Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 63

Dương Thanh Mỹ không cãi lộn phối hợp với Trương Diệu ly hôn. Yêu cầu gì cũng không nhắc tới, những biết rõ ly hôn chỉ là giả bộ, ai biết được sau này sẽ có biến cố hay không? Đây chính là điều khiến Trương Diệu muốn bỏ cô mà không được, rõ ràng hắn nói ra một yêu cầu quá đáng như vậy, nhưng cô vẫn yên lặng ủng hộ, toàn tâm toàn ý tin cậy hắn, chỉ là lúc lơ đãng biết sử dụng nước mắt để cho hắn nhìn thấy, để cho hắn càng thêm thương tiếc cô.

 

Hai ngày cuối cùng ở với Dương Thanh Mỹ, hai người vẫn tỏ ra bình thường, nhưng Trương Diệu không bận rộn công việc như trước đây nữa, chỉ ở nhà cùng với vợ con. Dương Thanh Mỹ cũng thu mình lại, an tâm ở nhà phục vụ chồng con. Nấu những món ăn ngon, rồi hai người dẫn con đến khu vui chơi, một cảnh tượng gia đính hạnh phúc, đứa bé cũng rất vui vẻ, ba mẹ chưa từng có ngày rảnh rỗi ở nhà chăm sóc hắn như hai ngày qua, chỉ là hắn không biết, sau hai ngày này, ba của hắn sẽ phải đi lấy người khác.

 

Ngày thứ ba, bọn họ rốt cuộc phải đối mặt với sự thật. Ở trong tiệm cơm lớn nhất tỉnh, Phó Thị Trưởng hẹn hai người trẻ tuổi tới nơi này.

 

“Tiểu Trương, đây chính là Tư Ngữ nhà tôi, hai người hãy từ từ nói chuyện.” Hôn kỳ của hai người đã định, Phó Thị Trưởng nữa thật nửa giả để hai người trước khi cưới bồi dưỡng tình cảm một chút, lúc nói chuyện nét mặt tựa như một trưởng bối từ ái nhìn hai đứa trẻ ưu tú.

 

Dương Tư Ngữ ngồi ở bên cạnh Phó Thị Trưởng, mà Trương Diệu ngồi đối diện ông ta, lúc hắn ngẩng đầu nói chuyện với Phó Thị Trưởng hắn luôn lơ đãng quan sát Dương Tư Ngữ. Vốn hắn không thích Dương Tư Ngữ, mặc dù cô cũng rất vô tội, nhưng khi hắn biết phải ly hôn với Dương Thanh Mỹ để cưới cô, ở trong mắt hắn, cô giống như hung khí nằm trong tay Phó Thị Trưởng, là một công cụ để làm tổn thương hắn.

 

Nhưng hắn lại không thể khống chế được mình, không nhịn được muốn nhìn người phụ nữ này một chút, cô một đầu tóc dài uốn xoăn, đôi môi màu đỏ chót nhìn qua thấy tâm trạng dường như đang phấn khởi, đây cũng là một người phụ nữ khó không chế, đôi nôi khêu gợi khẽ mở, đang ăn thức ăn trong miệng, nhìn qua đối với hắn cũng không có cái hứng thú gì.

 

Một bữa cơm, Trương Diệu đối với cô sinh ra một chút hứng thú, sau khi đi ra, Trương Diệu chủ động nói: “Để tôi đưa em về.” Phó Thị Trưởng nở nụ cười thỏa mãn, Dương Tư Ngữ gật đầu một cái ngồi vào xe của hắn.

 

“Tôi có thể gọi em là Tư Ngữ không?” Trương Diệu chủ động tìm đề tài.

 

“Có thể, tùy anh thích.” Dương Tư Ngữ nói chuyện, giọng nói của cô có chút khàn khàn, lộ ra vẻ lười biếng cùng tùy ý. Trương Diệu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Đây là một phụ nữ cao quý, từ diện mạo đến phong cách giơ tay nhấc chân. Cô cùng với những người phụ nữ muốn tiếp xúc với hắn kia không giống nhau, bọn họ đều từ tầm dưới chót bò lên hoặc muốn được dựa vào hắn để kiếm chác. Cảm giác này khiến hắn nghĩ đến An Nặc, rồi lại so với cô còn khí phách hơn rất nhiều.

 

Lái xe đến dưới nhà Dương Tư Ngữ, Dương Tư Ngữ vừa trở về, nhà cũng do Phó Thị Trưởng an bài, cô tạm thời sống một mình ở đây. Xuống xe, Dương Tư Ngữ đối với Trương Diệu ngoắc ngoắc tay, đi lên ngồi đi. Trương Diệu suy nghĩ một chút, quyết định đi lên cùng cô thỏa thuận hiệp nghị trước khi kết hôn, dù sau cũng không phải chân chính kết hôn, thỏa thuận rõ ràng trước hôn nhân như vậy sẽ tốt cho cả hai.

 

Mở cửa sau, Trương Diệu vừa mới vào cửa, đèn cũng không kịp mở liền bị Dương Tư Ngữ đẩy người tựa vào cửa, mặt của cô cũng lại gần hắn, dùng cự ly mập mời nói: “Không tệ, rất hấp dẫn tôi.”

