Chương 139: Những lời đàn ông nói trên giường, đều không thể tin
Trong ký ức của Đồng Dao, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy một Lục Tư Thành như vậy—— Sống thật với cảm xúc kèm theo cả nóng nảy sốt ruột, sự không chắc chắn lóe lên trong ánh mắt, dáng vẻ đã nhận định xong một chuyện gì đó, sẵn sàng sống chết đại chiến một trận đến cùng.
Lần gần nhất cô nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tư Thành có lẽ là lần anh và Giáo Hoàng Lee Goon Hyeok tranh cãi về thứ tự lên trang bị của Jinx, hai người cách nhau một bức tường rào sân mà vẫn cãi nhau đến độ gà bay cho sủa, Đồng Dao và đội trưởng đội hàng xóm ra kéo vào cũng kéo không được, cuối cùng cả hai ôm tâm lý "thôi hai người vào bụp nhau luôn đi" mà bỏ cuộc, thả xích chó trong tay ra...
Thường thì khi gặp tình huống như thế này, Lục Tư Thành sẽ vào trạng thái "ông đây không nghe em nói gì ông đây cũng không nghe biết điều thì mau phắn đi"... Đồng Dao mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng nhờ những lời của anh mà an tâm trở lại, sau khi đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường, rốt cuộc cô đã bắt được điểm không quá hợp lý trong lời nói của đối phương: "Anh nói anh...làm không đủ tốt?"
Lục Tư Thành nhướng mày.
Đồng Dao lập tức hoảng sợ: "Mới nãy anh vừa nói xong!"
Lục Tư Thành: "Thì là anh nói, em hoảng cái gì?"
"...Anh nhìn em bằng ánh mắt đó em không thể không hoảng được," Đồng Dao lấy kéo, cắt phần băng vải đã treo lủng lẳng trên ngón tay mình từ nãy đến giờ, ném cuộn vải băng về lại trong hòm đựng thuốc, "Nói nghe xem, anh không làm tốt chỗ nào?"
"Đang khởi binh hỏi tội đấy à?"
"......Không phải, em chỉ hỏi thế thôi." Đồng Dao liếc mắt nhìn anh một cái, "Em chỉ là rất tò mò tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại cảm thấy anh làm chưa đủ tốt——Thực tế là em vẫn luôn rất ổn mà, ZGDX cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, giải mùa xuân vừa rồi cũng thuận lợi tiến vào chung kết, trên Tieba cũng đâu có ai nói xấu gì anh đâu, anh là Lục Tư Thành, là Chessman, là thần AD trong lòng mọi người, trước đây thậm chí còn không có ai mắng chửi chê trách gì anh... Cho đến khi em xuất hiện, em xen vào chuyện của người khác, quơ tay múa chân với cái giới này thậm chí với cả anh, có quá nhiều ý kiến với đội, sinh sự gây chuyện, suốt ngày mang đến phiền phức, nếu trên đời này có yêu tinh rắc rối, thì chắc chắn đó chính là em, tại sao anh lại cảm thấy mình làm chưa đủ tốt chứ?"
Đồng Dao xòe ngón tay ra đếm rất nghiêm túc, càng về sau lại càng chột dạ, giọng cô cũng càng lúc càng nhỏ, sau khi đưa tay cho Lục Tư Thành cột băng lại giúp cô, thuận thế giơ tay vòng qua ôm ngang hông của anh: "Em không hề muốn chia tay với anh, chỉ là mấy ngày gần đây anh không đoái hoài gì đến em, em mới nghĩ có khi nào anh giận em hay cảm thấy em phiền không, thế nên mới không nhịn được mà hỏi, nếu là như vậy thật, thì ít ra em muốn giành quyền đá anh trước, như thế em mới vớt vát được tí mặt——"
Còn chưa dứt lời.
Đã bị anh bóp má.
Lời chưa nói hết đương nhiên là lại quay ngược trở về, mặt Đồng Dao bị bóp đến biến dạng ngẩng lên nhìn Lục Tư Thành, anh đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Mặc dù giải mùa xuân vào được đến chung kết, nhưng cũng đã thua bốn năm trận vòng ngoài, trận chung kết cũng để thua, chứ không giống hiện tại đấu đến tận bây giờ cũng chỉ thua mỗi một mình YQCB, thua CK mới là chuyện khó có thể chấp nhận được—— Sao em có thể nói lúc trước đội rất tốt còn bây giờ thì thụt lùi? Em xen vào chuyện của người khác, nhưng đã rất lâu rồi bọn anh không tham gia mấy cái hoạt động thương nghiệp kỳ quái; Em quơ tay múa chân với cái giới này, nhưng hiện tại hầu như đội nào cũng có lệnh giới nghiêm, tất cả các game thủ đều ngoan ngoãn đi vào nề nếp; Trước đây anh chỉ huy chỉ cần nghĩ đến bước tiếp theo của chiến thuật mình đã suy tính nên tiến hành làm sao, còn bây giờ anh chỉ huy càng thêm dễ dàng hơn nhờ có sự trợ giúp của đồng đội, họ đề nghị họ thắc mắc họ đưa ra cái nhìn bao quát hơn từ đó có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù quá trình học và luyện tập khả năng phản ứng rất gian khổ, nhưng đây là sự tiến bộ, khi những người khác đều đang tiến bộ, anh cũng cần phải tiến bộ thì mới có thể giữ vững phong độ dẫn trước người khác; Em là yêu tinh rắc rối không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng những lời em nói đều đúng, em nói xong những lời đó, ban quản lý của câu lạc bộ có chỉ trích gì em không? Không có, điều đó chứng minh em chẳng nói gì sai cả; Ít nhất thì fan cuồng giận em gửi cả lưỡi dao đến, em bị thương, chuyện này chẳng lẽ lại là lỗi của em?... Còn thiếu cái gì chưa nói nữa không?"
