Chương 35: ...Thú bông, rất đáng yêu
Nửa tiếng sau.
Lục Tư Thành nằm trên giường chơi game, người nào đó đạp tung cửa vào phòng, Lục Tư Thành nâng mắt nhìn, nhìn đường giữa chính thức của nhà mình đang đỡ eo đi vào——
"Vậy là, anh đã thấy hết rồi à."
Bị người nào đó chắn mất ánh sáng, bạn nam đang chơi game dừng tay lại, ngẩng đầu khỏi PSP trong tay, nhìn người đang đứng trước giường, sau đó rũ mắt xuống, tiếp tục chơi game của mình—— Hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô, một lúc lâu sau, khi Đồng Dao bắt đầu nghi ngờ có phải cái tên này điếc rồi không, anh ta mới lời ít ý nhiều nhả ra ba chữ: "Không có mù."
Đồng Dao cảm thấy mặt mình bắt đầu bốc cháy cmnr: "Mấy cái họa tiết đó nhỏ như vậy mà!"
"Ờ, cơ mà tôi thấy hết rồi."
Âm thanh "bịch bịch bịch" "pằng pằng pằng" phát ra từ máy chơi game, mà Đồng Dao cũng đang dùng khẩu AK47 trong tưởng tượng bắn bể đầu bạn trước mặt vô số lần——
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Lúc cô vào đây cũng không gõ cửa."
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Biệt danh gì?"
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Không hiểu cô đang nói gì."
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Hồi đó tôi bảo cô xóa bài Weibo, cô đã nói gì? —— Không."
Lục Tư Thành trở người, quay lưng lại với Đồng Dao, Đồng Dao hít một hơi thật sâu, nhào tới lay lay anh ta: "Chuyện từ thời tám hoánh nào rồi, anh còn ghi thù tới giờ à, hơn nữa rõ ràng là anh chưa rõ tình hình đã đóng cửa tiễn khách trước, anh sao có thể ghi thù được chứ hả!"
Lục Tư Thành bị lắc phát phiền, máy chơi game rơi xuống gối, anh quay người lại, hơi nâng người lên một chút, tay chống đầu, vẻ mặt cười như không cười: "Không phải cô cũng còn nhớ rõ vậy à?"
Đồng Dao nhìn chằm chằm người đàn ông tà mị trước mặt hồi lâu, trong một thoáng còn tưởng anh ta bị tên quỷ Lục Nhạc nhập hồn... Hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, cô ngồi xếp bằng ở bên cạnh giường của Lục Tư Thành, thử nói phải trái đúng sai với anh ta: "Cái biệt danh này của anh quá dị rồi, nếu sau này có ai nhìn thấy bộ đồ đó của tôi... Lúc đó, lại liên tưởng đến cái biệt danh anh đặt, anh nghĩ xem người ta sẽ nghĩ thế nào hả?"
"..." Lục Tư Thành không cười nữa, liếc nhìn cô nhóc đang kê cằm ở mép giường anh, nhàn nhạt nói, "Cô còn tính để cho ai xem cái bộ dạng đó của cô nữa?"
Đồng Dao: "..."
Cũng đúng ha?
Nhưng mà bây giờ hình như cũng không phải là lúc nghĩ đến mấy vấn đề râu ria này.
Đồng Dao: "Đương nhiên là không muốn cho ai xem rồi, nhưng mà anh cứ như vậy tôi thấy không an tâm tí nào."
Lục Tư Thành: "Không an tâm cái gì?"
Đồng Dao: "Anh có cảm thấy lấy họa tiết đồ lót của đồng đội để đặt biệt danh cho người ta... có phải hơi bị biếи ŧɦái không?"
"Biếи ŧɦái?"
Lục Tư Thành ngừng một chút.
Trong ánh nhìn nghiêm túc của Đồng Dao, anh ta nhếch môi, cả người hơi nghiêng lại gần phía cô —— Khi hai người gần nhau trong gang tấc, anh có thể cảm nhận được ai đó lập tức nín thở, con ngươi thì co rút lại, ngón tay vốn đang đặt trên giường lặng lẽ nắm chặt ga trải giường... Giống như động vật họ mèo sẵn sàng xù lông.
Lục Tư Thành vươn tay ra, đầu ngón tay thon dài mà lạnh như băng chạm vào vành tai cô, nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đỏ lên, nụ cười bên môi của anh trở nên rõ ràng hơn một chút...
Đồng Dao cảm thấy tim mình sắp bật ra khỏi lồng ngực rồi.
Con ngươi màu nâu sậm của Lục Tư Thành, giống như màu chocolate.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ gần trong gang tấc.
Lúc này hai người họ thật sự rất gần, rất gần, gần đến nỗi chỉ cần cô vô ý dịch về phía trước, có lẽ có thể chạm tới đôi môi đang nhếch lên của đối phương...
——Đồng Dao cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực tử vong cmnr.
Cho đến khi tay anh ta đổi hướng, từ tai cô đột nhiên chuyển sang nhéo mặt cô, mang theo mùi nước rửa tay thoang thoảng xộc vào mũi, đầu cô bị ai kia không mạnh không nhẹ đẩy về sau ——
"Có biếи ŧɦái cũng không phải với cô, cô cho là tôi không có mắt thẩm mỹ? Cô điên hay là tôi bị ngu?"
Giọng nói lãnh đạm của anh ta truyền tới.
Đồng Dao: ".........."
Cả người đang duy trì tư thế bị đẩy về sau, Đồng Dao nhìn chằm chằm trần nhà phòng Lục Tư Thành mười giây... Cho đến khi nhiệt độ trên mặt bình ổn lại mới cúi xuống, cô cứng đờ nhìn người nào đó đã quay lưng về phía cô tiếp tục chơi game trên PSP của mình, cô trầm mặc đứng dậy, chống nạnh đứng sau lưng anh ta——
Bạn nam nào đó giống như không hề hay biết ánh mắt sáng như lửa của cô ở phía sau.
