Khi Em Mỉm Cười

Chương 128

Chương 128: Tranh chấp
Khi không lại hứng phải kiểu vuốt mặt không nể mũi mang đậm "phong cách Lục Nhạc" này, Đồng Dao không vui tẹo nào.

Thế là cô nắm lấy mép áo của anh, hỏi khá là nghiêm túc: "Anh nói đi em đã mang phiền phức gì đến cho anh?"

Tưởng đâu ít ra Lục Tư Thành cũng sẽ do dự một tí, ai ngờ anh chả thèm nghĩ đã lập tức hỏi ngược lại: "Em đã từng gặp đường giữa nào đi xuống đường dưới mà còn cướp lính làm phí qua đường chưa?"

......Ây da xem ra ghi thù lâu lắm rồi.

Đồng Dao: "Em tạo cơ hội cho anh kiếm mạng, một mạng ba trăm vàng, một con lính thường mười lăm vàng lính xe pháo bốn mươi lăm vàng, ăn con lính thường của anh thì đã làm sao, anh ăn thịt còn không cho người ta ăn miếng canh à?"

Lục Tư Thành: "Đường giữa không có canh cho em ăn chắc?"

Đồng Dao: "Em không ăn, em muốn ăn của anh đó."

Lục Tư Thành: "Em xem đi, cướp lính của anh lại còn hùng hồn cãi bướng, anh lại không thể mắng em, cũng không thể treo máy, cái này có được tính là mang phiền phức đến cho anh không?"

Đồng Dao: "Anh không vui sao?"

Lục Tư Thành: "..."

Ánh mắt Đồng Dao lóe lên, hỏi lại lần nữa: "Anh không vui sao?"

Lục Tư Thành: "Vui, vui, em im miệng lại đi."

Miệng thì nói, cái tay đang đặt sau gáy cô vẫn xoa tương đối nhẹ nhàng, tiện thể đẩy đầu cô một cái... Đồng Dao gạt tay anh ra, ngẩng đầu lên, đồng đội xung quanh đều đang mang vẻ mặt "ông đây chua ê cả răng rồi phải ngồi xem hai người show ân ái", Lão K sờ sờ cằm: "Bỗng nhiên nhận ra lúc trước hai người yêu đương trong âm thầm là vì bảo vệ mắt và tai của bọn em, để tụi em sống lâu thêm vài năm, có tâm thế cơ mà, giờ nói một câu cảm ơn chắc vẫn chưa muộn đâu nhể?"

Lục Tư Thành liếc cậu ta một cái, sau đó nhìn Đồng Dao: "Anh về phòng xoa thuốc, lát nữa em mang băng vải qua phòng anh."

Đồng Dao còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Tiểu Thụy ở bên cạnh nói: "Em đứng canh trước cửa, quá hai mươi phút sẽ phá cửa xông vào."

Đồng Dao nghĩ nghĩ, sau khi hiểu được ý cậu ta, mặt đỏ bừng lên.

Lục Tư Thành thì lại mang vẻ mặt khinh bỉ xen thêm châm biếm: "Hai mươi phút, chú xem thường ai vậy?"

Đồng Dao: "..."

...

Lục Tư Thành về phòng, theo thói quen sẽ đi tắm, Đồng Dao cũng không vội, sắp xếp lại bàn của mình, sau đó vào game thiết lập lại theo thói quen chơi game của bản thân—— Đứng dậy rời khỏi máy tính đã là nửa tiếng sau, Lão K, Lão Miêu và Tiểu Bàn dẫn mấy cậu nhóc đội hai đi ra ngoài ăn cơm rồi, Đồng Dao nghĩ lúc này Lục Tư Thành không khỏe chắc chắn sẽ không muốn ra ngoài, vì thế từ chối đi cùng, nói lát nữa cô và đội trưởng sẽ đặt thức ăn bên ngoài.

