Chương 33: Một người phụ nữ đúng chuẩn thì phải...
Một ngày trước khi chụp hình cho giải mùa hè, Đồng Dao nhận được đồng phục, mỗi người đều có vài bộ để tiện thay đổi, nhìn cái ID "smiling" trên nền lưng màu xanh lam, Đồng Dao cầm đồng phục, hạnh phúc đến độ không muốn buông tay—— điều đầu tiên cô chú ý khi phát đồng phục đó là các chi tiết và kích cỡ có phù hợp hay không, Lục Nhạc nhìn qua đồng phục của mình, phán: "Sao nhìn kiểu méo gì cũng thấy giống đồ lúc còn đi học cấp ba vậy?"
"Đồ thời cấp ba làm gì được đẹp như vầy!"
"Lúc đầu không phải cô cứ khăng khăng nói màu đỏ đen đẹp hơn à?"
"......"
"Con gái đúng là thất thường mà."
"Cái này gọi là thích nghi với hoàn cảnh, cậu thì hiểu cái quái gì?"
Đồng Dao trừng mắt nhìn cậu ta, cuối cùng nhịn không nổi giở đồng phục ra xem, đảo mắt nhìn từng chỗ một, lúc này Tiểu Bàn lấy đồ của cô qua so với của mình, chậc lưỡi, nói: "Bữa trước còn nói cái gì mà béo đến mức không thể gặp người? Ông đây vậy mà đã tin cô đấy, đồ còn không to bằng một nửa của ông mà..."
So với của Đồng Dao thì bộ đồng phục của tiểu Bàn thật chẳng khác gì cái khăn trải bàn.
Lão Miêu cười cười: "Khi con gái than béo có thể tin được à?"
Đồng Dao gãi đầu, không biết nghĩ đến điều gì, cười đắc chí, lúc này bạn nam nào đó vốn không thèm ngó ngàng gì đến đồng phục, chỉ chăm chú ngồi tại chỗ chơi game, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Cô ấy béo, nhưng ngực thì không."
"Anh nói cái lồng gì đó? Có biết phép lịch sự không hả, sao lại tùy tiện đi phán xét ngực của con gái hả!"
"Mấy ngày trước lúc ở ngoài đường lộ, chính miệng cô tự khai mình đang mặc đồ độn, ông chủ quán rượu ven đường có thể làm chứng."
"Đồ độn cái qq! Anh tính lôi chuyện này ra nói cả đời hay gì?!"
"Cô tưởng tôi không muốn mau quên đi chắc?"
"..........."
Đồng Dao phồng má lườm khuôn mặt tê liệt của bạn đội trưởng, ôm đồng phục của mình đi lên phòng để thử —— Đang là ban ngày, mặt trời lên cao, Đồng Dao cầm đồng phục giơ về phía mặt trời rồi ngắm nhìn hồi lâu, sau đó đặt xuống, nhíu nhẹ chân mày gửi tin nhắn qua WeChat của cô bạn thân ——
[ZGDX, smiling: à hú huuuu! Nhận được đồng phục mới rồi, nhưng mà nếu ánh sáng mạnh quá thì hình như có thể nhìn xuyên thấu, làm sao giờ! Ngày mai phải chụp ảnh quảng bá rồi, ánh sáng trong studio chắc chắn rất mạnh aaaaaaaaaaaaaaaa "ảnh đính kèm"]
Hai giây sau Kim Dương trả lời ——
[Mẹ của A Mao: tưởng chuyện gì, cậu không biết mặc thêm một bộ đồ lót màu đen ở trong à?]
Đồng Dao: "???"
[ZGDX, smiling: Màu đen???]
[Mẹ của A Mao: ... Hay là đỏ thẫm? Mặc nổi tí cũng được.]
Đồng Dao: "..."
[ZGDX, smiling: đm!!!]
[ZGDX, smiling: nghĩ cái lồng gì vậy má!]
[Mẹ của A Mao: Một người phụ nữ đúng chuẩn thì phải biết sử dụng mặt gợi cảm nhất của mình để ứng phó với những tình huống bất ngờ.]
[ZGDX, smiling: Lồng! Bất ngờ cái rắm! Bà đây không giống với mấy đứa lúc nào cũng ăn mặc lồng lộn như cậu, chỉ là chụp ảnh tập thể thôi, cậu tưởng là đi kết hôn chắc!!]
[Mẹ của A Mao: Ý hay! Ngày mai sẽ là lần đầu tiên cậu và Thành ca chung một khung hình, tớ hy vọng lần tiếp theo nhìn thấy hai người chụp chung là ở cục dân chính, ảnh cưới của các cậu.]
