Khi Em Mỉm Cười

Chương 31

Chương 31: Buổi họp báo của Thành ca
Đồng Dao vừa xem vừa lướt đọc hơn hai mươi nghìn bình luận bên dưới, đủ mọi loại biểu cảm.

Có cái thì phẫn nộ ngập trời đi công kích Lục Nhạc ——

[Cái vẹo gì đây? đm tao mẹ nó lại còn tưởng tay Minh thần bị thương là bệnh nghề nghiệp, bên công ty chủ quản cũng chỉ giải thích qua loa đại khái, vậy mà giờ tụi mày nói với tao là do đánh nhau à... bây giờ tao chỉ muốn nói, Lục Nhạc mày đi chết cmm đi.]

[Một nhóm fan của Minh thần bây giờ đang đổ ra đường, xem ra trụ sở ZGDX sắp bị họ nghiền nát rồi.]

[Tôi không chấp nhận chuyện Lục Nhạc gia nhập ZGDX.]

[Lục Nhạc nhìn phát là biết không phải thể loại đàng hoàng gì rồi, haha, tụi bây cứ nói thằng này giống Lục Tư Thành, nó vừa xuất hiện trong video thì tao đã biết không phải là Lục Tư Thành rồi, tao mẹ nó còn đ phải là fan của Lục Tư Thành.]

[Mùa trước bên công ty chủ quản thông báo rằng Lục Nhạc bị cấm thi đấu một mùa giải do đánh nhau, cụ thể ra sao thì không nói... Đánh nhau cái cc, ra là vì chuyện này?]

[Nghe đồn nhà họ Lục có tiền, thế lực cũng lớn, có lẽ lúc đó chuyện này đã bị ém xuống.]

...

Cũng có cái không quá mất bình tĩnh, sau khi tỉnh táo lại thì việc đầu tiên là nghi ngờ chủ topic ——

[Đợi đã, thằng chủ bài này quăng một cái video rồi chạy là ý gì? Nguyên nhân hậu quả đâu? Lục Nhạc ăn no dửng mỡ chạy đi đánh người? Lý do đâu?]

[Lầu trên nói đúng đó, fan của ZGDX đừng để bị dắt mũi, bây giờ tôi muốn biết nguyên do của chuyện này hơn...]

[Tôi nhớ đội JK năm ngoái sau khi bị xuống cấp thì đã đổi boss rồi, vốn dĩ là một đội do một rich kid chơi game không đến nỗi nào thành lập, chỉ treo mỗi cái tên dưới danh nghĩa đội CK thôi? Cho nên những người có dính dáng đến vụ này đều không tầm thường đâu, lúc đó được che đậy tốt như thế, các trang tieba esport đều không có tí thông tin nào, ngay cả người tuồn tin mật ra cũng không có.]

...

Đương nhiên cũng có những bình luận xoay quanh Minh thần ——

[QAQ cổ tay Dư Minh của chúng ta, trời ơi, đang trên lớp mà còn không cầm nổi nước mắt... Cái tên ngốc này sao lại chạy lên cản chứ!!!]

[Tôi đau lòng sắp chết rồi, nhìn cái vũng máu đó tôi chịu không nổi.]

[Hy vọng bây giờ Minh thần không sao, ở nơi chúng ta không nhìn thấy, anh ấy đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, chỉ cần nghĩ như vậy thôi tôi đã không có cách nào chấp nhận nổi.]

...

Đồng Dao nhìn tiếp ở dưới, có thở dài cũng có chửi cho sướng mồm, bình luận về cơ bản là như nhau, những bình luận bám theo yêu cầu chủ topic nói ra chân tướng thì hầu như đều bị mấy cái bình luận kiểu này lấn át hết...

Cái bình luận xàm quần nhất là có người phán cái video này là smiling đăng, còn nói đừng có thấy con gái bình thường ngốc nghếch đáng yêu, đầu óc đen tối ngầm cả đấy, nói không chừng là sợ Lục Nhạc cướp mất vị trí chính thức ở giải mùa hè của cô ta, nên mới chơi ác đăng video này lên...

