Khi Em Mỉm Cười

Chương 136

Chương 136: Từ chối lời mời phỏng vấn
Nơi tổ chức các trận đấu của LPL quả thật không lớn, chỗ ngồi thi đấu của các tuyển thủ cách dãy đầu tiên của khán đài không quá xa —— Gần đến mức nào à, có lẽ là khán giả ở hàng ghế đầu đứng dậy, bước hai bước là đã có thể nhảy lên sân khấu thi đấu, rồi đi thêm ba bước nữa là đã có thể đứng trước mặt các tuyển thủ đang thi đấu rồi.

Một khoảng cách gần như vậy, khi thi đấu các thành viên nói chuyện chỉ cần hơn lớn giọng một chút, thì khán giả ở ba hàng ghế đầu đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

"Tên này có phải điên rồi không?"

Tiểu Bàn nắm chặt tờ giấy, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khó coi, khi dì quét dọn cầm chổi đến dọn dẹp, vẻ mặt lo lắng hỏi "Trời đất mép gói hàng này còn dán một lưỡi dao, cô bé đó không sao chứ", những người đang có mặt mới như hồi hồn lại, Tiểu Thụy gọi nhân viên bảo vệ, dặn dò sau này tất cả các bưu kiện chuyển phát của tuyển thủ không được để bọn họ tự mở ra, sau đó để lại mọi người đang ngơ ngác, chạy nhanh lên lầu.

Cửa phòng Đồng Dao khép hờ, bên trong có tiếng nước chảy.

Tiểu Thủy đẩy cửa bước vào, phát hiện vòi nước trong phòng tắm đang để mở, mà người trong phòng thì lại đang ngồi trên giường... Tiểu Thụy vào phòng tắt vòi nước giúp họ, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, đến mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được —— Mà lúc này, cả hai người đang ngồi trên giường đều im lặng, Lục Tư Thành đang dùng cồn rửa vết thương cho Đồng Dao, khi cồn chạm vào miệng vết thương, Đồng Dao hít một hơi rụt về sau theo bản năng, Lục Tư Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, giữ lấy tay không cho cô rụt lại.

Lúc này hai mắt Đồng Dao đỏ bừng, trong mắt ngập nước, nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình một hồi, sau đó như hạ được quyết tâm, dũng cảm đưa tay mình ra cho anh —— Lục Tư Thành nhanh chóng xử lý xong một loạt các động tác khử trùng, lấy thuốc cầm máu rắc lên cho cô, sau đó dùng băng băng lại...

Suốt quá trình động tác đều rất nhẹ nhàng, cẩn thận.

Chỉ là do băng quá nhanh nên thấm ra một ít màu hồng nhàn nhạt, có lẽ là miệng vết thương rất sâu.

Tiểu Thụy đứng ở cửa cau mày làm người vô hình, hồi lâu, Lục Tư Thành mới không ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì?"

Giọng anh trầm xuống, đã không thể dùng "nghe có vẻ tâm tình không tốt lắm" để hình dung.

"Trong gói hàng ở dưới lầu đó..."

Tiểu Thụy thấy động tác khẽ ngẩng đầu của Lục Tư Thành, theo bản năng ngừng lại không dám nói tiếp, cho đến khi Đồng Dao với mắt lẫn mũi đều đỏ bừng quay đầu lại, khàn giọng hỏi cậu ta: "Trong gói hàng đó có gì, dưới mớ xác gián còn có xác chuột nữa à?"

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành nắm lấy cằm cô xoay mặt cô lại, cô nhìn anh một cái, lảm nhảm: "Lưỡi dao với chuột chết mới là sự kết hợp chuẩn mực, đổi sang gián nhất định là vì lúc live stream em lắm mồm nói em sợ gián, sớm biết như vậy em nên nói mình có chứng sợ vàng với kim cương mới đúng..."

Lục Tư Thành không bỏ tay ra khỏi cằm cô, lãnh đạm nói: "Nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi còn nói nhảm nhiều như vậy."