[ZGDX, smiling: ...]
[Mẹ của A Mao: Chúc phúc bao có tâm, khỏi cảm ơn —— cô bạn thân ngốc nghếch của tớ vớ được nam thần của thể thao điện tử, nếu thật sự có ngày đó, thì tớ cmn sẽ chạy đi khoe khoang nguyên một năm luôn.]
[ZGDX, smiling: ... Sao tớ lại có một đứa bạn như cậu!]
Đồng Dao trả lời xong liền ném luôn điện thoại qua một bên, lục tung tủ quần áo tìm một bộ đồ lót phù hợp —— Không đen không đỏ, tốt nhất là màu nhạt thôi —— Kết quả Đồng Dao đã an tâm khi nhận ra bộ đồ lót nào của cô cũng hợp cả, cô từ trong ra ngoài đều đúng chuẩn nữ game thủ vừa đàng hoàng vừa trong sáng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, bò dậy đánh răng tắm rửa, tiện thể mặc luôn bộ đồ lót mới mua vào, lúc Đồng Dao xuống lầu, mọi người đều đã chờ ở tầng trệt rồi, ai cũng mặc đồ thường —— Bởi vì sợ bọn họ ở trên xe cọ tới cọ lui, dư thừa năng lượng làm nhăn đồng phục, thế nên hôm qua Tiểu Thụy đã thu hết đồng phục lại, đến studio mới đưa cho bọn họ thay.
"Lại một giải mùa hè nữa!" Lão Miêu duỗi người, vỗ vai Lão K, "Hy vọng năm nay cũng sẽ có thể thuận lợi tiến vào chung kết thế giới."
"Trước khi chắc chắn giành được quyền tham gia chung kết thế giới, tôi sẽ nhốt tất cả lại," khi Tiểu Thụy đuổi bọn họ lên xe chuyên dụng, lẩm bẩm, "cho tới khi lên máy bay, các cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài gây chuyện."
Tiểu Bàn: "Em sẽ đi tố cáo với fan là anh giam giữ người trái phép, để bọn họ xử đẹp anh."
Tiểu Thụy cười lạnh: "Cậu ngon thì tố cáo đi, có thể fan cũng nghĩ giống tôi đấy, có khi còn đưa cho tôi một cái khóa an toàn mà chìa của nó đã chìm nghỉm dưới Thái Bình Dương ấy chứ."
Lục Nhạc nghe thấy câu này liền thản nhiên hắng giọng, sờ mũi, leo lên xe, ngồi cạnh Đồng Dao... Đồng Dao dịch vào trong, vai vô tình đụng trúng Lục Tư Thành đang chơi game trên điện thoại, anh quay qua nhìn cô, hai người ngồi sát rạt nhau, Đồng Dao chớp chớp mắt, hỏi: "Chật?"
Lục Tư Thành: "... Ừm."
Đồng Dao lập tức nói: "Lục Nhạc xuống là hết chật."
Lục Nhạc nghe vậy liền cười khinh bỉ: "Không chụp thì tôi cũng vẫn là dự bị của cô, danh sách đã gửi đi rồi, chết tâm đi, quỷ ngây thơ."
Đồng Dao dùng vai đụng cậu ta, cậu ta lấy tay đẩy ra, Lục Tư Thành thấy hai người bên cạnh cứ ồn ào đụng tới đụng lui, mắt nhìn điện thoại nghiêng đầu sang: "Còn ồn nữa thì lăn xuống hết cho tôi, tự bắt xe đến studio."
Đồng Dao: "..."
Lục Nhạc: "..."
Hai người đang chành chọe nhau lập tức an tĩnh.
Mất một tiếng mới đến studio, đến nơi, mấy cậu thanh niên ồn ào xuống xe, tập hợp, một đoàn đi vào phòng trang điểm —— các chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn trong phòng trang điểm tiến đến, chỉnh sửa lại kiểu tóc của đám thanh niên này, đánh phấn, đồng thời hỏi "có muốn kẻ mắt không" "có muốn son một chút son môi không" "có muốn vẽ mày không" tranh cãi với đám trai thẳng này——
Lão Miêu: "Không cần kẻ mắt, nhìn nó cứ kì kì sao á."
Chuyên viên trang điểm A: "Chắc chưa? Thụy ca, cậu đến đây xem thử xem, Lão Miêu kẻ mắt lên có phải nhìn có tinh thần hơn không?"
Lão Miêu: "..."
Lục Tư Thành: "Phấn dày quá."
