Chương 119: Chiêu này, nói thật, là vô địch
"Gì mà đe dọa cho dự bị lên thay thế... Anh đã không đụng tới thì thôi, đụng cái là chọn ngay cái cách như này đó hả?" Đồng Dao đẩy mặt anh, "Muốn nói thì anh tự đi mà nói, mấy lời gây mất lòng thế này em không nói đâu."
"Không thì nói sao đây?"
"Phải xuất phát từ tình yêu thương, từ tấm lòng."
"Bọn nó chứ có phải là em đâu." Giọng điệu của Lục Tư Thành đầy vẻ đương nhiên, "Tình yêu thương đâu ra lắm vậy, yêu thương mà dành cho tụi nó chỉ tổ lãng phí thôi."
"Anh cũng có yêu thương gì em đâu, nhân lúc em đấu rank đứng sau lưng em chỉ trỏ cái này không đúng cái kia không được cái trang bị này không ổn di chuyển như đứa tàn tật, thế mà gọi là yêu thương à, rốt cuộc anh có biết ý nghĩa thật sự của "yêu thương" không thế, em nghi ngờ lắm nha." Đồng Dao nhéo chóp mũi cao thẳng của Lục Tư Thành, "Có lúc nói nhiệt quá còn kéo cả Minh thần đến lập tổ đội soi mói, Minh thần người ta không muốn để ý đến anh đâu biết không?"
Lục Tư Thành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó môi mỏng khẽ mở, vẻ mặt chính trực, nói: "Vu khống, anh đâu có như vậy."
Đồng Dao đẩy anh ra ngồi dậy.
Sau đó lại bị đè xuống giường.
"Làm gì vậy?"
"Yêu thương em đó?"
Vừa nói vừa cúi đầu cắn vào cổ Đồng Dao, y như chó vậy, cái người này cắn một chỗ nào đó, vài ngày sau vết tích mờ đi thì lại cắn thêm phát nữa... Đồng Dao không chịu nổi anh cứ đè lên mình động chạm lung tung, vén chăn lên đẩy anh ra, ngồi dậy lấy chăn trùm kín mặt anh: "Nói cho dự bị lên đấu thì thà đừng nói còn hơn, hai thanh niên đang tuổi nổi loạn đó, lỡ như tức nước vỡ bờ thì biết làm sao?"
"Hai đứa nó biết điều chút thì anh không nói nữa," Lục Tư Thành bị cô dùng chăn bít kín lại, "Bỏ tay em ra, ngộp."
Đồng Dao thả tay, khi Lục Tư Thành lật chăn ra, cô lấy tay áo lau mặt xoay người đi ra khỏi phòng—— vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cửa chính dưới tầng trệt mở ra, Đồng Dao dựa vào lan can nhìn xuống dưới, lão Miêu cuối cùng cũng về rồi, nhưng cậu ta không về phòng, ném chìa khóa lên bàn rồi nằm vật xuống sofa nhắm mắt ngủ, hai con mèo tranh nhau nhảy lên bụng cậu ta đạp đạp...
"Lão Miêu," Đồng Dao rướn cổ, "về phòng ngủ đi."
Nói xong câu này Đồng Dao cảm giác mình cứ như bà hàng xóm khuyên cô vợ trẻ đang giận dỗi của nhà kế bên về nhà ngủ vậy, giọng điệu đầy vẻ xen vào chuyện của người khác.
Lão Miêu mở mắt ra, cựa người, tủi thân nằm co ro trên sofa sờ đầu hai con mèo: "Khỏi đi, tối nay em ngủ ở đây."
Lão Miêu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, diễn cực đạt vai cô vợ trẻ đang làm mình làm mẩy giận dỗi.
Đồng Dao: "..."
Thật đáng quan ngại.
...
Chiều hôm sau là trận đấu tập với CK.
Lão K tối qua đã về phòng từ rất sớm, vậy mà hôm nay sát giờ đấu mới ra khỏi phòng; lão Miêu thì giữ nguyên bộ dạng thà chết chứ không chịu nhún nhường, nhất quyết không chịu về phòng, thế là buộc phải dùng bàn chải đánh răng dùng một lần mà trụ sở chuẩn bị sẵn cho những nhân viên ở lại làm việc qua đêm...
Lão K ra khỏi phòng rồi cậu ta mới về phòng thay quần áo, lúc hai người chạm mặt nhau ở cầu thang, Đồng Dao có cảm giác cả trụ sở yên ắng đến khó thở...
Đoạn kết của cảnh này là lão Miêu ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng đi ngang qua người lão K.
——Thấy cảnh này xong, Đồng Dao lập tức có linh cảm trận đấu tập hôm nay thắng không nổi rồi.
Thật vậy.
Đến giờ đấu, mọi người ổn định chỗ ngồi tại phòng máy trên tầng một.
Lão K có thói quen vào trận lên dọn quái nửa rừng trên, thường thì sẽ khởi đầu bằng việc đường trên giúp jungler lấy được bùa xanh, sau đó đường trên về farm đường của mình—— Nhưng hôm nay, vào game, khi năm vị tướng "bịch bịch bịch" xuất hiện ở khu vực bệ đá cổ, lão K đã lập tức bảo Đồng Dao đến giúp mình, còn lão Miêu thì vẫn giữ vẻ mặt âm trầm đi thẳng đến đường của mình...
