Chương 109: Hay là muốn một lớp giáo dục tố chất
Hôm sau là ngày đầu tiên của Demacia Cup, đội hai của ZGDX có thành viên tham dự LPL của đội một, do đó từ khán giả đến bình luận viên đều vì chuyện đường giữa dự bị đội một Lục Nhạc dẫn dắt người của đội hai xuất chinh mà đặt một cái tên: ZGDX. Blue.
——Người ở đây ai cũng thích quay ngược thời gian trở về quá khứ.
Dưới trướng công ty Samsung của khu vực Hàn Quốc đã từng cùng lúc có cả hai đội tuyển Liên Minh chuyên nghiệp là SAMSUNG. White và SAMSUNG. Blue, mười thành viên của hai đội dựa vào thực lực vượt trội mà thống trị khu vực Hàn Quốc, SAMSUNG. White lại càng thuận lợi hơn khi giành được cúp chung kết thế giới năm đó.
Câu chuyện chưa từng có tiền lệ của hai đội Xanh Trắng của Samsung đến giờ vẫn còn được người ta nhắc đến, năm đó được gọi đùa là "Triều đại Samsung" —— Riot thậm chí còn vì hiện tượng "Samsung" mà ngay mùa giải sau đó đã lập tức đưa ra quy định: mỗi một câu lạc bộ không thể cùng lúc có hai đội cùng một đẳng cấp trong giải đấu chuyên nghiệp.
——"Thực lực mạnh mẽ" có lẽ chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng mạnh đến mức khiến cho công ty phát hành game phải thay đổi quy định y như sửa bug để hạn chế sức mạnh của bạn, đủ thấy được tiếng tăm vang xa đến cỡ nào, ảnh hưởng sâu đến mức nào.
Lúc này.
Người của đội hai dường như không hề có sự bất mãn gì với cách gọi ZGDX. Blue này, hơn nữa còn rất thích thú, ít nhất thì trước khi đến nơi thi đấu, Phá Quân đang cúi đầu nghịch điện thoại hét lên một tiếng: "Ôi đm bọn họ gọi chúng ta là ZGDX Blue kìa ha ha ha ha ha ha?!"
Lập tức trong xe là một tràng "ha ha ha ha" "há há há" đầy lạc quan ——
Tiểu Bàn: "Được nha, rất ngầu."
Lão K: "Ám chỉ năm nay đội một vô địch?"
Phá Quân: "Năm đó mặc dù là Samsung trắng vô địch, nhưng ở trong nước thì Samsung xanh lại đè bẹp Samsung trắng —— Đúng không Thành ca, em nhớ là giải trong nước đội trắng chỉ thắng đội xanh được đúng một lần?"
"Ừ," người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau cùng lười biếng đáp lời, cười như không cười nhìn hỗ trợ đội hai đang đầy hưng phấn, nói, "Sao, nhóc con, chú cũng muốn đè bẹp đội một? Dã tâm lớn đấy..."
Lời thì nói vậy.
Nhưng giọng điệu thì lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Khi tiểu Bàn túm lấy Phá Quân đập một phát lớn giọng nói "Bảo đao của Mr. Bàn còn chưa cùn mà thằng nhóc cậu lại dám nghĩ đến chuyện đoạt quyền soán vị", Đồng Dao bám vào lưng ghế của mình quay đầu lại cười ngu với Lục Tư Thành, anh ngước đầu nhìn cô một cái: "Cười cái gì?"
"Không hề biết là anh còn rất có tình thương người như vậy."
"..." Lục Tư Thành "ồ" một tiếng, "Vẫn luôn có mà."
Đồng Dao liếc mắt khinh bỉ, ngồi về lại chỗ của mình, nghĩ nghĩ rồi đưa tay nhẹ nhàng kéo tai nghe của cậu nhóc ngồi bên cạnh xuống, sau đó huých vai cậu ta: "Này, tiểu Lang, cậu có nghe thấy mấy lời bọn họ vừa nói không?"
Tham Lang vốn đang dựa vào cửa sổ nghe nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này bị Đồng Dao lay tỉnh, cậu ta cũng không nổi giận, chỉ là có chút mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy hỏi: "Nói gì?"
"Bên ngoài gọi đội hai là ZGDX. Blue, mọi người đều hy vọng có một ngày bọn cậu cũng giống như Samsung xanh năm đó, đè bẹp Samsung trắng trong giải quốc nội, bón hành ngập mặt cho người già đội một."
"..." Con ngươi của Tham Lang hơi sáng lên, nhưng rất nhanh đã lại trở nên tối tăm, "Đáng tiếc cuối cùng Samsung xanh không giành được chức vô địch, trong mắt những người khác, đội xanh vĩnh viễn là bại tướng dưới tay đội trắng."
"..."
"AD đội xanh còn bị AD đội trắng đánh cho phát khóc ngay trên sàn đấu."
"..."
Tham Lang liếc mắt, ném lại một câu "thôi bỏ đi" rồi lại đeo tai nghe lên... Đồng Dao lúng túng đăm đăm nhìn cậu ta một hồi, mãi cho đến khi thấy điện thoại rung lên, sau đó nhận được màn cười nhạo đến từ bạn trai của cô ——
[fhdjwhdb2333: Mặt nóng dán mông lạnh, vui không?]
Đồng Dao: "..."
Cái người này.
[ZGDX, smiling: Anh tránh ra! Bà đây đang vui không kìm được!]
[fhdjwhdb2333: Mấy đứa nhóc đang tuổi nổi loạn nặng nhẹ gì cũng không nghe, em muốn dùng tình yêu cảm hóa đó chẳng thà lấy tình yêu đó đến cảm hóa anh.]
[ZGDX, smiling: Sao phải cảm hóa anh?]
[fhdjwhdb2333: Đấu tập cố ý để thua nó, tăng thêm tự tin, xóa bỏ bóng ma tâm lý.]
[ZGDX, smiling: Thua bằng cách nào?]
[fhdjwhdb2333: Chỉ chơi bằng tay trái thôi ok chưa? Đến cỡ đó rồi mà còn thua anh thì về nhà nuôi heo cho rồi.]
[ZGDX, smiling: ......Người ta chỉ là một cậu nhóc, anh ghim cậu ta dữ như vậy làm gì?]
[fhdjwhdb2333: Nghe thấy câu "chị Đồng Dao" của nó là thấy phiền.]
[ZGDX, smiling: Ồ, nếu ngưỡng mộ như vậy thì anh cũng có thể gọi em như thế.]
