Chương 121: Sự lo âu khi sóng gió sắp ập đến
Kết quả cuối cùng là lão Miêu và lão K lên trúng xe tang, đánh xong ván đó lão K lập tức đứng dậy nói mình đói rồi muốn đi đặt thức ăn, để lại mình lão Miêu ngồi đó, tròn mắt nhìn màn hình đã tắt của lão K, xuống lầu, sau đó trước ánh nhìn chăm chú mang theo sự đồng cảm của tiểu Bàn và Đồng Dao, lão Miêu lầm bầm: "Thật ra bình thường tính tình lão K rất tốt, là một người chẳng bao giờ nổi nóng, giống như gương mặt của anh ấy vậy đó."
"Vậy sao hai người bọn cậu ngày nào cũng ầm ĩ ì xèo được thế?" Đồng Dao hỏi.
"Em hay càm ràm, anh ấy thấy em càm ràm thì cười cười." lão Miêu liếc mắt nhìn hướng lão K rời đi, sau đó cúi đầu, "Em còn chưa nói hết đâu—— mấy người tính tình tốt ấy mà, ít khi giận, mà khi đã giận thì rất khó dỗ..."
Vừa nói vừa tỏ vẻ cực kỳ xoắn não.
Tiểu Bàn: "...Giờ chú mới biết hối hận."
Đồng Dao: "Nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, đừng để ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai."
Lão Miêu ỉu xìu gật gật đầu, cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này—— Từ hôm đấu với ALPHA cậu ta đã làm mình làm mẩy, đến hôm nay đấu tập bỏ mặc lão K giữa vòng vây của địch không đến cứu, nghĩ kỹ lại thì hình như vấn đề đều nằm ở phía cậu ta...
Não được thông, lão Miêu bèn đợi tối đến lúc đi ngủ sẽ xin lỗi lão K đàng hoàng—— dù sao thì trai mới lớn da mặt mỏng, khó nhận sai trước mặt nhiều người...
Nhưng mà chưa hết buổi chiều, đã lại xảy ra chuyện.
Có lẽ là do Lục Tư Thành dùng máy tính của Đồng Dao xem số liệu của trận đấu tập đúng lúc cô đang live stream, thế nên đã có người chụp lại màn hình, và rồi sau đó, phản ứng liên quan đến [ZGDX đấu tập bị CK đè bẹp, đường trên và jungler ZGDX dường như đã ân đoạn nghĩa tuyệt] đều là——
[Không phải chứ? Sao bảo ZGDX đấu tập là vô địch cơ mà?]
[Vô địch vài trận, mà có thắng đội của Hàn được mấy trận đâu? Nghe nói thua đội Viễn Thông Hàn Quốc và TAT cũng chẳng phải chỉ có một hai lần—— không phải là ZGDX quá mạnh, mà là LPL quá gà, chung kết thế giới năm nay LPL cao lắm chắc cũng chỉ vào đến tứ kết!]
[hhhhhhhhh sao bảo đường giữa mới – smiling mạnh lắm mà, sao bảo đội hình mới là vô địch ở LPL cơ mà, sao chưa bao giờ thấy cô ta gánh team thắng hết vậy?]
[......Một đội gần như quét sạch cả hai bảng đấu, thống trị LPL như ZGDX mà lại thắng không nổi đội Viễn Thông? Không có Giáo Hoàng mà TAT vẫn có thể bón hành ZGDX? MÁ chém gió đúng không?]
[Vào lúc này mà đường trên với jungler lại có mâu thuẫn, có lẽ sẽ là một ngòi nổ, tôi có linh cảm, trận ngày mai YQBC sẽ thắng.]
[Lầu trên bợ đuýt đội trụ hạng giải mùa xuân hơi quá rồi đấy, một Giáo Hoàng mà mẹ nó lại khiến lũ này ảo tưởng sức mạnh kinh thật.]
...
Mấy lời cười nhạo, dìm hàng liên minh huyền thoại khu vực Trung Quốc đại lục như trên nhiều vô số kể.
Chủ yếu là bởi vì, thành tích hiện tại của ZGDX quá tốt, về cơ bản là chưa thua một trận BO3 (*ba ván thắng hai) nào, khiến nhiều người bắt đầu mơ mộng, nói gì mà rốt cuộc năm nay khu vực đại lục cũng có hy vọng rồi—— Đột nhiên giờ lại nhảy ra chuyện bị CK đè bẹp, ai cũng thấy có chút bất an.
