Chương 20: Thói quen nửa đêm chạy đi ăn lẩu của mấy người có tiền?
Lục Tư Thành: "Khi live stream, phải chú ý nói chuyện văn minh, con nít đừng có nói tục."
Đồng Dao: "... Tiểu Bàn ngày nào cũng nói vậy mà."
Lục Tư Thành: "Nó hết thuốc chữa rồi."
Tiểu Bàn: "Này!"
Đồng Dao: "Vậy anh đừng có đọc bình luận nữa, anh đọc làm tôi bị phân tâm."
Lục Tư Thành: "Không."
Đồng Dao: "..."
Thế nên.
Lục Tư Thành vui trở lại rồi, còn Đồng Dao thì chỉ muốn đi chết luôn cho rồi.
——Tưởng tượng thế này nhé, khi bạn đang nghiêm túc chơi game, lại có người cứ ngồi bên cạnh lải nhải, đã thế anh ta không những một mình lải nhải, mà còn đọc mấy lời lảm nhảm của hơn chục nghìn người khác không sót một chữ cho bạn nghe, lúc đọc còn tặng thêm vài cái nhận xét nữa...
[Chị gái thật rành tướng, tướng nào cũng biết chơi.] —— Vậy là cậu còn chưa được chứng kiến trình chơi Yasuo của cô này rồi.
[smiling rõ ràng bề ngoài cô đáng yêu như vậy, tại sao lại có lối chơi game hung hãn như thế?] —— Nhìn vậy mà không phải vậy, chưa nghe qua à?
[Nghe nói hôm nay đội của cô và YQCB đấu giao hữu? Kết quả thế nào vậy?] ——VPN rớt mạng cứu bọn họ khỏi nguy cơ thiếu chút nữa tôn nghiêm bị chà đạp.
[A a a a a a a smiling a a a a a a a a a a a a Cô thật sự rất đẹp, thật sự rất rất đẹp, dễ thương quá đi!] —— "A" nhiều như vậy, có muốn vào nhà vệ sinh ăn chút gì để tỉnh táo lại không?
[smiling cô đổi cái ghế khác đi, cô ngồi như vậy lùn lắm á.] —— Đứng lên nhìn còn lùn hơn.
[Ai đang đọc bình luận đó?] —— Tôi.
[Thành ca, anh rảnh rỗi ngồi đọc bình luận như vậy sao không live stream một lát đi, live stream một chút thì chết sao?] —— Đang bận, bình luận nhiều như vậy, không thấy à? Vừa đọc bình luận vừa live stream? Sẽ chết.
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành quay qua, nhìn màn hình máy tính của Đồng Dao đã thành màu trắng đen (*khi nhân vật trong game chết thì màn hình sẽ thành màu trắng đen), mặt không biểu cảm nói: "Đội chúng ta có phải chưa đưa tiền cho cô mua một cái màn hình màu không?"
Đồng Dao nhìn cái màn hình trắng đen, cùng với nhân vật trong game đang phơi thây kia của mình, cực kì muốn đứng dậy lấy bàn phím đập cái khuôn mặt đẹp trai bên cạnh ——
Lúc này Đồng Dao đã mất hơn 200 điểm bậc Cao Thủ rồi, cô cảm thấy hình như mình bị ếm một cái lời nguyền kì quái nào đó, từ sau khi đến ZGDX, vì đủ mọi loại nguyên nhân không bình thường mà điên cuồng mất điểm...
"Anh thấy việc đọc bình luận thú vị lắm sao?"
"Thú vị."
"Tính khi nào thì mới chịu ngừng?"
"Khi tôi mệt."
"..."
Vì thế, hai tiếng sau.
Lục Tư Thành còn chưa mệt, Đồng Dao đã mệt trước rồi—— nếu mệt trong lòng cũng được tính.
Lau mặt, nhìn nhà chính của mình bị phá cùng với số liệu thảm không dám nhìn kia, khi người ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc nhàn nhã đọc "Một buổi tối thua thật thảm hại =))))" cô thoát game, nhìn đồng hồ, bây giờ là mười rưỡi tối giờ Bắc Kinh, số người xem live stream của cô đã vượt qua một triệu rưỡi, trong đó ngoài fan của cô ra, còn có fan của Lục Tư Thành, cộng thêm mấy người ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt nữa...
Bình luận vẫn cứ tăng lên.
Ngoài những bình luận về trấn đấu vừa rồi của cô, kiểu bình luận khó chịu nhất chính là hỏi giữa cô và Lục Tư Thành là loại quan hệ gì, lại còn có mấy người tay nhanh hơn não nữa, oang oang chửi cô là cô chiêu mặt mũi lớn quá, lúc chơi game còn bắt Lục Tư Thành ngồi đọc bình luận——
Cô chiêu trong "cậu ấm cô chiêu" (chỉ con cái nhà giàu được nuông chiều từ bé)
...Lại còn mặt mũi lớn nữa cơ đấy.
Nếu không phải là không thể chửi tục, bà đây còn muốn gửi lời hỏi thăm đến sức khỏe thần kinh của ngài đấy.
"Tôi bảo anh ta đọc bình luận? Có ai đi mua một bao thuốc câm cho anh ta không, cho tôi góp tiền với nè, không nhìn thấy thành tích của tôi đỏ một màu hết sao? Chính là vì anh ta ngồi đọc mấy cái bình luận này đấy..." Đồng Dao sắp xếp dùng từ ngữ văn minh phản bác lại, đồng thời hướng về phía camera vẫy tay, "Hôm nay đến đây thôi, chị đẹp phải đi ngủ rồi——"
Lục Tư Thành ngẩng đầu lên khỏi đầu gối: "Cô muốn tắt live stream?"
Đồng Dao đứng dậy duỗi người: "Ừa, mười giờ rồi đó..."