"..."
Đồng Dao ngẩng đầu, khẽ há miệng, ngơ người nhìn Lục Tư Thành: Từ sau chuyện Showgirl lần trước bị chặn trong phòng nghỉ nhận dạy dỗ, đã rất lâu rất lâu rồi cô không nghe thấy Lục Tư Thành nói một hơi nhiều như vậy.
Đáng sợ nhất là sau khi anh nói xong, còn hỏi cô: còn thiếu cái gì nữa không?
......Không có.
Mà những gì anh nói hình như còn hơi nhiều ấy.
Đồng Dao há miệng không lên tiếng, tay Lục Tư Thành đặt sau gáy cô, xoa xoa mái tóc ngắn mới gội đang còn hơi ẩm, cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt sưng đỏ của cô: "Nếu không có, thì đến lượt anh."
"..."
"Rõ ràng là anh tùy hứng chọn sai tướng, anh chỉ huy không đến nơi đến chốn khiến ván đấu trở nên khó khăn, không liên quan gì đến em cả, lại còn hại em mang tiếng xấu bị chửi bị mắng—— Lúc trước tự tin tự mãn dạy dỗ em, cứ như bản thân mình là một nhân vật giỏi giang lắm, chỉ cần làm theo lời anh nói thì sẽ không bao giờ sai, giờ lại thành như vậy, anh cảm thấy..." Lục Tư Thành dừng một nhịp, "rất mất mặt."
...Mất mặt?
...Lục Tư Thành cảm thấy bản thân mình mất mặt.
...Mặt trời mọc đằng tây rồi, lạ quá mà!
Tai Đồng Dao dựng đứng lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn anh——Cảm nhận từng cái hôn nhẹ nhàng của anh chạm vào trán, chóp mũi, mí mắt, khóe mắt, gò má, khóe miệng...
Giọng anh như nhỏ hơn: "Sau đó lại xảy ra chuyện em bị thương, lúc đó anh rất đau lòng, cũng rất tức giận—— Nhưng muốn trút giận cũng không biết nên trút lên ai..."
"Cuối cùng anh chọn trút lên em."
"Anh không có."
"Vậy tại sao hai ngày nay anh không để ý gì đến em?"
"...Vì anh ủng hộ muốn em thi đấu, vì anh giận đến ngu người, thậm chí còn không nghĩ đến tay em bị thương sẽ rất đau, có thể thật sự sẽ có người đến làm hại em, em nghỉ ngơi một trận cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn là một chuyện tốt—— Anh kiêu ngạo tự phụ, chuyện gì cũng không muốn chịu thiệt bị người ta đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng như một thằng điên, quên mất cả suy nghĩ cho em, đám Tiểu Thụy còn tỉnh táo hơn anh."
Giọng anh càng lúc càng thấp.
Hơi khàn khàn...
Anh duỗi tay nhẹ nhàng ấn người trong lòng ngã xuống giường—— Anh rải những nụ hôn dịu dàng lên cằm và cổ cô, cuối cùng lưu luyến ở cánh môi mềm hơi lành lạnh của cô... Anh dùng đầu lưỡi tỉ mỉ phác họa, khiến đôi môi cô trở nên ướŧ áŧ, chuyển sang sắc đỏ đẹp mắt, khẽ sưng lên.
Đầu lưỡi anh luồn vào trong môi cô, cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi giao nhau, bầu không khí giữa hai người trở nên hỗn loạn... không biết là ai bắt đầu, dần dần chuyển sang nặng nề thô đục——
Phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
Khi cả hai tách ra, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng, khóe mắt anh nhu hòa nhìn người con gái đang nằm dưới thân, bàn tay chạm khẽ vào khóe mắt ửng đỏ của cô——
Cô đang nhìn anh.
Trong con ngươi đen láy của cô chỉ phản chiếu hình dáng anh.
Chỉ một mình anh.
