Khi Em Mỉm Cười

Chương 131

Chương 131: Giờ em đã là một cái xác chết rồi đấy
Sáng hôm sau, Đồng Dao ngủ dậy đã thấy Tham Lang ngồi trong phòng luyện tập từ bao giờ rồi—— Lúc trước không để ý, giờ nghĩ kỹ lại mới chợt nhận ra, thông thường Đồng Dao và Tham Lang là người dậy sớm nhất, sớm nhì...

Cách cái hành lang, hai người bốn mắt nhìn nhau, Đồng Dao không biết trong mấy giây Tham Lang ngẩng đầu nhìn cô nói câu "chào" đó, có nhận ra sự chột dạ trên gương mặt cô hay không.

Đồng Dao moi điện thoại ra gửi tin nhắn cho đội trưởng nhà cô——

[ZGDX, smiling: Em dậy rồi, bọn anh vẫn còn đang ngủ, Tham Lang cũng dậy rồi, em đi lấy đồ ăn sáng cho cậu ta chắc anh không có ý kiến gì đâu ha?]

Gửi xong, cất điện thoại, Đồng Dao xuống lầu mở tủ lạnh lấy túi bánh mì và một hộp sữa chua, rồi chạy lên lầu, đặt bánh mì và sữa chua xuống trước mặt Tham Lang: "Ăn đi, quý ngài Ultraman Cẩu."

Tham Lang ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng ánh mắt có thể phân giải người khác thành từng phân tử nhỏ, chậm rãi quét qua gương mặt cô một vòng, sau đó ngoan ngoãn buông tay khỏi chuột, cầm bánh mì lên xé ra—— Trong game, đồng đội thấy cậu ta đang farm lính lại đột nhiên đứng yên bất động trong lùm cỏ, gõ hai tín hiệu kèm thêm một dấu "?" cho cậu ta.

Cậu ta ngậm bánh mì, gõ chữ: [Eat breakfast.]

Đồng Dao đứng sau lưng cậu ta, sau đó moi điện thoại ra, mới phát hiện vị đội trưởng đáng lý ra lúc này phải đang ngủ say như heo chết nhà cô đã gửi tin nhắn trả lời lại——

[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Không chuẩn tấu.]

Đồng Dao: "..."

[ZGDX, smiling: Xong hết rồi, tiền trảm hậu tấu.]

[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Giờ em đã là một cái xác chết rồi đấy.]

[ZGDX, smiling: ......]

[Trẫm muốn cùng nàng se tơ hồng: Ngủ dậy xử lý em sau.]

Đồng Dao giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười, nhét điện thoại vào túi, lúc này, bên phía Tham Lang đã bắt đầu tập trung chuyên môn vào game rồi... Đồng Dao đứng sau lưng nhìn cậu ta một hồi, do dự mãi, cuối cùng không biết nên mở miệng như thế nào, đang chuẩn bị ảo não rời đi, thì Tham Lang lại đột nhiên nói: "Đọc bài đó rồi à?"

Đồng Dao: "...Ừm."

Tham Lang: "Sáng nay đọc chưa?"

Đồng Dao lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra xem, phát hiện bài Tieba đó vẫn vững vàng ở trang đầu, chỉ là về sau, toàn là câu danh ngôn để đời của Lão Miêu—— Mày từng thấy Tổng thống Mỹ đăng Twitter nhưng mày đã thấy đội trưởng ZGDX xin lỗi bao giờ chưa?!

[Người qua đường A: Một người đàn ông chảnh chó, vậy mà cũng có lúc cúi đầu nhận lỗi.]

[Người qua đường B: Chúng ta vẫn không biết được hôm nhận được lời xin lỗi của đội trưởng, rốt cuộc Lão Miêu đã chửi bao nhiêu lần câu "đcm".]

[Người qua đường C: Trả lời lầu trên, có lẽ số lượng đủ để trừ sạch tiền lương tháng này.]

