Khi Em Mỉm Cười

Chương 102

Chương 102: Biển thủ công quỹ
Trước khi đi Đồng Dao giật luôn cái bảng ghi chú của Lục Tư Thành đem theo.

Lúc đuổi theo, bản thân cô có đôi chút mông lung—— Thật ra cô và Tham Lang cũng không được tính là thân, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện vài câu mà thôi... Bình thường mấy cậu nhóc đội hai đều ở trong phòng tập luyện, phòng tập của đội hai nằm ở khoảng trống ít ỏi đối diện với dãy phòng ở của đội Đồng Dao trên tầng một, thường thì ngoại trừ một tuần hai ngày sắp xếp đấu chung ra thì đội hai và đội một rất ít trò chuyện trao đổi với nhau.

Thỉnh thoảng mất điện hoặc rớt mạng tiểu Bàn sẽ la lên: "Lũ nhóc trên lầu bọn chú có bị rớt mạng không?!"

Trừ những lúc như vậy, còn lại là khi bọn họ đi ra khỏi phòng, lâu lâu sẽ lâm vào tình trạng bốn mắt nhìn nhau với người của đội hai đang ngồi luyện tập ở khu vực đối diện phòng mình...

Đồng Dao và Tham Lang thuộc kiểu tình trạng này.

Thời gian lâu dần, hai người nhìn nhau mỉm cười chào hỏi cũng có thể xem như hơi thân thân, đẳng cấp game của Tham Lang nằm trong khoảng giữa Kim Cương I và Cao Thủ, lúc Đồng Dao đấu xếp hạng thi thoảng cũng sẽ gặp cậu ta trong game... Vậy nên thật ra Đồng Dao biết cậu ta chơi Kalista rất tốt, nhưng lại rất ít dùng.

Chạy ra bên ngoài, đi chưa được hai bước Đồng Dao đã nhìn thấy Tham Lang đang ngồi ngay ngoài sân, trời nóng nực lại mới vừa mưa xong, bên ngoài vừa oi vừa nóng muỗi thì nhiều, cậu ta lại ngồi ngoài này, tay kẹp một điếu thuốc lá.

Đồng Dao cũng có em trai, dù tuổi tác không kém cô là mấy, nhưng mấy thằng nhóc lên năm hai trung học có bộ dạng gì thì cô không phải là chưa từng nhìn thấy ——

Đồng Dao đi lại gần giật lấy điếu thuốc trong tay Tham Lang ném vào thùng rác: "Con nít đừng có đi học mấy thứ này."

Tham Lang hơi ngẩn người, quay đầu lại nhìn cô, trong bóng tối không thấy rõ ánh mắt của cậu ta, chỉ nghe thấy cậu ta với giọng nói như đang dùng máy biến âm, nói: "Là chị à."

Giọng nói đó nghe có chút lười biếng, hoàn toàn khác với người mới nãy chỉ vì được bắt chuyện mà đỏ cả mặt đổ cả nước——

Tâm trạng cậu ta không tốt.

Đồng Dao kẹp bảng ghi chú dưới cánh tay, ngồi xổm xuống cạnh cậu ta, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đấu tập thắng thua là chuyện rất bình thường, dù Hắc Diệu có yếu đến mấy thì cũng là đội đã trụ hạng thành công trong giải mùa xuân, đánh bại đội đứng thứ hai ở LSPL, trụ vững trong danh sách các đội tuyển của LPL... Thua cũng là bình thường, đừng nhụt chí."

Tham Lang "ồ" một tiếng: "Hôm nay trước khi đấu... Lúc đó chị và Thành ca còn chưa về, Minh thần nói rằng với A Luật lên đấu thay cho đường giữa người mới, thì thực lực của đội bọn tôi sẽ nằm ở mức tầm trung của LPL."

Đồng Dao: "..."

Tham Lang: "Là tôi đấu không tốt, vậy nên mới thua—— Tôi biết, không cần an ủi tôi. Tôi cũng biết lúc nãy nếu lấy Kalista thì chúng tôi đã thắng rồi."

Đồng Dao lấy bảng ghi chú kẹp dưới cánh tay đưa ra.

Tham Lang nhíu mày, giọng nói bỗng chốc xen lẫn sự kháng cự: "Nhưng tôi vẫn không muốn lấy."

Cái bảng chuẩn bị đưa qua lại bị Đồng Dao ôm trở về, kẹp trong khoảng không giữa ngực và đầu gối.

Đồng Dao ôm gối: "...Tôi biết cậu rất không thích bị gọi là tiểu chessman."