Đây rõ ràng là một chuyện nghiêm trọng, nhưng vẫn có những đứa thích vào tấu hài.

Đồng Dao dùng nick tieba thật của mình trả lời cậu ta "Người anh em nói hay lắm, lòng dạ phụ nữ đơn giản nhất cũng độc địa nhất", sau đó tạm thời thoát Tieba, qua Wechat sắp bị nổ tung của mình —— số người chạy qua Wechat hỏi riêng Đồng Dao xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không phải là ít, Đồng Dao đáp mỗi câu "Tôi biết cái rắm" thôi cũng đủ phiền rồi, sau đó quyết định copy-paste gửi đi.

Cộng thêm của mấy người thích tò mò tọc mạch, Đồng Dao quỳ trên giường đọc hơn nửa tiếng mới hết đống tin nhắn bình luận... Lúc này, có người gõ cửa phòng cô vài cái rồi đẩy khẽ cửa, đội trưởng đại nhân thân yêu đứng ngoài cửa, nói qua khe hở: "Dậy, xuống họp."

Giọng điệu có thể nói là băng dày ba thước.
Đồng Dao ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống, bò xuống giường, đang định theo chân anh ta xuống lầu thì tay vừa mới chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, người đứng ngoài cửa đã đưa tay xoay gáy cô, đẩy cô vào trong: "Rửa mặt, áo khoác."

Đồng Dao sững người trong giây lát, lúc này mới nhớ ra bản thân mình từ khi thức dậy đã bị tin chấn động kia làm cho run lẩy bẩy, mặt mũi cũng chưa thèm rửa, đầu tóc chưa chải, trên người còn mặc đồ ngủ lôi thôi lếch thếch... Mặt già đỏ lên, đẩy bàn tay kia ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Biết rồi."

Vừa nói vừa "rầm" đóng cửa lại.

Lúc Đồng Dao xoay người đi đến nhà tắm, nghe như Lục Tư Thành đang gõ cửa phòng bên cạnh; lúc cô mở vòi nước, dùng ly hứng nước, nặn kem đánh răng, nghe thấy tiếng chân người đá đá đạp đạp gì đó ở phòng sát bên; Đồng Dao phát hiện phòng cách âm không tốt, vì thế cô khóa vòi nước, thế là càng nghe rõ giọng nói trầm thấp của Lục Tư Thành, anh ta đang hỏi người nào đó ——
"Hai cậu lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phòng kế bên yên ắng, khi cô ngậm bàn chải đánh răng, cả người gần như bám dính lên tường nhà tắm, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng trả lời ——

"A Nhạc không cho tôi nói, tôi mà nói ra cậu ta lại nổi nóng với tôi... Nếu cậu muốn hỏi thì hỏi cậu ta đi, dù sao thì cũng chỉ có cậu mới trị được cậu ta."

Cô gái đang đu bám trên tường ngẩn người, không ngờ người nói ra mấy lời này lại là Minh thần —— Không có tức giận, bất mãn khi bị khui chuyện không hay ho như trong tưởng tượng, cũng không có hả hê khi chân tướng năm đó được phơi bày trước mặt công chúng, giọng nói của anh ta nghe có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ.

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao tách ra khỏi vách tường, dùng ánh mắt như thấy quái vật mà nhìn chằm chằm bức tường cứ như thể ở đó có một lỗ hổng vậy —— Nhìn hồi lâu, cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như trong tưởng tượng, cái gọi là chân tướng năm đó...
Có lẽ ngay cả người đăng video kia lên mạng cũng không biết.

Lát sau cô mới hoảng hốt hồi thần, vội vã đánh răng rửa mặt, sau đó khoác thêm cái áo sơ mi rồi vội vàng xuống lầu ——

Tất cả mọi người đều đã có mặt ở tầng trệt rồi.

——Cái gọi là tất cả mọi người đó là "tất cả những người mọi người có thể nghĩ tới". Ngoài những người mà ai ai cũng biết như các thành viên chính thức của đội, giám đốc v.v còn có những nhân viên phụ trách các hạng mục khác mà Đồng Dao chưa gặp bao giờ, trong đó có một cô gái, cô ấy ngẩng đầu nhìn Đồng Dao cười cười, sau đó tự giới thiệu mình là admin trên Weibo của đội, cũng chính là người chuyên thông báo và trả lời tin tức trên Weibo của đội.

