Chương 120: [Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: thoát xiêm y, vào động phòng]
Đồng Dao đọc bình luận, đang tính đấu xếp hạng tiếp thì điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô liếc mắt nhìn, là một cái tên lạ hoắc——
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: Em cứ ở đó mà bảo vệ tụi nó đi.]
Đồng Dao: "...???"
Đồng Dao không hề có ký ức gì về việc WeChat của cô ngoài thằng em cô ra còn có thanh niên trẻ trâu nào khác, thế là phải kéo lên trên xem lại nhật ký trò chuyện, phát hiện mới tối hôm qua cô còn moa moa chụt chụt tâm sự yêu đương với anh bạn đang tuổi nổi loạn này.
Đồng Dao: "......"
Bỏ điện thoại xuống im lặng ba giây.
Mới có thể tiếp nhận sự thật anh bạn trẻ nghé này là người đàn ông nhà cô.
[ZGDX, smiling: ......... Anh đổi cái tên gì nghe gớm chó vậy?]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: ? ... À, Lục Nhạc đổi đó.]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: Mà hình như cũng đâu có sai.]
[ZGDX, smiling: Không sai? Đặt cái tên này để ngầm nhắc ba nghìn mỹ nhân kia của anh không được manh động?]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: Có một mình em thôi.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Hài lòng chưa, đừng cãi bướng nữa.]
Đồng Dao nhìn cái tên WeChat thay đổi trong vòng một nốt nhạc kia, cầm điện thoại toét miệng cười ngây ngô, không thèm bận tâm đến loạt bình luận cười nhạo "Mùi chua chua kinh dị của tình yêu" "cười nhìn ngu vl, chắc chắn là đang chat với đội trưởng rồi" "cùng một trụ sở đánh cái rắm còn nghe thế mà còn bày đặt mẹ nó gửi WeChat", cô cầm điện thoại đang định nói gì đó, thì lúc này màn hình lại nhảy ra một hàng——
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Vẫn còn nửa câu sau.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Thoát xiêm y, vào động phòng.]
Đồng Dao: "........."
[ZGDX, smiling: Đồ lưu manh.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Anh muốn nói chuyện nghiêm túc, là em đổi chủ đề trước—— Muốn bảo em đừng bao che cho hai thằng nhóc kia nữa, không nhấn đầu tụi nó bắt tụi nó nhận sai thì tụi nó sẽ còn tiếp tục ồn ào.]
[ZGDX, smiling: Tối hôm qua đã phân tích tình hình cho anh nghe rồi mà, giáo dục phải đi cùng với yêu thương! Em sợ anh nói mấy câu kiểu như muốn cho dự bị lên đấu sẽ khiến máu nổi loạn của bọn họ trỗi dậy.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Nếu ngày mai đấu với YQBC mà còn thua như hôm nay, em sẽ biết máu nổi loạn của đội trưởng nhà em trỗi dậy thì sẽ như thế nào.]
[ZGDX, smiling: ...]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Anh mặc kệ, giải quyết mớ rắc rối do em chen ngang đó đi, nếu không thì cả em cũng phải nghe mắng chung.]
[ZGDX, smiling: ......... Em có chen ngang cản trở gì đâu, chỉ là lúc đó nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh gần trong gang tấc, thầm nghĩ trong lòng người đàn ông của mị đẹp trai quá đê, hay là hôn một cái tarr? Thế nên em mới hôn đó chứ.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Muộn rồi.]
Đồng Dao oan ức bỏ điện thoại xuống.
Vô duyên vô cớ bị gán tội, chẳng còn hứng thú chơi game nữa... Tắt live stream, sau đó quay sang nhìn lão Miêu ở bên cạnh, cậu ta cũng không chơi game, cứ ngồi yên ở chỗ của mình, nghịch điện thoại.
Trên tầng một hơi tối, vậy nên lúc ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt cậu ta...Có lẽ cậu ta không hề hay biết rằng, nhất cử nhất động, thậm chí là từng thay đổi cảm xúc trên gương mặt cậu ta đều bị người khác nhìn thấy rõ mồn một——
Thế nên Đồng Dao có thể nhìn thấy rõ ràng, dù đúng là cậu ta đang nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt thì lại không thành thật, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn máy tính của lão K ở bên cạnh, sau đó chuyển mục tiêu, ánh mắt đó chuyển sang tia khuôn mặt trẻ con không mang theo cảm xúc gì của lão K.
Đồng Dao: "..."