Đồng Dao gửi xong câu này thì bỏ điện thoại xuống, nhổm người dậy, bám lên thành ghế tròn mắt nhìn Lục Tư Thành, dáng vẻ có chút trông mong; anh nâng mí mắt quét mắt nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói: Không biết lớn nhỏ, phắn.
Đầu Đồng Dao lập tức rụt trở về.
...
Nửa tiếng sau.
Xe buýt đưa mọi người đến địa điểm thi đấu, người của đội hai được nhân viên dẫn ra sau hậu trường, nhóm của Đồng Dao chỉ đến xem nên được nhân viên đưa đến khu vực chỗ ngồi đặc biệt ——
Lục Tư Thành quả không hổ danh là tuyển thủ nổi tiếng thuộc hàng top, ở nơi tối mò chẳng thấy rõ mặt ai với ai thế này vậy mà anh vừa đi vào khu vực khán đài là đã có người lập tức nhận ra, hét lên ầm ĩ "Trời má chessman kìa" "Thành ca? Chồng tao? Ở đâu ở đâu?" náo động...
Đồng Dao: "Lục minh tinh, anh mà không thi đấu chuyên nghiệp nữa thì có thể cân nhắc đến chuyện gia nhập giới giải trí."
Lục Tư Thành: "Im miệng."
Đồng Dao phủi phủi mông ngồi vào chỗ do ban tổ chức sắp xếp, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay màn hình lớn truyền tải hình ảnh của trận đấu, Đồng Dao cảm thấy ban tổ chức đã sắp xếp cho họ ngồi ở vị trí thuận lợi nhất, thế nên cô ngước đầu nghiêm túc theo dõi ván đấu——
Sau lễ khai mạc, trận mở màn là cuộc đối đầu giữa đội hai của ZGDX và đội LAM, trận mở màn này về cơ bản chính là mười người của hai đội đều là người Trung Quốc, không có bất kỳ thành viên người Hàn nào lẫn vào.
Lúc ván đấu bắt đầu, mấy cậu nhóc của đội hai có vẻ hơi căng thẳng: dù sao các trận đấu ở LSPL không bán vé cho fan hâm mộ đến theo dõi như ở LPL, vậy nên có lẽ bọn nhóc không quen lắm với việc có người ngồi bên dưới hò hét cổ vũ.
"Lần đầu tiên em đến xem một trận đấu chuyên nghiệp chính là trận chung kết giải mùa xuân năm nay," Đồng Dao ngồi dưới hoài niệm, nói, "Lúc đó xung quanh cũng rất náo nhiệt, em ngồi cùng với fan của ZGDX... Khi ấy em nghĩ thầm: đội trưởng của ZGDX đúng là đẹp trai y như trong ảnh!"
Lục Tư Thành: "Em mà nghĩ vậy mới lạ đó."
Đồng Dao: "..."
Bị vạch trần ngay tắp lự.
Đúng vậy.
Khi đó cảm thấy kiểu thần thánh như Lục Tư Thành chắc chắn sẽ không thích con người, kiểu người này có vẻ ngoài như thế nào cũng chẳng can hệ gì tới cô cả...Vậy nên giờ muốn nịnh một xíu cũng khó, Đồng Dao hơi nghiêng người, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, nói: "Anh hiểu em như vậy làm em sợ hãi muốn chia tay đó."
Lục Tư Thành giơ tay vỗ vỗ đầu cô như muốn cảnh cáo——
Sau đó ván đấu bắt đầu.
Hôm nay Tham Lang lấy Jinx—— Đồng Dao rất thích tinh thần vấp ngã ở đâu thì vực dậy ở đó của cậu ta—— Nếu đổi lại là cô, bị A Tae thồn hành xong thì một khoảng thời gian rất dài không đụng tới LeBlanc nữa...
BAN & PICK diễn ra rất nhanh chóng, đội hình cuối cùng của đội hai ZGDX là Maokai, Kha"Zix, LeBlanc, Jinx, Braum; đội hình bên phía LAM là Trundle, Hecarim, Malzahar, Sivir, Thresh.
Về chất tướng thì không bên nào chiếm được lợi thế quá lớn——
Ván đấu diễn ra được bốn phút, giai đoạn đầu hai bên thường so đường với nhau, trạng thái của Tham Lang ngày hôm nay rất tốt, lúc cấp một dựa vào lợi thế của Braum mà bào được máu của đối phương, chỉ số lính cũng nhỉnh hơn AD của LAM;
Lúc được hai cấp rưỡi, jungler của đội hai ZGDX đến khu vực bụi cỏ đường dưới, Jinx không hề nôn nóng, động tác tự nhiên không hề để lộ ra "sau lưng tôi có người", khi Jinx lên được cấp ba trước, jungler Kha"Zix nhảy ra từ trong bụi cỏ, kết hợp với đường dưới nhà mình tạo nên lợi thế ba đánh hai, thành công hạ được tổ đội hai người đường dưới của LAM!
Cả khán đài hoan hô tán thưởng!
Đồng Dao cũng vỗ tay: "nice!"
Lượng máu còn lại không nhiều, hỗ trợ biến về nhà trước, Jinx bình tĩnh xử lí đợt lính, đẩy lính lên, đứng ở nơi cách trụ ngoài hơi xa một chút, biến về nhà——
Mà vào lúc này, khán đài xôn xao, bởi vì màn hình chiếu toàn cảnh không bị khuất tầm nhìn nên khán giả đều nhìn thấy jungler Hecarim của đối phương đã chạy tới, di chuyển khôn ngoan, trong tình huống Jinx không còn nhiều máu như hiện tại rất có thể sẽ băng trụ hạ người!
Khi khán giả đang hồi hộp đến mức nín thở, tròn mắt nhìn cho rằng mạng của Jinx đã chắc chắn nằm trong tay Hecarim, thì lại nhận ra ngay khi Hecarim xuất hiện thì Jinx đã lập tức có phản ứng, ném ra lựu đạn trói chân đối phương, khiến Hecarim ăn trọn hai phát tấn công của trụ, di chuyển quanh trụ—— Dưới sự tập trung quan sát của khán giả, ai cũng đều nhìn chằm chằm vào Hecarim đầy máu vì di chuyển khó khăn, lại phải chịu sát thương của trụ, trong khoảng thời gian này chỉ có thể quăng được một đòn đánh thường vào Jinx, khoảng giây thứ tư, nhận thấy lần gank này không thể thành công được, Hecarim đã nảy sinh ý định muốn lui về, nhưng vào đúng lúc này, Jinx vẫn luôn "trốn chui trốn nhủi" lại thừa thắng xông lên, dùng số năng lượng cuối cùng phóng ra W làm chậm Hecarim, tiếp đó tung liên tiếp hai đòn A đánh thường!