Mọi người đều hy vọng LPL sẽ có thể giành được cúp chung kết thế giới.
Vì vậy yêu cầu của bọn họ đối với ZGDX
trong lúc vô tình đã trở nên khắc nghiệt——
Đương nhiên là lão Miêu biết chuyện này, đọc bài trên Tieba, cậu ta tâm phiền ý loạn, đọc một lúc thì quẳng luôn điện thoại sang một bên nằm vật xuống giường ngủ bù một giấc, sau khi dậy thì ngồi trong phòng đợi lão K về... Đợi mãi đợi mãi đợi đến hơn một giờ sáng, lão K vẫn chưa về phòng, lão Miêu mở cửa ra nhìn, phát hiện anh ta đang ngồi cạnh jungler đội hai ở lầu dưới, đang mềm mỏng nhỏ nhẹ dạy thằng nhóc đó chơi Nidalee...
Nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Lão Miêu cực kỳ bực bội lầm bầm "bản thân mình ngày mai còn phải thi đấu mà mẹ nó giờ lại còn bận tâm đến đứa khác làm gì", sau đó "rầm" đóng sầm cửa lại.
Đợi khi hành lang khôi phục lại sự yên lặng, người ngồi cạnh jungler đội hai ở lầu dưới miệng thì nói "dọn xong bãi người đá thì xuống đường dưới đi, lúc đi qua đường giữa nhớ để ý xem tình hình đường lính thế nào, được thì gank phụ một tí" mắt lại nhướng lên liếc nhìn phía lầu trên rồi lại rủ mắt xuống, không có biểu cảm gì.
——Tất cả đều bị Đồng Dao đang dựa vào lan can ở tầng một nhìn thấy hết.
Cô dựa vào lan can nhìn một lúc, cho đến khi cảm giác được có ai đó đến gần, một bàn tay to ôm lấy eo cô, vòm ngực vững chắc dính sát vào lưng mình, anh cúi cái đầu bù xù của mình xuống, sáp lại gần đầu cô y như một chú chó cỡ lớn, cọ cọ, thấp giọng hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn xem hai người này còn tính hành nhau tới mức nào."
"Sẽ không hòa bình lại nổi trước ngày mai đâu."
"...Vậy trận đấu——"
"Chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ thua đi."
Đồng Dao thoáng trợn mắt quay đầu lại, cánh môi khẽ chạm nhẹ vào môi anh, anh hơi đơ ra, rồi tăng thêm lực ép cô tựa vào lan can—— đầu ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, cùng lúc đó cúi thấp đầu xuống chuẩn xác nhắm trúng vào cánh môi mềm mại của cô: "Mới vòng bảng thôi, toàn thắng mới khiến người ta bất an... Mấy thằng nhóc này đã bắt đầu khinh địch rồi, hôm nay anh nghe thấy thằng nhóc mập kia chủ động yêu cầu Minh thần để lấy Bard."
Bard của tiểu Bàn chẳng ra làm sao cả, lần trước đấu với đội Đại Thanh, vì chiến thuật bảo vệ xạ thủ nên bảo tiểu Bàn lấy Bard, mà cứ như là đang đòi mạng cậu ta vậy... Mặc dù trận đó thắng, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được bóng ma tâm lý trong lòng cậu ta đối với vị tướng này.
"Đội hàng xóm hiện tại đã rất mạnh..."
"Ừm," Lục Tư Thành dây dưa nơi khóe miệng cô, đáp lại một tiếng, không để tâm lắm, "Vì thế hơi thiếu tập trung, trạng thái không tốt, chuẩn bị không đủ, đều có thể trở thành nguyên nhân dẫn đến thất bại."
Đồng Dao rủ mắt.
Nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em không muốn thua, cho dù chỉ là một trận vòng bảng..."
Người đàn ông đang quấn lấy bên tai cô hơi khựng lại.