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Tiểu Bàn vờ như chẳng nhận ra điều gì nói nhảm vài câu để cứu vãn bầu không khí: "Zyra hỗ trợ ở phiên bản này đúng là mạnh thật, đè bẹp Thresh, trước khi Thresh quăng xích thì sẽ có động tác quơ xích, Zyra phía bên kia liếc mắt nhìn thấy một phát là sẽ ném ngay hoa ra, thế là khỏi xích! Thành ca, với tư cách là thần Thresh, em cảm thấy thế này không ổn đâu, chúng ta phải tìm cách khắc chế tổ hợp Zyra đường dưới mới được..."
Lục Tư Thành không thèm bận tâm đến cậu ta, quay sang mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn lão Miêu và lão K một cái—— Ánh mắt đó, còn chưa ảnh hưởng gì tới lão Miêu và lão K, thì đã thành công khiến tiểu Bàn ngậm miệng, hắng giọng, giả vờ như nãy giờ chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Lần sau thử dùng tướng tay dài đấu với Zyra xem sao, đừng chỉ quanh quẩn mấy tướng hỗ trợ quen thuộc, thử cả những tướng khác nữa."
Ném lại một câu chứng minh mình không điếc, Lục Tư Thành thu hồi tầm mắt, click chuột bắt đầu farm lính—— mọi người đều vì áp lực quá lớn mà ngậm hết miệng lại, nhưng không ai biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi...
Tiếp sau đó, lão Miêu và lão K, hai người này biểu diễn cho mọi người thấy cái gì gọi là "một jungler không dính dáng gì tới đường trên" và "một đường trên đến phím F (*thường là phím tắt cho phép bổ trợ "dịch chuyển") cũng tiếc, không biết cái gì gọi là tiếp viện" ——
Jungler dọn xong quái của nửa rừng trên lập tức xoay người đi, trên đường cho dù có giáp mặt so chiêu chào hỏi với jungler bên kia ở nửa rừng trên thì cũng không thèm để lại cái tín hiệu cẩn thận bị gank cho đường trên nhà mình; toàn bộ mắt đều dùng để cắm ở đường giữa và đường dưới, đường trên đến một cái mắt hỗ trợ cũng không có;
Giao tranh đường giữa, đường trên đứng yên nhìn jungler nhà mình bị hạ cũng không thèm dịch chuyển đến cứu—— Như bình thường, vào những lúc thế này, dựa vào tốc độ phản ứng của cậu ta, jungler của bọn họ có thể sẽ không phải nằm xuống, nhưng cậu ta lại không làm vậy, mà lại khoanh tay đứng nhìn đường trên bên kia chậm một nhịp dịch chuyển xuống đường dưới, cùng các thành viên khác của đội tụ đủ năm người, xử gọn jungler nhà mình... Sau đó dựa vào lợi thế hơn người mà bắt được luôn đường giữa và hỗ trợ, Lục Tư Thành phản ứng nhanh bán đồng đội thoát được một kiếp, nhưng lại không thể ngăn được CK thuận lợi giành được chiến công đầu và con rồng đất đầu tiên.
Khi Lục Tư Thành nấp trong bụi cỏ biến về nhà, lão Miêu mới chậm rì rì đi đến đường giữa, chuẩn bị giúp Đồng Dao phòng thủ trụ ngoài của đường giữa——
Nhưng cũng chẳng ích gì.
Phút thứ mười hai bị đối phương ép giao tranh như vậy, mất đi trụ một đường dưới, đối phương có được tiền thưởng từ việc hạ được trụ đầu tiên, cộng thêm con rồng đất – con rồng có giá trị nhất trong phiên bản hiện tại, lại thêm ba mạng, ZGDX hoàn toàn thất thế...
Bắt nguồn từ việc lão K thiếu tập trung, thấy đối phương có nhiều người như vậy mà vẫn bất chấp lao lên; kết thúc bằng việc lão Miêu ở đường trên trơ mắt đứng nhìn, nhất quyết không chịu dùng dịch chuyển xuống cứu.
CK là một đội mạnh của giải, hơn nữa khi thắng thế thì rất khó cho đối phương cơ hội lật ngược thế cờ, sau tình huống đó, từ thế trận giằng co biến thành hai đường có chút ưu thế của Đồng Dao và Lục Tư Thành cũng gặp vô vàn khó khăn——
Cộng thêm Giản Dương thi đấu tốt, cũng nhạy bén nhận ra hôm nay ZGDX không có "trên – rừng phối hợp", một lần nữa cắm trại ở đường trên, gank lão Miêu không thương tiếc...
Ván đấu đến phút thứ hai mươi lăm, Trundle của lão Miêu ở đường trên bị AD Hồ Điệp của đối phương BIUBIU đại hai phát là đã ngỏm rồi, cả đội không còn chống chịu, do đó cầm cự đến cuối trận đã là điều vọng tưởng.
Phút thứ ba mươi lăm bị CK tràn vào khu vực nhà chính, khi nhà chính phát nổ, thông số của cả năm người đều rất thảm——
Minh thần "hừ" một tiếng, cầm bảng viết chữ trong tay cho lão Miêu và lão K mỗi người một đập vào đầu, khuyến mãi thêm một câu: "Đấu không ra gì!"
