Long Tiêu Vân đáp:
- Hưng Vân trang, Trang chủ Long Tiêu Vân.
Tiếng thét rập lên một lượt:
- Lệnh của Bang chủ gặp tên Long Tiêu Vân là giết trước bẩm sau.
Nhiều ánh thép loáng lên, máu tươi bắn xối vào lên đầu cây ngọn cỏ.
Tay không binh khí và trong lúc bất phòng, Long Tiêu Vân chỉ vung được mấy ngọn quyền, mấy tên áo vàng ngã xuống thì hắn cũng ngã theo.
Tiểu Phi không có kiếm. Điều đó không quan trọng vì hắn chợt có đầy đủ dũng khí và tín tâm.
Lòng quả cảm và sự tự tin hơn cả vũ khí sắc bén.
Bên đường có khu rừng trúc, đứng nơi đó đã thấy trang viện của Kim Tiền bang.
Tiểu Phi dùng truỷ thủ chặt ngã một cây tre già, dằn gốc chẻ làm ba, róc dẹp, mức dầu cho nhọn, xé vạt áo quấn vào tay kiếm, đó là thanh “Trúc kiếm”.
Hắn cầm cứng nơi tay. Tay hắn thật vững vàng, ổn định.
Tôn Tiểu Bạch đứng lẳng lặng nhìn, đôi mắt nàng rạng rỡ một niềm thích thú.
Nàng cảm thấy một chuyện vô cùng mới lạ.
Nàng hỏi:
- Dùng thanh kiếm đó có thể đối phó với Thượng Quan Kim Hồng sao?
Tiểu Phi trầm ngâm:
- Bất luận dùng thanh kiếm nào cũng không thể đối phó với Thượng Quan Kim Hồng cả.
Tôn Tiểu Bạch ngẫm nghĩ và hỏi:
- Chứ dùng cái gì mà đối phó với hắn được?
Tiểu Phi không trả lời câu đó.
Hắn biết dùng cái gì để đối phó với Thượng Quan Kim Hồng nhưng hắn không nói ra ở trên đời có rất nhiều việc không thể bộc lộ bằng lời nói.
Tôn Tiểu Bạch thở ra:
- Ngoài Thượng Quan Kim Hồng ra, anh còn phải đối phó rất nhiều người.
Tiểu Phi hỏi:
- Cô có chắc Thượng Quan Kim Hồng đã về đây phải không?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Tôi nghĩ chắc không sai đâu.
Tiểu Phi hỏi:
- Tại sao?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Vì nơi đây bất cứ chuyện gì cũng không ai ngó thấy.
Tiểu Phi hỏi:
- Có thể giết được Lý Tầm Hoan đâu phải là chuyện mất mặt, tại sao hắn lại không muốn cho người khác thấy?
Tôn Tiểu Bạch thở ra:
- Một con người khi làm một chuyện vui sướng nhất thì lại rất ít muốn cho người khác thấy.
Tiểu Phi nói:
- Tôi không biết.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Anh thích ăn món gì nhất?
Tiểu Phi đáp:
- Cái gì cũng thích.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Tôi thích ăn hạnh đào nhất, mỗi bận ăn nó, tôi cảm thấy sự hưởng thụ không có gì bằng, nhất là những ngày trời đông rút vô mần ăn thì tuyệt.
Nàng cưới nói tiếp:
- Len lén ăn như thế thì ngon không thể tưởng tượng nhưng nếu có người đứng một bên thì mất ngon ngay.
Tiểu Phi trầm ngâm:
- Co cho rằng Thượng Quan Kim Hồng coi chuyện giết Lý Tầm Hoan cũng là một sự hưởng thụ?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Vì thế nên tôi đoán chắc Thượng Quan Kim Hồng đưa hắn về đây.
Nàng trầm trầm nói tiếp:
- Dưới con mắt của Thượng Quan Kim Hồng, Lý Tầm Hoan là địch thủ duy nhất của hắn, vì thế hắn y như tôi, hắn muốn len lén hưởng thụ một mình.