Thành phần ồn ào của đội kéo nhau lên xe rời đi, chỉ còn lại vài người nhân viên và Minh thần cùng huấn luyện viên đang ngồi trên sofa nghiên cứu trận đấu, cả trụ sở lập tức yên tĩnh lại.

Trước khi lên lầu Đồng Dao đã gửi tin nhắn cho Lục Tư Thành, hỏi anh tắm xong chưa, mặc quần áo cho đàng hoàng đừng có giở trò lưu manh, đội trưởng của cô "..." trả lời cô bằng ba dấu chấm.

Làm như nhìn thấy anh khỏa thân là phúc đức ba đời không bằng.

Đồng Dao không nghĩ nhiều, trả lời anh bằng cái biểu cảm khinh bỉ, cất điện thoại về phòng.

Tìm trong phòng một hồi vẫn không thấy băng vải đâu, giờ Đồng Dao mới sực nhớ ra hôm Lục Tư Thành la đau tay thì cô đã lấy ra rồi, băng tay cho anh xong thì tiện thể nhét vào tủ chứa đồ ở phòng máy lầu một... Đồng Dao mở cửa đi qua phòng máy tầng một, cơ mà vừa đến gần đó thì lại phát hiện, hóa ra không phải cả đội hai ai cũng đi ăn chực cơm của mấy người Tiểu Bàn, Tham Lang đang ngồi một mình trước máy tính, đang dùng cái máy tính mới thiết lập lại luyện farm lính.
Đồng Dao: "..."

Cộng với việc ban nãy ở dưới lầu bắt chuyện với Tham Lang mà lại bị cậu ta phớt lờ, Đồng Dao hơi lúng túng, giờ không biết nên nói gì mới tốt, thế là ném lại một câu "không đi ăn với bọn họ à" xoay người tìm băng vải—— Tìm từ ngăn dưới cùng đến ngăn trên cùng của tủ đựng đồ, nhìn ngăn trên cùng kia Đồng Dao trừng mắt: cái độ cao này đối với người như Lục Tư Thành mà nói đúng là bỏ vào rất thuận tay.

Đồng Dao đành phải kiễng chân lên, thò tay vào mò mò—— mò một hồi vẫn không thấy, lúc này cô đột nhiên cảm giác được sau lưng có người tiến lại gần, sau đó đứng sau lưng cô, hơi thở xa lạ ập đến sau đó lập tức lùi ra sau, Tham Lang mặt không cảm xúc lấy cuộn băng vải ra, đặt ở giữa tủ đựng đồ, nơi Đồng Dao có thể với tới được.
Sau đó lùi ra.

Đồng Dao: "..."

Con nít bây giờ dinh dưỡng tốt thật.

Mới mười sáu mười bảy tuổi đã cao dữ vậy rồi.

Đồng Dao giật giật khóe miệng, có chút ngại ngùng mà nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm băng vải lên cảm thấy bầu không khí xung quanh có hơi đè nén, cô xoay người muốn chuồn đi—— Nhưng mới bước được một bước thì khuỷu tay đã bị người ta túm lại: ngón tay thon dài, lực tay rất lớn.

Đồng Dao sững người quay đầu lại.

Ánh mắt hai người giao nhau, Tham Lang lộ ra vẻ mặt khó xử, cậu ta hơi giảm bớt lực tay, nhưng vẫn không buông ra—— cứ như sợ mình mà thả ra thì Đồng Dao sẽ chạy mất vậy.

"Chuyện hôm đó ở Demacia Cup," Tham Lang đột nhiên mở miệng, nói, "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đẩy chị đâu."

"..."