Chuyên viên trang điểm B: "A vậy à? Tôi xem thử xem nào, ừ đúng thật, bôi bớt đi một chút, Thành ca, da của anh tốt thật."
Lục Tư Thành: "Ồ."
Lão K: "Ế, cái son môi này là sao! Trai thẳng không chơi cái này!"
Chuyên viên trang điểm C: "K thần, với cái giọng điệu này của cậu mà dám nói với chị đây cậu là trai thẳng?"
Lão K: "Không được à?"
Chuyên viên trang điểm C: "Không được. Đừng nhúc nhích, phải đánh chút son môi lên, nếu không lát nữa nhìn sẽ rất nhợt nhạt."
Tiểu Bàn: "Khỏi vẽ lông mày nha? Lông mày ông đây hơi bị đẹp."
Chuyên viên trang điểm D: "Đẹp thì đẹp, nhưng trái phải không đều nhau, cậu không nhận ra à?"
Tiểu Bàn: "Vậy á?"
Chuyên viên trang điểm D: "Ừa."
Lục Nhạc: "Tôi không trang điểm đâu."
Chuyên viên trang điểm E: "Không được."
Đám người bên cạnh cãi nhau gà bay chó sủa, chỉ có cô gái duy nhất của đội là cực kì hợp với người trang điểm của mình, hai người có mỗi chuyện màu sắc thôi đã có thể thảo luận với nhau nửa ngày, vì thế đến khi mọi người đều đã trang điểm, làm tóc xong, bên Đồng Dao mới chỉ vừa bắt đầu trang điểm...
Nhưng nghĩ đến chuyện trước tiên chụp ảnh cá nhân trước, đợi bọn họ chụp hết thì Đồng Dao trang điểm xong là vừa, các nhân viên trong studio cũng không thúc giục, đẩy mấy ông nội kia ra chụp trước, trước khi đi còn dặn Đồng Dao chú ý thời gian, rồi thuận tay đóng cửa lại...
"Thụy ca, anh để đồng phục ở đâu?"
"Trong cái túi trên sofa đó."
"Phòng thay đồ ở đâu?"
"Trong góc kìa, ai ya, cô tìm đại một chỗ thay là được rồi, dù sao cũng đâu có ai."
"... Ồ."
Lúc này suy nghĩ của Đồng Dao là: nói cũng đúng.
Mọi người qua chỗ chụp hình, chụp cho mấy ông cố nội này rất thuận lợi ——
Vốn dĩ đàn ông con trai đối với chuyện chụp hình không có đủ loại yêu cầu như "da trắng, mặt nhỏ, phải xinh, chân dài" bla bla, chỉ cần đứng đó làm theo lời của người chụp rồi "tách, tách, tách" vài kiểu là xong, sau đó là chụp theo nhóm nhỏ, rồi mấy tấm dùng để làm quà tặng cho fan khi quảng cáo...
Tiểu Thụy ngồi phía sau thợ chụp, nhìn mấy tấm đã chụp xong, vừa xem vừa cảm khái: "Chậc, chậc, chậc, đội Viễn Thông chúng ta, thật là đúng chuẩn đội hình đội tuyển nam esport! Ngay cả Tiểu Bàn cũng là soái ca trong số những người mập mạp mà!"
"Mấy câu này năm ngoái chú nói rồi," Lục Tư Thành vừa chụp ảnh tổ đội đường dưới với tiểu Bàn xong, đi sang nhìn qua mấy tấm hình trong máy, ngừng một chút lại hỏi, "Mấy giờ rồi? Đến giờ chụp tập thể?"
"Ờ ha? Đã mấy giờ rồi? Cô gái duy nhất của đội chúng ta làm quần gì còn chưa ra nữa?" Tiểu Thụy ngẩn người nhìn đồng hồ trên tay, "Chả lẽ muốn trang điểm thành Võ Tắc Thiên luôn?"
"Con gái ai cũng dây thun như vậy hết."
Khi mấy đứa con gái nói sắp ra khỏi cửa rồi. Nghĩa là bọn họ còn phải gội đầu, hong tóc, chải đầu, trang điểm, phối đồ, xịt nước hoa, chọn túi xách, chọn giày...
"Nói đúng lắm, Thành ca anh đi gọi cô ấy qua đây đi."
"Anh đi?"
"Cô ấy sợ anh, anh vừa ló mặt là bạn ấy đã sợ vãi ra quần rồi."
"..."
Lục Tư Thành cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, thấy không còn sớm nưa, bất lực gật đầu, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, đi qua phòng trang điểm.
