Chương 129: Anh có ăn thịt ai đâu
Phía bên này, sau khi cánh cửa đóng lại, Đồng Dao bị ôm lên ấn vào tường —— Một tay anh đỡ lấy mông cô, tay còn lại vuốt ve cánh môi cô: "Chạm vào chỗ nào rồi, hửm? Sát gần như vậy..."
Anh vừa nói vừa hơi dùng sức, lưng Đồng Dao dán lên bức tường lạnh lẽo, bị anh ép đến mức khẽ thở gấp một tiếng: "Anh nhìn thấy rồi? Anh thấy sao không đi qua?"
Lúc này, tay anh sờ loạn trên môi cô, sờ kĩ một lượt chắc chắn là khô ráo rồi mới thả tay ra, lông mày nhíu chặt thoáng thả lỏng, kéo người trong ngực lên trên, anh hơi ngửa mặt lên hôn cô một cái thật kêu —— nghĩ nghĩ lại cảm thấy chưa đủ, cắn luôn lên môi cô một cái, không nặng không nhẹ gặm cắn mang đến từng đợt ngưa ngứa nhột nhột, nghe thấy người trong lòng khẽ hừ một tiếng kháng nghị, anh mới buông tha cánh môi hơi sưng đỏ của cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô ra...
Cảm giác được trong sự đòi hỏi của anh còn loáng thoáng mang theo nóng nảy bất an, Đồng Dao không đẩy anh ra —— Chỉ đặt tay lên vai anh, cúi đầu thuận theo tiếp nhận nụ hôn này...
Cho đến khi hơi thở của hai người bắt đầu không còn ổn định.
Lục Tư Thành buông cô ra, nhấc tay lên, vén mớ tóc rối trước trán cô, nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: "Anh đợi em đẩy nó ra, nói rồi, loại nhãi con đó, không tự tay tát cho nó một phát để nó biết thế nào là đau, nó sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ..."
Đồng Dao giữ lấy cằm anh, lắc nhẹ: "Vậy lúc em đẩy cậu ta ra có phải anh rất đắc ý không?"
"Không có," Lục Tư Thành hôn lên chóp mũi cô một cái, thành thật nói, "Anh lo muốn chết."
"..."
"Đáng ra lúc nó túm lấy em ấn em xuống sofa thì em đã phải đạp cho nó một cú thật đau rồi, còn nghe nó nói nhảm lâu như vậy làm gì?" Lục Tư Thành hơi nghiêng đầu, "Nó nói gì mà khiến em nghiêm túc nghe nhập tâm vậy, hửm?"
Đồng Dao "à" một tiếng, cau mày như mới sực nhớ ra cái gì: "Cậu ta nói ——"
Còn chưa nói xong.
Cả người bị kéo ra khỏi tường, sau lưng cô đột nhiên không còn điểm tựa, thấp giọng kêu một tiếng lập tức cúi người chân quặp lấy hông của anh y như con bạch tuộc, đồng thời tay ôm lấy cổ anh —— giây tiếp theo mắt hoa một cái, cả người cùng ngã xuống cái giường mềm mại với người cô đang ôm chặt lấy...
"Dạy cho em điều này, khi người đàn ông của em dùng giọng điệu cực kỳ khó chịu hỏi em đã nói gì với con bọ hung giống đực khác, anh ta không phải đang thật sự hỏi đến nội dùng trò chuyện của hai người," tay Lục Tư Thành thò vào trong áo của Đồng Dao, sờ bụng cô đầy mờ ám, dẫn đến từng đợt run rẩy, "Anh ta chỉ đơn giản là đang khó chịu mà thôi."
Đồng Dao: "............"
Đồng Dao: "Xem ra nếu em đẩy cậu ta chậm một nhịp thì cậu ta sẽ gặp chuyện lớn rồi."
Lục Tư Thành: "Phải, em từng nghe qua câu lấy việc công trả thù riêng chưa?"
Đồng Dao: "..."
