Chương 100: Ơ
Nhận vé xem phim xong, Đồng Dao kéo Lục Tư Thành chạy vào phòng chiếu phim như kẻ trộm, cho đến khi hai người ngồi vào chỗ của mình rồi, cả quá trình Lục Tư Thành đều không hề có chút phản kháng nào —— Có lẽ là bị hành động kia của Đồng Dao làm cho có chút ngu người... Bạn cũng có thể nói là hạnh phúc đến quá đột ngột, cho dù đó có là Lục Tư Thành, cũng không thể có phản ứng ngay tức khắc được.
Đến khi xung quanh tối lại, tắt đèn tối thui chẳng nhìn thấy ai với ai cả.
Nương theo ánh sáng từ màn hình, Đồng Dao liếc mắt nhìn thấy người bên cạnh cô đã tháo khẩu trang ra, nghĩ nghĩ, nghiêng đầu sang phía cô mặt không cảm xúc, hỏi: "Hành động vừa rồi là sao?"
"Lại nhìn thấy fan của đội chúng ta."
"Ừ?"
"Thế là bất chấp nguy hiểm của việc bị phát hiện, làm ra chuyện như thế."
"Tại sao?"
"Dùng hành động chứng minh em không hề chê bai anh, anh rất tốt, còn rất đẹp trai." Trong bóng tối, Đồng Dao bẻ ngón tay, cùng lúc đó cô phát hiện bởi vì không nhìn thấy mặt, nên da mặt cô trở nên cực kỳ dày, "Và cả, em không phải sợ bị phốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có tinh thần mạo hiểm lãng mạn vĩ đại."
"..." Đối với câu trả lời của cô, Lục Tư Thành không nói có hài lòng hay không, chỉ là sau một hồi im lặng, lời ít ý nhiều bình luận, "Rất tốt."
Đồng Dao nghĩ thầm "rất tốt" là được, đừng hỏi nữa, tha cho em đi —— Vì đột nhiên phát hiện anh đeo khẩu trang đúng là con mẹ nó quá đẹp trai lòng dại trai trỗi dậy nên mới làm ra chuyện như vậy chứ còn sao nữa?!
Lúc này phim đã bắt đầu chiếu rồi, Lục Tư Thành nghiêm túc xem được một lúc, người cứ dần dần nghiêng sang một bên, cuối cùng tựa luôn đầu lên vai Đồng Dao —— Đồng Dao nghĩ trong lòng, không đúng, hành động này không phải nên là em làm à, cúi đầu nhìn thì thấy mắt của người bên cạnh đã nhắm lại rồi, vậy nên vai hơi nhúc nhích, thấy anh lại chậm rãi mở mắt ra, hỏi: "Tối qua mấy giờ anh ngủ?"
Lục Tư Thành nghĩ một chút, trả lời: "Bốn giờ."
Đồng Dao: "Vậy là sau đó anh lại bò dậy xuống lầu đấu rank à?"
Lục Tư Thành vừa ngáp vừa nói: "Tiểu Bàn khóc lóc năn nỉ anh mang nó rời khỏi địa ngục Kim Cương II."
"Thế nên anh dẫn theo hỗ trợ của anh thăng hạng cả một đêm, sau đó hôm nay hẹn hò với em ngang nhiên ngủ gà ngủ gật, giỏi thật nha đội trưởng của em." Đồng Dao lại hất hất đầu vai, "Dậy đi, không cho anh dựa."
"Em đã hôn anh rồi, còn không cho anh dựa vai."
".....................Hôn anh một tí đó rồi sao?"
"...Không sao," khi ánh sáng trên màn hình hơi lóe lên, đầu của người đang dựa trên vai Đồng Dao hơi cử động, người dựa vai cô hơi ngẩng đầu lên, từ một góc khá thấp dùng đôi con ngươi màu nâu sậm kia nhìn cô chằm chằm, "Lúc nãy nhanh quá, anh không kịp phản ứng, thêm một lần nữa?"
