Khi Em Mỉm Cười

Chương 135

Chương 135: Gói hàng chuyển phát nhanh
Lúc mở cửa của lối đi, tay Đồng Dao vẫn còn run.

Nhịp tim thì thôi khỏi cần nói nữa, nếu không nhờ có khung xương sườn giữ lại thì có khi đã bay đi đâu mất rồi cũng nên...

Tóm lại cô chẳng hề bình thản như những gì cô thể hiện ra bên ngoài.

Nhìn hành lang mờ tối yên ắng trước mặt, cô thở dài một hơi, vừa định nhấc chân bước nhanh về phòng nghỉ tuyển thủ thì bị ai đó từ phía sau kéo cổ áo——

Đồng Dao "á" lên một tiếng, giật mình nhảy dựng lên, dọa người đang túm lấy cô cũng phải bất ngờ, một giây sau cô cảm nhận được đi cùng với bàn tay to đang giữ lấy mình là đôi môi mang theo hơi thở quen thuộc, xoay người cô lại, người đứng trước mặt cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi người đặt một nụ hôn trên trán cô.

"Là anh."

Đồng Dao nghe vậy mới chầm chậm mở mắt ra, nhìn rõ người đang đứng trước mặt, cô đưa bàn tay lạnh lẽo của mình lên kéo cái tay đang giữ lấy mặt mình ra, liếc mắt nhìn phía sau, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại ở đây? Làm em giật cả mình..."

"Em nói xem sao anh lại ở đây?" Lục Tư Thành cầm lấy tay cô, xoa xoa lòng bàn tay, "Toàn là mồ hôi, đã nhát gan thì đừng nói mấy lời như thế, nói xong đã sợ xoắn cả lên, anh thấy lúc em đi xuống tay nào chân đó như robot..."

"Aaa!" Đồng Dao tròn mắt nhảy dựng lên muốn bịt miệng anh lại, "Anh đừng nói nữa, anh đừng nói nữa..."

Lục Tư Thành cười cười né tránh, lúc nghe thấy người đang bám trên người mình lầm bầm "Em như thế là vì ai hả", thì vẻ mặt cười đùa giảm đi, cúi xuống hôn lên má cô một cái, xoa xoa tóc cô... Lúc này, các thành viên và nhân viên khác của ZGDX dọn xong đồ lục tục đi ra, Tiểu Bàn là người đi ra đầu tiên, ra khỏi cửa phòng nghỉ nhìn đông ngó tây một hồi, thấy hai người đang tình tứ ở đằng đó, gọi bọn họ một tiếng, mọi người đi thành nhóm đến bãi đậu xe, lên xe.

Đồng Dao và Lục Tư Thành vẫn như thường lệ ngồi ở hàng ghế cuối.

Lục Nhạc ngồi đằng trước móc điện thoại ra, dùng 3G lên xem màn phỏng vấn MVP vừa rồi của Đồng Dao do fan quay lại —— Lúc nghe thấy giọng nói của mình, Đồng Dao đá Lục Nhạc một cái, sau đó bối rối ôm lấy cánh tay của Lục Tư Thành.

Nghe đến đoạn "Mà trước lúc đó, người khoác áo gai cũng được, chân đạp cát nóng cũng không sao", cô quắn quéo, vùi mặt vào lòng Lục Tư Thành... Lục Nhạc mở âm lượng rất lớn, vì thế Tiểu Bàn bắt đầu vỗ tay, Tiểu Thụy cũng vỗ tay, Lão Miêu cũng gia nhập đội ngũ, Lão K cười ngây ngô—— Đồng Dao nhéo nhéo Lục Tư Thành, Lục Tư Thành đành bất đắc dĩ nói: "Mấy chú mà còn như vậy, cô ấy sẽ chết ngộp trong lòng anh luôn đấy."

Cuối cùng, khi video đến đoạn Đồng Dao nói "lát nữa sẽ lại bị ăn mắng", cô vội vàng ngóc đầu ra khỏi ngực Lục Tư Thành, nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào anh—— nếu cô mà có cái đuôi chó, thì giờ phút này chắc đã vẫy tít lên rồi—— Nhưng mà lần này, ngay cả Lục Tư Thành cũng không đứng về phe cô nữa, trước đôi mắt đen láy sáng ngời cực kỳ đáng thương đó, Lục Tư Thành nhéo mặt cô: "Em còn biết là sẽ bị ăn mắng."

