Khi Em Mỉm Cười

Chương 12

Chương 12: "Lùn"
Mười phút sau.

"Xóa cái bài Weibo kia đi."

"Không."

"Xóa đi."

"Tôi không xóa."

"Nói lần cuối cùng, xóa đi."

"Tôi cứ không xóa đó."

Lục Tư Thành ngồi trên ghế sofa, nhìn cô gái tóc ngắn ngồi đối diện—— Cô mặc áo thun bên trong, bên ngoài khoác áo khoác, quần ngang đầu gối, ôm một con mèo có cái mặt giống như bị người ta vẽ tùm lum sọc trước ngực, bên cạnh là va ly vừa mới kéo vào, giờ phút này, đang cười đầy xán lạn.

"..."

Nhìn ánh mắt đang cố kìm chế ý nghĩ muốn bùng nổ của Lục Tư Thành.

Anh ta cau mày, dứt khoát thu hồi ánh mắt, lần nữa cầm cái điện thoại vừa bị mình ném qua một bên lên, mở Weibo—— Từ mười mấy ngày liền không đăng tin mới, trong mười phút, lượt "@" nhắc đến anh ta tăng không ngừng, mở ra xem, toàn bộ đều là những người dùng thích tám chuyện nào đó điên cuồng @ anh ta trên Weibo, mà sự việc này bắt nguồn từ ——

[Thành cá mặn thiếu nữ smiling bự bự: Tôi đến trụ sở gõ cửa, người ra mở cửa là Thành ca, sau đó anh ta nhìn tôi một cái rồi đóng cửa luôn—— vì thế bây giờ tôi vẫn phải đứng ở bên ngoài, còn có Bánh Nướng nhà tôi nữa.]

Ảnh đính kèm: một con mèo tùm lum thể nằm dưới bóng chậu cây Bonsai, quang cảnh là trước cửa trụ sở ZGDX, chậu Bonsai là của Tiểu Thụy.

Bảy trăm lượt bình luận.

Phía dưới toàn là bình luận kiểu như "hhhhhhhhh trái tim tui đau quá man" "Á hahahahahahahahaha cớ làm sao hahahahahahaha" "Có phải cô nhìn giống người đi bán bảo hiểm quá không?" "Bánh Nướng thật đáng yêu"...

Không thì chính là——

[Nghiện sạch sẽ: Thành ca sao lại đối xử với bự bự như vậy! Quá đáng quá rồi, bự bự chúng ta cùng nhau đi trả thù Thành ca! Ví dụ như lén đánh anh ta ngất đi rồi chụp hình lại bán cho tụi tui (. •﹃ •. )]

[--Liếc liếc: Bánh Nướng mau mau ăn hết lũ cá của anh ta đi @ZGDX Lục Tư Thành]

[Ước mơ cá mặn và anh: Cười chết tôi rồi, @ZGDX Lục Tư Thành Thành ca anh mở cửa cho smiling nhà em đi, cô ấy có ước mơ, cô ấy muốn chơi chuyên nghiệp!]

[A Mao Mèo: Đúng vậy dù cho có không xinh đẹp đi nữa nhưng đóng cửa rồi mở ra lại cũng không thể biến thành tiên nữ được. Cho đường giữa mới của nhà anh chút mặt mũi đi @ZGDX Lục Tư Thành]

[Em là fan não tàn của anh đó: Anh để cô ấy đứng ngoài cũng không sao, nhưng cho Bánh Nướng của tụi em vào trước được không? @ZGDX Lục Tư Thành]

[Tôi nghi ngờ cô không phải là cá mặn: Ăn hết cá của anh ta đi [nhún vai] ]

[Thịt gà moa: Ăn cá vàng! Ăn hết cá vàng của anh ta đi!!!]

"... Vô vị."

Lục Tư Thành ném điện thoại qua một bên, đứng dậy đi về phía máy tính khom người bắt đầu chờ một trận xếp hạng mới, những người khác sau khi chào hỏi xong cũng liền trở về máy của mình tiếp tục tập luyện...