"Không phải thời gian chuyển nhượng mà dám liên lạc với đội khác bàn bạc chuyện chuyển đội, chuyện này lúc nào lôi ra nói cũng không sợ muộn, cấm thi đấu, cấm nó một năm..." Nói đến đoạn sau, sự tức tối trong giọng anh đã được thay thế bằng vẻ đùa cợt, như đùa như thật, không biết rốt cuộc là anh đang nói đùa hay là...
Nghiêm túc.
Tham Lang có thể nói là một tay ZGDX bồi dưỡng ra, hiện tại trong nước đang vô cùng khan hiếm AD người Trung, tuyển thủ như thế này nếu như để lọt vào tay đội khác thì thật là...không hay lắm.
Đồng Dao nâng mí mắt, nhìn vào con ngươi nâu sậm của người đang đè trên người cô, ánh mắt anh sáng rực, trong lòng Đồng Dao hơi hoảng, chợt nhận ra trong giọng điệu tức giận vừa rồi của anh có mang theo cả sự nghiêm túc, giơ tay lên vỗ đầu anh một cái.
"Đừng làm loạn."
Lục Tư Thành "chậc" một tiếng khẽ ngẩng đầu lên, cái tay không thành thật kia lại bắt đầu di chuyển xuống dưới, dò vào trong mép quần của Đồng Dao ——
Đồng Dao bắt lấy cổ tay anh: "Tay hết đau rồi à?"
"Đau," Lục Tư Thành nhếch miệng, "Cho nên em đừng có cản anh, mau buông tay ra."
Đồng Dao không để ý đến sự lưu manh của anh, lúc này cảm giác được cổ tay mình đang nắm hơi nong nóng, trong lòng hoảng hốt, kéo lên trước mặt nhìn kỹ —— Nhưng ngay lúc đó Lục Tư Thành không nhanh không chậm thoát ra khỏi tay cô, giọng khá bình tĩnh, nói: "Không sao, nãy anh xoa rượu thuốc rồi, giờ thuốc bắt đầu có tác dụng nên hơi nóng..."
Ngay từ đầu đúng là Đồng Dao có ngửi thấy mùi rượu thuốc nhàn nhạt.
Giờ nghe thấy anh nói vậy, cô mới hơi an tâm, không chút do dự mà gỡ cái tay lại không bỏ thói gian tà thò vào chạm đến bắp đùi cô, cô ngồi dậy —— hai người ngồi xếp bằng mặt đối mặt —— sau đó trước cái nhìn ai oán của anh, mò trong túi, lấy ra một cuộn băng vải.
Cô ngẩng đầu lên.
Lục Tư Thành bất đắc dĩ nhíu mày lại.
Đồng Dao trừng mắt nhìn anh, động tác chẳng chút nhẹ nhàng mà kéo tay anh đặt lại trên đầu gối mình —— Lục Tư Thành thuận theo tư thế này, ngón tay thon dài khều khều dây rút quần của cô, khi dây rút thắt nơ con bướm bị anh gỡ ra thành công, mu bàn tay bị đập một cái thật kêu!
"Bốp" một tiếng, vang dội.
"Em lại đối xử với thương binh như vậy," Lục Tư Thành rụt tay về, "Em mới ở gần con bọ hung giống đực khác như thế, anh khử độc cho em..."
"Anh bị thương ở cổ tay chứ không phải mu bàn tay."
Đồng Dao mở băng vải ra, cúi đầu nghiêm túc quấn quanh cổ tay anh —— Cô rủ mắt, ánh mắt chuyên chú, dưới ánh đèn lông mi của cô khẽ run theo từng động tác, cuộn băng vải dính nước thuốc màu vàng lăn đều dưới ngón tay trăng nõn của cô.
Lục Tư Thành thấy vậy trong lòng khẽ động, không nhịn được vén tóc rủ xuống bên gò má cô ra sau, sau đó...
Bàn tay to chạm vào vành tai cô, không nỡ thả ra.
Lòng bàn tay hơi chai sần vuốt ve gò má cô, Đồng Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lục Tư Thành khẽ gia tăng lực tay, lòng bàn tay ép vào má cô, giọng dịu dàng xen lẫn thành thật: "Chỗ này của em mọc cái mụn này."