"Vậy đừng tắt máy vội, mang địa chỉ chỗ cô mua cái camera tự động làm đẹp đó——"
Lục Tư Thành còn chưa nói xong, chỉ thấy cái người vốn đang vươn vai duỗi người kia liền lăn một vòng trở về trước máy tính tắt phần mềm live stream—— quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang không hiểu chuyện gì xảy kia, sau đó anh ta nói nốt câu đang nói dở: "Gửi qua cho Tiểu Bàn."
Cơ mà lúc này trên trang web live stream đều đã là "Camera tự động làm đẹp =)))))))))" "66666666666" "hahahahahahahahaha camera tự động làm đẹp" "Tôi biết ngay là cô ta không đẹp như vậy mà" "Cái danh thần tượng đối với chị gái có vẻ hơi nặng he" ——
Đồng Dao trừng Tiểu Bàn với ánh mắt thâm cừu đại hận.
Tiểu Bàn ngồi phía sau Lục Tư Thành vẻ mặt "chuyện không liên quan đến tôi" : "Fan nói tôi lại béo lên rồi, tôi thấy cái camera kia của cô hiệu ứng rất tốt, khí sắc hồng hào lại còn tự nhiên, nên mới nhờ Thành ca hỏi cô, dù sao anh ấy cũng gần cô hơn mà... Ai biết được anh ấy lại hỏi trực tiếp như vậy chứ!"
Đồng Dao lại quay về trừng Lục Tư Thành, anh ta vẫn một mặt đầy vô tội: "Sao vậy?"
"Anh tự nhìn live stream đi!" Đồng Dao tức giận chỉ vào màn hình, "Ai cũng đang chất vấn mỹ mạo của tôi!"
Lục Tư Thành nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó cười nhẹ một tiếng: "Cô làm gì có mỹ mạo mà chất vấn?"
"..."
Đồng Dao lắc lắc đầu, sợ mình mất kiểm soát nhiều hơn một giây sẽ đi vào phòng bếp lấy dao ra cắm lên đầu Lục Tư Thành, xoay người đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, chính vào lúc này, người ngồi phía sau cô đột nhiên vươn tay ra, kéo cô lại——
Đồng Dao ngả người ra đằng sau.
"Làm giề?"
"Muốn đi ngủ?" người cả buổi tối chỉ ngồi co chân trên ghế chẳng có chuyện gì làm, hỏi.
"Ngủ chứ, trong mơ tôi lại trở về rank Thách Đấu sáu trăm điểm, vậy chẳng phải rất vui sao."
"Đừng có ngủ, ngày mai baba mang con thăng bậc, giúp con mỹ mộng thành thật."
"Đừng, hôm nay con trai đọc bình luận chẳng phải là đã có người nói mẹ là cô chiêu rồi sao, ngày mai con mà dẫn theo mẹ đi thăng bậc mẹ sợ mẹ sẽ thăng cấp thành gái bao luôn," Đồng Dao tỏ ra không chút động tâm, xoay người hỏi người ở phía sau, "Không ngủ thì làm giề—— Anh bỏ tay ra trước đi."
Lục Tư Thành thả tay ra, từ trên ghế nhảy xuống đứng vững vàng, sau đó nhìn mọi người xung quanh, tuyên bố: "Đói rồi, đi ăn khuya không? Lẩu, anh mời."
Ba giây yên lặng.
Giây thứ tư, mọi người trong trụ sợ giống như là nghe thấy quốc ca, toàn bộ đều đứng cả dậy, Tiểu Bàn mặc áo ba lỗ mặt đầy khẩn trương: "Áo khoác của tôi đâu, áo khoác của tôi đâu, bọn cậu đợi tôi ba giây tôi mặc áo khoác!"
Tiểu Thụy: "Đúng lúc đang đói, đúng lúc đang đói, đang tính gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài."
Minh thần: "Tôi muốn ăn sashimi!"
Lão Miêu: "Nhím biển!"
Lão K: "Ốc vòi voi!"
Lục Tư Thành: "Ờ."
Đồng Dao: "..."
...
Đồng Dao cũng không hiểu rõ lắm về cái thói quen nửa đêm ra ngoài ăn lẩu của đám người nhà giàu.
Cô vốn dĩ định nói mình không đi, nhưng không đấu lại một câu "hoạt động tập thể cô không tham gia à" của Tiểu Thụy—— Là người mới, sợ nhất chính là lạc bầy, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm mười chín năm lăn lộn xã hội của mình, cô đúc kết ra một đạo lý: khi một đám đồng nghiệp, bạn bè, bạn học tụ tập, nếu như bạn không tham gia, thì bạn sẽ trở thành nhân vật chính của câu chuyện trong buổi tụ họp đó.
Không muốn bị người ta đem mấy chuyện kiểu như "Cậu nói xem cô ấy ăn nhiều như vậy mà sao chẳng cao lên" ra bàn tán suốt một đêm, vì thế cuối cùng Đồng Dao thỏa hiệp, đi theo sau đám cú đêm kia leo lên xe chuyên dụng của đội——
Nếu không phải cái xe này là xe xịn, e là người qua đường sẽ đơ người tự hỏi: nửa đêm rồi mà người của ZGDX vẫn còn chăm chỉ ra ngoài làm việc?
Đồng Dao ngồi trong xe, lướt Weibo, tám chuyện với bạn, trên đường đi mấy người khác nói chuyện đều quanh quẩn chủ đề Liên Minh Huyền Thoại—— chủ đề chính là giải MSI gần đây, mọi người đều nói cái đội Viễn Thông Hàn Quốc kia quá mạnh, hôm nay còn bón hành CK, năm nay nếu khu vực Trung Quốc muốn có thành tích tại chung kết thế giới, thì phải vượt qua được ngọn núi lớn Hàn Quốc...
"Đều là do các công ty viễn thông lập ra, các anh đã từng đấu giao hữu với họ chưa?" Đồng Dao vừa nghịch điện thoại vừa không ngẩng đầu, hỏi——
Vừa nãy Giản Dương gửi tin nhắn hỏi cô ngừng live stream rồi đi đâu, cô dùng bốn chữ tiêu chuẩn để trả lời: [Không phiền cậu lo.]