 

Môi của cô khẽ nhếch như cũ, mỗi chữ nói ra cũng có thể làm cho Trương Diệu cảm nhận được hơi thở của cô. Lần đầu tiên, Trương Diệu bị một phụ nữ mê hoặc giống như một thanh niên chưa biết mùi đời, nhịp tim đập loạn. Cho nên thời điểm Dương Tư Ngữ hôn xuống, hắn không tự chủ được trầm luân. Nhiệt độ kéo lên, bàn tay hắn cũng không tự chủ mà luồn vào quần áo cô, sờ tới dáng người cô có lồi có lõm trong óc hắn đột nhiên nghĩ đến vóc người gầy gò của Dương Thanh Mỹ, cả người đột nhiên tỉnh táo. Đẩy người phụ nữ bên người ra: “Kết..., chờ kết hôn xong rồi tính.” Trương Diệu hơi thở vẫn còn có chút không yên.

 

Dương Tư Ngữ đang nổi lên hứng thú lại bị đẩy ra, nhún vai một cái: “Không sao, thời gian sớm lúc tuổi đã già.”

 

Trương Diệu cũng không nhớ nổi lời cô đang nói cái gì, có chút khẩn trương mở cửa, trực tiếp đi ra ngoài, trước khi đóng cửa hắn còn liếc mắt nhìn người phụ nữ bên trong, cô đang khéo ánh mắt dùng ngón tay trỏ lau son môi vừa bị nhòe, sau đó tầm mắt của hắn ngừng ở khóe miệng cô đang nở nụ cười.

 

Cho đến khi về đến nhà, cái nụ cười đó vẫn ở trong óc hắn không có rời đi, nhìn Dương Thanh Mỹ vóc người gầy yếu, hắn cũng không dậy nổi hứng thú, miễn cưỡng dỗ con trai đi ngủ, hắn cũng đi ngủ sớm, trong mộng vẫn mơ thấy người phụ nữ xinh đẹp đó, nghĩ đến chuyện còn chưa làm xong với cô.

 

Những ngày sau, Trương Diệu vẫn ở giữa hai người phụ nữ, đối với Dương Tư Ngữ là muốn, mà đối với Dương Thanh Mỹ cũng là yêu. Hắn đối với Dương Tư Ngữ càng ngày càng muốn ngừng mà không được, buổi chiều đầu tiên, bọn họ làm xong sau cô liền nắm lấy vật của hắn, dán bên tai của hắn nói: “Quốc sản chính là chỗ này vừa ngắn vừa nhỏ.” Hắn thậm chí có thể cảm nhận được đôi môi của cô khẽ mở. Tại thời khắc đó, hắn cảm thấy khoái cảm vô cùng.

 

Cho đến khi Dương Tư Ngữ cùng Dương Tư Ngữ chính thức kết hôn, trước kia chỉ dám cùng Dương Tư Ngữ ban ngày triền miên Trương Diệu rốt cuộc cũng có thể lấy một cái cớ tốt để có thể buối tối cũng ở lại với Dương Tư Ngữ, mặc dù trong lòng hắn vẫn tự nói với mình hắn yêu thủy chung chỉ có mình Dương Thanh Mỹ, mà Dương Tư Ngữ, hắn chỉ là phối hợp với Phó Thị Trưởng trong trò chơi thu một chút ích lợi, vùi đùa với cô mà thôi, hắn trước kia cũng không phải chưa từng làm qua chuyện này.

 

Nhưng Dương Thanh Mỹ lại cảm giác được thái độ của Trương Diệu mấy ngày này có vấn đề. Nếu như bọn họ không có vấn đề gì anh làm sao có thể liên tục mấy ngày đêm không về nhà, dù sao vợ con cũng đang chờ anh, mà người phụ nữ kia, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Có thể là Dương Thanh Mỹ cảm nhận được nguy cơ, từ từ bắt đầu đối với Trương Diệu quản càng ngày càng nghiêm, trong tâm càng thêm nghĩ cách đấu trí với Dương Tư Ngữ. Nhưng cố tình nhiều lần thua ở trên tay Dương Tư Ngữ, qua mấy lần cũng không chiếm được lợi thế, chỉ có thể hướng về Trương Diệu yên lặng rơi lệ, lúc mới bắt đầu Trương Diệu còn cảm thấy đau lòng. Nhưng càng về sau, ngay cả hắn đều không tự giác đặt cô ở vị trí người tình. Dương Thanh Mỹ cảm nhận được chuyện này, lúc đầu chỉ trầm mặc, nhưng về sau cô muốn cho Dương Tư Ngữ một kích trí mạng, có thể là Dương Thanh Mỹ liều mình với Dương Tư Ngữ, hoặc cũng có thể từ bỏ Trương Diệu, nhưng tất cả chuyện này, đều không liên quan đến An Nặc cùng Phó Quốc Hoa.

 

Chuyện này đến tai An Nặc, cô rốt cuộc yên tâm, cô và Phó Quốc Hoa cuối cùng cũng rời khỏi được kịch tình, đặt vầng sáng của nhân vật nam nữ chính, cũng chỉ có thể uy hiếp được người khác. Từ đây không còn quan hệ tới cô và Phó Quốc Hoa nữa.

back top