Cuối cùng, khi tầm mắt nóng bỏng đó của cô quét tới quét lui trên lưng người nào đó đến lần thứ mười, cô rũ mắt, không thể nhịn mà giơ chân đạp một đạp vào cái eo vừa rắn chắc vừa không chút mỡ thừa của anh ta xả giận, ném lại một câu "Coi như anh giỏi", xoay người, giống như Godzilla phẫn nộ đạp ngọn lửa dưới chân, rời khỏi phòng Lục Tư Thành——
Cửa phòng "rầm" một cái, đóng lại.
Ngay cả cửa sổ cũng bị dư chấn ảnh hưởng.
Lúc này, khi căn phòng rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh từ máy chơi game của Lục Tư Thành, từ đầu đến cuối đều quay lưng về phía cửa, giờ anh ta mới bỏ máy chơi game xuống, gãi chỗ mới bị đạp một đạp.
Không ngứa không đau.
"...Chậc."
...
Đêm đó Đồng Dao mơ thấy một cơn ác mộng toàn thỏ với cà rốt, trong mơ cô biến thành một củ cà rốt, bị một con thỏ điên lông xù dí theo, cuối cùng con thỏ đó dùng cái mặt đầy lông của nó cọ cọ cô, cái nùi lông trắng kia chui tọt vào mũi và miệng cô làm cô suýt chết ngạt!
"Đm con thỏ kia mày không cần phải biếи ŧɦái như vậy đâu!"
Trong mơ Đồng Dao liều mạng giãy dụa muốn đẩy còn thỏ đáng ghét kia ra, cô dồn sức đẩy mặt nó ra, mà ngay khi Đồng Dao thoát ra được, mặt thỏ biến thành khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm của đội trưởng đại nhân nhà mình——
[Có biếи ŧɦái cũng không phải với cô, cô cho là tôi không có mắt thẩm mỹ? Cô điên hay là tôi bị ngu?]
Đồng Dao: "..."
Cái giọng nói cứ lởn vởn lặp lại trong đầu——
Vì thế thành công khiến Đồng Dao bị dọa tỉnh.
Mở mắt, nhìn qua cửa sổ thấy mây đen đầy trời, đã chín giờ sáng rồi, mặt trời chẳng có tí dấu hiệu gì là sẽ ló dạng... Gần tháng sáu, đã sắp vào mùa mưa ở Thượng Hải rồi.
Nhiệt độ trung bình của điều hòa vào những ngày trời âm u như này có hơi lạnh, Đồng Dao sờ cánh tay để lộ ra ngoài đang nổi da gà của mình, đẩy cái con mèo đang ngồi trên mặt, đuôi gần như sắp nhét vào mũi cô ra, ngồi dậy, cầm khăn tắm: "Bánh Nướng, cưng mà còn nhân lúc chị ngủ trèo lên ngồi trên mặt chị nữa thì tối đến lăn ra ngoài mà ngủ."
Mèo mập tao nhã nhảy xuống nền nhà, quay đầu lại liếc cô, trả lời: "Meo."
...Rõ ràng là con sen nào đó tính khí thất thường giận cá chém thớt.
Đồng Dao tắm rửa, thay quần áo, chăm sóc da các thứ xong, xuống lầu thì đã gần trưa, các thành viên hầu hết đều đã thức dậy, bắt đầu một ngày luyện tập—— Bởi vì giải mùa hè sắp tới rồi, có lúc các trận đấu sẽ được diễn ra lúc một rưỡi chiều, lo lắng mọi người không quen với việc ngày đêm đảo lộn, vì thế gần đây câu lạc bộ cũng có chút quản lý giờ giấc sinh hoạt các thành viên.
Lúc Đồng Dao xuống lầu, Lục Tư Thành đang cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài——
Anh mặc một chiếc áo sweater ở bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, quần lửng rộng thùng thình, khi anh ta khom người đi giày, đeo tai nghe, nhìn giống như một cậu sinh viên của trường thể chất...
Mặc dù có lẽ rất ít sinh viên lại đi một đôi giày thể thao có giá năm con số.
Đồng Dao đang xuống lầu thì ngừng bước chân, tựa người vào lan can hỏi đội trưởng: "Thành ca, đi đâu đấy?"
Có lẽ vẫn chưa bật nhạc, anh hơi ngưng lại nâng cằm lên nhìn cô, rồi sau đó kéo tai nghe ra, nhàn nhạt nói: "AD đội bên cạnh đi trung tâm thương mại bị lạc rồi, tôi đi đón cậu ta."
AD đội bên cạnh?
...Giáo Hoàng à.
Đồng Dao: "???? AD đội hàng xóm đi lạc thì có liên quan gì đến anh?"
Mặt Lục Tư Thành thả lỏng: "Bởi vì hôm nay phiên dịch của đội bọn họ có việc gấp phải về nhà, mà trong WeChat của cậu ta cũng chỉ có tôi biết tiếng Hàn."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành đeo lại tai nghe.
Đồng Dao: "Người nước ngoài vừa tới đây đã tự chạy đi dạo phố là sao?"
Lục Tư Thành: "Lương Sinh, hỗ trợ cũng là đội trưởng bên đó cũng đi cùng, giữa đường thì lạc rồi."
Đồng Dao: "Ồ."
Đồng Dao đi ba bước thành hai nhảy xuống lầu, khi Lục Tư Thành nhấc chân chuẩn bị đi thì đưa tay níu lấy góc áo anh, người Lục Tư Thành ngừng một lát, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn mình, mặt còn đầy ân cần nói với mình: "Sắp mưa rồi, mang theo dù đi."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "Dầm mưa sẽ bị cảm đó."
Lục Tư Thành quét mắt nhìn mấy đồng đội khác đang chơi game cách đó không xa, rồi sau đó hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói: "Cô biết là cho dù có lấy lòng tôi như vậy thì tôi cũng không xóa cái biệt danh đó đâu."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao: "đm."