Lúc này giám đốc Tiểu Thụy từ trên lầu đi xuống, Đồng Dao ngồi trên sofa cũng đứng dậy, có chút khẩn trương nói: "Thụy ca, tôi đến báo danh."

"A đến rồi à," Tiểu Thụy đi ba bước thành hai đến bên cạnh Đồng Dao, nhìn thấy con mèo trước ngực cô thì mắt sáng lên, "Nào nào nào Bánh Nướng mau qua đây cho anh ôm cái nào——ai ya con mèo này nặng thật.... Nhắc mới nhớ Đồng Dao tôi vừa xem Weibo của cô, Lục Tư Thành nhốt cô ở bên ngoài?"

Đồng Dao giật giật khóe môi.

Lục Tư Thành: "Anh tưởng cô ấy là fan tới gank trụ sở."

Tiểu Thụy đưa tay sờ đầu Bánh Nướng, còn con mèo kia thì rũ tai phát ra tiếng ngáy khò khò, vẻ mặt rất hài lòng... Anh ta cúi đầu nhìn tổng thể Đồng Dao một lượt: "Anh có thấy fan nào ăn mặc như vậy tới gank chưa?"

Lục Tư Thành vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, không quay đầu lại nói: "Chưa, vậy nên mới đóng cửa."
Đồng Dao: "..."

Xin lỗi vì đã không mặc quần áo lộng lẫy lồng lộn nha?

Tiểu Thụy: "Đồng Dao, phòng của cô sắp xếp xong rồi, lên lầu xem thử xem? Sẵn tiện cất hành lý, mấy thứ như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm còn chưa kịp mua, một lát nữa cô cất xong hành lý tôi sẽ bảo người chở cô đến siêu thị gần đây mua."

Đồng Dao gật gật đầu, nhìn dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn của Bánh Nướng trong ngực của con sen mới, dứt khoát giao nó cho Tiểu Thụy, bắt đầu kéo hành lý đi lên lầu——

Lúc này đường trên Lão Miêu đá đá hỗ trợ Tiểu Bàn: "Qua giúp một tay."

Tiểu Bàn nhìn lão Miêu đã bắt đầu chơi, lại nhìn qua mình sau khi kết thúc ván đấu xong vẫn còn chưa vào giao diện xếp hàng, không thể làm gì khác hơn là đứng lên cầm lấy hành lý trong tay Đồng Dao, cô vội vàng nói cảm ơn, Tiểu Bàn ngược lại thẳng thắn cười cười: "Sau này chính là đồng đội rồi, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, cô đừng nhìn cái vẻ ngoài khó gần của Thành ca..."
Đồng Dao: "?"

Tiểu Bàn: "Thật ra anh ấy thực sự không có thân thiện đâu."

Đồng Dao: "..."

Tiểu Bàn: "Nhưng không sao, trong đội ngoại trừ anh ấy ra thì mọi người đều rất dễ nói chuyện—— vậy nên sau khi cô sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy rồi thì dẫn tôi đi tăng bậc đi, hai ngày nữa là tới khảo hạch cuối tháng rồi, nếu không lên nổi Cao Thủ thì tôi sẽ bị trừ lương đó."

Đồng Dao đơ người nhìn tiểu Bàn đổi đề tài với tốc độ ánh sáng, đối phương còn cười hì hì nói: "Hỗ trợ tự đánh xếp hạng rất khó đó."

"Được được được," Đồng Dao gật gật đầu, "Xếp xếp xếp."

Vẻ mặt Tiểu Bàn rất vui vẻ, Lão Miêu tai thính nói vọng từ phía sau: "Đồng Dao chị đừng để bị anh ta dụ, cái con người này suốt ngày gây chuyện, dẫn theo anh ta đi đánh xếp hạng là tự rước phiền toái cho mình, anh ta căn bản là một tên mặt người dạ thú!"
Mà lúc này Tiểu Bàn đã mang hành lý của Đồng Dao đến trước cửa phòng cô rồi, Đồng Dao quay đầu lại nhìn, đối diện phòng cô có một khu vực không quá rộng rãi được trang bị mấy cái máy tính, máy nào cũng có người ngồi, cô nhìn về phía tiểu Bàn.

