Khi Em Mỉm Cười

Chương 140

Chương 140: Nhà anh cũng chỉ có một cô nhóc này thôi
Tối qua và sáng nay bị Lục Tư Thành ôm qua lật lại dày vò, cả người Đồng Dao giờ đau nhức từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có hứng thú chơi game luyện tập, thế là cô cầm điện thoại ngồi sau lưng Lục Tư Thành xem anh chơi game, thỉnh thoảng lại phán vài ba câu——

Đồng Dao: "Để mất lính rồi kìa, đúng là già cả phản ứng chậm mà, tay run là giai đoạn đầu của bệnh Parkinson."

Lục Tư Thành: "Cố ý đấy."

Đồng Dao khinh bỉ: "Chém gió."

Đồng Dao: "Hình như jungle bên kia xuống rồi, anh đừng có đẩy lên cao như thế."

Lục Tư Thành: "Không thể xuống được đâu."

Đồng Dao: "Xuống thật rồi kìa."

Lục Tư Thành: "Không có chuyện đó đâu."

Một phút sau, màn hình của Lục Tư Thành chuyển sang hai màu đen trắng.

Đồng Dao: "Thấy chưa, em đã nói cậu ta sẽ xuống mà."

Lục Tư Thành: "Em đi đi, đừng ngồi sau lưng anh, ảnh hưởng anh phát huy bản lĩnh."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao nhớ có một tuyển thủ đã giải nghệ tên là Ngũ Ngũ Khai từng nói, đàn ông khi mới bắt đầu chơi game với bạn gái, thái độ chắc chắn sẽ là [Bảo bối mong manh moaz] [Bảo bối dùng chiêu này hay quá] [Bảo bối đứng sau lưng anh em là hỗ trợ của anh bọn nó đừng hòng đụng vào một cọng tóc của em] [Bảo bối trốn kỹ trong bụi cỏ nhé, em nhìn anh carry này];

Nhưng lâu dần, thành đôi vợ chồng già rồi, thái độ sẽ chuyển thành [Cái đm chạy chỗ như qq em treo máy luôn đi được không] [Em thích cứng đối cứng như vậy sao không chơi ở đường giữa đi cứ phải xuống đường dưới gây họa cho anh] [Yếu vãi nồi ngón tay em gãy rồi à] [Gà vãi đạn], và——

[Em đi đi, đừng ngồi sau lưng anh, ảnh hưởng anh phát huy bản lĩnh.]

Đồng Dao: "..."

Cộng với tối qua người nào đó ở trên giường liên tục dụ dỗ lừa đảo rồi tự vả, Đồng Dao càng nghĩ càng tức, thuận tay cầm quyền sổ ghi chép trên ghế đập một phát vào lưng Lục Tư Thành, đỏ mặt mắng: "Lục Tư Thành, anh là đồ khốn!"

Sau đó đứng dậy, tập tễnh đi lên lầu.

Lục Tư Thành: "????"

Người đàn ông đang chơi game chả hiểu gì, ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô hình như rất giận, tức đến mức đỏ cả tai—— dáng đi cũng vì nguyên nhân nào đó không thể cho người khác biết mà khập khà khập khễnh không thể như bình thường được, Lục Tư Thành lập tức quăng chuột đứng dậy, gọi Lục Nhạc qua chơi tiếp giúp mình, còn mình thì đi ba bước thành hai đến sau lưng Đồng Dao, nhấc cô lên, ôm cô vào lòng: "Đi đâu?"

Giọng anh cực kỳ trầm ổn.

"Anh không cho em ngồi sau lưng anh, thì em cút đi thôi." Đồng Dao ở trong lòng anh, ngẩng đầu lên, "Lên lầu thay thuốc."

"Đã nói khi nào thay thuốc thì gọi anh rồi mà." Lục Tư Thành lầu bầu, đồng thời nhìn xung quanh một lượt, rồi cúi đầu cọ cọ tai Đồng Dao—— Đôi môi lành lạnh đó chạm vào vành tai cô, nhỏ giọng hỏi, "Vẫn chưa hết đau à?"

Đồng Dao vừa nghe thấy, không những tai đỏ mà mặt cũng đỏ cả lên, cô giãy giụa trong lòng anh, hoảng hốt nói "Anh đừng hỏi chuyện đó...Em không trả lời anh...", mới nói được một nửa thì dừng lại, thấy vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lo lắng của Lục Tư Thành, cô chợt an tĩnh lại, thở dài một hơi như chịu thua anh, cúi đầu ủ rũ nói, "Em không sao."

