Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 64

Thật ra thì An Nặc không phải sợ hai người Dương Thanh Mỹ cùng Trương Diệu, chỉ là nếu như không thoát khỏi kịch bản, bọn họ sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô và Phó Quốc Hoa. Lúc nào cũng phải đề phòng hai người kia quấy rầy, làm phiền người ta chết đi được. Hơn nữa bọn họ quả thật không có ân oán gì, dù sao lúc ấy Dương Thanh Mỹ cùng Phó Quốc Hoa không thích hợp, hai người liền tách ra, mà Dương Thanh Mỹ cũng đã có Trương Diệu, Phó Quốc Hoa có cô. Đây cũng không phải là thù hận gì, coi như đứng ở góc độ Phó Quốc Hoa, nói báo thù cũng có chút quá, dù sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, không phải ai cũng nhỏ mọn. Cho nên An Nặc có thể trợ giúp anh làm chuyện thứ nhất chính là chứng minh cuộc sống sau khi ly hôn của anh còn tốt hơn trước, còn thoát khỏi kiếp làm nhân vật nam phụ cuộc sống lúc nào cũng phải vây quanh nam nữ chính, cùng Phó Quốc Hoa sống ngọt ngào qua ngày.

 

Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ mở ra một kịch tình khác, kịch tình này sẽ dần dàn chìm xuống. An Nặc không bị hai người kia quấy nhiễu trong đầu cũng nhẹ đi rất nhiều, chuyện của công ty cũng được Giang Thắng lo liệu đâu vào đấy, An Nặc càng có thời gian chuyên tâm vào việc ở bệnh viện cùng trên người của Phó Quốc Hoa.

 

Mỗi ngày Phó Quốc Hoa sau khi về nhà, chuyện thứ nhất An Nặc làm chính là kiểm tra thân thể anh từ trên đến dưới xem có vết thương mới nào hay không. Bởi vì lúc huấn luyện phải làm mẫu cho các tân binh, hoặc cùng các tân binh hỗ trợ tập luyện, trên người không khỏi lưu lại những dấu vết bầm tím, cho tới bây giờ Phó Quốc Hoa chưa từng có chú ý tới những thứ này, bởi vì một vết sẹo nhỏ hoặc một vết tím bàm đối với nam tử hán đại trượng phu mà nói dĩ nhiên chỉ có thể coi là một đĩa đồ ăn rồi.

 

Anh không nói, mà An Nặc cũng không có cơ hội đi chú ý, bởi vì hai người đi chung với nhau đều luôn ăn mặc chỉnh tề, Phó Quốc Hoa là một quân nhân, trừ buổi tối sau khi lên giường đa số thời điểm còn lại đều là dáng vẻ nghiêm túc, cho dù là đang ở nhà.

 

Mà An Nặc ngược lại so với anh, cô không có nhiều kỷ luật như vậy, nhưng là Phó Quốc Hoa sau khi về nhà thay quần áo hoặc là làm cái gì đa số lúc đó cô sẽ tự động né tránh. Bởi vì nếu không kịp thời tránh ra, ngộ nhỡ súng cuố cò, hai người cũng sẽ rất khổ sở. Vì Phó Quốc Hoa quá ‘cường tráng’ vốn lúc buổi tối làm đã khiến cô rất mệt mỏi, ngộ nhỡ lau súng cướp cò, từ trước khi ăn cơm liền bắt đầu thì cô càng không chịu nổi, mà Phó Quốc Hoa càng về sau sẽ bởi vì yêu thương cô mà buộc phải dừng lại, nhưng dục vọng của anh vẫn chưa được thỏa mãn, cho nên cuối cùng khổ sở một mình anh chịu.

 

Cũng bởi vì như vậy, An Nặc cho tới bây giờ cũng không có phát hiện trên người anh có tất cả bao nhiêu vết thương lớn nhỏ. Cho đến ngày nào đó hai người quan hệ mồ hôi trên trán anh cùng bình thường không giống nhau, lần này anh chảy rất nhiều mồ hôi, không ngừng rơi xuống người cô, hơn nữa động tác cũng chậm hơn, biểu cảm của anh giống như vừa sung sướng vừa đau đớn. Qua một lúc, An Nặc bình tĩnh lại rốt cuộc phát hiện có cái gì đó không đúng.