Tham Lang không nói gì.

Đồng Dao nghĩ nghĩ: "Cũng giống như khi Thành ca mới bắt đầu đấu chuyên nghiệp, sang Hàn làm thực tập sinh, làm dự bị, bị người ta xem như cái bóng của Giáo Hoàng—— Lúc đó anh ấy cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa xung quanh toàn là người Hàn, rất có thể ban đầu cái gọi là "cái bóng của Giáo Hoàng" không giống với "tiểu chessman" mà người trong nước gọi cậu bây giờ, biệt danh này của cậu trong mắt đa số mọi người, ít ra là còn có ý tốt."
Tham Lang nhẹ giọng cười một tiếng, nghe ra có ý khinh thường.

"Sau đó Thành ca dựa vào năng lực của chính mình sửa cách nói "cái bóng của Giáo Hoàng" thành "nhìn kìa, đó là người có thể sánh ngang với Giáo Hoàng", "Cái bóng có thể nuốt trọn ánh sáng" —— Kalista là tướng mà cả anh ấy lẫn Giáo Hoàng đều rất giỏi, nhưng trước giờ anh ấy chưa từng cố gắng tránh dùng Kalista." Đồng Dao lấy bảng ghi chú ra, mượn ánh sáng mờ tối của đèn trong hành lang, nhìn rồi đọc, "Phút 11 giây 12, tính toán sai lượng sát thương, lúc này tướng đạt cấp sáu, sát thương ban đầu của Jinx là 79 (bao gồm sát thương từ ngọc bổ trợ), tính toán chuẩn xác có thể so hai chiêu với AD đối phương; phút 12 giây 13, lọt lính, chưa thuần thục tướng, nên luyện tập farm lính..."

Tham Lang quay sang nhìn Đồng Dao, Đồng Dao đưa bảng cho cậu ta: "Mặc dù Thành ca nghiêm khắc lại rất dữ, nhưng ít ra anh ấy thật sự muốn bồi dưỡng cậu làm người kế nghiệp... Ngày xưa lúc anh ấy còn ở Hàn, có lẽ không có được may mắn như vậy."
"Tôi không nghĩ nhiều được thế, tôi chỉ biết nếu như vẫn còn anh ta, tôi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội thi đấu."

"Cậu có thể dẫn dắt đội hai đấu từ LSPL lên mà."

"Không thể được, đường giữa mới hiện tại không theo kịp bọn tôi, hoặc là Lục Nhạc đấu, hoặc là Thành ca giải nghệ, tôi vào đội một," Tham Lang nhận lấy tấm bảng liếc mắt nhìn một cái, "chậc" một tiếng, nói, "Thế rốt cuộc khi nào anh ta mới giải nghệ vậy?"

"..." Đồng Dao vẫn giữ tư thế ngồi xổm, cô ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh, "Tiểu Lang, có phải cậu đã quá nóng lòng rồi không?"

Tham Lang cúi thấp đầu nhìn Đồng Dao, không nói gì.

Hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cùng chị đấu rank lúc nào cũng thắng, đấu rất sảng khoái."

Đồng Dao: "Vậy à? Cảm——"

Tham Lang: "Tôi cũng muốn có một đường giữa mạnh như chị, chứ không phải thể loại gà mờ nằm chờ ăn sẵn như hiện tại."
Đồng Dao đứng dậy, phủi phủi đầu gối vốn chẳng có hạt bụi nào, không biết nên nói gì—— Cô được khen thì nên vui mới phải, nhưng cô vui không nổi, tham vọng muốn thắng, muốn thi đấu của cậu nhóc bên cạnh quá mãnh liệt, từng câu từng chữ, từng biểu cảm, sự nôn nóng đó khiến người bên cạnh hoàn toàn có thể cảm nhận được...

Đồng Dao nhíu mày lại.

Tham Lang lại chỉ cười cười, nói: "Thật ngưỡng mộ Thành ca, danh tiếng, tiền tài, đồng đội tốt—— những thứ tôi muốn anh ta đều có đủ."

...

Trong trụ sở.

Tiểu Thụy cong mông quỳ trên sofa dán mặt lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa lầm bầm: "Thành ca, bỗng nhiên em cảm thấy có phải chúng ta đã quá lơ là với đội hai rồi không?"

