Chương 34: Thỏ ôm chặt cà rốt
Không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt của Lục Nhạc thay đổi, cậu ta vừa hỏi "Nhỏ lùn kia đâu" vừa đi về phía Lục Tư Thành, đến trước cửa phòng trang điểm, tay vừa đặt lên núm vặn cửa, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, người vốn đang ngồi xổm trước cửa bỗng đứng bật dậy—— Dáng người cao lớn vững vàng chắn ngang giữa Lục Nhạc và cánh cửa.
"Mày qua đó trước đi."
Giọng Lục Tư Thành bình tĩnh, mặt không có biểu tình gì, ngoại trừ mái tóc có chút loạn ra, hoàn toàn không thể nhìn ra chút gì của biểu cảm ban nãy —— Giống như là bản thân Lục Nhạc nhìn nhầm vậy.
Lục Nhạc rút tay lại: "Cô ấy ở trong?"
Lục Tư Thành: "Ừm."
Lục Nhạc: "Làm gì trong đó?"
Lục Tư Thành: "Không biết."
Đối đáp trôi chảy.
Lục Tư Thành ngừng một chút, lại nói: "Mày đi trước đi, cô ấy sẽ qua ngay thôi."
Lục Nhạc nhìn thẳng vào mắt Lục Tư Thành: "Tiểu Thụy muốn tụi em chụp ảnh chung, nên em mới tới tìm cô ấy."
Lục Tư Thành "Ừm" một tiếng, rõ ràng là lười phải nhắc tới chủ đề này... Lục Nhạc nhìn thấy anh trai mình thực sự không muốn nói chuyện, chỉ còn cách từ bỏ, ném lại một câu "Vậy hai người nhanh lên chút", rồi xoay người, do dự rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại một mình Lục Tư Thành, khoảng mười mấy phút sau, cánh cửa sau lưng anh ta "cạch" một tiếng, mở ra, để lộ ra một khe hở nhỏ, lộ ra một khuôn mặt đang căng thẳng, đèn trong phòng trang điểm không quá sáng, gò má cô gái hơi ửng đỏ: "Anh, mới rồi anh nói chuyện với ai vậy?"
"Lục Nhạc."
Lục Tư Thành xoay người, nhìn thoáng qua cái người đang núp sau cửa, trên người cô là bộ đồng phục màu trắng——Anh ngừng một chút, sau đó dùng giọng nói không nghe ra chút biểu cảm gì, nói: "Thay xong đồ rồi thì ra đi, chần chừ gì nữa?"
"Thay xong đồ rồi" bốn chữ này khiến tay Đồng Dao nắm chặt tay nắm cửa, cửa mở rộng ra một chút—— bạn nữ mặc trên người bộ đồng phục giải mùa hè của ZGDX trườn ra ngoài y như con lươn...
Bộ trang phục này cô mặc lên so với các thành viên khác đem lại cảm giác không giống nhau lắm, cánh tay trắng nõn lộ ra dưới tay áo ngắn khiến bộ quần áo vốn đã trắng lại càng trắng hơn —— Nhìn qua giống như một người đã nhiều năm chỉ ru rú trong phòng không ra ngoài vậy... Lục Tư Thành không nói gì, nhìn thoáng qua cô rồi xoay người đi ở phía trước dẫn đường.
Cả một bầu trời lúng túng.
Đồng Dao chắp tay sau lưng lẽo đẽo theo sau, cố hết sức tìm cách xua tan sự lúng túng này: "Lúc nãy anh đã thấy gì rồi?"
Chỉ cần thức thời một chút, Lục Tư Thành sẽ nói "Không thấy gì cả", nhưng mà méo ngờ người đang đi phía trước dừng bước chân, thành thật nói: "Thấy hết rồi."
Đồng Dao lảo đảo, suýt nữa là giẫm lên gót chân Lục Tư Thành, sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu: "Đã nói với anh bao nhiều lần rồi, trước khi vào phòng phải gõ cửa!"
"... Lúc nãy Lục Nhạc cũng không gõ đã muốn mở cửa rồi," Lục Tư Thành quay đầu lại, nói: "Là tôi cản lại đấy."
"Nói anh đó, kéo Lục Nhạc vào làm gì."
"Cô đã ở trong phòng trang điểm một tiếng bốn mươi phút rồi, xác suất tôi mở cửa vào và nhìn thấy cô đang duy trì cái trạng thái đó, ăn mặc kiểu đó, cái tư thế đó sáng chói cả phòng trang điểm với việc nhìn thấy cô đã chết bất đắc kì tử trong đấy là 50-50."
"..."
Lối vào phòng chụp ảnh cách đây không xa, từ xa xa đã nghe thấy tiếng tiểu Bàn hỏi Lục Nhạc "không phải cậu đi tìm bạn nữ đường giữa của chúng ta à, người đâu?", Đồng Dao giống như vội vàng vơ lấy cọng rơm cứu mạng, rướn cô lên muốn đáp là cô ở đây, không ngờ vào lúc này, người đang đi trước cô bất ngờ dừng lại ——
Đồng Dao sững người, ngẩng đầu lên, từ chỗ cô chỉ có thể nhìn thấy bờ vai thái bình dương của anh ta, cô còn chưa kịp phản ứng lại anh ta tại sao lại dừng, đã nghe anh ta nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, xin lỗi."
Đồng Dao: "?"
Lục Tư Thành: "Lần sau sẽ gõ cửa."
Đồng Dao: "....................."
Đại não cô ngừng hoạt động cmnr.
Ba giây sau, cô giật mình nhận ra——
Đội trưởng đại nhân đang xin lỗi.
Với mình.
Một giây trước, não bộ chỉ cảm thấy ngượng ngùng lúng túng thì bây giờ đột nhiên "oành" một cái, được thông, cô giơ tay "bộp" một tiếng, che đi khuôn mặt đỏ đến mức có thể chiên trứng của mình, dùng sức nhéo má, cả người "soạt" ngồi xổm xuống, mặt sắp vùi hết vào đầu gối: "Anh, anh có bệnh à! Tự nhiên nghiêm túc xin lỗi làm gì!!!"
"?"