Bị nói trúng tim đen, vẻ mặt quan tâm lập tức biến mất, cô buông áo anh ta ra, lùi về sau mấy bước, ném lại một câu "Lượn đi cho nước nó trong", xoay người đi đến chỗ tủ lạnh lấy đồ ăn cho mèo... Lục Tư Thành nhìn cô ngồi bệt xuống đất lục lọi trong tủ lạnh một hồi, sau đó cười lạnh, xoay người rời đi.
...
Lục Tư Thành đi được mười phút, bên ngoài đổ mưa lớn.
Lục Tư Thành đi được mười lăm phút, bên ngoài có tiếng sấm sét.
Lục Tư Thành đi được mười bảy phút, bên ngoài vừa mưa vừa gió.
Đồng Dao dựa vào sofa, nhìn những giọt mưa to như hạt đậu trên cửa sổ, kéo chặt áo khoác trên người, lười biếng ngáp, cười híp mắt nói mát: "Thời tiết của Thượng Hải, thật là nói đổi là đổi khiến người ta trở tay không kịp, thật lòng hy vọng Thành ca đã lái xe đi."
"Xe anh ấy hôm qua đem đi bảo dưỡng rồi." tiểu Thụy đi ngang qua phòng khách, bình tĩnh nói.
Đồng Dao hơi nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ—— Nhưng vài phút sau, cô không còn cười nổi nữa, vì giám đốc lúc nãy đi ngang qua phòng khách đã trở lại, cầm điện thoại trong tay, nhìn tất cả mọi người ở tầng trệt một lượt: "Thành ca nói là không mang theo dù, giờ ai mang qua cho anh ấy đây? Ở ngay trung tâm thương mại gần đây thôi."
Lại sắp tới ngày phát lương, tất cả mọi người đều đang cật lực chơi game để bảo vệ tiền lương của mình——
Chỉ có đồng chí đường giữa đã sớm an ổn ở vị trí thách đấu đang ngồi trên sofa nghịch mèo.
Cô mặt ngu ngẩng đầu lên, đấu mắt với giám đốc mấy giây, theo bản năng bật thốt: "Không được đâu? Tôi rất bận!"
"Bận cái rắm, cô đi đi! Mang mấy cây dù theo, hai người đội hàng xóm cũng không đem dù," tiểu Thụy kéo Đồng Dao dậy, "Lúc cô mới tới không phải cũng là Thành ca trăm công nghìn việc dẫn cô đi trung tâm thương mại mua vật dụng cá nhân à? Làm người phải biết có ơn tất báo..."
"... Tôi là kiểu ăn cháo đá bát."
"Đừng có kì kèo nữa, cô đi ngay cho tôi."
Cuối cùng Đồng Dao đành phải ngồi dậy, thay quần áo, chải đầu, liếc nhìn mưa như trút nước ở ngoài, cô thở dài một hơi, một tay mở dù của mình, dưới nách còn kẹp ba cây dù lớn, nói với giám đốc đội đang đứng chống nạnh ở cửa: "Tôi đi, chắc là mất hai mươi phút mới tới được, bởi vì chân ngắn đi chậm, anh bảo anh ta tự tìm một chỗ trú đợi tôi."
"Đi đi đi đi."
Đồng Dao ra khỏi cửa.
Vừa ra đã gửi tin nhắn WeChat cho Lục Tư Thành, hỏi xem anh ta đang ở đâu, tìm thấy bạn thân Giáo Hoàng của anh ta chưa, cô sẽ qua đó, khi tới sẽ gọi điện cho anh ta... Cầm điện thoại chờ mười phút vẫn chưa thấy Lục Tư Thành trả lời, cô lầm bầm "Chắc không phải điện thoại hết pin rồi chứ", cất điện thoại, tăng tốc bước đi——
Mưa gió có hơi khắc nghiệt, một cây dù cũng chẳng có mấy hữu dụng, đến khi Đồng Dao đến được trung tâm thương mại mà tiểu Thụy nói, cả người đều đã bị mưa tạt cho không ra hình người... Hơi lạnh trong trung tâm thương mại khiến cô rùng mình, hắt hơi một cái, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tư Thành, đầu dây bên kia đầu tiên là yên ắng, rồi sau đó là giọng nói của chị nhân viên tổng đài ——
[Thuê bao quý khách đang gọi hiện không liên lạc được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp...]
Đồng Dao ngắt máy, nhìn chằm chằm cái điện thoại như nhìn quái vật, giống như không thể tin nổi điện thoại của cái tên kia thật sự đã hết pin... Cô đơ người đứng ở cửa trung tâm thương mại, quay đầu nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy thật tuyệt vọng...
Gửi tin nhắn cho tiểu Thụy báo với anh ta là không thể liên lạc được với Lục Tư Thành, Đồng Dao bắt đầu tìm kiếm từng tầng, từng tiệm cà phê một, lúc này cô vẫn còn ký thác kỳ vọng vào trí thông minh của đội trưởng nhà mình——
Khi cô đến một tiệm bánh ngọt nào đó ở tầng ba thì gặp hỗ trợ kiêm đội trưởng đội hàng xóm, Lương Sinh, cũng đang ngu người cộng lo lắng.
Cậu ta nhìn có vẻ nhỏ hơn Đồng Dao một hai tuổi, mặc áo tay ngắn, tóc bù xù, là kiểu cậu nhóc ngây ngô tính khí tốt lại đáng yêu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Đồng Dao, hai mắt cậu ta sáng lên như vừa tìm thấy cọng rơm cứu mạng, chạy tới nắm chặt tay cô: "A a là đường giữa của đội Viễn Thông bên cạnh đây mà, xin hỏi bây giờ chị có thời gian không, có thể giúp em chút chuyện được không——"
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao: "Chị biết cậu đang tìm AD nhà cậu, chị cũng đang tìm AD nhà chị —— Theo như chị được biết, tầm nửa tiếng trước sau AD nhà cậu đi lạc, thì gửi tin nhắn WeChat cầu cứu AD nhà chị, rồi sau đó, AD nhà chị xuất phát... nửa tiếng sau, AD nhà chị và AD nhà cậu tay trong tay mất tích, gọi không nghe máy, chị mới phải đến tìm."