 

“Chuyện gì xảy ra, có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?” An Nặc khẩn trương hỏi.

 

“Không có không thoải mái.” Phó Quốc Hoa bị cô hỏi cũng mê mang.

 

“Vậy sao hôm nay anh không ngừng chảy mồ hôi, nhìn dáng vẻ như nơi nào đó đang bị đau.” An Nặc đưa tay giúp anh lau mồ hôi trên trán.

 

Phó Quốc Hoa nghe cô hỏi đến đây mới hiểu được vấn đề. Một cái tay lượng quanh ở trên eo nhỏ của cô dùng sức đem thân thể cô vừa chống lên nằm xuống người hắn: “Không có gì đáng ngại, chỉ là vừa mới dừng lại không được, đụng đến chỗ đầu gối, bây giờ không có gì đáng ngại nữa rồi.” Anh mặt chẳng hề để ý nói.

 

“Đầu gối, đầu gối làm sao?” Cô lập tức lại từ bộ ngực anh chống thân thể lên, vội vàng nhìn đầu gối của anh. An Nặc phản ứng quá nhanh, Phó Quốc Hoa không kịp kéo cô lại, không thể làm gì khác hơn là buông tay để cho cô nhìn.

 

Nhắc chăn đắp lên, đầu bối bên chân phải của anh bầm tím, dáng vẻ dữ tơn khiến An Nặc hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ là cau mày nhìn cũng không dám động mạnh, nhìn qua có vẻ rất đau. Quay đầu lại nhìn bộ mặt nghiêm túc lúc này hiện ra dáng vẻ thỏa mãn khi được ăn no. An Nặc nhớ tới tình huống vừa rồi của anh, cực kỳ tức giận hét vào lỗ tai của anh.

 

“Phó Quốc Hoa!”

 

Nếu là bình thường An Nặc chắc là sẽ không như vậy, đi lính cũng đã là người lớn rồi, chớ nói chi đã là quan qân. Nếu như ngươi dựa vào hắn thương ngươi cưng chiều liền không cố kỵ để cho ngươi bò lên đầu hắn làm mưa làm gió, điều này cũng tốt thôi. Nhưng hôm nay An Nặc không nhịn được nữa, xem một chút, anh vừa rồi đã làm gì, trên người có vết thương không nói coi như xong, cô có thể thông cảm anh là giải phóng quân kiên cường, muốn phát huy tinh thần không sợ khổ không sợ mệt. Nhưng....

 

“Phó Quốc Hoa, người ta là Giải Phóng Quân đều cố nhịn đau để làm việc lớn, anh thì sao?”

 

An Nặc đột nhiên có một loại tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

 

“Anh cũng vậy, đang làm việc chính, anh nhẫn nhịn đau đớn vì tổ quốc sáng lập ra tương lại, nhịn được còn rất cực khổ.” Cô rất nghiêm chỉnh, nhưng Phó Quốc Hoa vẫn coi như là không có chuyện gì xảy ra.

 

Cô nghe anh nói xong đầu óc liền muốn nổ tung, binh lính càn quấy binh lính càn quấy, binh cùng du côn quả nhiên là không phân biệt. Cô muốn bò đến lỗ tai của anh, cho anh một bài giảng, nhưng cô sợ nếu như để anh bắt được cô mới là người xui xẻo, hơn nữa không phải là chuyện đứng đắn. An Nặc cắn cắn đôi môi có chút sưng đỏ, mang theo dấu chấm than lớn trên đầu tức giận bò xuống giường.

 

“Đi đâu?” Phó Quốc Hoa thấy cô xuống giường vội vàng mở miệng hỏi, sợ An Nặc bị lời nói của hắn làm cho tức giận mà bỏ đi.