Ánh mắt của anh cho dù là trong bóng tối của phòng chiếu cũng vẫn trở nên sáng rực.
Mà câu trả lời của Đồng Dao là kéo mũ áo khoác của anh lên trùm mặt anh lại.
Còn về việc bộ phim kia nói cái gì Đồng Dao gần như không nghe vào được một câu nào, chỉ nhớ trong bóng tối anh nhìn cô rất lâu, cuối cùng mới giống như bỏ cuộc, đầu lại vững vàng ngả trên vai cô, ngủ thiếp đi...
...
Đến khi bộ phim sắp kết thúc thì anh thức dậy.
Sau khi dậy cũng không nói gì, chỉ là mở mắt ra, nhìn xuyên qua mép của cái mũ che hết phân nửa đầu bình tĩnh nhìn Đồng Dao... Lúc này, trên màn hình lớn, nữ chính đang ôm con cá lớn lơ lửng giữa không trung, độ sáng bắt đầu tăng lên, Đồng Dao cúi đầu đối mặt với Lục Tư Thành.
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Nhìn nhau ba giây.
Cô đột nhiên vén cái mũ của người đàn ông đang tựa lên vai mình lên, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh —— Khi nhạc nền phim vang lên, cô cảm giác được anh hơi nhúc nhích ngồi dậy, đầu lưỡi lướt trên môi cô, khẽ chạm nhẹ, định tiến vào sâu hơn, Đồng Dao ngồi thẳng người dậy.
Lục Tư Thành: "...Ơ."
Đồng Dao: "...... Ơ cái gì mà ơ."
Lục Tư Thành: "Bày tỏ tâm trạng thất vọng."
Đồng Dao giật giật khóe miệng, đưa tay đẩy cái đầu sắp đè vai cô đến tê rần ra.
---Dịch giả có lời muốn nói: khi bạn là chó độc thân và bạn phải tưởng tượng chuyện yêu đương của lũ có bồ :) ok I"m fine
Nhận vé xem phim xong, Đồng Dao kéo Lục Tư Thành chạy vào phòng chiếu phim như kẻ trộm, cho đến khi hai người ngồi vào chỗ của mình rồi, cả quá trình Lục Tư Thành đều không hề có chút phản kháng nào —— Có lẽ là bị hành động kia của Đồng Dao làm cho có chút ngu người... Bạn cũng có thể nói là hạnh phúc đến quá đột ngột, cho dù đó có là Lục Tư Thành, cũng không thể có phản ứng ngay tức khắc được.
Đến khi xung quanh tối lại, tắt đèn tối thui chẳng nhìn thấy ai với ai cả.
Nương theo ánh sáng từ màn hình, Đồng Dao liếc mắt nhìn thấy người bên cạnh cô đã tháo khẩu trang ra, nghĩ nghĩ, nghiêng đầu sang phía cô mặt không cảm xúc, hỏi: "Hành động vừa rồi là sao?"
"Lại nhìn thấy fan của đội chúng ta."
"Ừ?"
"Thế là bất chấp nguy hiểm của việc bị phát hiện, làm ra chuyện như thế."
"Tại sao?"
"Dùng hành động chứng minh em không hề chê bai anh, anh rất tốt, còn rất đẹp trai." Trong bóng tối, Đồng Dao bẻ ngón tay, cùng lúc đó cô phát hiện bởi vì không nhìn thấy mặt, nên da mặt cô trở nên cực kỳ dày, "Và cả, em không phải sợ bị phốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có tinh thần mạo hiểm lãng mạn vĩ đại."
"..." Đối với câu trả lời của cô, Lục Tư Thành không nói có hài lòng hay không, chỉ là sau một hồi im lặng, lời ít ý nhiều bình luận, "Rất tốt."
Đồng Dao nghĩ thầm "rất tốt" là được, đừng hỏi nữa, tha cho em đi —— Vì đột nhiên phát hiện anh đeo khẩu trang đúng là con mẹ nó quá đẹp trai lòng dại trai trỗi dậy nên mới làm ra chuyện như vậy chứ còn sao nữa?!