"........." Đồng Dao nghiến răng, cố nén xúc động muốn táng cho anh một cái, "ừm" một tiếng như bị đau răng, "Nóng trong người, bị anh chọc tức, nhớ phải chịu trách nhiệm với nó."
Lục Tư Thành khẽ cử động, không bận tâm đến tiếng rít của Đồng Dao kéo cô lại, sau đó cô nhóc đang ngồi quấn băng cho anh bị kéo vào lòng: "Anh tuyên bố chịu trách nhiệm với cả người em."
Chóp mũi Đồng Dao đụng vào bả vai anh.
Trơ mắt nhìn cuộn băng vải đang treo ở cổ tay anh lăn lăn rồi rơi xuống đất, sau đó lăn đều ra đến cửa.
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nhưng mà trước tiên em nói xem anh chọc tức em cái gì, để anh còn bốc thuốc đúng bệnh."
Đồng Dao: "Tham Lang nói ——"
Lục Tư Thành: "Không muốn nghe nữa, em cứ tức vậy đi, lát nữa đưa em cái thẻ ATM em đi mua thuốc trị mụn, đắt bao nhiêu cũng được —— Anh chọn hao tiền tốn của."
"......." Đồng Dao nhéo tai anh một cái, "Anh để yên nghe em nói, lúc nãy Tham Lang nói, hôm nay ván đầu anh lấy Ashe là không đúng, mặc dù chúng ta đã cấm đi Jhin của người ta, nhưng sao lại nhường Sivir chứ, cứ cho là nhường Sivir, sao lại có thể lấy Ashe khi đối phương đã có Sivir? Như vậy là quá khinh địch."
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, bàn tay to thò vào sau lưng Đồng Dao: "Vừa nãy hai người bọn em nói chuyện này?"
"Đúng."
Không biết tại sao, Đồng Dao lại hơi căng thẳng.
Cô bắt đầu có cảm giác mình đang khiêu chiến với uy nghiêm của đội trưởng.
Nhưng dừng một chút cô vẫn lựa chọn tiếp tục nói ——
"Cậu ta nói không hẳn là sai, cậu ta nói bọn em quá dung túng cho anh, để anh muốn làm gì thì làm, thi đấu không nghĩ đến thắng mà chỉ nghĩ đến chuyện thể hiện, thể hiện cái qq á thi đấu đó thể hiện cái rắm —— Thật ra, lúc đó anh nói sao thì chính là vậy, bọn em cũng không nghĩ được nhiều thế, thậm chí cũng không phản bác lại anh...á!"
Đồng Dao cảm giác dây áσ ɭóŧ trên vai lỏng ra, cái tay sau lưng kia thế mà lại âm thầm cởi áσ ɭóŧ của cô!
Cô đỏ mặt vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng lúc này người đang đè vai cô khẽ dùng sức, cô bị ấn trong ngực anh không nhúc nhích được —— bởi vì tâm tình hoảng loạn cộng thêm bàn tay không thành thật kia bắt đầu di chuyển ra đằng trước, cô khẽ run rẩy, khi bàn tay đó dán lên xương sườn cô, cô run lên bần bật.
"Tiếp tục." giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
"...Tiếp tục cái gì mà tiếp tục, lúc đó em bị cậu ta nói cho á khẩu, cảm giác như thể mình là tên nịnh thần nối giáo cho giặc, nhưng em đâu thể nói ừ cậu nói đúng cậu nói hay được chứ!" Đồng Dao đỏ mặt, ức chế nói, "Em phải bao che cho anh, vậy phải làm sao, đành phải ráng gồng lên mà ném ra một câu cậu leo lên đội một đi rồi nói tiếp..."
Đồng Dao vừa dứt lời.
Lập tức cảm thấy cái tay đang làm càn kia chợt dừng lại.
Ngay sau đó, người đang tựa cằm trên vai cô khẽ động, rồi bắt đầu cười —— tay anh trượt xuống chuyển sang ôm eo cô, ôm chặt cô vào lòng mình như đang ôm một món đồ gì đó quý giá lắm, liên tiếp những cái hôn rơi xuống cổ, bả vai cô...
Tiếng cười của anh vẫn chưa dừng lại.