Lương Sinh: ".........."
Đồng Dao rút tay về, vỗ vai Lương Sinh, cảm khái cuối cùng mình cũng tìm được người cùng thuyền: "Cậu mau gọi cho AD nhà cậu đi, bảo anh ta đưa máy cho AD nhà chị."
Lương Sinh "ơ" một tiếng, nhưng lại không có động tĩnh gì.
Đồng Dao: "... Đừng nói cậu không có số anh ta nha?"
Lương Sinh: "Anh ấy không biết tiếng Trung, em lưu số làm gì."
Đồng Dao lấy tay che mặt, sau đó "Hành trình đơn độc" biến thành "Hành trình hai người tìm hoài mà tìm không thấy đầy tuyệt vọng", cô và Lương Sinh tìm người với số lượng manh mối là con số 0 tròn trĩnh——
Mãi đến nửa tiếng sau.
Khi Đồng Dao và Lương Sinh chạy tới chạy lui trong tuyệt vong, lúc đi ngang qua khu vực trò chơi trẻ em ở tầng trên cùng, xa xa đã nghe thấy tiếng của các loại trò chơi trong đó, Đồng Dao che tai, hỏi Lương Sinh: "Hai cái người này nếu chồng lên nhau có khi phải được bốn mét chắc sẽ không hồn nhiên chạy đến chỗ này chơi đâu ha?"
Vừa dứt lời thì phát hiện Lương Sinh đang nhìn chằm chằm về phía đó——
Đó là khu gắp thú.
Đồng Dao nhìn theo hướng cậu ta nhìn, vì vậy nhìn thấy một chỗ có đông người vây xung quanh, ở giữa đám đông là hai sinh vật với dáng người cao lớn, vẻ ngoài bắt mắt——
Các em học sinh nữ xung quanh nhìn với vẻ mặt cuồng nhiệt, các bạn nhỏ thì hâm mộ, một người trong số hai người họ xách một túi lớn thú bông gắp được, người dựa vào cái máy gắp thú còn thấp hơn anh ta; người còn lại thì treo một con Pikachu to đùng trên cổ, lúc này anh ta đang đứng bên cạnh máy gắp thú, ngón tay thon dài điều khiển tay gắp, vững vàng gắp một con lớn bằng bàn tay lên...
Mọi người xung quanh "Siêu thật đấy" "Đây là cái thứ mấy rồi chứ" "Nguyên hàng máy gắp thú này sắp bị bọn họ gắp sạch rồi" ——
Anh ta rũ mắt, vẻ mặt lãnh đạm.
Y chang như lúc anh ta phá nát nhà chính của đối phương.
Đồng Dao: "..."
Cô xốc xếch đứng tại chỗ, mà Lương Sinh bên cạnh đã mang vẻ mặt đầy xúc động gọi tên ID trong game của người đàn ông tóc đỏ đang đứng tựa vào máy gặp thú, chạy qua đó, chen vào trong đám đông, chạy đến chỗ anh ta, cầm cổ tay anh ta khua chân múa tay nói gì đó...
Lục Tư Thành cúi người lấy con thú mới gắp được ra, thẳng người nhìn hỗ trợ đội hàng xóm đang xúc động vì tìm thấy được AD nhà mình, lúc này, có lẽ anh cảm giác được cái gì đó nên quay đầu lại nhìn ——
Ngay sau đó thì nhìn thấy đường giữa nhà mình nách kẹp ba cây dù, tay còn xách một cái, lúc này đang đen mặt nhìn anh, sống chết không chịu đến gần.
Lục Tư Thành lấy điện thoại ra muốn xem xem đã mấy giờ rồi, mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn rồi.
Nhét điện thoại vào túi, liếc nhìn bạn mình, cậu ta mặt áy náy nói "sorry", kéo cái túi đựng đầy thú bông đưa hết cho hỗ trợ nhà mình, nói vài câu tiếng Hàn, tri kỷ Lục Tư Thành dịch giúp: "Cậu ta nói rất xin lỗi, mấy thú bông này tặng cậu đấy."
Lương Sinh: "..."
Lục Tư Thành đi đến chỗ Đồng Dao, cầm lấy mấy cây dù trong tay cô: "Tìm lâu không?"
Đồng Dao xoay xoay cánh tay: "Một tiếng."
Lục Tư Thành "Ồ" một tiếng, cúi đầu đang tính bảo Đồng Dao gọi xe để về, nhưng vừa cúi đầu đã phát hiện cô vẫn đang nhìn chằm chằm túi thú bông của Lương Sinh: "Có chuyện gì à?"
"..." Đồng Dao thu hồi ánh mắt, vén tóc, khẽ liếc nhìn Pikachu trên cổ Lục Tư Thành, bình tĩnh nói: "Không có gì, về đi, tôi sắp bị đông cứng rồi."
Nói xong xoay người bước đi.
Lục Tư Thành hơi đơ ra, xoay người đuổi theo.
Đồng Dao mải miết đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy trên cổ có gì đó mềm mềm, thứ gì đó đang đè trên lưng cô, cô dừng bước cúi đầu nhìn móng vuốt Pikachu trên cổ mình, ngẩng đầu lên, ngu người quay lại, Lục Tư Thành đưa con thú gắp được sau cùng kia cho cô, vỗ đầu cô: "Chưa tạnh mưa, dùng ứng dụng gọi xe đi."
Đồng Dao "ờ", hai mắt cúi xuống nhìn chằm chằm thú nhồi bông trong tay, là một con thỏ tai rũ màu hồng, con thỏ còn đang ôm một củ cà rốt.
... Thú bông, rất đáng yêu.