Lòng anh khẽ động, tình cảm trong tim như lan ra khắp toàn thân, giờ này phút này, sự đau đớn của vết thương đang quấn băng trên cái tay đang vòng qua cổ anh của cô cũng thông qua sự tiếp xúc da thịt mà truyền đến người anh... Anh thở dài một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: "Không phải không muốn nói với em, anh chỉ không biết nên mở miệng làm sao để em chấp nhận một khía cạnh khác của con người anh: không phải là người đàn ông hoàn hảo từ đầu đến chân trong lòng em, mà chỉ là một người với đầy rẫy những khuyết điểm, vào lúc quan trọng thậm chí còn không biết nên làm sao để bảo vệ em thật tốt."
Lúc anh nói những lời mềm yếu này, giống như một chú chó cỡ lớn đang khẽ rên——
Đám lông xù xù đó, rất đáng yêu.
Biết được không phải là anh chán ghét mình mà là vì lý do ngây thơ này, tảng đá trong lòng Đồng Dao cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, cùng lúc đó cũng cảm thán người đàn ông nhà cô suy nghĩ cũng nhiều quá đi——
Hai người cùng nghĩ này nghĩ nọ hợp lại thành được cả một dải ngân hà.
Lúc này, thấy ánh mắt anh nhìn mình như đang chờ đợi phán quyết, Đồng Dao đột nhiên muốn chơi xấu, nhếch môi chọc ghẹo: "Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai nói với anh anh ở trong lòng em hoàn hảo từ đầu đến chân hả?"
Lục Tư Thành hơi ngơ ra: "Chẳng lẽ không phải?"
"...Không phải, em từng thấy anh tóc không chải râu không cạo mặc áo thun giá rẻ ngồi cắt móng chân rồi."
"..." Lục Tư Thành nhìn thấy sự đùa cợt thoáng hiện trong mắt cô, lập tức phản ứng lại, "Đây là lý do em muốn chia tay với anh?"
"Em nói rồi em không có...Á!"
Dây vai áo ngủ bị kéo xuống.
Bàn tay to của anh bắt đầu không thành thật dán vào.
Đồng Dao co chân, dựa vào phần hông của anh——
"Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, về sau," Lục Tư Thành dịu dàng hôn lên môi cô, "Không cho phép động một tí là nói chia tay."
"Đó là trước khi anh đá em em ra tay—— Á a a!" không biết tay anh chạm vào chỗ nào, mắt cô khẽ trừng lớn, con ngươi co lại, cái tay vốn đang vịn trên vai anh hơi siết lại, khi mở miệng lần nữa, giọng cô như khó thở, "Em sai rồi em sai rồi, anh đừng..."
"Sẽ không có ngày đó đâu." Mặt anh vùi vào cổ cô, giọng nói nghe hơi nặng nề, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ."
Chăn bị kéo lên che kín hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường mềm mại.
Mọi chuyện diễn ra có chút ngoài ý muốn nhưng lại thật tự nhiên, anh vùi mặt vào một bên tai cô nói từng câu đứt quãng, hơi thở nóng rực đó phả vào vành tai cô, nhưng lại khiến mặt cô đỏ bừng——
Anh nói anh sẽ trở nên mạnh hơn, khiến bọn người kia phải ngậm miệng lại, thể thao điện tử không có bao biện, nói gì cũng vô dụng, thắng mới có tác dụng; Đồng Dao cực kỳ tán thành quan điểm của anh, đang định mở miệng khen anh, thì đầu lưỡi lại bị cắn...
Anh nói cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ đứng chắn phía trước, anh sẽ không đợi đến khi cô ở phòng sát vách khóc xong rồi mới đến gõ cửa phòng cô; Đồng Dao nghe vậy vô cùng cảm động, nhưng một giây sau vì bị anh tiến vào mà đau đến độ nước mắt lưng tròng...
Anh nói anh không nỡ để cô chịu một chút thiệt thòi nào; nhưng khi cô cầu xin anh chậm lại thì lại chẳng có chút gì cho thấy anh đang chuẩn bị phanh xe lại cả...
Anh nói anh đã chấp nhận lời kiến nghị để cô nghỉ ngơi, bởi vì sợ tay cô đau; Đồng Dao nghĩ thầm hình như giờ không phải là vấn đề tay đau, cả người cô từ trên xuống dưới đều rất đau, rất nóng...
——Có câu lời đàn ông nói trên giường đều không thể tin, bởi vì lúc xuống gì thì đều thành cái rắm thả đi cả... Lục Tư Thành rất khác biệt, anh ở trên giường trực tiếp chứng minh điều này, câu trước đồng ý, câu sau đã bốp bốp vả mặt.
...
"Giờ anh đã không còn lý do gì để không chăm sóc cho em cả đời này, vì vậy chuyện chia tay, nói lại lần nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"..."