Khi Đồng Dao tưởng đâu anh bị tức đến phát điên chuẩn bị ném cô từ cửa sổ lầu một xuống, anh đột nhiên hơi kéo cô ra khỏi ngực mình —— cô ngước mắt đối mặt với anh, dưới ánh đèn, trong con ngươi nâu sậm không mang theo phẫn nộ cũng không có chút đùa cợt hay xem thường nào.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, rồi sau đó cúi đầu hôn lên gò má cô.
"Nói hay lắm, nghĩ lại thì, đúng là anh có vấn đề."
"..."
"Lần sau không dám nữa." nụ hôn của anh lại rơi xuống khóe miệng cứng đờ vì kinh ngạc, "Có vấn đề gì thì bọn em cứ nói, anh có ăn thịt ai đâu."
"..."
Xin lỗi cơ mà mới một phút trước, em còn tưởng anh không những biết ăn thịt người mà còn rất thành thạo.
...
Thế là.
Buổi tối.
Khi nhóm thanh niên bất chấp thời gian cấm ra khỏi cửa trở lại trụ sở, vừa mở cửa thì đã nhìn thấy đội trưởng và đường giữa của bọn họ đang đứng ở phòng khách, còn mấy người Tiểu Thụy thì lại mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sofa phòng khách.
Bầu không khí rất đáng sợ.
Tiểu Bàn nhìn Đồng Dao, Đồng Dao từ đằng sau đẩy Lục Tư Thành một cái, Lục Tư Thành bị cô đẩy tiến về trước hai bước —— Tiểu Bàn đang cúi người xỏ dép thì cứng đờ lại, ngẩn ra, bị dọa phải lùi về sau, đụng phải Lục Nhạc ở sau lưng.
Lục Nhạc nhìn nghiêng qua vai Tiểu Bàn, thấy Lục Tư Thành đang mặt không cảm xúc, lại nhìn Đồng Dao đứng sau lưng anh vẻ mặt đầy bất an —— kết hợp với bầu không khí lúc này, nghĩ nghĩ, cau mày, nghiêm túc hỏi: "Lùn, cô có thai rồi à?"
Mọi người: "..."
Tiểu Thụy ngậm một miệng nước phun hết lên mặt Minh thần bên cạnh.
Mặt Đồng Dao từ bất an chuyển sang mờ mịt rồi lại thành khiếp sợ rồi đỏ mặt sau đó quay về mờ mịt, rốt cuộc cô cuống lên, đá vào bắp chân người đàn ông trước mặt mình một cái ——
Lục Tư Thành chịu đau, quay đầu lại nhìn Đồng Dao, cô trừng mắt nhìn anh —— khuôn mặt liệt lúc này mới như không nhịn được mà lộ ra sự bất đắc dĩ, Lục Tư Thành quay người lại, vẫy vẫy tay với mấy người đang đứng ở cửa không dám nhúc nhích: "BAN & PICK hôm nay thả Sivir lấy Ashe là do anh khinh địch không nghiêm túc, có lỗi với mọi người, về sau thi đấu các chú không cần dung túng anh như vậy, có làm sai thì cứ nói thẳng, anh sẽ sửa."
Lục Tư Thành nói xong.
Cả căn cứ yên lặng mất mấy giây.
Cả đám ngu người.
Tiểu Bàn lùi thẳng ra ngoài nhìn logo trước cửa, sau đó sờ đầu: có khi cậu về nhầm trụ sở giả, gặp đội trưởng giả rồi.
Khi mọi người đang đơ ra, chỉ có Đồng Dao đứng sau cùng thở phào một hơi, cô theo bản năng mà ngước lên nhìn tầng một, chỉ thấy trên lan can tầng một, AD đội hai lười biếng tựa vào đó rủ mắt nhìn tất cả những chuyện vừa xảy ra dưới này.
Khi giao nhau với ánh mắt của Đồng Dao, cậu ta nhướng mày, vẻ mặt châm biếm chỉ chỉ điện thoại trong tay: loáng thoáng có thể thấy được giao diện Tieba.