Nửa tiếng sau.
Lục Tư Thành nằm trên giường chơi game, người nào đó đạp tung cửa vào phòng, Lục Tư Thành nâng mắt nhìn, nhìn đường giữa chính thức của nhà mình đang đỡ eo đi vào——
"Vậy là, anh đã thấy hết rồi à."
Bị người nào đó chắn mất ánh sáng, bạn nam đang chơi game dừng tay lại, ngẩng đầu khỏi PSP trong tay, nhìn người đang đứng trước giường, sau đó rũ mắt xuống, tiếp tục chơi game của mình—— Hoàn toàn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô, một lúc lâu sau, khi Đồng Dao bắt đầu nghi ngờ có phải cái tên này điếc rồi không, anh ta mới lời ít ý nhiều nhả ra ba chữ: "Không có mù."
Đồng Dao cảm thấy mặt mình bắt đầu bốc cháy cmnr: "Mấy cái họa tiết đó nhỏ như vậy mà!"
"Ờ, cơ mà tôi thấy hết rồi."
Âm thanh "bịch bịch bịch" "pằng pằng pằng" phát ra từ máy chơi game, mà Đồng Dao cũng đang dùng khẩu AK47 trong tưởng tượng bắn bể đầu bạn trước mặt vô số lần——
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Lúc cô vào đây cũng không gõ cửa."
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Biệt danh gì?"
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Không hiểu cô đang nói gì."
"Xóa cái biệt danh đó đi."
"Hồi đó tôi bảo cô xóa bài Weibo, cô đã nói gì? —— Không."
Lục Tư Thành trở người, quay lưng lại với Đồng Dao, Đồng Dao hít một hơi thật sâu, nhào tới lay lay anh ta: "Chuyện từ thời tám hoánh nào rồi, anh còn ghi thù tới giờ à, hơn nữa rõ ràng là anh chưa rõ tình hình đã đóng cửa tiễn khách trước, anh sao có thể ghi thù được chứ hả!"
Lục Tư Thành bị lắc phát phiền, máy chơi game rơi xuống gối, anh quay người lại, hơi nâng người lên một chút, tay chống đầu, vẻ mặt cười như không cười: "Không phải cô cũng còn nhớ rõ vậy à?"
Đồng Dao nhìn chằm chằm người đàn ông tà mị trước mặt hồi lâu, trong một thoáng còn tưởng anh ta bị tên quỷ Lục Nhạc nhập hồn... Hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, cô ngồi xếp bằng ở bên cạnh giường của Lục Tư Thành, thử nói phải trái đúng sai với anh ta: "Cái biệt danh này của anh quá dị rồi, nếu sau này có ai nhìn thấy bộ đồ đó của tôi... Lúc đó, lại liên tưởng đến cái biệt danh anh đặt, anh nghĩ xem người ta sẽ nghĩ thế nào hả?"
"..." Lục Tư Thành không cười nữa, liếc nhìn cô nhóc đang kê cằm ở mép giường anh, nhàn nhạt nói, "Cô còn tính để cho ai xem cái bộ dạng đó của cô nữa?"
Đồng Dao: "..."
Cũng đúng ha?
Nhưng mà bây giờ hình như cũng không phải là lúc nghĩ đến mấy vấn đề râu ria này.
Đồng Dao: "Đương nhiên là không muốn cho ai xem rồi, nhưng mà anh cứ như vậy tôi thấy không an tâm tí nào."
Lục Tư Thành: "Không an tâm cái gì?"
Đồng Dao: "Anh có cảm thấy lấy họa tiết đồ lót của đồng đội để đặt biệt danh cho người ta... có phải hơi bị biếи ŧɦái không?"
"Biếи ŧɦái?"
Lục Tư Thành ngừng một chút.
Trong ánh nhìn nghiêm túc của Đồng Dao, anh ta nhếch môi, cả người hơi nghiêng lại gần phía cô —— Khi hai người gần nhau trong gang tấc, anh có thể cảm nhận được ai đó lập tức nín thở, con ngươi thì co rút lại, ngón tay vốn đang đặt trên giường lặng lẽ nắm chặt ga trải giường... Giống như động vật họ mèo sẵn sàng xù lông.
Lục Tư Thành vươn tay ra, đầu ngón tay thon dài mà lạnh như băng chạm vào vành tai cô, nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đỏ lên, nụ cười bên môi của anh trở nên rõ ràng hơn một chút...
Đồng Dao cảm thấy tim mình sắp bật ra khỏi lồng ngực rồi.
Con ngươi màu nâu sậm của Lục Tư Thành, giống như màu chocolate.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ gần trong gang tấc.
Lúc này hai người họ thật sự rất gần, rất gần, gần đến nỗi chỉ cần cô vô ý dịch về phía trước, có lẽ có thể chạm tới đôi môi đang nhếch lên của đối phương...
——Đồng Dao cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực tử vong cmnr.
Cho đến khi tay anh ta đổi hướng, từ tai cô đột nhiên chuyển sang nhéo mặt cô, mang theo mùi nước rửa tay thoang thoảng xộc vào mũi, đầu cô bị ai kia không mạnh không nhẹ đẩy về sau ——
"Có biếи ŧɦái cũng không phải với cô, cô cho là tôi không có mắt thẩm mỹ? Cô điên hay là tôi bị ngu?"
Giọng nói lãnh đạm của anh ta truyền tới.
Đồng Dao: ".........."
Cả người đang duy trì tư thế bị đẩy về sau, Đồng Dao nhìn chằm chằm trần nhà phòng Lục Tư Thành mười giây... Cho đến khi nhiệt độ trên mặt bình ổn lại mới cúi xuống, cô cứng đờ nhìn người nào đó đã quay lưng về phía cô tiếp tục chơi game trên PSP của mình, cô trầm mặc đứng dậy, chống nạnh đứng sau lưng anh ta——
Bạn nam nào đó giống như không hề hay biết ánh mắt sáng như lửa của cô ở phía sau.