Người đàn ông vốn đang quay lưng về phía Đồng Dao xoay người lại, nhìn cái người đang ngồi chồm hổm kia, co rút khóe miệng, đưa tay cầm cánh tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô đứng dậy, không thèm để ý đến khuôn mặt đỏ ửng như tôm chín của cô, nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng cô cần một lời xin lỗi đàng hoàng."
"Đúng đúng đúng, phải phải phải, cần chứ." Đồng Dao đỏ mặt, trừng mắt với anh ta, "Thời cổ đại anh mà nói những lời này nghĩa là anh muốn cưới tôi đấy."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Hình phạt này hình như hơi quá đáng."
Đồng Dao: "........"
Lục Tư Thành: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Đồng Dao lập tức co vòi: "Xin lỗi!"
Lục Tư Thành buông cánh tay cô ra, giữ nguyên bộ mặt tê liệt xoay người đi về phía phòng chụp ảnh, Đồng Dao ngoan ngoãn đi theo anh ta, phục sát đất với căn bệnh cứ hễ căng thẳng là lại vạ miệng của mình... Hai người lần lượt đi vào phòng chụp, Tiểu Bàn là người đầu tiên nhìn thấy Đồng Dao, vừa tính nói "rốt cuộc hai người cũng tới rồi", nhưng khi thấy Đồng Dao cúi đầu đi theo sau Lục Tư Thành, lại chuyển sang hỏi: "Đồng Dao, mặt cô sao thế?"
Một câu này khiến tất cả mọi người đều chú ý nhìn sang.
Lục Tư Thành quay đầu nhìn Đồng Dao một cái, cô ngẩng nhẹ đầu, cố trấn tĩnh chính mình mà vén tóc ra sau tai, giọng trong sáng, hỏi: "Sao là sao?"
"Đỏ." Lục Nhạc ngồi một bên mặt không biểu cảm, "Lúc nãy hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nếu ánh mắt cũng có tiếng nói, thì hiện tại bây giờ ánh mắt của mọi người nhìn về phía Đồng Dao và Lục Tư Thành có lẽ sẽ giống âm thanh đao kiếm va chạm trong phim kiếm hiệp rồi——
"Chạy tới đây." Lục Tư Thành bình tĩnh nói, "Không phải thời gian không còn nhiều à?"
Lục Nhạc: "Chạy tới vậy sao chả thấy anh có tí phản ứng nào hết?"
Lục Tư Thành: "Chân anh dài."
Lục Nhạc cạn lời.
Lúc này, Đồng Dao bị thợ chụp ảnh giục vào trong chụp ảnh cá nhân.
Đồng Dao là người chụp cuối cùng, ảnh quảng cáo của toàn đội là ghép từ những tấm chụp cá nhân riêng rẽ này, vì vậy, để tránh công đoạn cắt ghép sau này gặp khó khăn, mỗi người đều phải tạo vài dáng theo yêu cầu của đội chụp ảnh, ví dụ như hiện tại, Đồng Dao được yêu cầu phải khoanh hai tay lại, cằm hơi giơ lên hướng về ống kính, mắt khẽ rũ xuống——
Chỉ cần là người biết chút nguyên tắc cơ bản thì sẽ biết kiểu tạo dáng này chắc chắn là được dùng để làm trung tâm của tấm hình, điều này thể hiện rõ cô được trọng dụng và tôn trọng đến mức nào—— ở trong một đội có Lục Tư Thành, vậy mà người mới lại được làm center —— nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm mừng như điên, đáng tiếc là người nào đó lại còn kì kèo: "...Thế này á? Thế này á? Cằm phải giơ cao vậy cơ á? Thiệt luôn á hả? Chú à, như này có khi nào khiến mặt nhìn có vẻ to hơn không? Rũ mắt xuống thì chẳng phải là như không có à, vốn dĩ mắt đã không to rồi mà..."
Chú chụp ảnh: "Ờ."
Đồng Dao: "?????"
Chú chụp ảnh: "Nhưng như vậy mới có khí chất, tưởng tượng mình là nữ vương í."
Đồng Dao ngu người: "Nữ vương?"
Tiểu Thụy đứng cạnh đó nhìn cô, vẻ mặt như kiểu muốn kiếm một cây gậy nào đó qua gõ đầu cô cho tỉnh... Lục Tư Thành bắt chéo chân ngồi cạnh đó, nhìn như thể đang nghiêm túc chơi game, bất thình lình nói một câu: "Để cho một cô nhóc lùn làm nữ vương, cũng nên suy xét đến tính khả thi của dáng người chứ."
Cuối cùng, chú chụp ảnh phải huy động dàn trợ thủ của mình đến ép Đồng Dao tạo dáng theo yêu cầu, nhanh chóng "tách tách tách" chụp, chụp cũng được kha khá, tiếp theo chỉ còn công đoạn chỉnh sửa hậu kì nữa là xong...
Sau khi chụp cá nhân thì đến lượt chụp ảnh đôi theo yêu cầu của Tiểu Thụy.
"Phải có cảm giác như thể đây là trận đấu định mệnh ấy, đấu đá kịch liệt, sát khí bừng bừng, cảm giác trận chiến trong âm thầm giữa chính thức và dự bị, phải tạo ra cảm giác kiểu giữa hai người vì cạnh tranh nên xảy ra mâu thuẫn ấy!"
Tiểu Thụy cố gắng thông não Đồng Dao và Lục Nhạc, Lục Nhạc vẫn cứ không cảm xúc, chẳng biết có nghe lọt tai câu nào hay không, Đồng Dao thì cái hiểu cái không, Lục Tư Thành duỗi đôi chân dài: "Hai đứa này không phải ngày nào cũng đấu đá kịch liệt, sát khí bừng bừng, chiến trang trong âm thầm à? Chỉ cần dùng cái suy nghĩ ngu ngốc như khi hai người giành ghế với nhau đấy, cái nhóc Thụy cần thực ra chính là thể hiện ra bản chất thật của hai người thôi."
Đồng Dao xa xa trừng mắt nhìn Lục Tư Thành.
...