Cho cậu ta cái gương soi thử, có lẽ từ giờ về sau cậu ta sẽ có cách hiểu vô cùng sinh động cụ thể đậm tính hình tượng đối với năm chữ "chột dạ được viết hoa" này.
——Vậy là trận cuồng nộ ban nãy của Lục Tư Thành có hiệu quả à? ... Mặc dù chưa phát giận xong, nhưng ít nhất cũng khiến người làm mình làm mẩy nhất trong hai người bình tĩnh lại: giờ có lẽ lão Miêu đã thật sự tỉnh ra rồi, chuyện chả có gì to tát, bản thân mình có hơi nhạy cảm thái quá.
Đồng Dao bấm ngón tay tính xem phải làm sao để mình không bị ăn chửi chung với tổ đội trên – rừng ngốc nghếch này, mà lúc này, lão K hôm nay đấu đơn cứ thua suốt, từ Thách Đấu với hơn 500 điểm thắng có được khi đấu đôi với lão Miêu lúc trước, giờ đã rơi xuống Cao Thủ hơn 100 điểm thắng—— Thế nên biểu cảm trên mặt cậu ta càng lúc càng lạnh, cuối cùng, tiếng ấn phím click chuột của cậu ta cũng trở nên to hơn bình thường...
Lão Miêu dứt khoát bỏ điện thoại xuống, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn lão K chơi game.
Đồng Dao thấy vậy, đứng dậy, mượn cớ sang chỗ tiểu Bàn lấy đồ, lúc đi qua chỗ lão Miêu thì cho cậu ta một cú đá thật mạnh—— lão Miêu rít lên một tiếng ngẩng đầu cau mày nhìn Đồng Dao, Đồng Dao nhíu mày, hất hất cằm chỉ về phía lưng lão K, dùng khẩu hình miệng nói: đi đi.
Lão Miêu do dự.
Lúc này, nhà chính của đội lão K cũng vừa bị cho nổ tung.
Lão K thoát ra khỏi ván đấu, liếc mắt nhìn bảng tổng kết, đường trên của bên cậu ta gà không thể tả, cầm tướng tấn công như Fiora vậy mà lượng sát thương còn con mẹ nó không bằng Bard hỗ trợ... Lão K im lặng, tiếp tục mặt liệt tắt bảng tổng kết, click mở đấu đơn, vào chờ xếp đội cho ván mới.
Đồng Dao đi đến cạnh tiểu Bàn, tiện tay lấy một quả táo, lúc về lại chỗ của mình, lại đạp lão Miêu một đạp.
Lão Miêu uốn éo, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên—— Đồng Dao mắt nhìn thẳng đi ngang qua người cậu ta, khi đặt mông ngồi xuống ghế, cuối cùng cũng nghe thấy lão Miêu hắng giọng, giọng điệu không được tự nhiên lắm, nói: "Này, đấu đôi không?"
Đồng Dao nhướng môi.
Tiểu Bàn run tay ăn luôn con xe pháo của AD đội mình, mặt ngu quay đầu lại nhìn hai người họ.
Lão K không nói gì, thoát đấu đơn, click mời cái ID nào đó—— một giây sau, lão Miêu thuận lợi nhập bọn.
Toàn bộ quá trình đều không có một tiếng nói nào, nhưng cảm giác đè nén trong phòng máy tầng một đã thoáng tản đi... Đồng Dao cực kỳ đắc ý, rất có tâm mà gửi WeChat bảo đội trưởng đang bực bội bức bội ở dưới lầu lên nghiệm thu thành quả của "giáo dục xuất phát từ tình yêu thương", Lục Tư Thành cầm theo quyển sổ nhỏ dày đặc chữ viết phân tích số liệu các đội của cô lên lầu, mặt liệt, khoanh tay đứng sau lưng xem lão Miêu và lão K đấu đôi như thần giữ cửa.
Cảm giác đè nén mới tản đi lại ập tới.
Không ai dám hé răng nói chuyện.
Mãi cho đến khi trận đấu của lão K và lão Miêu bắt đầu, phút thứ bảy, đường lính của lão Miêu không quá tốt, lão K đi sượt qua jungler bên kia, lại thấy jungler đối phương biến mất ở đường trên, trong lòng cứ bất an, sợ tên jungler kia chạy đến núp trong bụi cỏ nào đó bẫy lão Miêu, quả quyết từ bỏ việc giúp đường giữa lấy bùa xanh, gõ chữ bảo đường giữa tự đi lấy, còn mình thì xoay người đi lên đường trên——
Kết quả đu lên đường trên vẫn chẳng thấy jungler bên kia đâu.