"Trang Weibo của chúng ta sắp bị sập đến nơi rồi," cô ấy dè dặt nhìn Lục Tư Thành, sau đó nhỏ giọng nói, "Tất cả đều đòi một lời giải thích, bây giờ phải làm sao đây? Tình hình này chắc chắn không thể làm lơ là có thể giải quyết được..."
Admin trên Weibo vừa nói xong, Lục Nhạc đang ngồi ở một góc sofa ăn bánh gạo WangWang liền tạm ngưng chuyện ăn uống, ngẩng đầu liếc Minh thần một cái, Minh thần rũ mắt không lên tiếng... Lục Nhạc đang định lấy điện thoại lên xem xem đám người trên mạng nói cái giống gì, kết quả đã bị cô em gái kia ngăn lại: "Lục Nhạc, tốt nhất là anh đừng xem, không có gì hay ho đâu."

Lục Nhạc đen mặt, bỏ điện thoại xuống.

Lục Tư Thành giơ chân đạp cậu ta một cái: "Hối hận không? Năm đó đã nói với mày rồi, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là một nửa người của công chúng, hành vi cử chỉ không giống với khi còn đi học, bảo mày thu liễm lại tránh hại người khác rồi hại cả chính mình ——"

Lục Nhạc miệng ngậm đồ ăn vặt, giơ hai tay lên bịt tai lại.

Lục Tư Thành lại đạp cậu ta một đạp.
Tiểu Thụy từ đầu đến cuối đều đen mặt: "Đầu tiên, việc này chắc chắn là nhắm vào Lục Nhạc, cậu ta vừa hết lệnh cấm trở về đội, đã có người đăng video này lên, rõ ràng là muốn lợi dụng mạng xã hội để ngăn cậu ta trở lại..."

Tiểu Thụy ngừng một chốc rồi tiếp tục nói: "Video này chỉ có người nội bộ chúng ta biết được, tôi nói một câu thật lòng, tại sao năm đó chuyện được giữ kín tốt như thế? Bởi vì những người xem được video này, có tiếp xúc với video này cộng thêm nhân viên karaoke và cảnh sát, tất cả không quá hai mươi người, bảo vệ của karaoke và bên cảnh sát đều là người trung niên ba mươi bốn mươi tuổi, trong mắt bọn họ chuyện này chẳng có liên quan gì đến thể thao điện tử, chỉ là một đám thanh niên ẩu đả với nhau thôi, còn lại là người của đội chúng ta và mấy người bên JK đó —— người bên JK chắc chắn không dám đăng video này lên, bởi vì nếu xét đến góc độ áp lực dư luận, công bố video này đối với bọn họ chẳng có một chút lợi ích nào, năm đó muốn ém chuyện này xuống, là mọi người thương lượng với nhau và đưa ra quyết định, bọn họ thậm chí còn muốn giấu nhẹm chuyện này hơn cả chúng ta."
Đồng Dao: "Tại sao? Không phải là Lục Nhạc đánh người ta trước à?"

Lục Tư Thành: "Nhưng bọn họ có đánh trả."

Đồng Dao: "Tự vệ chính đáng?"

Lục Tư Thành: "Tự vệ chính đáng không phải như vậy, thấy trong video chưa, mấy người đó mới đầu là muốn chế trụ Lục Nhạc, cướp hung khí của nó, cái này gọi là tự vệ chính đáng; sau đó lại xúm vào đánh nó một trận, cái này gọi là đánh hội đồng ——"

Lục Tư Thành liếc nhìn Lục Nhạc: "Theo như tôi thấy, cái này cũng có thể gọi là đáng đời."

Lục Nhạc hờ hững nhếch môi, ngoảnh mặt qua chỗ khác.

