Khi Em Mỉm Cười

Chương 40

Chương 40: Tác giả rảnh rỗi sinh nông nổi
Sau khi cúi chào khán giả, Đồng Dao và mọi người quay trở lại chỗ máy tính, thu dọn chuột và bàn phím, Lục Tư Thành bảo mình đau đầu, quẳng luôn nhiệm vụ này cho Tiểu Bàn——

"Ông đây là hỗ trợ chứ méo phải bảo mẫu của anh đâu nhá!"

Tiểu Bàn miệng thì chửi nhưng tay vẫn nhẹ nhàng cẩn thận thu dọn đồ rồi nhét vào ba lô cho Lục Tư Thành, lúc Đồng Dao nhìn thấy Tiểu Bàn cất tai nghe vào ba lô, mới giật mình nhận ra Lục Tư Thành còn mang theo tai nghe từ nhà đến——

"Tai nghe mà cũng cần phải tự mang đến á?"

"Bởi vì có một số game thủ vì căng thẳng quá nên đổ mồ hôi, bởi vì anh ấy thích làm màu, bởi vì anh ấy có bệnh thích sạch sẽ, trong mấy cái lý do này, cô chọn đại một cái cô thích đi," Tiểu Bàn mặt không cảm xúc bỏ bàn phím vào ba lô, sau đó đeo ba lô lên, "Sẵn tôi kể cô luôn, cái tai nghe này giá năm mươi nghìn tệ." (≈ 169 triệu VND)

Đồng Dao đeo ba lô đi ở phía trước xém tí trượt chân, quay đầu lại nhìn Tiểu Bàn như nhìn thấy ma, Tiểu Bàn cười toe toét: "Thật mà, đủ tiền mua một cái nhà vệ sinh ở quê tôi rồi đấy, đội trưởng của chúng ta chính là một kẻ tiêu xài hoang phí như vậy đó."

"..."

Đồng Dao đeo ba lô, trước đây cô còn xem việc sở hữu một bộ bàn phím giá bốn con số là điều đáng tự hào khi làm game thủ, nhưng mà bây giờ, niềm tự hào này của cô bay mất tiêu cmnr...

Lúc đi vào phòng nghỉ, đã chẳng thấy bạn đội trưởng đại nhân tiêu xài hoang phí đâu nữa—— Theo nguyên văn Tiểu Thụy nói thì là: anh ấy đã lên xe về trước, thi thể cứng đờ, về tới trụ sở sẽ đem đi chôn...

Mà các thành viên khác thì đang bận giao ba lô cho nhân viên, sau đó ngồi một xe khác đi đến địa điểm tối nay diễn ra buổi lễ của công ty truyền thông, Đồng Dao cũng ngoan ngoãn giao lại ba lô, đang định hỏi xem có cần mua đồ về thắp nhang cúng cho Lục Tư Thành hay không, thì tự nhiên lại đau bụng——

Giống như con voi kia tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, giờ tiếp tục hành hạ cô vậy.

Đồng Dao mặt tái mét cúi người, trong lòng nghĩ: đấu cũng đấu xong rồi, còn gì căng thẳng nữa đâu mà đau bụng, còn chưa kịp hoàn hồn, một cảm giác khác lạ khác xộc thẳng lên đỉnh đầu——

Chính xác là...

Cảm giác nước suối chảy róc rách.

Đồng Dao xanh mặt, ném lại một câu "Tôi đi vệ sinh một lát", mặc kệ Tiểu Bàn than thở "cô lại đi vệ sinh", chạy vội vào toilet——

Mở cửa, đóng cửa, tụt quần xuống kiểm tra, kéo quần lên, mở cửa, đi ra ngoài, rửa tay.

Ba phút sau, Đồng Dao chống nạnh xuất hiện trước mặt giám đốc đội, tỉnh táo nói: "Thụy ca, cái buổi phỏng vấn gì gì đó, tôi cũng không thể đi được rồi."

Tiểu Thụy bạo phát: "Cô lại làm sao nữa? Muốn chôn theo Thành ca hay gì?"

Đồng Dao mặt không cảm xúc: "Quần bẩn rồi."

Tiểu Thụy cũng theo đó mà xanh mặt: "...Cô bĩnh ra quần rồi à?"

Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều "soạt" quay sang nhìn.

Đồng Dao tiếp tục làm mặt đơ.

Khoảng ba mươi giây sau, Tiểu Thụy như kiểu được Sherlock Holmes nhập, kết hợp những manh mối như đau thắt bụng mà lại đi ngoài không được, v.v cuối cùng cũng đoán được là chuyện gì, "í ya" ngập ngừng một lúc, lại "í ya", sau đó mang vẻ mặt đau khổ phất phất tay: "Đi đi, tôi bảo xe chở xác của Thành ca quay lại đón cô, chắc họ vẫn chưa đi được bao xa đâu."

...

Thế nên.

Mười phút sau.

Lục Tư Thành nằm cứng đờ trong xe phát hiện, xe mới đi được một lát đã dừng lại, anh kéo cái áo đang che trên mặt ra, ngồi dậy, nghi ngờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hóa ra xe đã quay trở lại địa điểm thi đấu rồi... Anh hơi ngơ ra, sau đó mệt mỏi nâng mí mắt lên: "Chuyện gì vậy?"
Vừa nói xong thì có người mở cửa xe.

Cô nhóc lùn nhanh chóng leo lên xe, lưng cô đeo ba lô, ngập ngừng một chút, nói với đội trưởng đại nhân nửa nằm nửa ngồi nhìn mình, không hiểu chuyện gì đang diễn ra: "Tôi không yên tâm nên mới xin về để chăm sóc anh."

Lục Tư Thành: "..."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Tôi sốt, nhưng chưa hỏng não."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Có chuyện gì?"

Đồng Dao: "Quần bẩn rồi."

Lục Tư Thành "ờ" một tiếng, mặt bình tĩnh: "Bĩnh ra quần rồi? Vậy thì ngồi cách xa tôi chút."

"............." Đồng Dao tức tối nhấc mông ngồi xích ra xa, "Đằng nào mũi anh cũng nghẹt rồi, có ngửi thấy gì đâu."

"Mắt vẫn thấy đó được không vậy."

Lục Tư Thành liếc nhìn cô, sau đó kéo áo khoác lên che mặt, nghiêng người, ngủ... Để lại mình Đồng Dao ngồi trong xe, với thêm hai người khác nữa, hai anh nhân viên lúc này mặt đều đang ngu ngơ không hiểu gì, khi dòng suối kia liên tục chảy róc rách, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: "Bác tài ơi, phiền bác nhanh lên giúp cháu, họ hàng nhà cháu đến rồi, cháu phải về chào hỏi nữa."
===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ các cô đã thấy tốc độ lợi hại của ta chưa? (mặt lạnh lùng)

—— From: bạn tác giả rảnh rỗi sinh nông nổi.

back top