Khi Em Mỉm Cười

Chương 32

Chương 32: Mẹ nó chứ công bằng
Buổi họp báo của Lục Tư Thành đã dấy lên một trận sóng to gió lớn, những lời lẽ mắng chửi Lục Nhạc, hay những câu nghi ngờ chất vấn nội tình cuối cùng cũng chìm xuống, thay vào đó, sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân bắt đầu giảm xuống, nhanh chóng suy nghĩ đến ngọn nguồn của chuyện này —— Câu trả lời của Lục Tư Thành khi live stream lúc chiều đã được rất đông rất đông fan và cả người qua đường xem như một họp báo của đài truyền hình lớn, mọi người nghe mỗi lời anh ta nói cứ như thể đang đọc hiểu môn ngữ văn thời cấp ba vậy, có người thậm chí chỉ dựa vào một chữ "rồi" của anh ta mà suy ra được sự bất mãn của anh ta với tình hình thể thao điện tử hiện tại, là sự kêu gọi và gào thét đối với tư tưởng thành kiến mà xã hội dành cho thể thao điện tử.

Đồng Dao cười nhạo Lục Tư Thành làm một cái live stream đã biến thành Lỗ Tấn của thể thao điện tử.

呐喊(gào thét) là tên một truyện ngắn của Lỗ Tấn. Bản thân Lỗ Tấn là một nhà văn kêu gọi sự đổi mới và có sức ảnh hưởng sâu rộng trong nền văn học hiện đại Trung Quốc.

Nhưng cô cũng chẳng thể cười trên nỗi đau của người khác quá lâu, bởi vì khi cô ngồi xổm trên ghế lướt Tieba, nhanh chóng phát hiện cứ hễ có người nghi ngờ "smiling là người đăng video Lục Nhạc đánh người", bên dưới rất nhanh sẽ có người trả lời: Tôi đang chờ một tấm hình.

Kéo xuống dưới nữa là có thể thấy tấm ảnh động GIF Đồng Dao đứng trên ghế, xắn tay áo, nói chuyện phun cả khoai tây chiên ra, còn chèn thêm dòng chữ: Đcm, bà đây là FBI chắc!

... Đồng Dao nhìn cái ảnh động của mình, hết dám cười nhạo Lục Tư Thành.

Buổi tối trước khi đi ngủ, đám người Tiểu Thụy cuối cùng cũng đăng một bài đính chính giải thích, tất cả mọi người theo yêu cầu của tiểu Thụy đều ngoan ngoãn share lên Weibo.

Sau khi chân tướng được làm sáng tỏ, bởi vì các thành viên đích thân share về, fan của họ đều tập trung lại, mấy lời bàn tán của dư luận cũng dần dần thay đổi, mọi người bắt đầu nghi ngờ đội JK, nghi ngờ cái tên rich kid nào đó đang làm náo loạn hội liên minh —— Dù vẫn có người cho rằng rõ ràng Lục Nhạc có thể dùng cách tốt hơn là báo cảnh sát để giải quyết vụ việc, nhưng trong tình huống hiện tại cũng không có ai tán đồng với ý kiến này: làm gì có thằng con trai mới lớn nào mà chưa từng đi gây gổ, huống chi JK còn là đội gây sự trước.

Sau khi Đồng Dao tắm rửa xong, chuẩn bị leo lên giường, chuyện này vẫn chưa hạ nhiệt, nhưng mấy lời chửi đổng lúc chiều thì đã không còn nữa, mọi người chạy qua công kích Weibo của CK, admin trang Weibo của CK đơ người, nhảy ra giải thích rõ: bọn tôi đã bán JK từ tám trăm năm trước rồi, giờ hai đội không có nửa xu quan hệ.

Phủi tay sạch sẽ.

Đến đây, chuyện náo loạn này cuối cùng cũng khép lại... Đồng Dao chui trong chăn vừa lướt Tieba đọc bình luận, vừa cảm khái cô bằng ngần này tuổi rồi, hôm nay là lần đầu tiên ở trong tâm bão, những người có liên quan đều sống cạnh cô.