"......Tại đau thôi." Đồng Dao trở lại với vẻ mặt không cảm xúc, cùng lúc đó hít hít mũi nhỏ giọng nói: "Anh cứ như muốn đổ sạch chai cồn lên tay em ấy, anh có biết đau cỡ nào không hả?"

Lục Tư Thành mặt không cảm xúc "ồ" một tiếng: "Không đau bằng trong lòng anh."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành không nói gì nữa, thở dài một hơi kéo cô vào trong lòng mình, cùng lúc đó quay sang nhìn Tiểu Thụy, ý muốn cậu ta có rắm mau thả —— Ánh mắt âm trầm đó khiến chân giám đốc đội mềm oặt ra, Tiểu Thụy nói: "Tên đó còn để lại một bức thư đe dọa trong gói hàng, nói trận đấu ngày kia sẽ gây chuyện... Em báo cảnh sát rồi, cũng đã thông báo với bên ban tổ chức gia tăng bảo vệ kiểm tra gần đó, nhưng em cảm thấy như vậy có lẽ cũng chưa đảm bảo chắc ăn được —— Ý em là, tay Đồng Dao bị thương rồi, vì đảm bảo an toàn trận ngày kia với Hồng Tiễn Đồng Dao đừng lên đấu nữa, vừa hay tạo thêm cho Lục Nhạc cơ hội luyện tập tay, cứ đấu tập mà không đấu chính thức em sợ chờ đến chung kết thế giới cậu ta không theo kịp, hai người thấy thế nào..."
"Không được." Lục Tư Thành không ngẩng đầu lên, nói, "Không có lý do gì ngăn không cho cô ấy đấu cả."

Tiểu Thụy hơi trợn mắt: "An toàn là trên hết, với lại tay cũng bị thương rồi mà!"

Lục Tư Thành ngẩng đầu nhìn Đồng Dao, Đồng Dao cau mày, có chút do dự, nói: "Khán giả vào nơi tổ chức thi đấu thì sẽ đều phải trải qua khâu kiểm tra an ninh, nên chắc sẽ không mang những thứ nguy hiểm gì vào được đâu, hơn nữa những người đến xem có lẽ đều là trẻ vị thành niên, không thể gây ra chuyện cực đoan gì đâu..."

Tiểu Thụy hỏi ngược lại: "Một tràng ngày hôm nay còn chưa đủ cực đoan à?"

Đồng Dao im lặng, không trả lời được —— Trong đầu vốn đã rối loạn, căn bản không cách nào suy nghĩ cẩn thận những chuyện này được, chỉ là vào lúc này, đầu óc không hiểu sao lại đột nhiên nhớ lại hôm phỏng vấn, cảnh tượng banner cổ vũ có tên ID của cô được giơ cao ngay giữa biển người đông nghịt...
Đồng Dao thở dài: "Ngày kia thì vết thương ở tay chắc sẽ hết đau thôi."

Lục Tư Thành nhìn về phía Tiểu Thụy: "Nghe thấy chưa?"

Tiểu Thụy: "Vậy Lục Nhạc..."

Lục Tư Thành: "Về sau sẽ sắp xếp cho nó lên đấu, nhưng không phải là bây giờ."

Tiểu Thụy không nói gì nữa, cậu ta biết hiện tại Lục Tư Thành đang nín nhịn một tràng lửa giận không có nơi để xả, cũng không muốn làm theo ý muốn của kẻ đã gây tổn hại cho Đồng Dao, hắn ta nói không cho Đồng Dao đấu thì thật sự không cho cô ấy đấu, vậy còn ra thể thống gì nữa? Tiểu Thụy cũng biết đề nghị của mình khiến người khác khó lòng chấp nhận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hình như đây là sự cân nhắc tính toán ổn thỏa nhất... Vì thế cuối cùng chỉ đành ném lại một câu "hai người suy nghĩ thêm chút nữa đi", xoay người chạy mất dạng.
...

Buổi tối, Đồng Dao vẫn chưa thể hồi hồn lại, bên phía câu lạc bộ đã ra thông báo, trận đấu với Hồng Tiễn vào chủ nhật, vì nghĩ cho sự an toàn của Đồng Dao, Đồng Dao tạm thời ngưng thi đấu, đổi cho Lục Nhạc lên.