Lục Tư Thành ngồi tại chỗ không có biểu cảm gì, mở thông số sau ván đấu ra xem qua, rồi tắt máy, nhàn nhạt nói: "Không muốn đấu tập thì cứ nói thẳng, sao phải ngồi đây lãng phí thời gian của người khác."
Giọng không lớn, trầm thấp chậm rãi, nhưng đủ để từng người trên tầng một của trụ sở đều nghe thấy.
Đồng Dao và tiểu Bàn sợ hãi ngồi thẳng người theo bản năng, rõ ràng là biết không phải đang nói mình nhưng vẫn chột dạ cộng thêm toát mồ hôi lạnh một cách khó hiểu, nhưng bất ngờ là lão Miêu và lão K lúc này lại có cùng một phản ứng: đó chính là giữ nguyên sự bình tĩnh, giữ nguyên vẻ lạnh lùng, giữ nguyên bản mặt liệt, tiếp tục không có phản ứng gì.
Đồng Dao moi điện thoại ra——
[ZGDX, smiling: Bên bọn cậu hôm nay có trận đấu tập nào không? Một người sang làm khách chắc không có vấn đề gì chứ?]
[Thời trung học là tên lưu manh: Sao vậy?]
[ZGDX, smiling: ... Xin tị nạn khẩn cấp.]
[Thời trung học là tên lưu manh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đấu tập với CK toang rồi hả?]
[ZGDX, smiling: Còn thảm hơn thế.]
[Thời trung học là tên lưu manh: Vụ gì?]
[ZGDX, smiling: Trên – rừng ân đoạn nghĩa tuyệt, Thành ca nổi nóng rồi.]
[Thời trung học là tên lưu manh: .........「thắp nến」「thắp nến」「thắp nến」vậy thì đúng là quá thảm rồi.]
...
Kết quả là đội hàng xóm hôm nay cũng có đấu tập, đơn xin tị nạn của Đồng Dao bị từ chối.
Để trốn tránh áp lực quá lớn trong phòng máy nho nhỏ ở tầng một, Đồng Dao lựa chọn đắm chìm vào thế giới của mình—— Live stream, sau đó đấu rank.
Mới đầu mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi Lục Tư Thành ra khỏi phòng họp, cả người đều được bao phủ bởi áp suất cực thấp—— Ngay khi anh bước vào, cảm giác đè nén đó tràn vào từng ngóc ngách trong phòng máy, rủ mắt nhìn thấy Đồng Dao đang live stream, nhàn nhạt ra lệnh, nói: "Tắt mic đi."
Đúng lúc Đồng Dao vừa mới đấu xong một ván đang chờ ghép đội, nghe thấy vậy không dám chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức tắt micro, xem như không thấy một loạt bình luận [Không được tắt] [Hủy đăng ký] [aaaaaaa nói bí mật gì mà không cho tụi tui nghe vại tui thấy mà tui tức á] [...Thành ca hôm nay tâm trạng không được tốt lắm hai người cãi nhau à], giây đầu tiên sau khi tắt micro, còn chưa kịp gõ chữ nói với mọi người "tắt một chút thôi", thì đã nghe thấy Lục Tư Thành đứng sau lưng nói với tổ đội hai người đường trên và jungler gây chuyện đang ngồi phía trong: "Giải thích."
Giọng điệu không cho phép kì kèo thương lượng.
Lão Miêu vò mái tóc đỏ rực, bực mình nói: "Giải thích cái gì, đường trên em bị gank thành như vậy, không lo farm lính thì làm sao tăng cấp? Bị khóa ở đường trên rồi, không đến chi viện cho đường khác được, đường khác bị thua kinh tế em ở đường trên cũng có thể bù lại được, không tin anh nhìn bản đồ phân bố lượng tiền thực tế đi."
Câu này nghe quen quen.
Lão K nhìn lão Miêu một cái, không nói gì.
Đồng Dao và tiểu Bàn nhìn sắc mặt Lục Tư Thành, không dám nói chuyện.
Lúc này Lục Tư Thành đi thẳng đến bên cạnh Đồng Dao, khẽ đẩy cô ra dùng luôn máy cô mở phần mềm phân tích số liệu của ván đấu vừa rồi: "Một ván đấu ba mươi lăm phút, là đường trên mà tỷ lệ tham gia giao tranh của cậu là 11.7%, cả trận thua tướng của đối phương mười hai nghìn, hơn hỗ trợ hai nghìn, từ phút thứ mười hai giây thứ mười tám, giao tranh lớn nhỏ tổng cộng bảy lần, cậu chỉ đến đúng một lần, chính là lần K thần không có mặt—— Đó cũng là lần duy nhất chúng ta thắng trong trận giao tranh 4v4—— từ số liệu gϊếŧ 0 chết 6 hỗ trợ 2 của cậu, cả trận cậu chỉ cống hiến được đúng hai lần hỗ trợ."
Đồng Dao đơ người ngước đầu nhìn Lục Tư Thành, cực kỳ sợ hãi: ngoại trừ tỷ lệ tham gia giao tranh và số liệu hạ gục, tất cả những thứ quỷ quái còn lại nào là số lần giao tranh lớn nhỏ, lần lão Miêu tham gia ai có mặt ai không tất cả có bao nhiêu người, rồi lần giao tranh đầu tiên diễn ra vào phút thứ bao nhiêu giây thứ bao nhiêu, đều không có trong số liệu ghi chép.