Tiểu Phi chậm chậm cho thanh trúc kiếm vào dây đai:
- Tôi không hề có chuyện hưởng thụ trong lúc giết người nhưng tôi làm chuyện đó không khó khăn gì cả.
Nói xong câu đó, hắn rảo bước thật nhanh về phía cổng gia trang.
Long Tiêu Vân nằm dưới đất.
Máu nhuộm đỏ người hắn.
Hắn đã bị nhiều vết thương, không có vết thương nào trí mạng, chỉ có một nhát đao làm cho hắn đứt lìa chân phải.
Hắn không chết nhưng hắn không còn chống cự.
Tên áo vàng cầm đao, tên đã đốn lìa chân Long Tiêu Vân, hắn chống thanh đao nhìn Long Tiêu Vân lườm lườm:
- Ngươi đã từng giết người, giết người bằng cách khởi động móng tay, như vậy ngươi có rất nhiều thủ đoạn, bây giờ thì tại sao ngươi không dùng thủ đoạn thử xem?
Long Tiêu Vân nghiến răng không nói.
Hắn biết bọn Kim Tiền bang nói đúng.
Hắn đã giết rất nhiều người nhưng hắn không hề ra mặt, hắn giết người bằng thủ đoạn.
Hắn biết tại sao thủ đoạn đó không thể dùng được nơi đây.
Hắn dùng thủ đoạn giết người dễ dàng tại vì những người ấy tin hắn, vì những người ấy là người lương thiện, hơn nữa vì hầu hết là những người bạn hắn, chẳng hạn như Lý Tầm Hoan.
Còn ở đây, đối với bọn chỉ biết vâng lệnh giết người như bọn này thì thủ đoạn của hắn trở thành vô dụng.
Tên áo vàng cười sằng sặc:
- Sao, ngươi không còn thủ đoạn nào nữa cả hay sao? Bây giờ ta cho biết chứ không giết người bằng cách lén lút như ngươi, ta cho biết trước để từng thủ đoạn, bây giờ thanh đao này sẽ phập vào cổ ngươi đó, hãy giở thủ đoạn ra đi.
Thanh đao nhoáng lên và một tiếng rú tiếp theo.
Tên áo vàng buông thanh đao của hắn, hai tay hắn bịn vào cổ, nơi yết hầu của hắn, thanh trúc kiếm ghim vào đúng bảy phân.
Tiểu Phi.
Long Tiêu Vân nằm dưới đất trơ mắt nhìn kinh ngạc.
Thanh trúc kiếm rút ra, một vòi máu tưới vãi về phía trước, tên áo vàng ngã, hai mắt hắn lồi ra trông dễ sợ.
Nhiều tiếng thét rập lên một lượt, binh khí nhoáng lên.
Tiểu Phi lui vào một góc, tay hắn nhấc lên từng cái một.
Thanh trúc kiếm không ngớt nhoáng bằng ánh thép nhưng những vòi máu đã thay vào, cứ tay hắn nhấc lên là nơi yết hầu của những tên áo vàng bắn ra từng vòi máu.
Máu bắn ra như hoa cải và thây người ngã sấp vào nhau.
Tôn Tiểu Bạch thấy đã đến lúc phải trợ lực, nàng lao mình tới và hoa cải lại bắn ra theo.
Không phải hoa cải máu mà là hoa cải thép.
Tôn gia đã nổi danh ám khí, Tôn Tiểu Bạch là cháu đích tông, lại là con gái, tự nhiên môn ám khí như được tập hợp cả vào nàng, tay nàng khẽ vẩy lên, từng vùng ánh thép như hoa cải.
Không một chiếc ám khí nào văng trật ra ngoài.
Tên áo vàng cuối cùng ngã xuống.
Cả một vòng sân rộng lớn im phăng phắt, không một tiếng chim kêu.
Tôn Tiểu Bạch chợt rùng mình.