...
Lúc này trong phòng trang điểm, Đồng Dao đã trang điểm xong, giờ đang một tay giữ gương một tay đang chuốt mi, chuyên viên trang điểm F vừa thu dọn đồ trang điểm của mình vừa nói: "Chắc chụp cá nhân cũng sắp xong rồi, lát nữa họ sẽ qua đây hối đó..."
"A a qua ngay, em đi thay đồ."
"Ừm, em thay đồ đi, chị đi qua đó coi thử xem, nếu xong hết rồi thì chị qua gọi em."
"Được ạ được ạ, cảm ơn chị."
Đồng Dao vừa đáp lời vừa chuốt mi, thấp thỏm nhìn ảnh phản chiếu trong gương, thấy chị kia đẩy cửa đi ra ngoài, Đồng Dao bỏ tay ra, ngại nói là cô không thể thay quần áo trước mặt người lạ được...
Lúc này trong phòng không có ai, liền vội vội vàng vàng chạy đến chỗ sofa cầm lấy cái túi tiểu Thụy để lại, vọt vào chỗ thay đồ, cởϊ áσ sơ mi và quần đùi đang mặc ra, cô mở túi ra, ngu người: trong túi chỉ có một cái quần dài và một cái quần đùi, không có áo.
Chả lẽ áo với quần để riêng?
Đồng Dao đoán có lẽ là do mình làm rơi, nghĩ trong phòng cũng không có ai a, liền mở cửa phòng thay quần áo, chạy như bay đến chỗ ghế sofa ——
Đúng lúc này, cái cửa không khóa kia "cạch" một cái bị người đẩy vào.
"Lùn, mặt trời sắp lặn rồi, cô định lề mề——"
Dáng người cao lớn của người đàn ông đi đôi với giọng nói của anh ta tiến vào phòng, mà câu nói của anh ta cũng ngừng lại khi anh ta nâng mắt đối mặt với cái người đang sải bước chạy đến chỗ ghế sofa.
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "......"
Lục Tư Thành: "......."
Đồng Dao cúi đầu nhìn cái qυầи ɭóŧ in hình thỏ thêm củ cà rốt của mình, rồi ngẩng đầu nhìn bạn nam nào đó đang đứng bất động, nhất thời trong đầu nghĩ tới cái cảnh trong phim khi nữ chính gặp chuyện như này thì ôm ngực hét chói tai, mẹ nó đều là gạt người—— phản ứng duy nhất trong khả năng của cô lúc này đó chính là hít một hơi thật sâu rồi cả người lùi lại một bước.
Cái biểu cảm kia nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể nói là vừa xấu vừa dữ.
Mà Lục Tư Thành chỉ là trầm mặc xoay người, tỉnh táo ném lại một câu "Cô nhanh lên", xoay người, ra cửa, đóng cửa.
Đờ mặt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia năm giây, trong đầu vô tình hồi tưởng lại giọng nói thần thánh của cô bạn thân Kim Dương ——
[Một người phụ nữ đúng chuẩn thì phải biết sử dụng mặt gợi cảm nhất của mình để ứng phó với những tình huống bất ngờ.]
Đồng Dao: "..........."
Lúc này giống như mới hồi phục lại tinh thần, ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên sofa, điên cuồng đá: "Đm! Đm! Đm!!!!!"
...
Mấy phút sau.
Thấy Lục Tư Thành và Đồng Dao mãi vẫn chưa qua, Lục Nhạc thành người tiếp theo bị cử đi giục, cậu ta đi thẳng sang, lúc sắp đến phòng trang điểm, từ xa xa đã thấy Lục Tư Thành.
"Anh, anh đang làm quái gì vậy, bên chỗ chụp ảnh lại hối kìa——"
Trên hành lang yên ắng không một tiếng động.
Người Lục Nhạc muốn tìm lúc này đang ngồi xổm trước cửa phòng trang điểm, cửa phòng thì đóng chặt, bạn kia một tay che mắt, cái cổ thon dài hơi ửng đỏ, anh ta im lặng không nói, mái tóc được nhà tạo mẫu tóc khó khăn chỉnh cho đẹp đã bị anh ta vò cho có chút xốc xếch.
Lục Nhạc: "?"
Cậu ta lớn bằng ngần này rồi, lần đầu tiên thấy Lục Tư Thành đỏ mặt.
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói:
( ⸝⸝⸝⁼̴́⌄⁼̴̀⸝⸝⸝) một Thành ca ngang ngược đã thấy nhiều rồi, Thành ca ngại ngùng thẹn thùng thì chưa thấy bao giờ.