Cuối cùng Đồng Dao bị làm đến mức cảm giác từ đầu đến chân không còn cái lỗ chân lông nào thuộc về mình nữa, khi cả người đầy mồ hôi được anh ôm vào phòng tắm, cái người này còn rất có tinh thần mà lặp lại những lời đó bên tai cô một lần nữa——
Lúc này Đồng Dao mệt đến độ một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, nghe vậy thì như một xác chết không có phản ứng gì, chỉ là nửa mí mắt vẫn cố nâng lên nhìn Lục Tư Thành, thể hiện mình vẫn còn sống hơn nữa đã nghe thấy rồi.
Cô giật mình nhìn cái qυầи ɭóŧ trên nền đất, hối hận đến mức chỉ muốn xuyên không quay về ba tiếng trước, táng cái miệng dám nói câu chia tay của mình một cái thật mạnh.
...Tự làm bậy không thể sống mà.
Để anh hầu hạ phục vụ mình tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới như Lão Phật Gia, đợi một lúc Lục Tư Thành cũng tắm xong đi ra trèo lên giường ôm cô nằm lên ngực mình, Đồng Dao gối đầu trên lồng ngực của anh, bên tai là tiếng nhịp tim đập chậm rãi có lực.
Cô thoải mái xen lẫn mệt nhọc thở dài một hơi: "Vậy khi nào em có thể thi đấu lại?"
"Đợi tay em khỏi, tên uy hiếp em bị tóm bị xử lý xong! Em muốn đấu thì đấu."
"Đơn giản như vậy?" Đồng Dao khẽ ngẩng đầu.
Lục Tư Thành ấn đầu cô về: "Nếu không thì sao?"
"Ngày mai chắc lại có thêm tin đồn, đường giữa ZGDX dựa vào vốn có sẵn quan.hệ với đội trưởng đổi lấy vị trí thi đấu chính thức."
Bàn tay đặt trên đầu Đồng Dao xoa xoa tóc cô: "Nghĩ nhiều quá, còn đau không?"
Đồng Dao không thể phản ứng ngay được anh đang hỏi chỗ nào đau, tay hay là... Mặt lập tức đỏ bừng, cô lắc đầu: "Biết sẽ đau em bảo anh dừng sao anh không dừng, anh chả tốt với em gì cả."
"Lần sau sẽ không đau nữa, chuyện này cần phải cắn răng một phát ăn luôn."
Có nhiều chỗ quá, không biết nên nói từ đâu, Đồng Dao quyết định hỏi luôn trọng tâm: "...Còn có lần sau?"
Lục Tư Thành vẻ mặt đương nhiên: "Sao lại không còn được?"
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nhưng tối nay thì không còn, ngủ đi."
Đồng Dao ngẩn người "ồ" một tiếng, do mệt quá rồi, nên ngoan ngoãn ngốc nghếch gối đầu trên ngực anh đi vào giấc ngủ—— Trước khi ngủ vẫn mơ hồ cảm giác câu nói của Lục Tư Thành hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra.
Sáng hôm sau thức dậy, cuối cùng cô cũng biết chỗ nào không đúng rồi: anh nói là, tốt nay, không còn.
Nhưng lúc này đã muộn rồi.
Một ngày này ba giờ chiều Đồng Dao mới bò dậy khỏi giường xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cố gắng tỏ ra bình tĩnh bước xuống lầu, kẻ đầu sỏ đã mang vẻ mặt thỏa mãn ngồi vào chỗ đấu rank rồi, Đồng Dao ngồi xuống cạnh anh liếc mắt nhìn điện thoại, mới phát hiện thì ra tối qua mười phút sau khi cô gửi tin nhắn thì Tiểu Thụy đã trả lời lại rồi——
[ZGDX, Tiểu Thụy: Cô nói chuyện lộ bí mật đấu tập ấy hả? Đích thân Thành ca yêu cầu đấy, ấn đầu bên bộ phận quản lý bắt họ tìm cho bằng được... Mà chuyện chuyển phát nhanh kia của cô cũng đang trong quá trình điều tra, nghe nó đã xác định được số hiệu đơn hàng là được gửi đi từ đơn vị vận chuyển nào đó ở thành phố bên cạnh, đã được sự cho phép và giúp đỡ của cảnh sát để xem lại băng ghi hình rồi.]
[ZGDX, Tiểu Thụy: Lần này Thành ca thật sự rất giận, mạng lưới quan hệ lẫn tiền đều không thiếu, chậc chậc chậc, ra tay vì người đẹp, hâm mộ vl.]
[ZGDX, Tiểu Thụy: Cô có thể hỏi xem anh ấy có cô em gái nào gần gần như anh ấy không, giới thiệu cho tôi.]
Đồng Dao: "..."
[ZGDX, smiling: Em gái thì không có, em trai thì đúng là có một người, nghe nói đang làm đường giữa dự bị ở ZGDX, anh có muốn không?]