"Em sợ bị anh mắng."

"Tại sao?"

"Sau vụ showgirl lần trước, em đã hứa với anh là sẽ ngoan ngoãn không gây chuyện, giờ lại tạo biến nữa."

"Ừm," vẻ mặt Lục Tư Thành dở khóc dở cười, "Tính giác ngộ của em vẫn còn rất cao."

"Đúng đúng."

"Lần này bỏ qua."

Đồng Dao tròn mắt, không dám tin vào tai mình nữa—— Trong sự kích động, giữ cánh tay Lục Tư Thành làm điểm tựa, rướn người đặt lên khóe miệng anh một nụ hôn thật kêu... Lục Tư Thành duỗi tay ôm lấy eo cô, mọi người trong xe bắt đầu ộ ọe như thể hệ tiêu hóa bị lỗi, giữa chuỗi âm thanh đó còn kèm thêm câu "em muốn báo cảnh sát" của Tiểu Thụy...

Lục Nhạc mặt không cảm xúc than thở: "Biếи ŧɦái vl."

Lục Tư Thành mặt không cảm xúc trả lời: "Cô ấy lớn rồi."

Lục Nhạc im lặng vài giây, tiếp tục: "Nhưng vẫn cứ có cảm giác anh là một thằng cha biếи ŧɦái, thích một cô nhóc ngực phẳng."
Lục Tư Thành bình tĩnh nói: "Ai nói với mày cô ấy ngực phẳng, cô ấy——"

Lục Nhạc không nói gì nữa, khi Đồng Dao bật dậy bịt chặt lấy miệng Lục Tư Thành, cậu ta từ mặt đến toàn thân từ trong ra ngoài đều tỏ vẻ đm nhức mắt vl, quay người đi, đến tận lúc xuống xe, cũng không hề quay lại nói chuyện với hai người ngồi hàng cuối dù chỉ một chữ...

...

Đồng Dao và mọi người về đến trụ sở, mới biết màn phỏng vấn kia của cô lại dấy lên một trận địa chấn trong giới——

Những lời chất vấn và chửi mắng ùn ùn kéo đến đương nhiên là không ít rồi, nào là quá ngông cuồng, nào là ỷ là nữ rồi ăn nói không biết chừng mực, nào là lắm mồm nhiều chuyện, nào là không tôn trọng người hâm mộ vân vân và mây mây... Tất cả các tuyển thủ, chỉ cần live stream, thì trong các phòng live stream đều sẽ bàn tán về chuyện này... Nhưng lần này, những thành viên vẫn luôn giữ thái độ im lặng của các đội khác lại bất ngờ lên tiếng, từng người từng người—— Gần như là chỉ cần có quen biết với Đồng Dao thì đều sẽ ra mặt.
*A Quang: [Smiling là người rất tốt, những người dèm pha về cô ấy có lẽ vĩnh viễn không biết cô ấy tốt như thế nào, đừng lấy lòng dạ tiểu nhân so lòng quân tử như thế.]

*AD đội Đại Thanh: [Có một số người nếu thật sự muốn tốt cho cái giới này, những lời cô ấy nói có lẽ không lọt tai——nhưng sự thật mất lòng, ừ là vậy đấy. Không cần vào phòng live stream của tôi nữa, kéo phốt cho Smiling trong phòng live stream của bất cứ thành viên nào trong đội chúng tôi, xàm xí, block hết, Smiling là một game thủ chuyên nghiệp rất tốt, chả có liên quan gì đến giới tính cả.]

*Ngải Giai: ["Rồi sẽ có một ngày, có thể khoác quốc kỳ năm sao đứng ở nơi cao nhất, nâng cao chiếc cúp khát khao suốt bao năm kia lên—— Mà trước lúc đó, người khoác áo gai cũng được, chân đạp cát nóng cũng không sao, là đội trưởng của ZGDX, được tất cả mọi người ký thác kỳ vọng, có lẽ anh ấy đã phải chịu đựng, anh ấy cam tâm chịu đựng, và anh ấy nhất định phải chịu đựng."... Ôi, đoạn này quá hay luôn, cực kỳ cảm động, tạo thêm động lực cho tôi, yên tâm đi trên bục nhận cúp S6 mặc dù đáng tiếc không phải ZGDX, nhưng ít nhất tôi sẽ thay Thành ca giơ cao quốc kỳ năm sao.]
*Lời của Kim Dương vọng tới trong live stream của Ngải Giai: [Ghen tị sẽ không khiến con người ta tiến bộ đâu, mấy người nếu rảnh đến độ ngồi đó xàm lông thì chẳng thà đi nâng cao bản thân mình đi.]