Một chấm máu lật ngược thế cờ!
Toàn bộ thao tác đó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn bảy giây!
Khán giả lại hò hét hoan hô, ngay cả bình luận viên cũng không tài nào ngồi yên nổi——
[Loạt thao tác này, toàn bộ đều là trận chiến tâm lý và sự tỉ mỉ!]
[Jinx này cũng được quá chứ, ôi, tôi thấy vị trí AD của đội Viễn Thông thật sự đã có người kế vị rồi ha ha ha ha ha!]
[Nói chứ loạt thao tác vừa rồi đâu còn kém chessman bao xa nữa?]
Bình luận viên hưng phấn tâng bốc, Đồng Dao quay sang nhìn Lục Tư Thành, anh ngồi bắt chéo chân, vênh cằm lên theo dõi trận đấu, vẻ mặt bình tĩnh.
Đồng Dao: "Không lo lắng à? Loạt thao tác vừa rồi của Tham Lang đúng là ngang ngửa với anh đấy."
Lục Tư Thành: "Thao tác như thế, trong trận đấu mà có người dám phá anh như vậy, mười người đến anh có thể xử gọn mười một người, đợi đến khi thao tác của thằng nhóc đó khiến người ta đến khen cũng lười, thì mới thật sự có thể khiến anh lo lắng."
Đồng Dao: "..."
Người ta hay nói tuổi trẻ sốc nổi, AD của bọn họ dù đã có tuổi nhưng ăn nói vẫn chẳng thèm kiêng nể gì.
Nhờ có hai mạng lúc đầu trận, ván này Tham Lang rất dễ thở, khoảng phút thứ chín, trang bị chính đầu tiên đã sắp hoàn thành rồi——
Đồng Dao: "Còn thiếu mười mấy vàng nữa, lúc này nếu là anh..."
Lục Tư Thành: "Vàng lấy được từ bãi F4."
Đồng Dao: "Vậy nếu em cũng đang thiếu mười mấy vàng của bãi F4 thì sao?"
Lục Tư Thành: "Nhường cho em, anh đợi đợt lính tiếp theo."
Đồng Dao: "Không, đường giữa lính nhiều, để em nhường anh."
Lão K: "..."
Lão K ngồi cạnh nghe hai người AD và đường giữa tình thương mến thương nhường tới nhường lui một hồi, nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên mở miệng nói một câu đầy ẩn ý: "Hai người biết không, tôi là jungler."
Đồng Dao, Lục Tư Thành: "?"
Lão K: "Biết jungler là gì không——là người xử lý quái rừng—— là người lấy quái rừng làm thức ăn tinh thần và tôn nghiêm để sống tiếp."
Đồng Dao, Lục Tư Thành: "..."
Lão K: "Rừng là của tôi."
Lão K: "F4 là quái rừng."
Lão K: "Vậy nên F4 cũng là của tôi, hai người ngồi đây bàn tới bàn lui xem nó thuộc về ai, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa vậy?"
Đồng Dao: "......Xin lỗi mà."
Lục Tư Thành: "Ăn F4 của chú thì đã làm sao, lỡ như chỉ còn thiếu mỗi chút tiền này để hoàn thành trang bị lớn đánh thắng giao tranh thì sao?"
Lão K: "Chút tiền này quan trọng đến mức nếu không có thì sẽ chết à?"
Lục Tư Thành: "Đúng."
Lão K: "Vậy mà anh còn nhường nó cho đường giữa?"
"..." Lục Tư Thành im lặng một giây, sau đó khoác vai Đồng Dao, "Papa đối xử tốt với con gái không phải là chuyện nên làm à? Chú đến ngay cả F4 cũng keo không muốn cho, không để cô ấy trưởng thành, chú là ba ghẻ?"
"......" Đồng Dao đẩy cái tay đang khoác lên vai mình ra, "Hai người lo mà xem trận đấu đi kìa."
Lục Tư Thành đổi sang một thế ngồi khác, tiếp tục lười biếng dựa vào lưng ghế theo dõi ván đấu—— Hôm nay Tham Lang vô cùng xuất sắc, sau màn thể hiện một chấm máu lật ngược thế cờ đầy đặc sắc lúc đầu, dường như cậu ta đã gỡ bỏ được nút thắt, thao tác trôi chảy, đầy tinh tế tỉ mỉ, đè bẹp hoàn toàn AD có thâm niên ở LPL của LAM, thậm chí về giữa và cuối ván đấu, thành công giành được penta kill, giành lấy thắng lợi!
"Penta kill á á á á á á!"
Khi màn hình game hiển thị lên thông báo "PENTA KILL", Đồng Dao đứng bật dậy vỗ tay nhiệt tình——
Cho đến khi đội hai của ZGDX đi thẳng vào khu vực nhà của đối phương, nhanh chóng đẩy trụ bảo vệ, phá nhà chính, nhà chính màu đỏ nổ tung, mọi người có mặt tại nơi thi đấu lại nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi!
Ra quân đại thắng!
Cùng lúc đó thành viên đội hai ZGDX cũng tháo tai nghe xuống, sắc mặt đầy vui mừng đứng dậy ôm chầm lấy nhau, có lẽ vô cùng hài lòng với trận ra quân này!
"Ra sau hậu trường họp, tối đi ăn cái gì đó ngon ngon! Huấn luyện viên của đội hai bao!" tiểu Thụy hết sức vui mừng chạy ra nói với người của đội một.
Nhóm của Đồng Dao đáp lại một tiếng, rồi đi về phía hậu trường, nhưng Đồng Dao mới đi được một nửa đã đột nhiên dừng lại, bụng căng lên buồn tiểu, thế là túm lấy Lục Tư Thành đi sau cùng ném lại một câu "Em đi vệ sinh", xoay người chạy đến nhà vệ sinh dành riêng cho tuyển thủ...
...