[ZGDX, Tiểu Thụy: Phiii!]
Trong ký ức của Đồng Dao, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy một Lục Tư Thành như vậy—— Sống thật với cảm xúc kèm theo cả nóng nảy sốt ruột, sự không chắc chắn lóe lên trong ánh mắt, dáng vẻ đã nhận định xong một chuyện gì đó, sẵn sàng sống chết đại chiến một trận đến cùng.
Lần gần nhất cô nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tư Thành có lẽ là lần anh và Giáo Hoàng Lee Goon Hyeok tranh cãi về thứ tự lên trang bị của Jinx, hai người cách nhau một bức tường rào sân mà vẫn cãi nhau đến độ gà bay cho sủa, Đồng Dao và đội trưởng đội hàng xóm ra kéo vào cũng kéo không được, cuối cùng cả hai ôm tâm lý "thôi hai người vào bụp nhau luôn đi" mà bỏ cuộc, thả xích chó trong tay ra...
Thường thì khi gặp tình huống như thế này, Lục Tư Thành sẽ vào trạng thái "ông đây không nghe em nói gì ông đây cũng không nghe biết điều thì mau phắn đi"... Đồng Dao mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng nhờ những lời của anh mà an tâm trở lại, sau khi đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường, rốt cuộc cô đã bắt được điểm không quá hợp lý trong lời nói của đối phương: "Anh nói anh...làm không đủ tốt?"
Lục Tư Thành nhướng mày.
Đồng Dao lập tức hoảng sợ: "Mới nãy anh vừa nói xong!"
Lục Tư Thành: "Thì là anh nói, em hoảng cái gì?"
"...Anh nhìn em bằng ánh mắt đó em không thể không hoảng được," Đồng Dao lấy kéo, cắt phần băng vải đã treo lủng lẳng trên ngón tay mình từ nãy đến giờ, ném cuộn vải băng về lại trong hòm đựng thuốc, "Nói nghe xem, anh không làm tốt chỗ nào?"
"Đang khởi binh hỏi tội đấy à?"
"......Không phải, em chỉ hỏi thế thôi." Đồng Dao liếc mắt nhìn anh một cái, "Em chỉ là rất tò mò tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại cảm thấy anh làm chưa đủ tốt——Thực tế là em vẫn luôn rất ổn mà, ZGDX cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, giải mùa xuân vừa rồi cũng thuận lợi tiến vào chung kết, trên Tieba cũng đâu có ai nói xấu gì anh đâu, anh là Lục Tư Thành, là Chessman, là thần AD trong lòng mọi người, trước đây thậm chí còn không có ai mắng chửi chê trách gì anh... Cho đến khi em xuất hiện, em xen vào chuyện của người khác, quơ tay múa chân với cái giới này thậm chí với cả anh, có quá nhiều ý kiến với đội, sinh sự gây chuyện, suốt ngày mang đến phiền phức, nếu trên đời này có yêu tinh rắc rối, thì chắc chắn đó chính là em, tại sao anh lại cảm thấy mình làm chưa đủ tốt chứ?"
Đồng Dao xòe ngón tay ra đếm rất nghiêm túc, càng về sau lại càng chột dạ, giọng cô cũng càng lúc càng nhỏ, sau khi đưa tay cho Lục Tư Thành cột băng lại giúp cô, thuận thế giơ tay vòng qua ôm ngang hông của anh: "Em không hề muốn chia tay với anh, chỉ là mấy ngày gần đây anh không đoái hoài gì đến em, em mới nghĩ có khi nào anh giận em hay cảm thấy em phiền không, thế nên mới không nhịn được mà hỏi, nếu là như vậy thật, thì ít ra em muốn giành quyền đá anh trước, như thế em mới vớt vát được tí mặt——"
Còn chưa dứt lời.
Đã bị anh bóp má.
Lời chưa nói hết đương nhiên là lại quay ngược trở về, mặt Đồng Dao bị bóp đến biến dạng ngẩng lên nhìn Lục Tư Thành, anh đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Mặc dù giải mùa xuân vào được đến chung kết, nhưng cũng đã thua bốn năm trận vòng ngoài, trận chung kết cũng để thua, chứ không giống hiện tại đấu đến tận bây giờ cũng chỉ thua mỗi một mình YQCB, thua CK mới là chuyện khó có thể chấp nhận được—— Sao em có thể nói lúc trước đội rất tốt còn bây giờ thì thụt lùi? Em xen vào chuyện của người khác, nhưng đã rất lâu rồi bọn anh không tham gia mấy cái hoạt động thương nghiệp kỳ quái; Em quơ tay múa chân với cái giới này, nhưng hiện tại hầu như đội nào cũng có lệnh giới nghiêm, tất cả các game thủ đều ngoan ngoãn đi vào nề nếp; Trước đây anh chỉ huy chỉ cần nghĩ đến bước tiếp theo của chiến thuật mình đã suy tính nên tiến hành làm sao, còn bây giờ anh chỉ huy càng thêm dễ dàng hơn nhờ có sự trợ giúp của đồng đội, họ đề nghị họ thắc mắc họ đưa ra cái nhìn bao quát hơn từ đó có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù quá trình học và luyện tập khả năng phản ứng rất gian khổ, nhưng đây là sự tiến bộ, khi những người khác đều đang tiến bộ, anh cũng cần phải tiến bộ thì mới có thể giữ vững phong độ dẫn trước người khác; Em là yêu tinh rắc rối không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng những lời em nói đều đúng, em nói xong những lời đó, ban quản lý của câu lạc bộ có chỉ trích gì em không? Không có, điều đó chứng minh em chẳng nói gì sai cả; Ít nhất thì fan cuồng giận em gửi cả lưỡi dao đến, em bị thương, chuyện này chẳng lẽ lại là lỗi của em?... Còn thiếu cái gì chưa nói nữa không?"