Ngải Giai: [Nghe thấy chưa? Vợ tôi nói quá chuẩn luôn ấy chứ.]

*Lee Goon Hyeok: [(tiếng Hàn) Phỏng vấn? Xem rồi, một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn, vậy mới nói, tên nhóc Lục Tư Thành đó là nhờ ông bà tổ tiên hiển linh, nhất định là phúc ông bà để lại cả đấy.]

*Lương Sinh: [Ha ha ha ha ha ha!!! Nghe thấy chưa, AD của chúng tôi nói AD đội bên có thể gặp được đường giữa đội bên là nhờ ông bà tổ tiên hiển linh đấy ha ha ha ha ha—— Tôi nghe hiểu được? Đương nhiên là tôi hiểu được chứ! Tiếng Hàn của tôi hơi bị tốt đấy nhá, Lee Goon Hyuk học tiếng Trung tôi học tiếng Hàn... Anh ta mà muốn gây chuyện là vậy đấy, mặc dù lúc thi đấu tiếng Trung lưu loát, nhưng anh ta cứ thích cố tình kiếm chuyện đấy.]
*Lee Hwan Seok: [Phỏng vấn? Nói đúng mà có sai gì đâu, ai dám nói xấu chị Smiling?! Có bình luận chửi người á?! Quản phòng làm việc đi, ở chỗ của tôi không được có mấy lời nói xấu chị Smiling! Không được! Cấm tiệt! Block luôn!]

*Giản Dương: [Tôi nói gì? Tôi có thể nói gì? Những ai xem trận đấu mà chả hiểu gì thì thôi im đi đừng tự làm nhục mình nữa... Đúng thật là ZGDX sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ, tôi hy vọng có thể đụng phải phiên bản lột xác của họ muộn một chút, không phải sợ, sự thật thôi.]

*Tiểu Bàn: [Cái đm nói thừa, đường giữa của chúng tôi đương nhiên là siêu cấp vô địch ngầu lòi vô đối rồi!!!!]

*Lão Miêu: [Mối quan hệ giữa mọi người trong đội rất tốt, không cần lo lắng đâu. Những lời Đồng Dao nói cũng đại diện cho thái độ của bên chủ quản, ngay cả dấu chấm câu cũng là một thể thống nhất.]
*Lão K: [Cứ cố ảo tưởng mối quan hệ giữa chúng tôi không tốt cũng không sao, chả ảnh hưởng gì, chung kết giải mùa hè... À không, S6 sẽ cho các bạn một câu trả lời, fan cũng thế mà những người nóng lòng muốn bị vả mặt cũng vậy, sẽ cho các bạn một câu trả lời thỏa đáng.]

*Giám đốc ZGDX, Tiểu Thụy: [Nên nói cũng đã nói rồi, những cực khổ đã trải qua sẽ trở thành ngọn đèn soi sáng con đường phía trước, ZGDX cố lên!]

...

Cảm giác như được toàn dân ủng hộ.

Người đã từng được Đồng Dao giúp đỡ, từng được cô chủ động làm thân, được cô thay đổi lối nghĩ, tất cả đều xuất hiện, không thiếu một ai.

".........À, nói gì đây?"

Người đàn ông ngồi trước máy tính gãi cằm, vẻ mặt có hàm ý sâu xa, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Những lời đó có chút ngông, nhưng câu "không hối hận" gì đó có phải hơi giống lời tuyên thệ trong lễ cưới không? Thế nên quả thực hay đến độ không nỡ mắng cô ấy... À các bạn tưởng cô ấy nói có khả năng sẽ bị ăn mắng là đang nói đến anti à? Không phải, là nói tôi, nói tôi."
Trên khuôn mặt anh tỏ vẻ lười biếng, chỉ là qua camera khán giả không thể nhìn thấy rõ sự khinh thường đối với những người kiếm chuyện và sự chán ghét với toàn bộ chuyện này lóe lên trong con ngươi màu nâu sậm của anh...

[666666 Đến chuyện này mà anh cũng muốn tranh với anti cơ à.]