Người đang ngồi trên sofa xem lại video trận đấu tập vừa rồi không lên tiếng.
"Tiểu Lang có thể vừa nói vừa cười với Đồng Dao, nhưng bình thường khi đồng đội nói chuyện với cậu ta, cậu ta không hề như vậy, thậm chí người bên bộ phận quản lý nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không như thế, tại sao?" mặt tiểu Thụy dính chặt vào cửa sổ, một lúc sau cho ra kết luận kinh thiên động địa, "...... Chẳng lẽ hai người họ có gì đó?!"

Người ngồi trên sofa xem video trận đấu vẫn không nói gì, tay cầm bút ghi một vài số liệu vào bảng ghi chú bên cạnh, một lúc lâu sau, khi mông tiểu Thụy sắp chổng thẳng lên trời, anh mới không ngẩng đầu, nói: "Có gì?"

"Phòng của Đồng Dao đối diện ngay máy tính của tiểu Lang, cô gái trẻ mỗi ngày mở cửa phòng ra, việc đầu tiên chính là bốn mắt nhìn nhau với người đang ngồi trước máy tính, hai người ngượng ngùng mỉm cười, chào hỏi, cuối cùng vì chung một mái nhà mà lâu dần nảy sinh tình cảm... Bắt đầu hành trình yêu đương lén lút giữa một chú chó sói con và một cô gái ngây thơ trong sáng."
Lục Tư Thành "ồ" một tiếng, cúi đầu viết viết gì đó vào bảng ghi chú.

Tiểu Thụy: "Hai người họ nhìn rất xứng đôi, hiện tại tiểu Lang cao hơn một mét bảy, chiều cao vẫn còn đang phát triển, về sau có thể sẽ cao ngang ngửa với anh."

Tiểu Thụy: "Anh thì lại già rồi, sau này giải nghệ, tiểu Lang lên thay anh làm ADC chính thức của đội, kết hợp cùng với Đồng Dao làm song C trai tài gái sắc."

Tiểu Thụy: "Ai ya tưởng tượng dữ quá không về lại thực tại nổi nữa—— Lúc trước bảo đội không cho phép thành viên yêu nhau anh cũng biết chỉ là nói vậy thôi dù sao một đám đực rựa với nhau yêu đương cái qq gì, mà nếu bọn anh có thích góp vui yêu đương đồng giới thì em cũng không cản nổi..."

Tiểu Thụy: "Nhưng với thân phận là đội trưởng, anh vẫn nên để ý hai đứa nhóc này đi nha, đừng để bọn họ chìm đắm trong men tình mà bỏ bê việc tập luyện và thành tích."
Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành ấn tạm dừng video.

Bỏ bút xuống.

Mỉm cười, đáp: "Được."

...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Đồng Dao nhanh gọn lẹ thu dọn đồ đạc trên bàn nhường vị trí của mình lại cho đường giữa đội hai (dù không đấu nhưng vẫn có chỗ ngồi), chào mấy đứa nhóc đội hai ngồi cạnh mình rồi đi lên lầu, nhìn đồng đội phải cam chịu mà ngồi trong khu vực chật hẹp này, sau đó đi đến chỗ ngồi của đường giữa đội hai, bỏ đồ xuống.

"Đúng, bị đuổi lên tầng một rồi, bởi vì không thi đấu nên không có nhân quyền." Tiểu Bàn đang live stream, nói chuyện với fan, "Đèn trên tầng một hơi tối... Cái gì mà hiệu ứng làm đẹp của camera hôm nay chỉnh hơi quá đà, đây là camera của tên nhóc Phá Quân kia mà, các bác đi cười nhạo nó ấy, phốt này em không nhận đâu nhá."
Lúc Đồng Dao đi ngang qua lưng tiểu Bàn nhìn thấy trên màn hình cậu ta bị đại quân "=))))))))" chiếm đóng.

"Duỗi chân cũng không được," lão K nói, "tầng một hơi chật."

"Đời này không ngờ có thể cách anh gần như vậy," lão Miêu ngồi sát cạnh lão K, nói, "Kiểu như khi anh chỉ biết ẩn thân trong rừng dọn F4, thò tay ra là có thể đập bể đầu chó của anh."

Lão K: "..."

Lục Tư Thành đang cúi đầu điều chỉnh game, sửa giao diện game của Tham Lang theo thói quen của mình.

Đồng Dao bỏ đồ đạc xuống, thấy đã sắp mười hai giờ rồi, dứt khoát chào mọi người về phòng định tắm rửa đi ngủ—— Cơ mà lúc xoay người đi thì nhìn thấy Lục Tư Thành tắt game; đi được hai bước, phát hiện ghế của Lục Tư Thành hơi xê dịch; lúc đi ra đến cửa phòng, Lục Tư Thành đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Đồng Dao đóng cửa lại.