Mười phút sau, Đồng Dao thân thể sảng khoái đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Bên ngoài vẫn còn tiếng khán giả và bình luận viên ồn ào nói về "ZGDX. Blue" đầy hào hứng, Đồng Dao rửa tay xong vẩy vẩy nước, đang nghĩ xem lát nữa huấn luyện viên của đội hai sẽ dẫn bọn họ đi ăn món ngon gì, đi ra khỏi nhà vệ sinh, thì lại nhìn thấy ở nhà vệ sinh nam đối diện, giám đốc của một đội ở LSPL vội vã đi ra——
Tay vẫn còn khô ráo.
Không nghe thấy tiếng của máy hơ tay.
Nếu như đi vào nhà vệ sinh mà không rửa tay, vậy thì chắc chắn anh ta vào nhà vệ sinh không phải là để đi giải quyết nỗi buồn.
Bước chân của Đồng Dao khựng lại, nhướng mày, đang nghi hoặc thì lại nhìn thấy Tham Lang có vẻ bụng đầy tâm sự đi ra khỏi nhà vệ sinh, tay cũng hoàn toàn khô ráo...
Ngay lập tức Đồng Dao cảm giác được có gì đó không ổn, trước khi cô kịp nghĩ xong nên làm gì, thì miệng đã bất thốt lên một câu: "Tiểu Lang?"
Tham Lang nghe thấy giọng cô thì giật bắn mình, lúc ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen chợt lóe lên—— Trăm phần trăm là có tật giật mình.
Nghi ngờ lúc trước của Đồng Dao như được chứng thực, trong lòng cô hơi hoảng, nhưng trên mặt thì vẫn giả vờ bình tĩnh, tiến lên phía trước cầm lấy cổ tay Tham Lang, gượng cười, nói: "Chúc mừng cậu nha trận đầu ra quân thắng lợi, trận hôm nay đấu cừ lắm, hoàn toàn ngang ngửa với Thành ca rồi bản thân anh ấy cũng thừa nhận... À à à, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn đồ ngon, lúc nãy là giám đốc của đội HF hả? Khéo ghê anh ta cũng đến đi vệ sinh——"
Chuyển ý cực kỳ vụng về, Đồng Dao cảm thấy mình sắp không cứu vãn được nữa rồi.
Lúc này, Tham Lang nâng mí mắt quét mắt nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh, không mặn không nhạt, nói: "Hình như vậy."
Nụ cười trên mặt Đồng Dao suýt chút nữa không giữ được, bàn tay đang nắm cổ tay Tham Lang hơi hơi siết chặt: "Cậu không nói gì với anh ta chứ? Không phải thời gian chuyển nhượng mà tuyển thủ không nằm trong danh sách chuyển nhượng lại tiếp xúc riêng với giám đốc của đội khác là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng..."
"Tôi có thể nói gì với anh ta được chứ, cũng có phải là thời gian chuyển nhượng đâu," Tham Lang cử động muốn rút cổ tay mình ra, nhếch môi khẽ liếc nhìn Đồng Dao, "Lo lắng vớ vẩn."
"Vậy thì tốt vậy thì tốt," Đồng Dao gật gật đầu, "Hôm nay cậu thể hiện tốt như vậy, cấp cao của câu lạc bộ đều đã nhìn thấy rồi, mục đích chính của việc tham gia Demacia Cup là để chọn thành viên chính thức cho đội một vào năm sau, vậy nên chỉ cần cậu thể hiện tốt..."
"——Thể hiện có tốt đến đâu đi nữa, chỉ cần chessman vẫn còn ở đó, những người khác cũng chỉ có một con đường là ngồi dự bị."
"..." Đồng Dao không nói nữa.
"Anh ta giỏi, phiên bản hiện tại AD bị giảm sức mạnh như thế mà vẫn có thể carry được, có nhiều mối quan hệ tốt, hình tượng tốt—— Đúng là một huyền thoại sống của khu vực LPL, bọn chị dù có khen tôi, cũng đều dùng mấy câu đại loại như "gần như có thể ngang với chessman"..."
Giọng nói của đối phương trầm xuống.
Đồng Dao có chút bất ngờ—— Cô thề lời cô khen lúc nãy, thật sự không hề có ý đó: "...Ơ? Không, chị không phải——"
"Vậy nên nếu ngày anh ta không đấu nổi nữa giải nghệ còn chưa tới, thì những AD khác vĩnh viễn không có ngày nhìn thấy mặt trời!!!" Tham Lang nói, tâm trạng bất ngờ bùng nổ, hung dữ rút mạnh tay mình ra khỏi tay Đồng Dao, giọng điệu cũng trở nên quyết liệt, "Nhưng con mẹ nó, rốt cuộc khi nào anh ta mới giải nghệ?!!"
Tham Lang dùng lực rất lớn.
Đồng Dao bị bất ngờ nên thuận theo lực của cậu ta lảo đảo ngã về sau hai bước——
Tham Lang thấy Đồng Dao sắp ngã cũng sững người, đang định đưa tay qua đỡ lấy cô, lúc này, một bóng người cao lớn đi ra từ sau khúc cua, vững vàng đỡ lấy Đồng Dao.
"Đợi đến khi tôi không carry nổi đội của mình nữa thì sẽ tự giải nghệ, sẽ không mặt dày mày dạn ở lì trong đội cản trở con đường của người mới."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Giọng anh không giận mà uy, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.
Đồng Dao ngước đầu, nhìn người đàn ông ở sát sau lưng mình, lúc này một tay anh đỡ ngang eo cô, cằm nghiến chặt, đôi con ngươi màu nâu sậm nhìn chằm chằm cậu nhóc đứng gần đó——
"Tôi rất thích tinh thần không chịu khuất phục của cậu, nhưng làm đàn em, phiền cậu chú ít lời nói của mình, hay là muốn một lớp giáo dục tố chất?"
"..."
"Cậu nói không sai, AD của Samsung xanh đúng là đã từng bị AD anh em cùng nhà của Samsung trắng đánh cho phát khóc trên sàn đấu, nếu như cậu cũng muốn thử xem cảm giác đó thế nào, tôi sẽ cho cậu thử——"
Một bàn tay to đặt trên đầu Đồng Dao.
Anh nói như gằn từng chữ một.
"Nếu cậu còn dám nói chuyện với đàn anh đàn chị của mình kiểu đó một lần nữa, tôi bảo đảm nói được làm được."
...
Bầu không khí xung quanh cứng lại đến mức đóng băng.
Đồng Dao không biết hiện tại bây giờ Tham Lang đang có suy nghĩ gì.
Cô chỉ biết mình vừa mới đi tè xong bây giờ lại bị người sau lưng dọa cho tí nữa thì tè luôn ra quần.
