể vì nghĩa vụ mà bằng lòng, cố nhiên mỗi một con người của chúng ta phải có nhiều cải sửa, tôi nghĩ rằng phu nhân cũng không quá đỗi khắt khe.
Hắn đứng nhìn sâu vào mắt Lâm Thi Âm và quay mặt bước nhanh ra khỏi cửa.
Lâm Thi Âm vẫn ngồi bất động.
Nàng đã chịu đựng gần quá nửa đời người, nàng không thể chịu đựng nữa sao?
Phần của Lý Tầm Hoan coi như đã yên rồi, nàng tin tưởng Tôn Tiểu Bạch có thừa đức tính đem lại sự an ủi cho hắn, nàng còn mong gì hơn nữa.
Đúng như Long Tiêu Vân đã nói, nàng có thể vì nghĩa vụ để bằng lòng và hoán cải tình hình cuộc sống tương đối yên vui cho đến ngày chung cuộc.
Con nàng tuy chưa hoàn toàn thay đổi nhưng sự hung hãn không còn có trong người của nó.
Chồng nàng thật đã quá rõ rồi, sự hối hận đã làm cho chàng già đi trước tuổi, chỉ trong vòng mấy hôm thôi. Nàng gục mặt vào lòng bàn tay, nàng không khóc, nàng rất tỉnh táo.
Phải chăng nàng nên hạ quyết tâm?
Sự quyết tâm thử lại một lần nữa về hạnh phúc của nàng?
Long Thiếu Vân nhè nhẹ nắm lấy bàn tay của mẹ, hắn tôn trọng sự im lặng của mẹ, hắn không nói một tiếng nào.
Hắn để cho nước mắt mình tự tiện tuôn ra.
Lần thứ nhất trong đời, hắn khóc.
Một tòa trang viện rất rộng lớn nhưng thấp lè tè.
Nó cũng như một gia trang hào phú như bao gia trang hào phú khác, chỉ có điều nó rất cổ.
Nhưng chỉ cần bước qua khỏi vòng tam cấp cổng ngoài, ai cũng phải cảm nghe nặng mùi sát khí.
Long Tiêu Vân đã bước vào tới cổng.
Bên ngoài cổng là một vòng sân không rào dạo mênh mông.
Trong vòng sân có thủy tạ, có non bộ, có những con đường lát đá tàn cây râm mát.
vòng sân rộng vắng ngắt không một tiếng chim kêu.
Nhưng khi Long Tiêu Vân vừa bước vào thì lập tức có hai tốp người áo vàng gồm có mười mấy tên ào ra, họ đều là những tay lực lưỡng, tay họ lăm lăm binh khí như sẵn sàng tử chiến.
Họ ở trong vùng sân sát trang viện, họ là “cận vệ”, họ toàn là hảo thủ tuyển chọn của Kim Tiền bang.
- Ngươi là ai? đến đây có chuyện gì?
Một tên trong bọn vừa thấy Long Tiêu Vân là hằn học hỏi ngay.
Long Tiêu Vân đáp:
- Đến đây tìm người.
Tên áo vàng hỏi:
- Tìm ai?
Long Tiêu Vân đáp:
- Thượng Quan Kim Hồng, Bang chủ của các ngươi có ở đây không.
Bốn tiếng “Thượng Quan Kim Hồng” vang lên như tiếng sét, bọn áo vàng lập tức đổi thay thái độ:
- Bang chủ có ở đây nhưng chẳng hay túc hạ là.