Khẽ nhấc đầu ra khỏi vai cô, nghiêm túc suy nghĩ rồi nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn là sẽ thua, nhưng thua vào lúc này sẽ dễ chấp nhận hơn so với thua ở vòng trong—— Chứ không thì còn đợi đến lúc nào? Chung kết giải mùa hè hay chung kết thế giới? Đội hàng xóm rất mạnh, nhưng, đội mạnh truyền thống của bên Hàn ít nhất cũng mạnh hơn bọn họ của hiện tại—— Đợi đến chung kết thế giới, đó mới thực sự là lúc không được phép để thua."
"..."
"Em thấy đó bây giờ bọn nó đã ảo tưởng sức mạnh như vậy rồi, mới có chút chuyện nhỏ trong khi thi đấu thôi mà đã đổ lỗi lẫn nhau, cãi vã, gây chuyện lúc đấu tập, mới thắng được vài trận liên tiếp ở vòng bảng, mà đã tưởng mình là thiên hạ vô địch rồi đấy?"
Giọng nói của anh trầm thấp, chậm rãi.
Còn mang theo chút ít lạnh lùng.
Đồng Dao nghe vậy, cũng khó lòng phản biện được: "... Anh suốt ngày chỉ biết nghĩ chuyện đi cà khịa đồng đội, cà khịa cấp cao của câu lạc bộ, cà khịa em, anh có mệt không vậy hả?"
"Mệt, lao tâm khổ tứ." Lục Tư Thành ôm cô lên, mặc kệ tiếng "á" và sự giãy giụa nhỏ bé của cô, vững vàng ôm cô đi bước lớn về phòng, "Em thưởng cho anh đi?"
Đồng Dao bóp mặt anh: "Đồ lưu manh."
Lục Tư Thành khẽ cười, siết chặt cánh tay, khẽ ngước đầu hôn lên cằm của người trong ngực mình... Đồng Dao cười cười né tránh, trong khi tình tứ với anh, lòng cô vẫn luôn thường trực một nỗi lo vô hình về trận đấu ngày mai——
Từ khi thi đấu chuyên nghiệp đến nay, ngoài tối hôm trước khi giải mùa hè bắt đầu ra, đã rất lâu rất lâu rồi cô không có cảm giác này.
Đó là cảm giác thấp thỏm lo âu khi sắp phải đối mặt với sóng gió.
Kết quả cuối cùng là lão Miêu và lão K lên trúng xe tang, đánh xong ván đó lão K lập tức đứng dậy nói mình đói rồi muốn đi đặt thức ăn, để lại mình lão Miêu ngồi đó, tròn mắt nhìn màn hình đã tắt của lão K, xuống lầu, sau đó trước ánh nhìn chăm chú mang theo sự đồng cảm của tiểu Bàn và Đồng Dao, lão Miêu lầm bầm: "Thật ra bình thường tính tình lão K rất tốt, là một người chẳng bao giờ nổi nóng, giống như gương mặt của anh ấy vậy đó."
"Vậy sao hai người bọn cậu ngày nào cũng ầm ĩ ì xèo được thế?" Đồng Dao hỏi.
"Em hay càm ràm, anh ấy thấy em càm ràm thì cười cười." lão Miêu liếc mắt nhìn hướng lão K rời đi, sau đó cúi đầu, "Em còn chưa nói hết đâu—— mấy người tính tình tốt ấy mà, ít khi giận, mà khi đã giận thì rất khó dỗ..."
Vừa nói vừa tỏ vẻ cực kỳ xoắn não.
Tiểu Bàn: "...Giờ chú mới biết hối hận."
Đồng Dao: "Nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, đừng để ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai."
Lão Miêu ỉu xìu gật gật đầu, cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này—— Từ hôm đấu với ALPHA cậu ta đã làm mình làm mẩy, đến hôm nay đấu tập bỏ mặc lão K giữa vòng vây của địch không đến cứu, nghĩ kỹ lại thì hình như vấn đề đều nằm ở phía cậu ta...
Não được thông, lão Miêu bèn đợi tối đến lúc đi ngủ sẽ xin lỗi lão K đàng hoàng—— dù sao thì trai mới lớn da mặt mỏng, khó nhận sai trước mặt nhiều người...
Nhưng mà chưa hết buổi chiều, đã lại xảy ra chuyện.