[Nói anh thì đã sao... Cái giọng điệu khoe mẽ này thật đúng là đòi mạng mà, Smiling mau tới nhìn người đàn ông của cô đi này thật đúng là điên rồi]

[=)))) Vậy là anh cũng không nỡ mắng cô ấy]

[Cả thế giới đều đang nói giúp cho cô ấy 66666]

Lục Tư Thành nhếch khóe miệng.

Nhưng trong mắt lại chẳng có bao nhiêu ý cười.

Ánh mắt quét qua mấy bình luận "Thất vọng" "Bao che lẫn nhau" "Hố đen ZGDX" "Con gái nên tránh xa giới này ra, giờ ai nấy cũng đều điên hết rồi" xen lẫn trong những bình luận "666"... Lục Tư Thành im lặng một chút, tiếng click chuột ngưng lại, vài giây sau, âm thanh click chuột lại vang lên, trên màn hình AD đối phương bị băng trụ gϊếŧ chết, trên đầu nhân vật do Lục Tư Thành điều khiển nhảy ra con số "300", cùng lúc đó giọng nói bình tĩnh của anh vang lên——
"Những người không chấp nhận được có thể đi ra, trả lại vé, xé chữ ký, đốt hình của tôi, hủy theo dõi Weibo của tôi—— Về phần những tình cảm yêu thích mà các bạn đã dành cho tôi, từ tận đáy lòng tôi rất biết ơn; còn về sự rời đi của các bạn tôi cũng không hề nuối tiếc, không cần gửi tin nhắn riêng thông báo cho tôi, sẽ không có chuyện vì thế mà hối hận rơi nước mắt đâu, đi vui vẻ, không tiễn."

Lúc Lục Tư Thành nói những lời này, Đồng Dao đúng lúc đi ngang qua sau lưng anh, nghe vậy thì đập lưng anh một cái, Lục Tư Thành vẫn tỏ vẻ như không có gì, chỉ là tay thò ra sau gãi gãi lưng.

"Cái gì mà mấy lời này quá bất lịch sự không phù hợp với thân phận của tôi, tôi chỉ là một người đàn ông lớn tuổi nghiện game thôi," Lục Tư Thành nói, "Các bạn đừng nghĩ quá tốt về tôi thế, tôi không nhận nổi đâu."
Vẫn nhiệt huyết dâng trào cãi nhau với bình luận của fan.

Đồng Dao: "..."

Tiểu Thụy đi qua liếc mắt nhìn Đồng Dao một cái, nhỏ giọng nói: "Kệ anh ấy đi, dù sao anh hùng bàn phím cũng chỉ nói trên mạng, đâu thể thật sự tìm cô tạt axit được đâu? Qua vài ngày là thôi ấy mà."

Đồng Dao gật gật đầu, xoa xoa mặt mình, nghĩ thầm: nói trước bước không qua.

...

Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Đồng Dao là chính xác.

Một ngày sau, có lẽ là khoảng hai mươi tư tiếng sau khi Tiểu Thụy nói xong câu "bọn họ cũng đâu thể gì gì đó", Đồng Dao nhận được một gói bưu kiện chuyển phát nhanh—— Vốn dĩ người hâm mộ gửi quà đến cho các thành viên là chuyện hết sức bình thường, Đồng Dao nhận được quà xong thì vẫn luôn live stream cảm ơn cộng thêm xác nhận đã nhận được quà—— Vì thế khi mở gói bưu kiện ra cô cũng không nghĩ nhiều...
Cho đến khi cô bị lưỡi dao được dán chặt vào mép hộp cắt trúng tay, tay run một cái hất văng hộp bưu kiện thì có mười mấy con gián đã chết rớt ra ngoài.

Trụ sở trong nháy mắt trở nên rối loạn.

Lục Tư Thành đen mặt bế cô lên lầu tìm hòm đựng thuốc, Tiểu Thụy vội vàng gọi dì giúp việc đến dọn dẹp mớ xác gián, giữa sự hỗn loạn, Tiểu Bàn nhặt tờ giấy với những con chữ nguệch ngoạc rơi dưới đất lên——

[Trước tiên dạy cho mày một bài học nho nhỏ, ngông cuồng như vậy, sau này đừng có bén mảng đến nơi thi đấu nữa, khán đài cách chỗ của tuyển thủ không xa lắm đâu.]

back top