Tiểu Thụy ra hiệu Lục Tư Thành đừng nói chuyện, rồi nhàn nhạt nói: "Vì vậy chuyện này là tự đội chúng ta gây ra, là ai thì tôi không biết, tôi hy vọng cậu ta có thể đứng ra nhận trách nhiệm, sau đó chúng ta tự giải quyết với nhau, nhanh chóng khép lại chuyện này —— Bây giờ ở bên ngoài đang nói bóng nói gió, ai cũng đều đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, nếu như nội bộ lại còn không đủ đoàn kết, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn."
Tiểu Thụy vừa dứt lời.

Tiểu Bàn đã sờ cái bụng tròn của mình, mặt không chút thay đổi, nói: "Video là tôi đăng."

Tất cả mọi người đều im lặng.

Đồng Dao lặng lẽ chống cằm, không ngờ Tiểu Bàn lại thừa nhận dễ dàng như vậy, cũng không ngờ video này thật sự là do cậu ta đăng ——

"Tại sao lại đi gây gổ? Tại sao lại để liên lụy đến Minh thần? Tại sao lại để liên lụy đến cả đội?" Tiểu Bàn cau mày, lần đầu tiên để lộ ánh mắt khinh miệt, "Đập một chai rượu vào đầu người ta nhìn ngầu lắm đúng không, haha, nhớ lại hồi đó ông đây mà nổi máu giang hồ lên, một mình chấp chục thằng ở cổng trường, cũng ngầu như vậy đó, nhưng sau này tôi không còn làm trò đó nữa, tại sao? Bởi vì tôi biết tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp, sau lưng tôi là đồng đội, là ông chủ, là câu lạc bộ, và cả hội thể thao điện tử..."
Tiểu Bàn thở dài một hơi: "Nói đơn giản thì bởi vì một phút bốc đồng của cậu, sự nghiệp tuyển thủ của Minh thần đã chấm dứt, không thể tham gia chung kết thế giới, công sức nỗ lực của đội cả một năm qua đều thành công cốc; nói phức tạp thì bây giờ cái nhìn của xã hội với thể thao điện tử như nào? Game thủ, không phải nghề nghiệp chính đáng, chỉ biết chơi game thì có tiền đồ gì —— Những lời này năm nào tôi cũng nghe thấy, nghe đến phát phiền cũng không thể ngẩng đầu lên nổi, cậu đi giải thích với một trăm người, chúng tôi không phải như vậy, sau đó quay người, lại có đồng đội ngu như heo dùng hành động chứng minh cho mười nghìn, một trăm nghìn người khác: mọi người nói không sai, chúng tôi chính là một đám phế vật."

Tiểu Bàn đứng dậy: "Tôi biết nghiêm túc nói những lời này thì rất vô vị, nhưng đây là suy nghĩ của tôi —— Tôi rất bực, bản thân tôi đâu phải làm loại chuyện gì không có mặt mũi gặp người đâu, nhưng mãi vẫn không thể ngóc đầu lên được, tại sao chứ?"
Tiểu Bàn nói xong, trong một thoáng không có ai tiếp lời.

Lục Nhạc nhìn tiểu Bàn, không tức giận, trên mặt không rõ biểu tình... Lục Tư Thành hời hợt ném ra một câu "Quá bốc đồng", Tiểu Thụy lại than thở: "Đám nhóc các cậu——"

Minh thần nhíu mày gọi Lục Nhạc.

Lục Nhạc ngẩng đầu nhìn anh ta.

Minh thần chần chờ một lát, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, không nhìn Lục Nhạc nữa mà nhìn sang Tiểu Bàn, đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Bàn, cậu trách lầm rồi, chuyện này thật ra còn có ẩn tình khác, năm đó Lục Nhạc sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người nên mới không muốn nói ra ——"

Lục Nhạc vốn dĩ đang ngồi ở một góc sofa, đứng bật dậy: "Dư Minh."

Lục Tư Thành giơ chân đạp đầu gối cậu ta một đạp, cậu ta "Á" một tiếng ngã ngồi xuống ghế, Lục Tư Thành cho cậu ta một cái nhìn cảnh cáo, rồi quay sang nhìn Dư Minh, nói: "Tôi biết là không đơn giản như vậy, cậu nói rõ mọi chuyện đi, năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."
...

Chuyện phải nói từ giải mùa hè năm ngoái.