Loại cảm giác trở thành một mẩu của thể thao điện tử này thật vi diệu mà.

Đồng Dao ngáp một cái, khi còn mèo mập nhà cô đạp cô lần thứ ba, cô bỏ điện thoại xuống, vén chăn cho Bánh Nướng chui vào, sau đó nhắm mắt, nhanh chóng đi vào mộng đẹp.

...

Trưa ngày hôm sau, lần đầu tiên trong lịch sử loài người, Tiểu Bàn dậy sớm; đáng sợ hơn là, cậu ta còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho mọi người: vụng về cho hết cà ri, thịt gà, thịt bò, khoai tây vào nấu chung với nhau.

Với tư cách là một bạn mập mập tròn tròn, về việc ngày hôm qua đã gây ra rắc rối cho đội, chuyện duy nhất Tiểu Bàn có thể nghĩ tới để tạ lỗi chính là nấu cho mọi người một bữa ngon —— Đồng Dao đoán vậy —— Dù rằng cô cảm thấy Tiểu Bàn vì manh động mà gây ra chuyện đã bị phạt ba tháng tiền lương tiền thưởng đã đủ thảm lắm rồi, điều này có nghĩa là những tháng ngày sau này cậu ta chỉ có thể sống dựa vào lòng hảo tâm của đồng đội thôi.
"Tôi sẽ mua cơm gà om nước tương cho cậu trong nửa tháng." Đồng Dao nói.

"Không sao," Tiểu Bàn mặc tạp dề đứng trong phòng bếp bày nguyên liệu nấu cà ri, không ngoảnh đầu lại, nói: "Tôi đáng bị vậy."

Đồng Dao kiễng chân lên, thở dài rồi xoa cái đầu xù xù của Tiểu Bàn.

Mặc dù đồng tình thì đồng tình, nhưng cũng không ngăn được Đồng Dao đói bụng biến thành cái đuôi của Tiểu Bàn, cậu ta đi đến đâu cô theo đến đó, trung bình cứ ba phút lại hỏi "cần tôi thái thịt cho cậu không" "có cần tôi gọt vỏ khoai tây cho cậu không" "cần tôi rửa bát giúp cậu không" —— cuối cùng Tiểu Bàn không chịu nổi nữa đuổi cô ra ngoài, khoảng một tiếng sau, Đồng Dao đói đến mức ngồi tê liệt bên bàn ăn, mấy thành viên khác cũng đã thức dậy, lục tục xuống lầu.

Khi tất cả đã ổn định vị trí ngồi xuống, Tiểu Bàn bưng từng tô từng tô cà ri từ phòng bếp ra...
Lúc bưng đến chỗ Lục Nhạc, hai người nhìn nhau một cái, Đồng Dao ngồi cạnh Lục Nhạc cảm thấy không khí cực kỳ lúng túng —— Tiểu Bàn đặt tô cà ri xuống liền chạy mất dạng, Lục Nhạc không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp lấy thìa, mặt không biểu cảm bắt đầu ăn...

Đồng Dao hít một hơi, giơ thìa lên bắt đầu càn quét, thịt có hạn, vì vậy mọi người lúc ăn đều cực kì trân trọng mà ăn từng miếng khoai tây, từng thìa cà ri, từng muỗng cơm, từng miếng thịt, Lão Miêu ăn được hai miếng đã phàn nàn: "Tiểu Bàn, anh bị trừ lương cũng không đến mức cắt giảm lượng thịt như này chứ?"

"Đúng đó, lúc cậu thái thịt tôi thấy cũng có nhiều thịt lắm mà..." Đồng Dao phụ họa.

"Không ăn thì đưa đây." Bận rộn mãi mới ngồi xuống ăn, Tiểu Bàn bực mình, nói.