Buổi tối, cả ngày xoay đi xoay lại chóng mặt, mọi người mệt mỏi trở về trụ sở, Đồng Dao xụi lơ ngồi xuống, lấy điện thoại đặt đồ ăn cho mọi người, đang hỏi từng người xem ai muốn ăn gì, lúc này Tiểu Bàn ngồi chỗ máy tính đột nhiên "ù uôi" một tiếng, Đồng Dao giật mình tí nữa thì làm rơi điện thoại, khó khăn ngẩng đầu từ trên ghế sofa lên: "Sao đấy?"
"Page của đội mình vừa nhá hàng hình chụp chiều nay!", Tiểu Bàn chỉ vào màn hình, nói, "Tấm này chụp cũng được đấy chứ!"
Đồng Dao nghe vậy, chợt nghĩ tới chiều nay bị ép tạo đủ kiểu nào là mặt to, mắt nhỏ bla bla nên có chút lo lắng, vội vàng đăng nhập Weibo, vừa vào đã thấy ngay tấm hình đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt mà page của ZGDX mới đăng——
Mí mắt Đồng Dao giật giật.
Trong ảnh là cô và Lục Nhạc.
Mấy đồng chí bên chỗ chụp ảnh với khả năng thần thánh của mình, điều chỉnh ánh sáng, một nửa bên trái của Đồng Dao được chiếu sáng, nửa gương mặt được chiếu sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối; phía sau cô, một thanh niên cao hơn cô rất nhiều đang quay lưng lại, lưng hướng về ống kính, nhìn giống như một ngọn núi cao ở phía sau vậy, đầu cậu ta hơi quay về phía có ánh sáng, sống mũi cao của cậu ta cùng khóe môi lãnh đạm được chiếu sáng, lông mi dài tạo thành một bóng nhỏ mờ...
Cậu ta là sự kết hợp giữa trưởng thành và xốc nổi, phần trán có thể cảm nhận được khí khái anh hùng.
Tấm này được chia sẻ hơn hai nghìn lượt, nhưng bình luận ở dưới là——
[Người thiếu niên đó là Lục Nhạc a: aaaaaaaaaa Luật của chúng ta!!!!!]
[Vua của cô ấy: aaaaaaaaaaa Vợ tôi sì-mai-linh!!!!]
[ZGDX lớn hơn ALL: Tấm hình ảnh được đấy.]
[Ahihi: sự ra đời cho một thế hệ "ánh sáng và bóng tối" mới, càng ngày càng trông mong giải mùa hè.]
[Chó chân ngắn: đồ mới của giải mùa hè đẹp quá, haha, ZGDX thì phải là màu xanh trắng chứ.]
[Cô vợ nhỏ của A Nhạc Nhạc: ......... GATO vl, tấm này mà treo trong phòng ngủ có khác gì ảnh cưới không? Excuse me? Lại muốn gửi đao tới rồi.]
[Tao chỉ đi ngang qua thôi: Ý nghĩa của bức hình này là Lục Nhạc chắc chắn có tên trong danh sách giải lần này rồi đúng không? Tôi nghĩ thông điệp của tấm này là —— Chính thức: smiling; Dự bị: Luật.]
[Cho mị một con voi: thuyền Thành – Dao ôm chặt tôi! Phải kiên định giữ vững lập trường không được dao động!]
[A Đồng: Chào thím ship Thành – Dao, tôi ship Nhạc – Dao, kể từ hôm nay, bên phe này sẽ phái quân sang đánh úp đấy.]
...
Đồng Dao nhìn chằm chằm tấm hình này hồi lâu, lại lướt xem bình luận, lúc sau "đù", ngồi bật dậy nhìn Lục Nhạc, lúc này cậu ta cũng đang bình tĩnh nhìn vào màn hình điện thoại, hình như cảm nhận được ánh mắt của Đồng Dao, cậu ta nâng mí mắt lên nhìn cô một cái ——
Hai người đấu mắt ba giây.
Sau đó vứt cho đối phương cái ánh mắt khinh bỉ thật to rồi dời đi, Đồng Dao lại ngã trở về ghế sofa.
"Tôi bảo bên page đăng tấm này," tiểu Thụy lượn vào phòng khách, "Trước khi danh sánh chính thức được công bố, để cho người bên ngoài hiểu rõ, giải mùa hè lần này, ZGDX chúng ta vẫn có hai đường giữa."
"Người hiểu được như vậy không nhiều." Lục Tư Thành bên cạnh nói, "Hầu hết đều cho rằng hai đường giữa của đội chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn rồi."
Đồng Dao bật dậy, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, trợn tròn mắt đầy vô tội nhìn đội trưởng đại nhân cách đó không xa; tiểu Thụy cũng ngẩn người: "Hầu hết? Ai?"
"Mẹ anh, mẹ nó." Lục Tư Thành chỉ vào Lục Nhạc, "Năm cuộc gọi nhỡ, mười mấy cái tin nhắn Wechat chưa đọc, toàn hỏi có phải con trai nhỏ của bà ấy đã có bạn gái rồi phải không, sao ảnh yêu đương lại đăng lên Weibo của đội làm gì."
Lục Nhạc nghe vậy sửng sốt, vội vàng cầm điện thoại gọi cho ai đó, ra ngoài nói chuyện điện thoại, dập tắt scandal.
Đồng Dao thầm tạ ơn trời vì mẹ cô không dùng Weibo, nhưng cô lại quên mất mình còn cô bạn thân thích lướt Weibo, vì thế không tới năm phút sau khi Lục Nhạc đi ra ngoài, đường giữa của đội hàng xóm đã trực tiếp dẫn bạn gái sang chơi rồi, Đồng Dao vừa mở cửa ra, cô bạn thân cao một mét bảy hai lại còn đi giày cao gót của cô đã vỗ vai cô: "Tấm hình đó cũng được đấy."
Cảm giác được sau lưng có vài ánh mắt bắn tới.
Sống lưng Đồng Dao căng thẳng: "Đừng nói bậy! Đội tớ cấm yêu đương giữa các thành viên với nhau."
Kim Dương cười tươi như hoa: "Bạn à, tớ có nói gì đâu~."
Mấy ánh mắt sau lưng biến thành "sáng rực như lửa", Đồng Dao không thể không quay đầu lại, lại thấy sau lưng chẳng có ai, Tiểu Thụy đang gọi điện thoại, Lão Miêu và Lão K mở máy tính, đấu đôi, Tiểu Bàn ngồi xổm trước tủ lạnh lục tới lục lui, Lục Tư Thành ngồi trên sofa chơi game trong điện thoại——
Ai cũng có vẻ rất bận rộn.