Hôm sau là ngày đầu tiên của Demacia Cup, đội hai của ZGDX có thành viên tham dự LPL của đội một, do đó từ khán giả đến bình luận viên đều vì chuyện đường giữa dự bị đội một Lục Nhạc dẫn dắt người của đội hai xuất chinh mà đặt một cái tên: ZGDX. Blue.
——Người ở đây ai cũng thích quay ngược thời gian trở về quá khứ.
Dưới trướng công ty Samsung của khu vực Hàn Quốc đã từng cùng lúc có cả hai đội tuyển Liên Minh chuyên nghiệp là SAMSUNG. White và SAMSUNG. Blue, mười thành viên của hai đội dựa vào thực lực vượt trội mà thống trị khu vực Hàn Quốc, SAMSUNG. White lại càng thuận lợi hơn khi giành được cúp chung kết thế giới năm đó.
Câu chuyện chưa từng có tiền lệ của hai đội Xanh Trắng của Samsung đến giờ vẫn còn được người ta nhắc đến, năm đó được gọi đùa là "Triều đại Samsung" —— Riot thậm chí còn vì hiện tượng "Samsung" mà ngay mùa giải sau đó đã lập tức đưa ra quy định: mỗi một câu lạc bộ không thể cùng lúc có hai đội cùng một đẳng cấp trong giải đấu chuyên nghiệp.
——"Thực lực mạnh mẽ" có lẽ chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng mạnh đến mức khiến cho công ty phát hành game phải thay đổi quy định y như sửa bug để hạn chế sức mạnh của bạn, đủ thấy được tiếng tăm vang xa đến cỡ nào, ảnh hưởng sâu đến mức nào.
Lúc này.
Người của đội hai dường như không hề có sự bất mãn gì với cách gọi ZGDX. Blue này, hơn nữa còn rất thích thú, ít nhất thì trước khi đến nơi thi đấu, Phá Quân đang cúi đầu nghịch điện thoại hét lên một tiếng: "Ôi đm bọn họ gọi chúng ta là ZGDX Blue kìa ha ha ha ha ha ha?!"
Lập tức trong xe là một tràng "ha ha ha ha" "há há há" đầy lạc quan ——
Tiểu Bàn: "Được nha, rất ngầu."
Lão K: "Ám chỉ năm nay đội một vô địch?"
Phá Quân: "Năm đó mặc dù là Samsung trắng vô địch, nhưng ở trong nước thì Samsung xanh lại đè bẹp Samsung trắng —— Đúng không Thành ca, em nhớ là giải trong nước đội trắng chỉ thắng đội xanh được đúng một lần?"
"Ừ," người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau cùng lười biếng đáp lời, cười như không cười nhìn hỗ trợ đội hai đang đầy hưng phấn, nói, "Sao, nhóc con, chú cũng muốn đè bẹp đội một? Dã tâm lớn đấy..."
Lời thì nói vậy.
Nhưng giọng điệu thì lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
Khi tiểu Bàn túm lấy Phá Quân đập một phát lớn giọng nói "Bảo đao của Mr. Bàn còn chưa cùn mà thằng nhóc cậu lại dám nghĩ đến chuyện đoạt quyền soán vị", Đồng Dao bám vào lưng ghế của mình quay đầu lại cười ngu với Lục Tư Thành, anh ngước đầu nhìn cô một cái: "Cười cái gì?"
"Không hề biết là anh còn rất có tình thương người như vậy."
"..." Lục Tư Thành "ồ" một tiếng, "Vẫn luôn có mà."
Đồng Dao liếc mắt khinh bỉ, ngồi về lại chỗ của mình, nghĩ nghĩ rồi đưa tay nhẹ nhàng kéo tai nghe của cậu nhóc ngồi bên cạnh xuống, sau đó huých vai cậu ta: "Này, tiểu Lang, cậu có nghe thấy mấy lời bọn họ vừa nói không?"
Tham Lang vốn đang dựa vào cửa sổ nghe nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này bị Đồng Dao lay tỉnh, cậu ta cũng không nổi giận, chỉ là có chút mơ mơ màng màng mở mắt ngồi dậy hỏi: "Nói gì?"
"Bên ngoài gọi đội hai là ZGDX. Blue, mọi người đều hy vọng có một ngày bọn cậu cũng giống như Samsung xanh năm đó, đè bẹp Samsung trắng trong giải quốc nội, bón hành ngập mặt cho người già đội một."
"..." Con ngươi của Tham Lang hơi sáng lên, nhưng rất nhanh đã lại trở nên tối tăm, "Đáng tiếc cuối cùng Samsung xanh không giành được chức vô địch, trong mắt những người khác, đội xanh vĩnh viễn là bại tướng dưới tay đội trắng."
"..."
"AD đội xanh còn bị AD đội trắng đánh cho phát khóc ngay trên sàn đấu."
"..."
Tham Lang liếc mắt, ném lại một câu "thôi bỏ đi" rồi lại đeo tai nghe lên... Đồng Dao lúng túng đăm đăm nhìn cậu ta một hồi, mãi cho đến khi thấy điện thoại rung lên, sau đó nhận được màn cười nhạo đến từ bạn trai của cô ——
[fhdjwhdb2333: Mặt nóng dán mông lạnh, vui không?]
Đồng Dao: "..."
Cái người này.
[ZGDX, smiling: Anh tránh ra! Bà đây đang vui không kìm được!]
[fhdjwhdb2333: Mấy đứa nhóc đang tuổi nổi loạn nặng nhẹ gì cũng không nghe, em muốn dùng tình yêu cảm hóa đó chẳng thà lấy tình yêu đó đến cảm hóa anh.]
[ZGDX, smiling: Sao phải cảm hóa anh?]
[fhdjwhdb2333: Đấu tập cố ý để thua nó, tăng thêm tự tin, xóa bỏ bóng ma tâm lý.]
[ZGDX, smiling: Thua bằng cách nào?]
[fhdjwhdb2333: Chỉ chơi bằng tay trái thôi ok chưa? Đến cỡ đó rồi mà còn thua anh thì về nhà nuôi heo cho rồi.]
[ZGDX, smiling: ......Người ta chỉ là một cậu nhóc, anh ghim cậu ta dữ như vậy làm gì?]
[fhdjwhdb2333: Nghe thấy câu "chị Đồng Dao" của nó là thấy phiền.]
[ZGDX, smiling: Ồ, nếu ngưỡng mộ như vậy thì anh cũng có thể gọi em như thế.]