"..."
Đồng Dao ngẩng đầu, khẽ há miệng, ngơ người nhìn Lục Tư Thành: Từ sau chuyện Showgirl lần trước bị chặn trong phòng nghỉ nhận dạy dỗ, đã rất lâu rất lâu rồi cô không nghe thấy Lục Tư Thành nói một hơi nhiều như vậy.
Đáng sợ nhất là sau khi anh nói xong, còn hỏi cô: còn thiếu cái gì nữa không?
......Không có.
Mà những gì anh nói hình như còn hơi nhiều ấy.
Đồng Dao há miệng không lên tiếng, tay Lục Tư Thành đặt sau gáy cô, xoa xoa mái tóc ngắn mới gội đang còn hơi ẩm, cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt sưng đỏ của cô: "Nếu không có, thì đến lượt anh."
"..."
"Rõ ràng là anh tùy hứng chọn sai tướng, anh chỉ huy không đến nơi đến chốn khiến ván đấu trở nên khó khăn, không liên quan gì đến em cả, lại còn hại em mang tiếng xấu bị chửi bị mắng—— Lúc trước tự tin tự mãn dạy dỗ em, cứ như bản thân mình là một nhân vật giỏi giang lắm, chỉ cần làm theo lời anh nói thì sẽ không bao giờ sai, giờ lại thành như vậy, anh cảm thấy..." Lục Tư Thành dừng một nhịp, "rất mất mặt."
...Mất mặt?
...Lục Tư Thành cảm thấy bản thân mình mất mặt.
...Mặt trời mọc đằng tây rồi, lạ quá mà!
Tai Đồng Dao dựng đứng lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn anh——Cảm nhận từng cái hôn nhẹ nhàng của anh chạm vào trán, chóp mũi, mí mắt, khóe mắt, gò má, khóe miệng...
Giọng anh như nhỏ hơn: "Sau đó lại xảy ra chuyện em bị thương, lúc đó anh rất đau lòng, cũng rất tức giận—— Nhưng muốn trút giận cũng không biết nên trút lên ai..."
"Cuối cùng anh chọn trút lên em."
"Anh không có."
"Vậy tại sao hai ngày nay anh không để ý gì đến em?"
"...Vì anh ủng hộ muốn em thi đấu, vì anh giận đến ngu người, thậm chí còn không nghĩ đến tay em bị thương sẽ rất đau, có thể thật sự sẽ có người đến làm hại em, em nghỉ ngơi một trận cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn là một chuyện tốt—— Anh kiêu ngạo tự phụ, chuyện gì cũng không muốn chịu thiệt bị người ta đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng như một thằng điên, quên mất cả suy nghĩ cho em, đám Tiểu Thụy còn tỉnh táo hơn anh."
Giọng anh càng lúc càng thấp.
Hơi khàn khàn...
Anh duỗi tay nhẹ nhàng ấn người trong lòng ngã xuống giường—— Anh rải những nụ hôn dịu dàng lên cằm và cổ cô, cuối cùng lưu luyến ở cánh môi mềm hơi lành lạnh của cô... Anh dùng đầu lưỡi tỉ mỉ phác họa, khiến đôi môi cô trở nên ướŧ áŧ, chuyển sang sắc đỏ đẹp mắt, khẽ sưng lên.
Đầu lưỡi anh luồn vào trong môi cô, cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi giao nhau, bầu không khí giữa hai người trở nên hỗn loạn... không biết là ai bắt đầu, dần dần chuyển sang nặng nề thô đục——
Phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
Khi cả hai tách ra, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng, khóe mắt anh nhu hòa nhìn người con gái đang nằm dưới thân, bàn tay chạm khẽ vào khóe mắt ửng đỏ của cô——
Cô đang nhìn anh.
Trong con ngươi đen láy của cô chỉ phản chiếu hình dáng anh.
Chỉ một mình anh.