Lời xin lỗi đến hơi bất ngờ, Đồng Dao cũng không biết nên nói gì, kéo kéo cánh tay của mình nhưng vẫn không thoát ra được, khóe mắt cô giật giật, giọng điệu ôn hòa: "Không sao, lúc đó chị cũng hơi vội vàng... Không phải thời gian chuyển nhượng mà tiếp xúc với đội khác loại chuyện phản bội này nếu bị phát hiện thì sẽ bị cấm thi đấu, chị sợ cậu phạm sai lầm, năm nay đội hai rất có triển vọng thăng lên LPL, chị không biết khi đó rốt cuộc cậu có thực sự đang bàn bạc với người của đội khác—— Tóm lại, bản thân cậu đừng vì xúc động nhất thời mà làm việc theo cảm tính..."
Đồng Dao nói đến khúc sau cứ có cảm giác mình chả khác gì thuyết khách cả.

Giọng điệu đó muốn bao nhiêu vi diệu có bấy nhiêu vi diệu.

Vì thế nói đến khúc sau cô tuyệt vọng mà ngậm miệng lại, không ngờ Tham Lang lại cười: "Lúc đó tôi và quản lý đội HF nói về chuyện chuyển nhượng mùa sau."

Đồng Dao sửng sốt.

"Nhưng mà giờ tôi đã từ chối anh ta rồi, bởi vì bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết phải chuyển đội." Tham Lang nhàn nhạt nói, cùng lúc đó kéo Đồng Dao đến cạnh mình, đột nhiên đổi chủ đề, "Chị biết không, tôi đã xem trận hôm nay bọn chị đấu với YQCB rồi, khi Giáo Hoàng đã chọn Sivir trước, nếu Lục Tư Thành không khinh địch mà chọn Ashe, ván đầu chưa chắc bọn chị đã thua."

Đồng Dao biết.

Đương nhiên cô biết việc lựa chọn Ashe của Lục Tư Thành thật ra không được tính là tốt.
Nhưng thua ván đó, suy cho cùng vẫn là do nội bộ khi ấy đang có vấn đề, Lục Tư Thành chọn tướng gì có bị khắc chế hay không hoàn toàn không phải là nguyên nhân chính yếu, ván đó đã xuất hiện lỗ hổng ngay từ khi bắt đầu rồi...

"Ashe không thích hợp để đối đầu với Sivir, Thành ca của cậu cũng có phải là người hoàn hảo một trăm phần trăm đâu, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến thất bại của bọn chị ở ván đầu là——"

"Bọn chị có phản đối sự lựa chọn của anh ta không?"

"Tụi chị..."

Đồng Dao còn chưa nói xong, giây tiếp theo đã bị Tham Lang đẩy một cái, cả người cô lảo đảo ngã ngồi lên sofa, sau đó ánh sáng trước mắt bỗng tối lại, tay cậu ta đè lên bả vai cô, cơ thể tiến lại gần cô—— Lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi: "Bọn chị luôn nói tôi tự tin thái quá, không phối hợp với đồng đội, không xem trọng đồng đội, vậy thì sao? Anh ta tốt hơn được bao nhiêu? Không phải lúc thi đấu trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để thể hiện, làm sao đánh bại được kẻ thù cũ, bọn chị tâng bốc Ashe của anh ta, lấy được Ashe, định từ đó bước ra khỏi cái bóng của Giáo Hoàng... Lúc anh ta làm vậy, có nghĩ đến bọn chị không? Có từng nghĩ ván này đi đến thất bại là vì sự lựa chọn của anh ta không?"
"..."

"Kết quả thì sao?" giọng Tham Lang hơi cao lên, "Bọn chị có ai trách anh ta dù chỉ một câu không?!"

Bên tai Đồng Dao lùng bùng.

Cô hơi ngơ ra, nhìn Tham Lang—— Miệng hơi mở ra, như trong một khoảnh khắc đại não không biết phải phản bác thế nào.

Ánh mắt Tham Lang trong một thoáng trở nên cực kỳ sáng, nhưng rất nhanh đã lại trầm xuống, cậu ta rủ mắt, ánh mắt khó hiểu lướt qua cánh môi của người đang bị cậu ta ấn trên sofa...