Khoảng một phút rưỡi sau, cửa phòng cô bị người bên ngoài mở ra, dường như Đồng Dao đoán được gì đó, đứng sau cánh cửa, thế nên người đứng ngoài cửa trước tiên đưa cho cô một chai nước suối, sau đó chẳng nói chẳng rằng ôm cả cô lẫn chai nước ép lên tường.

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao: "Anh làm gì vậy?"

Cánh tay của anh vòng qua ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ sau đầu cô áp cô lên tường, anh cúi người, cánh môi mang theo hơi lạnh dán sát vào tai cô—— Mỗi lần nói chuyện, sẽ như lơ đãng mà chạm vào, hơi thở ấm áp vây quanh tai cô.

"Hôm nay giám đốc đội nói, hình như đường giữa chính thức của đội chúng ta và thằng nhóc AD đội hai có mối quan hệ bất chính vượt qua ranh giới tình đồng đội," giọng nói của Lục Tư Thành nghe có vẻ vừa trầm thấp vừa bình tĩnh, "Giám đốc đội dặn anh, là đội trưởng, phải quản lý chặt loại chuyện này, không thể để đám nhóc bọn em mải mê yêu đương, ảnh hưởng thành tích."
"................."

Khi môi anh không chút kiêng nể gì mà dán vào cổ cô...

Eo Đồng Dao mềm nhũn.

"Tiểu Thụy ảo tưởng nhiều quá rồi..."

Cảm giác được đôi môi kia mới đầu chỉ là nhè nhẹ áp vào cổ, dần dần có thêm động tác khác... Hơi thở của anh ngày càng nặng nề ngày càng nóng bỏng như thể muốn đốt cháy cô, anh đưa lưỡi ra, chạm vào mạch máu màu xanh yếu ớt ẩn bên dưới làn da trắng nõn.

Lưng của Đồng Dao hoàn toàn bị ép dính lên tường, lúc này, cô cảm giác được cánh tay đang quấn quanh eo mình bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve, bàn tay anh trượt xuống, nắm lấy eo cô, cùng lúc đó ngón út đẩy vạt áo cô lên...

Cái khe khẽ tiếp xúc da thịt đó, truyền đi hơi nóng từ thân nhiệt của cả hai người.

Đồng Dao nín thở theo bản năng.

Cô vội vàng nắm chặt cánh tay của người đàn ông trước mặt, ánh mắt vì căng thẳng mà lóe lên, dừng một chút lại đưa tay lên đẩy anh ra: "Đừng nghịch, đừng nghịch nữa... tên nhóc tiểu Lang kia chỉ là lòng hiếu thắng quá mạnh —— á!"
Đồng Dao bất ngờ bị cắn một cái, cô giận dữ đập vai người đàn ông đang đè trước người mình, che cổ, trợn mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy hả?"

"Tuân theo dặn dò của giám đốc, quản lý sát sao tác phong đời sống của thành viên trong đội."

Đôi con ngươi màu nâu sậm kia vì xen lẫn những thứ khác mà càng trở nên thâm trầm hơn ngày thường.

"Quản lý như vậy đó hả?"

"Ừ," Lục Tư Thành cười khẽ, kéo tay Đồng Dao ra nhìn vết hồng hồng do mình tạo ra trên cổ cô, cười một tiếng, giọng điệu đắc ý, nói, "Tiện thể biển thủ công quỹ."

===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói: ......... Lúc viết chương này mị có cảm giác như đang phạm tội vậy á.

PS: giải thích cho mọi người bố cục trên tầng một, về cơ bản thì bên này là ba phòng của thành viên chính thức, bên kia là không gian tập luyện, diện tích rất nhỏ.
Thường thì trong các đội thể thao điện tử, thành viên chính thức và dự bị của hai đội đều kẻ lầu trên người lầu dưới như vậy, nói thật mị cảm thấy cơ hội giao tiếp quá ít ỏi, có lúc cùng một đội mà trên tầng có những ai cũng không biết, cảm giác cực kỳ xa cách......

Vậy nên mặc dù trong đầu mị vẫn luôn có sự tồn tại của đội hai, nhưng lúc trước về cơ bản chẳng viết gì về các hoạt động tương tác qua lại, cảm giác tồn tại cũng mờ nhạt, là sơ sót của mị khi khiến các thím tự hỏi đội hai ở đâu chui ra. Xin lỗi nhiều nha ha ha ha ha.

back top