Cuối cùng, khi tầm mắt nóng bỏng đó của cô quét tới quét lui trên lưng người nào đó đến lần thứ mười, cô rũ mắt, không thể nhịn mà giơ chân đạp một đạp vào cái eo vừa rắn chắc vừa không chút mỡ thừa của anh ta xả giận, ném lại một câu "Coi như anh giỏi", xoay người, giống như Godzilla phẫn nộ đạp ngọn lửa dưới chân, rời khỏi phòng Lục Tư Thành——
Cửa phòng "rầm" một cái, đóng lại.
Ngay cả cửa sổ cũng bị dư chấn ảnh hưởng.
Lúc này, khi căn phòng rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh từ máy chơi game của Lục Tư Thành, từ đầu đến cuối đều quay lưng về phía cửa, giờ anh ta mới bỏ máy chơi game xuống, gãi chỗ mới bị đạp một đạp.
Không ngứa không đau.
"...Chậc."
...
Đêm đó Đồng Dao mơ thấy một cơn ác mộng toàn thỏ với cà rốt, trong mơ cô biến thành một củ cà rốt, bị một con thỏ điên lông xù dí theo, cuối cùng con thỏ đó dùng cái mặt đầy lông của nó cọ cọ cô, cái nùi lông trắng kia chui tọt vào mũi và miệng cô làm cô suýt chết ngạt!
"Đm con thỏ kia mày không cần phải biếи ŧɦái như vậy đâu!"
Trong mơ Đồng Dao liều mạng giãy dụa muốn đẩy còn thỏ đáng ghét kia ra, cô dồn sức đẩy mặt nó ra, mà ngay khi Đồng Dao thoát ra được, mặt thỏ biến thành khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm của đội trưởng đại nhân nhà mình——
[Có biếи ŧɦái cũng không phải với cô, cô cho là tôi không có mắt thẩm mỹ? Cô điên hay là tôi bị ngu?]
Đồng Dao: "..."
Cái giọng nói cứ lởn vởn lặp lại trong đầu——
Vì thế thành công khiến Đồng Dao bị dọa tỉnh.
Mở mắt, nhìn qua cửa sổ thấy mây đen đầy trời, đã chín giờ sáng rồi, mặt trời chẳng có tí dấu hiệu gì là sẽ ló dạng... Gần tháng sáu, đã sắp vào mùa mưa ở Thượng Hải rồi.
Nhiệt độ trung bình của điều hòa vào những ngày trời âm u như này có hơi lạnh, Đồng Dao sờ cánh tay để lộ ra ngoài đang nổi da gà của mình, đẩy cái con mèo đang ngồi trên mặt, đuôi gần như sắp nhét vào mũi cô ra, ngồi dậy, cầm khăn tắm: "Bánh Nướng, cưng mà còn nhân lúc chị ngủ trèo lên ngồi trên mặt chị nữa thì tối đến lăn ra ngoài mà ngủ."
Mèo mập tao nhã nhảy xuống nền nhà, quay đầu lại liếc cô, trả lời: "Meo."
...Rõ ràng là con sen nào đó tính khí thất thường giận cá chém thớt.
Đồng Dao tắm rửa, thay quần áo, chăm sóc da các thứ xong, xuống lầu thì đã gần trưa, các thành viên hầu hết đều đã thức dậy, bắt đầu một ngày luyện tập—— Bởi vì giải mùa hè sắp tới rồi, có lúc các trận đấu sẽ được diễn ra lúc một rưỡi chiều, lo lắng mọi người không quen với việc ngày đêm đảo lộn, vì thế gần đây câu lạc bộ cũng có chút quản lý giờ giấc sinh hoạt các thành viên.
Lúc Đồng Dao xuống lầu, Lục Tư Thành đang cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài——
Anh mặc một chiếc áo sweater ở bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, quần lửng rộng thùng thình, khi anh ta khom người đi giày, đeo tai nghe, nhìn giống như một cậu sinh viên của trường thể chất...
Mặc dù có lẽ rất ít sinh viên lại đi một đôi giày thể thao có giá năm con số.
Đồng Dao đang xuống lầu thì ngừng bước chân, tựa người vào lan can hỏi đội trưởng: "Thành ca, đi đâu đấy?"
Có lẽ vẫn chưa bật nhạc, anh hơi ngưng lại nâng cằm lên nhìn cô, rồi sau đó kéo tai nghe ra, nhàn nhạt nói: "AD đội bên cạnh đi trung tâm thương mại bị lạc rồi, tôi đi đón cậu ta."
AD đội bên cạnh?
...Giáo Hoàng à.
Đồng Dao: "???? AD đội hàng xóm đi lạc thì có liên quan gì đến anh?"
Mặt Lục Tư Thành thả lỏng: "Bởi vì hôm nay phiên dịch của đội bọn họ có việc gấp phải về nhà, mà trong WeChat của cậu ta cũng chỉ có tôi biết tiếng Hàn."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành đeo lại tai nghe.
Đồng Dao: "Người nước ngoài vừa tới đây đã tự chạy đi dạo phố là sao?"
Lục Tư Thành: "Lương Sinh, hỗ trợ cũng là đội trưởng bên đó cũng đi cùng, giữa đường thì lạc rồi."
Đồng Dao: "Ồ."
Đồng Dao đi ba bước thành hai nhảy xuống lầu, khi Lục Tư Thành nhấc chân chuẩn bị đi thì đưa tay níu lấy góc áo anh, người Lục Tư Thành ngừng một lát, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn mình, mặt còn đầy ân cần nói với mình: "Sắp mưa rồi, mang theo dù đi."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "Dầm mưa sẽ bị cảm đó."
Lục Tư Thành quét mắt nhìn mấy đồng đội khác đang chơi game cách đó không xa, rồi sau đó hơi cúi người, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói: "Cô biết là cho dù có lấy lòng tôi như vậy thì tôi cũng không xóa cái biệt danh đó đâu."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao: "đm."