ZGDX giành chức vô địch, được tham gia chung kết thế giới, đây vốn dĩ là chuyện người người vui mừng, đấu xong mở tiệc ăn mừng là chuyện tất nhiên, sau khi kết thúc tiệc ăn mừng, một đám người không ngồi yên nổi nên chạy đến karaoke hát hò.

Bởi vì ngày hôm sau được nghỉ, nên mọi người uống chút rượu, trong đó Lục Nhạc uống nhiều, mọi người mới để cho người không hề uống một giọt rượu là Dư Minh đưa cậu ta vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại...

Trên đường về lại phòng, lại đụng phải người của JK —— đội này lúc trước là đội 2 dưới danh nghĩa của CK, sau đó chơi từ giải hạng hai lên giải hạng nhất, bởi vì quy định trong một câu lạc bộ không thể có cùng lúc hai đội chơi ở giải hạng nhất, vì thế cái tên JK được rao bán, một rich kid tên A đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại, để cho mình được tham gia thi đấu.
A làm đội trưởng của JK, anh ta chơi cũng không đến nỗi nào, nhưng thật sự vẫn chưa đến trình chuyên nghiệp, cho nên dù được bốn người còn lại kéo, thì vẫn bị vùi dập trên con đường thi đấu chuyên nghiệp... Cuối cùng bọn họ phải đấu trụ hạng với một đội khác, đội nào thua sẽ phải xuống đấu ở giải hạng hai, sau đó đội JK thua đúng như dự đoán ——

Bị hạ cấp, bọn họ lại không hận cái đội đã đánh bại họ trong trận đấu trụ hạng, mà là cái đội dù đã chắc chắn suất đi tiếp cũng không chịu nhường bọn họ thắng, giúp bọn họ tránh nhóm bét bảng, ZGDX.

"Mẹ nó! Nếu không phải tại lũ khốn ZGDX, chúng ta cũng không đến mức thua một trận bị hạ cấp! Đội chúng ta chỉ cần đứng áp chót, có thua thì tốt xấu gì cũng có thể giành quyền giữ cấp với đội hạng nhì của giải hạng hai!"
"Tôi cảm thấy chúng ta đấu không lại đội của giải hạng nhất, nhưng đấu với đám rác rưởi hạng hai thì vẫn dư sức."

"Lúc nãy tôi có gặp mấy thằng bên ZGDX, hình như là tổ chức tiệc ăn mừng, cũng đến karaoke này đó."

"Ha, bây giờ lũ ZGDX được đi đấu S5, suốt ngày cứ vênh mặt lên, ông đây nhìn muốn phát ói —— Chúng ta rớt hạng thì có lợi gì cho lũ chúng nó đâu? Nhường tí thì có làm sao? Anh A bỏ bao nhiêu tiền ra để mua đội, mới đấu có một mùa đã bị rớt hạng, chẳng lẽ bao nhiêu đó tiền đều ném qua cửa sổ hết à..."

Đám người trong phòng nói rất lớn, gần như át cả tiếng karaoke của phòng bên cạnh... Lục Nhạc đang lảo đảo dựa vào Minh thần nghe vậy, cười một tiếng rồi đột nhiên đứng ở ngay cửa không chịu đi ——

Người trong phòng chẳng hay biết gì, tiếp tục nói chuyện, người nãy giờ vẫn chưa nói gì, cũng chính là anh A – đội trưởng của JK, có lẽ là uống nhiều rồi, nghe lũ đàn em nói vậy thì "hắc hắc" cười hai tiếng, kỳ quái nói một câu: "Muốn đi S5? Nằm mơ đi, cảm giác rớt hạng của chúng ta cũng nên cho lũ chúng nó nếm thử mới phải chứ..."
Vừa nói xong, bên trong phòng yên tĩnh lại, người đang hát cũng tắt nhạc đi.