Lúc này phim đã bắt đầu chiếu rồi, Lục Tư Thành nghiêm túc xem được một lúc, người cứ dần dần nghiêng sang một bên, cuối cùng tựa luôn đầu lên vai Đồng Dao —— Đồng Dao nghĩ trong lòng, không đúng, hành động này không phải nên là em làm à, cúi đầu nhìn thì thấy mắt của người bên cạnh đã nhắm lại rồi, vậy nên vai hơi nhúc nhích, thấy anh lại chậm rãi mở mắt ra, hỏi: "Tối qua mấy giờ anh ngủ?"
Lục Tư Thành nghĩ một chút, trả lời: "Bốn giờ."
Đồng Dao: "Vậy là sau đó anh lại bò dậy xuống lầu đấu rank à?"
Lục Tư Thành vừa ngáp vừa nói: "Tiểu Bàn khóc lóc năn nỉ anh mang nó rời khỏi địa ngục Kim Cương II."
"Thế nên anh dẫn theo hỗ trợ của anh thăng hạng cả một đêm, sau đó hôm nay hẹn hò với em ngang nhiên ngủ gà ngủ gật, giỏi thật nha đội trưởng của em." Đồng Dao lại hất hất đầu vai, "Dậy đi, không cho anh dựa."
"Em đã hôn anh rồi, còn không cho anh dựa vai."
".....................Hôn anh một tí đó rồi sao?"
"...Không sao," khi ánh sáng trên màn hình hơi lóe lên, đầu của người đang dựa trên vai Đồng Dao hơi cử động, người dựa vai cô hơi ngẩng đầu lên, từ một góc khá thấp dùng đôi con ngươi màu nâu sậm kia nhìn cô chằm chằm, "Lúc nãy nhanh quá, anh không kịp phản ứng, thêm một lần nữa?"
Ánh mắt của anh cho dù là trong bóng tối của phòng chiếu cũng vẫn trở nên sáng rực.
Mà câu trả lời của Đồng Dao là kéo mũ áo khoác của anh lên trùm mặt anh lại.
Còn về việc bộ phim kia nói cái gì Đồng Dao gần như không nghe vào được một câu nào, chỉ nhớ trong bóng tối anh nhìn cô rất lâu, cuối cùng mới giống như bỏ cuộc, đầu lại vững vàng ngả trên vai cô, ngủ thiếp đi...
...
Đến khi bộ phim sắp kết thúc thì anh thức dậy.
Sau khi dậy cũng không nói gì, chỉ là mở mắt ra, nhìn xuyên qua mép của cái mũ che hết phân nửa đầu bình tĩnh nhìn Đồng Dao... Lúc này, trên màn hình lớn, nữ chính đang ôm con cá lớn lơ lửng giữa không trung, độ sáng bắt đầu tăng lên, Đồng Dao cúi đầu đối mặt với Lục Tư Thành.
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Nhìn nhau ba giây.
Cô đột nhiên vén cái mũ của người đàn ông đang tựa lên vai mình lên, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh —— Khi nhạc nền phim vang lên, cô cảm giác được anh hơi nhúc nhích ngồi dậy, đầu lưỡi lướt trên môi cô, khẽ chạm nhẹ, định tiến vào sâu hơn, Đồng Dao ngồi thẳng người dậy.
Lục Tư Thành: "...Ơ."
Đồng Dao: "...... Ơ cái gì mà ơ."
Lục Tư Thành: "Bày tỏ tâm trạng thất vọng."
Đồng Dao giật giật khóe miệng, đưa tay đẩy cái đầu sắp đè vai cô đến tê rần ra.
---Dịch giả có lời muốn nói: khi bạn là chó độc thân và bạn phải tưởng tượng chuyện yêu đương của lũ có bồ :) ok I"m fine