Tiểu Bàn nói: "Mấy đứa nhóc của đội hai."

Đồng Dao "Oh" một tiếng gật gật đầu, tiểu Bàn ném lại một câu "Buổi tối đánh xếp hạng với tôi" rồi chuồn mất, không cho Đồng Dao ngay cả một cơ hội để hối hận...

Đồng Dao xoay người bước vào phòng, mới phát hiện trụ sở thực sự rất dụng tâm chuẩn bị phòng cho cô, căn phòng rất sạch sẽ, chăn ga gối đệm tất cả đều thay mới, có tủ quần áo màu trắng và bàn trang điểm, dưới giường còn được trải thảm lông, con gái nhìn vào đều sẽ không cầm lòng được!

Đồng Dao vô cùng cảm động treo đống quần áo không hề cân xứng với căn phòng nữ tính này của mình vào trong tủ; lấy các loại mỹ phẩm chăm sóc da bỏ lên bàn trang điểm; trong cái thùng nhỏ còn lại chỉ toàn là đồ hộp và đồ ăn vặt của Bánh Nướng, trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, bỏ hết mớ đồ ăn này vào tủ lạnh, thùng nhỏ của cô cũng chẳng còn gì nữa.
Đồng Dao thả người trên chiếc giường mềm mại nghỉ ngơi một lát, xem điện thoại một lúc rồi mới đứng đậy chuẩn bị xuống lầu tìm Thụy ca dẫn cô đi mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày...

Cô xuống lầu mới phát hiện từ lúc cô lên phòng đến giờ ước chừng còn chưa tới một tiếng, mà dưới lầu đã như biến thành một thế giới khác——

Lúc này, tầng trệt của trụ sở rất an tĩnh, ngoài Lão Miêu và Tiểu Bàn thỉnh thoảng thảo luận với nhau về ngọc bổ trợ và trang bị ra, những người còn lại đều nghiêm túc ngồi trước máy tính luyện tập.

Thụy ca cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Bánh Nướng nhà cô... đang cuộn thành một cục lông tròn tròn, nằm bên cạnh chân của Lục Tư Thành như hải sâm, bốn cái chân ngắn ngủn ôm lấy chân anh ta, ngủ vô cùng ngọt ngào.

Lục Tư Thành chăm chú luyện tập, như thể không hề cảm giác được có cái gì đó ấm ấm quấn quanh chân mình.
"Bánh Nướng à..."

Má nó Bánh Nướng à cái chân chó của mày thành tinh rồi hả—— cả cái trụ sở bao nhiêu người như vậy mà mày vẫn biết nên ôm đùi ai là tốt nhất!

Nhưng mà không có tác dụng gì đâu!!!!

Trong mắt người ta mày chỉ là một cục lông có thể ăn mất con trai của người ta thôi!!!!

Đồng Dao mặt vặn vẹo đi tới bên cạnh chân Lục Tư Thành gỡ cái chân chó của con mèo ra, ôm nó lên, con mèo kia lại còn meo meo giùng giằng không chịu cho cô ôm, Đồng Dao phải cưỡng chế xách nó lên, vừa kêu tên nó vừa dỗ rồi vô cùng tự nhiên mà hôn một cái lên mớ lông xù xù trên đầu nó——

Kết quả hôn xong phát hiện cái người vốn dĩ đang luyện tập đã nghỉ tay quay đầu qua nhìn cô——

Đồng Dao bị anh ta nhìn đến phát hoảng: "... Sao vậy?"

Lục Tư Thành: "Con mèo này mới nãy vừa cọ đầu vào chân tôi."
Đồng Dao: "? ? ?"

Lục Tư Thành: "Sáng nay tôi đã tắm rồi, nếu điều này giúp cô dễ chịu hơn một chút."

Đồng Dao: "..........."