"Không sao mà dáng đi của em lại như thế," Lục Tư Thành đặt cô lên cầu thang, vén tóc ra sau mang tai giúp cô, hơi cúi xuống dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy, nói, "Anh mua thuốc cho em rồi, để trong phòng em đó, nhìn thấy chưa?"

Đồng Dao ngẩng đầu: "Thuốc gì?"

Lục Tư Thành mang vẻ mặt phức tạp, như đang phải nhắm mắt thừa nhận sai lầm của mình: "......Tối qua, không đủ đồ dùng, không dùng biện pháp an toàn."

Đồng Dao: "?"
Đồng Dao: "........."

Mất ba giây mới phản ứng được Lục Tư Thành đang nói gì, mặt Đồng Dao hết trắng lại đỏ—— Trước đây đã nghe nói đến thời kỳ an toàn nguy hiểm gì đó của phụ nữ nhưng ông trời làm chứng cô thật sự không hiểu cái mọe gì cả, thế nên giờ cô chỉ có thể ngẩng đầu mặt ngu như một cô nai vô tội nhìn Lục Tư Thành, nghe anh nói tiếp: "Anh không có ra ở bên trong, nhưng cũng chưa thể đảm bảo chắc chắn được, vì thế vẫn cần phải uống thêm thuốc—— Uống thuốc cũng không tốt, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau anh bảo đảm... chậc, nhưng em không muốn uống cũng không sao, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn anh sẽ chịu trách nhiệm, em vẫn chưa đủ tuổi chưa đăng ký được thì chúng ta có thể cưới trước, chỉ sợ cô nhóc là em lại nghĩ mình phải chịu ràng buộc quá sớm, anh biết mấy cô nhóc bọn em luôn ỷ mình còn trẻ về sau còn có thể chọn lại, nhưng anh nói trước em có chọn lại tám triệu năm nữa thì chắc chắn cũng sẽ không tìm được ai tốt hơn anh——"
Đồng Dao bịt hai tai mình lại.

Lục Tư Thành tạm ngừng không nói nữa.

Vì cuối cùng anh cũng nhận ra nếu mình tiếp tục nói thì người trước mặt e là sẽ đỏ mặt ngất xỉu trong lòng anh mất—— Dù rằng những lời vừa rồi bản thân anh cũng thấy lạc đề hơi xa...

"Nói xong rồi?" bên này, Đồng Dao xác định anh không nói gì nữa, mới bỏ tay xuống, hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành bị cô trừng mắt thì vô tình nhớ lại tối qua cô nằm trong lòng mình vừa khóc nức nở vừa đe dọa đồng thời còn bị anh làm đến mức không thể nói rõ ràng mạch lạc được—— khi đó cô cũng trừng anh như vậy——Khóe mắt anh lập tức như tan chảy, cầm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình, hôn nhẹ lên chóp mũi cô.

Đồng Dao ngửa đầu ra sau tránh né——

"Đừng nhúc nhích, để anh hôn em."
"Cứ nhúc nhích đó, đừng chạm vào em."

Hai người đang lôi lôi kéo kéo thì Tiểu Thụy vừa ngáp vừa đi từ tầng hai xuống, vừa nhìn đã thấy ngay hai người đang dính lấy nhau trên cầu thang tầng trệt... Giám đốc đội "chậc chậc chậc" vài tiếng, hắng giọng nói: "Hai người đủ chưa vậy, chú ý xung quanh dùm cái đê."

Lục Tư Thành khẽ buông Đồng Dao ra, ngẩng đầu nhìn cậu ta, lúc này lại vang lên tiếng chọc ghẹo của Tiểu Bàn: "Hai người họ chú ý xung quanh gì chứ, kể mấy bợn nghe chuyện này nè: tối qua á Thành ca đang tắm, mới tắm được một nửa thì đột nhiên vội vàng chạy ra, tôi hỏi anh ấy bị sao đấy, anh ấy bảo con gái anh ấy đang khóc ở phòng bên cạnh, sau đó chạy đi dỗ con gái luôn... Tôi không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết Thành ca đi một phát, thì không thấy về lại phòng nữa."
Tiểu Bàn vừa nói xong, tiếng click chuột trong trụ sở lập tức ngừng lại, mọi người đồng loạt chuyển dời tầm mắt, Lục Nhạc cầm cái điện thoại có thể dùng để báo cảnh sát ở trước mặt lên, mặt Đồng Dao đỏ ửng.