[Người qua đường D: Thật đáng thương, có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, đám nhóc đội Viễn Thông chắc là đều bị dọa hết cmn hồn rồi đúng không... 666666 chủ bài đâu rồi, không phải nói Thành ca của mị sẽ không nhận sai ZGDX tiêu tùng à, mới hôm qua một giây rưỡi đã vào rep cmt khoái chí lắm cơ mà, sao hôm nay nín thinh rồi?]

[Người qua đường E: Thôi đừng nói nữa, hôm qua tôi xem live stream của Lão Miêu, cách cái màn hình mà vẫn còn cảm nhận được sự cuồng nộ trong mắt cậu ta.]

[Ultraman Cẩu: Ồ, mấy cái bình luận bợ đuýt phía trên, tôi phát ói mất thôi.]

Đồng Dao: "..."

Mấy trăm bình luận, toàn bộ đều đang bàn tán chuyện Lục Tư Thành vậy mà lại cúi đầu xin lỗi——
Người mà sự tồn tại của anh ta ở trong lòng mọi người là hoàn hảo đến mức thần thánh.

Đồng Dao lại cất điện thoại đi, hơi nhíu mày nhìn Tham Lang chơi game, nhìn một hồi cuối cùng tích đủ dũng khí, hỏi: "Chị còn tưởng cậu chỉ mong Lục Tư Thành rớt đài để lên tiếp quản vị trí chứ? Hôm qua nếu không nhờ có cậu bọn chị cũng sẽ không biết chuyện về bài đăng này, sao tự nhiên cậu lại muốn giúp anh ấy?"

Đồng Dao nói liền một hơi xong, nhưng Tham Lang lại không để ý đến cô, Đồng Dao lại hỏi "rốt cuộc là tại sao", Tham Lang vẫn không để ý đến cô, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, bộ dạng như đang tập trung chơi game lắm vậy—— Đồng Dao cúi người xuống, nhanh chóng ấn phím "F" trên bàn phím của Tham Lang, khiến nhân vật của cậu ta tốc biến nhảy về phía trước một đoạn!
Tham Lang rít lên một hơi, khi hỗ trợ phe cậu ta gõ một chuỗi "? ? ? ?", ngước đầu lên nhìn người nào đó sau trò đùa tai quái vừa rồi còn mang vẻ mặt "ai bảo cậu bơ tôi làm gì" đầy hiển nhiên—— Hai người trừng mắt nhìn nhau mấy giây, Tham Lang thu hồi tầm mắt: "Tay anh ta có sao đi nữa thì cũng vẫn có thể đấu xong giải mùa xuân năm sau, tôi không muốn sau khi mình khó khăn lắm mới lên được thì lại phải tiếp quản một đội đã bị hạ xuống LSPL."

Đồng Dao: "..."

Lý do tính ra cũng quá hợp lý đi ấy chứ.

Đồng Dao mấp máy môi, lúc này, nghe thấy Tham Lang nói: "Không chịu nổi việc người khác chà đạp thứ tôi muốn mà lại không có được."

Đồng Dao: "?"

Tham Lang: "Lúc thua YQCB, người ngồi đó ngơ người hồn bay phách lạc không phải là chị?"

Đồng Dao: "Gì?"

Não mất mấy giây mới kịp hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tham Lang, Đồng Dao đỏ mặt lùi về sau ba bước, bầu không khí như ngưng đọng lại, trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch, nhếch môi cười gượng: "AD dẻo miệng dỗ ngọt con gái là truyền thống của ZGDX đấy à?"
Tham Lang: "?"

Hình như Tham Lang có hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, im lặng một chút rồi nói: "Tôi nói, tôi muốn một đồng đội giỏi ở đường giữa, vừa hay chị lại phù hợp."

Đồng Dao: "......"