Bị nói trúng tim đen, vẻ mặt quan tâm lập tức biến mất, cô buông áo anh ta ra, lùi về sau mấy bước, ném lại một câu "Lượn đi cho nước nó trong", xoay người đi đến chỗ tủ lạnh lấy đồ ăn cho mèo... Lục Tư Thành nhìn cô ngồi bệt xuống đất lục lọi trong tủ lạnh một hồi, sau đó cười lạnh, xoay người rời đi.
...
Lục Tư Thành đi được mười phút, bên ngoài đổ mưa lớn.
Lục Tư Thành đi được mười lăm phút, bên ngoài có tiếng sấm sét.
Lục Tư Thành đi được mười bảy phút, bên ngoài vừa mưa vừa gió.
Đồng Dao dựa vào sofa, nhìn những giọt mưa to như hạt đậu trên cửa sổ, kéo chặt áo khoác trên người, lười biếng ngáp, cười híp mắt nói mát: "Thời tiết của Thượng Hải, thật là nói đổi là đổi khiến người ta trở tay không kịp, thật lòng hy vọng Thành ca đã lái xe đi."
"Xe anh ấy hôm qua đem đi bảo dưỡng rồi." tiểu Thụy đi ngang qua phòng khách, bình tĩnh nói.
Đồng Dao hơi nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ—— Nhưng vài phút sau, cô không còn cười nổi nữa, vì giám đốc lúc nãy đi ngang qua phòng khách đã trở lại, cầm điện thoại trong tay, nhìn tất cả mọi người ở tầng trệt một lượt: "Thành ca nói là không mang theo dù, giờ ai mang qua cho anh ấy đây? Ở ngay trung tâm thương mại gần đây thôi."
Lại sắp tới ngày phát lương, tất cả mọi người đều đang cật lực chơi game để bảo vệ tiền lương của mình——
Chỉ có đồng chí đường giữa đã sớm an ổn ở vị trí thách đấu đang ngồi trên sofa nghịch mèo.
Cô mặt ngu ngẩng đầu lên, đấu mắt với giám đốc mấy giây, theo bản năng bật thốt: "Không được đâu? Tôi rất bận!"
"Bận cái rắm, cô đi đi! Mang mấy cây dù theo, hai người đội hàng xóm cũng không đem dù," tiểu Thụy kéo Đồng Dao dậy, "Lúc cô mới tới không phải cũng là Thành ca trăm công nghìn việc dẫn cô đi trung tâm thương mại mua vật dụng cá nhân à? Làm người phải biết có ơn tất báo..."
"... Tôi là kiểu ăn cháo đá bát."
"Đừng có kì kèo nữa, cô đi ngay cho tôi."
Cuối cùng Đồng Dao đành phải ngồi dậy, thay quần áo, chải đầu, liếc nhìn mưa như trút nước ở ngoài, cô thở dài một hơi, một tay mở dù của mình, dưới nách còn kẹp ba cây dù lớn, nói với giám đốc đội đang đứng chống nạnh ở cửa: "Tôi đi, chắc là mất hai mươi phút mới tới được, bởi vì chân ngắn đi chậm, anh bảo anh ta tự tìm một chỗ trú đợi tôi."
"Đi đi đi đi."
Đồng Dao ra khỏi cửa.
Vừa ra đã gửi tin nhắn WeChat cho Lục Tư Thành, hỏi xem anh ta đang ở đâu, tìm thấy bạn thân Giáo Hoàng của anh ta chưa, cô sẽ qua đó, khi tới sẽ gọi điện cho anh ta... Cầm điện thoại chờ mười phút vẫn chưa thấy Lục Tư Thành trả lời, cô lầm bầm "Chắc không phải điện thoại hết pin rồi chứ", cất điện thoại, tăng tốc bước đi——
Mưa gió có hơi khắc nghiệt, một cây dù cũng chẳng có mấy hữu dụng, đến khi Đồng Dao đến được trung tâm thương mại mà tiểu Thụy nói, cả người đều đã bị mưa tạt cho không ra hình người... Hơi lạnh trong trung tâm thương mại khiến cô rùng mình, hắt hơi một cái, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tư Thành, đầu dây bên kia đầu tiên là yên ắng, rồi sau đó là giọng nói của chị nhân viên tổng đài ——
[Thuê bao quý khách đang gọi hiện không liên lạc được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp...]
Đồng Dao ngắt máy, nhìn chằm chằm cái điện thoại như nhìn quái vật, giống như không thể tin nổi điện thoại của cái tên kia thật sự đã hết pin... Cô đơ người đứng ở cửa trung tâm thương mại, quay đầu nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy thật tuyệt vọng...
Gửi tin nhắn cho tiểu Thụy báo với anh ta là không thể liên lạc được với Lục Tư Thành, Đồng Dao bắt đầu tìm kiếm từng tầng, từng tiệm cà phê một, lúc này cô vẫn còn ký thác kỳ vọng vào trí thông minh của đội trưởng nhà mình——
Khi cô đến một tiệm bánh ngọt nào đó ở tầng ba thì gặp hỗ trợ kiêm đội trưởng đội hàng xóm, Lương Sinh, cũng đang ngu người cộng lo lắng.
Cậu ta nhìn có vẻ nhỏ hơn Đồng Dao một hai tuổi, mặc áo tay ngắn, tóc bù xù, là kiểu cậu nhóc ngây ngô tính khí tốt lại đáng yêu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Đồng Dao, hai mắt cậu ta sáng lên như vừa tìm thấy cọng rơm cứu mạng, chạy tới nắm chặt tay cô: "A a là đường giữa của đội Viễn Thông bên cạnh đây mà, xin hỏi bây giờ chị có thời gian không, có thể giúp em chút chuyện được không——"
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao: "Chị biết cậu đang tìm AD nhà cậu, chị cũng đang tìm AD nhà chị —— Theo như chị được biết, tầm nửa tiếng trước sau AD nhà cậu đi lạc, thì gửi tin nhắn WeChat cầu cứu AD nhà chị, rồi sau đó, AD nhà chị xuất phát... nửa tiếng sau, AD nhà chị và AD nhà cậu tay trong tay mất tích, gọi không nghe máy, chị mới phải đến tìm."