"Đấu rồi, chính là hai ngày trước trận chung kết giải mùa xuân, lúc đó Minh thần vẫn còn đấu đó," Tiểu Bàn dùng cái cằm béo tốt của mình gật gật với người phân tích số liệu bên cạnh mình, "Căn bản là đấu không lại, đường dưới có Thành ca còn đỡ, những đường khác, ầy, cô hỏi Minh thần và Lão Miêu xem họ bị người ta hành ra cái dạng gì đi..."
Lão Miêu cười khan: "Không tìm ra sao Bắc Đẩu."
Sao Bắc Đẩu là ngôi sao nằm ở chính giữa hướng Bắc, người xưa đã nhận ra hiện tượng này từ rất sớm, vậy nên khi lạc đường, người ta sẽ dựa vào việc tìm sao Bắc Đẩu để xác định phương hướng. Câu nói "tìm không ra sao Bắc Đẩu" chính là muốn nói ngay cả cách dễ nhất để tìm ra hướng Bắc còn không làm được, càng đừng nói đến những phương hướng khác. Trong ngữ cảnh này, ý lão Miêu là: không có cơ hội thắng.
Minh thần hắng giọng: "Tối hôm đó tôi còn gặp ác mộng nữa kìa."
Ở Trung Quốc ZGDX đã được coi là một đội rất mạnh rồi, vậy mà lại không có lấy nửa phần trăm cơ hội thắng? Đồng Dao sửng sốt một chút, không nghịch điện thoại nữa, ngẩng đầu lên: "Thảm vậy?"
Sau đó chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tư Thành, người đến đón cô hình như cũng có nói cái gì đó đại loại là "Lại thua đội Hàn Quốc" thì phải...
"Không phải chỉ mỗi đội viễn thông này, còn cả cái đội TAT nữa." Lục Tư Thành duỗi đôi chân dài, nói, "Sau khi Giáo Hoàng rời đi, vốn dĩ đầu giải mùa xuân thành tích của TAT cực kì tệ, nhưng về sau lại bắt đầu khởi sắc —— ADC mới của bọn họ tuy rằng chỉ là người mới nhưng làm quen rất nhanh, dù cho chung kết giải mùa xuân lần này để thua đội Viễn Thông Hàn Quốc, nhưng lại có thể giằng co hết năm ván đấu mới phân được thắng bại. Cứ theo đà này, chỉ sợ đến chung kết thế giới năm nay, cái người mới kia sẽ là một đối thủ đáng gờm..."
Đội TAT này chính là đội trước đây Lục Tư Thành và Giáo Hoàng cùng đầu quân.
Lục Tư Thành và Giáo Hoàng, hai carry mạnh như vậy lần lượt dứt áo ra đi, vậy mà bọn họ lại không hề nao núng, chỉ mất một mùa giải là đã nhanh chóng điều chỉnh xong——
Nói đến đây, mọi người trong xe đều có chút thổn thức.
"Chịu thôi, bên Hàn Quốc cao thủ nhiều như mây, cho nên mới dễ dàng tiếp máu như vậy..." Tiểu Thụy cười khổ một tiếng, "Chúng ta bên này tính từ năm ngoái tới giờ cũng chỉ biết mua lại game thủ của đội khác, còn những người thực sự học qua các kĩ thuật bài bản thì lại chẳng có mấy người..."
Đồng Dao nghe vậy, có hơi hứng thú, vì thế hỏi Tiểu Thụy: "Khi nào lại đấu giao hữu với người bên Hàn vậy?"
Lục Tư Thành nhìn cô một cái, không chút khó chịu, cười khẽ: "Hôm nay mới bắt nạt được Ngả Giai đã ảo tưởng rồi."
Đồng Dao trợn to mắt: "Ảo tưởng gì chứ, chỉ là muốn thử sức một chút thôi, tôi biết người Hàn rất mạnh, nhưng không thử thì làm sao——"
Lời còn chưa nói xong, bàn tay to của người đàn ông đã đặt trên đầu cô, dùng lực như đang trấn an một đứa trẻ, xoa xoa mái tóc ngắn của cô, Lục Tư Thành nhàn nhạt nói: "Bây giờ không được."
Đồng Dao đẩy tay anh ta ra, mặt thất vọng: ""Tại sao?"
Tiểu Thụy cũng gật đầu phụ họa: ""Đúng đó, tại sao, em thấy nếu bạn sì-mai-linh đã tích cực như vậy, đội TAT kia gần đây cũng không có trận đấu nào, hay là chúng ta hẹn——"
Lục Tư Thành liếc nhìn Đồng Dao: "Cô ấy cần lòng tin, chứ không phải là đả kích, chú cũng biết đường giữa Tae của TAT là người thế nào rồi đấy."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Thụy: "..."
Tiểu Thụy nhìn Lục Tư Thành, lại nhìn Đồng Dao, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lục Tư Thành nhấn mạnh lại lần nữa: "Vì thế anh nói không được là không được, chưa phải lúc."
Thái độ của Lục Tư Thành vô cùng kiên quyết, cho nên sau đó không ai dám nhắc đến chuyện này nữa... Trong lúc mọi người nói chuyện, xe cũng đã đến nơi, dừng lại.
Đồng Dao thò đầu ra nhìn một cái, ngoại trừ một căn biệt thự nhìn có vẻ lâu đời kia, cả con đường thật trống trải, không thấy nhà hàng lẩu nào... Đồng Dao quay đầu trở lại: "Lúc đầu tôi đã nói với mẹ tôi Thụy ca là tên buôn người, mẹ tôi còn không tin, bây giờ các anh cuối cùng cũng đem tôi đi bán lấy tiền uống rượu rồi."