Đồng Dao thở dài một hơi, kéo cô bạn thân mà Ngải Giai ném cho mình đi lên lầu, Kim Dương vừa đi vừa nói: "Lúc tớ vào đây đã nhìn thấy nam chính rồi, đang ở bên ngoài gọi điện thoại—— Nghe nói là anh em ruột của Lục Tư Thành hả, quả thực là khá giống, lần đầu nhìn thấy tớ suýt chút nữa đã nhận lầm, nếu không phải là Lục Tư Thành cao hơn chút thì... Đẹp thì đúng là đẹp thật, trong một khoảnh khắc đó tớ mẹ nó còn có ảo giác thể thao điện tử đâu đâu cũng là soái ca đấy."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tại sao trong cái nơi toàn soái ca này tớ lại lượm trúng cái tên Ngải Giai cơm thừa canh cặn chứ?"
"..."
"—— Ê, bạn gì đó trên lầu, anh nghe thấy đấy!"
Giọng của Ngải Giai từ dưới lầu truyền đến, Kim Dương làm mặt quỷ rồi kéo Đồng Dao vào phòng, thì thầm to nhỏ... Lúc này Đồng Dao vẫn đang mặc đồ của đội, bởi vì chưa giặt nên vải có hơi cứng, Đồng Dao vừa vào phòng đã nhanh chóng thay đồ cho thoải mái—— Lúc cô thay đồ, Kim Dương ngồi ở sau lưng cô, nhìn người đang đứng trước tủ quần áo, cởi đồng phục lộ ra đồ lót, "chậc" một tiếng: "Cậu mặc cái gì vậy hả?"
"Đồ lót." Đồng Dao mặt không biểu cảm xoay người lại, "Thấy sao?"
Kim Dương nhìn một lượt bộ nội y với họa tiết ngây thơ kia, nơi nào đó gồ lên bị siết lại tạo thành đường cong, xuống dưới là cái bụng bằng phẳng, qυầи ɭóŧ mặc dù cũng là những họa tiết ngây thơ, nhưng hai bên còn có thêm dây buộc, thắt thành nơ con bướm——
Kim Dương một tay chống cằm, thâm thúy "Ồ" một tiếng: "Bây giờ tớ cảm thấy có lẽ tớ đã nhầm một chuyện."
"Gì vậy?" Đồng Dao xoay người cầm áo sơ mi mặc lên, thuận miệng hỏi.
"Không nghĩ tới có lẽ sẽ có người có sở thích khác."
"..."
"Nhưng nếu có người thật sự thích kiểu này, cậu phải cẩn thận đấy, chắc chắn anh ta là một tên biếи ŧɦái."
Đồng Dao xoay người cầm bộ đồng phục đã cởi ra ném vào mặt người ngồi phía sau, ai đó haha cười ngã lăn ra giường, hai người chọc phá nhau, cuốn thành một nùi, vì thế người bị đè ở dưới không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ một cách bất thường của cái người đang la hét "Cậu mau im miệng lại" ——
Lúc hai người đang "chiến", thì điện thoại của Đồng Dao rung lên, cô thở hồng hộc bò dậy cầm điện thoại nhìn một cái, trên màn hình là một cái ID dài ngoằng, nội dung tin nhắn lại rất ngắn gọn——
[fhdjwhdb2333: đồ đặt giao tới rồi.]
[fhdjwhdb2333: tôi trả tiền rồi.]
[fhdjwhdb2333: xuống ăn cơm.]
Đồng Dao: "A!"
Kim Dương cũng ngồi dậy: "Sao thế?"
Đồng Dao gãi đầu: "Đồ đặt giao tới rồi."
Xuống giường, cầm điện thoại nhanh chóng gửi đi ba tin nhắn WeChat——
[Đừng đừng đừng!]
[Để tôi trả, để tôi trả, hôm nay đã nói là tôi mời mà!]
[Xuống liền nè! Anh đừng manh động!]
Gửi xong, cô vội vàng đi dép xuống lầu, mở cửa ra đã nghe thấy tiếng mọi người đang bày bát đũa, Đồng Dao bước nhanh xuống, chuẩn bị gửi trả lại tiền cho Lục Tư Thành, lúc này, cô nghe Lục Nhạc nói: "Anh, em mượn điện thoại một lát, điện thoại em hết pin rồi."
Đồng Dao không để ý, tiếp tục xuống lầu.
Mới đi được một nửa cầu thang, đột nhiên nghe thấy Lục Nhạc ngập ngừng một chút, sau đó nghi ngờ nói——
"Cái người có nickname "Thỏ ôm chặt cà rốt" này là ai? Anh ta gửi WeChat cho anh bảo là xuống ngay, anh đừng manh động, đừng manh động cái gì?"
Lục Nhạc vừa dứt lời.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng "bịch bịch bịch bộp" ở bên phía cầu thang, đi đôi với đó là một cô gái "a" một tiếng, kêu đau thảm thiết, mọi người khiếp sợ quay đầu, nhìn thấy đường giữa chính thức của bọn họ đang chật vật ngồi đó, dép không cánh mà bay, vẫn đang duy trì tư thế lăn từ trên cầu thang xuống, dùng mông chạm đất lúc nãy.
"Douma, Đồng Dao cô không sao chứ?"
"Chạy cái gì đói vậy cơ à?"
"Đứng lên nào đứng lên nào... Có bị thương ở đâu không? Cổ chân không sao chứ?"
Mọi người sau khi khiếp sợ liền nhanh chóng tiến đến.
Chỉ có hai anh em nhà họ Lục vẫn đứng đó, Lục Tư Thành nhìn người đang đau nhíu mày, tay đỡ hông, được Tiểu Bàn đỡ dậy, sau đó nhăn mặt, lấy lại điện thoại trong tay Lục Nhạc: "Không ai cả, lòng hiếu kì của mày nặng vậy cơ à? Dùng điện thoại thì dùng đi, nhìn lung tung làm gì?"