Khi nhận được thông báo này, Đồng Dao lại khá bình tĩnh, chỉ cúi đầu nhìn vết thương ở tay, cảm thấy có hơi tủi thân —— Điều khiến cô không ngờ là phản ứng khá mạnh của Lục Tư Thành, lúc đó anh đang thảo luận nghiên cứu chiến thuật đi rừng mới với Lão K, nghe thấy tin này thì lập tức không nói nữa, ngẩng đầu nhìn nhân viên đến báo tin, sau đó không nói tiếng nào xoay người đi ra khỏi cửa.

Cảnh cửa chính của trụ sở bị anh đóng sầm lại, mạnh đến mức gần như long ra khỏi bản lề.

Lục Tư Thành ra ngoài, để lại bầu không khí đè nén bao trùm cả trụ sở.
Nhân viên vẻ mặt kinh hoảng nhìn hướng đội trưởng rời đi, quay đầu lại rụt cổ, nhìn Đồng Dao cẩn thận nói: "Chú ý đừng để miệng vết thương tiếp xúc với nước, thật ra bên quản lý cũng chỉ vì lo cho sự an toàn của cô thôi, những người đứng ở đầu sóng ngọn gió như chúng ta không nên vì bức xúc mà lấy sự an toàn của mình ra đánh cược..."

"Ừm," Đồng Dao đáp lại một tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, "Chuyện này sẽ không công bố ra ngoài đâu đúng không? Tôi nghĩ không nói ra thì tốt hơn, thứ nhất sợ có người học theo, đẻ ra cái phong trào, phong trào này mà xuất hiện thì người gặp xui xẻo sẽ không chỉ dừng lại ở một mình tôi nữa; thứ hai sợ các fan lo lắng, đến lúc đó khó tránh khỏi việc lại kéo thêm một đống chuyện đến..."

"Được được được, chuyện này chắc chắn có thể nghe theo ý cô."
Nhân viên đó đồng ý xong, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt như trút được gánh nặng, thở phào một hơi xoay người rời đi.

Đồng Dao nhìn theo bóng lưng anh ta, rồi mới móc điện thoại ra, cùng lúc đó nghe thấy Lão Miêu ở sau lưng cô dùng giọng điệu cực kỳ lo lắng, nói: "Chị không sao chứ? Ầy, chuyện này khó chịu thật nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, lần này em có thể thông cảm với bên quản lý, chị cũng đừng trách họ, một cô gái như chị, nếu thật sự có chuyện gì thì cả đám bọn em chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người nhà nhà chị nữa..."

"Ừm," Đồng Dao cúi đầu ấn điện thoại, "Có thể có chuyện gì được chứ?"

[ZGDX, smiling: Đi đâu rồi? Về đây.]

WeChat được gửi đi thành công, Đồng Dao đợi mười phút, không thấy tin trả lời, lập tức đứng dậy xỏ dép đến khu đậu xe xem thử —— Đúng như dự đoán phát hiện xe của Lục Tư Thành không có ở đây.
Giờ đã là chín giờ tối rồi.

[ZGDX, smiling: Em không sao, chỉ là nghỉ ngơi một trận thôi chứ có phải bị cấm thi đấu đâu, không đấu thì không đấu thôi... Cũng chẳng có gì uất ức khó chịu cả, mặc dù làm tuyển thủ chuyên nghiệp công việc duy nhất là thi đấu, nhưng giới thể thao điện tử cũng giống như giới giải trí thôi, fan như một món đồ thứ yếu không thể loại bỏ được vậy, có lúc anh sẽ cảm thấy món đồ này quá đáng ghét, sao không biến mất quách đi cho rồi; nhưng cũng có lúc, nếu là khoảng thời gian trượt dốc, cũng là fan ở nơi chúng ta không thể nhìn thấy, ủng hộ chúng ta...]