"Cỡ cô cũng chỉ đổi được một chai bia TSINGTAO thôi, có khi người ta còn đòi bù thêm tiền," Lục Tư Thành mở cửa xe, "Xuống xe."
"Nhà hàng lẩu ở đâu?"
"Đây."
Đồng Dao nhìn mấy người trong đội đến gõ cửa ngôi biệt thự kia, cửa mở ra, bên trong thật sự là một nhà hàng sang trọng—— Nhà hàng lẩu nửa đêm vẫn còn mở cửa đã đủ không bình thường rồi, nhưng điều đáng sợ nhất là người ta còn xây hẳn một ngôi biệt thự ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này... Đồng Dao theo chân mọi người bước vào, ấn tượng đầu tiên là: Má ơi mở nhà hàng kiểu này tiền lời có thể bù được tiền thuê chỗ không thế?
... Sau đó khi người phục vụ ăn mặc rất lịch sự bước vào đưa thực đơn cho Đồng Dao, cô tùy ý lật xem vài trang, tự tìm ra câu trả lời, chính là: có thể.
1188 tệ một đĩa thịt bò, có đáng sợ không?
588 tệ một kí hải sản, là mò từ bãi biển ngàn sao lên hả?!
7, 80 tệ một đĩa bí đao, lại là chuyện gì đây nữa?!!!
............ Đơn vị tiền tệ chắc là Yên nhỉ?
1 Yên = 206 VND;
1 Nhân Dân Tệ = 3400 VND;
1 Nhân Dân Tệ = 16 Yên.
Đồng Dao "bộp" đóng thực đơn lại, mặt đầy "tôi đã trải đời tôi không sợ" cố gắng bình tĩnh: "Tôi không đói."
Nhưng lúc này chẳng có ai để ý gì đến cô, đám người Lục Tư Thành dường như đã quá quen rồi, ồn ồn ào ào gọi một đống đồ ăn, có thịt có hải sản lại còn có đủ loại rau, Đồng Dao nghe bọn họ gọi món, dựa theo bảng giá mới xem lúc nãy tùy tiện tính nhẩm một chút, tính xong kết quả là chuỗi số khiến người ta hoảng hồn——
Tiền lương của cô một năm tám trăm ngàn, tám trăm ngàn đó! Cũng chỉ đủ hai ba mươi lần tới đây ăn, ăn xong thì xem như một năm đó làm không công luôn.
Lúc đồ ăn được mang lên cô còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, nhìn lướt qua những món ăn đủ màu sắc trước mặt, dù là các loại thịt hay là hải sản, nhìn qua đều vô cùng tươi ngon, chính chính xác xác là nguyên liệu nấu ăn cao cấp... Nhưng trong mắt Đồng Dao đây đều là từng đĩa từng đĩa nhân dân tệ đang bị ném vào nồi nước dùng——
Đám người Tiểu Bàn thì lại ăn rất vui vẻ, nhìn là biết tuyệt đối không phải tới lần đầu tiên.
Đồng Dao suốt bữa ăn chỉ yên lặng cúi đầu gặm rau cải xanh, quy ra một cọng rau cải tương đương mười nhân dân tệ, một đĩa rau này đủ để mua luôn cả sạp rau ngoài chợ...
Lúc Đồng Dao đang ăn rau, người đàn ông ngồi đối diện cô đột nhiên đứng dậy, đẩy đĩa thịt đã chín trước mặt qua chỗ Đồng Dao: "Lùn, ăn thịt."
Đồng Dao ngậm cải xanh ngu người ngẩng đầu lên.
Lòng tốt bất ngờ của Lục Tư Thành khiến cho đám người Tiểu Bàn đang vui vẻ tám chuyện cũng ngừng lại, ngu người ngước đầu lên, nhìn Đồng Dao, lại nhìn Lục Tư Thành——
Ai cũng không hiểu tại sao hai con người suốt ngày chí chóe với nhau này lại xuất hiện tình hữu nghị cách mạng qua đĩa thịt kia...
Còn Đồng Dao nhìn chằm chằm đĩa thịt bò có giá bốn con số trước mặt mình, cứ như phía trên được rưới thuốc độc làm chất điều vị vậy——
Bầu không khí như ngưng lại.
"Khụ, ờm, lúc trên xe tôi đã muốn nói rồi," Tiểu Thụy hắng giọng, phá vỡ sự bế tắc, "Thành ca, anh thực sự nghĩ mình là một người đang nuôi con gái đấy à? Đi đâu cũng che chở, hở một chút là sợ lăn từ trên giường xuống; hở một chút lại sợ thua đấu giao hữu tan nát cõi lòng; hở một chút lại sợ ăn rau không ăn thịt rồi đói——"
Lúc Tiểu Thụy đang thao thao kể lể, Đồng Dao nuốt miếng rau cải đang ngậm trong miệng, cảm ơn cái phòng bao riêng này, lúc này đèn để mờ mờ nên mọi người không nhìn thấy tai cô đỏ bừng giống như mấy con tôm trong nồi vậy...
Yên lặng chốc lát.
"Cả tối nay cô ấy giúp anh thư giãn," Lục tư Thành mặt không chút biểu cảm, nói, "Để an ủi thì cho ăn nhiều một chút, có gì không đúng?"
Mọi người: "..."
Đồng Dao: "..........."
Đồng Dao mờ mịt liếc nhìn Lục Tư Thành.
Sau đó trong đầu nổ một tiếng——
Ờ ha?
Phải ha?!
Bà đây bị hành hạ cả buổi tối... Còn không xứng đáng ăn nhiều một chút để bù đắp lại sao?!
Đồng Dao thả miếng rau cải đang gắp xuống, ngồi thẳng người nhìn xung quanh, muốn tìm anh trai phục vụ lúc nãy đứng cạnh cô——
Cô muốn gọi món! Cô muốn tôm hùm! Cô muốn tổ yến! Nếu có vi cá thì gọi hai phần, một phần súc miệng, một phần uống hết! Đắt? Thành ca có tiền Thành ca bao!!