Đồng Dao khẽ cau mày, mơ hồ đoán được chuyện này e rằng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Phía bên này, sau khi cánh cửa đóng lại, Đồng Dao bị ôm lên ấn vào tường —— Một tay anh đỡ lấy mông cô, tay còn lại vuốt ve cánh môi cô: "Chạm vào chỗ nào rồi, hửm? Sát gần như vậy..."
Anh vừa nói vừa hơi dùng sức, lưng Đồng Dao dán lên bức tường lạnh lẽo, bị anh ép đến mức khẽ thở gấp một tiếng: "Anh nhìn thấy rồi? Anh thấy sao không đi qua?"
Lúc này, tay anh sờ loạn trên môi cô, sờ kĩ một lượt chắc chắn là khô ráo rồi mới thả tay ra, lông mày nhíu chặt thoáng thả lỏng, kéo người trong ngực lên trên, anh hơi ngửa mặt lên hôn cô một cái thật kêu —— nghĩ nghĩ lại cảm thấy chưa đủ, cắn luôn lên môi cô một cái, không nặng không nhẹ gặm cắn mang đến từng đợt ngưa ngứa nhột nhột, nghe thấy người trong lòng khẽ hừ một tiếng kháng nghị, anh mới buông tha cánh môi hơi sưng đỏ của cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô ra...
Cảm giác được trong sự đòi hỏi của anh còn loáng thoáng mang theo nóng nảy bất an, Đồng Dao không đẩy anh ra —— Chỉ đặt tay lên vai anh, cúi đầu thuận theo tiếp nhận nụ hôn này...
Cho đến khi hơi thở của hai người bắt đầu không còn ổn định.
Lục Tư Thành buông cô ra, nhấc tay lên, vén mớ tóc rối trước trán cô, nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói: "Anh đợi em đẩy nó ra, nói rồi, loại nhãi con đó, không tự tay tát cho nó một phát để nó biết thế nào là đau, nó sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ..."
Đồng Dao giữ lấy cằm anh, lắc nhẹ: "Vậy lúc em đẩy cậu ta ra có phải anh rất đắc ý không?"
"Không có," Lục Tư Thành hôn lên chóp mũi cô một cái, thành thật nói, "Anh lo muốn chết."
"..."
"Đáng ra lúc nó túm lấy em ấn em xuống sofa thì em đã phải đạp cho nó một cú thật đau rồi, còn nghe nó nói nhảm lâu như vậy làm gì?" Lục Tư Thành hơi nghiêng đầu, "Nó nói gì mà khiến em nghiêm túc nghe nhập tâm vậy, hửm?"
Đồng Dao "à" một tiếng, cau mày như mới sực nhớ ra cái gì: "Cậu ta nói ——"
Còn chưa nói xong.
Cả người bị kéo ra khỏi tường, sau lưng cô đột nhiên không còn điểm tựa, thấp giọng kêu một tiếng lập tức cúi người chân quặp lấy hông của anh y như con bạch tuộc, đồng thời tay ôm lấy cổ anh —— giây tiếp theo mắt hoa một cái, cả người cùng ngã xuống cái giường mềm mại với người cô đang ôm chặt lấy...
"Dạy cho em điều này, khi người đàn ông của em dùng giọng điệu cực kỳ khó chịu hỏi em đã nói gì với con bọ hung giống đực khác, anh ta không phải đang thật sự hỏi đến nội dùng trò chuyện của hai người," tay Lục Tư Thành thò vào trong áo của Đồng Dao, sờ bụng cô đầy mờ ám, dẫn đến từng đợt run rẩy, "Anh ta chỉ đơn giản là đang khó chịu mà thôi."
Đồng Dao: "............"
Đồng Dao: "Xem ra nếu em đẩy cậu ta chậm một nhịp thì cậu ta sẽ gặp chuyện lớn rồi."
Lục Tư Thành: "Phải, em từng nghe qua câu lấy việc công trả thù riêng chưa?"
Đồng Dao: "..."