Lòng anh khẽ động, tình cảm trong tim như lan ra khắp toàn thân, giờ này phút này, sự đau đớn của vết thương đang quấn băng trên cái tay đang vòng qua cổ anh của cô cũng thông qua sự tiếp xúc da thịt mà truyền đến người anh... Anh thở dài một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: "Không phải không muốn nói với em, anh chỉ không biết nên mở miệng làm sao để em chấp nhận một khía cạnh khác của con người anh: không phải là người đàn ông hoàn hảo từ đầu đến chân trong lòng em, mà chỉ là một người với đầy rẫy những khuyết điểm, vào lúc quan trọng thậm chí còn không biết nên làm sao để bảo vệ em thật tốt."
Lúc anh nói những lời mềm yếu này, giống như một chú chó cỡ lớn đang khẽ rên——
Đám lông xù xù đó, rất đáng yêu.
Biết được không phải là anh chán ghét mình mà là vì lý do ngây thơ này, tảng đá trong lòng Đồng Dao cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, cùng lúc đó cũng cảm thán người đàn ông nhà cô suy nghĩ cũng nhiều quá đi——
Hai người cùng nghĩ này nghĩ nọ hợp lại thành được cả một dải ngân hà.
Lúc này, thấy ánh mắt anh nhìn mình như đang chờ đợi phán quyết, Đồng Dao đột nhiên muốn chơi xấu, nhếch môi chọc ghẹo: "Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai nói với anh anh ở trong lòng em hoàn hảo từ đầu đến chân hả?"
Lục Tư Thành hơi ngơ ra: "Chẳng lẽ không phải?"
"...Không phải, em từng thấy anh tóc không chải râu không cạo mặc áo thun giá rẻ ngồi cắt móng chân rồi."
"..." Lục Tư Thành nhìn thấy sự đùa cợt thoáng hiện trong mắt cô, lập tức phản ứng lại, "Đây là lý do em muốn chia tay với anh?"
"Em nói rồi em không có...Á!"
Dây vai áo ngủ bị kéo xuống.
Bàn tay to của anh bắt đầu không thành thật dán vào.
Đồng Dao co chân, dựa vào phần hông của anh——
"Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, về sau," Lục Tư Thành dịu dàng hôn lên môi cô, "Không cho phép động một tí là nói chia tay."
"Đó là trước khi anh đá em em ra tay—— Á a a!" không biết tay anh chạm vào chỗ nào, mắt cô khẽ trừng lớn, con ngươi co lại, cái tay vốn đang vịn trên vai anh hơi siết lại, khi mở miệng lần nữa, giọng cô như khó thở, "Em sai rồi em sai rồi, anh đừng..."
"Sẽ không có ngày đó đâu." Mặt anh vùi vào cổ cô, giọng nói nghe hơi nặng nề, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ."
Chăn bị kéo lên che kín hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường mềm mại.
Mọi chuyện diễn ra có chút ngoài ý muốn nhưng lại thật tự nhiên, anh vùi mặt vào một bên tai cô nói từng câu đứt quãng, hơi thở nóng rực đó phả vào vành tai cô, nhưng lại khiến mặt cô đỏ bừng——
Anh nói anh sẽ trở nên mạnh hơn, khiến bọn người kia phải ngậm miệng lại, thể thao điện tử không có bao biện, nói gì cũng vô dụng, thắng mới có tác dụng; Đồng Dao cực kỳ tán thành quan điểm của anh, đang định mở miệng khen anh, thì đầu lưỡi lại bị cắn...
Anh nói cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ đứng chắn phía trước, anh sẽ không đợi đến khi cô ở phòng sát vách khóc xong rồi mới đến gõ cửa phòng cô; Đồng Dao nghe vậy vô cùng cảm động, nhưng một giây sau vì bị anh tiến vào mà đau đến độ nước mắt lưng tròng...
Anh nói anh không nỡ để cô chịu một chút thiệt thòi nào; nhưng khi cô cầu xin anh chậm lại thì lại chẳng có chút gì cho thấy anh đang chuẩn bị phanh xe lại cả...
Anh nói anh đã chấp nhận lời kiến nghị để cô nghỉ ngơi, bởi vì sợ tay cô đau; Đồng Dao nghĩ thầm hình như giờ không phải là vấn đề tay đau, cả người cô từ trên xuống dưới đều rất đau, rất nóng...
——Có câu lời đàn ông nói trên giường đều không thể tin, bởi vì lúc xuống gì thì đều thành cái rắm thả đi cả... Lục Tư Thành rất khác biệt, anh ở trên giường trực tiếp chứng minh điều này, câu trước đồng ý, câu sau đã bốp bốp vả mặt.
...
"Giờ anh đã không còn lý do gì để không chăm sóc cho em cả đời này, vì vậy chuyện chia tay, nói lại lần nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"..."