Cho rằng có lẽ do mình nghĩ quá nhiều, cậu ta tiện tay gõ tín hiệu ý nói đến thì cũng đến rồi hay là băng trụ hạ đường trên bên kia luôn đi, lão Miêu không nghĩ nhiều lập tức lao lên——
Hai người thay phiên nhau đỡ sát thương đến từ trụ, cơ mà đường trên bên kia lại là Maokai da dày thịt béo, di chuyển còn có chút ảo diệu... Khi hai người thương tích đầy mình mà vẫn không hạ được đường trên của đối thủ, đang định bỏ cuộc thì Nidalee nấp cả vạn năm trong bụi cỏ bất thình lình nhảy ra.
Nidalee chặn đường lui của hai người họ, nhanh chóng thu về cho mình hai mạng——
Đường trên và jungler của bên kia có lẽ cũng là đấu đôi với nhau, lại thêm nắm khá rõ lối chơi của cặp đôi lão K và lão Miêu: biết được lão K thấy lão Miêu có nguy cơ bị gank, nhất định sẽ không để cậu ta chết, sẽ chạy lên gank ngược lại...
Tóm lại lần này hai người vì thói quen của lão K mà phải dâng lên double kill cho đối phương.
Lão Miêu rít lên một tiếng, nhìn lão K thuận miệng nói một câu: "Anh có vẻ khoái lên phá em?"
——Bình thường thì không sao, nhưng cậu ta đã quên mất, hiện tại đáng lý cậu ta nên dịu dàng nhu thuận an ủi lão K mới phải, vậy nên vừa nói xong sắc mặt cậu ta đã biến đổi, còn chưa kịp mở miệng hối hận thì đã nghe thấy lão K nói: "Ờ đó, rồi sao? Không thích thì tự đi đâu đơn đi."
Lão Miêu lập tức không dám nói gì nữa.
Đồng Dao để tay lên ngực.
Lục Tư Thành quay đầu sang, nhìn cô đầy trào phúng.
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Còn muốn giáo dục bằng tình yêu thương nữa không?]
[ZGDX, smiling: ...... Em sai rồi, sách lược đề ra từ họng súng, đội trưởng vạn tuế.]
Đồng Dao đọc bình luận, đang tính đấu xếp hạng tiếp thì điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô liếc mắt nhìn, là một cái tên lạ hoắc——
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: Em cứ ở đó mà bảo vệ tụi nó đi.]
Đồng Dao: "...???"
Đồng Dao không hề có ký ức gì về việc WeChat của cô ngoài thằng em cô ra còn có thanh niên trẻ trâu nào khác, thế là phải kéo lên trên xem lại nhật ký trò chuyện, phát hiện mới tối hôm qua cô còn moa moa chụt chụt tâm sự yêu đương với anh bạn đang tuổi nổi loạn này.
Đồng Dao: "......"
Bỏ điện thoại xuống im lặng ba giây.
Mới có thể tiếp nhận sự thật anh bạn trẻ nghé này là người đàn ông nhà cô.
[ZGDX, smiling: ......... Anh đổi cái tên gì nghe gớm chó vậy?]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: ? ... À, Lục Nhạc đổi đó.]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: Mà hình như cũng đâu có sai.]
[ZGDX, smiling: Không sai? Đặt cái tên này để ngầm nhắc ba nghìn mỹ nhân kia của anh không được manh động?]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ: Có một mình em thôi.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Hài lòng chưa, đừng cãi bướng nữa.]
Đồng Dao nhìn cái tên WeChat thay đổi trong vòng một nốt nhạc kia, cầm điện thoại toét miệng cười ngây ngô, không thèm bận tâm đến loạt bình luận cười nhạo "Mùi chua chua kinh dị của tình yêu" "cười nhìn ngu vl, chắc chắn là đang chat với đội trưởng rồi" "cùng một trụ sở đánh cái rắm còn nghe thế mà còn bày đặt mẹ nó gửi WeChat", cô cầm điện thoại đang định nói gì đó, thì lúc này màn hình lại nhảy ra một hàng——
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Vẫn còn nửa câu sau.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Thoát xiêm y, vào động phòng.]
Đồng Dao: "........."
[ZGDX, smiling: Đồ lưu manh.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Anh muốn nói chuyện nghiêm túc, là em đổi chủ đề trước—— Muốn bảo em đừng bao che cho hai thằng nhóc kia nữa, không nhấn đầu tụi nó bắt tụi nó nhận sai thì tụi nó sẽ còn tiếp tục ồn ào.]