"Không phải thời gian chuyển nhượng mà dám liên lạc với đội khác bàn bạc chuyện chuyển đội, chuyện này lúc nào lôi ra nói cũng không sợ muộn, cấm thi đấu, cấm nó một năm..." Nói đến đoạn sau, sự tức tối trong giọng anh đã được thay thế bằng vẻ đùa cợt, như đùa như thật, không biết rốt cuộc là anh đang nói đùa hay là...
Nghiêm túc.
Tham Lang có thể nói là một tay ZGDX bồi dưỡng ra, hiện tại trong nước đang vô cùng khan hiếm AD người Trung, tuyển thủ như thế này nếu như để lọt vào tay đội khác thì thật là...không hay lắm.
Đồng Dao nâng mí mắt, nhìn vào con ngươi nâu sậm của người đang đè trên người cô, ánh mắt anh sáng rực, trong lòng Đồng Dao hơi hoảng, chợt nhận ra trong giọng điệu tức giận vừa rồi của anh có mang theo cả sự nghiêm túc, giơ tay lên vỗ đầu anh một cái.
"Đừng làm loạn."
Lục Tư Thành "chậc" một tiếng khẽ ngẩng đầu lên, cái tay không thành thật kia lại bắt đầu di chuyển xuống dưới, dò vào trong mép quần của Đồng Dao ——
Đồng Dao bắt lấy cổ tay anh: "Tay hết đau rồi à?"
"Đau," Lục Tư Thành nhếch miệng, "Cho nên em đừng có cản anh, mau buông tay ra."
Đồng Dao không để ý đến sự lưu manh của anh, lúc này cảm giác được cổ tay mình đang nắm hơi nong nóng, trong lòng hoảng hốt, kéo lên trước mặt nhìn kỹ —— Nhưng ngay lúc đó Lục Tư Thành không nhanh không chậm thoát ra khỏi tay cô, giọng khá bình tĩnh, nói: "Không sao, nãy anh xoa rượu thuốc rồi, giờ thuốc bắt đầu có tác dụng nên hơi nóng..."
Ngay từ đầu đúng là Đồng Dao có ngửi thấy mùi rượu thuốc nhàn nhạt.
Giờ nghe thấy anh nói vậy, cô mới hơi an tâm, không chút do dự mà gỡ cái tay lại không bỏ thói gian tà thò vào chạm đến bắp đùi cô, cô ngồi dậy —— hai người ngồi xếp bằng mặt đối mặt —— sau đó trước cái nhìn ai oán của anh, mò trong túi, lấy ra một cuộn băng vải.
Cô ngẩng đầu lên.
Lục Tư Thành bất đắc dĩ nhíu mày lại.
Đồng Dao trừng mắt nhìn anh, động tác chẳng chút nhẹ nhàng mà kéo tay anh đặt lại trên đầu gối mình —— Lục Tư Thành thuận theo tư thế này, ngón tay thon dài khều khều dây rút quần của cô, khi dây rút thắt nơ con bướm bị anh gỡ ra thành công, mu bàn tay bị đập một cái thật kêu!
"Bốp" một tiếng, vang dội.
"Em lại đối xử với thương binh như vậy," Lục Tư Thành rụt tay về, "Em mới ở gần con bọ hung giống đực khác như thế, anh khử độc cho em..."
"Anh bị thương ở cổ tay chứ không phải mu bàn tay."
Đồng Dao mở băng vải ra, cúi đầu nghiêm túc quấn quanh cổ tay anh —— Cô rủ mắt, ánh mắt chuyên chú, dưới ánh đèn lông mi của cô khẽ run theo từng động tác, cuộn băng vải dính nước thuốc màu vàng lăn đều dưới ngón tay trăng nõn của cô.
Lục Tư Thành thấy vậy trong lòng khẽ động, không nhịn được vén tóc rủ xuống bên gò má cô ra sau, sau đó...
Bàn tay to chạm vào vành tai cô, không nỡ thả ra.
Lòng bàn tay hơi chai sần vuốt ve gò má cô, Đồng Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lục Tư Thành khẽ gia tăng lực tay, lòng bàn tay ép vào má cô, giọng dịu dàng xen lẫn thành thật: "Chỗ này của em mọc cái mụn này."