Tham Lang cười lạnh một tiếng, lại cúi thấp người xuống, điệu cười nhẹ mang theo châm chọc cùng tùy tiện: "Người không biết quý trọng đồng đội e rằng không chỉ có một mình tôi?"

Lúc này hai người cách nhau rất gần.

Gần đến mức hơi thở thuộc về người xa lạ bao phủ lấy cô, mà lông tơ trên người cô cũng đã dựng đứng cả lên để phòng vệ—— ngón tay đang cầm băng vải cũng vì dùng sức mà hơi trắng bệch...
"Vết thương ở tay anh ta nghiêm trọng như vậy, nhiều lắm thi đấu được một hai mùa nữa," Tham Lang cười một tiếng, "Đến lúc đó người có thể tiếp quản vị trí của anh ta cũng chỉ có tôi, tôi không biết mấy người đầu đá bọn chị đang cố chấp cái gì, tôi chỉ biết nếu như có thể cho tôi cơ hội này, có chị làm đồng đội của tôi, tôi sẽ chứng minh bản thân mình làm còn tốt hơn anh ta——"

Lúc cậu ta nói chuyện, hơi nóng như đập vào chóp mũi Đồng Dao.

Đồng Dao im lặng ba giây.

Ngoài dự kiến, đột nhiên, giọng nói của cô vang lên bình tĩnh một cách hiếm thấy ——

"Có bản lĩnh thì leo lên vị trí chính thức rồi nói chuyện."

Tham Lang hơi sững sờ,

Giây tiếp theo cậu ta cảm giác được người đang bị giam giữa ngực mình và sofa ngồi thẳng dậy, tiếp sau đó cùi chỏ dùng lực chống lên bụng cậu ta đẩy cậu ta ra, Đồng Dao đứng bật dậy khỏi sofa, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, bồi thêm một cú đạp.
Khi cậu trai trẻ chịu đau lùi về sau, Đồng Dao nhìn thấy ở hành lang đối diện sau lưng cậu ta, cửa phòng của Lục Tư Thành không biết đã mở ra từ lúc nào, lúc này, anh đã thay áo thun và quần lửng rộng thùng thình, chân xỏ dép, khoanh tay nghiêng người dựa vào một bên cửa, mặt không cảm xúc, ánh mắt âm trầm nhìn hai người bọn cô.

Khi giao nhau bằng ánh mắt với Đồng Dao.

Anh lại không nói gì, cũng không làm gì.

[Giáo dục xuất phát từ trái tim có ích gì?]

[Mấy thằng nhóc cứng đầu này nếu không cho tụi nó một bài học thì vĩnh viễn tụi nó cũng sẽ không hiểu được...]

[Trước khi tự bản thân nó ngộ ra được, em có nói gì cũng vô ích.]

Đồng Dao thở dài một hơi đi về phía anh, đi qua nửa hành lang đến đứng trước mặt anh—— Hai người đều không nói gì, Đồng Dao ngước đầu lên nhìn vào đôi con ngươi màu nâu sậm.
Lục Tư Thành nhếch khóe miệng.

Lộ ra cái răng trắng bóc.

Trước ánh mắt nguy hiểm này Đồng Dao bị dọa sợ phải khẽ lui về sau một bước, nhưng ngay khi cô lui ra sau anh đã lập tức túm lấy cô, kéo cô ấn vào trong ngực mình, vẻ mặt âm trầm liếc nhìn phòng máy đối diện, anh giơ tay ra, "rầm" đóng sầm cửa lại!

Tiếng đóng cửa vang đến mức khiến cửa sổ tầng trệt cũng bị chấn động.

Phân tích số liệu và huấn luyện viên đang ngồi nghiên cứu trận đấu giật mình ngẩng đầu lên ngu người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn lên tầng một, không hiểu đầu cua tai nheo gì: Lại sao nữa? Dỡ phòng à?

back top