Một ngày trước khi chụp hình cho giải mùa hè, Đồng Dao nhận được đồng phục, mỗi người đều có vài bộ để tiện thay đổi, nhìn cái ID "smiling" trên nền lưng màu xanh lam, Đồng Dao cầm đồng phục, hạnh phúc đến độ không muốn buông tay—— điều đầu tiên cô chú ý khi phát đồng phục đó là các chi tiết và kích cỡ có phù hợp hay không, Lục Nhạc nhìn qua đồng phục của mình, phán: "Sao nhìn kiểu méo gì cũng thấy giống đồ lúc còn đi học cấp ba vậy?"
"Đồ thời cấp ba làm gì được đẹp như vầy!"
"Lúc đầu không phải cô cứ khăng khăng nói màu đỏ đen đẹp hơn à?"
"......"
"Con gái đúng là thất thường mà."
"Cái này gọi là thích nghi với hoàn cảnh, cậu thì hiểu cái quái gì?"
Đồng Dao trừng mắt nhìn cậu ta, cuối cùng nhịn không nổi giở đồng phục ra xem, đảo mắt nhìn từng chỗ một, lúc này Tiểu Bàn lấy đồ của cô qua so với của mình, chậc lưỡi, nói: "Bữa trước còn nói cái gì mà béo đến mức không thể gặp người? Ông đây vậy mà đã tin cô đấy, đồ còn không to bằng một nửa của ông mà..."
So với của Đồng Dao thì bộ đồng phục của tiểu Bàn thật chẳng khác gì cái khăn trải bàn.
Lão Miêu cười cười: "Khi con gái than béo có thể tin được à?"
Đồng Dao gãi đầu, không biết nghĩ đến điều gì, cười đắc chí, lúc này bạn nam nào đó vốn không thèm ngó ngàng gì đến đồng phục, chỉ chăm chú ngồi tại chỗ chơi game, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Cô ấy béo, nhưng ngực thì không."
"Anh nói cái lồng gì đó? Có biết phép lịch sự không hả, sao lại tùy tiện đi phán xét ngực của con gái hả!"
"Mấy ngày trước lúc ở ngoài đường lộ, chính miệng cô tự khai mình đang mặc đồ độn, ông chủ quán rượu ven đường có thể làm chứng."
"Đồ độn cái qq! Anh tính lôi chuyện này ra nói cả đời hay gì?!"
"Cô tưởng tôi không muốn mau quên đi chắc?"
"..........."
Đồng Dao phồng má lườm khuôn mặt tê liệt của bạn đội trưởng, ôm đồng phục của mình đi lên phòng để thử —— Đang là ban ngày, mặt trời lên cao, Đồng Dao cầm đồng phục giơ về phía mặt trời rồi ngắm nhìn hồi lâu, sau đó đặt xuống, nhíu nhẹ chân mày gửi tin nhắn qua WeChat của cô bạn thân ——
[ZGDX, smiling: à hú huuuu! Nhận được đồng phục mới rồi, nhưng mà nếu ánh sáng mạnh quá thì hình như có thể nhìn xuyên thấu, làm sao giờ! Ngày mai phải chụp ảnh quảng bá rồi, ánh sáng trong studio chắc chắn rất mạnh aaaaaaaaaaaaaaaa "ảnh đính kèm"]
Hai giây sau Kim Dương trả lời ——
[Mẹ của A Mao: tưởng chuyện gì, cậu không biết mặc thêm một bộ đồ lót màu đen ở trong à?]
Đồng Dao: "???"
[ZGDX, smiling: Màu đen???]
[Mẹ của A Mao: ... Hay là đỏ thẫm? Mặc nổi tí cũng được.]
Đồng Dao: "..."
[ZGDX, smiling: đm!!!]
[ZGDX, smiling: nghĩ cái lồng gì vậy má!]
[Mẹ của A Mao: Một người phụ nữ đúng chuẩn thì phải biết sử dụng mặt gợi cảm nhất của mình để ứng phó với những tình huống bất ngờ.]
[ZGDX, smiling: Lồng! Bất ngờ cái rắm! Bà đây không giống với mấy đứa lúc nào cũng ăn mặc lồng lộn như cậu, chỉ là chụp ảnh tập thể thôi, cậu tưởng là đi kết hôn chắc!!]
[Mẹ của A Mao: Ý hay! Ngày mai sẽ là lần đầu tiên cậu và Thành ca chung một khung hình, tớ hy vọng lần tiếp theo nhìn thấy hai người chụp chung là ở cục dân chính, ảnh cưới của các cậu.]