Nàng cũng đã từng chứng kiến nhiều trận đấu, đã từng thấy thây người lớp lớp nhưng chưa bao giờ ghê rợn như bây giờ.
Những tên áo vàng co quắt bên nhau, tên nào hai tay cũng còn bịn cứng nơi yết hầu, máu theo kẽ tay bứt ra và những cặp mắt lồi trông khủng khiếp.
- Không sai chệch yết hầu, giỏi!
Tiếng cười lạnh ngắtphắt ra từ khung cửa vào trang viện làm cho Tôn Tiểu Bạch giật mình quay lại.
Kinh Vô Mạng!
Tay hắn buông thõng, đốc kiếm hãy còn xếch ngang lưng, hắn đứng như pho tượng gỗ.
Đôi mắt cá chết của hắn nhìn Tiểu Phi mà như nhìn vào cõi hư vô.
Tôn Tiểu Bạch giật mình nhưng ánh mắt nàng ngời lên rạng rỡ.
Nàng biết chuyện xảy ra ngoài này đã làm kinh động bên trong, đã làm cho Kinh Vô Mạng phải đi ra thì nhất định Thượng Quan Kim Hồng cũng đã nghe thấy.
Trận đấu giữa Thượng Quan Kim Hồng và Lý Tầm Hoan chưa giải quyết hay là kết thúc rồi?
Nàng hơi mừng nhưng tay nàng bỗng run khan.
Tiểu Phi từ từ quay lại.
Mắt hắn ngời lên.
Hắn đã nhận ra Kinh Vô Mạng.
Hắn đã nhớ lần thảm bại khi đi cứu Lý Tầm Hoan.
Hắn đứng nhìn Kinh Vô Mạng.
Y như hai con cọp ghìm nhau, sát khí hừng hừng.
Kinh Vô Mạng từ từ bước tới.
Hắn dừng ngay lại, khoảng cách giữa hai người vừa đúng tầm tay.
Hơi thể của Tôn Tiểu Bạch ngưng đọng lại.
Kinh Vô Mạng vụt hỏi:
- Có nên làm lại hay không?
“Làm lại”?
Hai tiếng đó vụt làm cho Tiểu Phi nghe như có một lò dầu từ bụng hắn sôi lên sùng sục, hắn cho thanh trúc kiếm vào đai lưng.
Mắt hắn nhìn thẳng vào Kinh Vô Mạng, hắn nói từng tiếng một:
- Không phải làm lại mà bắt đầu?
Chỉ có một ánh thép nhoáng lên vì thanh kiếm của Tiểu Phi là thanh kiếm trúc.
Đã bằng cây thì không có ánh thép nhoáng lên.
Chỉ có một ánh thép nhoáng lên rồi tắt ngấm.
Mũi trúc kiếm của Tiểu Phi vừa lún vào lớp da ngoài nơi tâm mi của Kinh Vô Mạng, mũi kiếm của Kinh Vô Mạng còn cách cổ của Tiểu Phi đúng ba phân rưỡi.
Lúc trước, khi Tiểu Phi đi cứu Lý Tầm Hoan, mũi kiếm của Kinh Vô Mạng phạm vào da hắn, mũi kiếm của hắn còn cách Kinh Vô Mạng ba phân rưỡi, ba phân rưỡi chậm, cộng với ba phân rưỡi nhanh bây giờ là đúng bảy phân.
Bảy phân đủ để giết người.
Cả hai đứng thật vững như chôn chân dưới đất, tay họ thật ổn định, mũi kiếm của họ không may động một chút nào.
Cả hai đều không thu kiếm về, hình như cả hai đều muốn chứng minh.
Tôn Tiểu Bạch gần như há hốc mồm nhìn hai đấu thủ.
Thật lâu, Kinh Vô Mạng hỏi:
- Ngươi không giết ta?
Tiểu Phi đáp:
- Ta không giết ngươi vì ngươi là Kinh Vô Mạng.