Có lẽ là do Lục Tư Thành dùng máy tính của Đồng Dao xem số liệu của trận đấu tập đúng lúc cô đang live stream, thế nên đã có người chụp lại màn hình, và rồi sau đó, phản ứng liên quan đến [ZGDX đấu tập bị CK đè bẹp, đường trên và jungler ZGDX dường như đã ân đoạn nghĩa tuyệt] đều là——
[Không phải chứ? Sao bảo ZGDX đấu tập là vô địch cơ mà?]
[Vô địch vài trận, mà có thắng đội của Hàn được mấy trận đâu? Nghe nói thua đội Viễn Thông Hàn Quốc và TAT cũng chẳng phải chỉ có một hai lần—— không phải là ZGDX quá mạnh, mà là LPL quá gà, chung kết thế giới năm nay LPL cao lắm chắc cũng chỉ vào đến tứ kết!]
[hhhhhhhhh sao bảo đường giữa mới – smiling mạnh lắm mà, sao bảo đội hình mới là vô địch ở LPL cơ mà, sao chưa bao giờ thấy cô ta gánh team thắng hết vậy?]
[......Một đội gần như quét sạch cả hai bảng đấu, thống trị LPL như ZGDX mà lại thắng không nổi đội Viễn Thông? Không có Giáo Hoàng mà TAT vẫn có thể bón hành ZGDX? MÁ chém gió đúng không?]
[Vào lúc này mà đường trên với jungler lại có mâu thuẫn, có lẽ sẽ là một ngòi nổ, tôi có linh cảm, trận ngày mai YQBC sẽ thắng.]
[Lầu trên bợ đuýt đội trụ hạng giải mùa xuân hơi quá rồi đấy, một Giáo Hoàng mà mẹ nó lại khiến lũ này ảo tưởng sức mạnh kinh thật.]
...
Mấy lời cười nhạo, dìm hàng liên minh huyền thoại khu vực Trung Quốc đại lục như trên nhiều vô số kể.
Chủ yếu là bởi vì, thành tích hiện tại của ZGDX quá tốt, về cơ bản là chưa thua một trận BO3 (*ba ván thắng hai) nào, khiến nhiều người bắt đầu mơ mộng, nói gì mà rốt cuộc năm nay khu vực đại lục cũng có hy vọng rồi—— Đột nhiên giờ lại nhảy ra chuyện bị CK đè bẹp, ai cũng thấy có chút bất an.
Mọi người đều hy vọng LPL sẽ có thể giành được cúp chung kết thế giới.
Vì vậy yêu cầu của bọn họ đối với ZGDX
trong lúc vô tình đã trở nên khắc nghiệt——
Đương nhiên là lão Miêu biết chuyện này, đọc bài trên Tieba, cậu ta tâm phiền ý loạn, đọc một lúc thì quẳng luôn điện thoại sang một bên nằm vật xuống giường ngủ bù một giấc, sau khi dậy thì ngồi trong phòng đợi lão K về... Đợi mãi đợi mãi đợi đến hơn một giờ sáng, lão K vẫn chưa về phòng, lão Miêu mở cửa ra nhìn, phát hiện anh ta đang ngồi cạnh jungler đội hai ở lầu dưới, đang mềm mỏng nhỏ nhẹ dạy thằng nhóc đó chơi Nidalee...
Nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Lão Miêu cực kỳ bực bội lầm bầm "bản thân mình ngày mai còn phải thi đấu mà mẹ nó giờ lại còn bận tâm đến đứa khác làm gì", sau đó "rầm" đóng sầm cửa lại.
Đợi khi hành lang khôi phục lại sự yên lặng, người ngồi cạnh jungler đội hai ở lầu dưới miệng thì nói "dọn xong bãi người đá thì xuống đường dưới đi, lúc đi qua đường giữa nhớ để ý xem tình hình đường lính thế nào, được thì gank phụ một tí" mắt lại nhướng lên liếc nhìn phía lầu trên rồi lại rủ mắt xuống, không có biểu cảm gì.
——Tất cả đều bị Đồng Dao đang dựa vào lan can ở tầng một nhìn thấy hết.
Cô dựa vào lan can nhìn một lúc, cho đến khi cảm giác được có ai đó đến gần, một bàn tay to ôm lấy eo cô, vòm ngực vững chắc dính sát vào lưng mình, anh cúi cái đầu bù xù của mình xuống, sáp lại gần đầu cô y như một chú chó cỡ lớn, cọ cọ, thấp giọng hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn xem hai người này còn tính hành nhau tới mức nào."