Cũng có nghĩa là, toàn bộ đều là Lục Tư Thành ghi nhớ trong đầu.
.............. Người này cung Bọ Cạp à, thù dai vậy?
Lúc này lão Miêu vẫn còn muốn tranh cãi: "Lần giao tranh đầu tiên lúc em phản ứng lại thì đường trên của đối phương đã dịch chuyển xuống rồi, em có đi theo thì cũng..."
"Lần giao tranh đầu tiên, khi lão K không hay biết mà đi ngang trước mặt jungler đối phương, khi đó màn hình máy tính của cậu đang ở đường dưới—— Hai giây sau đó, đường trên đối phương mới dịch chuyển xuống, nếu cậu thật sự muốn xuống, thì cậu sẽ nhanh hơn hai giây so với đường trên của đối phương, nếu vậy K thần sẽ không chết, hai người bọn cậu đủ thời gian để câu kéo hạ được đường trên đến chậm của bên kia trước khi Đồng Dao đến, nhưng, cậu không xuống."
"Em không tìm thấy vị trí dịch chuyển tốt..."
"Hôm nay trọng tâm cắm mắt khu vực rừng của K thần nằm ở đường giữa và đường dưới, lượng mắt nhiều đến mức tiểu Bàn gần như không cần bỏ tiền mua mắt cắm, bên kia cũng hỗ trợ một cái Máy Quét, khi đó đường dưới đường giữa đâu đâu cũng có mắt của chúng ta, bụi cỏ, khu vực bùa xanh của đối phương, dù là chính diện hay đi vòng ra sau, cậu còn cần vị trí dịch chuyển tốt thế nào nữa?"
Lục Tư Thành không nhìn lão Miêu, chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Đồng Dao.
Khi Đồng Dao nghiêng mặt nhìn anh, cả khuôn mặt anh đều mang vẻ lạnh lùng băng dày ba thước, con ngươi nâu sậm ánh lên số liệu phản chiếu từ màn hình máy tính, cảm giác như cuồng phong bão tố có thể quét tới bất kỳ lúc nào.
Lão Miêu không dám ho he gì nữa.
Lão K cũng bị mỉa mai chuyện lãng phí mắt ở đường dưới, lúc này đến một cái rắm cũng không dám thả.
Bình luận trên trang live stream của Đồng Dao đều là——
[Đấu tập thua rồi hả?]
[Cái vẻ mặt này của Thành ca có thể ăn thịt người được đấy]
[Xảy ra chuyện gì rồi... Sắc mặc này của Thành ca như kiểu một giây sau sẽ đánh người vậy đó]
[Đồng Dao chọc giận anh à?]
[Mẹ ơi sợ vc!]
...
Lục Tư Thành làm như không nhìn thấy, thẳng tay thu nhỏ trang live stream.
"Một trận đấu có thắng có thua rất bình thường, không phải không thể chấp nhận, chung kết giải mùa xuân thua CK có ai nói gì không? Nhưng nếu các cậu không muốn đấu, hoặc cảm thấy đi cùng đồng đội khác lãng phí thời gian, cho rằng giận dỗi là chuyện chẳng có gì to tát, vậy thì tôi nghĩ trận đấu ngày mai các cậu có thể không cần——"
Lục Tư Thành còn chưa nói xong.
Đột nhiên cảm giác được khóe miệng cứng ngắc của mình nhận được một cái chạm nhẹ nhàng mềm mại.
Anh khựng lại hơi sững người, quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau với người bị anh chen vào đẩy sang một bên, đang ngồi ôm đầu gối—— cô ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn anh.
Lục Tư Thành: "... Em làm gì vậy?"
Đồng Dao: ".........Nghĩ kỹ rồi nói, đừng giận quá mất khôn."
Lục Tư Thành im lặng ba giây.
Cuối cùng ném lại một câu "các cậu tự ngẫm lại đi", và rồi, cứ vậy, xoay người đi ra.
Phòng máy luyện tập thoáng chốc yên tĩnh.
Ai nấy đều mang biểu cảm "không biết sao cơ mà hình như mình được sống lại rồi".
Đồng Dao ngồi về lại trước máy tính, mở trang live stream lên, ngay tức khắc phát hiện trang live stream của mình đã bị bình loạn một tràng "666666666666" ——
[đường giữa ZGDX một mình đấu với trùm cuối của Summoner"s Rift, thắng cuộc.]
[Một người carry cả trận, dẫn dắt đồng đội vượt qua nguy hiểm.]
[Ôi mẹ ơi cười muốn ná thở ha ha ha ha ha ha ha ha tôi còn tưởng Thành ca sẽ đập nát luôn cái trụ sở đấy, vậy mà anh ấy cứ như vậy mà bỏ đi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Hay lắm hay lắm, tôi tin hai người thật sự đang yêu nhau rồi.]
[Tôi phục.]
[Đội trưởng ZGDX trầm mê nữ sắc, không còn tâm trí dạy học, núi băng ngày xưa không còn nữa, để hôm nay chúng ta đến với khoa học thể thao điện tử...]
[Chiêu này ngon à, hôn không những có thể khiến một cô gái đang nổi giận ngậm miệng mà còn có thể khiến một người đàn ông đang nổi điên im miệng đó!!!!!!]
[Ôi chị tôi vãi thật.]
[Chiêu này, nói thật nhe, là vô địch đó.]