Đồng Dao đồng tình nhìn Lão Miêu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình, không dám ho he gì nữa, kết quả đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thấy có gì đó sai sai: trong khi mọi người đều đau khổ với vài miếng thịt lèo tèo trong tô, chỉ có người ngồi cạnh cô hình như mỗi một thìa xúc lên không phải thịt bò thì cũng là thịt gà, cô quan sát hồi lâu, cuối cùng đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, gọi Lục Nhạc.
Lục Nhạc: "?"

Đồng Dao trực tiếp dùng hai ngón tay kéo cái tô to như chậu hoa của cậu ta đến trước mặt mình, Lục Nhạc nhướng mày: "Cô làm trò gì vậy?"

Đồng Dao cướp thìa của cậu ta, gạt cơm trong bát cậu ta qua một bên, nhìn thấy ở dưới toàn thịt là thịt, Đồng Dao "douma" một tiếng, dùng âm lượng đủ cho mọi người trên bàn ăn đều nghe thấy, nói: "Không phải chứ Tiểu Bàn! Cái trò thiên vị trong âm thầm này tôi còn tưởng đã thất truyền từ thời mẹ tôi rồi cơ!"

Mọi người: "..."

Tiểu Bàn: "......"

Lục Nhạc: "..."

Minh thần đặt thìa xuống, lau miệng, ngầm hiểu mà cười, dùng giọng điệu của bậc bề trên than thở "Đám nhóc các cậu", Tiểu Bàn đỏ bừng mặt, trừng Đồng Dao, vội vàng bưng tô của mình chạy về phòng.

Lục Nhạc vẫn dùng khuôn mặt nghiêm nghị tê liệt đó của mình nhìn theo bóng dáng chật vật chạy trốn của Tiểu Bàn, chỉ là vài giây sau, Tiểu Bàn lại mở cửa ra, giống như có lửa cháy sau mông mà chạy xuống cầu thang, đứng đó hướng về phía bàn ăn, cúi thấp người xuống: "Lục Nhạc, tôi sai rồi, chưa rõ tình hình đã trách cậu, xin lỗi!"
Không đợi Lục Nhạc kịp phản ứng lại, cậu ta giống như sợ bị từ chối mà vội vàng xoay người về phòng, lại trốn tránh mà khóa trái cửa lần nữa!

Tiểu Bàn xin lỗi quá bất ngờ, ai cũng không đoán trước được.

Không khí trên bàn ăn trong một thoáng trở nên yên ắng.

Mười mấy giây sau, Lục Tư Thành nói một câu "Cửa phòng sớm muộn gì cũng bị nó phá hư", sau đó nhìn mọi người quanh bàn ăn một lượt, đội trưởng đại nhân truyền khẩu dụ: "Nhìn gì nữa, ăn đi."

Mọi người lúc này mới ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, Lục Nhạc liếc nhìn Đồng Dao sau đó kéo cái chậu hoa và thìa của mình về, Tiểu Thụy híp mắt cười: "Phù, vậy là tốt rồi, nếu ngay cả Tiểu Bàn cũng không có ý kiến gì nữa, vậy chuyện Lục Nhạc trở lại chắc cũng không còn ai phản đối nữa rồi nhỉ? Lục Nhạc, đợi lát nữa tôi bảo người đưa hợp đồng qua cho cậu, vừa may ngày mai mới phải nộp danh sách cho giải mùa hè, ngày kia chụp ảnh quảng bá cho giải, bây giờ có điều chỉnh gì cũng vẫn kịp..."
Khi Tiểu Thụy đang lải nhải kế hoạch sắp tới, Đồng Dao đen mặt, ngẩng đầu: "Chuyện này mới đó đã quyết định xong rồi á? Cái gì mà không còn ai phản đối? Sao tự nhiên Tiểu Bàn lại thành người duy nhất có ý kiến rồi? Tôi thì sao? Tôi thì sao? Tôi thì sao? Tôi có ý kiến!"

Tiểu Thụy: "Người mới ai cũng cần có dự bị."

Đồng Dao: "... Tôi chưa thi đấu bao giờ anh đừng có gạt tôi."