[ZGDX, smiling: ...]
[Mẹ của A Mao: Chúc phúc bao có tâm, khỏi cảm ơn —— cô bạn thân ngốc nghếch của tớ vớ được nam thần của thể thao điện tử, nếu thật sự có ngày đó, thì tớ cmn sẽ chạy đi khoe khoang nguyên một năm luôn.]
[ZGDX, smiling: ... Sao tớ lại có một đứa bạn như cậu!]
Đồng Dao trả lời xong liền ném luôn điện thoại qua một bên, lục tung tủ quần áo tìm một bộ đồ lót phù hợp —— Không đen không đỏ, tốt nhất là màu nhạt thôi —— Kết quả Đồng Dao đã an tâm khi nhận ra bộ đồ lót nào của cô cũng hợp cả, cô từ trong ra ngoài đều đúng chuẩn nữ game thủ vừa đàng hoàng vừa trong sáng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, bò dậy đánh răng tắm rửa, tiện thể mặc luôn bộ đồ lót mới mua vào, lúc Đồng Dao xuống lầu, mọi người đều đã chờ ở tầng trệt rồi, ai cũng mặc đồ thường —— Bởi vì sợ bọn họ ở trên xe cọ tới cọ lui, dư thừa năng lượng làm nhăn đồng phục, thế nên hôm qua Tiểu Thụy đã thu hết đồng phục lại, đến studio mới đưa cho bọn họ thay.
"Lại một giải mùa hè nữa!" Lão Miêu duỗi người, vỗ vai Lão K, "Hy vọng năm nay cũng sẽ có thể thuận lợi tiến vào chung kết thế giới."
"Trước khi chắc chắn giành được quyền tham gia chung kết thế giới, tôi sẽ nhốt tất cả lại," khi Tiểu Thụy đuổi bọn họ lên xe chuyên dụng, lẩm bẩm, "cho tới khi lên máy bay, các cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài gây chuyện."
Tiểu Bàn: "Em sẽ đi tố cáo với fan là anh giam giữ người trái phép, để bọn họ xử đẹp anh."
Tiểu Thụy cười lạnh: "Cậu ngon thì tố cáo đi, có thể fan cũng nghĩ giống tôi đấy, có khi còn đưa cho tôi một cái khóa an toàn mà chìa của nó đã chìm nghỉm dưới Thái Bình Dương ấy chứ."
Lục Nhạc nghe thấy câu này liền thản nhiên hắng giọng, sờ mũi, leo lên xe, ngồi cạnh Đồng Dao... Đồng Dao dịch vào trong, vai vô tình đụng trúng Lục Tư Thành đang chơi game trên điện thoại, anh quay qua nhìn cô, hai người ngồi sát rạt nhau, Đồng Dao chớp chớp mắt, hỏi: "Chật?"
Lục Tư Thành: "... Ừm."
Đồng Dao lập tức nói: "Lục Nhạc xuống là hết chật."
Lục Nhạc nghe vậy liền cười khinh bỉ: "Không chụp thì tôi cũng vẫn là dự bị của cô, danh sách đã gửi đi rồi, chết tâm đi, quỷ ngây thơ."
Đồng Dao dùng vai đụng cậu ta, cậu ta lấy tay đẩy ra, Lục Tư Thành thấy hai người bên cạnh cứ ồn ào đụng tới đụng lui, mắt nhìn điện thoại nghiêng đầu sang: "Còn ồn nữa thì lăn xuống hết cho tôi, tự bắt xe đến studio."
Đồng Dao: "..."
Lục Nhạc: "..."
Hai người đang chành chọe nhau lập tức an tĩnh.
Mất một tiếng mới đến studio, đến nơi, mấy cậu thanh niên ồn ào xuống xe, tập hợp, một đoàn đi vào phòng trang điểm —— các chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn trong phòng trang điểm tiến đến, chỉnh sửa lại kiểu tóc của đám thanh niên này, đánh phấn, đồng thời hỏi "có muốn kẻ mắt không" "có muốn son một chút son môi không" "có muốn vẽ mày không" tranh cãi với đám trai thẳng này——
Lão Miêu: "Không cần kẻ mắt, nhìn nó cứ kì kì sao á."
Chuyên viên trang điểm A: "Chắc chưa? Thụy ca, cậu đến đây xem thử xem, Lão Miêu kẻ mắt lên có phải nhìn có tinh thần hơn không?"
Lão Miêu: "..."
Lục Tư Thành: "Phấn dày quá."