Đồng Dao gửi xong câu này thì bỏ điện thoại xuống, nhổm người dậy, bám lên thành ghế tròn mắt nhìn Lục Tư Thành, dáng vẻ có chút trông mong; anh nâng mí mắt quét mắt nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói: Không biết lớn nhỏ, phắn.
Đầu Đồng Dao lập tức rụt trở về.
...
Nửa tiếng sau.
Xe buýt đưa mọi người đến địa điểm thi đấu, người của đội hai được nhân viên dẫn ra sau hậu trường, nhóm của Đồng Dao chỉ đến xem nên được nhân viên đưa đến khu vực chỗ ngồi đặc biệt ——
Lục Tư Thành quả không hổ danh là tuyển thủ nổi tiếng thuộc hàng top, ở nơi tối mò chẳng thấy rõ mặt ai với ai thế này vậy mà anh vừa đi vào khu vực khán đài là đã có người lập tức nhận ra, hét lên ầm ĩ "Trời má chessman kìa" "Thành ca? Chồng tao? Ở đâu ở đâu?" náo động...
Đồng Dao: "Lục minh tinh, anh mà không thi đấu chuyên nghiệp nữa thì có thể cân nhắc đến chuyện gia nhập giới giải trí."
Lục Tư Thành: "Im miệng."
Đồng Dao phủi phủi mông ngồi vào chỗ do ban tổ chức sắp xếp, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay màn hình lớn truyền tải hình ảnh của trận đấu, Đồng Dao cảm thấy ban tổ chức đã sắp xếp cho họ ngồi ở vị trí thuận lợi nhất, thế nên cô ngước đầu nghiêm túc theo dõi ván đấu——
Sau lễ khai mạc, trận mở màn là cuộc đối đầu giữa đội hai của ZGDX và đội LAM, trận mở màn này về cơ bản chính là mười người của hai đội đều là người Trung Quốc, không có bất kỳ thành viên người Hàn nào lẫn vào.
Lúc ván đấu bắt đầu, mấy cậu nhóc của đội hai có vẻ hơi căng thẳng: dù sao các trận đấu ở LSPL không bán vé cho fan hâm mộ đến theo dõi như ở LPL, vậy nên có lẽ bọn nhóc không quen lắm với việc có người ngồi bên dưới hò hét cổ vũ.
"Lần đầu tiên em đến xem một trận đấu chuyên nghiệp chính là trận chung kết giải mùa xuân năm nay," Đồng Dao ngồi dưới hoài niệm, nói, "Lúc đó xung quanh cũng rất náo nhiệt, em ngồi cùng với fan của ZGDX... Khi ấy em nghĩ thầm: đội trưởng của ZGDX đúng là đẹp trai y như trong ảnh!"
Lục Tư Thành: "Em mà nghĩ vậy mới lạ đó."
Đồng Dao: "..."
Bị vạch trần ngay tắp lự.
Đúng vậy.
Khi đó cảm thấy kiểu thần thánh như Lục Tư Thành chắc chắn sẽ không thích con người, kiểu người này có vẻ ngoài như thế nào cũng chẳng can hệ gì tới cô cả...Vậy nên giờ muốn nịnh một xíu cũng khó, Đồng Dao hơi nghiêng người, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, nói: "Anh hiểu em như vậy làm em sợ hãi muốn chia tay đó."
Lục Tư Thành giơ tay vỗ vỗ đầu cô như muốn cảnh cáo——
Sau đó ván đấu bắt đầu.
Hôm nay Tham Lang lấy Jinx—— Đồng Dao rất thích tinh thần vấp ngã ở đâu thì vực dậy ở đó của cậu ta—— Nếu đổi lại là cô, bị A Tae thồn hành xong thì một khoảng thời gian rất dài không đụng tới LeBlanc nữa...
BAN & PICK diễn ra rất nhanh chóng, đội hình cuối cùng của đội hai ZGDX là Maokai, Kha"Zix, LeBlanc, Jinx, Braum; đội hình bên phía LAM là Trundle, Hecarim, Malzahar, Sivir, Thresh.
Về chất tướng thì không bên nào chiếm được lợi thế quá lớn——
Ván đấu diễn ra được bốn phút, giai đoạn đầu hai bên thường so đường với nhau, trạng thái của Tham Lang ngày hôm nay rất tốt, lúc cấp một dựa vào lợi thế của Braum mà bào được máu của đối phương, chỉ số lính cũng nhỉnh hơn AD của LAM;
Lúc được hai cấp rưỡi, jungler của đội hai ZGDX đến khu vực bụi cỏ đường dưới, Jinx không hề nôn nóng, động tác tự nhiên không hề để lộ ra "sau lưng tôi có người", khi Jinx lên được cấp ba trước, jungler Kha"Zix nhảy ra từ trong bụi cỏ, kết hợp với đường dưới nhà mình tạo nên lợi thế ba đánh hai, thành công hạ được tổ đội hai người đường dưới của LAM!
Cả khán đài hoan hô tán thưởng!
Đồng Dao cũng vỗ tay: "nice!"
Lượng máu còn lại không nhiều, hỗ trợ biến về nhà trước, Jinx bình tĩnh xử lí đợt lính, đẩy lính lên, đứng ở nơi cách trụ ngoài hơi xa một chút, biến về nhà——
Mà vào lúc này, khán đài xôn xao, bởi vì màn hình chiếu toàn cảnh không bị khuất tầm nhìn nên khán giả đều nhìn thấy jungler Hecarim của đối phương đã chạy tới, di chuyển khôn ngoan, trong tình huống Jinx không còn nhiều máu như hiện tại rất có thể sẽ băng trụ hạ người!
Khi khán giả đang hồi hộp đến mức nín thở, tròn mắt nhìn cho rằng mạng của Jinx đã chắc chắn nằm trong tay Hecarim, thì lại nhận ra ngay khi Hecarim xuất hiện thì Jinx đã lập tức có phản ứng, ném ra lựu đạn trói chân đối phương, khiến Hecarim ăn trọn hai phát tấn công của trụ, di chuyển quanh trụ—— Dưới sự tập trung quan sát của khán giả, ai cũng đều nhìn chằm chằm vào Hecarim đầy máu vì di chuyển khó khăn, lại phải chịu sát thương của trụ, trong khoảng thời gian này chỉ có thể quăng được một đòn đánh thường vào Jinx, khoảng giây thứ tư, nhận thấy lần gank này không thể thành công được, Hecarim đã nảy sinh ý định muốn lui về, nhưng vào đúng lúc này, Jinx vẫn luôn "trốn chui trốn nhủi" lại thừa thắng xông lên, dùng số năng lượng cuối cùng phóng ra W làm chậm Hecarim, tiếp đó tung liên tiếp hai đòn A đánh thường!