Đồng Dao nghĩ nghĩ, sau đó không chút do dự ném con mèo trong ngực đi, liều mạng dùng tay áo lau miệng, Bánh Nướng hiển nhiên không hiểu tại sao mình lại bị ném đi, bốn chân chạy được mấy bước, quay đầu lại bất mãn nhìn Đồng Dao kêu "ngao ngao"——

Lục Tư Thành: "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Đồng Dao: "Chưa."

Lục Tư Thành hài lòng lộ ra một nụ cười ngắn ngủi.

Lúc này Đồng Dao cuối cùng mới kịp phản ứng: "Cái bài Weibo đó vĩnh viễn tôi cũng không xóa đâu."

Lục Tư Thành cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Tùy cô."

"Tôi phải ghim nó lên đầu trang."

"Vậy à? Sợ quá nhỉ."

"..."

"..."

Giữa lúc hai người đang yên lặng, Tiểu Thụy mở cửa đi từ ngoài vào, nhìn Đồng Dao và Lục Tư Thành hỏi: "Đồng Dao cô sắp xếp đồ xong hết chưa?"
Đồng Dao gật đầu, Tiểu Thụy "oh" một tiếng, sau đó vô cùng tự nhiên nói: "Xe em lúc nãy mới cho người ta mượn đi chụp ngoại cảnh rồi, Thành ca hay là anh đưa cô ấy đi mua đồ dùng sinh hoạt đi?"

Lục Tư Thành sửng sốt một chút, quay đầu nhìn giám đốc, nhíu mày: "Anh đang bận."

Tiểu Thụy đến gần nhìn màn hình máy tính của Lục Tư Thành: "Bận treo máy? Anh lại rớt xuống Kim Cương II rồi đấy."

Lục Tư Thành: "Vậy nên bây giờ anh mới bận, qua hai ngày nữa là khảo hạch cuối tháng rồi."

Tiểu Thụy: "Trong hai ngày mà muốn từ Kim Cương II lên Cao Thủ? Anh tưởng anh là thánh chắc?"

Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, có lẽ cũng cảm thấy chuyện này không quá khả quan, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ chậm rãi đứng lên, rũ mắt nhìn cô gái đang tròn mắt nhìn mình, dừng lại một chút, nhàn nhạt nói một câu "Đi", cầm lấy chìa khóa bên cạnh máy tính rồi thản nhiên đi ra phía cửa.
Đồng Dao sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng được, vội vàng đuổi theo cái bóng lưng cao lớn đi một bước bằng hai bước của mình——

"Chờ một chút, Thành ca... Aiz, tôi có thể gọi anh là Thành ca không?"

Lục Tư Thành cúi đầu xuống, nhìn cô gái lúc khom người đi giày chỉ đến ngang eo mình trước mặt, cô đá đá đạp đạp đi xong giày, không nghe thấy tiếng trả lời liền ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía anh ta——

"..." Lục Tư Thành cười nhẹ, "Gọi là bố cũng được."

"..."

"Lùn."

"Lùn cái gì mà lùn, anh nói chuyện cho đàng hoàng nha, người ta nói gặp nhau chính là duyên, anh sao lại có địch ý lớn như vậy hả?"

"Xóa cái bài Weibo đi."

"Không xóa, ai bảo anh đóng cửa làm gì."

"Bởi vì không nghĩ tới thành viên mới lại là một cô nhóc vị thành niên."

"Tôi mười chín tuổi rồi!"

"Chiều cao của cô nói với tôi là cô đang nói dối."
"...... Ghim bài trên Weibo luôn."

"Ha."

Đồng Dao ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, cánh cửa trụ sở bị người đàn ông đi ở đằng sau "rầm" một cái đóng lại, chặn lại tiếng cãi vã không hồi kết của hai người, sau đó đi về phía nhà để xe.

===Dải Phân Cách===

Tác giả có lời muốn nói:

Thành ca của chúng ta dù có mạnh miệng, nhưng rất có lòng đó a hahahahahaha Bánh Nướng rất thích anh ấy đó, còn ôm chân người ta cơ mà!!

back top