"Bọn anh không làm gì hết," Lục Tư Thành mặt không cảm xúc nói, "Đắp chăn nói chuyện trong sáng thôi."

"......" Tiểu Thụy đơ ra, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai tay đang bị nắm của Đồng Dao và Lục Tư Thành đang nắm hai tay của Đồng Dao, sau khi nghĩ gì đó thì nói, "Lần này tôi cũng đứng về phía Thành ca, lúc thế này không thể không đánh cược vào lương tâm của anh ấy, không đen tối đến mức xuống tay với một cô nhóc như Đồng Dao."

Mặt Đồng Dao bớt đỏ, ngẩng đầu mặt không cảm xúc nhìn Lục Tư Thành, anh còn không biết xấu hổ mà gật gật đầu: "Không xuống tay được, nâng sợ ngã, ngậm sợ tan, không thể làm loại chuyện thất đức đó được."
Đồng Dao: "..."

...

Ngày hôm sau, Lục Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, hình như có liên quan đến chuyện chuyển phát nhanh của Đồng Dao, thành phố bên đã có manh mối, tìm được người gửi rồi, bên đó hỏi bên cô có muốn đích thân đến giải quyết hay không, xem xem nên hòa giải bồi thường hay nên làm sao...

Sau khi nghe điện thoại, Lục Tư Thành không nói hai lời lập tức sắp xếp đồ đạc dẫn Đồng Dao và Tiểu Thụy ngồi chuyến bay trong ngày bay tới thành phố bên cạnh, lúc lên máy bay, Đồng Dao vẫn chẳng hiểu mô tê gì, cho đến khi máy bay hạ cánh, đến đồn cảnh sát—— Đây là lần đầu tiên trong đời Đồng Dao bước vào một nơi trang nghiêm như thế này—— Giờ mới phản ứng được người gửi gói hàng chuyển phát kia cho cô thực sự đã bị tóm rồi.

Một cô bé học sinh cấp ba, mười bảy tuổi.
Hôm nay là thứ hai, lúc gặp mặt, cô bé đó vẫn còn đang mặc đồng phục, hình như vừa bị bắt từ trong trường tới, lúc này vẫn đang hoảng sợ, bố mẹ cô bé với sắc mặt chả lấy gì làm tốt cũng đi cùng, cô bé ngoại trừ lúc đầu có ngước đầu nhìn Đồng Dao và Lục Tư Thành, sắc mặt càng thêm tái nhợt rồi cúi đầu xuống, thì không hề ngẩng đầu lên một lần nào nữa... Bộ dạng đó đúng là rất tội nghiệp.

Chú cảnh sát phụ trách chuyện này ngồi ở băng ghế phía sau, bưng cốc giữ nhiệt uống một ngụm trà, bắt đầu cảm thán bọn trẻ bây giờ đúng là liều lĩnh chẳng màng hậu quả—— những chuyện tranh chấp tương tự mỗi tháng ông gặp phải ít nhất là một chồng, đa số là người nổi tiếng trên mạng kiện anti gì đó, chuyện ảo kiện thật, mà trong phần lớn những người bị mời tới, sẽ nhận thấy một điều rằng những người phát ngôn bậy bạ trên mạng, đều là học sinh hoặc một người rất rất bình thường nào đó.
Biểu hiện hoàn toàn khác với những câu từ ghê gớm dữ dằn trên mạng.

"Nhưng, thường những chuyện thế này cuối cùng đều sẽ hòa giải, dù sao cũng là trẻ người non dạ." Chú cảnh sát lên tiếng trước, cười khà khà, nói, "Chửi cũng chửi rồi, tôi thấy cô bé này cũng đã nhận được một bài học thích đáng rồi, có lẽ sau này sẽ không dám nữa..."

Người đàn ông trung niên: "Đúng đúng đúng, con nít không hiểu chuyện, con gái chúng tôi mới mười bảy tuổi thôi! Còn chưa đủ tuổi trưởng thành!"

Người phụ nữ trung niên: "Cô chú nhất định sẽ dạy bảo nó tử tế... Về phía bọn cháu cô chú sẽ xin lỗi và chi trả tiền thuốc men, như thế là ổn rồi đúng không? Chuyện trên mạng lại kéo ra ngoài đời thực cũng không hay lắm, con cô chú suốt dọc đường đến đây cứ khóc suốt, bị gọi đi như vậy khó coi đến cỡ nào, không biết phải nói với bạn bè trong trường như thế nào nữa, hơn nữa cháu xem bố nó và cô còn phải đi làm..."
Phụ huynh của cô bé kia lập tức lên tiếng bênh vực.