Một chấm máu lật ngược thế cờ!
Toàn bộ thao tác đó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn bảy giây!
Khán giả lại hò hét hoan hô, ngay cả bình luận viên cũng không tài nào ngồi yên nổi——
[Loạt thao tác này, toàn bộ đều là trận chiến tâm lý và sự tỉ mỉ!]
[Jinx này cũng được quá chứ, ôi, tôi thấy vị trí AD của đội Viễn Thông thật sự đã có người kế vị rồi ha ha ha ha ha!]
[Nói chứ loạt thao tác vừa rồi đâu còn kém chessman bao xa nữa?]
Bình luận viên hưng phấn tâng bốc, Đồng Dao quay sang nhìn Lục Tư Thành, anh ngồi bắt chéo chân, vênh cằm lên theo dõi trận đấu, vẻ mặt bình tĩnh.
Đồng Dao: "Không lo lắng à? Loạt thao tác vừa rồi của Tham Lang đúng là ngang ngửa với anh đấy."
Lục Tư Thành: "Thao tác như thế, trong trận đấu mà có người dám phá anh như vậy, mười người đến anh có thể xử gọn mười một người, đợi đến khi thao tác của thằng nhóc đó khiến người ta đến khen cũng lười, thì mới thật sự có thể khiến anh lo lắng."
Đồng Dao: "..."
Người ta hay nói tuổi trẻ sốc nổi, AD của bọn họ dù đã có tuổi nhưng ăn nói vẫn chẳng thèm kiêng nể gì.
Nhờ có hai mạng lúc đầu trận, ván này Tham Lang rất dễ thở, khoảng phút thứ chín, trang bị chính đầu tiên đã sắp hoàn thành rồi——
Đồng Dao: "Còn thiếu mười mấy vàng nữa, lúc này nếu là anh..."
Lục Tư Thành: "Vàng lấy được từ bãi F4."
Đồng Dao: "Vậy nếu em cũng đang thiếu mười mấy vàng của bãi F4 thì sao?"
Lục Tư Thành: "Nhường cho em, anh đợi đợt lính tiếp theo."
Đồng Dao: "Không, đường giữa lính nhiều, để em nhường anh."
Lão K: "..."
Lão K ngồi cạnh nghe hai người AD và đường giữa tình thương mến thương nhường tới nhường lui một hồi, nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên mở miệng nói một câu đầy ẩn ý: "Hai người biết không, tôi là jungler."
Đồng Dao, Lục Tư Thành: "?"
Lão K: "Biết jungler là gì không——là người xử lý quái rừng—— là người lấy quái rừng làm thức ăn tinh thần và tôn nghiêm để sống tiếp."
Đồng Dao, Lục Tư Thành: "..."
Lão K: "Rừng là của tôi."
Lão K: "F4 là quái rừng."
Lão K: "Vậy nên F4 cũng là của tôi, hai người ngồi đây bàn tới bàn lui xem nó thuộc về ai, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa vậy?"
Đồng Dao: "......Xin lỗi mà."
Lục Tư Thành: "Ăn F4 của chú thì đã làm sao, lỡ như chỉ còn thiếu mỗi chút tiền này để hoàn thành trang bị lớn đánh thắng giao tranh thì sao?"
Lão K: "Chút tiền này quan trọng đến mức nếu không có thì sẽ chết à?"
Lục Tư Thành: "Đúng."
Lão K: "Vậy mà anh còn nhường nó cho đường giữa?"
"..." Lục Tư Thành im lặng một giây, sau đó khoác vai Đồng Dao, "Papa đối xử tốt với con gái không phải là chuyện nên làm à? Chú đến ngay cả F4 cũng keo không muốn cho, không để cô ấy trưởng thành, chú là ba ghẻ?"
"......" Đồng Dao đẩy cái tay đang khoác lên vai mình ra, "Hai người lo mà xem trận đấu đi kìa."
Lục Tư Thành đổi sang một thế ngồi khác, tiếp tục lười biếng dựa vào lưng ghế theo dõi ván đấu—— Hôm nay Tham Lang vô cùng xuất sắc, sau màn thể hiện một chấm máu lật ngược thế cờ đầy đặc sắc lúc đầu, dường như cậu ta đã gỡ bỏ được nút thắt, thao tác trôi chảy, đầy tinh tế tỉ mỉ, đè bẹp hoàn toàn AD có thâm niên ở LPL của LAM, thậm chí về giữa và cuối ván đấu, thành công giành được penta kill, giành lấy thắng lợi!
"Penta kill á á á á á á!"
Khi màn hình game hiển thị lên thông báo "PENTA KILL", Đồng Dao đứng bật dậy vỗ tay nhiệt tình——
Cho đến khi đội hai của ZGDX đi thẳng vào khu vực nhà của đối phương, nhanh chóng đẩy trụ bảo vệ, phá nhà chính, nhà chính màu đỏ nổ tung, mọi người có mặt tại nơi thi đấu lại nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi!
Ra quân đại thắng!
Cùng lúc đó thành viên đội hai ZGDX cũng tháo tai nghe xuống, sắc mặt đầy vui mừng đứng dậy ôm chầm lấy nhau, có lẽ vô cùng hài lòng với trận ra quân này!
"Ra sau hậu trường họp, tối đi ăn cái gì đó ngon ngon! Huấn luyện viên của đội hai bao!" tiểu Thụy hết sức vui mừng chạy ra nói với người của đội một.
Nhóm của Đồng Dao đáp lại một tiếng, rồi đi về phía hậu trường, nhưng Đồng Dao mới đi được một nửa đã đột nhiên dừng lại, bụng căng lên buồn tiểu, thế là túm lấy Lục Tư Thành đi sau cùng ném lại một câu "Em đi vệ sinh", xoay người chạy đến nhà vệ sinh dành riêng cho tuyển thủ...
...
Mười phút sau, Đồng Dao thân thể sảng khoái đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Bên ngoài vẫn còn tiếng khán giả và bình luận viên ồn ào nói về "ZGDX. Blue" đầy hào hứng, Đồng Dao rửa tay xong vẩy vẩy nước, đang nghĩ xem lát nữa huấn luyện viên của đội hai sẽ dẫn bọn họ đi ăn món ngon gì, đi ra khỏi nhà vệ sinh, thì lại nhìn thấy ở nhà vệ sinh nam đối diện, giám đốc của một đội ở LSPL vội vã đi ra——
Tay vẫn còn khô ráo.