"........." Đồng Dao nghiến răng, cố nén xúc động muốn táng cho anh một cái, "ừm" một tiếng như bị đau răng, "Nóng trong người, bị anh chọc tức, nhớ phải chịu trách nhiệm với nó."
Lục Tư Thành khẽ cử động, không bận tâm đến tiếng rít của Đồng Dao kéo cô lại, sau đó cô nhóc đang ngồi quấn băng cho anh bị kéo vào lòng: "Anh tuyên bố chịu trách nhiệm với cả người em."
Chóp mũi Đồng Dao đụng vào bả vai anh.
Trơ mắt nhìn cuộn băng vải đang treo ở cổ tay anh lăn lăn rồi rơi xuống đất, sau đó lăn đều ra đến cửa.
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nhưng mà trước tiên em nói xem anh chọc tức em cái gì, để anh còn bốc thuốc đúng bệnh."
Đồng Dao: "Tham Lang nói ——"
Lục Tư Thành: "Không muốn nghe nữa, em cứ tức vậy đi, lát nữa đưa em cái thẻ ATM em đi mua thuốc trị mụn, đắt bao nhiêu cũng được —— Anh chọn hao tiền tốn của."
"......." Đồng Dao nhéo tai anh một cái, "Anh để yên nghe em nói, lúc nãy Tham Lang nói, hôm nay ván đầu anh lấy Ashe là không đúng, mặc dù chúng ta đã cấm đi Jhin của người ta, nhưng sao lại nhường Sivir chứ, cứ cho là nhường Sivir, sao lại có thể lấy Ashe khi đối phương đã có Sivir? Như vậy là quá khinh địch."
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, bàn tay to thò vào sau lưng Đồng Dao: "Vừa nãy hai người bọn em nói chuyện này?"
"Đúng."
Không biết tại sao, Đồng Dao lại hơi căng thẳng.
Cô bắt đầu có cảm giác mình đang khiêu chiến với uy nghiêm của đội trưởng.
Nhưng dừng một chút cô vẫn lựa chọn tiếp tục nói ——
"Cậu ta nói không hẳn là sai, cậu ta nói bọn em quá dung túng cho anh, để anh muốn làm gì thì làm, thi đấu không nghĩ đến thắng mà chỉ nghĩ đến chuyện thể hiện, thể hiện cái qq á thi đấu đó thể hiện cái rắm —— Thật ra, lúc đó anh nói sao thì chính là vậy, bọn em cũng không nghĩ được nhiều thế, thậm chí cũng không phản bác lại anh...á!"
Đồng Dao cảm giác dây áσ ɭóŧ trên vai lỏng ra, cái tay sau lưng kia thế mà lại âm thầm cởi áσ ɭóŧ của cô!
Cô đỏ mặt vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng lúc này người đang đè vai cô khẽ dùng sức, cô bị ấn trong ngực anh không nhúc nhích được —— bởi vì tâm tình hoảng loạn cộng thêm bàn tay không thành thật kia bắt đầu di chuyển ra đằng trước, cô khẽ run rẩy, khi bàn tay đó dán lên xương sườn cô, cô run lên bần bật.
"Tiếp tục." giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
"...Tiếp tục cái gì mà tiếp tục, lúc đó em bị cậu ta nói cho á khẩu, cảm giác như thể mình là tên nịnh thần nối giáo cho giặc, nhưng em đâu thể nói ừ cậu nói đúng cậu nói hay được chứ!" Đồng Dao đỏ mặt, ức chế nói, "Em phải bao che cho anh, vậy phải làm sao, đành phải ráng gồng lên mà ném ra một câu cậu leo lên đội một đi rồi nói tiếp..."
Đồng Dao vừa dứt lời.
Lập tức cảm thấy cái tay đang làm càn kia chợt dừng lại.
Ngay sau đó, người đang tựa cằm trên vai cô khẽ động, rồi bắt đầu cười —— tay anh trượt xuống chuyển sang ôm eo cô, ôm chặt cô vào lòng mình như đang ôm một món đồ gì đó quý giá lắm, liên tiếp những cái hôn rơi xuống cổ, bả vai cô...
Tiếng cười của anh vẫn chưa dừng lại.