Chuyên viên trang điểm B: "A vậy à? Tôi xem thử xem nào, ừ đúng thật, bôi bớt đi một chút, Thành ca, da của anh tốt thật."
Lục Tư Thành: "Ồ."
Lão K: "Ế, cái son môi này là sao! Trai thẳng không chơi cái này!"
Chuyên viên trang điểm C: "K thần, với cái giọng điệu này của cậu mà dám nói với chị đây cậu là trai thẳng?"
Lão K: "Không được à?"
Chuyên viên trang điểm C: "Không được. Đừng nhúc nhích, phải đánh chút son môi lên, nếu không lát nữa nhìn sẽ rất nhợt nhạt."
Tiểu Bàn: "Khỏi vẽ lông mày nha? Lông mày ông đây hơi bị đẹp."
Chuyên viên trang điểm D: "Đẹp thì đẹp, nhưng trái phải không đều nhau, cậu không nhận ra à?"
Tiểu Bàn: "Vậy á?"
Chuyên viên trang điểm D: "Ừa."
Lục Nhạc: "Tôi không trang điểm đâu."
Chuyên viên trang điểm E: "Không được."
Đám người bên cạnh cãi nhau gà bay chó sủa, chỉ có cô gái duy nhất của đội là cực kì hợp với người trang điểm của mình, hai người có mỗi chuyện màu sắc thôi đã có thể thảo luận với nhau nửa ngày, vì thế đến khi mọi người đều đã trang điểm, làm tóc xong, bên Đồng Dao mới chỉ vừa bắt đầu trang điểm...
Nhưng nghĩ đến chuyện trước tiên chụp ảnh cá nhân trước, đợi bọn họ chụp hết thì Đồng Dao trang điểm xong là vừa, các nhân viên trong studio cũng không thúc giục, đẩy mấy ông nội kia ra chụp trước, trước khi đi còn dặn Đồng Dao chú ý thời gian, rồi thuận tay đóng cửa lại...
"Thụy ca, anh để đồng phục ở đâu?"
"Trong cái túi trên sofa đó."
"Phòng thay đồ ở đâu?"
"Trong góc kìa, ai ya, cô tìm đại một chỗ thay là được rồi, dù sao cũng đâu có ai."
"... Ồ."
Lúc này suy nghĩ của Đồng Dao là: nói cũng đúng.
Mọi người qua chỗ chụp hình, chụp cho mấy ông cố nội này rất thuận lợi ——
Vốn dĩ đàn ông con trai đối với chuyện chụp hình không có đủ loại yêu cầu như "da trắng, mặt nhỏ, phải xinh, chân dài" bla bla, chỉ cần đứng đó làm theo lời của người chụp rồi "tách, tách, tách" vài kiểu là xong, sau đó là chụp theo nhóm nhỏ, rồi mấy tấm dùng để làm quà tặng cho fan khi quảng cáo...
Tiểu Thụy ngồi phía sau thợ chụp, nhìn mấy tấm đã chụp xong, vừa xem vừa cảm khái: "Chậc, chậc, chậc, đội Viễn Thông chúng ta, thật là đúng chuẩn đội hình đội tuyển nam esport! Ngay cả Tiểu Bàn cũng là soái ca trong số những người mập mạp mà!"
"Mấy câu này năm ngoái chú nói rồi," Lục Tư Thành vừa chụp ảnh tổ đội đường dưới với tiểu Bàn xong, đi sang nhìn qua mấy tấm hình trong máy, ngừng một chút lại hỏi, "Mấy giờ rồi? Đến giờ chụp tập thể?"
"Ờ ha? Đã mấy giờ rồi? Cô gái duy nhất của đội chúng ta làm quần gì còn chưa ra nữa?" Tiểu Thụy ngẩn người nhìn đồng hồ trên tay, "Chả lẽ muốn trang điểm thành Võ Tắc Thiên luôn?"
"Con gái ai cũng dây thun như vậy hết."
Khi mấy đứa con gái nói sắp ra khỏi cửa rồi. Nghĩa là bọn họ còn phải gội đầu, hong tóc, chải đầu, trang điểm, phối đồ, xịt nước hoa, chọn túi xách, chọn giày...
"Nói đúng lắm, Thành ca anh đi gọi cô ấy qua đây đi."
"Anh đi?"
"Cô ấy sợ anh, anh vừa ló mặt là bạn ấy đã sợ vãi ra quần rồi."
"..."
Lục Tư Thành cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, thấy không còn sớm nưa, bất lực gật đầu, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, đi qua phòng trang điểm.
...