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói: a a đỏ đỏ lửa lửa hoảng hoảng hốt hốt hahahahahaha, biếи ŧɦái.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt của Lục Nhạc thay đổi, cậu ta vừa hỏi "Nhỏ lùn kia đâu" vừa đi về phía Lục Tư Thành, đến trước cửa phòng trang điểm, tay vừa đặt lên núm vặn cửa, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, người vốn đang ngồi xổm trước cửa bỗng đứng bật dậy—— Dáng người cao lớn vững vàng chắn ngang giữa Lục Nhạc và cánh cửa.
"Mày qua đó trước đi."
Giọng Lục Tư Thành bình tĩnh, mặt không có biểu tình gì, ngoại trừ mái tóc có chút loạn ra, hoàn toàn không thể nhìn ra chút gì của biểu cảm ban nãy —— Giống như là bản thân Lục Nhạc nhìn nhầm vậy.
Lục Nhạc rút tay lại: "Cô ấy ở trong?"
Lục Tư Thành: "Ừm."
Lục Nhạc: "Làm gì trong đó?"
Lục Tư Thành: "Không biết."
Đối đáp trôi chảy.
Lục Tư Thành ngừng một chút, lại nói: "Mày đi trước đi, cô ấy sẽ qua ngay thôi."
Lục Nhạc nhìn thẳng vào mắt Lục Tư Thành: "Tiểu Thụy muốn tụi em chụp ảnh chung, nên em mới tới tìm cô ấy."
Lục Tư Thành "Ừm" một tiếng, rõ ràng là lười phải nhắc tới chủ đề này... Lục Nhạc nhìn thấy anh trai mình thực sự không muốn nói chuyện, chỉ còn cách từ bỏ, ném lại một câu "Vậy hai người nhanh lên chút", rồi xoay người, do dự rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại một mình Lục Tư Thành, khoảng mười mấy phút sau, cánh cửa sau lưng anh ta "cạch" một tiếng, mở ra, để lộ ra một khe hở nhỏ, lộ ra một khuôn mặt đang căng thẳng, đèn trong phòng trang điểm không quá sáng, gò má cô gái hơi ửng đỏ: "Anh, mới rồi anh nói chuyện với ai vậy?"
"Lục Nhạc."
Lục Tư Thành xoay người, nhìn thoáng qua cái người đang núp sau cửa, trên người cô là bộ đồng phục màu trắng——Anh ngừng một chút, sau đó dùng giọng nói không nghe ra chút biểu cảm gì, nói: "Thay xong đồ rồi thì ra đi, chần chừ gì nữa?"
"Thay xong đồ rồi" bốn chữ này khiến tay Đồng Dao nắm chặt tay nắm cửa, cửa mở rộng ra một chút—— bạn nữ mặc trên người bộ đồng phục giải mùa hè của ZGDX trườn ra ngoài y như con lươn...
Bộ trang phục này cô mặc lên so với các thành viên khác đem lại cảm giác không giống nhau lắm, cánh tay trắng nõn lộ ra dưới tay áo ngắn khiến bộ quần áo vốn đã trắng lại càng trắng hơn —— Nhìn qua giống như một người đã nhiều năm chỉ ru rú trong phòng không ra ngoài vậy... Lục Tư Thành không nói gì, nhìn thoáng qua cô rồi xoay người đi ở phía trước dẫn đường.
Cả một bầu trời lúng túng.
Đồng Dao chắp tay sau lưng lẽo đẽo theo sau, cố hết sức tìm cách xua tan sự lúng túng này: "Lúc nãy anh đã thấy gì rồi?"
Chỉ cần thức thời một chút, Lục Tư Thành sẽ nói "Không thấy gì cả", nhưng mà méo ngờ người đang đi phía trước dừng bước chân, thành thật nói: "Thấy hết rồi."
Đồng Dao lảo đảo, suýt nữa là giẫm lên gót chân Lục Tư Thành, sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu: "Đã nói với anh bao nhiều lần rồi, trước khi vào phòng phải gõ cửa!"
"... Lúc nãy Lục Nhạc cũng không gõ đã muốn mở cửa rồi," Lục Tư Thành quay đầu lại, nói: "Là tôi cản lại đấy."
"Nói anh đó, kéo Lục Nhạc vào làm gì."
"Cô đã ở trong phòng trang điểm một tiếng bốn mươi phút rồi, xác suất tôi mở cửa vào và nhìn thấy cô đang duy trì cái trạng thái đó, ăn mặc kiểu đó, cái tư thế đó sáng chói cả phòng trang điểm với việc nhìn thấy cô đã chết bất đắc kì tử trong đấy là 50-50."
"..."
Lối vào phòng chụp ảnh cách đây không xa, từ xa xa đã nghe thấy tiếng tiểu Bàn hỏi Lục Nhạc "không phải cậu đi tìm bạn nữ đường giữa của chúng ta à, người đâu?", Đồng Dao giống như vội vàng vơ lấy cọng rơm cứu mạng, rướn cô lên muốn đáp là cô ở đây, không ngờ vào lúc này, người đang đi trước cô bất ngờ dừng lại ——
Đồng Dao sững người, ngẩng đầu lên, từ chỗ cô chỉ có thể nhìn thấy bờ vai thái bình dương của anh ta, cô còn chưa kịp phản ứng lại anh ta tại sao lại dừng, đã nghe anh ta nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, xin lỗi."
Đồng Dao: "?"
Lục Tư Thành: "Lần sau sẽ gõ cửa."
Đồng Dao: "....................."
Đại não cô ngừng hoạt động cmnr.
Ba giây sau, cô giật mình nhận ra——
Đội trưởng đại nhân đang xin lỗi.
Với mình.
Một giây trước, não bộ chỉ cảm thấy ngượng ngùng lúng túng thì bây giờ đột nhiên "oành" một cái, được thông, cô giơ tay "bộp" một tiếng, che đi khuôn mặt đỏ đến mức có thể chiên trứng của mình, dùng sức nhéo má, cả người "soạt" ngồi xổm xuống, mặt sắp vùi hết vào đầu gối: "Anh, anh có bệnh à! Tự nhiên nghiêm túc xin lỗi làm gì!!!"
"?"