Khi Đồng Dao tưởng đâu anh bị tức đến phát điên chuẩn bị ném cô từ cửa sổ lầu một xuống, anh đột nhiên hơi kéo cô ra khỏi ngực mình —— cô ngước mắt đối mặt với anh, dưới ánh đèn, trong con ngươi nâu sậm không mang theo phẫn nộ cũng không có chút đùa cợt hay xem thường nào.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, rồi sau đó cúi đầu hôn lên gò má cô.
"Nói hay lắm, nghĩ lại thì, đúng là anh có vấn đề."
"..."
"Lần sau không dám nữa." nụ hôn của anh lại rơi xuống khóe miệng cứng đờ vì kinh ngạc, "Có vấn đề gì thì bọn em cứ nói, anh có ăn thịt ai đâu."
"..."
Xin lỗi cơ mà mới một phút trước, em còn tưởng anh không những biết ăn thịt người mà còn rất thành thạo.
...
Thế là.
Buổi tối.
Khi nhóm thanh niên bất chấp thời gian cấm ra khỏi cửa trở lại trụ sở, vừa mở cửa thì đã nhìn thấy đội trưởng và đường giữa của bọn họ đang đứng ở phòng khách, còn mấy người Tiểu Thụy thì lại mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sofa phòng khách.
Bầu không khí rất đáng sợ.
Tiểu Bàn nhìn Đồng Dao, Đồng Dao từ đằng sau đẩy Lục Tư Thành một cái, Lục Tư Thành bị cô đẩy tiến về trước hai bước —— Tiểu Bàn đang cúi người xỏ dép thì cứng đờ lại, ngẩn ra, bị dọa phải lùi về sau, đụng phải Lục Nhạc ở sau lưng.
Lục Nhạc nhìn nghiêng qua vai Tiểu Bàn, thấy Lục Tư Thành đang mặt không cảm xúc, lại nhìn Đồng Dao đứng sau lưng anh vẻ mặt đầy bất an —— kết hợp với bầu không khí lúc này, nghĩ nghĩ, cau mày, nghiêm túc hỏi: "Lùn, cô có thai rồi à?"
Mọi người: "..."
Tiểu Thụy ngậm một miệng nước phun hết lên mặt Minh thần bên cạnh.
Mặt Đồng Dao từ bất an chuyển sang mờ mịt rồi lại thành khiếp sợ rồi đỏ mặt sau đó quay về mờ mịt, rốt cuộc cô cuống lên, đá vào bắp chân người đàn ông trước mặt mình một cái ——
Lục Tư Thành chịu đau, quay đầu lại nhìn Đồng Dao, cô trừng mắt nhìn anh —— khuôn mặt liệt lúc này mới như không nhịn được mà lộ ra sự bất đắc dĩ, Lục Tư Thành quay người lại, vẫy vẫy tay với mấy người đang đứng ở cửa không dám nhúc nhích: "BAN & PICK hôm nay thả Sivir lấy Ashe là do anh khinh địch không nghiêm túc, có lỗi với mọi người, về sau thi đấu các chú không cần dung túng anh như vậy, có làm sai thì cứ nói thẳng, anh sẽ sửa."
Lục Tư Thành nói xong.
Cả căn cứ yên lặng mất mấy giây.
Cả đám ngu người.
Tiểu Bàn lùi thẳng ra ngoài nhìn logo trước cửa, sau đó sờ đầu: có khi cậu về nhầm trụ sở giả, gặp đội trưởng giả rồi.
Khi mọi người đang đơ ra, chỉ có Đồng Dao đứng sau cùng thở phào một hơi, cô theo bản năng mà ngước lên nhìn tầng một, chỉ thấy trên lan can tầng một, AD đội hai lười biếng tựa vào đó rủ mắt nhìn tất cả những chuyện vừa xảy ra dưới này.
Khi giao nhau với ánh mắt của Đồng Dao, cậu ta nhướng mày, vẻ mặt châm biếm chỉ chỉ điện thoại trong tay: loáng thoáng có thể thấy được giao diện Tieba.
Đồng Dao khẽ cau mày, mơ hồ đoán được chuyện này e rằng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.