...
"Gì mà đe dọa cho dự bị lên thay thế... Anh đã không đụng tới thì thôi, đụng cái là chọn ngay cái cách như này đó hả?" Đồng Dao đẩy mặt anh, "Muốn nói thì anh tự đi mà nói, mấy lời gây mất lòng thế này em không nói đâu."
"Không thì nói sao đây?"
"Phải xuất phát từ tình yêu thương, từ tấm lòng."
"Bọn nó chứ có phải là em đâu." Giọng điệu của Lục Tư Thành đầy vẻ đương nhiên, "Tình yêu thương đâu ra lắm vậy, yêu thương mà dành cho tụi nó chỉ tổ lãng phí thôi."
"Anh cũng có yêu thương gì em đâu, nhân lúc em đấu rank đứng sau lưng em chỉ trỏ cái này không đúng cái kia không được cái trang bị này không ổn di chuyển như đứa tàn tật, thế mà gọi là yêu thương à, rốt cuộc anh có biết ý nghĩa thật sự của "yêu thương" không thế, em nghi ngờ lắm nha." Đồng Dao nhéo chóp mũi cao thẳng của Lục Tư Thành, "Có lúc nói nhiệt quá còn kéo cả Minh thần đến lập tổ đội soi mói, Minh thần người ta không muốn để ý đến anh đâu biết không?"
Lục Tư Thành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó môi mỏng khẽ mở, vẻ mặt chính trực, nói: "Vu khống, anh đâu có như vậy."
Đồng Dao đẩy anh ra ngồi dậy.
Sau đó lại bị đè xuống giường.
"Làm gì vậy?"
"Yêu thương em đó?"
Vừa nói vừa cúi đầu cắn vào cổ Đồng Dao, y như chó vậy, cái người này cắn một chỗ nào đó, vài ngày sau vết tích mờ đi thì lại cắn thêm phát nữa... Đồng Dao không chịu nổi anh cứ đè lên mình động chạm lung tung, vén chăn lên đẩy anh ra, ngồi dậy lấy chăn trùm kín mặt anh: "Nói cho dự bị lên đấu thì thà đừng nói còn hơn, hai thanh niên đang tuổi nổi loạn đó, lỡ như tức nước vỡ bờ thì biết làm sao?"
"Hai đứa nó biết điều chút thì anh không nói nữa," Lục Tư Thành bị cô dùng chăn bít kín lại, "Bỏ tay em ra, ngộp."
Đồng Dao thả tay, khi Lục Tư Thành lật chăn ra, cô lấy tay áo lau mặt xoay người đi ra khỏi phòng—— vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cửa chính dưới tầng trệt mở ra, Đồng Dao dựa vào lan can nhìn xuống dưới, lão Miêu cuối cùng cũng về rồi, nhưng cậu ta không về phòng, ném chìa khóa lên bàn rồi nằm vật xuống sofa nhắm mắt ngủ, hai con mèo tranh nhau nhảy lên bụng cậu ta đạp đạp...
"Lão Miêu," Đồng Dao rướn cổ, "về phòng ngủ đi."
Nói xong câu này Đồng Dao cảm giác mình cứ như bà hàng xóm khuyên cô vợ trẻ đang giận dỗi của nhà kế bên về nhà ngủ vậy, giọng điệu đầy vẻ xen vào chuyện của người khác.
Lão Miêu mở mắt ra, cựa người, tủi thân nằm co ro trên sofa sờ đầu hai con mèo: "Khỏi đi, tối nay em ngủ ở đây."
Lão Miêu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, diễn cực đạt vai cô vợ trẻ đang làm mình làm mẩy giận dỗi.
Đồng Dao: "..."
Thật đáng quan ngại.
...
Chiều hôm sau là trận đấu tập với CK.
Lão K tối qua đã về phòng từ rất sớm, vậy mà hôm nay sát giờ đấu mới ra khỏi phòng; lão Miêu thì giữ nguyên bộ dạng thà chết chứ không chịu nhún nhường, nhất quyết không chịu về phòng, thế là buộc phải dùng bàn chải đánh răng dùng một lần mà trụ sở chuẩn bị sẵn cho những nhân viên ở lại làm việc qua đêm...
Lão K ra khỏi phòng rồi cậu ta mới về phòng thay quần áo, lúc hai người chạm mặt nhau ở cầu thang, Đồng Dao có cảm giác cả trụ sở yên ắng đến khó thở...
Đoạn kết của cảnh này là lão Miêu ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng đi ngang qua người lão K.
——Thấy cảnh này xong, Đồng Dao lập tức có linh cảm trận đấu tập hôm nay thắng không nổi rồi.
Thật vậy.
Đến giờ đấu, mọi người ổn định chỗ ngồi tại phòng máy trên tầng một.
Lão K có thói quen vào trận lên dọn quái nửa rừng trên, thường thì sẽ khởi đầu bằng việc đường trên giúp jungler lấy được bùa xanh, sau đó đường trên về farm đường của mình—— Nhưng hôm nay, vào game, khi năm vị tướng "bịch bịch bịch" xuất hiện ở khu vực bệ đá cổ, lão K đã lập tức bảo Đồng Dao đến giúp mình, còn lão Miêu thì vẫn giữ vẻ mặt âm trầm đi thẳng đến đường của mình...