Da mặt của Kinh Vô Mạng bỗng giật liên hồi, hắn nhớ lại câu nói đó.
Đó là câu nói của chính hắn khi giao đấu với lần đầu.
Hắn lầm bầm nhai lại câu nói đó, mắt hắn càng xạm lại.
Thu thanh trúc kiếm trở về, Tiểu Phi nhìn thẳng vào mặt Kinh Vô Mạng:
- Ngươi có thể đi?
Kinh Vô Mạng lập lại:
- Đi?
Tiểu Phi nói:
- Ngươi đã cho ta cơ hội một lần, ta cũng cho ngươi một lần cuối cùng.
Kinh Vô Mạng buông rơi thanh kiếm, hắn chầm chậm bước đi, dáng đi của hắn trông thật thất thểu.
Tôn Tiểu Bạch bước nhanh lại gần Tiểu Phi:
- Vào đi.
Tiểu Phi nhìn theo hướng đi của Kinh Vô Mạng và đáp:
- Không vội.
Tôn Tiểu Bạch ngạc nhiên:
- Anh nghĩ rằng.
Tiểu Phi ngắt ngang:
- Tôi nghĩ rằng cuộc đấu trong ấy cũng đã kết thúc.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Bao giờ?
Tiểu Phi nói:
- Khi Kinh Vô Mạng bước ra đây.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Tại sao không thể là đã kết thúc trước đó?
Tiểu Phi nói:
- Nếu kết thúc trước đó thì hắn không thể bước ra vì hắn không thể bỏ xác Thượng Quan Kim Hồng.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Nhưng nếu đã kết thúc trước rồi mà Thượng Quan Kim Hồng thắng?
Tiểu Phi nói:
- Nếu Thượng Quan Kim Hồng đã thắng thì khi nãy tay hắn không run.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Tôi không thấy.
Tiểu Phi nói:
- Đáng lý thanh kiếm của hắn chĩa ngay vào yết hầu của tôi, cho dầu chưa tới cũng thế nhưng mũi kiếm khi nãy nhích lên trên khoảng một phân, chứng tỏ tay hắn hơi run.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Phi nói:
- Bằng vào chuyện đó, có thể thấy cuộc quyết đấu trong đó chưa bắt đầu thì ngoài này có tiếng động, tự nhiên tiếng va chạm khi nãy đã làm cho họ nghe thấy, vì thế nên Kinh Vô Mạng phải ra, họ bị giao động thình lình vì chỗ ở của Thượng Quan Kim Hồng chưa từng có ai xâm phạm.
Tôn Tiểu Bạch ngắt ngang:
- Long Tiêu Vân khi nãy?
Tiểu Phi nói:
- Long Tiêu Vân bị giết chứ không phải là giao đấu, bất cứ ai vào đây là bị giết ngay.
Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Vì thế cho nên họ giao động và chính vì thế nên tay của Kinh Vô Mạng hơi run, không phải hắn sợ tôi mà hắn sợ Lý Tầm Hoan.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Hắn sợ Lý Tầm Hoan nhân lúc đó ra tay và Thượng Quan Kim Hồng sẽ bại?
- Đúng, Thượng Quan Kim Hồng đã bại.
Đó không phải là câu trả lời của Tiểu Phi mà là câu trả lời của Lý Tầm Hoan. Hắn đã ra và đang đứng ngay giữa cửa.
Tôn Tiểu Bạch la lên:
- A.
Nàng ngưng ngang vì nàng bát gặp tia mắt xuống màu của Lý Tầm Hoan. Hắn đã thấy Long Tiêu Vân.
Bằng những bước đi thật nhanh, Lý Tầm Hoan bước lại bế xốc Long Tiêu Vân, giọng hắn run run:
- Đại ca.
Long Tiêu Vân hé mắt, mỉm cười nhưng vội tắt ngay, hắn hỏi:
- Lý Thám Hoa, không biết tôi.tôi còn có thể gọi là.hiền đệ.