Người đàn ông vốn đang quay lưng về phía Đồng Dao xoay người lại, nhìn cái người đang ngồi chồm hổm kia, co rút khóe miệng, đưa tay cầm cánh tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô đứng dậy, không thèm để ý đến khuôn mặt đỏ ửng như tôm chín của cô, nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng cô cần một lời xin lỗi đàng hoàng."
"Đúng đúng đúng, phải phải phải, cần chứ." Đồng Dao đỏ mặt, trừng mắt với anh ta, "Thời cổ đại anh mà nói những lời này nghĩa là anh muốn cưới tôi đấy."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Hình phạt này hình như hơi quá đáng."
Đồng Dao: "........"
Lục Tư Thành: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Đồng Dao lập tức co vòi: "Xin lỗi!"
Lục Tư Thành buông cánh tay cô ra, giữ nguyên bộ mặt tê liệt xoay người đi về phía phòng chụp ảnh, Đồng Dao ngoan ngoãn đi theo anh ta, phục sát đất với căn bệnh cứ hễ căng thẳng là lại vạ miệng của mình... Hai người lần lượt đi vào phòng chụp, Tiểu Bàn là người đầu tiên nhìn thấy Đồng Dao, vừa tính nói "rốt cuộc hai người cũng tới rồi", nhưng khi thấy Đồng Dao cúi đầu đi theo sau Lục Tư Thành, lại chuyển sang hỏi: "Đồng Dao, mặt cô sao thế?"
Một câu này khiến tất cả mọi người đều chú ý nhìn sang.
Lục Tư Thành quay đầu nhìn Đồng Dao một cái, cô ngẩng nhẹ đầu, cố trấn tĩnh chính mình mà vén tóc ra sau tai, giọng trong sáng, hỏi: "Sao là sao?"
"Đỏ." Lục Nhạc ngồi một bên mặt không biểu cảm, "Lúc nãy hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nếu ánh mắt cũng có tiếng nói, thì hiện tại bây giờ ánh mắt của mọi người nhìn về phía Đồng Dao và Lục Tư Thành có lẽ sẽ giống âm thanh đao kiếm va chạm trong phim kiếm hiệp rồi——
"Chạy tới đây." Lục Tư Thành bình tĩnh nói, "Không phải thời gian không còn nhiều à?"
Lục Nhạc: "Chạy tới vậy sao chả thấy anh có tí phản ứng nào hết?"
Lục Tư Thành: "Chân anh dài."
Lục Nhạc cạn lời.
Lúc này, Đồng Dao bị thợ chụp ảnh giục vào trong chụp ảnh cá nhân.
Đồng Dao là người chụp cuối cùng, ảnh quảng cáo của toàn đội là ghép từ những tấm chụp cá nhân riêng rẽ này, vì vậy, để tránh công đoạn cắt ghép sau này gặp khó khăn, mỗi người đều phải tạo vài dáng theo yêu cầu của đội chụp ảnh, ví dụ như hiện tại, Đồng Dao được yêu cầu phải khoanh hai tay lại, cằm hơi giơ lên hướng về ống kính, mắt khẽ rũ xuống——
Chỉ cần là người biết chút nguyên tắc cơ bản thì sẽ biết kiểu tạo dáng này chắc chắn là được dùng để làm trung tâm của tấm hình, điều này thể hiện rõ cô được trọng dụng và tôn trọng đến mức nào—— ở trong một đội có Lục Tư Thành, vậy mà người mới lại được làm center —— nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm mừng như điên, đáng tiếc là người nào đó lại còn kì kèo: "...Thế này á? Thế này á? Cằm phải giơ cao vậy cơ á? Thiệt luôn á hả? Chú à, như này có khi nào khiến mặt nhìn có vẻ to hơn không? Rũ mắt xuống thì chẳng phải là như không có à, vốn dĩ mắt đã không to rồi mà..."
Chú chụp ảnh: "Ờ."
Đồng Dao: "?????"
Chú chụp ảnh: "Nhưng như vậy mới có khí chất, tưởng tượng mình là nữ vương í."
Đồng Dao ngu người: "Nữ vương?"
Tiểu Thụy đứng cạnh đó nhìn cô, vẻ mặt như kiểu muốn kiếm một cây gậy nào đó qua gõ đầu cô cho tỉnh... Lục Tư Thành bắt chéo chân ngồi cạnh đó, nhìn như thể đang nghiêm túc chơi game, bất thình lình nói một câu: "Để cho một cô nhóc lùn làm nữ vương, cũng nên suy xét đến tính khả thi của dáng người chứ."
Cuối cùng, chú chụp ảnh phải huy động dàn trợ thủ của mình đến ép Đồng Dao tạo dáng theo yêu cầu, nhanh chóng "tách tách tách" chụp, chụp cũng được kha khá, tiếp theo chỉ còn công đoạn chỉnh sửa hậu kì nữa là xong...
Sau khi chụp cá nhân thì đến lượt chụp ảnh đôi theo yêu cầu của Tiểu Thụy.
"Phải có cảm giác như thể đây là trận đấu định mệnh ấy, đấu đá kịch liệt, sát khí bừng bừng, cảm giác trận chiến trong âm thầm giữa chính thức và dự bị, phải tạo ra cảm giác kiểu giữa hai người vì cạnh tranh nên xảy ra mâu thuẫn ấy!"
Tiểu Thụy cố gắng thông não Đồng Dao và Lục Nhạc, Lục Nhạc vẫn cứ không cảm xúc, chẳng biết có nghe lọt tai câu nào hay không, Đồng Dao thì cái hiểu cái không, Lục Tư Thành duỗi đôi chân dài: "Hai đứa này không phải ngày nào cũng đấu đá kịch liệt, sát khí bừng bừng, chiến trang trong âm thầm à? Chỉ cần dùng cái suy nghĩ ngu ngốc như khi hai người giành ghế với nhau đấy, cái nhóc Thụy cần thực ra chính là thể hiện ra bản chất thật của hai người thôi."
Đồng Dao xa xa trừng mắt nhìn Lục Tư Thành.
...
Buổi tối, cả ngày xoay đi xoay lại chóng mặt, mọi người mệt mỏi trở về trụ sở, Đồng Dao xụi lơ ngồi xuống, lấy điện thoại đặt đồ ăn cho mọi người, đang hỏi từng người xem ai muốn ăn gì, lúc này Tiểu Bàn ngồi chỗ máy tính đột nhiên "ù uôi" một tiếng, Đồng Dao giật mình tí nữa thì làm rơi điện thoại, khó khăn ngẩng đầu từ trên ghế sofa lên: "Sao đấy?"