Cuối cùng Đồng Dao bị làm đến mức cảm giác từ đầu đến chân không còn cái lỗ chân lông nào thuộc về mình nữa, khi cả người đầy mồ hôi được anh ôm vào phòng tắm, cái người này còn rất có tinh thần mà lặp lại những lời đó bên tai cô một lần nữa——
Lúc này Đồng Dao mệt đến độ một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, nghe vậy thì như một xác chết không có phản ứng gì, chỉ là nửa mí mắt vẫn cố nâng lên nhìn Lục Tư Thành, thể hiện mình vẫn còn sống hơn nữa đã nghe thấy rồi.
Cô giật mình nhìn cái qυầи ɭóŧ trên nền đất, hối hận đến mức chỉ muốn xuyên không quay về ba tiếng trước, táng cái miệng dám nói câu chia tay của mình một cái thật mạnh.
...Tự làm bậy không thể sống mà.
Để anh hầu hạ phục vụ mình tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới như Lão Phật Gia, đợi một lúc Lục Tư Thành cũng tắm xong đi ra trèo lên giường ôm cô nằm lên ngực mình, Đồng Dao gối đầu trên lồng ngực của anh, bên tai là tiếng nhịp tim đập chậm rãi có lực.
Cô thoải mái xen lẫn mệt nhọc thở dài một hơi: "Vậy khi nào em có thể thi đấu lại?"
"Đợi tay em khỏi, tên uy hiếp em bị tóm bị xử lý xong! Em muốn đấu thì đấu."
"Đơn giản như vậy?" Đồng Dao khẽ ngẩng đầu.
Lục Tư Thành ấn đầu cô về: "Nếu không thì sao?"
"Ngày mai chắc lại có thêm tin đồn, đường giữa ZGDX dựa vào vốn có sẵn quan.hệ với đội trưởng đổi lấy vị trí thi đấu chính thức."
Bàn tay đặt trên đầu Đồng Dao xoa xoa tóc cô: "Nghĩ nhiều quá, còn đau không?"
Đồng Dao không thể phản ứng ngay được anh đang hỏi chỗ nào đau, tay hay là... Mặt lập tức đỏ bừng, cô lắc đầu: "Biết sẽ đau em bảo anh dừng sao anh không dừng, anh chả tốt với em gì cả."
"Lần sau sẽ không đau nữa, chuyện này cần phải cắn răng một phát ăn luôn."
Có nhiều chỗ quá, không biết nên nói từ đâu, Đồng Dao quyết định hỏi luôn trọng tâm: "...Còn có lần sau?"
Lục Tư Thành vẻ mặt đương nhiên: "Sao lại không còn được?"
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nhưng tối nay thì không còn, ngủ đi."
Đồng Dao ngẩn người "ồ" một tiếng, do mệt quá rồi, nên ngoan ngoãn ngốc nghếch gối đầu trên ngực anh đi vào giấc ngủ—— Trước khi ngủ vẫn mơ hồ cảm giác câu nói của Lục Tư Thành hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra.
Sáng hôm sau thức dậy, cuối cùng cô cũng biết chỗ nào không đúng rồi: anh nói là, tốt nay, không còn.
Nhưng lúc này đã muộn rồi.
Một ngày này ba giờ chiều Đồng Dao mới bò dậy khỏi giường xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cố gắng tỏ ra bình tĩnh bước xuống lầu, kẻ đầu sỏ đã mang vẻ mặt thỏa mãn ngồi vào chỗ đấu rank rồi, Đồng Dao ngồi xuống cạnh anh liếc mắt nhìn điện thoại, mới phát hiện thì ra tối qua mười phút sau khi cô gửi tin nhắn thì Tiểu Thụy đã trả lời lại rồi——
[ZGDX, Tiểu Thụy: Cô nói chuyện lộ bí mật đấu tập ấy hả? Đích thân Thành ca yêu cầu đấy, ấn đầu bên bộ phận quản lý bắt họ tìm cho bằng được... Mà chuyện chuyển phát nhanh kia của cô cũng đang trong quá trình điều tra, nghe nó đã xác định được số hiệu đơn hàng là được gửi đi từ đơn vị vận chuyển nào đó ở thành phố bên cạnh, đã được sự cho phép và giúp đỡ của cảnh sát để xem lại băng ghi hình rồi.]
[ZGDX, Tiểu Thụy: Lần này Thành ca thật sự rất giận, mạng lưới quan hệ lẫn tiền đều không thiếu, chậc chậc chậc, ra tay vì người đẹp, hâm mộ vl.]
[ZGDX, Tiểu Thụy: Cô có thể hỏi xem anh ấy có cô em gái nào gần gần như anh ấy không, giới thiệu cho tôi.]
Đồng Dao: "..."
[ZGDX, smiling: Em gái thì không có, em trai thì đúng là có một người, nghe nói đang làm đường giữa dự bị ở ZGDX, anh có muốn không?]
[ZGDX, Tiểu Thụy: Phiii!]