[ZGDX, smiling: Hôm đó lúc phỏng vấn, em nhìn thấy trong số người ngồi phía dưới, có người giơ cao tấm bảng cổ vũ cho em, đèn sân khấu rất chói, em thậm chí không thể nhìn rõ hình dáng của bạn ấy... chỉ biết lúc đó đột nhiên cảm thấy rất có dũng khí, nói nốt những lời còn lại ra.]
[ZGDX, smiling: Hiện tại bây giờ em cũng không hối hận.]

[ZGDX, smiling: ...Thôi, em cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì nữa.]

Đồng Dao đứng trong bãi đậu xe, hào phóng để cho muỗi đốt, gõ xong một đống chữ phía trên, nhìn vị trí đậu xe trống không của Lục Tư Thành, cô cất điện thoại quay về trụ sở.

Một tiếng sau, khoảng mười rưỡi.

Đồng Dao một lần nữa cầm cái điện thoại yên lặng suốt hơn một giờ đồng hồ lên, bấm số gọi Lục Tư Thành, tắt máy.

[ZGDX, smiling: Sắp đến giờ giới nghiêm rồi.]

Lại một tiếng sau, khoảng mười hai giờ, lại gọi cho Lục Tư Thành một lần nữa, vẫn tắt máy như cũ.

[ZGDX, smiling: Không muốn thấy trên báo sáng sớm ngày mai có bài đăng tuyển thủ chuyên nghiệp lái xe sang nhảy xuống sông Hoàng Phố chìm xuống đáy sông làm mồi cho cá, anh có thể quay về được không?]
Lại hai mươi phút sau.

[ZGDX, smiling: Em buồn ngủ rồi, nhưng tay đau, muốn đội trưởng ôm em ngủ.]

Gửi xong tin nhắn, ngây ngốc nhìn điện thoại một hồi, Đồng Dao đưa tay xoa xoa mắt —— kéo theo cơn đau nhói từ vết thương trên ngón trỏ, cô "ai ya" một tiếng bỏ điện thoại xuống, xuống lầu tìm túi giữ tươi bao tay lại, sau đó đi tắm, lúc ra khỏi phòng tắm đã là hơn một giờ khuya, Đồng Dao lắng tai nghe, dưới lầu vẫn không có chút động tĩnh nào của việc anh trở về, yên tĩnh như cái điện thoại không có tin nhắn trả lời của cô vậy.

Nhíu mày, Đồng Dao xuống lầu ôm hai con mèo trong ổ mèo lên, nhét vào trong chăn của mình, điện thoại reo, nhưng không phải là Lục Tư Thành, Đồng Dao nghe máy "a lô" một tiếng, giọng Kim Dương vang lên: "Chưa ngủ nữa à? Tay sao rồi? Sáng nay tớ về nhà một chuyến vừa đặt chân đến Thượng Hải, cái đm, sao mãi mới bắt máy vậy hả, tớ còn tưởng đâu cậu chết rồi!"
Phía đầu dây bên kia nói năng câu từ hơi lộn xộn, có tiếng loa thông báo máy bay truyền tới, dịu dàng nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh vui lòng đừng mở điện thoại di động.

"Không sao, miệng của đội bên có thể quản lý tốt không thế," Đồng Dao trợn mắt khinh bỉ, "Tớ mới xuống lầu ôm mèo lên, không nghe thấy có điện thoại."

"Ôm mèo lên làm gì."

"Ngủ với tớ."

"..."

Đầu dây bên kia lập tức yên tĩnh lại.

Hồi lâu, giọng nói lạnh lùng của Kim Dương vang lên: "Lần gần nhất cậu chủ động ôm mèo lên ngủ chung là tối hôm chia tay với Giản Dương, bị dọa sợ thì nói là bị dọa sợ, lại còn mẹ nó luôn mồm nói không sao, giả vờ mạnh mẽ mẹ nó với ai vậy, cậu tưởng mình là nữ chính phim Hàn chắc?"

Đồng Dao: "..."