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Tiểu Bàn vờ như chẳng nhận ra điều gì nói nhảm vài câu để cứu vãn bầu không khí: "Zyra hỗ trợ ở phiên bản này đúng là mạnh thật, đè bẹp Thresh, trước khi Thresh quăng xích thì sẽ có động tác quơ xích, Zyra phía bên kia liếc mắt nhìn thấy một phát là sẽ ném ngay hoa ra, thế là khỏi xích! Thành ca, với tư cách là thần Thresh, em cảm thấy thế này không ổn đâu, chúng ta phải tìm cách khắc chế tổ hợp Zyra đường dưới mới được..."
Lục Tư Thành không thèm bận tâm đến cậu ta, quay sang mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn lão Miêu và lão K một cái—— Ánh mắt đó, còn chưa ảnh hưởng gì tới lão Miêu và lão K, thì đã thành công khiến tiểu Bàn ngậm miệng, hắng giọng, giả vờ như nãy giờ chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Lần sau thử dùng tướng tay dài đấu với Zyra xem sao, đừng chỉ quanh quẩn mấy tướng hỗ trợ quen thuộc, thử cả những tướng khác nữa."
Ném lại một câu chứng minh mình không điếc, Lục Tư Thành thu hồi tầm mắt, click chuột bắt đầu farm lính—— mọi người đều vì áp lực quá lớn mà ngậm hết miệng lại, nhưng không ai biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi...
Tiếp sau đó, lão Miêu và lão K, hai người này biểu diễn cho mọi người thấy cái gì gọi là "một jungler không dính dáng gì tới đường trên" và "một đường trên đến phím F (*thường là phím tắt cho phép bổ trợ "dịch chuyển") cũng tiếc, không biết cái gì gọi là tiếp viện" ——
Jungler dọn xong quái của nửa rừng trên lập tức xoay người đi, trên đường cho dù có giáp mặt so chiêu chào hỏi với jungler bên kia ở nửa rừng trên thì cũng không thèm để lại cái tín hiệu cẩn thận bị gank cho đường trên nhà mình; toàn bộ mắt đều dùng để cắm ở đường giữa và đường dưới, đường trên đến một cái mắt hỗ trợ cũng không có;
Giao tranh đường giữa, đường trên đứng yên nhìn jungler nhà mình bị hạ cũng không thèm dịch chuyển đến cứu—— Như bình thường, vào những lúc thế này, dựa vào tốc độ phản ứng của cậu ta, jungler của bọn họ có thể sẽ không phải nằm xuống, nhưng cậu ta lại không làm vậy, mà lại khoanh tay đứng nhìn đường trên bên kia chậm một nhịp dịch chuyển xuống đường dưới, cùng các thành viên khác của đội tụ đủ năm người, xử gọn jungler nhà mình... Sau đó dựa vào lợi thế hơn người mà bắt được luôn đường giữa và hỗ trợ, Lục Tư Thành phản ứng nhanh bán đồng đội thoát được một kiếp, nhưng lại không thể ngăn được CK thuận lợi giành được chiến công đầu và con rồng đất đầu tiên.
Khi Lục Tư Thành nấp trong bụi cỏ biến về nhà, lão Miêu mới chậm rì rì đi đến đường giữa, chuẩn bị giúp Đồng Dao phòng thủ trụ ngoài của đường giữa——
Nhưng cũng chẳng ích gì.
Phút thứ mười hai bị đối phương ép giao tranh như vậy, mất đi trụ một đường dưới, đối phương có được tiền thưởng từ việc hạ được trụ đầu tiên, cộng thêm con rồng đất – con rồng có giá trị nhất trong phiên bản hiện tại, lại thêm ba mạng, ZGDX hoàn toàn thất thế...
Bắt nguồn từ việc lão K thiếu tập trung, thấy đối phương có nhiều người như vậy mà vẫn bất chấp lao lên; kết thúc bằng việc lão Miêu ở đường trên trơ mắt đứng nhìn, nhất quyết không chịu dùng dịch chuyển xuống cứu.
CK là một đội mạnh của giải, hơn nữa khi thắng thế thì rất khó cho đối phương cơ hội lật ngược thế cờ, sau tình huống đó, từ thế trận giằng co biến thành hai đường có chút ưu thế của Đồng Dao và Lục Tư Thành cũng gặp vô vàn khó khăn——
Cộng thêm Giản Dương thi đấu tốt, cũng nhạy bén nhận ra hôm nay ZGDX không có "trên – rừng phối hợp", một lần nữa cắm trại ở đường trên, gank lão Miêu không thương tiếc...
Ván đấu đến phút thứ hai mươi lăm, Trundle của lão Miêu ở đường trên bị AD Hồ Điệp của đối phương BIUBIU đại hai phát là đã ngỏm rồi, cả đội không còn chống chịu, do đó cầm cự đến cuối trận đã là điều vọng tưởng.
Phút thứ ba mươi lăm bị CK tràn vào khu vực nhà chính, khi nhà chính phát nổ, thông số của cả năm người đều rất thảm——
Minh thần "hừ" một tiếng, cầm bảng viết chữ trong tay cho lão Miêu và lão K mỗi người một đập vào đầu, khuyến mãi thêm một câu: "Đấu không ra gì!"