Lục Tư Thành: "Khi live stream, phải chú ý nói chuyện văn minh, con nít đừng có nói tục."
Đồng Dao: "... Tiểu Bàn ngày nào cũng nói vậy mà."
Lục Tư Thành: "Nó hết thuốc chữa rồi."
Tiểu Bàn: "Này!"
Đồng Dao: "Vậy anh đừng có đọc bình luận nữa, anh đọc làm tôi bị phân tâm."
Lục Tư Thành: "Không."
Đồng Dao: "..."
Thế nên.
Lục Tư Thành vui trở lại rồi, còn Đồng Dao thì chỉ muốn đi chết luôn cho rồi.
——Tưởng tượng thế này nhé, khi bạn đang nghiêm túc chơi game, lại có người cứ ngồi bên cạnh lải nhải, đã thế anh ta không những một mình lải nhải, mà còn đọc mấy lời lảm nhảm của hơn chục nghìn người khác không sót một chữ cho bạn nghe, lúc đọc còn tặng thêm vài cái nhận xét nữa...
[Chị gái thật rành tướng, tướng nào cũng biết chơi.] —— Vậy là cậu còn chưa được chứng kiến trình chơi Yasuo của cô này rồi.
[smiling rõ ràng bề ngoài cô đáng yêu như vậy, tại sao lại có lối chơi game hung hãn như thế?] —— Nhìn vậy mà không phải vậy, chưa nghe qua à?
[Nghe nói hôm nay đội của cô và YQCB đấu giao hữu? Kết quả thế nào vậy?] ——VPN rớt mạng cứu bọn họ khỏi nguy cơ thiếu chút nữa tôn nghiêm bị chà đạp.
[A a a a a a a smiling a a a a a a a a a a a a Cô thật sự rất đẹp, thật sự rất rất đẹp, dễ thương quá đi!] —— "A" nhiều như vậy, có muốn vào nhà vệ sinh ăn chút gì để tỉnh táo lại không?
[smiling cô đổi cái ghế khác đi, cô ngồi như vậy lùn lắm á.] —— Đứng lên nhìn còn lùn hơn.
[Ai đang đọc bình luận đó?] —— Tôi.
[Thành ca, anh rảnh rỗi ngồi đọc bình luận như vậy sao không live stream một lát đi, live stream một chút thì chết sao?] —— Đang bận, bình luận nhiều như vậy, không thấy à? Vừa đọc bình luận vừa live stream? Sẽ chết.
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành quay qua, nhìn màn hình máy tính của Đồng Dao đã thành màu trắng đen (*khi nhân vật trong game chết thì màn hình sẽ thành màu trắng đen), mặt không biểu cảm nói: "Đội chúng ta có phải chưa đưa tiền cho cô mua một cái màn hình màu không?"
Đồng Dao nhìn cái màn hình trắng đen, cùng với nhân vật trong game đang phơi thây kia của mình, cực kì muốn đứng dậy lấy bàn phím đập cái khuôn mặt đẹp trai bên cạnh ——
Lúc này Đồng Dao đã mất hơn 200 điểm bậc Cao Thủ rồi, cô cảm thấy hình như mình bị ếm một cái lời nguyền kì quái nào đó, từ sau khi đến ZGDX, vì đủ mọi loại nguyên nhân không bình thường mà điên cuồng mất điểm...
"Anh thấy việc đọc bình luận thú vị lắm sao?"
"Thú vị."
"Tính khi nào thì mới chịu ngừng?"
"Khi tôi mệt."
"..."
Vì thế, hai tiếng sau.
Lục Tư Thành còn chưa mệt, Đồng Dao đã mệt trước rồi—— nếu mệt trong lòng cũng được tính.
Lau mặt, nhìn nhà chính của mình bị phá cùng với số liệu thảm không dám nhìn kia, khi người ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc nhàn nhã đọc "Một buổi tối thua thật thảm hại =))))" cô thoát game, nhìn đồng hồ, bây giờ là mười rưỡi tối giờ Bắc Kinh, số người xem live stream của cô đã vượt qua một triệu rưỡi, trong đó ngoài fan của cô ra, còn có fan của Lục Tư Thành, cộng thêm mấy người ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt nữa...
Bình luận vẫn cứ tăng lên.
Ngoài những bình luận về trấn đấu vừa rồi của cô, kiểu bình luận khó chịu nhất chính là hỏi giữa cô và Lục Tư Thành là loại quan hệ gì, lại còn có mấy người tay nhanh hơn não nữa, oang oang chửi cô là cô chiêu mặt mũi lớn quá, lúc chơi game còn bắt Lục Tư Thành ngồi đọc bình luận——
Cô chiêu trong "cậu ấm cô chiêu" (chỉ con cái nhà giàu được nuông chiều từ bé)
...Lại còn mặt mũi lớn nữa cơ đấy.
Nếu không phải là không thể chửi tục, bà đây còn muốn gửi lời hỏi thăm đến sức khỏe thần kinh của ngài đấy.
"Tôi bảo anh ta đọc bình luận? Có ai đi mua một bao thuốc câm cho anh ta không, cho tôi góp tiền với nè, không nhìn thấy thành tích của tôi đỏ một màu hết sao? Chính là vì anh ta ngồi đọc mấy cái bình luận này đấy..." Đồng Dao sắp xếp dùng từ ngữ văn minh phản bác lại, đồng thời hướng về phía camera vẫy tay, "Hôm nay đến đây thôi, chị đẹp phải đi ngủ rồi——"
Lục Tư Thành ngẩng đầu lên khỏi đầu gối: "Cô muốn tắt live stream?"
Đồng Dao đứng dậy duỗi người: "Ừa, mười giờ rồi đó..."