"Page của đội mình vừa nhá hàng hình chụp chiều nay!", Tiểu Bàn chỉ vào màn hình, nói, "Tấm này chụp cũng được đấy chứ!"
Đồng Dao nghe vậy, chợt nghĩ tới chiều nay bị ép tạo đủ kiểu nào là mặt to, mắt nhỏ bla bla nên có chút lo lắng, vội vàng đăng nhập Weibo, vừa vào đã thấy ngay tấm hình đang được chia sẻ với tốc độ chóng mặt mà page của ZGDX mới đăng——
Mí mắt Đồng Dao giật giật.
Trong ảnh là cô và Lục Nhạc.
Mấy đồng chí bên chỗ chụp ảnh với khả năng thần thánh của mình, điều chỉnh ánh sáng, một nửa bên trái của Đồng Dao được chiếu sáng, nửa gương mặt được chiếu sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối; phía sau cô, một thanh niên cao hơn cô rất nhiều đang quay lưng lại, lưng hướng về ống kính, nhìn giống như một ngọn núi cao ở phía sau vậy, đầu cậu ta hơi quay về phía có ánh sáng, sống mũi cao của cậu ta cùng khóe môi lãnh đạm được chiếu sáng, lông mi dài tạo thành một bóng nhỏ mờ...
Cậu ta là sự kết hợp giữa trưởng thành và xốc nổi, phần trán có thể cảm nhận được khí khái anh hùng.
Tấm này được chia sẻ hơn hai nghìn lượt, nhưng bình luận ở dưới là——
[Người thiếu niên đó là Lục Nhạc a: aaaaaaaaaa Luật của chúng ta!!!!!]
[Vua của cô ấy: aaaaaaaaaaa Vợ tôi sì-mai-linh!!!!]
[ZGDX lớn hơn ALL: Tấm hình ảnh được đấy.]
[Ahihi: sự ra đời cho một thế hệ "ánh sáng và bóng tối" mới, càng ngày càng trông mong giải mùa hè.]
[Chó chân ngắn: đồ mới của giải mùa hè đẹp quá, haha, ZGDX thì phải là màu xanh trắng chứ.]
[Cô vợ nhỏ của A Nhạc Nhạc: ......... GATO vl, tấm này mà treo trong phòng ngủ có khác gì ảnh cưới không? Excuse me? Lại muốn gửi đao tới rồi.]
[Tao chỉ đi ngang qua thôi: Ý nghĩa của bức hình này là Lục Nhạc chắc chắn có tên trong danh sách giải lần này rồi đúng không? Tôi nghĩ thông điệp của tấm này là —— Chính thức: smiling; Dự bị: Luật.]
[Cho mị một con voi: thuyền Thành – Dao ôm chặt tôi! Phải kiên định giữ vững lập trường không được dao động!]
[A Đồng: Chào thím ship Thành – Dao, tôi ship Nhạc – Dao, kể từ hôm nay, bên phe này sẽ phái quân sang đánh úp đấy.]
...
Đồng Dao nhìn chằm chằm tấm hình này hồi lâu, lại lướt xem bình luận, lúc sau "đù", ngồi bật dậy nhìn Lục Nhạc, lúc này cậu ta cũng đang bình tĩnh nhìn vào màn hình điện thoại, hình như cảm nhận được ánh mắt của Đồng Dao, cậu ta nâng mí mắt lên nhìn cô một cái ——
Hai người đấu mắt ba giây.
Sau đó vứt cho đối phương cái ánh mắt khinh bỉ thật to rồi dời đi, Đồng Dao lại ngã trở về ghế sofa.
"Tôi bảo bên page đăng tấm này," tiểu Thụy lượn vào phòng khách, "Trước khi danh sánh chính thức được công bố, để cho người bên ngoài hiểu rõ, giải mùa hè lần này, ZGDX chúng ta vẫn có hai đường giữa."
"Người hiểu được như vậy không nhiều." Lục Tư Thành bên cạnh nói, "Hầu hết đều cho rằng hai đường giữa của đội chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn rồi."
Đồng Dao bật dậy, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, trợn tròn mắt đầy vô tội nhìn đội trưởng đại nhân cách đó không xa; tiểu Thụy cũng ngẩn người: "Hầu hết? Ai?"
"Mẹ anh, mẹ nó." Lục Tư Thành chỉ vào Lục Nhạc, "Năm cuộc gọi nhỡ, mười mấy cái tin nhắn Wechat chưa đọc, toàn hỏi có phải con trai nhỏ của bà ấy đã có bạn gái rồi phải không, sao ảnh yêu đương lại đăng lên Weibo của đội làm gì."
Lục Nhạc nghe vậy sửng sốt, vội vàng cầm điện thoại gọi cho ai đó, ra ngoài nói chuyện điện thoại, dập tắt scandal.
Đồng Dao thầm tạ ơn trời vì mẹ cô không dùng Weibo, nhưng cô lại quên mất mình còn cô bạn thân thích lướt Weibo, vì thế không tới năm phút sau khi Lục Nhạc đi ra ngoài, đường giữa của đội hàng xóm đã trực tiếp dẫn bạn gái sang chơi rồi, Đồng Dao vừa mở cửa ra, cô bạn thân cao một mét bảy hai lại còn đi giày cao gót của cô đã vỗ vai cô: "Tấm hình đó cũng được đấy."
Cảm giác được sau lưng có vài ánh mắt bắn tới.
Sống lưng Đồng Dao căng thẳng: "Đừng nói bậy! Đội tớ cấm yêu đương giữa các thành viên với nhau."
Kim Dương cười tươi như hoa: "Bạn à, tớ có nói gì đâu~."
Mấy ánh mắt sau lưng biến thành "sáng rực như lửa", Đồng Dao không thể không quay đầu lại, lại thấy sau lưng chẳng có ai, Tiểu Thụy đang gọi điện thoại, Lão Miêu và Lão K mở máy tính, đấu đôi, Tiểu Bàn ngồi xổm trước tủ lạnh lục tới lục lui, Lục Tư Thành ngồi trên sofa chơi game trong điện thoại——
Ai cũng có vẻ rất bận rộn.