Lúc này trong phòng trang điểm, Đồng Dao đã trang điểm xong, giờ đang một tay giữ gương một tay đang chuốt mi, chuyên viên trang điểm F vừa thu dọn đồ trang điểm của mình vừa nói: "Chắc chụp cá nhân cũng sắp xong rồi, lát nữa họ sẽ qua đây hối đó..."
"A a qua ngay, em đi thay đồ."
"Ừm, em thay đồ đi, chị đi qua đó coi thử xem, nếu xong hết rồi thì chị qua gọi em."
"Được ạ được ạ, cảm ơn chị."
Đồng Dao vừa đáp lời vừa chuốt mi, thấp thỏm nhìn ảnh phản chiếu trong gương, thấy chị kia đẩy cửa đi ra ngoài, Đồng Dao bỏ tay ra, ngại nói là cô không thể thay quần áo trước mặt người lạ được...
Lúc này trong phòng không có ai, liền vội vội vàng vàng chạy đến chỗ sofa cầm lấy cái túi tiểu Thụy để lại, vọt vào chỗ thay đồ, cởϊ áσ sơ mi và quần đùi đang mặc ra, cô mở túi ra, ngu người: trong túi chỉ có một cái quần dài và một cái quần đùi, không có áo.
Chả lẽ áo với quần để riêng?
Đồng Dao đoán có lẽ là do mình làm rơi, nghĩ trong phòng cũng không có ai a, liền mở cửa phòng thay quần áo, chạy như bay đến chỗ ghế sofa ——
Đúng lúc này, cái cửa không khóa kia "cạch" một cái bị người đẩy vào.
"Lùn, mặt trời sắp lặn rồi, cô định lề mề——"
Dáng người cao lớn của người đàn ông đi đôi với giọng nói của anh ta tiến vào phòng, mà câu nói của anh ta cũng ngừng lại khi anh ta nâng mắt đối mặt với cái người đang sải bước chạy đến chỗ ghế sofa.
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "......"
Lục Tư Thành: "......."
Đồng Dao cúi đầu nhìn cái qυầи ɭóŧ in hình thỏ thêm củ cà rốt của mình, rồi ngẩng đầu nhìn bạn nam nào đó đang đứng bất động, nhất thời trong đầu nghĩ tới cái cảnh trong phim khi nữ chính gặp chuyện như này thì ôm ngực hét chói tai, mẹ nó đều là gạt người—— phản ứng duy nhất trong khả năng của cô lúc này đó chính là hít một hơi thật sâu rồi cả người lùi lại một bước.
Cái biểu cảm kia nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể nói là vừa xấu vừa dữ.
Mà Lục Tư Thành chỉ là trầm mặc xoay người, tỉnh táo ném lại một câu "Cô nhanh lên", xoay người, ra cửa, đóng cửa.
Đờ mặt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia năm giây, trong đầu vô tình hồi tưởng lại giọng nói thần thánh của cô bạn thân Kim Dương ——
[Một người phụ nữ đúng chuẩn thì phải biết sử dụng mặt gợi cảm nhất của mình để ứng phó với những tình huống bất ngờ.]
Đồng Dao: "..........."
Lúc này giống như mới hồi phục lại tinh thần, ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên sofa, điên cuồng đá: "Đm! Đm! Đm!!!!!"
...
Mấy phút sau.
Thấy Lục Tư Thành và Đồng Dao mãi vẫn chưa qua, Lục Nhạc thành người tiếp theo bị cử đi giục, cậu ta đi thẳng sang, lúc sắp đến phòng trang điểm, từ xa xa đã thấy Lục Tư Thành.
"Anh, anh đang làm quái gì vậy, bên chỗ chụp ảnh lại hối kìa——"
Trên hành lang yên ắng không một tiếng động.
Người Lục Nhạc muốn tìm lúc này đang ngồi xổm trước cửa phòng trang điểm, cửa phòng thì đóng chặt, bạn kia một tay che mắt, cái cổ thon dài hơi ửng đỏ, anh ta im lặng không nói, mái tóc được nhà tạo mẫu tóc khó khăn chỉnh cho đẹp đã bị anh ta vò cho có chút xốc xếch.
Lục Nhạc: "?"
Cậu ta lớn bằng ngần này rồi, lần đầu tiên thấy Lục Tư Thành đỏ mặt.
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói:
( ⸝⸝⸝⁼̴́⌄⁼̴̀⸝⸝⸝) một Thành ca ngang ngược đã thấy nhiều rồi, Thành ca ngại ngùng thẹn thùng thì chưa thấy bao giờ.