"Vậy đừng tắt máy vội, mang địa chỉ chỗ cô mua cái camera tự động làm đẹp đó——"
Lục Tư Thành còn chưa nói xong, chỉ thấy cái người vốn đang vươn vai duỗi người kia liền lăn một vòng trở về trước máy tính tắt phần mềm live stream—— quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang không hiểu chuyện gì xảy kia, sau đó anh ta nói nốt câu đang nói dở: "Gửi qua cho Tiểu Bàn."
Cơ mà lúc này trên trang web live stream đều đã là "Camera tự động làm đẹp =)))))))))" "66666666666" "hahahahahahahahaha camera tự động làm đẹp" "Tôi biết ngay là cô ta không đẹp như vậy mà" "Cái danh thần tượng đối với chị gái có vẻ hơi nặng he" ——
Đồng Dao trừng Tiểu Bàn với ánh mắt thâm cừu đại hận.
Tiểu Bàn ngồi phía sau Lục Tư Thành vẻ mặt "chuyện không liên quan đến tôi" : "Fan nói tôi lại béo lên rồi, tôi thấy cái camera kia của cô hiệu ứng rất tốt, khí sắc hồng hào lại còn tự nhiên, nên mới nhờ Thành ca hỏi cô, dù sao anh ấy cũng gần cô hơn mà... Ai biết được anh ấy lại hỏi trực tiếp như vậy chứ!"
Đồng Dao lại quay về trừng Lục Tư Thành, anh ta vẫn một mặt đầy vô tội: "Sao vậy?"
"Anh tự nhìn live stream đi!" Đồng Dao tức giận chỉ vào màn hình, "Ai cũng đang chất vấn mỹ mạo của tôi!"
Lục Tư Thành nghiêng đầu liếc nhìn, sau đó cười nhẹ một tiếng: "Cô làm gì có mỹ mạo mà chất vấn?"
"..."
Đồng Dao lắc lắc đầu, sợ mình mất kiểm soát nhiều hơn một giây sẽ đi vào phòng bếp lấy dao ra cắm lên đầu Lục Tư Thành, xoay người đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, chính vào lúc này, người ngồi phía sau cô đột nhiên vươn tay ra, kéo cô lại——
Đồng Dao ngả người ra đằng sau.
"Làm giề?"
"Muốn đi ngủ?" người cả buổi tối chỉ ngồi co chân trên ghế chẳng có chuyện gì làm, hỏi.
"Ngủ chứ, trong mơ tôi lại trở về rank Thách Đấu sáu trăm điểm, vậy chẳng phải rất vui sao."
"Đừng có ngủ, ngày mai baba mang con thăng bậc, giúp con mỹ mộng thành thật."
"Đừng, hôm nay con trai đọc bình luận chẳng phải là đã có người nói mẹ là cô chiêu rồi sao, ngày mai con mà dẫn theo mẹ đi thăng bậc mẹ sợ mẹ sẽ thăng cấp thành gái bao luôn," Đồng Dao tỏ ra không chút động tâm, xoay người hỏi người ở phía sau, "Không ngủ thì làm giề—— Anh bỏ tay ra trước đi."
Lục Tư Thành thả tay ra, từ trên ghế nhảy xuống đứng vững vàng, sau đó nhìn mọi người xung quanh, tuyên bố: "Đói rồi, đi ăn khuya không? Lẩu, anh mời."
Ba giây yên lặng.
Giây thứ tư, mọi người trong trụ sợ giống như là nghe thấy quốc ca, toàn bộ đều đứng cả dậy, Tiểu Bàn mặc áo ba lỗ mặt đầy khẩn trương: "Áo khoác của tôi đâu, áo khoác của tôi đâu, bọn cậu đợi tôi ba giây tôi mặc áo khoác!"
Tiểu Thụy: "Đúng lúc đang đói, đúng lúc đang đói, đang tính gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài."
Minh thần: "Tôi muốn ăn sashimi!"
Lão Miêu: "Nhím biển!"
Lão K: "Ốc vòi voi!"
Lục Tư Thành: "Ờ."
Đồng Dao: "..."
...
Đồng Dao cũng không hiểu rõ lắm về cái thói quen nửa đêm ra ngoài ăn lẩu của đám người nhà giàu.
Cô vốn dĩ định nói mình không đi, nhưng không đấu lại một câu "hoạt động tập thể cô không tham gia à" của Tiểu Thụy—— Là người mới, sợ nhất chính là lạc bầy, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm mười chín năm lăn lộn xã hội của mình, cô đúc kết ra một đạo lý: khi một đám đồng nghiệp, bạn bè, bạn học tụ tập, nếu như bạn không tham gia, thì bạn sẽ trở thành nhân vật chính của câu chuyện trong buổi tụ họp đó.
Không muốn bị người ta đem mấy chuyện kiểu như "Cậu nói xem cô ấy ăn nhiều như vậy mà sao chẳng cao lên" ra bàn tán suốt một đêm, vì thế cuối cùng Đồng Dao thỏa hiệp, đi theo sau đám cú đêm kia leo lên xe chuyên dụng của đội——
Nếu không phải cái xe này là xe xịn, e là người qua đường sẽ đơ người tự hỏi: nửa đêm rồi mà người của ZGDX vẫn còn chăm chỉ ra ngoài làm việc?
Đồng Dao ngồi trong xe, lướt Weibo, tám chuyện với bạn, trên đường đi mấy người khác nói chuyện đều quanh quẩn chủ đề Liên Minh Huyền Thoại—— chủ đề chính là giải MSI gần đây, mọi người đều nói cái đội Viễn Thông Hàn Quốc kia quá mạnh, hôm nay còn bón hành CK, năm nay nếu khu vực Trung Quốc muốn có thành tích tại chung kết thế giới, thì phải vượt qua được ngọn núi lớn Hàn Quốc...
"Đều là do các công ty viễn thông lập ra, các anh đã từng đấu giao hữu với họ chưa?" Đồng Dao vừa nghịch điện thoại vừa không ngẩng đầu, hỏi——
Vừa nãy Giản Dương gửi tin nhắn hỏi cô ngừng live stream rồi đi đâu, cô dùng bốn chữ tiêu chuẩn để trả lời: [Không phiền cậu lo.]