Lý Tầm Hoan bồng Long Tiêu Vân đặt lên chiếc phản bên ngoài, giọng hắn thật nồng nhiệt:
- Vẫn như xưa đại ca bao giờ vẫn là đại ca, hiền đệ vẫn là hiền đệ.
Nước mắt của Long Tiêu Vân bỗng trào ra.
Hắn nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Hắn lần lưng lấy quyển Bí Kíp trao cho Lý Tầm Hoan:
- Thi Âm định mang đi nạp cho Thượng Quan Kim Hồng nhưng đại ca dành đi.
Lý Tầm Hoan biết ngay câu chuyện, nước mắt hắn cũng trào ra.
Hắn đặt quyển Bí Kíp bên cạnh Long Tiêu Vân, hắn xé vạt áo buộc vết thương nơi chân Long Tiêu Vân, nước mắt rơi lên mảnh vải.
Long Tiêu Vân mỉm cười:
- Không sao tự nhiên mất hết một chân nhưng như thế đâu đã là tàn phế.
Lý Tầm Hoan nói:
- Đại ca hãy đem quyển Bí Kíp này về cho hiền diệt Tiểu Vân, bảo hắn cố gắng căn cứ theo đó để luyện tập cho thật phục hồi.
Và như để cho câu chuyện lãng đi, Lý Tầm Hoan ngoắc Tôn Tiểu Bạch:
- Chắc đại ca biết Tôn cô nướng đây chứ, nàng là vị hôn thê của tiêu đệ.
Tôn Tiểu Bạch chỉ kịp khẽ cúi đầu chào Long Tiêu Vân rồi nàng quay nhanh sang phía khác, mặt nàng ửng đỏ và nước mắt ứa ra.
Nàng khóc vì mừng.
Lúc Lý Tầm Hoan đi vào nguy hiểm, nàng không hề rơi nước mắt thế mà bây giờ nàng khóc vì hạnh phúc đã nắm được trong tay.
Tia mắt của Long Tiêu Vân sáng lên rạng rỡ, hắn mừng vì người bạn, người em kết nghĩa từ đây sẽ tìm ra lạc thú, hắn mừng vì biết chắc Lâm Thi Âm từ đây cũng sẽ yên vui.
Cho đến bây giờ, Lý Tầm Hoan mới đứng lên, hắn bước thẳng tới trước mặt Tiểu Phi mỉm cười.
Đôi mắt Tiểu Phi nhìn hắn như một đứa em thơ dại đi hoang lâu ngày về gặp lại anh, hắn cười và hỏi:
- Không ngạc nhiên?
Lý Tầm Hoan cười:
- Không nên ngạc nhiên thì hồi mới ra đây, tôi đã chạy lại ôm chặt lấy anh rồi.
Tiểu Phi hỏi:
- Tại sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi không thể giải thích được, có thể đó là linh cảm, tôi chỉ thấy rằng lòng tôi có một niềm tin tuyệt đối, tôi biết tôi đã bất lực trước cái gông trên cổ của anh, tôi cũng không hy vọng gì đối với một người nào cả nhưng không hiểu tại sao tôi tin chắc anh sẽ tự tháo bỏ cái gông đó ra khỏi cổ mình.
Tiểu Phi ôm choàng lấy Lý Tầm Hoan:
- Tôi tự bỏ được gông cũng nhờ những người bằng hữu như anh.
Lý Tầm Hoan lắc đầu:
- Đã là bằng hữu thì sao nói là nhờ.
Tiểu Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Dù sao nàng cũng để lại cho mình những kỷ niệm đẹp.
Tôn Tiểu Bạch xen vào:
- Chính chị ấy tự đi tìm đau khổ cho mình.
Nàng nhìn Lý Tầm Hoan:
- Đại ca, mình đi tìm ông của tiểu muội chứ.
Lý Tầm Hoan nhìn nàng một hồi. Hắn nhoẻn miệng cười rồi bất giác gật đầu.