Thành viên JK nhìn chăm chăm, thấy A moi điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, "a lô" một tiếng, sau đó dùng giọng cười cực kỳ vui vẻ, nói——

"Lát nữa mày tìm cho tao vài thằng đến đứng chờ sẵn ở ngoài karaoke, ừm, lũ đó vừa ra tao sẽ báo cho mày... Không cần làm gì nhiều, bẻ gãy tay chúng nó cho tao là được, haha đúng đúng đúng —— Là game thủ chuyên nghiệp —— để tao xem chúng nó còn tiếp tục thi đấu như nào, lấy chân mà đấu... À đúng rồi, trong đám đó có hai thằng nhóc giống nhau, đừng động vào, là người nhà họ Lục, đụng vào phiền lắm, mấy thằng khác thì khỏi lo, muốn làm gì thì làm, đền tiền ngồi tù à, ông đây có tiền, tụi mày mau qua đây, mất công lũ kia chạy mất."

Tiếng nói chuyện trong phòng đứng ngoài hành lang vẫn nghe thấy rõ ràng,
Dư Minh đứng ngoài cửa nghe được, trong lòng thầm nói không tốt, đang định chạy về báo cho mọi người biết để mau chóng rời đi, thuận tay còn lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát ——

Kết quả cúi đầu nhìn một cái, cái người vốn đang mềm oặt dựa vào anh ta đã thay đổi ánh mắt, đứng dậy, xoay người đẩy cửa phòng karaoke bên cạnh, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người xung quanh, cầm một chai rượu lên, rồi đi qua đạp cửa phòng karaoke của đội JK.

Mấy người đó vẫn chưa kịp phản ứng, chai rượu trong tay Lục Nhạc đã phang lên đầu của A—— Lục Nhạc từ khi vào phòng đó chỉ nói đúng một câu: "Mày trâu lắm phải không? Có giỏi thì đến đây đấu với tao, ngồi tù đền tiền? Ông đây cũng có tiền."

Chuyện diễn ra sau đó được camera giám sát quay lại, đánh nhau, đẩy người, cho đến khi Minh thần bị thương, mọi người mới ngừng lại, báo cảnh sát gọi cứu thương, cảnh sát tới liền áp tải mấy người bị thương nhẹ đi, Lục Nhạc, Dư Minh và A bị đập vào đầu được đưa đến bệnh viện ——
Sau đó là giám định vết thương.

A mặc dù đầu chảy máu, lại chỉ bị thương nhẹ, không đủ để cấu thành tội hình sự, Lục Nhạc bị nhốt vài ngày cảnh cáo, sau đó bồi thường... Chỉ là chuyện này bị Riot China (*Chi nhánh của Riot Games ở Trung Quốc đại lục) biết được, những người có liên quan ngoại trừ Minh thần, tất cả đều bị cấm thi đấu trong thời gian khác nhau, Lục Nhạc bị cấm một mùa, thời gian dài nhất.

Minh thần vào viện, mặc dù cổ tay bị thương, nhưng bác sĩ vẫn chưa phán án tử cho cánh tay này, nói cách khác chỉ là quan sát trị liệu ——

Lúc này, Minh thần vẫn chưa hẳn là không thể tham gia S5.

Lục Nhạc sau khi ra khỏi đồn cảnh sát đã chạy tới bệnh viện, ở trước giường bệnh của Dư Minh ngồi một đêm, quỳ một đêm, ngoại trừ nói xin lỗi với Dư Minh, còn bàn bạc với Dư Minh không được nói chuyện này ra, bởi vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến phong độ của đội khi thi đấu S5, mọi người nỗ lực một năm, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến thành tích được... Lúc đầu Dư Minh không đồng ý, nhưng sau đó lại bị Lục Nhạc thuyết phục ——
Lục Nhạc nói: em bị cấm thi đấu, anh lại bị thương, vì sao? Nếu để cho những người khác trong đội biết đấu chuyên nghiệp còn bị loại chuyện này quấy rầy, vậy những gì em trả giá là không đáng rồi.

Lục Nhạc nói một câu đã thuyết phục được Minh thần.

Nhưng tay của Minh thần đến tận lúc phải nộp danh sách cho S5 vẫn còn chưa đỡ, cho nên trong tình huống một đường giữa bị cấm thi đấu, một đường giữa bị thương, ZGDX chỉ còn cách tuyên bố không tham gia giải đấu mà họ mơ ước.