"Đấu rồi, chính là hai ngày trước trận chung kết giải mùa xuân, lúc đó Minh thần vẫn còn đấu đó," Tiểu Bàn dùng cái cằm béo tốt của mình gật gật với người phân tích số liệu bên cạnh mình, "Căn bản là đấu không lại, đường dưới có Thành ca còn đỡ, những đường khác, ầy, cô hỏi Minh thần và Lão Miêu xem họ bị người ta hành ra cái dạng gì đi..."
Lão Miêu cười khan: "Không tìm ra sao Bắc Đẩu."
Sao Bắc Đẩu là ngôi sao nằm ở chính giữa hướng Bắc, người xưa đã nhận ra hiện tượng này từ rất sớm, vậy nên khi lạc đường, người ta sẽ dựa vào việc tìm sao Bắc Đẩu để xác định phương hướng. Câu nói "tìm không ra sao Bắc Đẩu" chính là muốn nói ngay cả cách dễ nhất để tìm ra hướng Bắc còn không làm được, càng đừng nói đến những phương hướng khác. Trong ngữ cảnh này, ý lão Miêu là: không có cơ hội thắng.
Minh thần hắng giọng: "Tối hôm đó tôi còn gặp ác mộng nữa kìa."
Ở Trung Quốc ZGDX đã được coi là một đội rất mạnh rồi, vậy mà lại không có lấy nửa phần trăm cơ hội thắng? Đồng Dao sửng sốt một chút, không nghịch điện thoại nữa, ngẩng đầu lên: "Thảm vậy?"
Sau đó chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tư Thành, người đến đón cô hình như cũng có nói cái gì đó đại loại là "Lại thua đội Hàn Quốc" thì phải...
"Không phải chỉ mỗi đội viễn thông này, còn cả cái đội TAT nữa." Lục Tư Thành duỗi đôi chân dài, nói, "Sau khi Giáo Hoàng rời đi, vốn dĩ đầu giải mùa xuân thành tích của TAT cực kì tệ, nhưng về sau lại bắt đầu khởi sắc —— ADC mới của bọn họ tuy rằng chỉ là người mới nhưng làm quen rất nhanh, dù cho chung kết giải mùa xuân lần này để thua đội Viễn Thông Hàn Quốc, nhưng lại có thể giằng co hết năm ván đấu mới phân được thắng bại. Cứ theo đà này, chỉ sợ đến chung kết thế giới năm nay, cái người mới kia sẽ là một đối thủ đáng gờm..."
Đội TAT này chính là đội trước đây Lục Tư Thành và Giáo Hoàng cùng đầu quân.
Lục Tư Thành và Giáo Hoàng, hai carry mạnh như vậy lần lượt dứt áo ra đi, vậy mà bọn họ lại không hề nao núng, chỉ mất một mùa giải là đã nhanh chóng điều chỉnh xong——
Nói đến đây, mọi người trong xe đều có chút thổn thức.
"Chịu thôi, bên Hàn Quốc cao thủ nhiều như mây, cho nên mới dễ dàng tiếp máu như vậy..." Tiểu Thụy cười khổ một tiếng, "Chúng ta bên này tính từ năm ngoái tới giờ cũng chỉ biết mua lại game thủ của đội khác, còn những người thực sự học qua các kĩ thuật bài bản thì lại chẳng có mấy người..."
Đồng Dao nghe vậy, có hơi hứng thú, vì thế hỏi Tiểu Thụy: "Khi nào lại đấu giao hữu với người bên Hàn vậy?"
Lục Tư Thành nhìn cô một cái, không chút khó chịu, cười khẽ: "Hôm nay mới bắt nạt được Ngả Giai đã ảo tưởng rồi."
Đồng Dao trợn to mắt: "Ảo tưởng gì chứ, chỉ là muốn thử sức một chút thôi, tôi biết người Hàn rất mạnh, nhưng không thử thì làm sao——"
Lời còn chưa nói xong, bàn tay to của người đàn ông đã đặt trên đầu cô, dùng lực như đang trấn an một đứa trẻ, xoa xoa mái tóc ngắn của cô, Lục Tư Thành nhàn nhạt nói: "Bây giờ không được."
Đồng Dao đẩy tay anh ta ra, mặt thất vọng: ""Tại sao?"
Tiểu Thụy cũng gật đầu phụ họa: ""Đúng đó, tại sao, em thấy nếu bạn sì-mai-linh đã tích cực như vậy, đội TAT kia gần đây cũng không có trận đấu nào, hay là chúng ta hẹn——"
Lục Tư Thành liếc nhìn Đồng Dao: "Cô ấy cần lòng tin, chứ không phải là đả kích, chú cũng biết đường giữa Tae của TAT là người thế nào rồi đấy."
Đồng Dao: "..."
Tiểu Thụy: "..."
Tiểu Thụy nhìn Lục Tư Thành, lại nhìn Đồng Dao, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lục Tư Thành nhấn mạnh lại lần nữa: "Vì thế anh nói không được là không được, chưa phải lúc."
Thái độ của Lục Tư Thành vô cùng kiên quyết, cho nên sau đó không ai dám nhắc đến chuyện này nữa... Trong lúc mọi người nói chuyện, xe cũng đã đến nơi, dừng lại.
Đồng Dao thò đầu ra nhìn một cái, ngoại trừ một căn biệt thự nhìn có vẻ lâu đời kia, cả con đường thật trống trải, không thấy nhà hàng lẩu nào... Đồng Dao quay đầu trở lại: "Lúc đầu tôi đã nói với mẹ tôi Thụy ca là tên buôn người, mẹ tôi còn không tin, bây giờ các anh cuối cùng cũng đem tôi đi bán lấy tiền uống rượu rồi."
"Cỡ cô cũng chỉ đổi được một chai bia TSINGTAO thôi, có khi người ta còn đòi bù thêm tiền," Lục Tư Thành mở cửa xe, "Xuống xe."