 

Quả nhiên An Nẵ không để ý hắn, khi hắn do dự không biết có nên xuống giường để cô cắn hai cái cho hết giận hay không hay là chờ cô về giường rồi để cho cô cắn, lúc này đã thấy An Nặc cầm theo chai đầu trở lại.

 

Thấy rõ đồ trong tay cô, Phó Quốc Hoa trong lòng đột nhiên liền sung sướng. Ban đầu bị cô hấp dẫn hắn còn tự khinh bỉ mình, cho là mình trâu già còn muốn gặm cỏ non. Bây giờ nhìn lại ban đầu bị dụ là điều may mắn. Nếu như ban đầu hắn đủ lý trí khuyên mình, hiện tại ở lấy đâu ra một tiểu tức phụ động lòng người này.

 

Dáng dấp trẻ trung xinh đẹp khiến các tiểu binh trong bộ đội nhìn đến ngây người không nói, vóc người cũng có lồi có lõm, mấu chốt là, còn đối tốt với hắn đến không thể tốt hơn được nữa. Ngay cả khi hắn chịu một chút vết thơpng nhỏ cô cũng rất chú ý, lúc cô nhìn hắn tức giận hét lên, hắn nghĩ cô vì hắn bị thương mới sinh tức, lúc ấy hắn liền hận không được hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô. Để cho cô cũng cảm thụ được tâm tình đang kích động của hắn.

 

Thời điểm khi còn sống chung với Dương Thanh Mỹ, hắn cảm giác phụ nữ xinh đẹp chính là muốn làm cho người ta thương yêu, làm cho người ta đau lòng muốn cưng chiều, dù cô cái gì cũng không làm, cái gì cũng không quan tâm, thậm chí trên căn bản không có chủ động quan tâm tới hắn, hơn nữa hắn mỗi lần trở về đều phải làm nhiều việc rất vất vả, còn phải đối mặt với Dương Thanh Mỹ khóc lóc kể lể, xử lý rất nhiều vấn đề. Lúc đó hắn cũng cảm thấy không có gì không đúng cả, cô gả cho hắn vốn là rất uất ức.

 

Hiện tại hồi tưởng lại những ngày đó, đột nhiên cảm thấy thời điểm đó mọi suy nghĩ đều rất nhảm nhí. Cuộc sống hiện tại của hắn bây giờ mới gọi là một gia đình, từ lúc kết hôn cho đến lúc này hắn đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, lúc hắn quay lại quân đội, tiểu cô nương không chỉ đem chuyện trong nhà xử lý ngay ngắn rõ ràng, còn có thể kiếm thêm được nhiều tiền giúp cuộc sống trong nhà được cái thiện, hiếu kính không nói, thậm chí bởi vì hắn không thường ở nhà, cô còn làm thay hắn làm bổn phận của mình, mỗi tháng gửi phí sinh hoạt cũng chưa từng keo kiệt với người trong nhà, mỗi lần mẹ hắn viết thư cũng sẽ nói: phí sinh hoạt gửi nhiều lắm rồi, dùng không hết, lần sau chớ gửi nhiều như vậy, hai con giữ lại mà lo chuyện của mình.

 

Thời điểm hắn nói với cô, cô luôn nói, cô có rất nhiều tiền, hơn nữa lão nhân gia cực khổ cả đời rồi giờ là lúc hưởng thụ, giờ trong tay có nhiều tiền, muốn mua cái gì liền mua, ăn cái gì liền ăn, không cần tiết kiệm, hơn nữa lúc viết thư hồi âm lại, cô luôn có các loại lý do mà nói với mẹ hắn, thậm chí còn nói mấy năm tiếp theo giá cả hàng hóa tăng lên, có cái có thể tăng gấp đôi, nên số tiền đó cô sợ gửi còn thiếu, mặc dù hắn cảm thấy cô có chút nói ngoa, nhưng hắn cũng không cản, bởi vì lời cô nói với mấy lão nhân gia đều có tác dụng, hơn nữa mỗi lần cô dùng loại lời nói hù dọa người này nét mặt rất đáng yêu.