Lương Sinh: ".........."
Đồng Dao rút tay về, vỗ vai Lương Sinh, cảm khái cuối cùng mình cũng tìm được người cùng thuyền: "Cậu mau gọi cho AD nhà cậu đi, bảo anh ta đưa máy cho AD nhà chị."
Lương Sinh "ơ" một tiếng, nhưng lại không có động tĩnh gì.
Đồng Dao: "... Đừng nói cậu không có số anh ta nha?"
Lương Sinh: "Anh ấy không biết tiếng Trung, em lưu số làm gì."
Đồng Dao lấy tay che mặt, sau đó "Hành trình đơn độc" biến thành "Hành trình hai người tìm hoài mà tìm không thấy đầy tuyệt vọng", cô và Lương Sinh tìm người với số lượng manh mối là con số 0 tròn trĩnh——
Mãi đến nửa tiếng sau.
Khi Đồng Dao và Lương Sinh chạy tới chạy lui trong tuyệt vong, lúc đi ngang qua khu vực trò chơi trẻ em ở tầng trên cùng, xa xa đã nghe thấy tiếng của các loại trò chơi trong đó, Đồng Dao che tai, hỏi Lương Sinh: "Hai cái người này nếu chồng lên nhau có khi phải được bốn mét chắc sẽ không hồn nhiên chạy đến chỗ này chơi đâu ha?"
Vừa dứt lời thì phát hiện Lương Sinh đang nhìn chằm chằm về phía đó——
Đó là khu gắp thú.
Đồng Dao nhìn theo hướng cậu ta nhìn, vì vậy nhìn thấy một chỗ có đông người vây xung quanh, ở giữa đám đông là hai sinh vật với dáng người cao lớn, vẻ ngoài bắt mắt——
Các em học sinh nữ xung quanh nhìn với vẻ mặt cuồng nhiệt, các bạn nhỏ thì hâm mộ, một người trong số hai người họ xách một túi lớn thú bông gắp được, người dựa vào cái máy gắp thú còn thấp hơn anh ta; người còn lại thì treo một con Pikachu to đùng trên cổ, lúc này anh ta đang đứng bên cạnh máy gắp thú, ngón tay thon dài điều khiển tay gắp, vững vàng gắp một con lớn bằng bàn tay lên...
Mọi người xung quanh "Siêu thật đấy" "Đây là cái thứ mấy rồi chứ" "Nguyên hàng máy gắp thú này sắp bị bọn họ gắp sạch rồi" ——
Anh ta rũ mắt, vẻ mặt lãnh đạm.
Y chang như lúc anh ta phá nát nhà chính của đối phương.
Đồng Dao: "..."
Cô xốc xếch đứng tại chỗ, mà Lương Sinh bên cạnh đã mang vẻ mặt đầy xúc động gọi tên ID trong game của người đàn ông tóc đỏ đang đứng tựa vào máy gặp thú, chạy qua đó, chen vào trong đám đông, chạy đến chỗ anh ta, cầm cổ tay anh ta khua chân múa tay nói gì đó...
Lục Tư Thành cúi người lấy con thú mới gắp được ra, thẳng người nhìn hỗ trợ đội hàng xóm đang xúc động vì tìm thấy được AD nhà mình, lúc này, có lẽ anh cảm giác được cái gì đó nên quay đầu lại nhìn ——
Ngay sau đó thì nhìn thấy đường giữa nhà mình nách kẹp ba cây dù, tay còn xách một cái, lúc này đang đen mặt nhìn anh, sống chết không chịu đến gần.
Lục Tư Thành lấy điện thoại ra muốn xem xem đã mấy giờ rồi, mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn rồi.
Nhét điện thoại vào túi, liếc nhìn bạn mình, cậu ta mặt áy náy nói "sorry", kéo cái túi đựng đầy thú bông đưa hết cho hỗ trợ nhà mình, nói vài câu tiếng Hàn, tri kỷ Lục Tư Thành dịch giúp: "Cậu ta nói rất xin lỗi, mấy thú bông này tặng cậu đấy."
Lương Sinh: "..."
Lục Tư Thành đi đến chỗ Đồng Dao, cầm lấy mấy cây dù trong tay cô: "Tìm lâu không?"
Đồng Dao xoay xoay cánh tay: "Một tiếng."
Lục Tư Thành "Ồ" một tiếng, cúi đầu đang tính bảo Đồng Dao gọi xe để về, nhưng vừa cúi đầu đã phát hiện cô vẫn đang nhìn chằm chằm túi thú bông của Lương Sinh: "Có chuyện gì à?"
"..." Đồng Dao thu hồi ánh mắt, vén tóc, khẽ liếc nhìn Pikachu trên cổ Lục Tư Thành, bình tĩnh nói: "Không có gì, về đi, tôi sắp bị đông cứng rồi."
Nói xong xoay người bước đi.
Lục Tư Thành hơi đơ ra, xoay người đuổi theo.
Đồng Dao mải miết đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy trên cổ có gì đó mềm mềm, thứ gì đó đang đè trên lưng cô, cô dừng bước cúi đầu nhìn móng vuốt Pikachu trên cổ mình, ngẩng đầu lên, ngu người quay lại, Lục Tư Thành đưa con thú gắp được sau cùng kia cho cô, vỗ đầu cô: "Chưa tạnh mưa, dùng ứng dụng gọi xe đi."
Đồng Dao "ờ", hai mắt cúi xuống nhìn chằm chằm thú nhồi bông trong tay, là một con thỏ tai rũ màu hồng, con thỏ còn đang ôm một củ cà rốt.
... Thú bông, rất đáng yêu.