Sau đó Dư Minh vẫn luôn muốn nói cho mọi người biết chuyện này không phải là Lục Nhạc chủ động gây phiền phức, nhưng Lục Nhạc không cho anh ta nói, sau đó Lục Nhạc tạm thời rời khỏi đội, mất tăm mất tích nửa năm ròng, không liên lạc với ai, tết cũng không về nhà ——

Mãi cho đến hôm nay.
...

Dư Minh không nhanh không chậm nói rõ ngọn ngành chuyện năm đó —— từng lời từng lời, nói đến lời cuối cùng, mọi người đều im lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy... Dù rằng vẫn có thể soi mói cái tật xấu "manh động" của Lục Nhạc, nhưng nghĩ kỹ lại thì, lúc đó cậu ta mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, tuổi trẻ nhiệt huyết hiếu thắng, cũng là bình thường ——

Giống như bạn để một đứa học sinh trung học đi ngang qua lớp kế bên nghe thấy có người đang tìm người đợi đánh cậu ta trước cổng trường, việc đầu tiên cậu ta làm chắc chắn không phải là báo cảnh sát hoặc nói với giáo viên, mà là phải tìm càng nhiều người hơn tới đánh lại. cmn.

Chính là như vậy, hơn nữa ngay từ đầu Lục Nhạc đã đơn thân độc mã, trước khi cầm chai bia đạp cửa phòng còn đẩy Minh thần ra ngoài, ngay từ đầu cậu ta đã không muốn kéo Minh thần vào chuyện này.
Minh thần bị thương thực sự là sự cố không ai muốn xảy ra.

Vì vậy bây giờ, khi Minh thần nói ra mọi chuyện, biểu cảm của Tiểu Bàn có chút phức tạp, cậu ta lấy điện thoại ra, ở trước mặt mọi người xóa video kia đi, sau đó xoay người đi lên lầu, đóng cửa phòng.

Một nhóm người gồm người phụ trách bộ phận tuyên truyền và bộ phận truyền thông cùng với Tiểu Thụy đi họp, mọi người bàn bạc xem làm sao để công bố chuyện này ra ngoài, không nói hoàn toàn xoay chuyển cục diện, ít nhất phải để mọi người biết năm đó không phải là người của đội bọn họ gây sự trước.

Lục Tư Thành ngồi ở sofa khoanh tay nhìn em trai: "Thích thể hiện."

Lục Nhạc cúi đầu, nhai bánh gạo WangWang, cau mày liếc Minh thần một cái, lầm bầm "Đã bảo là đừng có nói rồi mà", Minh thần cười cười xoa đầu cậu ta: "Cậu đã bị hiểu lầm lâu như vậy, không thể để cậu tiếp tục tủi thân nữa."
Lục Nhạc không kiên nhẫn đẩy tay anh ta ra.

Cùng lúc đó, Đồng Dao cảm nhận được không khí đè nén ban nãy đã không còn nữa.

Buổi chiều, khi mọi người đang bận rộn

tìm cách giải quyết chuyện này, Lục Tư Thành, cái con người này lại chạy đi live stream —— Vào thời điểm này, thay vì nói đi live stream, không bằng nói là mở họp báo, live stream của anh ta nhanh chóng full chỗ, ai cũng hỏi chuyện liên quan đến video sáng nay...

Lục Tư Thành vẫn chơi game của mình, chỉ là hôm nay phá lệ mở bình luận lên xem, vừa chơi vừa giống như hoàng đế lật thẻ bài vậy, chọn đại vài câu hỏi rồi trả lời ——

"Lục Nhạc động thủ trước không sai, bởi vì lúc đó xe của người mà đối phương gọi đến đã đậu ở bãi giữ xe rồi."

"Tay của Minh thần bị thương chỉ là ngoài ý muốn, không sai, tất nhiên có liên quan đến chuyện này... Tay của cậu ta trước đây? Cũng có vết thương cũ, đứt gân gì đó, thường xuyên, chơi ở vai trò carry đi gϊếŧ lính bị như vậy là chuyện bình thường, trong đội vẫn luôn có bác sĩ vật lý trị liệu."
"Ai đăng video? Không thể nói, bệnh hiếu kỳ của cậu nặng quá rồi đấy, kiểu người như cậu mà sống trong phim truyền hình dài tập thì tối đa chỉ sống được nửa tập."