Tiểu Thụy: "Thật mà."

Tiểu Thụy: "Cô xem khi Thành ca mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp thậm chí còn phải làm dự bị cho người khác đó, kết quả một năm sau, anh ấy đã khiến cho Giáo Hoàng phải ngồi run lẩy bẩy ở ghế dự bị..."

Đồng Dao đen mặt, nghi ngờ hỏi: "...Anh là đang muốn thuyết phục tôi hay là có ý gì?"

Tiểu Thụy: "...... Tôi muốn cô biết vàng thì chắc chắn sẽ có ánh kim, cô nhìn Thành ca và Giáo Hoàng đi, đều được người ta tôn trọng như nhau, mỗi người xưng bá một khu vực, tất cả các AD gặp họ là tắt điện, là ánh sáng và bóng tối hùng mạnh nhất lịch sử Liên Minh Huyền Thoại."
Đồng Dao nâng mí mắt nhìn Lục Tư Thành, đối với lời giải thích như này, thái độ của Lục Tư Thành hiển nhiên là khịt mũi coi thường, lại nhìn qua bên Lục Nhạc, lúc này cậu ta tay cầm thìa, với tư cách là người ngoài cuộc quan sát Đồng Dao một lượt, sau đó ném thìa, vẻ mặt ngoại trừ lạnh lùng còn có thêm khó bảo: "Là loại "ánh sáng" mới bị người Hàn đánh bại có một lần đã đi mượn rượu giải sầu, lăn lộn ăn vạ? Tôi không thèm đâu."

Đồng Dao: "Cậu nói gì, cậu ngon nói lại lần nữa, ăn nói cho đàng hoàng nha."

Lục Nhạc ngoảnh mặt qua một bên.

Đồng Dao đá chân bạn đội trưởng đang yên tĩnh ăn cơm: "Cậu ta không nói, anh nói!"

Lục Tư Thành bị đá liên tiếp vài cái vào đầu gối, cuối cùng cũng không thể giả chết, đành phải ngẩng đầu lên, nhìn hai đứa đang tị nạnh nhau ngồi đối diện, mặt không biểu cảm, hỏi: "Nói gì?"
Đồng Dao tức muốn xì khói: "Bảo bảo sắp bị em trai anh giẫm lên đầu rồi!"

Lục Tư Thành "oh" một tiếng, nhìn sang Lục Nhạc, hất cằm: "Có trước có sau, ai bảo mày chậm chân... hơn nữa người ta rành tướng hơn mày nhiều, mày sống thật với lòng tí đi."

"Nghe thấy chưa?" Đồng Dao dùng cùi chỏ chọt chọt người bên cạnh, "Nghe! Thấy! Chưa! Có trước có sau! Tôi rành tướng hơn! Đồ mù tướng!"

Lục Nhạc bị chọt đau, không vui nhìn Lục Tư Thành: "Việc gì anh phải nói giúp cô ta?"

Lục Tư Thành sững người một chốc, khi mọi người quanh bàn ăn đều dùng ánh mắt "Đúng á việc gì anh phải nói giúp cô ấy" nhìn anh, đội trưởng đại nhân vẫn theo thói quen mà dùng giọng điệu lãnh đạm của mình nói chuyện: "Anh thích, mày đừng có hỏi nhiều."

Lục Nhạc tỏ vẻ không vui.

Lục Tư Thành nhìn Đồng Dao: "Cô cũng đừng tự mãn, chưa thi đấu chính thức nên để phòng bất trắc, có một dự bị là hết sức bình thường, tất cả đều lấy thành tích giải mùa hè để quyết định, muốn chắc suất chính thức, dùng thực lực của bản thân mà giành lấy."
Đồng Dao phồng má.

Tiểu Thụy đặt bát xuống, vỗ tay: "Hay, tôi thấy cách này là công bằng nhất."

Đồng Dao: "..."

Lục Nhạc: "..."

Mẹ nó chứ công bằng?

back top