Nhìn người đàn ông và phụ nữ trung niên trạc tuổi nhau trước mặt, Đồng Dao khẽ cau mày lùi về sau một bước, vốn dĩ còn cảm thấy chẳng có gì, bị nói như vậy thì lại thấy kỳ kỳ: Nếu thấy khó coi mất mặt thì lúc đầu đừng có làm? Ai chẳng có cha mẹ chứ, chuyện này cô không nói với người nhà, nếu không bố mẹ cô nhất định sẽ nhảy dựng lên xách luôn dao gọt dưa hấu đến Thượng Hải...

Đồng Dao cau mày càng lúc càng lùi về sau, đến khi lưng mình đụng vào lồng ngực vững chãi.

"Không hòa giải."

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Con của cô mười bảy tuổi, cô nhóc nhà cháu cũng chỉ mới mười chín, nếu chỉ vì con cô còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua, vậy những uất ức cô nhóc nhà cháu phải chịu thì tính sao đây?" giọng anh cực kỳ trấn định, nhưng không giống như đang nổi giận mà chỉ đơn giản là bình tĩnh nói lý lẽ mà thôi, dừng một chút, anh lại nhấn mạnh, "Không hòa giải."
Khi bố mẹ mình đang ngớ người ra thì cô bé kia ngẩng phắt đầu dậy, trợn to mắt như không thể tin nổi mà nhìn Lục Tư Thành—— Đồng Dao thấy vậy, trong lòng bất an, kéo kéo cánh tay Lục Tư Thành, anh không nhúc nhích, trên mặt cũng chẳng có gì là bị vẻ đáng thương của đối phương đả động.

"...Em, em thật sự không cố ý đâu, em sai rồi, anh chị tha thứ cho em đi, về sau em không dám nữa." bị bố mẹ ở sau lưng đẩy mãi, cô bé đó cuối cùng cũng đành phải mở miệng nói chuyện, vừa nói vừa dè dặt nhìn Lục Tư Thành.

Đồng Dao không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thành, anh bình tĩnh cười một tiếng: "Đừng căng thẳng, cô chưa đủ tuổi lại không phải loại dao bị cấm, không bắt cô được đâu, nhiều lắm thì bị lập hồ sơ có cái vết nhơ trong lý lịch thôi, dạy bảo một chút rồi bồi thường mấy khoản phí tổn thất tinh thần, giai đoạn này chắc chắn phải có, thành viên của câu lạc bộ chúng tôi vì cô mà phải nghỉ thi đấu mất mấy trận..."
Nghe thấy "bồi thường tiền" chứ không phải là "bồi thường phí thuốc men", sắc mặt bố mẹ cô bé đó hơi khó nhìn, vẫn muốn ngụy biện mà nói mấy lời đại loại như "chẳng qua chỉ là chơi game thôi mà làm gì nghiêm trọng như thế", Tiểu Thụy tiếp một câu: "Vậy trước khi con gái cô chú thi đại học cháu làm gãy tay nó có phải cô chú cũng thấy chả có gì nghiêm trọng không dù sao năm sau cũng có thể..."

Chú cảnh sát: "Khụ, chú ý lời nói, đây là đồn cảnh sát, ăn nói lung tung gì vậy hả?"

Tiểu Thụy nói một câu "xin lỗi ạ" sau đó thỏa mãn ngậm miệng lại, lúc này Lục Tư Thành cũng đã mất kiên nhẫn với bọn họ, ném lại một câu dù sao cũng không thể hòa giải, rồi kéo Đồng Dao ra bên ngoài ngồi—— để lại người bên trong ở trong đó làm các loại thủ tục lập hồ sơ, trước khi bị kéo ra ngoài Đồng Dao còn nghe thấy cô gái kia mẹ nó còn hỏi hồ sơ kiểu này nhiều quá có ảnh hưởng đến chuyện thi đại học không...
Đồng Dao khó hiểu, hồ sơ kiểu này nhiều quá?

Nhưng lúc này cô cũng không thể nghĩ nhiều, cánh cửa kính kia đóng lại trước mặt cô, ngăn lại những tiếng xì xào...