Vén chăn cho Bánh Nướng và Tiểu Thông chui vào, Đồng Dao bỏ chăn xuống, một tay sờ mèo một tay cầm điện thoại, nói chuyện với Kim Dương một hồi, thật sự là buồn ngủ đến nỗi mí mắt không thể mở ra nổi nữa, mới mơ mơ màng màng tắt điện thoại đi ngủ... Buổi tối ngủ không quá ngon, cứ mơ linh tinh, cả người cứ như rơi vào hầm băng, như bị bóng tối nuốt chửng, cơ thể trong chăn, cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương truyền tới từ ngón trỏ tay phải lan ra toàn thân.
Một đêm ác mộng.

Đến khi trời gần sáng, không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác bản thân mình được nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ, bóng tối và lạnh lẽo bị đẩy lùi, cả người cô mới an tĩnh lại —— mơ màng mở mắt ra, mượn màu nắng nhạt ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy lồng ngực rộng rãi trước mặt mình.

"Mấy giờ rồi?"

"Năm rưỡi."

"Mới về?"

"Ừm."

"Hút thuốc à."

"Ừm."

Đồng Dao ngáp một cái, lầm bầm gì đó giơ tay đập vào ngực anh một cái, tay lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy nhét vào trong chăn —— Hai con mèo bị cô ôm lên nhét vào chăn không biết đã bị chen ép đi đâu rồi, nhưng Đồng Dao cũng không định đi tìm chúng nó, bởi vì đã có một sự tồn tại khác tốt hơn thay thế chúng nó rồi.

"Ngủ đi."

Trong giọng nói trầm thấp của anh, cô ngước đầu cạ chóp mũi vào cằm anh, sau đó thỏa mãn thở một hơi nhắm mắt lại —— Một đêm bất an, cuối cùng cũng yên lòng.
...

Chủ nhật.

ZGDX gặp Hồng Tiễn.

Đường giữa số một của ZGDX – Smiling vắng mặt, người lên thi đấu là đường giữa dự bị - Luật, hai ván đấu cộng thêm thời gian giải lao tổng cộng chỉ là một tiếng hai mươi phút ngắn ngủi, ZGDX giành chiến thắng với tỷ số 2:0.

Lúc trận đấu kết thúc, vẻ mặt của các thành viên đội Hồng Tiễn có vẻ vẫn còn chưa tỉnh mộng —— Không chỉ bọn họ, ngay cả các khán giả có mặt tại hiện trường hôm nay cũng chưa kịp hồi hồn: Hai ván thi đấu, Lục Tư Thành từ đầu đến cuối không hé răng dù chỉ một chữ, Lão K là người chỉ đạo chính, các thành viên khác hỗ trợ cùng nhau hoàn thành, mà việc Lục Tư Thành làm chính là bùng nổ carry, từ đầu đến cuối vững vàng khống chế nhịp độ trận đấu.

Trong meta AD thất thế trong truyền thuyết này, Lục Tư Thành nhận được MVP của cả hai ván, dùng khoảng thời gian một tiếng hai mươi phút dẫn dắt khán giả nhớ lại thời S2, cứ như chỉ trong một đêm đã trở lại thời đại ADC quyết định trận đấu.
"Quá kinh khủng."

"Đấu quá khó chịu, không biết tại sao, cứ có cảm giác như hôm nay Thành ca muốn ăn thịt người vậy."

"Tôi nghĩ anh ta đấu theo tâm trạng, có một số tình huống đáng lý không nên lên nhưng anh ta vẫn lao đến, mạnh mẽ dựa vào kỹ năng chiến thắng giao tranh."

"Hình như là.......tức giận? Tại sao vậy?"

Trên màn hình lớn hiển thị người giành được MVP của ván thứ hai, khi mọi người ngước đầu lên nhìn vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của Lục Tư Thành, thì xôn xao bàn tán, nhưng điều bọn họ không ngờ là, vẫn còn chuyện càng bất ngờ hơn đang đợi ở phía sau——

Sau khi trận đấu kết thúc, không có màn phỏng vấn MVP, bởi vì Lục Tư Thành đã từ chối lời mời phỏng vấn.

Hiện trường chỉ còn lại MC đang lúng túng, bình luận viên không hiểu chuyện gì cũng không biết nên nói gì để cứu vãn tình thế, và còn cả khán giả chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

back top