Lục Tư Thành ngồi tại chỗ không có biểu cảm gì, mở thông số sau ván đấu ra xem qua, rồi tắt máy, nhàn nhạt nói: "Không muốn đấu tập thì cứ nói thẳng, sao phải ngồi đây lãng phí thời gian của người khác."
Giọng không lớn, trầm thấp chậm rãi, nhưng đủ để từng người trên tầng một của trụ sở đều nghe thấy.
Đồng Dao và tiểu Bàn sợ hãi ngồi thẳng người theo bản năng, rõ ràng là biết không phải đang nói mình nhưng vẫn chột dạ cộng thêm toát mồ hôi lạnh một cách khó hiểu, nhưng bất ngờ là lão Miêu và lão K lúc này lại có cùng một phản ứng: đó chính là giữ nguyên sự bình tĩnh, giữ nguyên vẻ lạnh lùng, giữ nguyên bản mặt liệt, tiếp tục không có phản ứng gì.
Đồng Dao moi điện thoại ra——
[ZGDX, smiling: Bên bọn cậu hôm nay có trận đấu tập nào không? Một người sang làm khách chắc không có vấn đề gì chứ?]
[Thời trung học là tên lưu manh: Sao vậy?]
[ZGDX, smiling: ... Xin tị nạn khẩn cấp.]
[Thời trung học là tên lưu manh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đấu tập với CK toang rồi hả?]
[ZGDX, smiling: Còn thảm hơn thế.]
[Thời trung học là tên lưu manh: Vụ gì?]
[ZGDX, smiling: Trên – rừng ân đoạn nghĩa tuyệt, Thành ca nổi nóng rồi.]
[Thời trung học là tên lưu manh: .........「thắp nến」「thắp nến」「thắp nến」vậy thì đúng là quá thảm rồi.]
...
Kết quả là đội hàng xóm hôm nay cũng có đấu tập, đơn xin tị nạn của Đồng Dao bị từ chối.
Để trốn tránh áp lực quá lớn trong phòng máy nho nhỏ ở tầng một, Đồng Dao lựa chọn đắm chìm vào thế giới của mình—— Live stream, sau đó đấu rank.
Mới đầu mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi Lục Tư Thành ra khỏi phòng họp, cả người đều được bao phủ bởi áp suất cực thấp—— Ngay khi anh bước vào, cảm giác đè nén đó tràn vào từng ngóc ngách trong phòng máy, rủ mắt nhìn thấy Đồng Dao đang live stream, nhàn nhạt ra lệnh, nói: "Tắt mic đi."
Đúng lúc Đồng Dao vừa mới đấu xong một ván đang chờ ghép đội, nghe thấy vậy không dám chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức tắt micro, xem như không thấy một loạt bình luận [Không được tắt] [Hủy đăng ký] [aaaaaaa nói bí mật gì mà không cho tụi tui nghe vại tui thấy mà tui tức á] [...Thành ca hôm nay tâm trạng không được tốt lắm hai người cãi nhau à], giây đầu tiên sau khi tắt micro, còn chưa kịp gõ chữ nói với mọi người "tắt một chút thôi", thì đã nghe thấy Lục Tư Thành đứng sau lưng nói với tổ đội hai người đường trên và jungler gây chuyện đang ngồi phía trong: "Giải thích."
Giọng điệu không cho phép kì kèo thương lượng.
Lão Miêu vò mái tóc đỏ rực, bực mình nói: "Giải thích cái gì, đường trên em bị gank thành như vậy, không lo farm lính thì làm sao tăng cấp? Bị khóa ở đường trên rồi, không đến chi viện cho đường khác được, đường khác bị thua kinh tế em ở đường trên cũng có thể bù lại được, không tin anh nhìn bản đồ phân bố lượng tiền thực tế đi."
Câu này nghe quen quen.
Lão K nhìn lão Miêu một cái, không nói gì.
Đồng Dao và tiểu Bàn nhìn sắc mặt Lục Tư Thành, không dám nói chuyện.
Lúc này Lục Tư Thành đi thẳng đến bên cạnh Đồng Dao, khẽ đẩy cô ra dùng luôn máy cô mở phần mềm phân tích số liệu của ván đấu vừa rồi: "Một ván đấu ba mươi lăm phút, là đường trên mà tỷ lệ tham gia giao tranh của cậu là 11.7%, cả trận thua tướng của đối phương mười hai nghìn, hơn hỗ trợ hai nghìn, từ phút thứ mười hai giây thứ mười tám, giao tranh lớn nhỏ tổng cộng bảy lần, cậu chỉ đến đúng một lần, chính là lần K thần không có mặt—— Đó cũng là lần duy nhất chúng ta thắng trong trận giao tranh 4v4—— từ số liệu gϊếŧ 0 chết 6 hỗ trợ 2 của cậu, cả trận cậu chỉ cống hiến được đúng hai lần hỗ trợ."
Đồng Dao đơ người ngước đầu nhìn Lục Tư Thành, cực kỳ sợ hãi: ngoại trừ tỷ lệ tham gia giao tranh và số liệu hạ gục, tất cả những thứ quỷ quái còn lại nào là số lần giao tranh lớn nhỏ, lần lão Miêu tham gia ai có mặt ai không tất cả có bao nhiêu người, rồi lần giao tranh đầu tiên diễn ra vào phút thứ bao nhiêu giây thứ bao nhiêu, đều không có trong số liệu ghi chép.
Cũng có nghĩa là, toàn bộ đều là Lục Tư Thành ghi nhớ trong đầu.