Đồng Dao, Lục Tư Thành và Tiểu Thụy, ba người ngồi thành một hàng thẳng ở bên ngoài, Đồng Dao cúi đầu nhìn ngón tay đang băng bó của mình, Lục Tư Thành thấy cô không nói gì, giơ tay xoa xoa đầu cô, nghe thấy Tiểu Thụy ở bên cạnh hỏi: "Sao chẳng ai nói gì thế, không đành lòng à?"

"..." Đồng Dao ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thành, lầm bầm, "Tôi cũng là một cô nhóc."

Lục Tư Thành bật cười, "ừm" một tiếng: "Nhà anh cũng chỉ có một cô nhóc này thôi."

Một tiếng qua đi.

Khi bên trong lại bắt đầu náo loạn một lần nữa, Đồng Dao nghe thấy tiếng khóc thảm thiết như ma khóc sói tru của cô gái kia và tiếng mẹ cô ta lớn giọng tranh cãi trong phòng làm việc: "Tạm giam! Tạm giam cái gì mà tạm giam! Đừng nói là năm ngày, một ngày cũng không được! Con gái tôi còn phải đi học đấy! Hơn nữa lần trước cũng có tạm giam đâu sao lần này lại vậy được! Rõ ràng là hai chuyện giống nhau, chẳng lẽ các ông đã nhận tiền đút lót của người ta——"
Đồng Dao ngẩn người giờ mới phản ứng lại được, thì ra cô gái kia chưa đầy nửa năm trước đã từng làm chuyện tương tự rồi, lúc đó cũng viết thư đe dọa gửi cho người khác, lập hồ sơ bồi thường một ít tiền, còn người bị cô ta uy hiếp thì vô cùng hoảng sợ, có lẽ khi đó cô ta cũng chẳng có cảm giác gì, bồi thường cũng chả đáng bao nhiêu cũng vì chưa đủ tuổi nên không bị tạm giam...

Rồi chưa đến sáu tháng sau lại giở trò cũ.

Nhưng lần này thì khác.

"Luật Xử Phạt Quản Lý Trị An điều mười hai, người từ đủ mười bốn tuổi đến dưới mười tám tuổi vi phạm quản lý trị an, xử phạt từ nhẹ đến giảm nhẹ; Điều hai mươi, vi phạm quản lý trị an thuộc một trong những tình huống sau đây, xử phạt từ nặng trở lên, người đã từng bị xử phạt vi phạm quản lý trị an trong vòng từ bốn đến sáu tháng; Điều bốn mươi hai, có một trong những hành vi dưới đây, bị tạm giam từ năm ngày trở xuống hoặc đóng phạt từ năm trăm nhân dân tệ trở xuống; Tình tiết tương đối nghiêm trọng, tạm giam từ năm ngày trở lên mười ngày trở xuống, có thể áp dụng khoản phạt từ năm trăm nhân dân tệ trở xuống: một, viết thư đe dọa hoặc dùng an toàn tính mạng của một người để uy hiếp người đó..." Lục Tư Thành chậm rãi nói, "Người chưa đủ mười tám tuổi phạm tội lần đầu chỉ răn đe cảnh cáo, trong vòng sáu tháng có tiền án thì phải như thế nào như thế nào đó, chậc, sao anh biết cô ta đã có tiền án chứ, đúng không? Chuyện này không thể trách anh được."
Anh duỗi chân, lười biếng ngồi trên ghế bên ngoài văn phòng đồn cảnh sát.

Đồng Dao quay qua nhìn anh, điện thoại vẫn đang nằm trong túi mà, im lặng một chút rồi hỏi: "Sao đến chuyện này mà anh cũng biết... tối qua tra Baidu học thuộc đúng không?"

Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô một cái: "Trước khi đấu chuyên nghiệp chồng em là sinh viên ưu tú của đại học Chính Pháp đấy."

Đồng Dao đơ người: "........Không thể nào."

Tiểu Thụy: "Là thật đó, lúc về nước đấu chuyên nghiệp anh ấy còn về trường thi cuối kỳ nữa cơ, người ta thì luyện game còn anh ấy ngồi bên cạnh đọc sách ôn bài, bao ngầu bao kinh dị."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Thấy anh giỏi không?"

Đồng Dao: "........."

Lục Tư Thành phủi mông đứng dậy, khi trong văn phòng vang lên tiếng la hét "Tôi không tin" "Các ông nhận hối lộ" xen lẫn tiếng gào khóc và cả tiếng quát giận của chú cảnh sát, Lục Tư Thành kéo Đồng Dao dậy: "Đi, hết phim rồi, về thôi."

back top