Không nghe thấy tiếng của máy hơ tay.
Nếu như đi vào nhà vệ sinh mà không rửa tay, vậy thì chắc chắn anh ta vào nhà vệ sinh không phải là để đi giải quyết nỗi buồn.
Bước chân của Đồng Dao khựng lại, nhướng mày, đang nghi hoặc thì lại nhìn thấy Tham Lang có vẻ bụng đầy tâm sự đi ra khỏi nhà vệ sinh, tay cũng hoàn toàn khô ráo...
Ngay lập tức Đồng Dao cảm giác được có gì đó không ổn, trước khi cô kịp nghĩ xong nên làm gì, thì miệng đã bất thốt lên một câu: "Tiểu Lang?"
Tham Lang nghe thấy giọng cô thì giật bắn mình, lúc ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen chợt lóe lên—— Trăm phần trăm là có tật giật mình.
Nghi ngờ lúc trước của Đồng Dao như được chứng thực, trong lòng cô hơi hoảng, nhưng trên mặt thì vẫn giả vờ bình tĩnh, tiến lên phía trước cầm lấy cổ tay Tham Lang, gượng cười, nói: "Chúc mừng cậu nha trận đầu ra quân thắng lợi, trận hôm nay đấu cừ lắm, hoàn toàn ngang ngửa với Thành ca rồi bản thân anh ấy cũng thừa nhận... À à à, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn đồ ngon, lúc nãy là giám đốc của đội HF hả? Khéo ghê anh ta cũng đến đi vệ sinh——"
Chuyển ý cực kỳ vụng về, Đồng Dao cảm thấy mình sắp không cứu vãn được nữa rồi.
Lúc này, Tham Lang nâng mí mắt quét mắt nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh, không mặn không nhạt, nói: "Hình như vậy."
Nụ cười trên mặt Đồng Dao suýt chút nữa không giữ được, bàn tay đang nắm cổ tay Tham Lang hơi hơi siết chặt: "Cậu không nói gì với anh ta chứ? Không phải thời gian chuyển nhượng mà tuyển thủ không nằm trong danh sách chuyển nhượng lại tiếp xúc riêng với giám đốc của đội khác là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng..."
"Tôi có thể nói gì với anh ta được chứ, cũng có phải là thời gian chuyển nhượng đâu," Tham Lang cử động muốn rút cổ tay mình ra, nhếch môi khẽ liếc nhìn Đồng Dao, "Lo lắng vớ vẩn."
"Vậy thì tốt vậy thì tốt," Đồng Dao gật gật đầu, "Hôm nay cậu thể hiện tốt như vậy, cấp cao của câu lạc bộ đều đã nhìn thấy rồi, mục đích chính của việc tham gia Demacia Cup là để chọn thành viên chính thức cho đội một vào năm sau, vậy nên chỉ cần cậu thể hiện tốt..."
"——Thể hiện có tốt đến đâu đi nữa, chỉ cần chessman vẫn còn ở đó, những người khác cũng chỉ có một con đường là ngồi dự bị."
"..." Đồng Dao không nói nữa.
"Anh ta giỏi, phiên bản hiện tại AD bị giảm sức mạnh như thế mà vẫn có thể carry được, có nhiều mối quan hệ tốt, hình tượng tốt—— Đúng là một huyền thoại sống của khu vực LPL, bọn chị dù có khen tôi, cũng đều dùng mấy câu đại loại như "gần như có thể ngang với chessman"..."
Giọng nói của đối phương trầm xuống.
Đồng Dao có chút bất ngờ—— Cô thề lời cô khen lúc nãy, thật sự không hề có ý đó: "...Ơ? Không, chị không phải——"
"Vậy nên nếu ngày anh ta không đấu nổi nữa giải nghệ còn chưa tới, thì những AD khác vĩnh viễn không có ngày nhìn thấy mặt trời!!!" Tham Lang nói, tâm trạng bất ngờ bùng nổ, hung dữ rút mạnh tay mình ra khỏi tay Đồng Dao, giọng điệu cũng trở nên quyết liệt, "Nhưng con mẹ nó, rốt cuộc khi nào anh ta mới giải nghệ?!!"
Tham Lang dùng lực rất lớn.
Đồng Dao bị bất ngờ nên thuận theo lực của cậu ta lảo đảo ngã về sau hai bước——
Tham Lang thấy Đồng Dao sắp ngã cũng sững người, đang định đưa tay qua đỡ lấy cô, lúc này, một bóng người cao lớn đi ra từ sau khúc cua, vững vàng đỡ lấy Đồng Dao.
"Đợi đến khi tôi không carry nổi đội của mình nữa thì sẽ tự giải nghệ, sẽ không mặt dày mày dạn ở lì trong đội cản trở con đường của người mới."
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Giọng anh không giận mà uy, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại khiến người khác đổ mồ hôi lạnh.
Đồng Dao ngước đầu, nhìn người đàn ông ở sát sau lưng mình, lúc này một tay anh đỡ ngang eo cô, cằm nghiến chặt, đôi con ngươi màu nâu sậm nhìn chằm chằm cậu nhóc đứng gần đó——
"Tôi rất thích tinh thần không chịu khuất phục của cậu, nhưng làm đàn em, phiền cậu chú ít lời nói của mình, hay là muốn một lớp giáo dục tố chất?"
"..."
"Cậu nói không sai, AD của Samsung xanh đúng là đã từng bị AD anh em cùng nhà của Samsung trắng đánh cho phát khóc trên sàn đấu, nếu như cậu cũng muốn thử xem cảm giác đó thế nào, tôi sẽ cho cậu thử——"
Một bàn tay to đặt trên đầu Đồng Dao.
Anh nói như gằn từng chữ một.
"Nếu cậu còn dám nói chuyện với đàn anh đàn chị của mình kiểu đó một lần nữa, tôi bảo đảm nói được làm được."
...
Bầu không khí xung quanh cứng lại đến mức đóng băng.
Đồng Dao không biết hiện tại bây giờ Tham Lang đang có suy nghĩ gì.
Cô chỉ biết mình vừa mới đi tè xong bây giờ lại bị người sau lưng dọa cho tí nữa thì tè luôn ra quần.