"Nhà hàng lẩu ở đâu?"
"Đây."
Đồng Dao nhìn mấy người trong đội đến gõ cửa ngôi biệt thự kia, cửa mở ra, bên trong thật sự là một nhà hàng sang trọng—— Nhà hàng lẩu nửa đêm vẫn còn mở cửa đã đủ không bình thường rồi, nhưng điều đáng sợ nhất là người ta còn xây hẳn một ngôi biệt thự ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này... Đồng Dao theo chân mọi người bước vào, ấn tượng đầu tiên là: Má ơi mở nhà hàng kiểu này tiền lời có thể bù được tiền thuê chỗ không thế?
... Sau đó khi người phục vụ ăn mặc rất lịch sự bước vào đưa thực đơn cho Đồng Dao, cô tùy ý lật xem vài trang, tự tìm ra câu trả lời, chính là: có thể.
1188 tệ một đĩa thịt bò, có đáng sợ không?
588 tệ một kí hải sản, là mò từ bãi biển ngàn sao lên hả?!
7, 80 tệ một đĩa bí đao, lại là chuyện gì đây nữa?!!!
............ Đơn vị tiền tệ chắc là Yên nhỉ?
1 Yên = 206 VND;
1 Nhân Dân Tệ = 3400 VND;
1 Nhân Dân Tệ = 16 Yên.
Đồng Dao "bộp" đóng thực đơn lại, mặt đầy "tôi đã trải đời tôi không sợ" cố gắng bình tĩnh: "Tôi không đói."
Nhưng lúc này chẳng có ai để ý gì đến cô, đám người Lục Tư Thành dường như đã quá quen rồi, ồn ồn ào ào gọi một đống đồ ăn, có thịt có hải sản lại còn có đủ loại rau, Đồng Dao nghe bọn họ gọi món, dựa theo bảng giá mới xem lúc nãy tùy tiện tính nhẩm một chút, tính xong kết quả là chuỗi số khiến người ta hoảng hồn——
Tiền lương của cô một năm tám trăm ngàn, tám trăm ngàn đó! Cũng chỉ đủ hai ba mươi lần tới đây ăn, ăn xong thì xem như một năm đó làm không công luôn.
Lúc đồ ăn được mang lên cô còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, nhìn lướt qua những món ăn đủ màu sắc trước mặt, dù là các loại thịt hay là hải sản, nhìn qua đều vô cùng tươi ngon, chính chính xác xác là nguyên liệu nấu ăn cao cấp... Nhưng trong mắt Đồng Dao đây đều là từng đĩa từng đĩa nhân dân tệ đang bị ném vào nồi nước dùng——
Đám người Tiểu Bàn thì lại ăn rất vui vẻ, nhìn là biết tuyệt đối không phải tới lần đầu tiên.
Đồng Dao suốt bữa ăn chỉ yên lặng cúi đầu gặm rau cải xanh, quy ra một cọng rau cải tương đương mười nhân dân tệ, một đĩa rau này đủ để mua luôn cả sạp rau ngoài chợ...
Lúc Đồng Dao đang ăn rau, người đàn ông ngồi đối diện cô đột nhiên đứng dậy, đẩy đĩa thịt đã chín trước mặt qua chỗ Đồng Dao: "Lùn, ăn thịt."
Đồng Dao ngậm cải xanh ngu người ngẩng đầu lên.
Lòng tốt bất ngờ của Lục Tư Thành khiến cho đám người Tiểu Bàn đang vui vẻ tám chuyện cũng ngừng lại, ngu người ngước đầu lên, nhìn Đồng Dao, lại nhìn Lục Tư Thành——
Ai cũng không hiểu tại sao hai con người suốt ngày chí chóe với nhau này lại xuất hiện tình hữu nghị cách mạng qua đĩa thịt kia...
Còn Đồng Dao nhìn chằm chằm đĩa thịt bò có giá bốn con số trước mặt mình, cứ như phía trên được rưới thuốc độc làm chất điều vị vậy——
Bầu không khí như ngưng lại.
"Khụ, ờm, lúc trên xe tôi đã muốn nói rồi," Tiểu Thụy hắng giọng, phá vỡ sự bế tắc, "Thành ca, anh thực sự nghĩ mình là một người đang nuôi con gái đấy à? Đi đâu cũng che chở, hở một chút là sợ lăn từ trên giường xuống; hở một chút lại sợ thua đấu giao hữu tan nát cõi lòng; hở một chút lại sợ ăn rau không ăn thịt rồi đói——"
Lúc Tiểu Thụy đang thao thao kể lể, Đồng Dao nuốt miếng rau cải đang ngậm trong miệng, cảm ơn cái phòng bao riêng này, lúc này đèn để mờ mờ nên mọi người không nhìn thấy tai cô đỏ bừng giống như mấy con tôm trong nồi vậy...
Yên lặng chốc lát.
"Cả tối nay cô ấy giúp anh thư giãn," Lục tư Thành mặt không chút biểu cảm, nói, "Để an ủi thì cho ăn nhiều một chút, có gì không đúng?"
Mọi người: "..."
Đồng Dao: "..........."
Đồng Dao mờ mịt liếc nhìn Lục Tư Thành.
Sau đó trong đầu nổ một tiếng——
Ờ ha?
Phải ha?!
Bà đây bị hành hạ cả buổi tối... Còn không xứng đáng ăn nhiều một chút để bù đắp lại sao?!
Đồng Dao thả miếng rau cải đang gắp xuống, ngồi thẳng người nhìn xung quanh, muốn tìm anh trai phục vụ lúc nãy đứng cạnh cô——
Cô muốn gọi món! Cô muốn tôm hùm! Cô muốn tổ yến! Nếu có vi cá thì gọi hai phần, một phần súc miệng, một phần uống hết! Đắt? Thành ca có tiền Thành ca bao!!