Đồng Dao nhìn cái ghế bên cạnh, thẹn quá hóa giận muốn cầm nó đập thẳng vào đầu Tham Lang—— Làm mặt quỷ sau lưng cậu ta, lúc này, cửa phòng ngủ của đội trưởng ZGDX phía bên kia hành lang mở ra.

Lục Tư Thành với vẻ mặt mơ màng ngái ngủ bước ra, đầu xù như tổ quạ, nhưng bước chân lại cực kỳ vững vàng đi nhanh sang chỗ của Đồng Dao, đến đứng trước mặt hai người họ, không nói tiếng nào bế luôn Đồng Dao lên——

Đồng Dao còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay ôm lấy cổ của anh, nghe thấy anh dùng giọng nói vừa lạnh lùng vừa trầm thấp nói với người sống duy nhất còn lại tại hiện trường: "Tái chế rác cỡ lớn."
Không thèm đợi Tham Lang phản ứng lại, xoay người bế Đồng Dao đi thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại.

Vào phòng, đá chân đóng cửa.

Cánh cửa "rầm" một tiếng, đóng lại, Tiểu Bàn giật bắn mình kéo miếng che mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với đường giữa nhà mình đang ở trong lòng Lục Tư Thành, chửi một câu "cái đm", lại kéo miếng che mắt xuống, bồi thêm quả nằm lại xuống giường kéo chăn lên quá đầu cứ như vừa bị hấp diêm thị giác vậy.

Đồng Dao bị ném lên giường của người nào đó—— cô vội vàng ngồi dậy—— chủ nhân của cái giường đá dép ngáp một cái nằm xuống, đồng thời ôm lấy eo người đang chuẩn bị đứng dậy kia ấn cô về lại trên giường, bàn tay to nhấn đầu cô: "Ngủ với anh một lúc."

Đồng Dao: "...Em tỉnh ngủ rồi."

Lục Tư Thành: "Rồi gửi loại tin nhắn đó để anh cũng không ngủ được?"
Lục Tư Thành: "Ngủ lại đi."

Đồng Dao: "Không ngủ được."

Lục Tư Thành: "Vậy thì nhắm mắt thôi cũng được."

Đồng Dao: "Nhưng mà em muốn chơi game."

"...Chơi game cái gì, buổi sáng là để ngủ."

Trong khi lải nhải, cảm giác buồn ngủ lại ập tới—— Nhưng lực tay giữ bên hông người trong lòng không hề giảm đi, Đồng Dao giãy kiểu gì cũng không được, mông lại còn bị phát một cái không nặng không nhẹ...

Mà cái tay đặt trên mông cô cũng không chịu rời đi.

Lục Tư Thành: "Không ngủ thì làm chuyện khác đi."

Vừa nói vừa ấn mông cô áp về phía mình, tay Đồng Dao đang chống trước ngực anh, lúc này bắp đùi lại đụng phải thứ gì đó mới đội lên mang theo độ ấm—— Cứ như bị dính thần chú bất động—— cô lập tức an tĩnh lại...

Ngửa đầu lên nhìn, dưới ánh sáng mặt trời, hàng chân mày của người đàn ông đang nhắm mắt ngủ khẽ nhíu lại, dưới mắt là quầng thâm nhạt màu...
Đồng Dao hơi ngẩn ra.

Đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng hàng chân mày đang chau lại đó.

Sau đó hạ tay xuống ôm ngang hông của anh, cúi đầu, vùi vào lòng anh...

"Đội trưởng."

"..."

"Khổ cho anh rồi."

Đồng Dao cảm nhận được cái tay đang đặt trên mông mình khẽ cử động, hàng lông mày mới được vuốt thẳng lại một lần nữa khẽ nhíu.

"Còn dám dùng giọng điệu như hoàng đế sủng hạnh ái phi xong nói mấy câu vô tình vô nghĩa nói chuyện nữa, sẽ làm em đến khi nào phát khóc thì thôi."

"..."

"Ngủ."

"..."

back top