"Sẽ không hòa bình lại nổi trước ngày mai đâu."
"...Vậy trận đấu——"
"Chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ thua đi."
Đồng Dao thoáng trợn mắt quay đầu lại, cánh môi khẽ chạm nhẹ vào môi anh, anh hơi đơ ra, rồi tăng thêm lực ép cô tựa vào lan can—— đầu ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, cùng lúc đó cúi thấp đầu xuống chuẩn xác nhắm trúng vào cánh môi mềm mại của cô: "Mới vòng bảng thôi, toàn thắng mới khiến người ta bất an... Mấy thằng nhóc này đã bắt đầu khinh địch rồi, hôm nay anh nghe thấy thằng nhóc mập kia chủ động yêu cầu Minh thần để lấy Bard."
Bard của tiểu Bàn chẳng ra làm sao cả, lần trước đấu với đội Đại Thanh, vì chiến thuật bảo vệ xạ thủ nên bảo tiểu Bàn lấy Bard, mà cứ như là đang đòi mạng cậu ta vậy... Mặc dù trận đó thắng, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được bóng ma tâm lý trong lòng cậu ta đối với vị tướng này.
"Đội hàng xóm hiện tại đã rất mạnh..."
"Ừm," Lục Tư Thành dây dưa nơi khóe miệng cô, đáp lại một tiếng, không để tâm lắm, "Vì thế hơi thiếu tập trung, trạng thái không tốt, chuẩn bị không đủ, đều có thể trở thành nguyên nhân dẫn đến thất bại."
Đồng Dao rủ mắt.
Nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em không muốn thua, cho dù chỉ là một trận vòng bảng..."
Người đàn ông đang quấn lấy bên tai cô hơi khựng lại.
Khẽ nhấc đầu ra khỏi vai cô, nghiêm túc suy nghĩ rồi nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn là sẽ thua, nhưng thua vào lúc này sẽ dễ chấp nhận hơn so với thua ở vòng trong—— Chứ không thì còn đợi đến lúc nào? Chung kết giải mùa hè hay chung kết thế giới? Đội hàng xóm rất mạnh, nhưng, đội mạnh truyền thống của bên Hàn ít nhất cũng mạnh hơn bọn họ của hiện tại—— Đợi đến chung kết thế giới, đó mới thực sự là lúc không được phép để thua."
"..."
"Em thấy đó bây giờ bọn nó đã ảo tưởng sức mạnh như vậy rồi, mới có chút chuyện nhỏ trong khi thi đấu thôi mà đã đổ lỗi lẫn nhau, cãi vã, gây chuyện lúc đấu tập, mới thắng được vài trận liên tiếp ở vòng bảng, mà đã tưởng mình là thiên hạ vô địch rồi đấy?"
Giọng nói của anh trầm thấp, chậm rãi.
Còn mang theo chút ít lạnh lùng.
Đồng Dao nghe vậy, cũng khó lòng phản biện được: "... Anh suốt ngày chỉ biết nghĩ chuyện đi cà khịa đồng đội, cà khịa cấp cao của câu lạc bộ, cà khịa em, anh có mệt không vậy hả?"
"Mệt, lao tâm khổ tứ." Lục Tư Thành ôm cô lên, mặc kệ tiếng "á" và sự giãy giụa nhỏ bé của cô, vững vàng ôm cô đi bước lớn về phòng, "Em thưởng cho anh đi?"
Đồng Dao bóp mặt anh: "Đồ lưu manh."
Lục Tư Thành khẽ cười, siết chặt cánh tay, khẽ ngước đầu hôn lên cằm của người trong ngực mình... Đồng Dao cười cười né tránh, trong khi tình tứ với anh, lòng cô vẫn luôn thường trực một nỗi lo vô hình về trận đấu ngày mai——
Từ khi thi đấu chuyên nghiệp đến nay, ngoài tối hôm trước khi giải mùa hè bắt đầu ra, đã rất lâu rất lâu rồi cô không có cảm giác này.
Đó là cảm giác thấp thỏm lo âu khi sắp phải đối mặt với sóng gió.