.............. Người này cung Bọ Cạp à, thù dai vậy?
Lúc này lão Miêu vẫn còn muốn tranh cãi: "Lần giao tranh đầu tiên lúc em phản ứng lại thì đường trên của đối phương đã dịch chuyển xuống rồi, em có đi theo thì cũng..."
"Lần giao tranh đầu tiên, khi lão K không hay biết mà đi ngang trước mặt jungler đối phương, khi đó màn hình máy tính của cậu đang ở đường dưới—— Hai giây sau đó, đường trên đối phương mới dịch chuyển xuống, nếu cậu thật sự muốn xuống, thì cậu sẽ nhanh hơn hai giây so với đường trên của đối phương, nếu vậy K thần sẽ không chết, hai người bọn cậu đủ thời gian để câu kéo hạ được đường trên đến chậm của bên kia trước khi Đồng Dao đến, nhưng, cậu không xuống."
"Em không tìm thấy vị trí dịch chuyển tốt..."
"Hôm nay trọng tâm cắm mắt khu vực rừng của K thần nằm ở đường giữa và đường dưới, lượng mắt nhiều đến mức tiểu Bàn gần như không cần bỏ tiền mua mắt cắm, bên kia cũng hỗ trợ một cái Máy Quét, khi đó đường dưới đường giữa đâu đâu cũng có mắt của chúng ta, bụi cỏ, khu vực bùa xanh của đối phương, dù là chính diện hay đi vòng ra sau, cậu còn cần vị trí dịch chuyển tốt thế nào nữa?"
Lục Tư Thành không nhìn lão Miêu, chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Đồng Dao.
Khi Đồng Dao nghiêng mặt nhìn anh, cả khuôn mặt anh đều mang vẻ lạnh lùng băng dày ba thước, con ngươi nâu sậm ánh lên số liệu phản chiếu từ màn hình máy tính, cảm giác như cuồng phong bão tố có thể quét tới bất kỳ lúc nào.
Lão Miêu không dám ho he gì nữa.
Lão K cũng bị mỉa mai chuyện lãng phí mắt ở đường dưới, lúc này đến một cái rắm cũng không dám thả.
Bình luận trên trang live stream của Đồng Dao đều là——
[Đấu tập thua rồi hả?]
[Cái vẻ mặt này của Thành ca có thể ăn thịt người được đấy]
[Xảy ra chuyện gì rồi... Sắc mặc này của Thành ca như kiểu một giây sau sẽ đánh người vậy đó]
[Đồng Dao chọc giận anh à?]
[Mẹ ơi sợ vc!]
...
Lục Tư Thành làm như không nhìn thấy, thẳng tay thu nhỏ trang live stream.
"Một trận đấu có thắng có thua rất bình thường, không phải không thể chấp nhận, chung kết giải mùa xuân thua CK có ai nói gì không? Nhưng nếu các cậu không muốn đấu, hoặc cảm thấy đi cùng đồng đội khác lãng phí thời gian, cho rằng giận dỗi là chuyện chẳng có gì to tát, vậy thì tôi nghĩ trận đấu ngày mai các cậu có thể không cần——"
Lục Tư Thành còn chưa nói xong.
Đột nhiên cảm giác được khóe miệng cứng ngắc của mình nhận được một cái chạm nhẹ nhàng mềm mại.
Anh khựng lại hơi sững người, quay mặt sang, bốn mắt nhìn nhau với người bị anh chen vào đẩy sang một bên, đang ngồi ôm đầu gối—— cô ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn anh.
Lục Tư Thành: "... Em làm gì vậy?"
Đồng Dao: ".........Nghĩ kỹ rồi nói, đừng giận quá mất khôn."
Lục Tư Thành im lặng ba giây.
Cuối cùng ném lại một câu "các cậu tự ngẫm lại đi", và rồi, cứ vậy, xoay người đi ra.
Phòng máy luyện tập thoáng chốc yên tĩnh.
Ai nấy đều mang biểu cảm "không biết sao cơ mà hình như mình được sống lại rồi".
Đồng Dao ngồi về lại trước máy tính, mở trang live stream lên, ngay tức khắc phát hiện trang live stream của mình đã bị bình loạn một tràng "666666666666" ——
[đường giữa ZGDX một mình đấu với trùm cuối của Summoner"s Rift, thắng cuộc.]
[Một người carry cả trận, dẫn dắt đồng đội vượt qua nguy hiểm.]
[Ôi mẹ ơi cười muốn ná thở ha ha ha ha ha ha ha ha tôi còn tưởng Thành ca sẽ đập nát luôn cái trụ sở đấy, vậy mà anh ấy cứ như vậy mà bỏ đi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Hay lắm hay lắm, tôi tin hai người thật sự đang yêu nhau rồi.]
[Tôi phục.]
[Đội trưởng ZGDX trầm mê nữ sắc, không còn tâm trí dạy học, núi băng ngày xưa không còn nữa, để hôm nay chúng ta đến với khoa học thể thao điện tử...]
[Chiêu này ngon à, hôn không những có thể khiến một cô gái đang nổi giận ngậm miệng mà còn có thể khiến một người đàn ông đang nổi điên im miệng đó!!!!!!]
[Ôi chị tôi vãi thật.]
[Chiêu này, nói thật nhe, là vô địch đó.]
...