"... Video là do smiling đăng vì sợ bị cạnh tranh vị trí?" Lục Tư Thành tay run, để lọt mất một con lính xe pháo, tiện tay chuyển hướng camera, "Cậu tự hỏi cô ấy đi."

Trong màn hình, người ngồi bên cạnh đang vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim Mỹ ngẩn người, miệng nhai khoai tây chiên, nói không rõ tiếng: "Ý gì đây?"

"Có người nói video là do cô đăng." Giọng nói bình tĩnh của anh ta truyền sang.

Người nằm ăn khoai tây chiên cũng trúng đạn nhanh chóng trừng mắt, xắn tay áo đứng bật dậy: "Tôi đăng cái qq, năm ngoái vào thời điểm đó bà đây đang học ở nước ngoài mà! Đi đâu tìm cái video nội bộ này hả! Bà đây là FBI chắc!"
Bạn nam nào đó: "Vụn khoai tây chiên bắn ra ngoài kìa."

Bạn nữ nào đó: "..."

Cùng lúc cô bối rối lấy tay che miệng, camera được một bàn tay to xoay trở về, trước camera lại là khuôn mặt tê liệt của đội trưởng ZGDX: "Nghe thấy chưa?"

Bình luận ngoại trừ mấy câu hỏi lúc đầu, bây giờ lại thêm mấy cái " =)))" "hahaahahahahaha" "đứng trên ghế bùng nổ rồi", còn có mấy người bắt không đúng trọng tâm, hỏi ——

[Có phải tôi đã nhìn thấy đồ ngủ của smiling rồi không!]

[aaaaaa đồ ngủ nữ tính! Màu trắng!]

[Đội trưởng, đường giữa nhà anh mặc cái gì vậy! Đồ ngủ hả!]

[Cho tôi nhìn vợ tôi thêm xíu nữa đi!!!!]

Về phần những câu hỏi như này, không ai biết Lục Tư Thành có đọc được hay không, mọi người chỉ biết khoảng ba giây sau, mục bình luận đen thui, màn hình hiển thị "streamer không có ở nhà" ——
Bạn nam nào đó một lời không hợp tắt luôn live stream.

Mọi người đang xem live stream đơ người, năm phút sau, bọn họ lướt Weibo, nhìn thấy Weibo của cái người vạn năm không thèm đăng gì có bài mới, chỉ có ba chữ: Rớt mạng rồi.

Về phần có thật hay không ——

"Chiều nay trụ sở có bị rớt mạng hả?"

Trên bàn cơm tối, người ngồi trước máy tính xem phim Mỹ cả buổi chiều, cầm điện thoại mặt ngu, hỏi.

"Có rớt."

"Sao tôi không biết?"

"Video lưu trong bộ nhớ đệm."

Ý là nhờ bộ nhớ đệm tạm thời lưu video nên không có mạng vẫn xem được. Giống như khi xem Youtube, nếu load xong video đó rồi thì dù không có internet vẫn có thể tiếp tục xem.

"... Ồ." Đồng Dao gật đầu, bỏ điện thoại xuống, "Thành ca, sao anh không follow Weibo của tôi?"

"Follow rồi."

"Đâu có đâu!" Đồng Dao giơ điện thoại cho Lục Tư Thành xem mũi tên bên dưới góc trái, "Anh nhìn nè, không có, không phải hệ thống bị lỗi chứ?"
"Sau đó unfollow."

"????"

"Cô đăng Weibo nhiều, lướt toàn thấy cô."

"..."

"Nhìn phát phiền."

"......"

Đồng Dao bỏ điện thoại xuống, và hai đũa cơm vào miệng, nghĩ nghĩ rồi lại buông đũa, tức giận nói: "Con gái thích có tí chuyện cũng đăng Weibo đó! Anh thì hiểu cái gì!"

Lục Tư Thành: "Không hiểu, nên unfollow, có vấn đề?"

Đồng Dao: "..."

back top