[ZGDX, smiling: Tối hôm qua đã phân tích tình hình cho anh nghe rồi mà, giáo dục phải đi cùng với yêu thương! Em sợ anh nói mấy câu kiểu như muốn cho dự bị lên đấu sẽ khiến máu nổi loạn của bọn họ trỗi dậy.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Nếu ngày mai đấu với YQBC mà còn thua như hôm nay, em sẽ biết máu nổi loạn của đội trưởng nhà em trỗi dậy thì sẽ như thế nào.]
[ZGDX, smiling: ...]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Anh mặc kệ, giải quyết mớ rắc rối do em chen ngang đó đi, nếu không thì cả em cũng phải nghe mắng chung.]
[ZGDX, smiling: ......... Em có chen ngang cản trở gì đâu, chỉ là lúc đó nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh gần trong gang tấc, thầm nghĩ trong lòng người đàn ông của mị đẹp trai quá đê, hay là hôn một cái tarr? Thế nên em mới hôn đó chứ.]
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Muộn rồi.]
Đồng Dao oan ức bỏ điện thoại xuống.
Vô duyên vô cớ bị gán tội, chẳng còn hứng thú chơi game nữa... Tắt live stream, sau đó quay sang nhìn lão Miêu ở bên cạnh, cậu ta cũng không chơi game, cứ ngồi yên ở chỗ của mình, nghịch điện thoại.
Trên tầng một hơi tối, vậy nên lúc ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt cậu ta...Có lẽ cậu ta không hề hay biết rằng, nhất cử nhất động, thậm chí là từng thay đổi cảm xúc trên gương mặt cậu ta đều bị người khác nhìn thấy rõ mồn một——
Thế nên Đồng Dao có thể nhìn thấy rõ ràng, dù đúng là cậu ta đang nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt thì lại không thành thật, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn máy tính của lão K ở bên cạnh, sau đó chuyển mục tiêu, ánh mắt đó chuyển sang tia khuôn mặt trẻ con không mang theo cảm xúc gì của lão K.
Đồng Dao: "..."
Cho cậu ta cái gương soi thử, có lẽ từ giờ về sau cậu ta sẽ có cách hiểu vô cùng sinh động cụ thể đậm tính hình tượng đối với năm chữ "chột dạ được viết hoa" này.
——Vậy là trận cuồng nộ ban nãy của Lục Tư Thành có hiệu quả à? ... Mặc dù chưa phát giận xong, nhưng ít nhất cũng khiến người làm mình làm mẩy nhất trong hai người bình tĩnh lại: giờ có lẽ lão Miêu đã thật sự tỉnh ra rồi, chuyện chả có gì to tát, bản thân mình có hơi nhạy cảm thái quá.
Đồng Dao bấm ngón tay tính xem phải làm sao để mình không bị ăn chửi chung với tổ đội trên – rừng ngốc nghếch này, mà lúc này, lão K hôm nay đấu đơn cứ thua suốt, từ Thách Đấu với hơn 500 điểm thắng có được khi đấu đôi với lão Miêu lúc trước, giờ đã rơi xuống Cao Thủ hơn 100 điểm thắng—— Thế nên biểu cảm trên mặt cậu ta càng lúc càng lạnh, cuối cùng, tiếng ấn phím click chuột của cậu ta cũng trở nên to hơn bình thường...
Lão Miêu dứt khoát bỏ điện thoại xuống, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn lão K chơi game.
Đồng Dao thấy vậy, đứng dậy, mượn cớ sang chỗ tiểu Bàn lấy đồ, lúc đi qua chỗ lão Miêu thì cho cậu ta một cú đá thật mạnh—— lão Miêu rít lên một tiếng ngẩng đầu cau mày nhìn Đồng Dao, Đồng Dao nhíu mày, hất hất cằm chỉ về phía lưng lão K, dùng khẩu hình miệng nói: đi đi.
Lão Miêu do dự.
Lúc này, nhà chính của đội lão K cũng vừa bị cho nổ tung.
Lão K thoát ra khỏi ván đấu, liếc mắt nhìn bảng tổng kết, đường trên của bên cậu ta gà không thể tả, cầm tướng tấn công như Fiora vậy mà lượng sát thương còn con mẹ nó không bằng Bard hỗ trợ... Lão K im lặng, tiếp tục mặt liệt tắt bảng tổng kết, click mở đấu đơn, vào chờ xếp đội cho ván mới.