Đồng Dao thở dài một hơi, kéo cô bạn thân mà Ngải Giai ném cho mình đi lên lầu, Kim Dương vừa đi vừa nói: "Lúc tớ vào đây đã nhìn thấy nam chính rồi, đang ở bên ngoài gọi điện thoại—— Nghe nói là anh em ruột của Lục Tư Thành hả, quả thực là khá giống, lần đầu nhìn thấy tớ suýt chút nữa đã nhận lầm, nếu không phải là Lục Tư Thành cao hơn chút thì... Đẹp thì đúng là đẹp thật, trong một khoảnh khắc đó tớ mẹ nó còn có ảo giác thể thao điện tử đâu đâu cũng là soái ca đấy."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tại sao trong cái nơi toàn soái ca này tớ lại lượm trúng cái tên Ngải Giai cơm thừa canh cặn chứ?"
"..."
"—— Ê, bạn gì đó trên lầu, anh nghe thấy đấy!"
Giọng của Ngải Giai từ dưới lầu truyền đến, Kim Dương làm mặt quỷ rồi kéo Đồng Dao vào phòng, thì thầm to nhỏ... Lúc này Đồng Dao vẫn đang mặc đồ của đội, bởi vì chưa giặt nên vải có hơi cứng, Đồng Dao vừa vào phòng đã nhanh chóng thay đồ cho thoải mái—— Lúc cô thay đồ, Kim Dương ngồi ở sau lưng cô, nhìn người đang đứng trước tủ quần áo, cởi đồng phục lộ ra đồ lót, "chậc" một tiếng: "Cậu mặc cái gì vậy hả?"
"Đồ lót." Đồng Dao mặt không biểu cảm xoay người lại, "Thấy sao?"
Kim Dương nhìn một lượt bộ nội y với họa tiết ngây thơ kia, nơi nào đó gồ lên bị siết lại tạo thành đường cong, xuống dưới là cái bụng bằng phẳng, qυầи ɭóŧ mặc dù cũng là những họa tiết ngây thơ, nhưng hai bên còn có thêm dây buộc, thắt thành nơ con bướm——
Kim Dương một tay chống cằm, thâm thúy "Ồ" một tiếng: "Bây giờ tớ cảm thấy có lẽ tớ đã nhầm một chuyện."
"Gì vậy?" Đồng Dao xoay người cầm áo sơ mi mặc lên, thuận miệng hỏi.
"Không nghĩ tới có lẽ sẽ có người có sở thích khác."
"..."
"Nhưng nếu có người thật sự thích kiểu này, cậu phải cẩn thận đấy, chắc chắn anh ta là một tên biếи ŧɦái."
Đồng Dao xoay người cầm bộ đồng phục đã cởi ra ném vào mặt người ngồi phía sau, ai đó haha cười ngã lăn ra giường, hai người chọc phá nhau, cuốn thành một nùi, vì thế người bị đè ở dưới không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ một cách bất thường của cái người đang la hét "Cậu mau im miệng lại" ——
Lúc hai người đang "chiến", thì điện thoại của Đồng Dao rung lên, cô thở hồng hộc bò dậy cầm điện thoại nhìn một cái, trên màn hình là một cái ID dài ngoằng, nội dung tin nhắn lại rất ngắn gọn——
[fhdjwhdb2333: đồ đặt giao tới rồi.]
[fhdjwhdb2333: tôi trả tiền rồi.]
[fhdjwhdb2333: xuống ăn cơm.]
Đồng Dao: "A!"
Kim Dương cũng ngồi dậy: "Sao thế?"
Đồng Dao gãi đầu: "Đồ đặt giao tới rồi."
Xuống giường, cầm điện thoại nhanh chóng gửi đi ba tin nhắn WeChat——
[Đừng đừng đừng!]
[Để tôi trả, để tôi trả, hôm nay đã nói là tôi mời mà!]
[Xuống liền nè! Anh đừng manh động!]
Gửi xong, cô vội vàng đi dép xuống lầu, mở cửa ra đã nghe thấy tiếng mọi người đang bày bát đũa, Đồng Dao bước nhanh xuống, chuẩn bị gửi trả lại tiền cho Lục Tư Thành, lúc này, cô nghe Lục Nhạc nói: "Anh, em mượn điện thoại một lát, điện thoại em hết pin rồi."
Đồng Dao không để ý, tiếp tục xuống lầu.
Mới đi được một nửa cầu thang, đột nhiên nghe thấy Lục Nhạc ngập ngừng một chút, sau đó nghi ngờ nói——
"Cái người có nickname "Thỏ ôm chặt cà rốt" này là ai? Anh ta gửi WeChat cho anh bảo là xuống ngay, anh đừng manh động, đừng manh động cái gì?"
Lục Nhạc vừa dứt lời.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng "bịch bịch bịch bộp" ở bên phía cầu thang, đi đôi với đó là một cô gái "a" một tiếng, kêu đau thảm thiết, mọi người khiếp sợ quay đầu, nhìn thấy đường giữa chính thức của bọn họ đang chật vật ngồi đó, dép không cánh mà bay, vẫn đang duy trì tư thế lăn từ trên cầu thang xuống, dùng mông chạm đất lúc nãy.
"Douma, Đồng Dao cô không sao chứ?"
"Chạy cái gì đói vậy cơ à?"
"Đứng lên nào đứng lên nào... Có bị thương ở đâu không? Cổ chân không sao chứ?"
Mọi người sau khi khiếp sợ liền nhanh chóng tiến đến.
Chỉ có hai anh em nhà họ Lục vẫn đứng đó, Lục Tư Thành nhìn người đang đau nhíu mày, tay đỡ hông, được Tiểu Bàn đỡ dậy, sau đó nhăn mặt, lấy lại điện thoại trong tay Lục Nhạc: "Không ai cả, lòng hiếu kì của mày nặng vậy cơ à? Dùng điện thoại thì dùng đi, nhìn lung tung làm gì?"
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói: a a đỏ đỏ lửa lửa hoảng hoảng hốt hốt hahahahahaha, biếи ŧɦái.