 

Sau nữa, cô lại đột nhiên nói cho hắn biết cô muốn sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trong nhà để cùng hắn theo quân, lúc ấy hắn thật sự rất cảm động, bởi vì theo quân cuộc sống sẽ vất vất vả mọi người đều biết rõ, hơn nữa cô còn là một bác sĩ, cũng rất yêu công việc này của mình, nếu theo quân cô sẽ phải từ bỏ tất cả.

 

Nhưng cô lại tự nguyện đi theo hắn tới quân đội sống qua ngày, mục đích chỉnh là có thể ngày ngày nhìn thấy mình, được chăm sóc mình. Hắn muốn cô suy nghĩ lại, cô lại nói: “Không cần suy tính em cũng biết rõ, điều em muốn nhất là được ở cùng với anh.” Lúc ấy hắn cảm thấy trên cái thế giới này sẽ không bao giờ có một người phụ nữ có thể làm cho hắn thương vào trong tâm khảm như vậy nữa.

 

Phó Quốc Hoa cả người thả lỏng hưởng thụ An Nặc chăm sóc, An Nặc cũng chuyên chú mà đem dầu thuốc đổ ở trên tay chà nóng giúp anh xoa bóp đầu gối. Mãi cho đến khi đầu gối bắt đầu nóng lên, mặt của cô cũng đổ mồ hôi cô mới dừng lại. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt muốn lấy lòng của Phó Quốc Hoa, An Nặc vừa tức vừa buồn cười, đoán chừng anh căn bản không biết tại sao cô tức giận.

 

“Anh, biết rõ mình sai ở đâu chưa.” An Nặc khoanh tay chờ anh trả lời.

 

“Đều do anh sai.” Hắn hoàn toàn như một ông chú muốn dụ dỗ trẻ con, không hề nhận thức được sai lầm của mình.

 

“Sai ở đâu.” An Nặc hỏi tới.

 

“Anh không nên dùng lời không đứng đắn nói với em?” Phó Quốc Hoa suy nghĩ kỹ một hồi mới trả lời.

 

Đáp án này mặc dù An Nặc đã dự đoán được từ trước, nhưng vẫn không nhịn được tức giận mà ngã ngửa. Cô nhướng mày, cô đưa tay nhỏ bé ở trên đầu gối bị thương của anh vỗ xuống một cái thật mạnh. Sức lực này cũng khiến Phó Quốc Hoa mặt co quắp một cái. Cô mới hài lòng, bò xuống giường đi rửa sạch sẽ tay của mình.

 

Tắt đèn cô chui vào lồng ngực bền chắc của Phó Quốc Hoa, tiếp tục vấn đề lúc nãy.

 

“Anh nghĩ xong chưa, rốt cuộc có biết mình sai ở đâu hay không?” An Nặc tiếp tục thẩm vấn.

 

Trong bóng tối Phó Quốc Hoa trầm mặc, hắn hôm nay giống như chỉ thực sự làm sai một sự kiện này mà thôi.

 

Chờ cả ngày vẫn không có âm thanh, An Nặc không khỏi nghĩ anh có phải đã ngủ mất rồi không.

 

Đưa tay nhỏ bé bóp mũi của anh: “Về sau không thể tùy tiện bị thương, phải luôn cẩn thận có hiểu hay không. Bị thương về nhà nhất định phải nói mặc kệ là vết thương lớn hay nhỏ có biết hay không!”

 

Phó Quốc Hoa nghe xong lời của cô, đột nhiên có chút cảm động, giọng trầm thấp trả lời: “Hiểu.”

 

Chỉ một chữ cũng khiến An Nặc đột nhiên xấu hổ, nhỏ giọng nói một câu đã hiểu là tốt rồi. Tiếp liền vùi đầu vào trước ngực Phó Quốc Hoa nhắm mắt ngủ.

 

Để lại Phó Quốc Hoa ngóc đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ giật.

back top