Đồng Dao đi đến cạnh tiểu Bàn, tiện tay lấy một quả táo, lúc về lại chỗ của mình, lại đạp lão Miêu một đạp.
Lão Miêu uốn éo, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên—— Đồng Dao mắt nhìn thẳng đi ngang qua người cậu ta, khi đặt mông ngồi xuống ghế, cuối cùng cũng nghe thấy lão Miêu hắng giọng, giọng điệu không được tự nhiên lắm, nói: "Này, đấu đôi không?"
Đồng Dao nhướng môi.
Tiểu Bàn run tay ăn luôn con xe pháo của AD đội mình, mặt ngu quay đầu lại nhìn hai người họ.
Lão K không nói gì, thoát đấu đơn, click mời cái ID nào đó—— một giây sau, lão Miêu thuận lợi nhập bọn.
Toàn bộ quá trình đều không có một tiếng nói nào, nhưng cảm giác đè nén trong phòng máy tầng một đã thoáng tản đi... Đồng Dao cực kỳ đắc ý, rất có tâm mà gửi WeChat bảo đội trưởng đang bực bội bức bội ở dưới lầu lên nghiệm thu thành quả của "giáo dục xuất phát từ tình yêu thương", Lục Tư Thành cầm theo quyển sổ nhỏ dày đặc chữ viết phân tích số liệu các đội của cô lên lầu, mặt liệt, khoanh tay đứng sau lưng xem lão Miêu và lão K đấu đôi như thần giữ cửa.
Cảm giác đè nén mới tản đi lại ập tới.
Không ai dám hé răng nói chuyện.
Mãi cho đến khi trận đấu của lão K và lão Miêu bắt đầu, phút thứ bảy, đường lính của lão Miêu không quá tốt, lão K đi sượt qua jungler bên kia, lại thấy jungler đối phương biến mất ở đường trên, trong lòng cứ bất an, sợ tên jungler kia chạy đến núp trong bụi cỏ nào đó bẫy lão Miêu, quả quyết từ bỏ việc giúp đường giữa lấy bùa xanh, gõ chữ bảo đường giữa tự đi lấy, còn mình thì xoay người đi lên đường trên——
Kết quả đu lên đường trên vẫn chẳng thấy jungler bên kia đâu.
Cho rằng có lẽ do mình nghĩ quá nhiều, cậu ta tiện tay gõ tín hiệu ý nói đến thì cũng đến rồi hay là băng trụ hạ đường trên bên kia luôn đi, lão Miêu không nghĩ nhiều lập tức lao lên——
Hai người thay phiên nhau đỡ sát thương đến từ trụ, cơ mà đường trên bên kia lại là Maokai da dày thịt béo, di chuyển còn có chút ảo diệu... Khi hai người thương tích đầy mình mà vẫn không hạ được đường trên của đối thủ, đang định bỏ cuộc thì Nidalee nấp cả vạn năm trong bụi cỏ bất thình lình nhảy ra.
Nidalee chặn đường lui của hai người họ, nhanh chóng thu về cho mình hai mạng——
Đường trên và jungler của bên kia có lẽ cũng là đấu đôi với nhau, lại thêm nắm khá rõ lối chơi của cặp đôi lão K và lão Miêu: biết được lão K thấy lão Miêu có nguy cơ bị gank, nhất định sẽ không để cậu ta chết, sẽ chạy lên gank ngược lại...
Tóm lại lần này hai người vì thói quen của lão K mà phải dâng lên double kill cho đối phương.
Lão Miêu rít lên một tiếng, nhìn lão K thuận miệng nói một câu: "Anh có vẻ khoái lên phá em?"
——Bình thường thì không sao, nhưng cậu ta đã quên mất, hiện tại đáng lý cậu ta nên dịu dàng nhu thuận an ủi lão K mới phải, vậy nên vừa nói xong sắc mặt cậu ta đã biến đổi, còn chưa kịp mở miệng hối hận thì đã nghe thấy lão K nói: "Ờ đó, rồi sao? Không thích thì tự đi đâu đơn đi."
Lão Miêu lập tức không dám nói gì nữa.
Đồng Dao để tay lên ngực.
Lục Tư Thành quay đầu sang, nhìn cô đầy trào phúng.
[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Còn muốn giáo dục bằng tình yêu thương nữa không?]
[ZGDX, smiling: ...... Em sai rồi, sách lược đề ra từ họng súng, đội trưởng vạn tuế.]